"Nhiều lần trong lịch sử, các dân tộc trên các hành tinh đã đoàn kết đứng lên để chống lại những kẻ xâm lược đến từ các vì sao. Tuy nhiên, chỉ trên Serenade này, toàn bộ dòng chảy lịch sử đã đồng lòng với nhau để đối đầu với một kẻ thù duy nhất.”
– Biên niên sử Chiến tranh Serenade, Trang XII
–––––
Bầu không khí lạ lùng, những ánh sáng kỳ dị và lớp nền đá lạnh buốt dưới chân. Những sợi râu dưới miệng của nó đã cảm nhận được vị kim loại nhạt nhẽo của những cơ thể máy móc và những hạt bụi cháy xém. Nó bắt đầu phân tích, không cảm thấy bất kỳ kết nối nào với Tâm Trí (The Mine). Mùi pheromone của đám con non trong đàn cũng không còn. Và xung quanh nó hiện tại là vô số vũ khí với nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Con đầu đàn thuần chủng lao ra từ ánh sáng bí ẩn và chạy như bay về nguồn năng lượng lớn nhất mà nó cảm nhận được, như thể kẻ đó đang nắm giữ sự sống của nó. Việc di chuyển với tốc độ cao sẽ khiến kẻ thù khó ngắm bắn và giúp bầy đàn nhanh chóng phủ kín mặt đất. Thực hiện một cuộc tấn công chớp nhoáng, áp đảo cả hành tinh chỉ trong vài khoảnh khắc, biến chúng thành năng lượng cho những hạm đội vĩ đại.
Nhưng con đầu đàn không nghĩ nhiều như thế, nó hoạt động hoàn toàn theo những bản năng được khắc ghi trong mã di truyền. Nó chỉ biết, chạy là sống, đứng yên là chết.
Và nó biết rằng khi một bầy đàn bị bao vây chặt chẽ bởi những sinh vật thù địch chưa thuộc về The Mine, chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Tấn công trước để lấy lợi thế.
Thế nên nó lao như bay ra từ thứ ánh sáng bí ẩn, chạy không ngừng về phía kẻ thù mà chẳng bận tâm rằng chỉ một khoảnh khắc trước, nó và bầy đàn của mình đã xông thẳng vào làn đạn vũ khí trong ánh nắng mặt trời chói chang, thay vì trong những thứ ánh sáng heo hút như hiện tại. Với một sinh vật như nó, quá khứ không quan trọng. Chỉ có hiện tại là vĩnh hằng, và một bản năng đã ăn sâu vào xương tủy của nó theo ý chí thống trị của The Mine. Phải luôn tấn công sinh vật lớn nhất, hung tợn nhất trước tiên.
Nó ngay lập tức nhảy bổ vào sinh vật hình người đang lơ lửng trước mặt, ba móng vuốt sắc nhọn vươn ra để bám chặt vào da thịt với mong muốn kéo nó xuống bằng trọng lượng của mình. Những cái miệng đầy xúc tu mở rộng, quấn lấy cổ họng của sinh vật khổng lồ, sẵn sàng xé toạc những động mạch nằm dưới lớp da mỏng manh.
Khuôn mặt của sinh vật ấy hiện lên một biểu cảm cơ bắp mà ký ức di truyền của nó không liên hệ với nỗi sợ.
Nhưng không sao cả, nó sẽ sớm dạy cho sinh vật này biết nỗi sợ là gì.
–––––
Vô số cá thể Genestealer trào ra từ chiều không gian của mê cung tesseract, di chuyển nhanh chóng và ào ạt như một dòng sông được tạo thành từ những lớp vỏ kitin, móng vuốt và tiếng rít bạo lực. Chúng lao vào các mảnh vỡ C'tan như ruồi bu vào mật, cố gắng kéo những hình thể lơ lửng kia xuống đất bằng sức nặng của số lượng khổng lồ. Những móng vuốt sắt nhọn cắm chặt vào lớp và vô số cái miệng đầy xúc tu hút chặt rồi xé rách từng mảng năng lượng tinh khiết, để lộ ra những dòng máu huyền bí mang ánh sáng cổ xưa của những ngôi sao đã bị tiêu hóa từ lâu.
Một mảnh Deceiver bị thương nặng trong trận chiến lúc trước với Trazyn, không còn đủ sức chống lại bầy đàn lúc nhúc và gục ngã dưới đống xác ngoài hành tinh ngày càng chất cao. Để rồi một vụ nổ vang lên, hất văng những thi thể dị hình cháy đen ra mọi hướng đi kèm với ánh sao lấp lánh, năng lượng tỏa ra từ mảnh vỡ bùng nổ như một ngọn núi lửa đang phun nào. Đậm đặc đến mức làm mờ mắt kính của Trazyn bằng lớp kitin bị nguyên tử hóa.
