Hôm nay, địa điểm gặp mặt là một nhà hàng có bầu không khí yên tĩnh, thay vì sang trọng thì lại mang dáng vẻ gần gũi, kiểu như một “quán ăn kiểu Tây của thị trấn” vậy.
Tôi thích những chỗ như thế này, nó mang cảm giác thoải mái.
"Phía chúng tôi đã chuẩn bị một phòng riêng trong nhà hàng này."
"Có cả phòng riêng nữa à?"
"Vâng. Vì có những trường hợp tùy theo chủng tộc mà không tiện ngồi cùng bàn ăn uống với nhau."
…Không tiện ngồi cùng bàn ăn uống…
Ừ thì, đúng thật, khác chủng tộc thì món ăn cũng khác. Như loài rái cá trông dễ thương thế mà lại ăn dế sống chẳng hạn… Thế thì trong bữa ăn đúng là cần sự tinh ý rồi.
Tôi vừa nghĩ “chắc mình không thể lấy người ăn côn trùng được đâu…” vừa bước vào quán.
Một tiếng “Xin chào quý khách!” đầy khí thế vang lên chào đón.
Khác hẳn với lần trước trong cái nhà hàng sang trọng, ở đây nhân viên không ra tận cửa để dẫn khách vào chỗ ngồi.
"Vậy, mời đi theo tôi."
Tôi theo sau Kasane-san.
Đi qua dãy bàn sát cửa, rồi rẽ vào một hành lang phía trong. Hai bên là những cánh cửa nhỏ, khoảng hành lang nhìn hơi hẹp và bầu không khí của nó khiến tôi nhớ đến… phòng karaoke.
Kasane-san dừng lại trước một cánh cửa ghi số 102.
"Ở đây." – cô khẽ nói, rồi gõ cửa.
Cuối cùng thì, đã tới rồi…
Tôi chỉnh lại cổ áo, hít một hơi thật sâu. Từ bên trong vang ra một giọng nhỏ nhẹ.
"…Vâng."
Chắc là người đi cùng? Không lẽ nhầm phòng à…
Mặc cho sự lo lắng của tôi, Kasane-san mở cánh cửa phòng số 102.
Bên trong, là một người phụ nữ mảnh mai, dịu dàng, trông như một bông hoa trắng nhỏ bé nở dưới ánh trăng.
Cánh cửa… liền được tôi đóng lại.
Ơ… Kasane-san nhầm phòng rồi. Dễ thương thật, vậy ra cô còn có lúc nhầm lẫn thế này.
"Sao thế, Torakichi-san?"
Bị tôi kéo ra ngoài, cô nghiêm túc hỏi.
Ơ, sao trăng gì nữa…
"Nhầm phòng rồi đó."
"Không. Buổi gặp mặt hôm nay chính là ở phòng 102 này."
"Vậy thì, người kia vào nhầm rồi."
"Không. Người phụ nữ vừa rồi chính là đối tượng xem mắt hôm nay – Miura-san."
"………………Là thế thân à?"
"Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng đó đúng là cô ấy."
Chuyện quái gì đã xảy ra thế!?
Tôi chỉ mới gặp Miura-san hôm qua cơ mà. Lẽ nào chỉ sau một đêm, con người ta có thể biến đổi đến vậy!?
Kiểu như…
[Chủ quán hồi trẻ dữ lắm đó.]
[Thôi mà, chuyện xưa rồi. (cười khúc khích)]
Một sự thay đổi tính cách thường cần đến cả chục năm và một biến cố đủ lớn, chứ làm gì mà chỉ một đêm mà đã khác hẳn như già thêm mười tuổi thế này…
"Kasane-san… có thể giải thích không?"
"Thật ra thì…"
Kasane-san kể lại.
Sáng nay, Miura-san đã tìm đến cô và hỏi về mẫu người lý tưởng của tôi. Khi đó, cô ấy vẫn còn trong bộ dạng với lớp trang điểm đậm chất death-metal hôm qua.
Nhưng ngay khi Kasane-san nói.
