Chưa edit đâu, dịch từ bản WN của darkfish nên chán bm nên chả có thời gian sửa.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi họ rời khỏi thủ đô Vương Quốc Alkite, tại Hồ Lunatic. Miệng cô thì đang nhâm nhi món sansai( chắc là loại rau từ cây họ dương xỉ), mà họ đã nhận được trong một ngôi làng trên đường đi, còn Mira thì đã bắt đầu quen với việc du hành bằng cỗ xe. Vượt qua cánh cổng Requiem City Caranach là khu vực tiếp theo được xếp vào ngục tối hạng C, 『Ancient Shrine Nebulapolis』và đi vào đường phố chính.
" Cuối cùng thì chúng ta cũng đến nơi? "
Mira bất thình lình đưa đầu cô ấy ra khỏi cỗ xe và liếc nhìn khu đường phố nhọn nhịp đầy sức sống. Thời gian cũng đã quá nửa trưa một chút và mọi người, bắt đầu rời khỏi nơi làm việc của họ để ăn bữa trưa, nên số lượng người vào nhà hàng cũng tăng.
" Vâng, cám ơn tiểu thư về việc tiếp tục du hành cùng tôi. Trước hết, tôi sẽ dẫn đường cho tiểu thư đến nhà trọ."
" Yea, Tôi dựa vào anh đấy."
Giữa tiếng vó ngựa ồn ào Mira quay lại xe và ngồi xuống. Nhìn vào cỗ xe này lần đầu tiên thì trông giống như mấy cỗ xe ngựa được làm phổ biến bằng gỗ nhưng với bánh xe làm giảm chấn động từ mặt đất và lò xo đưa vào trục đã làm cho nó trở nên đặc biệt vì đã được thiết kế dành cho sự thoải mái cực kì trong chuyến đi.
Và ngay cả đồ nội thất chất lượng cũng được chuẩn bị ở bên trong nữa. Ghế ngồi thì mềm mại thoải mái. Cũng có thể ngủ ngon trong khi xe đang chạy. Chiếc bàn đặt ở đây có rãnh nhỏ dành cho ổn định trong trường hợp thắng gấp. Nó gần như trông giống như một toa xe thông thường tuy nhiên nó có nội dung rất đáng để chú ý. Đó là cỗ xe chuyên chở ẩn danh được ra lênh bởi Solomon.
Sau khi dành thời gian quan sát chăm chút phong cảnh một lúc, họ đã đến một dinh cơ với 3 tầng lớn và cỗ xe tiến đến chuồng ngựa làm bằng gỗ một cách chậm rãi.
Cỗ xe di chuyển và dừng lại ở một trong những khu vực bên trong che trực tiếp ánh nắng mặt trời chiếu xuống, nên độ sáng đã được giảm xuống đáng kể. Người quản lý khu vực chuồng ngựa là một trong nhân viên của quán trọ này đến gần người đánh xe Garret.
" Hoan nghênh. Ngài sẽ ở lại ở đây chứ? "
" Vâng, chúng tôi sẽ ở lại."
" Được. Tôi sẽ liên lạc với ngài sau về quản lý xe và ngựa."
" Được rồi."
Người quản lý đưa một tấm vé cho Garret và bước ra sau với một lời chào.
" Được rồi, tiểu thư Mira, hãy kiểm tra đồ đặc bắt đầu đi xuống thôi."
" Vâng."
Sau khi anh ta quay đầu lại gọi cô ấy xuống, Garret cùng vừa lúc nhảy xuống cỗ xe và mở cửa.
" Xin thứ lỗi."
Anh ta di chuyển nhanh chóng ; trong khi Mira vẫn đang nằm dài trên ghế cỗ xe, anh ấy đã mở cửa. Mira bước nhẹ xuống cỗ xe, đi theo Garret, di chuyển về phía quầy tiếp tân của nhà trọ. Với cái tên ‘Summer lantern’ đã được chạm trổ trên phiến đá cẩm thạch lớn nối tiếp lối vào. Garret mở cửa và bọn họ bước vào bên trong. Về phần nội thất thì có vẻ khá giống khách sạn hơn chứ không phải là một quán trọ.
