Kenja no Deshi wo Nanoru Kenja

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Bản WN - Chương 27: Mục đích của Mira

CHƯA EDIT

Zef đi xa khỏi tấm gương và nhắm mắt lại không nói một lời nào. Ngay bây giờ bộ dạng anh ấy có lẽ còn tệ hơn cả Takuto. Không chắc rằng liệu anh ấy có thể trả lời không nếu có ai đó gọi anh ta vào lúc này.

Có lẽ hiểu được chuyện này, mọi người liếc nhau và quyết định để anh ta riêng tư trong một lúc.

" Ừm, xem ra tấm gương vẫn hoạt động."

Nói thế, Mira quay lại chủ đề ban đầu. Hắc trợ kính chỉ cho thấy những người đã mất. Họ đã xác nhận được nó.

" Hồi nãy tôi tự hỏi, tại sao nó không hoạt động đối với Takuto? "

Nhắc lại chuyện nó không hoạt động vào lần đầu tiên, Emera lên tiếng bày tỏ mối quan ngại.

Cha mẹ của Takuto đã không xuất hiện. Nhưng rõ ràng là bây giờ ai cũng có thể thấy đượcLyrica. Và không ai thấy được bất cứ chuyện gì xảy ra trong gương khi Takuto thử.

"Có thể nguyên nhân là do cậu ấy gọi cả hai người cùng lúc à? "

Frica bắt đầu xây dựng giả thuyết như vậy. Có thể là Hắc trợ kính chỉ có thể gọi được một người đã mất trong cùng một lúc. Và kể từ lúc Takuto cố gọi cả cha và mẹ, đã không có hồi đáp xảy ra.

" Chuyện đó là hoàn toàn không thể."

Với vài lời, Asbar liếc mắt nhìn tới Mira. Mira gật đầu và, nhẹ nhàng ôm lấy Takuto, đặt cậu nhóc vào trước tấm gương thử lại lần nữa.

" Bây giờ hãy cố gọi một trong số họ, cha hoặc mẹ của nhóc."

Nghe lời, Takuto gật đầu và vẽ lại hình ảnh người mẹ trong đầu cậu ấy.

" Mẹ ơi! Lyne!"

Takuto đặt tất cả tình cảm của cậu ấy vào lời gọi này.

…….

Tuy nhiên Hắc trợ kính không có bất kì phản ứng nào vẫn cứ giữ sự tĩnh lặng của nó.

" Cha ơi,... cha Ashley ơi..."

Nước mắt bắt đầu ngập đầy mắt Takuto lần nữa. Không có ai xuất hiện, dù cho cậu có lặp lại lời gọi bao nhiêu đi chăng nữ. Suy nghĩ cho rằng cha mẹ cậu ấy chắc chắn không muốn gặp lan tỏa trong lồng ngực, vẽ lên nó với nỗi buồn.

…….

“Hick……sob……sniffle……”

Hình ảnh Takuto phản chiếu trong tấm gương với bộ mặt u sầu vẫn còn đang nhìn với một mảnh hy vọng.

Cậu đã nghĩ rằng có thể gặp lại họ lần cuối.

Cả cha mẹ cậu đã có một cuộc hành trình thậm chí vào lúc khi cậu còn nhỏ hơn hiện giờ.

Cậu sợ rằng kí ức của mình sẽ phai nhạt dần trong khi đang sống ở nhà ông nội.

Và báo cáo nói rằng họ đã hy sinh làm cậu ta rơi vào trong tuyệt vọng.

Sau đó tin đồn về sự tồn tại của tấm gương cho phép gặp người đã mất mà cậu nghe được cho cậu ấy hy vọng sẽ gặp lại họ.

Tuy nhiên, hy vọng này là hoàn toàn vô ích, cậu đã phí thời gian và tấm gương không phản chiếu lại cha mẹ cậu.

" Có vẻ như họ sẽ không xuất hiện..."

Theo những lời được Asbar nói ra, âm giọng Takuto lớn dần lên và cậu bắt đầu khóc.

