Atou, anh hùng của Mynoghra, đang căng thẳng tột độ chưa từng có.
Cũng phải thôi, chỉ mới ít ngày trước, Ma Vương Quân của Brave Questus bất ngờ tập kích Mynoghra, khiến bọn họ mất đi một anh hùng quan trọng.
Nhưng điều khiến cô lo lắng nhất lại chính là sự thay đổi của chủ nhân mình.
Vị chủ nhân từng ôn hòa, dễ tính khi mới đặt chân đến thế giới này giờ đã khác hẳn.
Ngày hôm đó, ngay cả Atou cũng phải rợn gáy trước cơn thịnh nộ của Takuto.
Dĩ nhiên, với tư cách kẻ từng cùng Takuto vượt qua hàng ngàn trận chiến, dù chỉ là trong game, Atou hiểu hơn ai hết cái gọi là “cơn giận” của cậu.
Nhưng lần này thì khác.
Đó không chỉ là giận dữ, mà còn là một thứ gì đó khiến Atou cảm thấy như con người tên Ira Takuto đã hoàn toàn biến đổi.
Chính cảm giác đó khiến cô đứng ngồi không yên, sống lưng lạnh toát.
"Mọi thứ sẽ không thể như xưa nữa rồi..."
Chỉ nghĩ đến chuyện những ngày tháng yên bình ấy sẽ không quay lại nữa, Atou thấy lồng ngực mình đau nhói.
Nhưng cô không thể quay đầu.
Isla mạnh đến thế mà vẫn bị đánh bại.
Bản thân cô, dù luôn ở bên cạnh Takuto, vẫn để ngài ấy rơi vào hiểm cảnh.
Và quan trọng nhất, những mối đe dọa thật sự đang hiện hữu khắp thế giới này.
Tất cả những điều đó siết chặt trái tim Atou, tôi luyện ý chí cô, biến nó thành nguồn sức mạnh sục sôi khắp thân thể.
Nguy hiểm đã qua, và bây giờ là lúc tận dụng nó để trưởng thành hơn.
Một lần sơ suất đã đủ để rút kinh nghiệm, nhưng lần thứ hai thì tuyệt đối không được phép xảy ra.
Không bao giờ.
Vì cô là Atou, kẻ bùn nhơ, anh hùng của Mynoghra.
Là người sẽ diệt sạch mọi kẻ thù của Takuto.
Bằng mọi giá.
Từ giờ, cô sẽ chôn vùi mọi sự mềm yếu còn sót lại, để trong mắt chỉ còn ánh cuồng tín dành cho chủ nhân mình.
"Hỡi đức vua vĩ đại Ira Takuto-sama! Atou bùn nhơ đã tới!"
Atou đẩy mạnh cánh cửa dẫn vào phòng ngai vàng, giọng đầy khí thế.
...Nhưng bên trong, cảnh tượng đập vào mắt cô lại hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.
"Uu, ta muốn chết quá..."
"Ngoan nào, ngoan nào..."
"Xin ngài đừng buồn nữa, hãy vững vàng lên ạ..."
Vị vua oai phong lẫm liệt của cô đang ngồi thu lu dưới đất, ôm gối, mặt vùi giữa hai đầu gối, được hai chị em song sinh vỗ về như dỗ trẻ con.
"T... Takuto-samaaaaaaa!!"
"...Atou. Ta... muốn chết."
Takuto vẫn úp mặt vào đầu gối, chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, buông ra câu đầu tiên nặng trĩu tuyệt vọng.
Bao nhiêu quyết tâm vừa rồi của Atou tan biến sạch.
Nhận ra tình hình không ổn chút nào, cô vội lao tới bên cậu.
"Không được! Ngài không được chết đâu, Takuto-sama! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Xin ngài hãy nói với Atou này!"
Takuto ngẩng đầu lên, đôi mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi ánh sáng ý chí lại vụt tắt.
Cậu lại chôn mặt vào đầu gối.
Trái tim cậu đã hoàn toàn gãy vụn.
"Takuto-samaaaaaaa!!"
Atou chỉ còn biết kêu gào thảm thiết, không tài nào hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
Giờ phút này, anh hùng mạnh nhất Mynoghra đâu chẳng thấy.