"Tôi nghĩ, nếu dịu dàng hơn một chút thì sẽ dễ tạo thiện cảm hơn đấy."
…Thì ngay lập tức, cái khí chất chói đến lóa mắt ấy biến mất.
"Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự nghĩ Miura-san đã biến mất."
Kasane-san nói với giọng hoàn toàn nghiêm túc, không chút đùa cợt.
Rõ ràng cô ấy vẫn ở trước mặt, vẫn đối diện, ánh mắt không hề rời đi. Thế nhưng khoảnh khắc ấy, Kasane-san lại tin rằng Miura-san đã biến mất.
Người vừa vứt bỏ lớp “hào quang chói gắt” kia… chính là Miura-san đang ở trong căn phòng số 102 này.
…Thật sao?
Người ta nói phụ nữ có thể thay đổi nhờ trang điểm, nhưng thay đổi đến mức ấy thì…
"Lúc hẹn gặp ở điểm hẹn, một lúc sau tôi mới nhận ra được… Thật xấu hổ, đúng là thất trách với tư cách một tư vấn viên…"
Cô trông cực kỳ buồn bã.
Nhưng, cũng chẳng trách được. Ngay cả bản thân tôi, nếu không được giải thích thì tuyệt đối không thể tin rằng người phụ nữ với lớp trang điểm death-metal hôm qua và cô gái mảnh mai dịu dàng hôm nay là cùng một người. Thực ra, đến giờ thì tôi vẫn chưa tiêu hóa nổi cái thông tin đó.
"Dù sao đi nữa, bên trong đó đúng là Miura-san."
Kasane-san nhấn mạnh lần nữa.
Tôi nghe vậy, tuy vẫn thấy khó tin nhưng đành chấp nhận.
"Thì ra, các tư vấn viên sẽ hẹn với từng người trước rồi dẫn vào phòng riêng luôn à."
Tôi cố chuyển hướng sang chuyện khác, để còn có thời gian bình tĩnh lại.
"Đúng vậy. Thỉnh thoảng cũng có trường hợp khách được chỉ định để tự tới, nhưng về cơ bản là chúng tôi sẽ giãn cách giờ hẹn và đưa đón từng người vào."
"Thế, kiểu như tôi – đến sớm quá – có gây phiền phức không?"
"Không sao. Nhưng từ nay, có thể chúng tôi sẽ để Torakichi-san vào trước rồi chờ trong phòng, còn người kia sẽ được đưa đến sau. Vốn dĩ, chúng tôi ưu tiên đi cùng những người chưa quen để họ yên tâm hơn."
Đúng là, bị bỏ lại một mình ở nơi xa lạ thì bất an thật. Lần trước cũng như vậy, có Kasane-san vào cùng nên tôi mới thấy yên lòng.
Quả nhiên, cô ấy rất chu đáo.
Vậy thì, tôi không thể để những thứ bối rối vớ vẩn làm hỏng buổi xem mắt được.
Không thể giữ cái suy nghĩ “cứ định bụng sẽ từ chối” đầy thất lễ ấy mãi nữa.
Phải đối diện nghiêm túc thôi.
"Kasane-san. Tôi sẽ nghiêm túc tham gia buổi xem mắt này."
Nghe tôi tuyên bố, Kasane-san thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ gật đầu mỉm cười.
"Vâng. Cố gắng lên nhé."
Rồi cô rút cuốn sổ từ trong người, ghi chép gì đó.
…Tôi thực sự tò mò muốn biết trong đó viết gì.
"Vậy, chúng ta vào lại nhé."
"Vâng"
Sau khi chắc rằng tôi đã sẵn sàng, Kasane-san lại gõ cửa, rồi từ từ mở ra…
----
TN: (2/9 vui vẻ nhé ae! Hôm nay tôi dành cả chiều lòng vòng ở trung tâm thương mại rồi ghé vào hiệu sách mua Arya tập 6,7. Trong khi tập 5 mua về còn chưa đọc cơ! Nhân tiện thì tôi quên mất là từ chương 22 là tách phần nên sẽ đăng lại.)