「Ngày mai là bắt đầu kì nghỉ hè rồi nhỉ~」
Trong lúc ăn cơm trưa tại căn tin, Laura nói với Charlotte và Anna.
「Đúng vậy. Thế Laura-san có định trở về nhà không?」
「U~n, em nên làm gì đây. Hơn cả việc đó, cùng với Charlotte-san và Anna-san, em muốn được đi đã ngoại đâu đó cơ!」
「Một chuyến dã ngoại ư... không tệ đâu.」
「Khoan. Tớ không có đủ tiền để đi dã ngoại.」
Anna nói trong lúc rưới nước chấm vào món tôm chiên của mình.
「Xin đừng lo lắng. Tớ ít nhất cũng sẽ lo với tiền lộ phí cho.」
「Ồ. Quả là nhà Gazard có khác. Và thế, chúng ta định sẽ đi đâu?」
「À thì, dĩ nhiên là, tận dụng đợt nghỉ dài ngày để đi săn quái vật rồi. Săn tất cả những con quái vật mà bình thường chúng ta không thể gặp được, đồng loạt thăng cấp trong kì nghỉ hè――」
「Bác bỏ.」
Anna lập tức cắt lời Charlotte.
「T-tại sao vậy?!」
「Tớ muốn được chơi thật nhiều trong kì nghỉ cơ. Hãy phân biệt rạch ròi giữa việc chơi với việc luyện tập đi chứ.」
「...Tớ hiểu rồi. Ừm vậy thì, chúng ta hãy nghiêm túc suy nghĩ xem chúng ta nên chơi ở đâu nào.」
「Mùa hè mà, tớ muốn đi bơi.」
「Được đấy! E-em đã từng bơi trong sông và hồ, nhưng em chưa từng ra biển, vậy nên đi biển được đấy!」
「Biển sao...fufu. Vậy thì, chị sẽ mời em đến bãi biển riêng của Nhà Gazard desu wa!」
Trong lúc họ đang lên kế hoạch thật vui vẻ như vậy, Emilia bước vào căn tin.
Cô ngoái đầu nhìn quanh, và ngay khi bắt gặp ánh mắt của Laura, cô hét lên.
「Laura-san, Laura-san! Có chuyện khẩn cấp! Em hãy đến phòng hiệu trưởng ngay đi!」
Emilia chạy đến và kéo tay Laura đi.
「C-có chuyện gì vậy, Emilia-sensei. Em vẫn chưa ăn xong đĩa omelett của em nữa mà. Đợi em ăn xong đã chứ.」
「Vậy thì ăn nhanh lên đi! Là việc khẩn cấp đấy!」
Vì bị giục phải ăn nhanh như thế, cô chẳng thể cảm nhận rõ hương vị của món omelett nữa.
Trên đời này có thứ gì có thể quan trọng hơn omelett được chứ.
Laura chẳng thể tưởng tượng ra được.
「Emilia-sensei. Thật sự thì cô vội vàng vì việc gì vậy? Ít nhất thì vào giờ nghỉ trưa, cô để cho học sinh của mình được thoải mái không được sao.」
「Đúng vậy. Chúng em đang lên kế hoạch cho kì nghỉ hè sắp đến.」
Charlotte và Anna lên tiếng phản đối.
Nhưng, Emilia bác bỏ chúng bằng 「Không phải lúc để lo nghĩ đến kì nghỉ hè đâu!」
「Không chỉ hè, mà cả thu và đông, Laura-san có thể sẽ nghỉ mãi luôn đấy biết không!」
「Ể, gì vậy chứ. Gộp chung cả kì nghỉ hè và kì nghỉ đông lại là một đặc ân từ việc giành được chức vô địch sao?」
「Thật vô lo! Nếu cứ thế này mãi, Laura-san sẽ bị buộc phải nghỉ học đấy biết không!?」
N-g-h-ỉ h-ọ-c.
Với tác động từ những từ đó, Laura và các cô gái trở nên yên lặng.
Họ không thể hiểu được ý của nó là gì.
「......e-e~to..... cô vừa nói gì vậy, Emilia-sensei. Không đời nào mà em lại nghỉ học cả đúng không. Ai có quyền làm vậy chứ.」
「Là Otou-san của Laura-san.」
Ngay khi cô nghe được câu trả lời, *Zudo―n*, Laura té ngửa ra, và ngã bệch xuống đất.
「Đ-đừng nói với em là, việc em vào Khoa Phép thuật....」
「....có vẻ như là nó đã bị lộ. Và ông ấy rõ ràng đang rất cáu trong bức thư của ông.」
Laura nghe thấy một âm thanh như thể máu bị rút cạn.
Lúc này, mình chắc là mặt mình đã tái xanh.
Phải làm sao đây. Phải làm sao đây.
✦✧✦✧
Vị Đại Pháp sư, người đang ngồi đợi trong Phòng Hiệu trưởng, đang làm một bộ mặt rất bối rối.
