Ngoại ô thành phố Amrita.
Nhờ sự hy sinh cuối cùng của Vittorio, các tín đồ giáo phái Ira hay nói cách khác, người của Mynoghra đã thoát khỏi tầm ngắm của Thánh nữ Nerim an toàn.
“Không có ai đuổi theo cả… Ánh sáng chói lóa đau mắt ấy vẫn còn ở trung tâm Amrita…”
Người thì thưa thớt.
Tất nhiên có cả YonaYona và hai chị em nhà Elfur, nhưng số lượng tín đồ còn lại thì ít ỏi một cách đáng ngờ.
Không phải là họ không kịp chạy.
Nhiều gương mặt quen thuộc vẫn còn đây, chứng tỏ những tín đồ cũ theo YonaYona đến vùng đất này vẫn an toàn.
Điều đó cũng có nghĩa:
Toàn bộ số tín đồ mới được thu phục tại đây đã bị cướp lại không sót một ai.
“Là được tha, hay là chẳng còn hứng thú nữa…”
YonaYona thở dốc, nhìn mông lung về phía thành phố.
Cột sáng vẫn vươn cao từ trung tâm thành phố, chứng tỏ những “phép màu” của thánh nữ vẫn không ngừng diễn ra ở đó.
“Có lẽ là chẳng còn quan tâm nữa. Có vẻ như trong nhật ký của cô bé, thứ được ưu tiên hàng đầu là… cứu người.”
“Trông cô ấy hoàn toàn mất phương hướng. Về điểm đó thì… đúng là may mắn thật.”
Ngay cả hai chị em Elfur cũng chẳng còn vẻ lanh lợi thường ngày.
Dù ánh trăng trên cao đang dần hồi phục sức mạnh cho họ, nhưng áp lực tâm lý trong trận chiến căng như dây đàn vừa rồi đã khiến tinh thần họ mỏi mệt đến cạn kiệt.
Dẫu vậy, đã thoát được đến đây rồi thì có thể nói phần lớn nguy hiểm đã qua.
Chỉ cần lợi dụng màn đêm rút lui về vùng lãnh thổ an toàn là xong mà trốn trong đêm vốn là “nghề” của họ.
“…Rồi, còn chị thì sao?”
Khi mọi thứ tạm lắng xuống, YonaYona quay sang xử lý một vấn đề nhỏ.
Người trước mặt là cựu thẩm vấn dị đoan Claire Imleis.
Phải, giờ thì có thể gọi cô là “cựu” rồi.
Bởi lẽ cô gái ấy đã buông bỏ vị thần mà mình từng hết lòng phụng sự.
“Ta… Tôi… giờ không biết phải làm gì nữa. Tôi thật sự… không còn…”
“Ừm… Vậy thì lúc này, việc cần nhất là nghỉ ngơi. Bọn em giỏi cái đó lắm! Dù gì chị cũng đâu thể quay về nước nữa đúng không? Vậy thì đi với tụi này luôn đi.”
Nói rồi, cô vỗ nhẹ vào lưng Claire như để trấn an.
Trong đời có những câu hỏi không thể nào trả lời ngay được.
Đòi hỏi Claire xác định lập trường và mục tiêu tiếp theo vào lúc này chỉ là sự tàn nhẫn.
Thứ cô cần hiện tại, là một chỗ nghỉ chân.
Một ly nước ấm, một chiếc giường mềm.
Ngủ một giấc thật sâu để gột bỏ hết mọi mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, rồi từ đó mới nghĩ tiếp được chuyện tương lai.
Chính trải nghiệm của bản thân, và cả kinh nghiệm dẫn dắt người khác suốt bao lâu nay, đã giúp YonaYona chọn ra lời khuyên thích hợp nhất cho Claire.
Chức vụ “Giáo chủ tạm quyền” kia không phải chỉ là danh xưng suông, cô thực sự có tố chất xứng đáng với nó.
“Dù sao thì…”
Nhìn Claire khẽ gật đầu và bắt đầu bước đi trong im lặng, YonaYona nheo mắt, khẽ lẩm bẩm.
Những người đứng quanh đó với đôi tai tinh nhạy lập tức hiểu cô định nói gì.
Và rồi tất cả đều chợt nhớ tới một người mà nãy giờ ai cũng cố tình không nhắc đến…
“…Anh ấy chết rồi.”
“Đi nhẹ nhàng quá…”
Việc Vittorio đứng lại làm hậu quân cũng đồng nghĩa với việc hắn đã hi sinh bản thân để bảo vệ tất cả.
Dù chưa thể xác nhận tử thi, nhưng với sức mạnh của thánh nữ kia, cơ hội sống sót gần như bằng không.
Vittorio vốn không phải kiểu người mạnh về chiến đấu, ai từng quen thân đều biết rõ điều đó.
Cũng chẳng thể hoàn toàn bác bỏ khả năng hắn đã nghĩ ra kế thoát thân nhờ trí tuệ siêu việt của mình.
Nhưng tiếc thay…
YonaYona và hai chị em Elfur đều cảm nhận rất rõ:
Chút tàn dư của bóng tối vẫn còn sót lại nãy giờ… đã hoàn toàn biến mất khỏi trung tâm thành phố.
“Đồ giáo chủ ngu ngốc… Gây bao nhiêu rối ren, phá tan nát hết mọi thứ, rồi chết cái rụp… là thế quái nào hả…”
Cô thở dài đầy nuối tiếc.
Hai chị em Elfur không đáp lời.
Bởi họ hiểu mối quan hệ giữa YonaYona và Vittorio không đơn giản đến mức có thể xen vào.
Với kẻ đang chịu mất mát, lời nói thừa chỉ càng làm đau thêm.