Ở bàn tiếp tân thì mấy nhân viên bận rộn làm việc trong bộ đồng phục họ trông thật điềm tĩnh trong khi di chuyển ra và vào nhộn nhịp. Những mạo hiểm giả trong tấm áo choàng tráng lệ và thiết giáp đã dành thời gian với nhau ngồi ở dãy ghế tiếp sau cửa sổ có lẽ đó là chỗ nghỉ ngơi. Nội thất khách sạn theo phong cách phương Tây phối hợp với hình ảnh giả tưởng thời Trung Cổ đã tạo ra một bầu không khí không thể nào diễn tả được. Một khu vườn trải dài bên ngoài cửa sổ, cây cối sắp xếp gọn gàng và những luống hoa thì đong đưa theo chiều gió. Một vài đứa trẻ chạy xung quanh có thể nhìn thấy ở bên ngoài.
" Đây là quả thực là hoàn toàn rất lộng lẫy."
" Ừm, vì nó là quán trọ Caranach mà."
" Nó có đắt không thế? Tôi thì không có nhiều tiền cho lắm."
Mira trả lời trong khi đặt bàn tay cô ấy trên túi thắt lưng. Chiếc túi đen này, phù hợp với trang phục màu đen của cô ấy, chiếc túi này là món đồ mà người hầu đã đưa cho cô. Nên cô ấy đã nhét tiền thưởng vào bên trong nó từ trước.
" Dĩ nhiên tiểu thư không nên lo lắng về chuyện đó. Solomon lo hết tất cả chi phí cho chuyến đi này rồi."
Và Garret mỉm cười ranh mãnh.
" Tôi đã luôn muốn thử ở lại đây một lần", anh ấy vui vẻ thì thầm.
" Thật đáng tiếc, anh là người như vậy sao hử? "
Cám dỗ bởi anh ta, Mira bất cẩn đáp lại bằng nụ cười.
Trong khi Garret bận đăng ký, Mira không có trò chơi nào cụ thể để giết thời gian nên đã nhìn chăm chú vào đồ nội thất và mấy bức hoạ gần lối vào. Nhưng cô ấy không hề biết rằng cô đã bí mật trở thành đối tượng gây nhiều sự chú ý. Chuyện này có thể nằm trong mong đợi từ các mạo hiểm giả đang ở quán trọ cao cấp này, họ dễ dàng có thể che giấu sự chú ý của chính mình.
Garret hoàn tất thủ tục và, được hướng dẫn bởi nhân viên, họ xuất đi chung với nhau vào một căn phòng. Đối với quán trọ như này, căn phòng được xếp vào thuộc mức trung bình nhưng so với những nơi bình thường hay lui tới thì nó thậm chí đủ tốt so với mức cao cấp. Nhân tiện, so sánh nó một căn hộ ở tòa tháp là không công bằng.
" Được rồi, tiểu thư Mira, Tôi có một nhiệm vụ sau chuyện này nên chúng ta hãy gặp nhau vào bữa ăn tối."
" Yea."
" Để đi đến Hiệp hội pháp sư, thì sau khi rời khỏi quán trọ đi về phía bên trái và cô hãy nhanh chóng tìm ra nơi đó sau khi đi thẳng phía trước."
" Đã hiểu."
" Nếu mà có người lạ đến gần cô, cô không được đi với chúng đấy"
" Ye..yea."
" Nếu cô bị lạc, thì hãy hỏi mấy người mặc giáp trắng - và - xanh dương để hỏi về quán trọ tốt nhất trong thành phố và họ sẽ chỉ cho cô cách đến đây."
" Tôi không phải là một đứa nhóc đâu. Tôi sẽ ổn nên hãy đi đã."
Khi tiếp tục, cách nói anh ấy gần hơn và gần hơn với các hướng dẫn dành cho một đứa trẻ. Mira ngắt lời ở giữa và chọc Garret, khuyên anh ấy là đã sẵn sàng để đi. Garret không thể không lo lắng, nhưng ông đã nghe nói về sức mạnh của Mira nên anh miễn cưỡng đi vào phòng của mình. Khác với Mira, Garret lại đang ở tại căn phòng thông thường ở tầng dưới nhà trọ.
Mira khá vui là anh ấy lo lắng cô ấy nhưng cô chẳng muốn anh ấy lại cư xử với mình như một đứa trẻ.
Trên bàn trong phòng, có một thông báo . Nó liệt kê vài mẹo và dịch vụ - liên quan những thứ linh tinh. Nó bao gồm nội dung như ' bỏ chìa khoá ở trước bàn tiếp tân khi bạn đi rời phòng ', ' gọi phục vụ với cái chuông tiếp sau lối vào ', và thời gian điểm tâm, bữa trưa và bữa tối.