Do(tại) khoảng thời gian đó, Asbar trở nên bối rối bởi vì ông tưởng mình đã làm cho cậu nhóc khóc. Mira thì rơi vào hoảng loạn, không biết phải làm gì, và ôm lấy vỗ về Takuto.

Hơi ấm cô ấy tỏa ra từ từ làm cho Takuto đủ để bình tĩnh trở lại. Tuy thế,nước mắt của cậu vẫn không dừng chảy ra và ở trong tình trạng thậm chí cậy cũng không thể cố nói được.

" Tôi tự hỏi tại sao nó lại không hoạt động nãy giờ."

Emera đi lòng quanh tấm gương, kiểm tra nó. Cô ấy hy vọng sẽ tìm một số giải thích thích đáng, tuy vậy chẳng có chút gì bất cứ điều gì có thể giải thích cho chuyện đó.

" Có vẻ như không phải vì hạn chế lần gặp."

" Và cũng không phải nó bị vỡ."

Frica lén nhìn(nhòm) và chạm vào bề mặt tấm gương. Asbar lấy lại bình tĩnh khỏi sự hoảng loạn và cùng với Frica, nhòm vào tấm gương. Họ nặn óc suy nghĩ, nhìn bề mặt mà chẳng có lấy một vết trầy sướt nào.

Và Mira cũng vậy đang cố nghĩ ra cái gì đó.

Hắc trợ kính là mục tiêu của một quest chỉ cho phép gặp duy nhất những người đã mất. Khi nó trở thành hiện thực, nó đã không bị rằng buộc bởi hệ thống nữa, như trường hợp với Lyrica cho thấy.

Vậy thì tại sao cha mẹ của Takuto lại không xuất hiện?

Có khi nào là họ thật sự từ chối gặp cậu ấy?

Nhưng Mira đã loại bỏ khả năng đó. Không có cha mẹ nào sẽ làm thế với con họ, một người khao khát gặp được họ nhiều đến như thế.

Thế thì tại sao?

Mira với lấy đơn giản nhất đoán cũng là đáng tin cậy nhất.

" Không phải vậy thì cha mẹ của Takuto vẫn còn sống? "

Tại những lời như vậy, mọi người bị đông cứng(đơ,ngây người) lại và từ từ bắt đầu quay về phía cô ấy và Takuto.

Trước tiên, họ tìm đến Hắc trợ sảnh để cho Takuto gặp lại cha mẹ cậu ta. Hay ít nhất, các thành viên của Ecarlatte Carillon tin đó là mục tiêu của họ.

Tuy nhiên theo suy đoán của Mira nghĩa là nhiệm vụ của họ đã kết thúc. Tuy thế, câu trả lời nằm trong suy nghĩ của họ, nguyên nhân gợn những điều đó.

" Ahh, vậy là. Không phải là toàn bộ chuyện này bắt đầu khi họ được xem là đã chết trong chiến đấu sau năm năm trôi qua sao? Vậy tại sao họ vẫn có thể còn sống."

Nhận thấy sự thuyết phục, Emera ngay lập tức bỏ(mất) đi tất cả lo lắng rằng trên gương mặt cổ và vui vẻ chạy tới Takuto.

" Xem xét chuyện mất tích trong năm năm. Đó là quy tắc của Hiệp hội. Quả thực, điều đó giải thích được mọi chuyện rồi."

" Ô, đúng là có quy định như vậy? Nghĩa là không có ai xác nhận tìm thấy được thi thể họ."

Đây là lần đầu tiên Frica và Asbar, và còn có cả Zef được nghe chuyện đó. Emera chỉ nói rằng cậu bé chỉ muốn gặp cha mẹ đã chết của cậu ta và một cô nhóc tân binh rank C sẽ mang cậu ấy theo, bởi vì lo lắng về mấy đứa nhóc và cô đã yêu cầu họ giúp. Đấy là tất cả những gì cô ấy đã nói.

" Takuto."