Cũng dễ hiểu thôi, vì vị “thánh chơi Eternal Nations” lẫy lừng giờ đã thành thế này rồi.
"Ngoan nào, ngoan nào. Em bé, em bé ngoan nào."
"Chị... em nghĩ gọi vua là em bé thì hơi quá rồi..."
"Không sao đâu. Giờ ta đúng là em bé mà. Ta chỉ muốn được sinh ra lại từ đầu thôi..."
"Ngoan nào, em bé ngoan."
Chị cả Mearia thì hớn hở vuốt ve đầu Takuto.
Cô em Caria thì lúng túng, chẳng biết nên tham gia hay dừng lại.
Atou để ý thấy Caria cứ liếc trộm, liền vẫy tay ra hiệu, kéo cô bé lại gần thì thầm hỏi nhỏ.
"Này, Caria! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Takuto-sama vậy!?"
"Cái đó... em nghĩ tốt nhất là em không nên nói ra thì hơn..."
"Khó chịu quá! Nhưng ngài ấy không chịu nói với ta! Chuyện này quá nghiêm trọng đấy biết không!?"
"Hay ngài thử... vỗ về như chị Mearia xem?"
"...Hả?"
"Nếu chị cũng “ngoan ngoan” như chị Mearia, chắc vua sẽ nói ra đấy."
"Đừng đùa! Atou này là cánh tay phải, là anh hùng hộ vệ của Takuto-sama! Làm sao làm chuyện mất mặt vậy được chứ!"
Atou phản đối ngay, giọng không kìm được mà hơi lớn.
"Tuyệt đối không thể nào!"
Cô lặp lại lần nữa, mặt đỏ bừng.
Tuy nhiên, không hiểu sao...
"...Takuto sama~ ngoan nào~ Atou của ngài đây mà~ ngoan, ngoan nào~"
Rốt cuộc Atou vẫn vuốt ve đầu Takuto.
Nói thật, cô cũng tò mò từ lâu rồi.
Dù là anh hùng đầy kiêu hãnh, nhưng ham muốn được chạm vào mái tóc Takuto vẫn âm ỉ trong lòng cô từ bao giờ.
Huống chi, giờ đây, cớ chính đáng có thừa:
Vỗ về vua cho vua bình tĩnh lại!
Thế là Atou cứ thế vừa cười hí hửng vừa tận hưởng cái cảm giác mềm mềm ấy.
Nhưng thật lạ, điều tưởng chừng chỉ để thỏa mãn Atou này lại vô tình phát huy tác dụng.
Được người thân cận nhất dỗ dành, lòng tự tôn rạn vỡ của Takuto cũng dần dần hồi phục.
Ánh sáng ý chí trở lại trong mắt cậu, cậu ngẩng đầu lên nhìn Atou.
Ước nguyện của Atou đã thành sự thật.
...Mặc kệ chuyện cô vẫn đang mải mê xoa đầu cậu.
"Uu, Atou..."
"Takuto-sama, đã xảy ra chuyện gì? Xin hãy nói cho Atou nghe với!"
Vừa xoa vừa thầm sung sướng, Atou nhẹ giọng hỏi han.
Cuối cùng, Takuto cũng bắt đầu kể ra nguyên do khiến mình rơi vào trạng thái thảm thương này.
.......
.....
...
"Tóm lại là Takuto-sama... hôm trước hơi quá lời nên tự dồn mình vào thế khó... đúng không ạ?"
"Ừm. Thật ra thì... cũng vì tình hình lúc đó căng quá nên ta bực lên mới lỡ mạnh miệng, nhưng mà... đúng là hơi tự tin thái quá rồi..."
Những điều Takuto vừa nói với Atou đều liên quan đến lời tuyên bố hôm trước.
Hôm đó, toàn thể thuộc hạ đều run sợ, và một lần nữa khắc sâu trong lòng rằng Ira Takuto chính là Phá Diệt Vương sẽ mang đến ngày tận thế.
Takuto đã thừa nhận, tất cả chuyện hôm đó thực sự hơi quá tay.
Quả thật, từ sau hôm ấy, giữa đám Dark Elf vẫn luôn tồn tại một cảm giác gượng gạo khó nói.