Dù cho khi cô bé gặp cô trong phòng y tế, và cả khi cô bé gặp cô ở vùng đồng cỏ sau trận chung kết, cô ấy vẫn luôn đầy vẻ điềm tĩnh.
"Cả người này cũng có thể làm một bộ mặt như vây sao?" Laura bị ấn tượng.
Và bức thư làm cho cả Đại Pháp sư cũng phải bối rối, là từ bố của cô.
「Laura-chan, xin chào. Cả Charlotte-chan và Anna-chan cũng đến sao.」
「Em không thể làm ngơ khi bạn mình gặp chuyện được!」
「Em sẽ không tha thứ cho việc bỏ học. Không bao giờ, tuyệt đối.」
Cả khi đứng trước Đại Pháp sư, Charlotte và Anna cũng không hề sợ hãi.
Theo sau họ, Emilia cũng bước vào phòng giáo viên.
Như vậy, mọi người đã đông đủ.
「Đầu tiên, ta sẽ giải thích theo thứ tự. Có hai bức thư được gửi đến. Một từ Okaa-san của Laura-chan. Nghĩa là từ Dora Edmonds. Có vẻ như Okaa-san có lẽ đã đến xem giải đấu trong trường.」
「Hogee~」
Một âm thanh lạ thoát ra từ miệng Laura.
「Có vẻ như Okaa-san rất xúc động. Cô không hề biết rằng con gái mình lại có tài năng ma thuật. Khả năng mới xuất hiện nhờ việc đến học ở trường. Xin hãy tiếp tục đào tạo tài năng con gái của chúng tôi. Bức thư viết vậy đấy.」
Nghe vậy, Laura thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vậy, nội dung đâu có tệ lắm đâu" cô nghĩ...
「Cô ấy trở về nhà, và khi cô nói với Otou-san rằng Laura-chan đã vào Khoa Phép thuật, có vẻ như ông đã nổi giận. Rất giận, đến nỗi họ đã lần đầu đánh nhau từ khi cưới nhau, cô ấy nói vậy...」
「Hogyaaaa!!」
Laura gục xuống trong khi co giật.
「Sao vậy! ...Laura-san gắng gượng lên!」
「Con bé đang sùi bọt kìa...」
Nhờ sự chăm sóc tận tình của hai người bạn cô, Laura phần nào đã có thể đứng dậy.
Dù cho cô có bất tỉnh thì tình tình cũng chẳng thể khá hơn được.
Mình phải nghe tiếp phần tiếp theo.
「Và rồi, Đại Pháp sư-sama. Bức thư thứ hai là...」
「Không phải Đại Pháp sư, gọi ta là Hiệu trưởng-sensei. Và bức thứ hai, chẳng cần nói cũng biết là từ Otou-san. Nội dung thì, là những lời thóa mạ nhà trường. Những lời phỉ báng pháp sư. Sự thất vọng đối với ta. Và yêu cầu Laura-chan thôi học. Em có muốn đọc nó không?」
「Dạ không... Đại khái thì em cũng mường tượng ra được rồi, nên thôi ạ. À nô, xin lỗi vì bố em...」
「Không sao đâu. Đâu phải Laura-chan đã làm gì sai đâu. Việc Bruno Edmonds ghét pháp sư đã quá nổi tiếng rồi mà. Ta cũng hiểu được cảm giác tức giận đó. Và cả lúc trước khi cậu ta vẫn còn là một học sinh ở đây, cậu ta đã nói những thứ như 『Tiên phong tuyệt thật đấy』」
Giờ mới nhớ, cà bố và mẹ của Laura đều là học sinh tốt nghiệp từ ngôi trường này.
Không nói đến mẹ, với bố luôn ghét cay ghét đắng pháp sư như quỷ, mình tự hỏi tại sao bố lại vào học tại Trường Mạo hiểm giả Gyrdorea nơi Đại Pháp sư là Hiệu trưởng vậy nhỉ.
Laura thấy lạ, và nói ra những lời đó.
Và rồi.
「Cậu ta nói rằng có một pháp sư mà cậu muốn đánh bại. Đồng thời, cậu ta nói rằng cậu ta muốn thách đấu ta, pháp sư mạnh nhất, một đấu một.」
Câu trả lời đó được đáp lại.
Ra vậy. Động cơ ấy thật là đúng là bố.
「Và rồi, có phải Hiểu trưởng-sensei đã đấu một trận một đấu một với bố không?」
「Đúng vậy. Hơn nữa là, bằng kiếm.」
「...Kết quả là?」
「Dĩ nhiên là, ta thắng.」
Đại Pháp sư toe toét. Cô rất tự hào về nó.
Còn Laura, 「Mu~」, cô bé rên rỉ khi nghe thấy bố mình thua.
Và rồi, Đại Pháp sư càng lúc càng trở nên vui hơn.
「Nhờ việc đánh bại cậu ta không phải bằng phép thuật mà bằng kiếm, cậu ta, có vẻ như đã công nhận ta... nhưng, việc ta chuyển Laura-chan sang Khoa Phép thuật, có vẻ như đã làm cậu ta nổi giận. Tehe~」
Tehe~, sao.
