Chương 40 – Đứng vững trước việc ly hôn desu.
Theo như lời Dora――
Sau khi nhìn thấy con gái cô sử dụng phép thuật, ban đầu, cô rất bất ngờ.
Vì dù gì, cô hoàn toàn nghĩ rằng cô bé đến để luyện kiếm trong khoa Chiến binh.
Nhưng tuy nhiên, người con gái mà cô gặp sau vài tháng lại đang dùng phép thuật thành thạo đến mức có thể bay lên trời, và đang chiến đấu với hỏa lực đủ để giết một con rồng chỉ bằng một đòn.
Cô không hề biết rằng con gái mình lại có tài năng đến mức này.
Cô mong muốn để con gái mình trở thành người kế nghiệp làm tiên phong của mình, nhưng cô không thể ép cô con gái đang vui vẻ đến thế với phép thuật làm vậy được.
Bên cạnh đó, xem trận chung kết, trái tim cô như nhảy múa.
Cô không nghĩ rằng có một pháp sư có thể tấn công gần hơn và gần hơn đến như thế ngoài Đại Pháp sư.
Không chỉ Laura, mà đối thủ Charlotte của con bé cũng rất tuyệt vời.
Cô có cảm giác là phần nào, cô đang xem chương mở đầu của một thời đại mới.
Trở về nhà, với sự phấn khích đó, cô nhanh chóng kể lại cho chồng mình.
Cô dễ dàng có thể tưởng tượng ra rằng bất kể cô có nói gì thì nó cũng không thể nào vào lòng của người chồng còn cứng đầu hơn cả cô và ghét pháp sư nhất trên đời.
Tuy nhiên.
Cô không hề nghĩ rằng trước người vợ của mình, người đã kể cho ông nghe về thành quả của con gái, ông lại có thể nhìn cô với ánh mắt như thể đang nhìn một người rất phiền phức như vậy.
「Em... em vừa nói cái chuyện nực cười gì vừa nãy vậy? Này, em, chuyện quái gì đã xảy ra ở Kinh đô vậy? Em bảo Laura gia nhập vào Khoa Phép thuật, và bay lên trời sao? Không ngờ em không những không giận dữ vì điều đó, mà còn lại khen ngợi nó... Anh hiểu rồi, em đã bị Đại Pháp sư tẩy não rồi!」
Và trước người chồng đó của cô, Dora bình tĩnh nói.
Về việc Laura vào Khoa Phép thuật không phải là chuyện đùa hay gì cả, mà là sự thật.
Ban đầu, cô cũng rất giận, nhưng Laura đã trở nên mạnh không tưởng. Hơn tất cả, cô bé có vẻ đang rất vui sướng. Nếu là như vậy, thì cứ để yên có con bé sẽ là tốt nhất.
Cô nói rằng mình không hề bị bất cứ ai tẩy não cả. Mọi điều mà cô nói, cô đều suy nghĩ về nó rất cẩn thận.
Và trước việc đó, người chồng Bruno của cô, ông chẳng thèm nghe gì cả, ông chỉ nói những lời sỉ nhục Đại Pháp sư, và đến cuối cùng, ông thậm chí còn nghi ngờ Dora chỉ là một kẻ giả mạo.
Cô không hề biết khi nào, hay vào lúc nào, nhưng cô đã đánh Bruno.
Bruno người phải nhận đòn tấn công bất ngờ từ vợ mình vào mặt bị thổi bay đi, đâm sầm vào cửa kính, và bay ra ngoài sân.
Sau đó, kí ức của cô rất mờ nhạt.
Cô chỉ có thể nhớ là họ đã chiến đấu rất nhiều.
Tuy nhiên, cô vui rằng mình đã thắng.
Lí do cho việc đó là, nếu như họ đấu tay bo một cách nghiêm túc, chẳng thể nào mà Dora có thể thắng được.
Có vẻ như chồng của cô, dù cho ông ấy có như thế, cũng đã nương tay trước vợ mình.
Bằng chứng thuyết phục nhất chính là ông không hề đánh vào mặt cô dù chỉ một lần.
Và, lợi dụng điều đó, cô đập chồng mình ra tương, và thành công trong việc ném ông ra khỏi nhà.
Theo như lời của những người trong thị trấn, chồng cô đang sống ở một ngọn núi liền kề.
Thật tuyệt, cô nghĩ vậy.
Cô muốn ông phải xem lại những hành động của mình trong một thời gian.
Cho đến tận bây giờ trong đời sống hôn nhân của họ, Dora luôn nhẫn nhịn chồng mình, nhưng cô cần phải bảo vệ cuộc sống của đứa con gái của mình bằng mọi giá.
「――Và vì thế mà, ngôi nhà tan nát, và Otou-san không có ở đây. Thế nên Laura, các con cứ thoải mái ở đây. Không sao đâu. Mẹ chắc là một ngày nào đó Otou-san sẽ hiểu thôi. Mẹ sẽ thuyết phục ông ấy. Để xem nào... Mẹ sẽ làm điều gì đó trước kì nghỉ đông, vậy nên đến lúc đó con mới nên đến gặp ông ấy nhé.」
Dora giải thích tình hình từ trước đến nay.