Ngay cả Atou, một anh hùng, cho đến vừa rồi cũng còn bị sự căng thẳng trói chặt.
Huống hồ những người như lão Mortar và đám Dark Elf, dù giữ vai trò trụ cột quốc gia thì xét cho cùng cũng chỉ là người phàm, hẳn đã rất khó chịu đựng.
Nếu Takuto trước mắt Atou bây giờ vẫn là con người mà cô biết bấy lâu, thì việc cậu tự cho rằng thái độ ngày hôm đó là sai lầm cũng không có gì lạ.
“Haiz... không ngờ mình lại dám mạnh miệng nói mấy câu đó đúng lúc ấy. Dang rộng hai tay tuyên bố chinh phục thế giới... thật sự... thật sự quá là...”
Takuto đang định nói tiếp thì đã lại úp mặt xuống đầu gối.
Cậu rên rỉ mấy tiếng “a~” với “ư~” nghe mà não lòng, rõ ràng đang chìm trong hố sâu tự ghê tởm bản thân.
“Ồ, hồi trước vua có nói cái đó gọi là... chuchuchu gì ấy?”
“‘Chubo’? À, ý chị là ‘chunibyo’ đấy chị ơi. Bệnh này khiến người ta tạo ra hàng đống ‘hắc lịch sử’ kinh khủng lắm đó.”
“Tội nghiệp vua ghê.”
“Fuguuuh~!!”
“Thôi ngay! Hai đứa, đừng chọc nữa! Tim Takuto-sama không chịu nổi đâu!”
Cặp song sinh vô tư kia cứ thế đâm thêm nhát cuối, làm Atou cuống cuồng ra tay giải cứu.
Nếu cứ tiếp tục, Takuto có khi lại đóng cửa lòng, trốn vào thế giới riêng mất.
Nhưng nhờ thế Atou cũng thấy nhẹ cả lòng, vì giờ cô đã hiểu rõ lý do Takuto ủ rũ.
“Nhưng mà, em thực sự rất yên tâm. Chuyện đó... hôm ấy, Takuto-sama hơi... hơi bị...”
“Đáng sợ?”
Lúc nhận ra thì Takuto đã ngẩng đầu, mắt dán chặt vào Atou.
Cách cậu bất ngờ nghiêm túc khiến Atou thoáng bối rối, nhưng rồi vẫn khẽ gật đầu vì nghĩ mình nên trả lời thành thật.
“V-vâng...”
Liệu ngài ấy sẽ phản ứng thế nào đây?
Khi Atou còn lo lắng, Takuto đã mỉm cười dịu dàng như thường lệ.
“Ừ. Đúng rồi nhỉ, đáng sợ lắm mà. Xin lỗi em, Atou. Với cả... hai đứa nữa, ta cũng xin lỗi lần nữa. Vua mà dữ tợn thì ai dám góp ý, phải không?”
Takuto đột nhiên nói trôi chảy như thể nỗi buồn khi nãy chưa từng tồn tại.
Có lẽ trước khi Atou tới đây, cậu đã nói chuyện với hai chị em khá nhiều rồi.
Vụ của Isla cũng là khúc mắc trong lòng bọn trẻ, nên việc họ có thể thẳng thắn giãi bày chắc chắn sẽ rất quan trọng cho sự vận hành lâu dài của Mynoghra, Atou tin là vậy.
Bởi vì... hai cô bé này giờ cũng đã là anh hùng thực thụ rồi.
“Vâng! Vua bây giờ là Mearia thích nhất luôn. Caria-chan cũng vậy đúng không?”
“Ừm. Vua mà không ‘chunibyo’ thì thần cũng thích hơn~”
“Fuguuh~!!”
“Thôi ngay đi!!”
Nhưng xem ra hai anh hùng mới này hơi... tinh quái thì phải.
Dĩ nhiên họ không có ác ý, nhưng sự hồn nhiên đôi khi cũng làm người ta đau lòng.
Atou thầm nghĩ chắc lát nữa cô phải cùng hai đứa nhỏ dỗ Takuto mới được.
Đang nửa lo nửa chờ mong, cô chợt thấy Takuto đứng phắt dậy, ánh mắt như vừa được cởi bỏ gánh nặng.