Lúc đầu, Trazyn nghĩ vị Thần Sao đã giải phóng một sức mạnh mới nào đó – nhưng rồi ông ta nhận ra mảnh vỡ đó đang tan biến. Ý chí của nó tạm thời bị tiêu tán vào cõi hư vô khi cơ thể năng lượng của nó dần dần hòa vào thực tại . Một trong những sinh vật này hẳn đã xuyên thủng lớp da necrodermis của nó và giải phóng thực thể siêu nhiên đang trú ngụ bên trong, làm tiêu tan số năng lượng mà vị Thần Sao đã mất hàng tỷ năm để thu thập từ các ngôi sao và tinh vân vũ trụ. Kết quả giống như một vụ nổ plasma, và Trazyn chỉ sống sót vì lũ Genestealer đã hứng chịu gần như toàn bộ sức mạnh.
Trazyn bắt đầu lùi lại trên những thi thể bị nghiền nát, nhìn đám dị hình ngoài hành tinh đã tràn ngập khoảng trống ở trung tâm đội quân địch. Không thể tiếp cận các mảnh Deceiver nữa, chúng bắt đầu tràn sang hai bên để đối đầu với lũ Necron bị tha hóa đang bao quanh chiến trường. Một con trong số chúng đã phát hiện và lao về phía Trazyn, cái lưng màu vỏ rùa của nó tỏa sáng lấp lánh xanh biếc dưới ánh sáng chập chờn của chùm tia gauss. Trazyn vừa lùi lại vừa gửi tín hiệu từ hệ thống bị hỏng của mình nhằm tìm kiếm kết nối với một trong những cơ thể dự bị ở phía sau tiền sảnh.
Một bàn tay xương xẩu năm ngón bắt được cái chân đang hỏng của Trazyn và kéo ông ta về phía trước. Một bàn tay khác luồn lên phần ngực và đâm sâu vào hệ thống dây dẫn bên trong. Một cánh tay với ba móng vuốt dài kẹp chặt vào mặt ông ta và xuyên thủng lớp mắt kính…
KẾT NỐI
Trazyn lập tức thoát ly ý thức của mình khỏi cơ thể dự bị đang bị xé xác, cảm thấy mừng rỡ khi rời bỏ trận chiến của các vị thần và lũ quái vật này.
–––––
Orikan đang hét lên giữa lằn ranh chiến đấu, con mắt duy nhất liên tục dõi theo đám đông Necron bị tha hóa, chúng bị hút về phía đám ký sinh trùng ngoài hành tinh như thể bị ánh sáng bị hút vào một hố đen. Lũ C’tan đã dụ Trazyn tiến tới để giết hắn, nhưng Trazyn đã tương kế tựu kế để giăng bẫy ngược lại chúng.
Một màn đánh lạc hướng hoàn hảo được sắp đặt tài tình.
Mảnh Thần Sao chủ đạo của kẻ thù lơ lửng phía sau hàng tiền tuyến, cơ thể nó trôi nổi vô định trong không trung khi nó cho tâm trí mình chìm sâu vào sự tập trung để duy trì và điều khiển đám nô lệ tinh thần đông đảo.
Orikan thực hiện một phép bói toán, các bản đồ chòm sao xoay vần trước mặt ông ta khi ông lao đi theo những đường bay đa chiều, cố gắng tránh bị phát hiện. Tương lai trong khu vực này hiện tại gần như bất khả thi để bị nhìn thấu và lập kế hoạch, ông ta chỉ có thể thấy rõ được vài giây tiếp theo. Những bộ sưu tập nhỏ của Trazyn bị cưỡng ép lôi ra khỏi thời đại của chúng và đặt vào một thời đại khác, khiến dòng chảy thời gian trở nên kỳ lạ và hỗn loạn. Vì không biết được vị trí chính xác của chúng, ông không thể dựng lên một cung hoàng đạo hoàn chỉnh.
Orikan đang dựa vào may mắn và bản năng khi di chuyển giữa chiến trường, không tính toán, không nhìn trước tương lai. Hành động một cách liều lĩnh giống như tên ngốc Trazyn.
Nhưng dường như, dựa vào sự ngẫu nhiên này, Orikan đã tiến xa một cách đáng kinh ngạc. Ông lập tức tung ra một phép bói toán tầm xa, căn chỉnh góc tấn công trong khi đang sạc năng lượng cho khẩu pháo hạt nguyên tử đến công suất tối đa.
Còn ba giây cho đến vị trí bắn thích hợp.
Hai giây.
Một.
Đôi mắt của The Deceiver đột nhiên bật mở và nhìn thẳng vào Orikan. Ông ta có thể cảm nhận được ánh mắt đó xuyên thấu mình từ khoảng cách nửa dặm. Cảm giác như thể đôi mắt chết chóc kia đang nhìn xuyên qua viên phi công mà ông đang điều khiển, nhìn thấu cả những mạch điện và tâm trí sâu kín nhất bên trong ông.