Mira buôn Takuto ra người mà cô vẫn ôm và nhìn thẳng trong mắt cậu ấy. Takuto không cần biết cô có nghiêm túc hay không, quay lại nhìn vào đôi mắt cô ấy.

" Lắng nghe thật kỹ đây, em biết là Hắc trợ kính cho thấy người đã mất, phải không? Nói cách khác, nó không cho thấy bất cứ người nào còn sống. Em hiểu chuyện đó chứ, Takuto? Nghĩa là cha mẹ của em có lẽ vẫn còn sống."

Có thể còn sống. Những lời này này làm trái Takuto mạnh mẽ run động lên, người đã từ bỏ và mang lại tia hy vọng đến cho tâm hồn nơi chìm trong bóng tối đã đóng lại. (and brought a ray of hope to his already closed up chest which was shrouded in darkness)

" Nhưng... Ông nói là họ mất rồi. Và vì thế em chỉ biết bỏ cuộc."

Tia hy vọng bắt đầu le lói lại nhưng rồi cậu nhớ lại cách ông cậu người đã nuôi lớn cậu trong năm năm qua đã nói những chuyện như vậy với một gương mặt cậu chưa từng thấy trước đây, và bắt đầu chìm xuống lại.

" Và mấy người trong Hiệp hội chỉ nói họ mất tích, phải không? "

" Dạ phải."

" Vậy thì nó không thể khả thi sao? Ý chị là, không ai thực sự thấy cái chết của cha mẹ em. Và tấm gương cũng không phản chiếu lại họ nữa. Em không nghĩ tới khả năng họ vẫn còn sống à? "

Sau khi nói như vậy Mira nhẹ nhàng mỉm cười.

" Nếu họ còn sống, Em sẽ chắc chắn gặp họ thôi."

" Vậy là, Lyne và Ashley sao. Nếu tôi tình cờ gặp họ, Tôi sẽ kể với họ về em."

" Họ chắc chắn vẫn còn sống. Tấm gương đã chứng minh. Điều đó không tuyệt sao, Takuto? "

Thật bất ngờ(ngạc nhiên), góc mắt Asbar ngấn lệ. Frica lấy tờ giấy ghi nhớ và viết lên 'Nhớ tìm cha mẹ của Takuto'.

Và Emera, nghiêng người xuống bằng với chiều cao của Takuto, lấy ra chiếc khăn ta và nhẹ nhàng lau nước mắt còn đọng lại trên gương mặt cậu.

" Đúng rồi, nhóc. Nhóc nên hy vọng họ còn sống. Trẻ con không nên biểu lộ một gương mặt như vậy. Sẽ tốt hơn là nở nụ cười. Cha và mẹ nhóc chắc chắn sẽ thích điều đó hơn."

Zef lén nhìn vào mặt cậu khi anh ấy nói. Mắt của anh ấy vẫn còn đỏ, nhưng Takuto đã đang bình tĩnh và cố gắng hết sức mỉm cười. Zef nhẹ nhàng vuốt đầu cậu ấy.

"Phải rồi, cảm ơn...anh"

Mặc dù cậu vẫn còn đang sụt sùi, nhưng Takuto trả lời với nụ cười đẹp nhất mà họ thấy được từ cậu ta. Câu đã tỏ ra lòng chân thành biết ơn mọi người đi cùng với cậu, những người hoàn toàn lạ lẫm, cho mong ước(muốn) ích kỷ và đưa cậu ta đến nơi nguy hiểm này.

Và mọi người ở đây, thể hiện lòng biết ơn như thế là đủ cho họ, gật đầu và vuốt đầu cậu ấy.

Không khí khi ấy dịu xuống một chút, Mira nhìn Zef, như thể cô ấy nhớ lại cái gì đó. Dù cho cuộc đời anh ta đã trôi lênh đênh do hoàn cảnh số phận hay không, chỉ vừa mới khắc phục giải quyết(trải qua sự kiên quyết) cho tổn thương đã qua của anh ấy.

Và khung cảnh chỗ Zef, hoàn toàn bị phá hỏng ấn tượng về lần đầu tiên của anh ta, đã khóc rất nhiều, loé(lướt) trở lại trong tâm trí cô.

