Vấn đề liên quan đến người chơi và các vị thần.
Những điều khiến Takuto phải trăn trở dường như không bao giờ dứt.
Mà bên cạnh đó, cậu còn phải lo chuyện điều hành quốc gia như thường lệ.
Người ta hay nói rằng trong game, để giữ chân người chơi thì phải liên tục tung ra sự kiện dồn dập.
Nhưng đến cả chuyện đó mà cũng tuân theo logic trò chơi thì đúng là…
Takuto chẳng biết nên cười hay mếu với cái tình huống oái oăm này.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng của Atou cất lên bên ngoài, có vẻ cô đã chuẩn bị xong đồ uống để cậu nghỉ ngơi.
“Chà, cũng đến lúc phải thay đổi không khí một chút rồi.”
Takuto vừa nghĩ thế thì đã thấy một người nữa bước vào cùng Atou.
“Xin lỗi đã để ngài đợi, Takuto-sama.”
“Thưa Đức vua, thần mạn phép vào cùng.”
“Ồ, Emul cũng đến à. Hoan nghênh nhé.”
Người đi cùng Atou là Emul, nữ quan phụ trách nội chính của tộc Dark Elf.
Takuto vốn chẳng câu nệ ai đến với mình, nhưng cậu chợt nhớ hôm nay là ngày nghỉ của Emul, nên hơi ngạc nhiên.
Và thắc mắc đó cũng nhanh chóng được giải đáp.
“Em nghĩ rằng ngài không nên quá lao lực suy nghĩ, nên đã chuẩn bị ít đồ ngọt để ngài giải khuây. Emul tình cờ cũng đang ở bếp chơi đùa gì đó nên em rủ luôn.”
“T-thần xin lỗi… không kiềm được…”
“Không sao, càng đông càng vui mà. Vậy thì nhân dịp này, chúng ta ra phòng họp ngồi nghỉ cho thoải mái đi.”
Takuto liếc nhìn chiếc khay mà Emul mang theo.
Trên đó là một lượng bánh ngọt handmade khá ấn tượng.
Có vẻ cô đã mượn gian bếp rộng lớn trong cung để tận hưởng thú vui nấu nướng.
Takuto bất giác thầm cảm phục vì có người tận dụng được căn bếp vốn ít khi được sử dụng như thế.
Cậu còn nghĩ, hay mình cũng nên thử tập tành nấu nướng xem sao?
Vừa nghĩ, cậu vừa nhấp một ngụm cà phê mới pha.
…....
…..
…
Người ta hay nói:
Khi đầu óc quá căng thì cơ thể sẽ cần chút đồ ngọt.
Và đúng như vậy, những chiếc bánh trà mà Atou và Emul chuẩn bị dường như đang lan tỏa khắp cơ thể Takuto, kéo theo cảm giác phấn chấn nhờ đường huyết tăng lên.
Là người khá nhạy với thể trạng của chính mình, Takuto cảm thấy có chút ngạc nhiên khi nhận ra cơ thể mình vẫn hoạt động chẳng khác gì một con người bình thường thậm chí giống hệt như hồi còn sống ở thế giới trước.
Từ đó, cậu lại liên tưởng đến các hiệu ứng cường hóa nhờ lời cầu nguyện từ tín đồ của giáo pháo Ira hay từ “Danh hiệu” của mình là Tà Thần Vô Danh.
Rốt cuộc thì... mình còn là con người không nhỉ?
Nếu mọi chuyện cứ bình yên thì cậu cũng chẳng cần bận tâm danh xưng đó là gì.
Nhưng nếu có rắc rối phát sinh, thì việc vẫn là “con người” có thể trở thành một vấn đề lớn.
Takuto nhận ra, mình lại có thêm một việc cần phải điều tra về chính bản thân.
“À mà này, sáng giờ ngài và Atou-san ở bên nhau suốt đúng không ạ? Hai người làm việc gì thế?”