Mira thật nhanh nhìn qua thông báo, rời khỏi phòng, để chìa khoá ở bàn tiếp tân và đi hướng về Hiệp hội pháp sự ngay tức thì.
" Mình nghĩ là nó ở phía bên trái."
Cô ấy rời khỏi quán trọ và thong thả đi về phía bên trái. Đã có nhiều người trên phố chính, nhưng nó đã bớt ồn ào kể từ lúc cô ấy đến đây. Nhưng nó vẫn là đường phố chính của thành phố và có rất nhiều người qua lại, vậy nên Mira lảng vảng ở lề đường để tránh sự chú ý.
" Hừm, nó có ở đây không? "
Như Garret đã nói, sau khi đi thẳng về phía trước một chút cô đã đứng trước hai tảng đá lớn tương tự nhau. Biển báo trên cửa đã ghi rằng phía bên trái là Hiệp hội chiến binh và bên phải là hội pháp sư.
Khi Mira kiểm tra biển quảng cáo Hiệp hội pháp sư và đặt một bản tay lên cửa, một giọng nói bối rối nghe được từ phá hiệp hội chiến binh bên cạnh.
" Cháu cầu xin! Cháu nghe nói mọi người ấy đây rất mạnh. Xin hãy giúp cháu!”
Cánh cửa hiệp hội chiến binh mở ra và một cậu bé tuổi khoảng 10 tuổi nhảy ra từ trong giống như thằng bé vừa bị ném đi vậy. Theo sau cậu bé là một người đàn ông vạm vỡ trong bộ thiết giáp kim loại với vẻ khó chịu đã buộc cậu bé rời đi.
" Bọn ta vui vẻ nghe lời thỉnh cầu của nhóc nhưng ngay bây giờ hạng được xếp cao nhất của bọn ta chỉ là D. Bọn ta không thể đáp ứng mong muốn của nhóc được, chàng trai à."
Trong một chốc, Mira nghĩ rằng cậu bé đã bị bắt nạt, nhưng rõ ràng người chiến binh bối rối về cách để xử lý cậu bé ích kỷ. Nhiều người lớn khác ra ngoài để trấn an cậu bé tuyệt vọng. Không có quyền hành gì với hiệp hội chiến binh một chốc, Mira mở cửa của hiệp hội pháp sư.
Bên trong của hiệp hội khá là rõ ràng : quầy tiếp tân đứng xếp hàng vào một hàng, một tấm bản tin lớn và vài chiếc ghế ngồi nghỉ được đặt vào trước chúng.
Choáng ngợp trong một khoảnh khắc với khung cảnh mà trong nháy mắt đầu tiên có thể bị nhầm lẫn với một văn phòng, Mira nhìn xung quanh. Đa số mọi người ở đây là pháp sư. Hơn nữa, đa số mọi người ở áo choàng có vài số lượng có hình dạng khó tin xuất hiện ở xung quanh.
" Có...bình thường không đây? "
Sự chú ý của Mira tập trung vào y phục của vài cô gái khoảng 15-18 tuổi rải rác nhiều nơi ở khắp phòng. Dù cho cái cách bạn nhìn họ ra sao, nhưng họ lại là những ma trang thiếu nữ.
Đầu tiên, khi Mira mặc áo choàng được sắp xếp theo phong cách ma trang thiếu nữ và sau đó là y phục Gothic Lolita hiện tại của cô ấy được tạo ra bởi các nữ hầu, cô lo lắng về những cái liếc nhìn chế nhạo. Cô ấy nghĩ rằng không ai xung quanh lại mặc trang phục đặc biệt khác thường như vậy.
Nhưng những gì trước mặt? Cô ấy đã xác nhận là có vài cô gái cũng trong trang phục tương tự. Sự thực là cảm giác không đơn độc lớn lên trong tim của cô ấy. Và với bằng chứng là y phục của cô ấy không phải là duy nhất, cô cảm thấy nhẹ nhõm về chuyện đó .
Với cách biểu cảm như là cô ấy đã được thả tự do khỏi một cái gì đó, Mira đi đến nơi giống như bàn tiếp tân. Giữa tất cả những bàn tiếp tân, có tấm bảnh trước mặt họ với với nội dung là ‘Nơi đăng kí của tân mạo hiểm giả’. Khẳng định lại sự giống nhau với văn phòng vì quầy tiếp tân cũng xử lý các trường hợp khác nhau, Mira tìm thấy nơi xử lý trường hợp của cô ấy và bắt đầu trò chuyện.