" Nhân tiên Zef. Anh đã ổn chưa? "

Sau lời cô nói, mọi người nhìn về phía Zef.

Bất ngờ bị trở thành trung tâm của sự chú ý, Zef nhanh nhẹn nháy mắt và nâng ngón trỏ của anh ta lên.

" Tôi trở lại rồi!",

Anh ta lớn tiếng tuyên bố.

Một chút tăm tối vẫn còn(lằn) trên mặt anh ấy, nhưng cảm xúc(thấy) anh ta đã quay về trạng thái bình thường. Asbar đã biết về tình trạng này, vẫn còn lo lắng cho anh ấy, nhưng do đang thấy anh ta hiện giờ, bình tĩnh cho khoảng thời gian này. Và bản thân Zef cũng lấy lại thái độ cư xử sau khi biểu hiện tất cả cảm xúc đau buồn luồn lách sâu bên trong anh ấy. Đó là lý do tại sao, với khuôn mặt thanh thản, nhẹ nhàng chào từ biệt cô em gái, đang lơ lửng trong tâm trí anh ta.

Mira đến gần anh ấy, và nhón chân để với tới đầu anh ta với bàn tay phải của mình.

" Có chuyện gì vậy, Mira? "

Tay cô chạm vào đầu Zef người đang lập tức thể hiện sự bối rối.

"Tôi mừng cho anh(ngươi). Tôi không biết chính xác điều gì đã xảy ra, nhưng dường như tim anh đã được thanh tẩy."

Nói vài lời, chiếc mặt nạ của Zef bị vỡ và, với gương mặt thanh thản chân thành, thì thầm câu" cảm ơn em" dường như yên lặng tới mức ngoại trừ Mira không ai có thể nghe anh ấy nói.

Trong một lúc lâu, Zef để cho Mira làm hư anh ấy. Cô ấy rõ ràng là nhìn trẻ hơn anh, tuy vậy anh cảm thấy một chút tình mẫu tử ẩn dấu trong cô.

" Ừm, nhiệm vụ kết thúc rồi, còn chuyện trở về thì sao? "

Emera tìm thấy được khoảnh khắc để nói ra sau khi họ ăn trưa ngay trong đại sảnh từ lúc lũ quái vật không xuất hiện ở đây.

" À, quả là bất ngờ, nó không phải là happy end? "

" Tôi nghĩ đối với Takuto nó chỉ mới bắt đầu."

"Đương nhiên, Em sẽ cố gắng hết sức để trở thành Mạo hiểu giả như mọi người, rồi tự em sẽ đi tìm cha và mẹ!"

Zef đã trở lại chính mình và Frica nhẹ nhàng cười toe toét trong khi Takuto vui vẻ công bố kế hoạch tương lai của cậu ấy.

" Nói về bất ngờ, nó đúng là không áp dụng được với bà, đồ lolicon? Tôi lo lắng về chuyện đã xảy ra, và cảm thấy nhẹ nhõm vì bà dường như đã nhận thức được nó"

"Nà ní? Tôi có cảm giác thật sự có từ để nói về sự bất ngờ. Ừm, Tôi chắc hẳn đã nghe nhầm nó."

" Asbar, có lẽ ông cũng đã biết chuyện về Zef. Chuyện tôi chẳng biết! Tuy tôi là chỉ huy phó nhưng mà tôi lại không hiểu được nỗi lo của các thành viên!"

Asbar có ấn tượng từ cảnh tượng giữa Zef và Mira và chỉ cần đưa vào từ thích hợp thay vì biệt danh(hiệu). Rõ ràng, Zef cố tranh cãi(cố gắng tranh luận), tuy có chút cảm giác " tại sao không", sự phản kháng của anh ta chấm dứt miễn cưỡng.

Trái với điều đó, Emera thật sự lo lắng về những kỹ năng phó đội trưởng mà cô còn thiếu. Không ai quan tâm về chuyện đó, và chưa có ai nghĩ một phó đổi trưởng nên hiểu rõ nồi phiền muộn(buồn )của các thành viên.