“Nhưng mà... ta vẫn sẽ nghiêm túc. Chinh phục thế giới... không phải nói chơi đâu. Một khi đã quyết, ta sẽ làm được, bằng mọi cách.”
Takuto vừa dứt lời, quanh cậu bỗng toát ra thứ khí chất kỳ lạ, như một thứ uy nghiêm thiêng liêng khiến ai cũng muốn quỳ gối phục tùng.
“Ta cũng hứa với hai đứa rồi còn gì. Cùng nhau cố gắng nhé.”
“...Từ giờ, sẽ không để ai phải chết nữa.”
"Tụi thần cũng không còn là mấy đứa yếu đuối cần được bảo vệ nữa đâu.”
Hai chị em cũng ánh lên quyết tâm mạnh mẽ.
Atou nhớ rất rõ hình ảnh đôi song sinh điên loạn hôm đó, mầm mống ấy vẫn còn, vẫn gào thét trong tim các cô bé.
Và từ giờ, tiếng gào đó sẽ mang theo hướng đi rõ ràng, phóng thẳng ra thế giới này.
Ngày hôm ấy, vương quốc Mynoghra đã thực sự lột xác.
“Takuto-sama...”
Atou thì thầm, vẻ mặt mê đắm như vừa xác tín lần nữa sự vĩ đại của chủ nhân.
Ánh mắt ấy, vừa như một thiếu nữ đang yêu, vừa như một tín đồ sùng bái thần linh.
Rồi cô khẽ quỳ xuống, thần sắc như đã rũ bỏ mọi tạp niệm, lặp lại lời thề năm nào.
“Danh xưng của em là Atou, Kẻ Bùn Nhơ. Là đứa con sinh ra từ bùn lầy, kẻ hủy diệt thế giới. Từ giờ trở đi, thân xác này, trái tim này, đều thuộc về ngài. Cùng nhau trầm luân đến tận cùng nào. Thưa đức vua của em.”
“— Ừ. Trông cậy vào em, Atou.”
Câu nói ấy, Takuto và Atou đã lặp lại biết bao nhiêu lần.
Nhưng lần nào nó cũng chất chứa ý nghĩa thiêng liêng vô cùng.
Ánh mắt họ giao nhau, khẳng định sợi dây gắn kết bền chặt giữa chủ và tớ.
Rồi chẳng rõ ai kéo ai, cả hai tự nhiên nắm tay nhau, khoảng cách cũng dần xích lại gần hơn...
“Takuto-sama...”
“Atou...”
“Gigigigyeeeee!!”
Một kẻ không mời mà tới đột nhiên xen vào đúng lúc.
Nó khua loạn tứ chi, lọc cọc chạy tới trước mặt họ, khiến Atou lập tức xị mặt khó chịu ra mặt.
“Cái gì đấy, con côn trùng kia? Vừa rồi đang lúc ngọt ngào nhất mà... Bộ ngươi mắc bệnh ‘không phá đám thì chết’ à?”
“Chưa kể tụi em vẫn ngồi đây mà bị bơ đẹp luôn á.”
“Không được phá đám~”
“Gigye!”
“À, xong rồi à. Vất vả rồi nhé, Côn trùng chân dài-kun"
Kẻ vừa đến là Chân Dài, đơn vị trinh sát chủ lực của Mynoghra.
Nó nổi tiếng vì tốc độ di chuyển nhanh và chi phí rẻ, nên bị sai vặt thậm chí nhiều hơn chức năng trinh sát vốn có.
Như mọi khi, nó chẳng bận tâm gì đến Atou, nước dãi chảy ròng ròng, cứ thế lò dò tới trước mặt Takuto.
Takuto bắt đầu hỏi nó gì đó, chắc là để nhận báo cáo về mệnh lệnh trước đó.
Atou, dù trong lòng vẫn chưa nguôi bực, nhưng ánh mắt cô chợt dừng lại khi thấy trên lưng Chân Dài có buộc một chiếc giỏ lớn...
“Thưa Takuto-sama? Cái giỏ mà con côn trùng kia đang mang trên lưng là gì vậy ạ? Mà nhớ ra thì mấy ngày gần đây, ngài cũng cho sản xuất thêm khá nhiều Côn trùng chân dài đúng không…”
Atou vẫn còn nhớ rõ việc Takuto đã dùng cả phần ma lực quý giá của quốc gia để gấp rút tạo ra lũ Côn trùng chân dài đó.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ hiểu chúng có nhiệm vụ khẩn cấp.