Nó là một câu chuyện rất dữ dội.
Charlotte và Anna biểu lộ gương mặt như thể linh hồn của họ đang bay ra khỏi miệng mình.
Nhưng Laura lại có chút an tâm.
Cả bố và mẹ của cô, họ vẫn còn lí trí để chiến đấu bằng tay không.
Nếu lúc đó mà họ vác vũ khí ra, thì ngôi nhà của họ đã hoàn toàn biến mất rồi.
Và hẳn cũng sẽ cực kì phiền hà cho những người hàng xóm của họ nữa.
Thế nghĩa là, đây "chỉ là trận đấu võ".
Nó không phải trận tử chiến giữa các mạo hiểm giả.
Họ hẳn sẽ có thể hàn gắn mối quan hệ sớm thôi.
Nhưng mặc dù nói vậy, Laura cũng có một tình cảnh mà cô không thể đợi cho đến họ có thể hàn gắn lại với nhau một cách bình thường được.
「Đợi đến kì nghỉ đông thì quá muộn rồi, Okaa-san. Ít nhất thì, Otou-san phải công nhận nó trước kì nghỉ xuân.
「Ara, sao vậy chứ?」
Dora thầm thì, suy nghĩ về nó một cách kì lạ.
Có vẻ như cô không hề biết về yêu cầu nghỉ học của Bruno.
Và khi Laura giải thích việc đó với cô――.
「''*Puchi~n*''」
Đó là âm thanh đứt mao mạch do chính Dora tự mình nói ra.
Có phải cô ấy muốn cho mọi người xung quanh biết được cô đang giận thế nào hay gì sao?
「Laura. Okaa-san giờ đang rất bực đấy.」
「H-Haa~.......」
「Và thế, thay vì thuyết phục Otou-san, mẹ sẽ chọn cách nhanh nhất để giải quyết việc này.」
「Ể, một cách như thế thật sự tồn tại sao....?」
Nhìn thấy tĩnh mạch nổi lên trên thái dương của mẹ trong khi đang cười, Laura có cảm giác bất an.
Laura đã học ở trường rằng cách nhanh nhất để có thể giải quyết vấn đề mà không cần theo từng bước thích hợp, người ta có thể nghĩ rằng đó là ý tưởng tốt nhất khi họ chợt nghĩ đến nó, nhưng hành động theo nó thì chẳng mang lại hiểu quả nào cả.
Rất có thể, cô đã học được điều đó khi bay vào trong phòng giáo viên trong khi đang luyện kiếm với Anna trong sân trường.
「Rất đơn giản. Ly hôn.」
Ly hôn.
「Mẹ sẽ ly hôn, và người thân duy nhất của Laura sẽ chỉ có Okaa-san mà thôi. Sau khi hoàn thành việc đó, yêu cầu thôi học của Otou-san sẽ vô dụng.」
Với tình huống tồi tệ bất chợt xuất hiện, trái tim Laura không thể nào theo kịp với nó.
Lúc này, cô đang nhìn lên trận nhà để bình tâm lại, "có một cái lỗ ở trên này", cô nghĩ.
Tuy nhiên, cô chẳng thể bình tâm được chút nào, nên cô quyết định đối diện với sự thật và thuyết phục mẹ.
「L-ly hôn sao, đừng! Con yêu cả Otou-san và Okaa-san mà! Con không muốn một mái nhà mà không có hai người bên nhau đâu!」
Laura tuyệt vọng nói.
Tuy nhiên, cô không nghĩ rằng từ ly hôn sẽ xuất hiện, nên cô không thể nói rõ được cảm xúc của mình.
Laura hoảng loạn, nghĩ về việc làm cách nào để mẹ có thể hiểu được cô.
「Đúng vậy đấy desuwa. Việc này sẽ rất phiền, nhưng cô không nên nói ly hôn một cách dễ dàng như vậy chứ. Đồng thời, lại còn trước mặt trẻ nhỏ nữa.」
Charlotte bất ngờ tấn công.
''*Kokukoku*'', Anna bên cạnh cũng gật đầu.
Và rồi, lần này, đến lượt Dora là người hoảng hốt, và nói rằng cô sẽ rút lại lời vừa nói.
「A~, không, không được không được. Mẹ sẽ không ly hôn. Mẹ chỉ muốn nói một chút thôi. Mẹ giận là vậy, nhưng mẹ sẽ không chia tay với bố chỉ vì một thứ như thế này. Xin lỗi, mẹ làm con bất ngờ rồi.」
Nghe vậy, ba cô gái thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, có vẻ đã tránh được viễn cảnh tồi tệ nhất.
Tuy nhiên, chẳng có tiến triển nào với yêu cầu thôi học cả.
Dù sao thì, sẽ chẳng có việc gì xảy ra nếu Bruno không đến đây.