" Họ thật là hài hước..."

Sự chấn(rung) động này làm cô ấy nhăn mặt lại, tuy vậy đối với cô vẫn cảm thấy dễ chịu.

" Ừm, Chị đã sẵn sàng trở về chưa. Có thể mang Takuto theo cùng chứ? Tôi vẫn còn một số chuyện tại tầng 6."(mira)

Lúc đầu, Mira tính sẽ quay trở lại đây vào ngày hôm sau, sau khi cô xong việc với Takuto. Nhưng bây giờ, khi cô mang theo quá nhiều thành viên và còn quái vật thì đã biến mất, tuy không có nhiều nguy hiểm cho cậu ấy. Do đó, cô ấy có thể để Takuto lại cho họ và kết thúc mọi thứ trong ngày hôm nay.

" Về chuyện đấy, em đã vượt qua tất cả để đến Ancient Temple."

Emera nhớ lại đúng chuyện như vậy. Takuto cầu xin Mira mang cậu ấy theo để vào Ancient Temple vì bản thân cổ đã bắt đầu lầm bầm về chuyện đi qua. Nghĩa là mang Takuto đến Hắc trợ sảnh không mục tiêu, và cô có lý do khác để đến đây.

"Chờ chút, tiểu thư, cô có công chuyện gì ở tầng 6 thế? "

" Tầng 6 ư? Tôi nghe là nơi đó chỉ có một tòa lâu đài, và ngay cả lũ quái vật cũng không xuất hiện và chẳng có gì ở đó."

" Tôi cũng nghe nói về nó. Hàng ngàn đã từng người đến đây, nhưng không ai đã tìm được bất cứ thứ gì ở tầng 6."

Như Frica và Zef đã nói, tầng 6 có chút(hơi)đặc biệt trong ngục tối này. Thay vì khung cảnh thông thường cho tới tận tầng 5, cầu thang để đi xuống dọc theo các bức tường và dẫn ra một khoảng không gian ngầm rộng lớn. Và trong khoảng không gian này có một hồ nước và tòa lâu đài lớn tại trung tâm.

Không có gì thay đổi kể từ đây còn là một trò chơi. Và, nhắc(nói) đến nét đặc thù, có thêm một thứ chẳng hề thay đổi : lý do tầng này tồn tại.

Đó là chẳng có gì. Thứ duy nhất có ý nghĩa là tòa lâu đài, có chút đồ nội thất và nhưng không có nhiều đồ đạc. Thực ra thì, thậm chí nó còn thiếu cả mấy cánh cửa nữa, thậm chí nơi lẽ ra phải là phòng kho báu mở to hết cỡ và rõ ràng là nó trống không.

Không kho báu, không quái vật, cũng chẳng có bất kì sự kiện nào.

Một player kẻ tự xưng là nhà khảo cổ đã kiểm tra toàn bộ góc toàn lâu đài ở đó chỉ để đi đến kết luận là nó vô giá trị.

Tuy nhiên, Mira nói cô ấy có một số cộng chuyện ở đó. Zef không biết điều gì làm cho cô muốn tới nơi trống huơ trống hoắc đó.

" Nó có vẻ thú vị nên anh sẽ đi với em."

Anh ta bày tỏ mong muốn được đi cùng với nhau. Ngay, cái những nhìn chằm chằm của mọi người xuyên qua anh ấy.

" Cậu ta có thật là một tên lolic...."

" Tôi không nhớ anh ấy là dạng như vậy."

" Tôi sẽ không đưa Mira cho anh đâu."

" Tôi nói với cô là tôi là không phải vậy!"

Giọng gào thét của anh ấy hầu như biến mất, không thể tiến đến trong tâm của bất kì ai.

" Mọi người nhìn đã thấy điều đó, phải không? Khả năng của Mira-chan ấy. Tôi chỉ nghĩ rằng nếu cổ đang tìm kiếm tìm kiếm thứ gì ở đó, nó chắc hẳn là không trống rỗng đến thế đâu. Không có bất lý do sau việc này, nên là dĩ nhiên."