Orikan khai hỏa.
Luồng pháo nguyên tử phóng thẳng về phía vị Thần Sao, rạch một vệt sáng xuyên thẳng qua thực tại. Vầng hào quang của nó chỉ còn là một màn sương nhiệt mờ ảo khi dòng năng lượng nguyên tử của nó bị kìm hãm bởi lớp từ trường đi theo. Orikan giữ vững góc tấn công, muốn duy trì luồng pháo trúng đích càng lâu càng tốt. Ông ta thậm chí còn giảm giác quan cảm nhận thời gian của mình xuống để đảm bảo điều đó.
Orikan dự định duy trì tia nguyên tử cho đến khi cạn kiệt năng lượng, rồi lái thẳng chiếc Tomb Blade này lao vào The Deceiver.
Luồng hạt phản vật chất đâm trúng lồng ngực rộng lớn của C'tan, điểm va chạm bùng lên vô số tia lửa điện tựa một tia laser hàn cắt kim loại đang chạm vào thép cứng.
Trong trạng thái cảm nhận thời gian bị làm chậm, Orikan thấy The Deceiver chặn luồng nguyên tử chỉ bằng lòng bàn tay, như thể đó chỉ là một tia nắng chói chang phiền phức. Rồi nó gập bàn tay lấp lánh lại, để luồng phản vật chất cháy bỏng lướt qua các khớp tay và xoay vòng, duỗi một ngón tay ra và căn chỉnh theo hướng của tia năng lượng.
Orikan nhận ra luồng phản vật chất đang bị đảo chiều nhờ giác quan thời gian của mình. Nhìn thấy nó lao ngược trở lại theo chính chùm tia của ông ta, hướng thẳng về Chiếc Tomb Blade như một ngòi nổ đang cháy lao về phía khối thuốc nổ.
Ông lập tức phóng ý thức của mình rời khỏi viên phi công ngay trước khi chiếc Tomb Blade bị xé toạc trong một vụ nổ phi thực tế. Luồng phản vật chất đã phá nát nòng pháo và kích nổ kho chứa hạt nguyên tử, ngay lập tức xóa sổ hoàn toàn chiếc phi cơ khỏi sự tồn tại.
–––––
Orikan đã rút thuật toán ý thức của mình ra khỏi tâm trí viên phi công ngay trước khi nó quá tải, và nhanh chóng thu thập bất kỳ dữ liệu nào có thể về dòng nguyên tử năng lượng mà vị Thần Sao điều khiển.
“Nó là một dạng năng lượng chiếu xạ,” ông ta nói, đồng thời giải trừ trạng thái lơ lửng và làm tan biến các bảng điều khiển phos-glyph trước khi đáp xuống nền đá đen
“Nó được bao bọc bởi lớp vỏ Necrodermis đặt biệt – ta không muốn biết là tên Cryptek nào đã bị thuyết phục giúp nó rèn ra cái thứ ấy – nhưng phần lớn cơ thể nó chỉ là năng lượng thuần túy. Năng lượng ấy đang rò rỉ ra ngoài, giống như bức xạ từ một lò phản ứng. Tuy nhiên, nó rất yếu.”
“Có lẽ ngươi cảm thấy như thế khi ngươi đứng ở tuyến sau, Nhà Chiêm Tinh,” Trazyn càu nhàu, vừa nói vừa làm nóng chảy và tái định hình phần thân cong vênh của cây quyền trượng Obliterator. “Nếu ngươi đối mặt trực diện với nó thì ngươi sẽ có suy nghĩ khác.”
“Tương đối yếu nếu so với chính bản thân nó” Orikan đáp khi đang vẽ các cung hoàng đạo trên không trung, chúng bao gồm những vòng tròn, đường parabol và lưới đan xen tạo thành một bức phác họa chòm sao trước mặt ông ta.
“Con Scarab lăng mộ yếu nhất cũng là một thứ khổng lồ nếu đem so sánh với một con chuột. Nhưng ý ta là: vũ khí Gauss và chùm phản vật chất chẳng làm được gì nhiều. Bất kỳ hào quang siêu không gian huyền bí nào bao quanh nó đều vô hiệu hóa những tia năng lượng của chúng ta. Cây gậy Obliterator của ngươi là vũ khí tốt nhất chúng ta có, cũng như bất cứ thứ gì có thể gây tổn hại trực tiếp lên lớp vỏ Necrodermis đặt biệt kia.” Orikan chỉ tay về phía cuộc hỗn chiến trước mặt họ và triệu hồi một bảng quan sát hiển thị. Với một tốc độ chậm rãi kì lạ, mảnh vỡ thứ hai đang thoát ra từ đám Genestealer đang tràn tới, mỗi vết chém mà lũ dị hình tạo ra trên cơ thể nó đều phun ra những ngọn lửa hủy diệt, biến những kẻ tấn công thành tro bụi trong những vụ nổ plasma.