Đó là một vấn đề sống còn với Laura đấy.
Cô đã có thể có được những người bạn là Charlotte và Anna, cô hoàn toàn không muốn nó chấm dứt.
「Chúng ta không thể làm được gì sao!?」
「U~n... nếu Laura-chan lớn hơn 15 tuổi, thì em sẽ được coi là một người trưởng thành rồi. Em, mới 9 tuổi, cuộc sống của em có thể bị ảnh hưởng từ ý muốn người giám hộ em đấy. Nghĩa là, miễn là người giám hộ của em là bố em gửi yêu cầu thôi học, thì chúng ta chẳng thể làm gì với tư cách một ngôi trường.」
「Không thể nào~. Không phải là Hiệu trưởng-sensei đã đe dọa cả Nữ Hoàng được sao!?」
「Ta không có đe dọa gì cả, đừng nói những điều gây tai tiếng như vậy chứ. Chỉ là, ta chỉ nói lời xin lỗi vì sự kiện của chúng ta gây náo động đến như vậy. Toàn thể Hoàng gia là bạn của ta mà. Mà, với Otou-san của Laura-chan cũng đã gần như là bạn rồi. Là vì cậu ta là học sinh của ta mà. Nói thật, ta đã đoán được chuyện này sớm muốn gì cũng sẽ đến, nên ta đã chuẩn bị rồi. Vậy giờ, ta sẽ đến thẳng chỗ cậu ta, và mạnh mẽ thuyết phục――」
「Xin đừng, Otou-san sẽ chết mất!」
Sẽ rắc rối lắm nếu bố mình và Hiệu trưởng ngôi trường mình đang học phải đổ máu.
Và dù bố có mạnh đến thế nào, bố vẫn chỉ là một người thường so với Đại Pháp sư.
Đến tận bây giờ, bố mẹ Laura vẫn là những người mà cô ngưỡng mộ.
Mình không muốn thấy họ thua.
「Và đồng thời, Hiệu trưởng. Cô định làm gì với yêu cầu thôi học đó? Với em, em không muốn mất đi cô học trò dễ thương của mình dễ dàng như vậy đâu.」
Emilia cũng tham gia vào cuộc hội thoại.
「Để ta nghĩ xem~. Lúc này thì, hãy giấu nó trong tủ đã. Chỉ vì nó đã đến được chỗ ta thì nó cũng đâu phải là thứ cần phải được thực hiện ngay đâu. Cái cớ vì người đưa thư gặp tai nạn vẫn còn hiệu lực nhỉ?」
Đại Pháp sư đặt bức thư của Bruno Edmonds vào trong tủ của mình.
Có vẻ như cô ấy đặt đó vào rất sâu bên trong.
*Gusha*, âm thanh tờ giấy bị nhàu nát vang lên.
「Tuy nhiên, không thể nào né tránh mãi bằng cách này được.」
「Đúng vậy. Và vì thế, Laura-chan. Trong kì nghỉ hè này em nên về nhà mình, và thuyết phục Otou-san. Dù cho em có nói bằng toàn bộ tấm lòng mình, hay dùng vũ lực không một cách thương tiếc, ta sẽ để cho em tự quyết định cách thức. Nếu như thế vẫn chưa đủ, đích thân ta sẽ lên đường.」
「...Em hiểu rồi!」
Kì nghỉ hè kéo dài hơn một tháng.
Có rất nhiều thời gian. Và có vẻ như mẹ của Laura là đồng minh của cô.
Vậy thì cơ hội là rất tốt.
Đúng như Đại Pháp sư vừa nói, Laura có thể thuyết phục ông bằng sức mạnh của cô bé.
Đó là một biện pháp mà cô bé không muốn dùng đến, nhưng đối thủ chính là Bruno Edmonds. Một mạo hiểm giả trong số các mạo hiểm giả.
Việc con gái mình trở nên mạnh mẽ và đánh bại được ông hẳn phải là mong ước bấy lâu nay của ông.
「Laura-san. Hãy để chị theo em có được không!」
「Chị cũng sẽ đi cùng với em. Chị sẽ làm bất cứ thứ gì để có thể giúp Laura được ở lại trường.」
「Charlotte-san...... Anna-san.... cảm ơn hai chị rất nhiều!」
Laura xúc động.
Sau tất cả, thứ mà một người cần có là có được một người bạn thân.
Thời gian nghỉ hè quý báu, họ đều không ngần ngại dành nó cho mình.
Như thế, mình chẳng thể nào biết ơn họ cho vừa cả.
「Những lời cảm ơn là không cần thiết. Chúng ta nên giúp đỡ nhau khi cần mà.」
「Đúng vậy. Thế nên khi chị gặp khó khăn, hãy giúp đỡ chị nhé.」
「....Vâng!」
Như vậy, cả ba người sẽ bắt đầu một cuộc hành trình về quê nhà của Laura.
Đồng thời, đây cũng có thể được coi là chuyến dã ngoại cho kì nghỉ hè của họ.