" Hiện tại cô có chút thời gian không? Tôi muốn sự chấp nhận vào hiệp hội."
" Vâng, có ạ. Thế em muốn một đăng ký mới phải không, cô gái? "
" Đúng vậy."
Người phụ nữ mỉm cười xử lý mà cô giữ một khuôn mặt 'đẹp trai' với mái tóc vàng dài được buộc thành trong búi tóc đuôi gà với một dải ru băng. Bảng tên đeo trên cổ của cô ấy đọc là ' Eureka '.
Bị giật mình một chút với nụ cười của cô ấy, Mira gật đầu trong khi lấy lại bình tĩnh.
" Vậy thì xin hãy điền vào mẫu đơn này."
Sau khi kiểm tra nó, Mira nhớ lại thư giới thiệu nhận từ Solomon và đặt nó bên trên mớ giấy tờ.
" Tôi có vật gì đó thư là giới thiệu đây."
" Em nói là thư giới thiệu sao? Vậy hãy để cho chị nhìn thấy lá thư."
Eureka cầm lấy lá thư giới thiệu trong tay và, cũng như cô ấy bới tung nó để kiểm tra điểm xác minh, cô dừng lại.Ít khi có mọi người đăng ký nhờ vào thư giới thiệu nhưng chuyện đó không phải là hiếm. Ngay cả Eureka cũng đã nhận được vài lá thư giới thiệu từ các nhà quý tộc đăng ký cho lính gác tư nhân của họ trong hiệp hội để có được những thứ quý báu trong ngục tối hoặc từ những mạo hiểm giả cao cấp người được giới thiệu những là nhân tố mới đến mạnh hơn.
Nhưng bức thư này rõ ràng khác. Cô gái đứng trước cô ấy, căn cứ vào y phục hợp thời trang, hẳn là một pháp sưĩ. Và đối với các pháp sư thì vẻ ngoài là một cô gái yếu đuối hay vấn đề chiều cao không quan trọng. Thông thường, thì ma lực của họ không thể được đánh giá qua vẻ bề ngoài.
Eureka nghĩ vậy khi cô ấy lấy lá thư. Có lẽ đó là một đề xuất từ người phiêu lưu cao cấp mà cô ấy gặp ở một nơi nào đó hoặc có thể cô ấy là con gái trong một gia đình quý tộc. Cô ấy đoán một chút đằng sau bởi vẻ ngoài dễ thương và cố kiểm tra chính xác có phải là gia đình cao quý nào đó hay không. Tuy nhiên, tên viết có chẳng ai trong số đó. Người giới thiệu lại là Solomon. Đức vua của Alkite Kingdom, ngay chính vua Solomon.
" Ch... Chị xin lỗi, xin đợi ở đây một phút!"
Nụ cười đột ngột biến mất khỏi mặt cô ấy và Eureka chạy vào khu vực sâu hơn của toà nhà. Cô ấy chưa bao giờ nghe về thư giới thiệu trực tiếp từ Đức vua, huống chi là nhìn thấy. Đó là lý do tại sao cô ấy quyết định cô không thể tự mình đánh giá và đến phòng người đứng đầu tìm kiếm lệnh từ trưởng hiệp hội.
Để lại phía sau, Mira cố hình dung những gì đang xảy ra nhưng lại không có ý tưởng nào cả nên đã lấy một cây viết từ quầy tiếp tân và bắt đầu điền vào nội dung cần trên giấy tờ.
" Tôi xin lỗi vì bắt em chờ."
Mira hoàn tất điền vào thủ tục và đang quan sát bên trong của hiệp hội pháp sư khi cô ấy được gọi từ bên lễ tân. Chuyển mình quay quanh, cô nhìn thấy lại nụ cười bình thường của Eureka người vừa mới đã lấy lại bình tĩnh.
" Tôi đã điền vào nó, như vậy đủ chưa? "
Eureka lấy giấy tờ, kiểm tra bỏ qua lĩnh vực và gật đầu.
" Vâng. Không có vấn đề ở đây. Và về thư giới thiệu, tiểu thư có thể tiến hành đến căn phòng của trưởng hiệp hội? "
" A. tôi không phiền đâu."
Nghĩ rằng việc đẩy mạnh đột ngột đến hạng C cần xác minh bởi chính trưởng hiệp hội, Mira chấp nhận nó.