“Ngươi hẳn đã dựng một trường thời gian ngưng đọng xung quanh hai ta ,” Trazyn gật đầu. “Rất tốt, chúng ta có thể lên kế hoạch tiếp theo.”
“Chúng ta có kế hoạch sao?” Orikan hỏi một cách mỉa mai. “Ý ngươi là cách mà ngươi sẽ lao vào và để ta phải một mình điều khiển cả một đạo quân à?”
“Ta đã làm nó bị thương và dẫn đến sự diệt vong của một trong số chúng.” Trazyn phản bác
“Ngươi làm được, ta cũng vậy. Ta đã đánh thức tên khốn kiêu ngạo kia khỏi cơn mơ màng. Khiến nó nhận ra rằng nó không thể trốn an toàn ở tuyến sau trong khi điều khiển đám nô lệ vô dụng tiến lên chôn vùi chúng ta. Nhưng điều đó có nghĩa là chúng ta đã khiến nó tuyệt vọng hơn. Nó sẽ–”
Một làn sóng xung kích cắt ngang lời nói của Orikan và làm rung chuyển cả lăng mộ, nó khiến cho những phiến đá lát nền biến dạng, nghiêng ngả và nhô lên, tạo thành những vòng tròn lởm chởm từ mảnh vỡ chính ở tâm chấn. Trong các hầm ngầm, những cột chống khổng lồ nứt vỡ và đổ sụp. Làn sóng năng lượng va vào trường thời gian của Orikan và làm nó biến dạng, theo sau là làn sóng địa chấn tới và phá tan hoàn toàn lớp màng. Từ trạng thái chậm chạp méo mó, cả hai có thể cảm nhận mọi thứ đã trở lại bình thường kèm theo những tiếng ồn chói tai.
“Nó đang đến,” Orikan nói.
Mảnh vỡ chính của vị Thần Sao đang lao tới chiến trường nhanh đến mức tạo ra những phần cơ thể mờ ảo sau lưng khi nó lướt đi, lồng ngực kim loại được chạm khắc của nó rung lên dưới sức nén dữ dội, và những móng vuốt sắc nhọn đang phát ra những tia lửa điện lách tách chĩa về phía trước khi nó lao vào đám genestealer. Kích thước của nó lớn dần khi càng tiến sát họ, từ ngang bằng đến gấp ba lần cả hai. Một quầng hào quang năng lượng mở rộng bao phủ lớp vỏ Necrodermis của nó, khiến hình dạng vật lý của vị Thần Sao dần mờ đi theo một cách phi thực tế. Cuối cùng chỉ còn lại duy nhất phần lõi năng lượng, một trái kim loại đang mô phỏng những chuyển động nhịp nhàng của vô số lớp ánh sao tinh khiết bao trùm lấy nó.
Một vị thần, một kẻ bất tử, một thực thể siêu việt vượt xa mọi khái niệm về quyền năng mà nhân loại có thể tưởng tượng đang giáng trần giữa đám phàm vật run rẩy. Rồi vị Thần Sao ấy chỉ đơn giản vươn tay ra, và thực tại xung quanh nó liền oằn mình dưới sức nặng của ý chí thần thánh. Đám Genestealer đột nhiên rơi vào cơn hấp hối khủng khiếp khi cơ thể của chúng lập tức trở nên héo tàn bởi từng tế bào bên trong đã chết rũ như lá úa mùa đông. Những cái đầu ghê tởm nứt toác như trái cây thối rữa bị đập vỡ, máu độc phun trào điên loạn từ các khớp và thớ thịt vỡ nát, tuôn ra như dòng thác đen nghịt chết chóc.
Lũ dị hình cố gắng chạy trốn khỏi cái chết đang hiện hữu, ngay cả sự ràng buộc tâm trí mạnh mẽ từ vị thần bầy đàn của chúng cũng không đủ để giúp chúng bỏ qua bản năng sinh tồn.
Một bàn tay khổng lồ khác vươn ra và tóm lấy cơ thể đang rò rỉ ánh sao của mảnh C'tan còn lại. Mảnh vỡ đấy liền gào thét quằn quại và giãy giụa trong cái nắm của mảnh vỡ lớn hơn, tỏ ra sự chối bỏ hợp nhất kể cả khi, cả hai vốn dĩ là một phần của cùng một thực thể vĩ đại hơn tất cả.
Mảnh vỡ chính nhanh chóng chấm dứt sự chống cự từ người anh em của mình bằng cách cắn nuốt mảnh vỡ bị thương đó. Những chiếc răng năng lượng cắm ngập vào cơ ngực được chạm khắc và hút lấy nguồn năng lượng đang rò rỉ, hình dạng hổ phách của mảnh chủ thể dần dần chuyển từ vàng nhạt sang cam đậm.