Chính vì biết nỗi đau ấy, họ chọn giữ im lặng như một cách thể hiện sự dịu dàng.
“Định bụng sẽ giảng đạo cho hắn, đánh cho vài trận, rồi cảm ơn cái kiểu hắn hay ghét nữa… Thế mà hết cả rồi…”
Một cơn gió thổi ngang.
Làn gió lạnh lẽo như muốn cuốn đi hơi ấm còn sót lại trong người bọn họ.
Mang theo cả một phần trái tim, như thể thứ gì đó quý giá đã rời khỏi thế gian này cùng hắn.
“Giờ thì quay về Seldoche thôi.”
“Phải báo cáo lại với Đức vua và chờ chỉ thị mới nữa.”
Lời của hai chị em như hiệu lệnh.
Cả đoàn bắt đầu cất bước.
Họ đã quá quen với việc di chuyển trong đêm.
Miễn là không bị truy đuổi, thì hành trình trở lại thành phố phía Nam là Seldoche sẽ không gặp trở ngại gì.
Tuy nhiên, tình hình vẫn rất xấu.
Tùy vào diễn biến tiếp theo, có lẽ họ sẽ phải từ bỏ luôn Seldoche.
Rõ ràng không ai muốn mất đi một thành phố lớn bậc nhất phía Nam, nơi họ vừa mới giành được.
Nhưng nếu đối thủ là thánh nữ kia, thì lựa chọn khôn ngoan nhất… vẫn là rút lui.
Mọi hy vọng giờ đây đặt lên vai Đức vua Ira Takuto, xem Ngài sẽ đưa ra quyết định gì, và sẽ ban hành hành động ra sao.
Vì cái người mà họ từng trông cậy như “quân sư vạn năng”… nay đã không còn nữa.
Trước khi quay đi, YonaYona liếc nhìn về phía Amrita lần cuối như muốn khắc sâu hình ảnh đó vào tâm trí.
“…Đời đúng là chả như ý gì cả.”
Câu nói ấy tan vào trong gió đêm.
Không ai đáp lại.
◇◇◇
“Cái thứ gọi là bi kịch loài người ấy mà, lúc nó rực rỡ nhất, chính là khi giấc mộng yên bình vuột khỏi tay ngay trước mắt. Càng khao khát hòa bình bao nhiêu… thì tiếng gào khóc khi mất nó… lại càng đẹp đẽ bấy nhiêu.”
Một gã hề cất tiếng.
Gã đàn ông đáng lẽ đã chết, vậy mà giờ đây cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đứng đó độc thoại một cách hùng hồn.
“Ôi phải rồi. Ta thực lòng đã ban cho con bé tội nghiệp kia sự khoan dung. Giống như thần của ta từng ban cho ta tia hy vọng sống vậy. Cuối con đường đúng đắn lẽ ra phải là hạnh phúc thuần khiết không chút gợn mây cơ mà! Aa…! Tại sao con người cứ luôn chọn sai đường? Và tại sao ta lại yêu cái sự bất hạnh của họ đến thế cơ chứ!? Nếu mà lúc này có nồi cơm nóng thơm phức thì ta hạnh phúc biết mấyyyyy!!”
Bốp!
Hắn tạo dáng đầy kịch tính, miệng cười toe toét chẳng chút thành thật.
Ánh sáng bừng lên xung quanh, dần hé lộ địa điểm hiện tại.
Sàn gỗ quen thuộc.
Nội thất méo mó vặn vẹo chẳng theo quy tắc nào.
Và hai cái bóng, một ngồi trên ngai, một đứng kề bên.
“Lời nguyện cầu đã thành. Giờ chính là khoảnh khắc của lễ hội. Ban đầu, ta vốn định triệu hồi Thánh nữ Hiển Thần, người nổi danh là thánh nữ mạnh nhất nhưng không ngờ lại được thay bằng Thánh nữ Nhật ký. Quả là đỡ tốn công vô cùng. Một đối thủ hùng mạnh đến mức ngay cả lũ nhóc sở hữu sức mạnh anh hùng cũng chẳng tài nào kháng cự nổi Đúng thế! Chính là thứ mà ta hằng mong đợi! Và nhờ vậy, mọi mưu kế của Ngài… tất cả, đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn!”
Hắn xoay vòng vòng như trẻ con, vẻ mặt rạng rỡ đến kỳ quái.
Từ tận đáy lòng, hắn đang hạnh phúc tột cùng.
Vittorio lên tiếng.
Tuyên bố rằng:
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch.
Rằng đây là chiến thắng của hắn.
“Phải không nào?”
Hắn nhìn về phía người đang ngồi trên ngai vàng và tuyên bố thắng lợi:
“Ôi đấng thần vĩ đại… Ira Takuto!”
=Eterpedia============
【Vittorio, Lưỡi Xúi Giục Hạnh Phúv】– Đơn vị đặc biệt
Công: 0
Tốc độ di chuyển: 3
Thuộc tính: 《Tà ác》《Anh hùng》《Cuồng tín》
Kỹ năng: 《Kích động》 《Tẩy não》 《Thuyết phục》《Hăm dọa》 《Thuyết giảng》 《Cải đạo》 《Tuyên giáo》《Phá hoại》 《Ô nhiễm ma lực》 《Suy thoái văn hóa》《Thiêu hủy sách vở》 《Lừa đảo》 《Làm giả tiền tệ》《Gián điệp》《Ẩn thân》 《Ngụy trang》 《Ẩn nấp》 《Đào thoát》
※ Không thể điều khiển đơn vị này
※ Không thể tham gia chiến đấu
※ Có thể sử dụng một số lệnh chỉ đạo
※ Và sẽ hồi sinh tại căn cứ khi bị tiêu diệt.
―――――――――――――――――