Eureka rời khỏi tiếp tân đến quầy lễ tân lân cận, lên lầu đến tầng ba và đưa cô ấy đến phòng trưởng. Sau vài tiếng gõ cửa, một giọng lớn tuổi hòa nhã trả lời 'Vào đi '
" Xin lỗi."
Eureka mở cửa và bước vào trong, theo sau cô ấy là Mira.
Phù hợp với danh hiệu trưởng hiệp hội, đó là nơi với khung cảnh khá tuyệt. Đồ vật không nhấn mạnh quá mức hỗ trợ phù hợp với màu sắc căn phòng. Một tủ sách lớn sừng sững đứng đằng sau bàn văn phòng, cùng với vài loại sách như nhắc đến khao khát học hỏi của người sở hữu của phòng, trưởng phòng hội.
" Xin lỗi vì tất cả rắc rối để đến đây. Tôi là Leoneil, trưởng hiệp hội này."
Trưởng hiệp hội tự giới thiệu khi Leoneil đứng lên từ ghế văn phòng và cúi chào. Nếp nhăn cắt sâu theo năm tháng quanh gương mặt cùng với giọng nói chín chắn và hào quang quý ông điềm tĩnh của ông ấy.
Leoneil di chuyển đến bàn tiếp tân và, cho thấy một chỗ ngồi mời Mira ngồi xuống.
" Tôi là Mira."
Trả lời ngắn gọn với phần giới thiệu, sau khi ngừng một lúc Mira ngồi xuống. Vào lúc này thư ký văn phòng mang trà và kèo từ căn phòng vào bên trong văn phòng, để nó lại trên bàn và sau khi cúi chào quay trở lại vào căn phòng bên trong văn phòng lần nữa.
" Cô nói là Mira sao."
Mãnh liệt nhìn vào cô gái, Leoneil với câu ' Để cho tôi nhìn thấy ' sau việc chấp nhận giấy tờ từ Eureka. Trong khi đang nhìn xuống, thì ông ấy nhìn lướt qua tờ giấy. Tên của cô ấy, lớp nhân vật và quốc gia đã được điền đầy đủ ở đó.
" Không phải cô là đệ tử đồn đại của Dunbalf bởi vài tin đồn sao? "
Ông ấy hỏi như đó là một thực tế chắc chắn. Là trưởng hiệp hội pháp sư, Leoneil tập hợp các thông tin khác nhau từ quốc gia. Và đặc biệt là Leoneil tập trung vào thu thập thông tin đến mức thậm chí ông ấy còn lập phòng dành riêng để thu nhặt tin tức.
Tin đồn về vẻ ngoài đệ tử của vị anh hùng Dunbalf đã bay tới tai ông ấy cùng với bảo gồm cả thông tin về vẻ ngoài xinh đẹp của cô gái tóc bạc.
Biết tất cả điều đó, kết luận cô gái đã có tên là Mira nên chuyện đó dễ dàng khớp. Và giấy tờ tuyên bố lớp nhân vật triệu hồi sư nữa.
" Phải đúng vậy. Tôi không nghĩ rằng ông đã biết tận tới ba thông tin. "
" Tôi nhìn thấy rồi. tôi có thể hiểu đằng sau việc vua Solomon đưa cho cô thư giới thiệu."
Nhanh chóng cố chấp nhận, Leoneil với vẻ hơi ngạc nhiên đặt tờ giấy trên bàn và đóng nó với một con dấu. Ông ấy xem xét một kiểm tra để chứng minh cô ấy có phù hợp với hạng C hay không nhưng với đề xuất trực tiếp của vua Solomon và với chuyện cô ấy đang là học trò của vị anh hùng nên ông ấy quyết định nó không cần thiết. Mặt khác, Eureka không thể theo kịp đàm thoại và, quên mất việc giữ nụ cười cô ấy, không nói được nên lời nhìn chằm chằm vào Miira
"Chờ chút, đợi đã, xin lỗi! ' Dunbalf ' Ông đã nói về Dunbalf, phải không? "
Biết là thật là bất lịch sự nếu ngắt lời họ chưa không thể ở đây mà không có xác nhận, Eureka chuyển sự chú ý đến Leoneil.
" Vâng, Dunbalf. Người tiên phong của kỹ năng tinh chế và là vị anh hùng của quốc gia từ thời lập quốc. Người được mệnh danh là chiến quyền Dunbalf ."
Leoneil nhắc đến điều đó như thứ vô cùng rõ ràng.