“Trazyn,” Orikan nói. “Hãy tung hết mọi thứ ngươi có.”
Sau khi kết thúc bữa tiệc tự ăn thịt chính mình, The Deceiver nhìn thẳng vào họ và đứng dậy. Nó liền buông cả hai tay xuống khi hướng lòng bàn tay về phía cả hai , những biểu tượng huyền bí và những ngôi sao đã bị nuốt chửng từ lâu nhảy múa trong cánh tay và tạo thành vầng hào quang sáng chói bao quanh đầu nó.
Và rồi nó lao tới, đi kèm phía sau là làn sóng ào ạt của đạo quân nô lệ. Những Necron đã vụn vỡ lại trỗi dậy, kéo lê phần cơ thể đang được tái cấu trúc bởi sức mạnh huyền bí hòa nhập vào đám đông đang hành quân.
Ở phía trước Trazyn và Orikan, những luồng đạn từ hai khẩu bolter hạng nặng đang phun ra thứ hỏa lực yếu ớt để chống lại cơn bão kim loại đang ập đến, là tất cả những gì còn lại của đại đội trọng khí Serenade sau khi bị lũ Deathmark kẻ thù xử lý.
Và họ cũng là lực lượng cuối cùng.
Trazyn nhận ra, giờ chỉ còn lại ông và Orikan. Hai lãnh chúa Necron không còn bất tử và phải đối đầu với một vị Thần Sao và cả một đạo quân.
Cho đến khi Trazyn cầm lấy một mê cung Tesseract, và bắt đầu giải phóng lực lượng dự bị.
–––––
Puris The Lamenite bước ra từ những sợi tơ mỏng manh của cõi hư ảo, đôi mắt đeo kính bảo hộ của hắn quan sát dòng chảy ào ạt của lũ sinh vật kim loại đang tiến tới.
Môi hắn cong lên trước vẻ xấu xí của chúng, ngón tay hắn khẽ chạm vào lá bùa đeo trên cổ, cảm nhận hai con rắn thần đuổi theo nhau trong trạng thái cân bằng hoàn hảo. Puris cảm thấy sự vô hồn, sự vô hồn từ tận bản chất của đối phương. Chỉ cần một cái liếc mắt, hắn đã thấy chúng không được tạo nên từ những chất liệu tao nhã của sự sống hữu cơ, mà là từ kim loại chết chóc và bất biến.
Puris thầm khinh bỉ khi quan sát những sinh vật báng bổ, những kẻ không thuộc về hành tinh này. Thế giới linh thiêng này, nơi sắp được viếng thăm bởi những vị cứu tinh từ trên cao, những vị thánh sống cưỡi trên những hòn đảo trời tuyệt mỹ làm từ vật liệu sinh học. Nhưng bầy đàn thần thánh không thể được triệu hồi khi chiến lợi phẩm của nó bị ô uế bởi thứ tạp chất này.
Hắn đập mạnh cán cây gậy kim tiêm xuống nền đất gồ ghề, huýt sáo gọi lũ tạo vật của mình.
Và rồi, từ trong những tia sáng thần bí, các hình thể khổng lồ bắt đầu xuất hiện, những khối cơ bắp rắn chắc cuộn lên khi chúng kéo theo những cây búa và rìu thô sơ được rèn từ dầm thép. Chúng nhìn hắn qua hàng lông mày gồ ghề, qua những chiếc lưỡi dài và dai quá khổ so với vòm miệng hình người nhỏ bé của chúng.
Đôi mắt của chúng, sáng rực ánh vàng chết chóc khi chúng đang quan sát kẻ thù và chờ đợi mệnh lệnh từ chủ nhân của mình.
Puris The Lamenite vung gậy về phía kẻ thù, và lũ quái vật dị dạng bắt đầu lao đi trong dáng chạy lom khom, những khớp chân và tay to lớn thúc đẩy chúng trên mặt sàn nứt nẻ. Những cái đầu méo mó đang cúi thấp xuống để thực hiện một cú húc, đi kèm với cái miệng gầm gừ khi chúng lao tới.
“Tiến lên!” hắn hét, đâm cây gậy kim tiêm vào những cái lưng cong queo của lũ tạo vật khi chúng lướt qua, mỗi cú đánh đều kèm theo tiếng rít thủy lực của mũi tiêm bơm chất dịch. “Vì Đức Vua Ba Tay!”
–––––
Boot-Klikka Zugkruk không thể tin nổi vận may của mình. Mới phút trước, họ còn đang xé toạc nội tạng của một con robot khổng lồ, hò reo và tàn sát trong môi trường không trọng lực, nơi mọi thứ lơ lửng.