Ngay lúc Takuto vừa uống cạn tách cà phê và thở ra một hơi nhẹ nhõm, Emul liền cất lời như thể cố bắt chuyện.
Câu hỏi cũng không có gì bất thường, nhưng nội dung cuộc trò chuyện trước đó lại hơi tế nhị khiến Takuto thoáng lúng túng.
“À...”
“Ah! Chẳng lẽ thần vừa hỏi điều gì không nên hỏi ạ!? Xin lỗi ngài! Thần vô ý quá!”
“K-không có đâu! Ngươi đang nghĩ bậy bạ gì thế hả Emul! Đừng có suy diễn lung tung!”
Emul dường như đã hiểu sai sự im lặng của Takuto, đỏ mặt tía tai rồi cuống quýt xin lỗi.
Và đến lượt Atou cũng đỏ mặt vì hiểu lầm theo kiểu khác, rồi vội vàng chối bay chối biến.
“Không phải đâu. Bọn ta chỉ đang thảo luận về đề xuất từ phe Succubus hôm trước thôi. Vì chuyện đó còn liên quan đến cả Thần Quốc, nên ta muốn nói riêng với Atou trước.”
Bỏ mặc hai người đang rối ren với suy nghĩ của mình, chỉ có Takuto là giữ được vẻ bình thản, nhẹ nhàng giải thích.
Vì đã quyết định cho tộc Dark Elf tham gia trực tiếp vào công cuộc quản lý quốc gia, nên Takuto không muốn tạo ấn tượng rằng mình với Atou tự ý quyết định mọi chuyện.
Dù Emul có thể đang hiểu sai, nhưng nếu chuyện này đến tai những người như Mortar hay Gia thì rắc rối hơn nhiều.
Vì vậy, Takuto cố tình nhấn mạnh đây là ngoại lệ, không phải chuyện mà các Elf cần can thiệp.
Đối với những vấn đề liên quan đến “người chơi”, việc mập mờ như vậy từ lâu đã trở thành quy tắc bất thành văn với cậu.
“Thì ra là vậy… Thần đã tưởng tượng ra… không, thôi! Thần thật quá đáng! Sao lại nghĩ mấy chuyện… như thế kia chứ! Xin lỗi hai người!”
“Ừ, đừng bận tâm…”
Cứ nhìn phản ứng lúng túng của Emul là biết mọi lo lắng của Takuto vừa rồi có phần thừa thãi.
Cô gái trẻ dường như càng nghĩ mình hiểu nhầm thì lại càng rối trí, cứ lắp bắp mãi không thành lời.
Thật ra Takuto cũng tò mò không biết trong đầu cô ấy đã tưởng tượng ra cái gì, nhưng tốt nhất là không nên khơi thêm.
Cậu thầm cảm ơn vì hôm nay Mortar hay Gia đều không có mặt.
Vì nếu hai người ấy ở đây, chắc chắn đã lên tiếng chỉ trích Emul, rồi thì cái suy nghĩ chẳng lấy gì làm đứng đắn đó sẽ bị lôi ra ánh sáng.
Và Takuto biết rõ, điều đó sẽ khiến cậu vô cùng xấu hổ.
“Nói gì thì nói, Succubus là loài chỉ tồn tại trong truyền thuyết với bọn thần mà thôi. Không ngờ chúng lại thật sự xuất hiện. Chưa kể đến cái ảo ảnh khổng lồ siêu nhiên hôm trước nữa... Liệu bọn chúng cũng đến từ Thần Quốc như ngài chăng?”
“Có thể lắm. Nhưng mà… chuyện liên quan đến thế giới của thần, có nhiều điều mà các ngươi không nên biết. Đó là lý do ta chỉ trao đổi riêng với Atou.”
"Thần hiểu. Nếu là vì điều đó thì không sao cả. Nhưng xin ngài nhớ rằng, dù là Dark Elf, bọn thần luôn sẵn sàng dốc sức vì ngài trong khả năng của mình.”