Nhắc đến tên của một hiền giả ông đã không để lộ bản thân mình kể từ khi trường hợp biến mất cách đây 30 năm và cho đến hiện tại lại cùng gặp gỡ đàm thoại với học trò của ông ấy là một điều hoàn toàn bất ngờ cho Eureka. Cảm thấy chuyện đó thiếu thực tế. Cả bản thân Leoneil cũng sẽ tốn nhiều thời gian hơn cho việc chấp nhận chuyện đó nếu không nắm được thông tin trước.
Khi cô ấy liên tục đang trích dẫn câu trả lời của Leoneil trong đầu, nụ cười hiện lên toàn bộ khuôn mặt của cô ấy đầy ánh sáng.
Cân nhắc là nếu ông ấy để cô một mình, cả thành phố sẽ đầy tin đồn luôn, vậy nên để phòng hờ Leoneil đã cấm cô ấy để nói về chuyện này và đưa cho cô ấy đống giấy tờ đã niêm phong.
" Ta sẽ để lại thủ tục cho cô xử lý."
" Vân..vâng! Để tôi lo cho!"
Eureka trả lời năng nổ với giọng nói đầy cao hứng. Sau đó, cẩn thận giữ giấy tờ bằng hai tay, sau khi liếc nhìn tới Mira rồi cô ấy rời khỏi phòng trước tiên để tiến hành với việc đăng ký.
" Ừm, từ nơi này nó là chuyện cá nhân vì vậy hiện tại cô được tự do rời khỏi đây nhưng nếu cô có thời gian, cô có thể kết giao bằng hữu với tôi có được không? "
Xác minh thư giới thiệu đã được làm, nhưng Leoneil có sự quan tâm về những thứ vô số mà Mira biết về Dunbalf đã không tiết lộ bản thân cho đến tận bây giờ.
" Hm. Ừm, Tôi không bận tâm đâu."
Với tình trạng của trưởng hiệp hội pháp sư, ông ấy có khá nhiều ảnh hưởng. Mira chấp nhận nó cho rằng kết giao với ông ấy trong thời gian ngắn để cải tiến quan hệ có thể dẫn đến lợi ích khác nhau trong tương lai.
Cả hai ngồi lên ghế quầy lễ tân.
Mira vẫn giữ cuộc trò chuyện, nhớ lại thông tin khi cô ấy nhận được từ phụ tá tòa tháp là Mariana và Luminaria. Cô ấy đã nói cô ấy không biết liệu Dunbalf vẫn còn trong thành phố ảo quái hay không ; cô ấy có thể gọi Ám Hiệp Sĩ ngang ngửa với thầy mình và vân vân , một hàng câu trả lời như vậy không gây cho cô bất kì vấn đề nào. Trong giây phút rảnh rỗi, cô thường nhặt vài cái bánh ngọt trong khi nhấp vài ngụm trà thảo mộc. Leoneil, nhìn cách xử sự ăn vui vẻ thực sự cũng đề xuất sự giúp đỡ thứ hai và Mira ngay lập tức trả lời với cái gật đầu.
" Đó là ngày lễ hội. Hẹn gặp sau này."
" Mạo hiểm giả ID sẽ sẵn sàng ngày mai, cô có thể nhận được trên quầy tiếp tân."
" Được, hiểu rồi."
Được hướng dẫn bởi thư ký từ bên trong văn phòng người đã mang suất bánh ngọt thứ hai, và Mira rời văn phòng. Leoneil miên man suy nghĩ, nhìn phía sau của cô ấy. Cô ấy chắc chắn đang dấu diếm cái gì đó mà ông ấy lại không thể cảm thấy nào ý định nào xấu trong chuyện đó. Cô ấy trông giống như cô gái dịu dàng trong khi nhồi nhét đống bánh ngọt vào cả hai má mình cùng với kem dính lên khuôn mặt cử chỉ và cách chọn từ cô ấy cho thấy đôi khi từ hình ảnh trẻ con chuyển hướng sang khác.
Khá thuyết phục thấy rằng nếu cô ấy sống chung một nhà với Dunbalf, nó có thể được giải thích một chút, ông ấy chìm sâu ngồi vào ghế mở dài lá thư giới thiệu.
" Đúng là. Không có giới hạn."
Ném bỏ thư giới thiệu Leoneil nhìn lên ở bầu trời. Hạ xuống nhanh nhẹn trên góc bàn lá thư đã yêu cầu ông ấy để nâng thẩm quyền đưa ra tất cả lệnh cấm xâm nhập.