Đấy là một trò đánh đập hay ho, phải không? Nhưng hắn thì lại bắt đầu thấy hơi chán. Đám lính của hắn chỉ có thể tung hoành, xé nát lũ máy móc một thời gian trước khi mọi thứ trở nên nhạt nhẽo. Nơi đó là một chiến trường mới mẻ, đúng thế, nhưng chẳng phải một trận chiến thực thụ.
Hơn nữa, làm một gã Stormboy để bay lượn giữa một đám những kẻ bay lượn khác thì còn gì là oai? Điều đó làm tổn thương lòng tự hào của hắn một chút. Và trong trái tim phình to, bơm đầy nấm của mình, như bất kỳ Ork Boy tử tế nào, Boot-Klikka luôn khao khát kiếm thêm kẻ thù.
Nhưng nơi này, đợt sóng lớn của lũ máy móc này. Một trận chiến hoàng tráng, một trận chiến thực sự, một trận chiến mà một Ork có thể cắm ngập răng của mình vào kẻ thù, chưa kể cây rìu và đôi giày của hắn nữa!
Hắn hít một hơi thật sâu, gầm lên lệnh xung phong.
“Lên nào, lũ lính! Cho lũ máy móc này thấy chúng ta…”
Nhưng rồi hắn nhận ra những vệt khói xoắn ốc đang lao vút đi từ lúc nào không hay, đi kèm nghe tiếng gầm phấn khích của đồng bọn, và nhận ra chúng đã xông lên trước rồi.
“Hừ, cũng chẳng trách chúng được, lũ này hăng máu quá,” hắn càu nhàu. Rồi hắn khởi động động cơ tên lửa của mình, gõ vào chiếc mũ sắt để cầu may, và lao vào không khí tối tăm của lăng mộ, bắn về phía kẻ thù một cách điên cuồng bằng khẩu súng ngắn khi những tia năng lượng của đối phương rạch ngang không khí xung quanh hắn.
Khi đạt đến đỉnh căn phòng và lao xuống đám hỗn loạn chết chóc bên dưới, với đôi giày mũi thép sẵn sàng nghiền nát kẻ thù, Boot-Klikka chìm vào trạng thái ngây ngất đầy cuồng nộ.
Bên phải hắn, một vệt sáng cầu vồng bùng nổ ở góc xa của căn phòng rộng lớn, những xúc tu năng lượng ma quái mở ra để lộ gương mặt thép gầm gừ của Mork, hoặc có thể là Gork. Báo hiệu cỗ máy khổng lồ vĩ đại đã xuất trận.
Một tia năng lượng cắt phăng cánh tay cầm súng của Boot-Klikka, và hắn nhe răng cười.
Chẳng nơi nào trên đời này mà hắn muốn có mặt hơn ở đây đâu.
–––––
Orikan đang quan sát khung cảnh hỗn loạn trước mắt.
Bên phải ông, một đám sinh vật lai tạp dị dạng đang quăng mình vào dòng lũ hỗn tạp của các Necron bị tha hóa, vung gậy gộc và những dụng cụ khai thác mỏ để chặt, chém, đập vào làn sóng kim loại đang tiến tới. Ông ta có thể thấy một sinh vật có chiều cao gấp đôi người thường đang cầm một biển báo giao thông như cây trường thương, quật ngã một Lychguard, hất văng một Warrior, rồi cắm thẳng cây cột giờ đã trơ trụi vào ngực một Flayer như phóng một cây lao bắt cá.
Phía sau bọn lai tạp là ba Destroyer sứt sẹo đang lướt như bay trên sàn đá, mặc kệ chiến trường hỗn loạn trước mặt, họ vẫn điềm tĩnh và tiêu diệt từng kẻ thù, nguyện giáng ý chí hủy diệt tối thượng lên đầu những kẻ suy đồi. Họ bắn xối xả vào đám Necron bị tha hóa với độ chính xác lạnh lùng, hạ gục chúng thành từng hàng như một lưỡi cắt công nghiệp.
Bên trái Orikan, một viên sĩ quan chỉ huy thúc giục một đại đội từ lực lượng Serenade Maritime tiến lên, những khẩu Lasgun nhả đạn laze đỏ rực vào làn sóng kim loại. Hét lên những khẩu hiệu giống như nhau, tạo cho ông ta cảm giác cả đội quân như đang nói bằng một thứ giọng chết chóc duy nhất, ánh sáng từ hỏa lực của họ làm rực sáng hàng tiền tuyến của những kẻ tha hóa, khiến cơ thể kim loại của chúng phát sáng như kim loại bị nung trong lò rèn. Đại đội vệ binh nhân loại chỉ mặc mũ vải và áo giáp chống đạn đơn sơ này, đang tạo thành một bức tường bằng chính cơ thể mình.
“Họ đã thành công rời khỏi Serenade trước lệnh hủy diệt,” Trazyn nhún vai. “Nhưng ta đã thu nạp họ.”