Sau khi kể ra những lý do như vậy trong khoảng 10 phút, Zef đã cố làm họ tin một nửa vào và không có bất kỳ mong đợi cụ thể nào, chấp nhận đi cùng với anh ấy.

Thực ra thì, các thành viên củaEcarlatte Carillon chắc chắn muốn quan tâm đến Mira và cho dù biết nó là vô nghĩa, tự hỏi nếu thực sự nó có thể là cái gì đấy,

"Nè, Mira, em cảm thấy thế nào về việc chúng ta sẽ đi với nhau? "

Với những lời Emera nói để tìm kiếm thoả thuận của Mira, người đi cùng với Takuto bận uống sữa táo và bánh táo trong góc phòng.

" Được rồi. Tôi không biết chính xác liệu có chuyện gì đang chờ ở phía trước và muốn tất cả mọi người quay trở lại, nhưng mà... Tốt thôi, nó sẽ có không có vấn đề gì cả."

Cô sẽ đi gặp một trong Cửu đại hiền nhân,Soul Howl of The Giant Wall. Và, xét về bản chất của anh ấy(hắn ta), sở thích của anh ấy(hắn) không hẳn được gọi là tốt, trong trường hợp xấu nhất nó có thể trở thành chấn(tổn) thương cho họ. Nhưng, sau khi nghĩ về chuyện đó một lần, cô kết luận là trong trường hợp xấu xảy(bất kì) ra cô chỉ cần bảo họ cảnh giác thôi.

Bản thân Mira thích ở cùng với họ, và nghĩ rằng nó quá không tệ để ở sát bên nhau với mọi người lâu hơn một chút. Mặc dù sở thích của Soul Howl khá là khủng khiếp(tệ hại), nhưng nó chắc chắn là không hại tới con người. Và sự khác biệt ở đây đơn giản là về sự khác biệt ta ra một ngôi nhà ma nặng nề với vài trò bịp và treo xác chết thực sự xung quanh ngôi nhà ma.

Mira mở cửa đến cầu thang tầng 6. Từ chỗ này, vì lũ quái vật không xuất hiện và vì mọi người đang đi theo Mira, nên cô đã đi trước tiên.

Khi họ tiếp tục đi xuống khoảng đoạn, con đường nhanh chóng chấm dứt(kết thúc), thoát ra một không gian rộng lớn. Nó có hình dạng của một cái tô đảo ngược, cầu thang đi xuống dọc theo bên phải vách tường và khung cảnh bắt đầu thay đổi.

" Yay! Nó sẽ giống như vậy từ bây giờ? "

Zef rụt rè lén nhìn bên trong. Tầng 6 đã được chiếu sáng. Vô số tinh thể chiếu sáng được đặt vào ở vòm bức tường, chúng thắp sáng tất cả không gian rộng lớn ở đây.

Mira ngưng phép ánh sáng, và phần lửa trong mấy chiếc lồng đèn còn lại của nhóm được dập tắt.

" Tốt rồi, ờ thì, tôi tự hỏi cậu nhóc có khoẻ không."

Lẩm bẩm một mình, Mira cầm lấy bàn tay trái Takuto và xuất phát đi xuống cầu thang.

" Cao... cao quá..."

" Nó xảy ra loại khá thường xuyên."

" Đội trưởng có lẽ sẽ ngất đi mất."

Sau khi nhìn lén xuống một chút, Emera, bám vào bức tường, đi theo Mira. Asbar đã nở nụ cười gượng gạo nhẹ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và bắt đầu xuống cầu thang. Frica biết kỹ năng dị hình thù dùng để giảm tốc độ rơi xuống vì vậy thay nao núng dành thời gian để làm lo lắng cho đội trưởng của Ecarlatte Carillon.

Zef không có vấn đề gì với độ cao và chủ yếu là bận rộn với chuyện trêu chọc Emera.