“Ta biết chứ. Và đừng lo, ta sẽ không bao giờ tự ý quyết định mọi chuyện. Sức mạnh của mọi người là điều ta rất trân trọng.”
“Thật ra thì, Emul này. Nếu không có sự tận tụy của các ngươi thì ta và Takuto-sama chắc chẳng còn thời gian để mà ngủ luôn ấy chứ.”
“Dù hiện tại mọi người đã đang thiếu ngủ kha khá rồi...”
Có lẽ vậy là đủ rõ ràng.
Takuto cảm thấy thế là vừa vặn.
Cậu vẫn chưa thể chia sẻ quá nhiều, nhưng cũng không nên giấu kín toàn bộ.
Miễn sao mọi người ý thức được rằng kẻ địch lần này không thể xem thường là được.
Cậu cắn một miếng bánh nướng do Emul làm.
Hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Dù Takuto không rành về mấy món này, nhưng cảm nhận rõ nguyên liệu dùng rất chất lượng là bơ, sữa và bột mì thượng hạng.
Trước đây, cậu từng đưa cho mọi người vài quyển sách dạy nấu ăn hiện đại được tạo ra bằng sản xuất khẩn cấp, có lẽ món bánh này nằm trong số đó.
Đường ngấm vào máu, đầu óc cũng dần tỉnh táo hơn.
“Phù… Dù sao thì chuyện hội nghị vẫn còn ở thì tương lai. Về sau ta sẽ họp chính thức và cùng nhau bàn bạc kỹ hơn với mọi người trong tộc. Mà nhân tiện có Emul ở đây, ta muốn tranh thủ kiểm tra tiến độ công việc một chút. Atou, Emul, hai người thấy sao?”
Dù gì thì sau khi nghỉ ngơi xong, họ cũng sẽ phải quay lại với những buổi họp triền miên.
Vậy nên, nếu đã thế thì vừa nhâm nhi trà bánh vừa bàn chuyện luôn cũng chẳng phải ý tồi.
Có hơi lười biếng một chút, nhưng lại tạo được cảm giác thư giãn trong lúc làm việc.
Takuto đề xuất ý tưởng ấy với hàm ý như vậy, và cả Atou lẫn Emul đều đáp lại một cách tích cực.
“Vâng, vậy để thần trình bày các báo cáo hiện tại.”
“Dù sao cũng đang nghỉ, vậy cứ coi như chuyện phiếm cho vui đi, Takuto-sama.”
Dù sau đó vẫn còn buổi họp chi tiết với các tộc trưởng như Mortar, nhưng kiểm tra trước thông tin cũng là cần thiết.
Đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện tại, Takuto vừa mới hồi phục.
Tuy cơ thể cậu không gặp vấn đề gì lớn, nhưng việc từng rơi vào trạng thái gần như hôn mê suốt thời gian dài là sự thật.
Để đảm bảo đầu óc mình vẫn còn “bén”, Takuto quyết định tranh thủ nắm lại tình hình trước.
“Đầu tiên là về trận chiến vừa rồi tức cuộc giao tranh với phe Qualia tại vùng đất của Thần Quang Quốc Renea, nơi hiện đã trở thành khu vực trắng. Sau cuộc chiến giữa Vittorio và Thánh nữ Nhật ký, phía Thánh nữ dường như đã trải qua một loại 'giác tỉnh' nào đó, khiến kế hoạch ban đầu là kiểm soát miền Nam thất bại. Tuy nhiên, chúng ta đã thành công sáp nhập thành phố Seldoche, khu vực tiếp giáp với đại lục chính thống vào lãnh thổ, đồng thời chiếm lĩnh toàn vùng, biến nơi đó thành tiền tuyến đối đầu trực tiếp với Qualia.”