Ở trung tâm chiến trường, bọn Ork đang gào thét hưng phấn gào thét trên không trung, những vệt khói bẩn từ những bộ đẩy tên lửa thô sơ của chúng đan chéo lên nhau khi chúng mất hết sự gắn kết đơn vị trong cơn phấn khích tột độ. Ba tên đã đáp xuống một Doomsday Ark và đang xâu xé viên phi công bằng cách lôi hắn ra khỏi ghế điều khiển từng mảnh một.
Một tên khác, tên lớn nhất trong số chúng, gầm lên một tiếng gầm thách thức và lao thẳng vào hình dạng khổng lồ của mảnh C'tan.
“Đồ ngu tự sát,” Orikan nói.
“Không thể bàn cãi,” Trazyn đáp khi đang kích hoạt một mê cung Tesseract khác. “Nhưng hãy để ý quả tên lửa trắng dài trên lưng hắn.”
The Deceiver vung tay về phía tên thủ lĩnh Stormboy, đánh bay hắn bằng một luồng năng lượng hùng mạnh, khiến hắn lộn nhào và đâm sầm vào đám cơ thể kim loại tha hóa dưới chân nó.
Nhưng với quả tên lửa Hunter-Killer trên lưng tên Ork Boy vẫn còn hoạt động. Nó lại kéo hắn lên và đẩy hắn bay qua không trung.
Rồi nó phát nổ, làm rung chuyển một góc của lăng mộ và hất văng các cơ thể kim loại kèm một cột đá đen lên trời, nghiền nát chúng và khiến cho những mảnh đá cổ xưa rơi xuống như mưa lên những kẻ bị tha hóa.
Ở phía xa của lăng mộ, cỗ máy khổng lồ của lũ Ork đã khai hỏa, khẩu pháo nằm trong cái bụng đầy răng của nó của nó nã đạn vào hàng đống kẻ thù dày đặc mà chẳng cần phải nhắm bắn. Nó vừa bắn vừa bước tới, dẫm nát những phiến đá lát sàn ở bất cứ đâu nó đi qua, vung những lưỡi cưa khổng lồ xuống để xé toạc một Ghost Ark dường như đã từng thuộc phe của Trazyn và Orikan. Các Tomb Blade vây quanh nó như lũ côn trùng cắn xé, nhưng nó chỉ cần vung cánh tay vụng về lên không trung để phun lửa là đã khiến hai chiếc trong số chúng bị loại khỏi cuộc chiến.
Hai cánh quân của mảnh C'tan chùn bước bởi lực lượng dự bị này của Trazyn. Nhưng khu vực trung tâm, nơi hình dạng vũ trụ hùng mạnh của vị Thần Sao vẫn sừng sững trên dòng lũ kim đang tiếp tục tiến tới.
Rồi Trazyn tung ra mê cung cuối cùng.
Nó lăn về phía The Deceiver, phun ra những vòng xoáy ánh sáng Aetheric cổ xưa khi dần dần mở rộng thành một cơn bão ánh sáng cuồn cuộn.
Và trong cơn bão lấp lánh huyền bí ấy, những bóng đen đã xuất hiện và lao về phía kẻ thù truyền kiếp của mình.
–––––
Họ xuất hiện như một cơn bão báo thù, tiếng móng vuốt nện dồn dập trên nền gạch vang lên như điệu trống chiến tranh, dệt lên những giai điệu làm nền cho tiếng hô xung trận của họ.
Những kỵ sĩ cưỡi raptor phóng vút ra khỏi khe nứt không gian mà không hề chậm lại, như thể chính chiến trường này là nơi họ sinh ra. Đội hình của họ khép chặt lại như một lưỡi dao găm, lao thẳng về phía vị Thần Sao với tốc độ chết người.
Những con thú cưỡi vươn cổ dài, những cơ bắp cuộn lên dưới lớp vảy, mắt bừng lên ánh nhìn dữ dằn. Áo choàng lông vũ của các kỵ sĩ tung bay dữ dội trong gió, trong khi những lá bùa bằng xương ma khắc họa va vào nhau lách cách như tiếng cười của tử thần. Trên những gương mặt xăm trổ, phủ đầy ký hiệu Serenade cổ xưa mà Trazyn nhận ra ngay khi nhìn thấy, là một vẻ cương nghị, không sợ hãi, không do dự. Đó là khuôn mặt của những kẻ bước vào cái chết với đôi mắt mở to và ý chí không khuất phục.
Trazyn đã đeo mặt nạ của cái chết suốt sáu mươi lăm triệu năm, và ông biết một điều rằng, không ai đeo mặt nạ giỏi hơn những kẻ chẳng cần mặt nạ.
