Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

4 11

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

(Đang ra)

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

Amadeus_

Vì một lý do nào đó, các nữ chính liên tục tỏ ra quan tâm đến tôi.

14 28

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

323 1234

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

305 12697

Phần 2 - Chương 25: Cô gái khó đoán Miura Epokuis (1)

Một buổi sáng mới lại đến.

...Một buổi sáng u ám.

“......Tôi đi đây.”

“Toraa? Sao trông mặt anh trắng bệch thế?”

“Ha ha... không sao đâu, không sao đâu... Bên ngoài kia dư màu sắc hộ phần của anh rồi.”

Hôm nay là buổi xem mắt thứ hai kể từ khi tôi đặt chân đến cái “thế giới” này.

...Và cũng có thể là buổi cuối cùng.

Không phải vì khả năng thành công cao đâu. Mà là, nếu lỡ làm đối phương mất hứng, tôi có khi sẽ bị xóa sổ mất...!

“Th-thôi thì... cố lên nhé.”

“À, Tora-kun... Đi đường cẩn thận nhé?”

Sư phụ gượng gạo nói, còn Seris-san thì lo lắng tiễn tôi ra cửa.

Có lẽ vì cái bộ mặt thảm hại của tôi bây giờ. Không được rồi, làm người ta lo lắng thế này thì tệ quá.

Cũng phải thôi, sắp đi xem mắt mà cứ lộ bộ dạng này thì còn ra thể thống gì. Lỡ để đối phương thấy thì bất lịch sự lắm........ à mà, đối phương vốn dĩ mới là người bất lịch sự cơ.

Nếu là tôi trước đây, còn ở Nhật, chắc chắn sẽ từ chối ngay không cần nghĩ.

Bởi lẽ, tôi hoàn toàn không thể hình dung được cảnh hai người sống chung dài lâu.

Mà trên hết, điều tôi mong chờ ở hôn nhân là hạnh phúc.

Một cuộc sống ngập tràn tiếng cười, sáng rực và vui vẻ từng ngày — giống hệt như gia đình hồi còn ở quê nhà — chính điều đó, là thứ tôi khát khao.

Và tôi coi việc xây dựng một cuộc hôn nhân hạnh phúc như vậy là nghĩa vụ của bản thân.

“...Với người đó thì chắc khó lắm nhỉ.”

Trên đường đi tới chỗ hẹn, tôi lẩm bẩm như thế.

Đối phương hôm nay hoàn toàn trái ngược với mẫu người tôi thích.

Trong hôn nhân, niềm vui thôi là chưa đủ. Cần có cả sự bình yên, để còn thấy an lòng khi ở bên nhau. Bằng không, một cuộc sống chung dài lâu rồi cũng sẽ trở nên mệt mỏi mà thôi.

Xét theo khía cạnh đó thì, Eliana-san quả thực khá gần với hình mẫu lý tưởng của tôi.

Cô ấy náo nhiệt, nhưng đồng thời cũng có sự bao dung như ôm trọn lấy mọi thứ.

“Đã sắp sửa đi xem mắt rồi mà lại còn nghĩ đến một người phụ nữ khác... đúng là tệ thật đấy, tôi ơi.”

Một tiếng thở dài bật ra vì chính hành vi của bản thân.

Bằng một cách nào đó, tôi nhất định phải thay đổi tâm trạng trước khi đến chỗ hẹn.

Cho dù là muốn từ chối đi chăng nữa, thì cũng phải gặp mặt trực tiếp, nói chuyện đàng hoàng rồi mới làm.

Tự ý từ chối chỉ vì định kiến thì thật bất lịch sự.

...Có lẽ là bởi vì người đàn ông mà chị tôi từng theo đuổi lại là một “giáo viên”.

Dù chẳng hề đối diện với cảm xúc của chị, y cứ viện cớ “thầy và trò” để khước từ lời cầu hôn hết lần này đến lần khác.

Là một người như vậy.

Có lẽ cũng vì thế nên tôi mới không muốn trở thành kiểu người ấy.

Mỗi lần bị từ chối, chị lại buồn bã suy sụp. Và tôi luôn là người chứng kiến điều đó.

“Thôi thì... gặp thử một lần vậy.”

Gặp gỡ, trò chuyện. Nếu thấy không hợp thì đến lúc đó nói lời từ chối cũng chưa muộn.

Như thế phía đối phương hẳn cũng sẽ dễ chấp nhận hơn.

...Với lại, nếu tôi mà không đi thì chắc sẽ bị giết mất... có lẽ là thật đấy.

Cảm giác tâm trạng nặng nề hiện ra ngay trong bước chân, nên tôi vội tăng tốc một chút.

Dù thế nào đi nữa, đến muộn thì cũng không thể chấp nhận được.

Khi đến chỗ hẹn, Kasane-san đã ở đó chờ.

Trông cô ấy hơi có vẻ không vui.

“Xin lỗi, tôi đến trễ mất rồi sao!?”

