Kenshi o Mezashite Nyūgaku Shitanoni Mahō Tekisei 9999 Nandesukedo!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1. - Chương 31: Charlotte vs Anna.

Một vị trí hạt giống đến cực kì, đến nỗi Laura Edmonds chỉ có thể tham gia vào trận chung kết.

Bởi vì thế, trận bán kết thường với hai trận, nay chỉ còn có một.

Anna đã tiến được vào vòng bán kết.

Và đối thủ mà cô phải đối mặt, tất nhiên là, Charlotte.

Cả hai người họ, đều đánh bại đối thủ của mình chỉ trong vài giây.

Bởi vì thế, giải đấu đã tiến triển với tốc độ nhanh đến không ngờ.

Và cả hai người vẫn chưa hề nghiêm túc.

Đặc biệt là Charlotte, cô chỉ đánh họ bằng Mũi tên Ánh sáng, hay đẩy đối thủ ra khỏi sân đấu bằng một cơn gió lốc, cô chỉ mới chiến đấu bằng các phép thuật cơ bản.

Nhưng, kĩ năng mà cô đã học được sau khi lên núi tu luyện, không thể đơn giản như vậy được.

Ngay từ đầu, cô đã bay khi xuất hiện trong đấu trường mà.

Nếu cô làm thế trong trận đấu, không ai có thể chạm đến cô theo đúng nghĩa đen.

「Nhớ lại thì, đây là lần đầu mà tớ chiến đấu với Anna-san nhỉ.」

Gương mặt của Charlotte khi bước lên sân đấu, vẫn nở một nụ cười rất điềm tĩnh.

Mình ít nhất cũng phải phá tan nụ cười đó.

「Đó là vì Charlotte luôn tự luyện tập một mình thôi.」

「Ra vậy, đúng là như vậy. Vậy giờ, đây là một dịp tốt, nên hãy cho tớ xem sự sắc bén từ thanh kiếm của một kiếm sĩ hạng nhất xem nào. Những kiếm sĩ khác mà tớ đã chiến đấu ngày hôm nay, họ chẳng cứng cáp tí nào cả.」

「Tớ có lẽ sẽ rất cứng cáp, đến nỗi răng của cậu sẽ gãy đấy.」

「Ồ, tớ mong đợi điều đó đấy.」

Hồi trống báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên.

Anna đợi Charlotte sẽ làm gì ―― hay không.

Ngay từ đầu, việc một chiến binh giữ khoảng cách với một pháp sư đã là một bất lợi rồi.

Sử dụng sức mạnh thể chất họ có thể thu hẹp khoảng cách, tấn công, tấn công và tấn công, và không để đối thủ của họ có cơ hội để làm phép.

Trên lớp mình được học rằng đó là điều cơ bản khi chiến đấu với một pháp sư.

Nhưng, nó sẽ không có tác dụng với Charlotte lúc này.

「Cậu không ngờ lại nhanh như vậy nhỉ. Bất ngờ thật. Tớ còn đang định kết thúc nó nhanh chóng với một đòn phản công đấy.」

Thanh kiếm của tôi bị chặn lại bằng tay không. Và thậm chí là chỉ bằng một tay.

Rất có thể là, cô ấy đã bao bọc bàn tay của mình bằng phép thuật phòng ngự, và đón nhận sức nặng từ đường kiếm bằng phép thuật cường hóa cơ bắp.

Nhưng, thực hiện một lúc hai phép thuật cần phải tập trung cao độ.

Anna lao đến ngay khi trận đấu bắt đầu.

Mình không nên để cậu ấy có cơ hội để tập trung.

Không, còn sốc hơn nữa khi cậu ấy đã có thể nhìn thấu đường kiếm của mình.

Từ trước đến giờ, ngoài giáo viên hướng dẫn và Laura, không một ai có thể theo kịp được nó.

「Anna-san. Cậu không nên lơ là trong một trận chiến đâu đấy.」

「?!!」

Charlotte mở bàn tay ra, cô ấy chạm vào bụng cô.

Anna theo bản năng, dồn lượng pháp lực nghèo nàn của mình từ phép thuật cường hóa cơ bắp sang phép phòng ngự, và bảo vệ bụng của cô.

Và như thể nó đang chờ đợi, một vụ nổ bùng lên.

Cô bị đánh bay bằng một tác động như thể ruột gan cô bị đảo lộn vậy.

Trong tình thế bị mất hết phương hướng, dù thế, Anna vẫn xoay sở không thả kiếm ra.

Và nền đất ―― hướng về phía mà cô nghĩ là mình sẽ rơi xuống ―― cô cắm thanh kiếm của mình xuống, và phần nào dừng lại được.

Khi cô đặt chân xuống đất, chỗ đó là ngay cạnh của sân đấu.

Cô xém chút nữa đã ra ngoài.

Mình thấy toát mồ hôi lạnh khi vừa vặn an toàn như vậy.

Nhưng, có vẻ khó mà có thể nói là mình đã an toàn được.

Một thứ ấm ấm trào ra từ trong miệng tôi.

Tôi khụy xuống, và ói ra máu.

「Quả là Anna-san có khác. Tớ đã nghĩ là vừa nãy cậu sẽ ra khỏi sân đấu rồi, nhưng cậu thật sự mạnh đấy. Giờ cậu tính sao đây? Cậu có muốn tiếp tục nữa không?」

Charlotte người chưa rời khỏi chỗ của mình nửa bước từ lúc trận đấu bắt đầu đang áp đảo Anna.

Lúc này mình đã biết được sự khác biệt về kĩ năng giữa chúng ta.

Nhưng, tay chân mình vẫn còn cử động được.

Người thắng cuộc sẽ chưa được gọi tên một khi trận đấu chưa kết thúc.

「... có một câu hỏi. Cậu đã bay khi đến đấu trường. Vậy trong trận đấu tại sao cậu lại không bay? Cậu đang xem thường tớ sao?」

「Phải. Đúng thế. Vì tớ có thể chiến đấu dù không bay, nhỉ.」

Cậu ấy nói thành thật một cách bất ngờ.

Cậu ấy có lẽ có đủ năng lực để xem thường mình. Cậu ấy có năng lực nhiều đến thế đấy.

Nếu tận dụng sự tự tin ấy của cậu ấy, thì có lẽ.

「A, nhưng, xin đừng để trận đấu này kéo dài thêm nữa. Vì tớ cần phải chiến đấu với Laura-san. Từ giờ tớ sẽ tăng sức mạnh tấn công lên thêm một chút nữa. Liệu Anna-san có còn vững tâm muốn tiếp tục không? Nếu cậu nói rằng cậu muốn tiếp tục, thì tớ sẽ là đối thủ của cậu thêm một vài giây nữa.」

Charlotte mỉm cười.

Nó không phải một nụ cười lố bịch, mà đúng hơn là một nụ cười từ bi ngọt ngào.

Và cô hát lên.

Cô niệm chú như thể đang hát.

「Ngươi, Lôi tinh linh. Ta sẽ hi sinh pháp lực của mình. Hãy hiện thân trước giao ước ――」

*Bachi*, có một tiếng đứt gãy, và một ánh sáng xanh trắng chạy dọc lên trên sân đấu.

Tia sáng kéo dài ra từ cơ thể của Charlotte.

Nó sáng chói lóa, tạo nên hình dạng con người trên bầu trời đấu trường, và nhìn xuống tôi.

Nó là một Lôi tinh linh.

Một cơn huyên náo xuất hiện trên ghế khán đài.

Nhất định sẽ có người trong số những người đến từ bên ngoài trường đã hóa đá trong sợ hãi.

Vì dù gì thì, nó rất lớn.

Nó lớn đến nỗi che khuất cả đấu trường.

So với con mà Laura đã triệu hồi trong trận chiến với Emilia lúc trước, nó có lẽ còn lớn hơn.

「Tớ có thể nghe câu trả lời của cậu không?」

Charlotte hỏi trong khi nghiêng đầu như thể nó là tối hậu thư.

「...Tớ đầu hàng.」

Đối thủ đang lo lắng cho mình.

Biết được sự thật đó làm trái tim mình tan vỡ.

Ngay từ đầu nó còn chẳng phải là một trận chiến.

Trong nửa tháng qua, Charlotte đã làm cái gì vậy chứ.

Nó hẳn phải không nằm trong giới hạn của thứ được gọi là huấn luyện hay tập luyện nữa.

「Chẳng có gì lạ đâu, Anna-san.」

Charlotte bắt đầu nói thẻ thể cậu ấy đã nhìn thấu trái tim của cô.

「Với Charlotte Gazard này, so với cậu và những người khác, thì định nghĩa "cố gắng hết sức" của tớ chỉ là khác với mọi người thôi. Tớ đã nỗ lực hết sức trong nửa tháng. Đúng vậy, tớ đã cố gắng hết sức. Tớ chẳng làm gì khác cả. Tất cả chỉ có vậy thôi.」