Trans + Edit: Nguyan
♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦
3
Tiết học thứ nhất kết thúc, và giờ là lúc nghỉ giải lao, bọn tôi lại tiếp tục bàn bạc với nhau thông qua thần giao cách cảm.
(Mà này, có vẻ rằng tôi cũng xài được ‘Giám Định Trạng Thái’ nữa đấy.)
『Tôi đây cũng thế. Mà mình đâu nhớ là ả thần đó có đưa cho mình kĩ năng này đâu nhỉ?』
『Vậy có khi nào, chúng ta đã biết cách sử dụng ‘Giám Định Trạng Thái’ từ trước đó rồi? Trước cả lúc mà tiềm thức bị phân tách chăng? Mà điều này cũng chẳng hợp lý lắm nhỉ?』
『Ừ, phải đấy.』
Mà rằng nếu chuyện đó có thật thì lẽ ra tôi phải biết cách sử dụng thứ này từ lâu rồi chứ, từ hồi còn học cấp hai chẳng hạn?
Vậy có thể hiểu, chúng tôi chưa từng sở hữu khả năng này từ trước.
Nhân tiện thì khi mà tôi sử dụng ‘Giám định’ vào một ai đó, tôi có thể biết được những thứ như tên, tuổi, rồi thì cả chủng loài nữa. Tuy vậy, những thứ được biểu thị dưới dạng chỉ số giả sử như thông số sức mạnh, hoặc tốc độ, cũng như các kỹ năng cơ bản khác, tôi đều không thể thấy được.
Từ những lời mà Eiji và Viji giải đáp, thì có vẻ rằng bọn họ còn có thể giám định được nhiều thứ khác hơn là thông số cơ bản, nên có lẽ tính hiệu quả của kỹ năng cũng còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác, như người dùng nó là ai hoặc kỹ năng đó được sử dụng ở thế giới nào chẳng hạn.
(Mà chả phải là vì cậu dùng được nó sao Viji?)
『Vậy có nghĩa, kể cả khi tiềm thức có bị tách làm ba, thì mỗi chúng ta đều có thể dùng chung được kỹ năng sẵn có? À thế thì… Này Yuuji, cậu thử hơi hơi nghĩ tới việc ‘tôi muốn đi nhẹ’ thử xem thế nào.』
Nhận thấy việc bản thân tôi cũng có thể sử dụng được năng lực đó của Viji. Để rồi, Eiji tự dưng đề xuất cho tôi thử làm một chuyện vô cùng mơ hồ và khó hiểu.
Mà dù gì thì người đề xuất chuyện đó cũng là ‘tôi’, đành vậy, tôi thử bất chấp rồi định bụng làm theo lời Eiji nói. Lúc mà tôi thoáng nghĩ ‘tôi muốn đi nhẹ’. Đột nhiên bằng một cách nào đó, tự dưng tôi cảm thấy mình hơi mót chút xíu thì phải.
Sau đó tôi lại thử nghĩ mình không muốn đi nhẹ nữa, cảm giác đó ngay lập tức tan biến.
(Mà này Eiji… Sau khi cậu đe dọa phát giác ả thần đó, cậu được loại kỹ năng gì vậy?)
『‘Thao Túng Nhu Cầu Cấp Thiết’.』
(C-Cái…?)
『‘Thao Túng Nhu Cầu Cấp Thiết’. Một dạng kỹ năng sẽ thôi thúc mục tiêu được chỉ định có cảm giác muốn tiểu tiện hoặc đại tiện ngay tức khắc.』
Ngay cả khi đe dọa tống tiền ả thần đó mà có được kỹ năng này thì quả thật là…
À không phải thế đâu, ý tôi là đối lập với ấn tượng bên ngoài của nó, kĩ năng này quả thật rất bá đấy chứ.
Nhưng nói thật, để có được ‘Thao Túng Nhu Cầu Cấp Thiết’ thì… nếu đánh giá nó thật kĩ thì chẳng phải cái kĩ năng này là hàng siêu siêu hiếm hay sao?
Vậy để tôi lấy ví dụ nhé, xem nào, bằng cách gửi thẳng kẻ thù vào toilet, ta sẽ liên tục bất bại trọng mọi trận chiến!
Kỹ năng này quả thật quá bá đạo!