Tôi vội vã chạy lại gần, nghĩ rằng mình đã lỡ giờ.

Thời gian ở “thế giới này” thật khó nắm bắt, đến giờ tôi vẫn chưa quen được.

“Chào buổi sáng, Torakichi-san. Không đâu, vẫn chưa đến giờ hẹn đâu. Hôm nay anh lại đến sớm một chút đấy.”

Vậy là vẫn còn dư thời gian.

...Thế nhưng, Kasane-san lại còn đến sớm hơn cả tôi – người vốn cũng có thói quen đến trước giờ hẹn.

Chắc hẳn là để tránh cho tôi phải chờ, cô ấy đã đến sớm hơn nữa...

“Xin lỗi.”

“Nhưng tôi đã bảo rồi mà, anh không có trễ đâu?”

Không, thực sự... tôi vẫn thấy có lỗi.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Sao anh lại hỏi vậy?”

“À thì... sắc mặt của cô trông không được tốt lắm... trông hơi mệt mỏi thì phải.”

“Thật... vậy sao?”

Ủa?

Không nhận ra à?

Nghĩa là... nãy giờ tôi vừa nói một điều cực kỳ thất lễ sao?

Nhìn một người chẳng hề mệt mỏi rồi bảo “Cô mệt à?”... thôi chết, phải xin lỗi ngay!

“Xin lỗi!”

“Không... mà này, Torakichi-san. Tôi thấy anh xin lỗi hơi nhiều rồi đấy.”

Nếu đã lỡ thất lễ thì tôi phải xin lỗi chứ!

“Thực ra thì... tôi không chắc có nên kể chuyện này ngay trước buổi xem mắt không... nhưng mà... sáng nay tôi đã gặp Miura-san.”

Người phụ nữ tên Miura-san ấy chính là đối tượng xem mắt hôm nay của tôi ― cũng chính là người phụ nữ tóc đỏ, trang điểm kiểu death-metal hầm hố hôm trước.

Hình như sáng nay cô ta đã đến chỗ của Kasane-san...

Bây giờ là gần trưa, tức là khoảng bốn đến năm tiếng trước.

À, tất nhiên đó là tôi quy đổi sang giờ Nhật Bản mà nói.

“Thành thật mà nói thì... tôi có hơi bối rối.”

“Ừm, bối rối cũng phải thôi...”

Nếu cô ta đã ở trạng thái hừng hực như vậy ngay từ sáng sớm, thì ai mà chẳng choáng váng.

Ít nhất thì tôi cũng nghĩ thế.

“Không, không phải ý đó...”

Kasane-san lại càng lộ rõ vẻ bối rối.

Cô ấy đưa tay che miệng, khẽ cúi đầu xuống, hai chân mày nhíu chặt.

...Một biểu cảm khá hiếm thấy. Kasane-san thường ngày vẫn rất điềm tĩnh và lạnh lùng cơ mà.

“...Tôi đã mất đi sự tự tin.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy!?”

Rốt cuộc Miura-san đã nói gì, đã làm gì với cô ấy chứ?

Kasane-san lúc nào cũng bình tĩnh hoàn thành công việc của mình. Bởi vì sự tự tin và lòng kiêu hãnh của cô ấy làm chỗ dựa vững chắc cho điều đó.

Ở điểm này, cô ấy hơi giống Sato-san.

Cái khí chất tin tưởng tuyệt đối vào bản thân, cái cảm giác an tâm mà cô ấy đem lại ― rằng cô ấy sẽ luôn chọn ra điều tốt nhất, hoặc khiến mình chọn được điều tốt nhất.

Một người như thế mà lại đánh mất sự tự tin... rốt cuộc là vì chuyện gì?

“Tôi đã suýt không còn tin vào chính đôi mắt của mình nữa.”

“Có chuyện gì vậy chứ!?”

Đôi mắt!?

Không phải là bị công kích về mặt chuyên môn, mà là đến chính khả năng quan sát của bản thân cũng không còn tin tưởng được nữa sao!?

Tôi nhìn Kasane-san, trong lòng vừa tò mò vừa bối rối.

Kasane-san cũng mang vẻ mặt như thể không biết nên giải thích ra sao, lời nói cứ nghẹn lại mãi không thành câu.

“Trước hết, hãy đến hội trường đi. Quả nhiên, thay vì nghe tôi kể lại, để chính anh tận mắt nhìn thấy và tự mình cảm nhận sẽ tốt hơn.”

“Ơ... vâng.”

Kết quả là, tôi chẳng biết thêm chi tiết gì cả.

Chúng tôi cứ thế sóng vai bước đi.

Và rồi, điều đã khiến Kasane-san đánh mất niềm tin vào đôi mắt mình ― tôi sẽ nhanh chóng hiểu ra ngay khi vừa đặt chân đến nơi.

(TN: Có flag!? Lên thuyền vội thôi!!! щ⁠(⁠゜⁠ロ⁠゜⁠щ⁠))