「Lúc này, hãy đi gọi Otou-san đi.」
「....Mẹ có cách để liên lạc với bố khi bố đang ẩn mình trong núi sao?」
「Có chứ. Mẹ sẽ thổi khỏi.」
Cô nói vậy, khi họ còn giành toàn thời gian để làm mạo hiểm giả, họ có sử dụng tín hiệu khói.
「Liệu bố có thể thật sự nhìn thấy được nó không~?」
Nhìn thấy ngọn khói trắng đang bốc lên trời từ sân nhà, Laura nghiêng đầu.
Cô đang ở gần nó nến có thể thấy rõ ngọn khói. Tuy nhiên, bố cô đang ở trong núi.
Khoảng cách là khá xa và nó cũng có thể còn bị cây cối che khuất nữa.
「Không sao đâu, không sao đâu. Otou-san và mẹ có mắt nhìn rất tốt mà. Bố mẹ vẫn chưa già đến mức không thấy được khói đâu.」
"Thật sự là như vậy sao", Laura, ít nhất thì, cũng đã bị thuyết phục.
「Mẹ nghĩ Otou-san sẽ cần chút thời gian để để trở về đây từ trên núi, vậy nên các con nên cẩn trọng hành lí của mình được chứ? Mẹ dọn phòng của Laura thường xuyên nên nó hẳn vẫn còn sạch đấy.」
「Cảm ơn, Okaa-san.」
Laura dẫn hai người bạn của mình lên căn phòng của cô trên lầu hai.
Đúng như những gì mẹ cô nói, không hề có lấy một hạt bụi nào.
Cô cảm thấy rất hạnh phúc vì dù cô không còn sống ở đây nữa, mẹ cô vẫn lau dọn nó cho cô.
"Đây thật sự là nơi mà mình nên trở về mà~", cô thật sự cảm thấy như vậy.
「Đây là phòng của Laura sao? Xin lỗi khi nói vậy, nhưng ... cái giường của em quá lớn với cơ thể em đấy.」
Chẳng thể trách Charlotte vì đã chỉ ra việc đó.
Dù gì thì, cái giường trong phòng này lớn hơn cái bình thưởng cả một cấp độ.
So với nó, Laura chỉ mới 9 tuổi.
Chẳng có lí do nào để một người nhỏ con phải ngủ trên một chiếc giường nhỏ, nhưng cái giường này lại lớn một cách vô lí.
「Aha.... Otou-san nói rằng『Con gái ta mà, nó nhất định sẽ rất lớn!』và làm ra nó bằng cách chặt cây trong rừng.
Lúc trước, Laura đã ngủ cùng giường với mẹ cô, nhưng khi cô lên bốn, cô được có phòng và giường riêng.
Laura nghe thấy lời của bố, tin rằng "Ra vậy, mình sẽ trở nên rất lớn", nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho việc đó cả. Chiều cao của cô vẫn ở mức trung bình ở tuổi của cô.
「Với cái giường này, ba chúng ta sẽ có thể ngủ chung được rồi.」
Anna thì thầm, và cô thật sự đã nằm xuống chiếc giường.
Cô lăn tới lăn lui từ đầu đến cuối giường, và nhắm mắt lại sau khi thỏa mãn với độ rộng của nó.
「Suya~...」
「Anna-san, vẫn còn sáng đấy chị biết không?!」
Vẫn còn quá sớm để ngủ trưa.
「Lớp đệm khá là tốt, vậy nên.」
Anna, người đang ngồi dậy, gãi đầu vì xấu hổ.
Và rồi, "Haa~", Charlotte thở dài thườn thượt.
「Laura-san, Anna-san... tại sao hai người luôn làm những cử chỉ dễ thương đến như vậy, và quyến rũ tớ? Hai người muốn thành gối ôm của tớ đến thế sao!?」
「Tớ chẳng nhớ là mình đã quyến rũ ai nữa.」
「Phải! Xin đừng buộc tội kì quặc như vậy chứ!」
「Đó không phải lời buộc tội! Lúc nào cũng có những cử chỉ như một con thú nhỏ... ahh, không kiềm chế nổi nữa rồi!」
Nói những lời vô nghĩa đó, rồi Charlotte dang rộng tay và đè Laura và Anna xuống giường.
「Waa! Chị đang làm gì thế, Charlotte-san!」
「Cậu ở gần quá...」
「Haa... những chiếc gối ôm dễ thương ở cả hai bên... ôi thiêng đường~...」
Charlotte thốt lên một thanh âm ngây ngất.
Laura chẳng có ý tưởng gì về lí do cho việc này cả, nhưng cô cảm thấy nó là một thứ mà cô không nên ngăn cản.
Và Dora nhìn thấy việc mà họ đang làm, hạnh phúc thì thầm: "Ara, ara~, các con thật sự rất thân thiết nhỉ."
"Con sẽ không nói là chúng con không thân nhau, nhưng con nghĩ không phải thế này là có chút lệch lạc rồi sao", Laura không khỏi nghĩ vậy.