『Mà cậu có biết là lúc đó cô ta đã cười sặc sụa không? À phải rồi, đằng nào ả cũng là quỷ chứ thần thánh gì chứ. Dù rằng mới đầu khi bị đe dọa tố giác, cổ quả thật trông hơi lo lắng, nhưng rồi sau đó tôi đòi cô ta trao cho tôi kĩ năng mà mình muốn, cổ cười lên cười xuống, cười chảy cả nước mắt, rồi sẵn lòng ban kĩ năng này cho tôi.』
『Tuyệt vời thật đấy các cậu! Trong lúc vẫn còn bàn với tôi về kế hoạch tác chiến, tôi thử phát động kỹ năng lên người công chúa, em ấy ngượng đỏ ửng mặt rồi lộ ra cái biểu cảm bồn chồn lúc nhịn tiểu trông mới thật đáng yêu làm sao!』
(Cậu bị dở à!?)
Dù có nói vậy, tôi vẫn tò mò thử nhắm mắt rồi đặt thị giác của mình vào tầm nhìn của Viji.
Ẻm dễ thương quá!!!!
Đúng vậy thật, ta nên sử dụng kĩ năng này một cách khoa học vào nhiều mục đích đúng đắn hơn nữa!
Dù gì thì đây cũng là san sẻ kỹ năng chung mà, chuẩn chứ?
Mặc dù tôi đã từng phải hứng chịu cơn sốc đến mức trầm cảm vì bị bỏ rơi một mình ở Nhật, thế nhưng với thứ này, có lẽ bản thân tôi sẽ làm được khá nhiều điều bổ ích.
Mà hơn nữa, để tránh bị phát giác, mình cũng cần phải hạn chế sử dụng mấy kĩ năng này lại thì hơn. Chà, suy cho cùng mình cũng chẳng san sẻ được niềm vui này với ai, mà thôi kệ, thế này cùng được rồi.
(Mà… Eiji thì nhận được ‘Thao Túng Nhu Cầu Cấp Thiết’, vậy còn cậu thì sao Viji, cậu nhận được những kỹ năng nào?)
『Xem nào, đầu tiên là khả năng cho phép giám định thông số của đối phương này, à có vẻ như còn có ‘Tăng Cường Lĩnh Hội’, ‘Thấu Hiểu Đa Ngôn Ngữ’ và cuối cùng là ‘Túi Chứa Vô Hạn’. Nhưng còn ‘Thao Túng Nhu Cầu Cấp Thiết’ của Eiji không thấy có ở đây. Mặc dù vậy, khi nãy tôi vẫn có thể sử dụng được nó.』
『‘Tăng Cường Lĩnh Hội’? Một kỹ năng giúp cậu mạnh lên nhanh chóng, nhỉ?』
Chẳng phải tuyệt lắm sao?
Mà thú thực, thứ tôi thích là kiểu Anh hùng từ từ mạnh dần qua thời gian chứ còn cái dạng mà đã quá bá ngay lúc đầu thì thôi, xin kiếu.
Vậy trước tiên mình thử kiểm tra độ tin cậy của vụ san sẻ kỹ năng trước chứ nhể?
Tôi đặt tâm trí mình vào việc ‘mở’ khung cảnh của ‘hòm đồ tưởng tượng’.
Rồi hiện ra trước tay tôi là một vùng không gian trống, nhanh chóng tôi đặt cục tẩy vào trỏng rồi hình dung việc đóng vùng trống đó lại, nó biến mất ngay tức khắc.
Tôi thao tác lại lần nữa, lần này tôi thọc tay vào trong vùng không gian trống đó.
Kế tiếp, một danh sách hàng loạt các món đồ hiện ra trong đầu tôi, tôi liên tưởng tới cái tẩy vừa được đưa vào trước đó, vùng không gian biến mất, và từ lúc nào cái tẩy đã nằm trọn chính giữa lòng bàn tay.
(Quả là vậy thật! Tôi đây cũng dùng được nó này.)
『Ừ, đúng vậy, tôi cũng thế. Hô, tôi lấy được ra một thanh kiếm này.』
『H-Hả? Cả đồ đạc cũng được sẻ chung sao? Mà này! Trả cái kiếm đó lại đây!!』
Có vẻ như ngay khi Eiji thông báo cho tôi rằng cậu ấy cũng dùng được nó, giờ đây hình như cả Viji và cậu ấy đang ra sức cà khịa nhau thì phải.