“Ừm, khớp với báo cáo của Vittorio cũng như dữ liệu bên phía ta thu thập. Dù chưa rõ động thái kế tiếp của Thánh nữ Nhật ký là gì, nhưng xét theo cách hành xử của cô ta thì chắc chắn rất khó kiểm soát. Cũng đồng nghĩa là… vẫn còn nhiều cách để khai thác điểm yếu.”
“Xét tình hình thì phía Qualia cũng đang bận rộn tái thiết khu vực Thần Quang Quốc Renea sau khi sụp đổ, nên khả năng họ chủ động can thiệp sâu vào lúc này là rất thấp.”
Cuộc can thiệp của Anh hùng xúi giục Vittorio nhằm chiếm quyền kiểm soát phần đất do Thần Quang Quốc Renea bỏ lại vừa rồi đã khiến cục diện cả đại lục, bao gồm cả Mynoghra, chao đảo.
Một trong những hệ quả lớn chính là việc Mynoghra giành được thêm lãnh thổ:
Vùng giáp ranh đại lục chính thống và một phần đất cũ của Thần Quang Quốc.
Đây rõ ràng là một bước tiến lớn về sức mạnh quốc gia.
Nhưng đồng thời, nó cũng mang lại một gánh nặng không nhỏ.
“Chuyện khiến ta lo nhất… là thành phố mới sáp nhập ấy. Ờm… tình hình ra sao rồi?”
“Y như ngài lo ngại… hỗn loạn không tưởng.”
“Biết ngay mà…”
Đó chính là vấn đề:
Vùng đất mới quá rộng khiến khâu quản lý không sao theo kịp.
Một thực tế đã được lường trước, nhưng khi phải đối mặt trực tiếp thì vẫn là cơn đau đầu đúng nghĩa.
“Chúng thần đang đẩy mạnh đào tạo nhân lực, nhưng tốc độ mở rộng vượt quá khả năng ứng phó. Thần cho rằng cuộc họp tiếp theo sẽ tập trung nhiều vào đề xuất tăng cường nhân sự.”
“Ngay cả Dragontan còn đang trong giai đoạn ổn định lại, mà giờ lại mở rộng thêm nữa. Chưa biết chừng dân số vùng mới còn hơn cả dân số toàn Mynoghra hiện tại ấy chứ.”
(Trong game, khi tiếp quản thành phố mới thì vài lượt đầu luôn bị trạng thái hỗn loạn… Nhưng đây là thực tế. Và quy mô hỗn loạn là cả một quốc gia.)
Takuto thở dài, mắt nhìn xa xăm, nhớ lại những trải nghiệm trong game.
Cậu đã thấm thía sự khác biệt giữa game và thực tại kể từ khi đến thế giới này.
Nhưng không ngờ thứ khiến cậu vật vã nhất… lại là công việc giấy tờ.
Dù ở thế giới cũ, khoa học kỹ thuật và hệ thống hành chính hiện đại đến mấy cũng chẳng thể xóa sổ được lũ giấy tờ.
Người ta từng nói rằng:
"Khi AI thương mại hoàn thiện, đời sống con người sẽ thay đổi hoàn toàn.”
Nhưng có vẻ tình bạn giữa nhân loại và giấy tờ là điều không gì phá vỡ được.
"Trước hết cứ giải quyết từng bước vậy. May là dân thành phố Seldoche đều là tín đồ giáo phái Ira nên khá ngoan ngoãn. Tạm thời, ta sẽ duy trì hệ thống quản lý cũ từ thời Thần Quang Quốc, rồi từ từ chỉnh sửa sau. Nhân tiện, cũng nên tận dụng luôn Vittorio cho việc này.”
“Ngài nghĩ hắn sẽ chịu làm việc?”
“Bắt hắn làm. Dù phải cưỡng ép.”
Vittorio, về mặt cài đặt trong game thì là kẻ không thể điều khiển được.
Nhưng thực tế cho thấy nếu khéo léo, cậu vẫn có thể khiến hắn lắng nghe phần nào.