Nhưng ban đầu cô cứ ngỡ chúng chỉ là quân dự bị giá rẻ để phòng thủ lãnh thổ.
Giờ thì xem ra mục đích thật sự lại hoàn toàn khác.
Atou vừa cất tiếng hỏi thì Takuto vừa định trả lời, nhưng đúng lúc đó, cô chị Mearia phát hiện ra thứ gì đó.
Cô bé lục lục trên đầu Côn trùng chân dài rồi chìa ra trước mặt Takuto một đồng tiền vàng lấp lánh.
“Vua ơi, cái này nè~”
“…Ơ? À, chắc nó dính trên người nó lúc nào mà không biết. Côn trùng chân dài-kun, tiền này quý lắm đấy, lần sau nhớ cẩn thận giùm ta nhé.”
“Gigigye!!”
“Ừm, ngoan lắm.”
Thứ đang tỏa ánh vàng trong tay Takuto, nếu trí nhớ của Atou không nhầm thì chính là đồng vàng của Brave Questus.
Tiền tệ của thế giới đó có cơ chế rất đặc biệt:
Hễ hạ quái vật thì sẽ rớt ra một lượng tiền nhất định.
Trận chiến với Ma Vương Quân tuy diễn ra ngắn ngủi nhưng kịch tính vô cùng, số lượng kẻ địch bị tiêu diệt cũng kinh khủng.
Nhờ vậy mà những đồng vàng chất thành núi quanh vùng Dragontan và khu vực phía Nam lãnh thổ Mynoghra.
Và giờ, một trong số đó đang nằm gọn trong tay Takuto.
Atou từng vào sinh ra tử cùng Takuto, đủ để hiểu phần nào cách ngài suy nghĩ.
Thế nhưng, suy cho cùng cô vẫn chỉ là con cờ trung thành, không thể nào lường trước hết được trí tuệ vượt bậc của bậc chủ nhân.
Mọi thứ cứ rối tung lên trong đầu cô, để rồi cuối cùng Atou chỉ còn biết nhìn Takuto bằng ánh mắt vừa lo lắng vừa trông mong.
“Takuto-sama… rốt cuộc là ngài định làm gì vậy ạ? Nếu ngài không giải thích, em cũng thật sự chẳng hiểu nổi nữa…”
“Haha, xin lỗi, xin lỗi nhé. Đúng là ta vẫn chưa nói rõ chuyện này nhỉ.”
Takuto bật cười, vẻ hơi ngại ngùng.
Rồi ngài búng nhẹ đồng vàng, làm nó xoay tít trong không trung, vẽ một đường cong nhỏ trên đầu ngài… rồi rơi “cạch” xuống đất thay vì rơi lại vào tay.
""“…………”""
Ba người đứng im phăng phắc.
“Thôi… để miêu tả bằng lời thì lâu lắm. Tốt hơn hết là các em tự nhìn tận mắt sẽ nhanh hơn. Đi nào, ta sẽ dẫn mọi người ra quảng trường trung tâm.”
“Vâng ạ~”
“Rõ rồi ạ~!”
Takuto cúi xuống nhặt đồng vàng lên, chẳng buồn bận tâm chuyện ban nãy, tiếp tục nói năng nhẹ tênh như chẳng có gì xảy ra.
Atou và hai cô bé cũng đành nín thinh.
Ai mà dám chọc quê để rồi Takuto lại chìm vào hố đen tự kỷ thì khổ lắm.
“Nào, Atou, mau lên. Không theo kịp ta đâu nhé?”
“Ah… vâng! Chờ em với ạ!”
Tiếng gọi của Takuto kéo Atou trở lại thực tại.
Cô vội vã chạy theo, vừa thầm nhẹ nhõm khi nhận ra mối quan hệ giữa họ vẫn không thay đổi chút nào.
Cái cảm giác căng thẳng, ngột ngạt trước kia đã tan biến như khói.
Chỉ còn lại quyết tâm vững chãi:
Dù thế nào, cô cũng sẽ dốc hết sức vì đức vua của mình.