Đúng là vậy, trong danh sách đó ngoài cục tẩy của tôi ra, thì còn có nhiều thứ khác. Nhưng tôi cũng không ngờ được rằng mình còn có thể lấy được chúng ra.
Bên trong toàn bộ cả thảy đều là trang bị cũng như là đồ đạc của Viji, với tôi thì chúng chắc chẳng cần thiết lắm vì dù gì tôi cũng đang sống ở Nhật Bản hiện đại.
Những còn đối với những thứ như dược phẩm hoặc thuốc phục hồi thể trạng thì ngược lại, tôi rất khao khát muốn có được chúng.
Như để chữa trị khỏi chấn thương hay ốm đau bệnh tật chẳng hạn này. Quả thật mấy lọ thuốc đó là hàng xịn nhất.
Trong lúc bọn tôi hẵng còn tranh thủ chuyện trò, giờ giải lao có vẻ như là đã kết thúc.
(Kế đến là tiết tiếp theo rồi, vậy giờ chúng ta kết thúc buổi họp bàn nhá.)
『Hiểu rồi, thế giờ tôi cũng sẽ gắng sức mình để tiếp tục sinh tồn đây.』
『Thế thì, giờ này chắc tôi cũng nên bắt tay để tập tành và thông thạo những kỹ năng khác vậy. Còn buổi thảo luật kế tiếp thì sao? Sau tiết này hả?』
(Nah, hiện tại cũng chẳng có gì là cấp bách, thế nên chúng ta sẽ gặp lại nhau vào buổi tối.)
『「OK!!」』
Nói rồi, cuộc thảo luận kết thúc tại đó.
Giờ đây đối với tôi, việc sử dụng thần giao cách cảm cũng chẳng còn gì xa lạ.
Nhưng có một chuyện khiến bản thân tôi có hơi lo lắng và bận tâm đôi chút. Mấy lời mà Eiji đề cập tới khi nãy nghĩa là sao?
Sinh tồn là ý gì?
Nếu tôi nhớ không nhầm thì bọn họ bị dịch chuyển cùng với nhau thành tập thể.
Xem nào... đầu tiên thì họ bị ném tới một nơi xa lạ và tiếp đó thì phải cùng nhau sinh tồn? Chẳng lẽ chủ đích sau cùng là họ phải giết hại lẫn nhau?
Chắc cậu sẽ phải chật vật lắm đấy Eiji ạ.
Mà chuyện đó của họ, mình cũng chẳng thể nào can dự được.
Mà quả thật, cũng đã khá lâu kể từ lần cuối mình dành thời gian giải lao để trò chuyện cùng ai đó, cảm giác lúc tám nhảm với bọn họ thật khiến mình dễ chịu và sảng khoái hơn.
Giờ thì, đối thủ kế tiếp… Tiếng Anh!
Cùng với lòng quả cảm vô bờ bên, ta thách đấu với ngươi… Tiếng Anh!
T-Tuyệt vời!!
Kỹ năng ‘Thấu Hiểu Đa Ngôn Ngữ’ của Viji thật sự quá đỗi vi diệu!
Tôi có thể hiểu được mấy dòng được viết phía trên ngay tức khắc!
Hơn thế nữa tôi còn hiểu được chúng nghĩa là gì cơ!
Việc này không chỉ đơn thuần là hiểu thôi đâu.
Như thể một kỹ năng bị động, dù rằng tôi không động vào nó, mọi lời giảng giải của giáo viên, tôi đây đều hiểu trơn tru đến độ tôi còn tưởng mình là người Anh bản xứ…
Mà chẳng phải tiết trước cũng y thế sao? Khác với mọi khi, quả nhiên khi đó bài giảng thật sự dễ hiểu hơn nhiều!
Sức mạnh của Anh hùng thật tuyệt vời!
À còn nữa, trong khi cậu ấy cố trả lời câu hỏi, lúc này đây Sasakura đang đứng ngượng ngùng nhịn tiểu chân run run, thật sự sao mà trông dễ thương thế không biết!!!!
Đúng thế, kỹ năng của dị giới quả nhiên thật… ẢO DIỆU!!
♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦
(*) P/s: Anh em có giống tôi không mà kiểu như ông tác giả vừa viết truyện vừa nốc đá ấy : )
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại