Chương được dịch bởi Shauran
Nhóm Dark Knight cuối cùng đã xong việc mà không gặp bất cứ trở ngại nào, dứt điểm bọn quỷ thú Cockatrice. Trong khi Joachim dùng ma thuật của mình để dọn dẹp, thiêu hủy xác chết của bọn thú và Tiểu Quỷ, thì Garrett nhập bọn, một biểu cảm thất vọng hiện lên trên khuôn mặt của ông ta. Dường như ông ta vẫn còn muốn thử được bắn khẩu pháo của chiếc Jeep. Sau đó, với việc nhiệm vụ đã hoàn thành, cả nhóm chuẩn bị trở về, họ mỉm cười vui vẻ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
——————
Vào khoảng chiều muộn. Trong khi đưa bản báo cáo của mình ở thư phòng của nhà vua trong lâu đài Arkite, Mira nhâm nhi ăn vặt và thư giãn. Còn Solomon, cậu chăm chú lắng nghe lời tường thuật của người bạn, thình thoảng đưa ra lời đồng thuận, và cùng một lúc, xem xét bản báo cáo được thực hiện bởi Joachim, được viết trong suốt chuyến trở về lâu đài.
“Tiểu Quỷ nguyền rủa bọn Cockatrice sao? Đúng là, tớ chưa nghe qua bất kì chuyện gì như thế trông suốt ba mươi năm sống ở đây cả. Mà trước hết, đây là lần đầu tiên trong, ừm, mười năm kể từ lúc chúng tớ thấy một con Tiểu Quỷ đấy.”
“Vậy sao? Không biết chuyện quái gì đang diễn ra nữa… tớ chỉ vừa mới nghĩ là lớp sương mù đã biến mất, thì chuyện này không biết từ đâu lại mọc ra.”
“Mà, dù sao cũng cảm ơn cậu vì đã lo việc đó.”
Có một bức tường khác biệt rất lớn, gần như vô hạn giữa quá khứ và hiện tại. Do đó, cô gái nghĩ rằng những gì cô vừa mới chỉ lần đầu được thấy, theo cách này hay cách khác, đã là một sự thật được biết đến trong thế giới này. Nhưng hiện tại, sự xuất hiện của việc một sinh vật sống bị nguyền rủa bởi vật chất hắc ám cũng là lần đầu tiên Solomon được biết.
“Một con Tiểu Quỷ à… lại phải tự hỏi, không biết chúng từ đâu ra nhỉ?”
Sau khi đọc xong báo cáo, vị vua đặt nó lên bàn và lẩm bẩm, chìm trong dòng suy nghĩ.
“Đúng thật. Nếu con quỷ đó có liên quan, chắc chắn là có rắc rối rồi.”
“Tớ không có ý kiến. Dù sao, ít nhất chúng ta cũng phải xác định ngọn nguồn của mọi chuyện đã.”
“Hmm, ngọn nguồn sao…”
Khi Solomon, cùng một tiếng thở dài, nặng nề thả cơ thể mình xuống ghế, Mira cũng bắt chước cậu bằng cách ngã cả cơ thể của mình trên sofa, một tiếng rên thoát ra khỏi môi cô và lộ ra những suy nghĩ đắn đo của mình. Lúc vẫn còn là game, bọn Tiểu Quỷ là một thứ chỉ xuất hiện trong một số quest nhất định. Và hầu hết các quest đều đi kèm với một cái kết chả tốt đẹp gì. Mira vừa nhớ lại các sự kiện đã qua vừa nhồi bánh quy vào má mình. Sau đó, lúc cô nuốt xuống hết những món ăn vặt với một ít trà đen, hình dáng của một ai đó hiện lên trong tâm trí cô.
“Oh, đúng rồi… không biết tên của người đó là gì nữa…”
“Hm? Ai cơ?”
Mặt dù đã có một hình ảnh rõ ràng hiện lên trong đầu, cô gái nhỏ vẫn không tài nào nhớ ra được phần quan trọng nhất—cái tên—vậy nên, vừa mím chặt môi mình, cô vừa nheo mắt tìm lại trong kí ức của bản thân. Trông thấy người bạn của mình, người lúc nào cũng có vấn đề với việc ghi nhớ tên tuổi, Solomon hân hoan cảm nhận những khoảnh khắc cảm xúc hoài cổ từ trong tim và lắng nghe cô thêm lần nữa.
“Để xem, đó là người đàn ông mang theo một lượng lớn nước thánh bên mình và xua đuổi bọn Tiểu Quỷ ở chung quanh, tớ nhớ ông ta là một NPC chuyên về quỷ.”
“Aahh, cậu đang nói về Howard à?”
“Đúng ồi! Là người ó!” (Ran: đệ sửa chơi thôi, bên Eng không có vậy đâu ~ :3)
Ngay khi Solomon nói ra cái tên mà Mira đã quên, cô gái liền chỉ tay về phía cậu ta và xác nhận, trong khi miệng vẫn còn đống bánh quy đang ăn dở.
“Hmm, nếu tớ không nhầm thì, ông ta hình như đã chết rồi. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, ông ta nhìn đã khá già rồi, cậu biết mà.”
Howard, người đàn ông nghiên cứu về quỷ. Ông là một người sống khép kín, lúc nào cũng ‘chiêu đãi’ người khác bằng thứ thuốc chưng cất với nước thánh của ông.
“Vậy à? Chà, tớ nghĩ rằng có thể ông ta biết gì đó về chuyện này đấy.”
Sau khi biết chuyện, Mira chậm tay lại nhưng vẫn cứ tiếp tục cho thêm thức ăn vào miệng. Bất thình lình, cô nảy ra một ý tưởng khác.
“Nếu ông ta đã chết, vẫn còn chuyện chúng ta có thể làm. Chỉnh lời nếu tớ nói sai nhé, hình như có một tấm gương giúp trò chuyện với người quá cố đúng không?”
“Ừm, chiếc Ám Hộ Gương. Nhưng vấn đề là, để nói chuyện với người đã chết, chúng ta cần phải tạo được một kết nối vững chắc với họ lúc còn sống hoặc có được một vật gần gũi với họ.”
“Huumm, đúng rồi nhỉ.”
Bởi mối quan hệ của cô với Howard, nhiều nhất cũng chỉ liên quan đến nhiệm vụ, không thể nói là Mira có liên kết chắc chắn nào với ông ta được. Hơn nữa, cô cũng không có đồ vật hay item nào có thể đáp ứng nhu cầu của chiếc gương. Nhấm nháp tách trà cùng tâm trạng xấu thấy rõ, cô gái lơ đãng đưa mắt nhìn xung quanh.
“Mà nghĩ lại thì, đã có một nhiệm vụ tấm gương bị nguyền rủa thì phải…”
“Yep. Và nếu tớ nhớ chính xác, dọc chuyến đi ta sẽ gặp được Howard, huh.”
“Phải chứ? Ông ta còn tự nhiên rưới nước thánh lên người mình nữa.”
Lấy “Ám Hộ Gương” làm chủ đề, Solomon hồi tưởng về những ngày vui vẻ đã qua, khoảng thời gian khi họ vẫn còn đang tận hưởng trò chơi. Sau đó, suốt cả một lúc, hai người bạn cùng chuyện trò sôi nổi, chìm trong quá khứ của mình.
——————
“Ah, đúng rồi!”
Đột nhiên, Solomon hét lên như vừa có ý tưởng nào xẹt qua đầu; lần lượt, Mira yêu cầu cậu giải thích những điều muốn nói.
“Luminaria đã làm gián đoạn trong khi chúng ta đang thảo luận việc đó nhớ không? Chuyện tìm kiếm các Hiền Giả đang mất tích ấy.”
“Giờ cậu nhắc mới nhớ, đúng là có chuyện đó thật.”
Người nào, và cô sẽ tìm kiếm ra sao. Hôm qua, khi họ vừa chuẩn bị bàn về vấn đề đó, Luminaria đã bước vào trong phòng. Khi cô nhớ lại chuyện đó, Mira tự rót cho mình một ít trà đen, tháo giày ra và duỗi chân trên sofa, chuẩn bị cho một cuộc thảo luận dài.
“Vậy thì, tớ sẽ tìm họ, ổn thôi. Nhưng liệu cậu có biết họ ở đâu không? Nếu chúng ta không có bất cứ manh mối nào, việc bắt mấy người đó là bất khả thi.”
Như Mira vừa nói, Cửu Đại Hiền Giả là một nhóm khác người. Có thể, họ chỉ đơn giản là đi lang thang theo ý thích bất chợt của mình. Hậu quả là, không có cách nào để người khác biết chỗ của họ ngoại trừ chính bản thân họ ra. Vì cô đã được nhờ tìm kiếm mấy tên vô gia cư này, cô phải bắt đầu công việc từ đâu đây chứ?
Nghiêng tách trà, Mira quyết định đẩy câu hỏi đó sang Solomon, xem xét đến việc cô không thể hiểu hết hoàn cảnh thực tế mà mình bị đặt vào.
“Là chiếc Ám Hộ Gương. Làm tớ nhớ đến cuộc trò chuyện ban nãy. Cậu có nhớ vị trí trước đây chiếc gương không? Chỉ duy nhất một người mà ta có thể dễ dàng tìm ra, phải chứ?”
Cô gái nhỏ ngay lập tức nghĩ về việc đó. Item được nhắc đến, một chiếc gương phản chiều lại hình ảnh người đã khuất, được đặt ở bên dưới một ngôi đền; ngay lúc cô nhớ đến phần đó, hình bóng của một người chợt vụt qua tâm trí Mira.
“Tớ biết rồi, chính là Soul Howl.”
“Chính xác.”
Anh ta là hiền nhân của Tháp Necromancy, 『Oan Hồn Đại Thành』, một cá nhân luôn dành tình yêu như thể phát bệnh cho các cô gái undead.
Sâu bên trong hầm ngục 『Cổ Đền Nebulapolis』, nickname lan truyền giữa các player là “Bãi tha ma ngầm”, có tồn tại chiếc Ám Hộ Gương. Trong quá khứ, khi họ khám phá nó cùng tất cả các thành viên của Hiền Giả, Soul Howl gọi nơi đây là thiên đường. Đối với anh ta, dungeon tập trung một số lượng lớn và đa dạng các loại quái undead như thế được xem như một nơi chốn thiêng liêng. Vì anh ta được hiển thị là online trong friend list nhưng lại không có mặt ở tòa tháp của mình, điều tra vị trí mà Soul Howl có thể ở nhất cũng lá một lựa chọn không tồi.
“Và rồi, khi cậu đã đến nơi, cậu cũng có thể dùng chiếc gương để liên lạc với Howard ở đó, đúng không? Dù sao chúng ta cũng đâu có mất gì nếu thử đâu chứ.”
“Yeah. Ai biết được, có khi nếu mang theo một xô nước thánh thì nó sẽ hoạt động cũng không chừng.”
“Chuẩn, theo nhiều cách, ta cũng có thể nói item đó có chung trường từ vựng với tên già kia.”
Cả hai người bạn cùng cười nhạo cuộc trao đổi này. Một người bình thường sẽ không thể hiểu được, rõ ràng đây chỉ là điểm buồn cười giữa các player với nhau.
“Nhưng mà Bãi tha ma ngầm… ở cách đây khá xa đấy. Nếu tớ có thể sử dụng Lục địa Trôi nổi thì tất cả đã không thành vấn đề rồi.”
“Tớ sẽ để cậu tự lo việc đó… nah, tớ có thể cung cấp cho cậu vài thứ. Nhưng mà, vì đây là nhiệm vụ thuộc khoảng tối mật, tớ không thể sử dụng cả chiếc Vạn Dặm lẫn Hành Trình được.”
(Ran: 住両馬車 - mời tỉ ạ… đệ chịu thua ~ :v )
Khi Solomon vừa chuẩn bị nói gì đó, cậu ấy chợt dừng lại và chỉ ra rằng mình sẽ hỗ trợ một số thứ. Hãy để bản thân nhìn nhận, cảm nhận những niềm vui từ những sự ngạc nhiên mà thế giới này có thể mang đến cho cậu. Đó là những ước mong từ sâu thẳm trong tim của Solomon, để Mira có thể hoàn toàn tận hưởng được trong cái thế giới mà cậu đã sống 30 năm ròng.
“Vạn Dặm? Hành Trình? Mấy thứ đó là gì vậy?”
“Ah, xe ngựa Vạn Dặm là chiếc xe đã đưa cậu từ Tòa tháp đó. Nó chạy khá nhanh, đúng không? Lí do đến từ dây loại dây cương đặc biệt được sử dụng cho những con ngựa. Chúng giúp nâng cao khả năng thể chất và giảm triệt để lực nặng mà những con vật phải chịu. Đây là loại xe ngựa nhanh nhất nước ta đấy.”
Solomon tự đắc trả lời, một nụ cười tuyệt hảo xuất hiện trên khuôn mặt khi cậu tự hào ưỡn ngực mình lên.
“Thật tình thì, đúng là nó nhanh thật. Mặc dù không có cửa so với Lục Địa Trôi nổi.”
“Quên cái item OP đó đi. Sau toàn bộ quãng thời gian tớ ở đây, tớ đã thấy được cheat mà item đó mang lại cho chúng ta khủng cỡ nào rồi.”
Cheat. Lời của vị vua nói thực ra khá chính xác, tốc độ di chuyển của Lục địa Bay sánh ngang với máy bay thông thường. Thậm chí là chiếc Jeep bọc sắt, một trong những Ma pháp Tạo tác hàng đầu, cũng không thể bì kịp; ngoài ra, trên thực tế chiếc xe còn có mức độ tiêu hao nhiên liệu cao, ngốn đá phong ấn như nước lã, cũng là một trở ngại lớn. Và kết quả, xe ngựa vẫn là phương tiện di chuyển phổ biến nhất ở thế giới này.
“Xe Hành Trình có thể không được nhanh, nhưng chúng tớ đã rất nỗ lực trong khâu nội thất để chúng ta có thể sinh hoạt thoải mái. Nói đơn giản, tớ nghĩ ta có thể gọi nó là phiên bản RV của xe ngựa.”
(Ran: RV - nhờ tỉ tiếp vậy ~ :3 )
“Oho, có vẻ hay nhở.”
Nhấm nháp tách trà đen, Mira tự tưởng tượng bản thân đang nằm trên một chiếc giường bên trong một cỗ xe ngựa đang chậm rãi chạy, nuốt trôi một ngụm nước ép táo trong khi mắt cô nhìn ra phía cảnh vật, vốn đang từ từ chuyển động bên ngoài ô cửa sổ.
“Chắc là chiếc Hành Trình sẽ làm cho bất cứ ai cũng muốn được đi thử, huh.”
“Thì, sẽ có ngày cậu được thử thôi mà.”
“Này, thiệt tình, đúng là đồ keo kiệt mà. Có phải là không được đem nó vào Bãi tha ma ngầm không?”
“Tớ cũng rất, rất muốn làm vậy, nhưng nên nhớ đây là nhiệm vụ tối mật cấp cao. Cả chiếc Vạn Dặm Xa và Hành Trình Xa điều là những chiếc xe chuyên dụng, sử dụng chủ yếu trong việc vận chuyển chẳng hạn như việc đi lại của hoàng gia hay các vấn đề quốc tế. Cho dù là đi đâu, chúng cũng đều thu hút rất nhiều sự chú ý.”
“...Và tớ muốn tránh việc đó.”
“Đúng chứ? Mà dù sao thì, tớ cũng sẽ chuẩn bị cho cậu một chiếc xe trông thật bình thường.”
“Okay, hiểu rồi.”
Vừa gật đầu trả lời, Mira vừa ném tiếp cái bánh khác vào miệng.
Một giây sau, không biết là thế nào, cánh cửa văn phòng được mở ra kèm theo một tiếng nổ lớn, làm cô nàng giật mình và khiến cô ho sặc sụa vì mắc nghẹn.
“Mission complete!”
Đi kèm với tiếng hét là sự xuất hiện của một hình dáng nào đó rất nổi bật, mái tóc đỏ rực của cô phất phơ chung quanh: là Luminaria. Liếc mắt người vừa vào một cách khó chịu, Mira nuốt xuống một ngụm trà.
“Làm tốt lắm.”
Solomon giơ tay lên và cất tiếng khen ngợi. Sau đó cậu nhìn vào tấm bản đồ trên bàn, tái khẳng định bốn địa điểm nơi bọn quái đã xuất hiện. Hiện vẫn còn trong vòng chiến, các đơn vị được cử đi vẫn chưa gửi về báo cáo hoàn chỉnh. Tuy nhiên, việc đó không thành vấn đề; hay đúng hơn, Mira và Luminaria đã hoàn thành phần việc của mình quá sức nhanh chóng.
“Ồ, cậu đã về rồi cơ à? Maan, vậy mà cứ nghĩ tớ sẽ là người đầu tiên cơ đấy.”
Khi Lumiaria đóng cửa lại, cô trông thấy Mira đang ứa nước mắt rót trà và cao giọng. (Trans: vừa bị sặc xong, tội…~ :v )
“Chỉ mới đây thôi. Nếu cậu đến sớm hơn chừng một giờ, chắc cậu đã thắng rồi đấy.”
“Mộttt giờ á…? Chết tiệt, chỉ là sự khác biệt giữa phương tiện di chuyển thôi sao…”
Hoàn toàn từ bỏ, người phụ nữ tóc đỏ khéo léo ngồi lên một góc của chiếc bàn văn phòng; nhưng trái với giọng điệu và lời nói của mình, cô trông không có vẻ thất vọng cho lắm.
“Cậu lại đi trên chiếc Jeep bọc sắt nữa rồi phải không? Thấy thế nào?”
Luminaria hỏi, biểu cảm trên mặt cho thấy cô dường như đã biết được câu trả lời. Sau đó, khi đã uống cạn tách trà của mình, Mira đáp lại câu hỏi với cái nhìn thù hằn về phía khuôn mặt biết tuốt đằng kia.
“Còn có nhiều thứ khác, nhưng việc thiếu dây an toàn là vấn đề rõ ràng nhất. Hoặc cậu cũng có thể nói Garrett nên nhận bằng lái xe thì đúng hơn.”
Xoay sang phía Solomon, Mira nói với giọng đùa cợt mặc dù cô hiện đang rất nghiêm túc với độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Nghe cậu ấy nói chưa? Coi nào, chàng trai, cậu thật sự nên trang bị dây an toàn trên chiếc xe đó đấy.”
“Huumm, rồi rồi. Tớ sẽ cố gắng xem xét mà.”
Với vẻ mặt bất đắc dĩ, Solomon đồng ý và lấy ra một chiếc mũ cối từ ngăn kéo.
“Mình nghĩ rằng việc dùng mũ quân đội cũng có chỗ hay chứ, vậy mà…”
Cậu nhóc lẩm bẩm trong lúc đội chiếc mũ lên, trông cậu rất tự hào mặc dù ẩn sau đó là một thái độ giận dỗi.
——————
“Tiện nói luôn, chúng ta đang có vấn đề đây…”
Vừa nói, Solomon vừa cầm lên một tờ giấy ở trên bàn và đứng dậy, đến gần Mira và hành động như một đứa bé đang làm phiền mẹ mình để vòi vĩnh thứ gì đó.
“Vì để chúng ta có thể xử lí chiếc xe Jeep tốt hơn, và cũng cho cả khẩu Accord Cannon nữa, tớ muốn cậu tạo ra một lượng kha khá đá tinh luyện và đá phong ấn. Tớ sẽ mang cho cậu tất cả số nguyên liệu cần thiết luôn!!”
Sau khi nhờ giúp đỡ, cậu đưa ra cho bạn mình một tờ giấy. Trên đó là danh sách chi tiết của các item, số lượng và các loại yêu cầu của chúng. Không đơn giản chỉ là vì lợi ích quốc gia, việc này còn trực tiếp liên quan đến sở thích của Kĩ sư Ma pháp, và có lẽ vì lí do đó, khuôn mặt của cậu chàng đang rất hớn hở.
“Được rồi. Có vẻ cậu cần rất nhiều nhỉ? À mà, độ tinh khiết cần thiết của đá tinh luyện là gì vậy?”
Mira nói khi cô nhận được tờ giấy và nhìn vào đó, làm Solomon cười rạng rỡ hơn.
“Cứ làm tinh khiết nhất có thể, nhưng tớ nghĩ chúng ta cần tập trung vào số lượng nhiều hơn. Aahh, ừm, nếu cậu tạo ra được ít nhất năm viên bậc ba thì thật tuyệt.”
Việc phân loại cấp bậc của một viên đá phong ấn chỉ ra trị giá sức mạnh của chúng, bắt đầu từ bậc một là mạnh nhất cho đến yếu nhất là bậc bảy. Tùy thuộc vào loại nguyên liệu sử dụng, có một giới hạn cho việc xếp thứ bậc đối với các item được sản xuất, vậy cho nên các viên đá bậc bảy, theo nguyên tắc thì khá hiếm.
“Không thành vấn đề. Mà, nếu là như vậy, tớ nghĩ rằng sẽ nhanh hơn nếu quay lại Tháp. Các công cụ như loại dùng để tinh luyện nhiều không đếm xuể đều được chứa trong kho đồ của tớ. Hơn nữa, có thể tớ cũng có ở đó một số pha lê tinh luyện, pha lê ma thuật và đá phong ấn nữa.
“Không ngoài dự đoán. Giá như cậu đến thế giới này sớm hơn, chúng ta có thể đã hoàn tất việc sản xuất Type-10 rồi không biết chừng…”
Có thể nói rằng số lượng đá phong ấn được sản xuất có quan hệ chặt chẽ đến sự tiến bộ của Kĩ thuật Ma pháp. Vậy nên, lời của Solomon không hề cường điệu chút nào, và nếu họ có thể chạm tay tới toàn bộ số nguyên liệu được tinh luyện bằng công nghệ cao, họ có lẽ đã tiến thêm được một hay hai bước so với tiến độ hiện tại của mình ngay lúc này.
“Sao cậu không nhờ đến, chẳng hạn như Mariana nếu đã cần mấy item đến mức đó chứ? Ngay cả khi tớ vắng mặt, cô ấy vẫn có thể vào được chỗ của tớ—tớ đã để lại công việc phân loại các item cho cô ấy rồi mà, nhớ không?”
Tất nhiên, để sử dụng các món đồ nằm trong nhà kho tại phòng riêng của Tháp, trước tiên là phải bước vào phòng; nhưng chỉ duy có các Hiền Giả của tháp và trợ lý riêng của họ là được thoải mái ra vào thôi.
“Ừm… đó mới là vấn đề. Cấu thấy đấy, tớ đã từng hỏi rằng có viên đá tinh luyện hay phong ấn nào trong kho chứa của cậu không. “Liệu tôi có thể lấy một ít trong số đó không?” là những gì tớ đã nói…”
Solomon nói với một nụ cười cay đắng khi cậu đột ngột xoay lưng và ngồi vào ghế sofa.
“Là vậy à? Rồi sao nữa? Cuối cùng cậu đã có thể dùng hết tất cả đúng không?”
“Aaahh… cậu biết đấy… cô ấy không nghe tớ, không tí nào luôn. Mariana nói rằng cho dù có là tớ nhờ đi chăng nữa, cô ấy sẽ không bao giờ tự ý động vào đồ của cậu. Còn về nhiệm vụ của cô ấy là phải bảo toàn nơi này, nhờ vậy cậu sẽ không thấy bất tiện khi quay lại—và cậu nhất định sẽ trở về, cô ấy nói thêm như thế… và còn khóc nữa. Rõ ràng là, tớ không tài nào ép buộc cô ấy được.”
“Đúng như vậy. Tớ cũng có mặt ở đó, chết tiệt, cứ như là cô ấy sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình chỉ để bảo vệ nơi ấy vậy. Quả là cứng đầu mà.”
:”Tớ...hiểu rồi…”
Nghe bạn mình nói, Mira một lần nữa nghĩ về Mariana, người đã chờ đợi cả một khoảng thời gian như thế để thấy ngày Dunbalf quay về.
(Có lẽ là, ít nhất mình cũng nên nói với Mariana sự thật.)
Hình bóng của một cô gái trẻ xinh đẹp, cùng mái tóc như sapphire, cúi mặt xuống một cách cô đơn hiện lên trong tâm trí của Mira. Có thể, bản thân Mira sẽ là vị cứu tinh để khuôn mặt đó có thể ngẩng lên một lần nữa. Một người đàn ông lý tưởng sẽ không bao giờ bỏ lại một cô gái đang khóc phía sau; ngay sau khi chợt nhận ra, Mira quyết định sẽ thẳng thắn đối diện Mariana và nói với cô sự thật vào khoảnh khắc kế tiếp họ gặp nhau. Cô khắc sâu điều đó vào trong tâm trí mình, hơn là cảm giác xấu hổ nhất thời, cô sẽ thấy rất khổ sở sau khi bất chấp tất cả mà nói ra sự thật, thú nhận đối với cô còn quan trọng hơn như vậy nhiều.
“Giờ cậu đã hiểu rồi đấy. Tớ sẽ để vụ nhà kho cho cậu giải quyết. Phần tớ đã nhờ làm trước đó chắc sẽ đủ dùng cho lúc này. Sau đó, tớ sẽ đưa cậu đến Phòng Tinh Luyện.”
“Được rồi, để tớ làm vài viên đá trước khi đi ngủ vậy.”
“Heh, nếu có bất kì kỹ sư tinh luyện nào của chúng tớ mà nghe những gì cậu vừa nói chắc họ sẽ ngất xỉu mất.”
Với một nụ cười rạng rỡ, Luminaria vừa nói vừa duỗi thân trên của mình, cùng cả hai tay chống lên cái bàn mà cô dùng như chỗ ngồi nãy giờ. Các kỹ sư tinh luyện trong lâu đài đều bận rộn ngày đêm, vậy nên nếu họ mà chứng kiến tốc độ tinh luyện của Mira, có nguy cơ là họ sẽ rơi vào trạng thái tuyệt vọng ngay lập tức.
“...Tớ sẽ gửi nguyên liệu và tinh luyện trác đến phòng ngủ cho cậu.”
Tưởng tượng ra viễn cảnh như vậy trong đầu, Solomon bảo Mira rằng cậu muốn cô tinh luyện các item trong bí mật, không cho bất cứ ai ở xung quanh. Vừa trả lời “Tớ không bận tâm”, cô gái vừa đặt tách trà của mình lên bàn.
“Chỉ là có vài chuyện thôi. Nếu đã muốn vậy, không phải sẽ tốt hơn nếu các cậu có thể tự làm sao?”
“Ừm, có thể đó chính là lựa chọn tốt nhất của tớ. Sự phát triển công nghệ của bọn tớ vẫn còn khá chậm, và tiến độ sản xuất cũng chẳng hơn gì. Cậu có kỹ thuật nào giúp ích được không?”
Cậu nhóc nhìn sang phía Mira, ánh mắt đầy mong đợi.
“Hmm, tất cả đều phụ thuộc vào sự cố gắng của cậu thôi. Có giấy bút không?”
“Có, ờm, để coi… đây rồi.”
Solomon lấy cây bút từ trên bàn và một cuộn giấy da từ trên kệ rồi đưa chúng sang Mira.
“Đợi tí.”
Cô ấy kéo cuộn giấy da ra và dùng dụng cụ trên tay để viết vào đó hoàn loạt những biểu tượng và ký tự.
“Xong rồi đây, đem đưa cho các kỹ sư tinh luyện của cậu đi.”
“Cái khỉ gì đây? Chả hiểu quái gì cả!”
Luminaria giật cuộn giấy da khỏi tay cô gái, nhìn chằm chằm vào những ký tự trong đó và cau mày. Nhưng chỉ một chốc sau, cô chịu thua và vứt cuộn giấy cho Solomon.
“Xem nào… ừm… đại khái là nội dung liên quan tới việc tinh luyện. Tớ phải đưa cái này cho họ phải không? Được rồi.”
“Tốt lắm, tớ sẽ để cậu lo.”
Điều mà Mira viết trên tờ giấy da là cơ cấu của loại tinh luyện trác mới, thứ mà cô đã phát minh ra và nghiên cứu từ rất lâu. Phần tiểu tiết đã bỏ ra được viết vội bên lề như những chỉ dẫn đặc biệt.
Trong tương lai, cuộn giấy da này sẽ giúp cuộc cách mạng Kỹ thuật Ma pháp diễn ra, nhưng hiện giờ vẫn chưa ai có thể nghĩ tới được.
“Vậy thì, quay trở lại cuộc thảo luận lúc trước nào. Tớ đã hoàn thành việc chuẩn bị cho chuyến đi của cậu, thế nên sáng mai cậu có thể khởi hành tới Bãi tha ma ngầm và bắt đầu tìm kiếm rồi.”
Trong khi nói, Solomon cởi chiếc mũ cối của mình ra và cẩn thận đặt lại vào ngăn kéo.
“Có hơi nhanh đấy. Tớ muốn nghỉ ngơi và thư giãn vài ngày ở đây cơ…”
Vừa duỗi người, Mira khẳng định rằng cô đã xong việc.
“Thật à? Cậu sẽ ở lại đây thêm một thời gian nữa sao? Cũng được, nhưng nghĩ là cậu sẽ rời đi sớm hơn, nên tớ đã chuẩn bị cả rồi.”
“Cậu làm rồi á?”
Cô nghi ngờ nhìn về phía vị vua. Mira rõ ràng là không có ý niệm gì về những việc cô có thể làm nếu khởi hành sớm hơn cả.
“Ừm. Nếu cậu ở lại, chắc chắn mấy người hầu của tớ sẽ rất phần khởi, mà, tất nhiên thì cậu sẽ hoàn toàn ngược lại, đúng chứ?”
“Gì cơ? Cậu có ý gì vậy?”
“Tớ nghe được vài thứ từ Hầu gái trưởng. Họ bỗng dưng có được một nguồn cảm hứng dồi dào sau khi thấy chiếc áo chàng cậu mặc, và giờ có vẻ như tất cả các hầu gái hiện đều đang làm trang phục mới cho cậu đóa.”
Solomon cười hết cỡ sau khi thông báo việc đó và dường như đang rất thích thú tình huống này; Luminaria cũng phụ họa thêm, vừa cười vừa nói “Cậu may mắn ghê”.
“Tớ… sẽ rời đi càng sớm càng tốt vào ngày mai.”
“Hờ hờ hờ, được thôi. Tớ sẽ thông báo với mọi người việc đó.”
Không đời nào quần áo lấy cảm hứng từ bộ váy của mahou shoujo hàng fake sẽ bình thường được. Kết quả là, Mira quyết định nhanh chóng tẩu khỏi lâu đài.
“Đúng là một đám người lập dị…”
Sự kinh tởm trào lên từ trong lồng ngực, cô gái cằn nhằn và đứng dậy ngay tấp lự.
“Nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
“Đằng sau cánh cửa kia kìa.”
Khi Mira hỏi, Solomon chỉ về phía một cánh cửa nhỏ nắm ở một góc của Văn phòng.
“Cho tớ mượn một lát.”
Cùng với vài câu nói, cô bé vội vàng mở cửa và ẩn mình bên trong đó. Để lại trên bàn một ấm trà trống không và vài cái bánh quy.
——————
“Khi nói đến nhà vệ sinh của vua, tớ cược rằng tiền thuê nó cũng gần cả trăm ngàn đấy.”
(Trans: là yên nhá, đổi ra tiền Việt Nam chắc chừng vài chục củ ~ :3 )
Sau một lúc, dù cho Mira chỉ vừa mới “giải quyết” nhu cầu xong và đi ra, cô nói vào ngay lúc đó, việc mà người bình thường cũng sẽ nói ra. Một giây sau, cô gái lập tức bị bắt bởi người phụ nữ tóc đỏ, người nãy giờ đang rình mồi với nụ cười tràn đầy sức sống trên môi.
“Vậy thì, sao chúng ta không tới nhà tắm tiền triệu tiếp theo nhỉ?”
(Trans: vài chục củ nhân mười = vài trăm củ ~ :v )
Và như thế, bị vác trên tay của bạn mình, Mira được mang đến phòng tắm lớn của lâu đài.
——————
Sau khi khi tắm xong, Mira, Solomon và Luminaria ăn tối cùng nhau. Tiếp theo, họ chuyển đến văn phòng và dành cả quãng thời gian dài để tám chuyện trời đất—chỉ là vài chuyện giữa những người bạn thân với nhau. Và ngay giữa câu chuyện, khi cuộc thảo luận quân sự của Solomon chỉ vừa chuẩn bị bắt đầu, cô gái nhỏ ngáp nhẹ.
“Ây chà, xem mấy giờ rồi kìa.”
Khi thấy Mira buồn ngủ, Luminaria kiểm tra thời gian và nhận định bây giờ đã là nửa đêm.
“Đúng là nhanh quá nhỉ.”
Cũng vừa xem giờ xong, Mira nuốt nốt ngụm nước ép táo xuống và duỗi người.
“Gọi là trò chuyện đêm khuya phải không ta? Lần sau tiếp nhé.”
“À, ừ. Tất nhiên rồi.”
Sẽ vô cùng nhàm chán nếu cuộc nói chuyện chủ đề quân sự này tiếp tục, nhưng sau một giấc ngủ ngon chắc cậu ta sẽ quên nó đi thôi, vậy nên Mira không cần suy nghĩ nhiều.
“Phòng ngủ của cậu vẫn như ngày hôm qua. Cậu nhớ chỗ không đó?”
“Nhớ chứ, không sao đâu.”
Bí mật để lại vỏ chai nước ép táo rỗng trên ghế sofa, Mira đứng dậy và tiến về phía cánh cửa.
“Được rồi, tớ đi trước đây.”
“Okay, ngủ ngon nhé.”
“Nếu cậu muốn thức dậy sớm, nhớ cố gắng hạn chế hoạt động hàng đêm của mình và ngủ đủ giấc đấy.”
“Đừng có gộp chung tớ với cậu nhá. Ngủ ngon.”
Nhìn về hướng Solomon đang mỉm cười và sửa lời Luminaria, người lúc nào cũng “mặc định” nụ cười trên môi, Mira nói lời chúc ngủ ngon và cùng lúc rời khỏi văn phòng.
End chapter 20.