Dĩ nhiên là phần nào thôi.
Chắc do trận “phân hạng” trước đó đã để lại ấn tượng, nếu không thì giờ có khi hắn còn chẳng thèm liếc tới lời mình nói.
Vittorio là như vậy đấy.
Nhưng tài năng của hắn thì không thể phủ nhận, đặc biệt là trong lĩnh vực nội chính.
Mặc dù tất cả kỹ năng của hắn đều xoay quanh việc “gây hấn với người khác”, nhưng đó lại là những kỹ năng yêu cầu trí tuệ cao, cho thấy hắn có đầu óc sắc bén.
Không phải ngẫu nhiên mà hắn từng là thế lực ngầm thao túng giáo phái Ira.
“Đầu óc hắn thì đúng là miễn chê. Giá mà hắn bớt làm mấy chuyện nhảm đi thì Mynoghra đã lời to rồi…”
“Ờ thì… cũng là một kiểu 'duyên' của hắn mà.”
Trước lời chê trách của Atou, Takuto chỉ cười nhạt cho qua.
Câu trả lời nghe có vẻ như đang bênh vực Vittorio lại khiến Atou hơi cau mày.
Cảm nhận được dấu hiệu "trời sắp trở gió", Takuto nhanh chóng lục lại trong đầu vài câu nói khiến Atou vui lòng.
Nhưng ngay lúc ấy—
“Cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Takuto liếc nhìn Atou và Emul, gật đầu ra hiệu.
Emul đứng dậy, mở cửa phòng tiếp khách, người bước vào là lão Mortar.
“Xin thứ lỗi. Thưa Đức vua, có một chuyện vượt quá thẩm quyền của thần nên đành phải bẩm báo. Hiện đang có một lữ khách trú tại Dragontan, người ấy yêu cầu được yết kiến ngài.”
Ánh mắt lão Mortar thoáng lướt qua bàn trà còn đầy tách và bánh ăn dở, rồi dừng lại ở Emul bằng một tia nhìn sắc lẹm.
Takuto thầm nghĩ:
“Khổ thân Emul. Tí nữa mình phải cứu cô ấy một vố thôi.”
Trong lúc cậu còn đang suy tính, Atou đã lên tiếng hỏi thêm chi tiết.
“Bình thường thì, chẳng có lý do gì để Đức vua phải tiếp một người lạ mặt cả. Nhưng nếu chính ngươi mang chuyện này đến tận đây, thì tức là nó không đơn giản đúng không, lão Mortar?”
Là Đức vua của Mynoghra, Takuto hằng ngày phải tiếp vô số lời cầu kiến.
Từ thương nhân, lính đánh thuê, đến thi nhân, đủ kiểu người chen chân tìm cách diện kiến Đức vua để đạt mục đích riêng.
Nhưng những kẻ vớ vẩn ấy đều bị xử lý bởi cấp dưới của Mortar thường là chặn từ cửa luôn.
Vậy nên nếu chính lão Mortar phải đích thân đến thế này, nghĩa là người kia đủ quan trọng.
Là ai mới được chứ?
Takuto rà soát lại trong đầu, nhưng không thể nghĩ ra nhân vật nào ở mức “phải gặp ngay”.
Một cái tên nào sẽ được thốt ra từ miệng vị lão Dark Elf lão luyện ấy?
Cậu khẽ nín thở, đợi cái tên được công bố và rồi…
“Vâng. Người ấy có vẻ ngoài kỳ dị, không giống bất kỳ ai chúng ta từng thấy. Nhưng phong thái lại đúng chuẩn một chiến binh đỉnh cao. Và điều đặc biệt nhất là hắn tự xưng mình là Dũng Giả.”
Takuto nhíu mày.
Trong khoảnh khắc đó, cậu nhận ra:
Bánh xe định mệnh đang xoay chuyển với tốc độ vượt quá sức tưởng tượng của chính họ.