Phía sau họ, một con Carnosaur nặng nề bước ra từ thứ ánh sáng siêu nhiên, nó cúi thấp thân mình và gầm lên một âm thanh hoang dã đủ để khiến vài binh sĩ Militarum, mặc dù đang phải tuân theo đám bọ Scarab điều khiển tâm trí, vẫn phải ngoảnh nhìn sang bên với đôi mắt mở to kinh ngạc.
Trên lưng nó là vị Faseer đầy uy nghiêm, với một gương mặt mảnh khảnh như cành liễu, được che đi một nửa bởi chiếc mặt nạ của một vị thần xa lạ, khoác lên mình tấm áo giáp ngọc trai lấp lánh phản chiếu ánh sáng chiến trường. Mái tóc hồng được buộc cao thành búi, nằm bất động sau lưng cô dù cho nó đã phải chờ đợi suốt mười thiên niên kỷ.
“Ta đã nói với ngươi, Trazyn,” một giọng nói làm rung động bộ cảm biến thính giác của ông, “rằng thế giới này kêu gào đòi máu của ngươi và ngươi không chịu lắng nghe. Nhưng lắng nghe cũng không phải định mệnh của ngươi. Định mệnh của ngươi là tiếp tục đào bới, và định mệnh của chúng ta là bỏ mạng nơi đây, đối đầu với nỗi kinh hoàng do ngươi giải phóng.”
Con Carnosaur bắt đầu lao tới với một tiếng gầm hung tợn, chiếc đuôi gai xương vung qua lại khi nó nghiêng mình trong cuộc tấn công. Trên lưng nó, vị Faseer bắt đầu dệt nên những mũi tên từ lớp da của thực tại, phóng ra những tia năng lượng warp màu hồng phấn vào vị Thần Sao khổng lồ.
“Hãy làm cho sự hy sinh của chúng ta trở nên xứng đáng, Trazyn.”
Những ngọn giáo wraithbone đâm xuyên qua những cơ thể kim loại, giải phóng những dòng năng lượng Warp lan tỏa khắp các chi thể vô cơ, làm cong veo các lớp xương ngoài cùng và khiến các lõi năng lượng chập chùng lệch nhịp. Họ lao vào những kẻ bị tha hóa như một mũi tên, mở ra một khoảng trống hình tam giác để con Carnosaur tung hoành trong lòng kẻ thù.
Con thú gầm lên đầy hung dữ, ngoạm lấy hai Necron đang vùng vẫy từ đám đông, nghiến nát chúng bằng hàm răng được gia cố và cường hóa. Những dòng dung dịch lõi năng lượng phát sáng màu neon trong bóng tối, rỉ ra giữa những chiếc răng cưa dài chín inch.
Một Flayer tìm được cơ hội và nhảy lên sườn con thú khổng lồ, trèo về phía Faseer với cơn khát máu không thể kiềm chế. Nhưng nàng chỉ đơn giản uyển chuyển đứng dậy trên bục cưỡi, chém bay đầu kẻ suy đồi bằng một nhát chém gọn gàng. Khẩu súng shuriken gắn trong vòng tay trang trí của nàng bắn ra những phát đạn vào một kẻ bị tha hóa khác đang trèo lên bằng dây đai yên da trên lưng con thằn lằn khổng lồ.
Rồi nàng bắt đầu cất tiếng hát, và con thú khổng lồ xoay tròn, hất văng những kẻ đang bám và quật chiếc đuôi gai qua đám Necron dưới chân, nghiền nát một vài kẻ xui xẻo và đè bẹp những kẻ khác dưới lớp móng vuốt cứng như đá đen.
Một tia Synaptic Disintegrator bắn trúng đùi con thằn lằn khiến nó kêu lên đau đớn. Trong cơn phẫn nộ, nó cúi đầu và dùng chiếc mào được gia cố bằng xương ma húc tên Deathmark vừa tấn công văng lên không trung.
Mảnh Deceiver giơ nắm đấm tỏa hào quang ra sau, rồi bất ngờ lao tới và giáng xuống con thú tiền sử một đòn đánh chết chóc, nhưng cú đánh bị chặn lại bởi một lá chắn tâm linh được vị Faseer vội vàng tạo ra bằng những ngón tay dang rộng.
Orikan quay đi từ khung cảnh mê hoặc, tắt đi các tấm bảng glyph.
“Kế hoạch tiếp theo của ngươi là gì?” Orikan hỏi.
“Không có kế hoạch tiếp theo, ta chẳng còn gì cả. Ngươi vẫn chưa thể chuyển sang hình dạng năng lượng hùng mạnh kia sao?”
“Các vì sao đang ở không đúng chỗ. Không còn năng lượng vũ trụ để hấp thụ nữa.” Orikan trả lời với vẻ chán nản
Trazyn dừng lại, chỉ tay về phía mảnh C’tan rực rỡ đang phát sáng. “Còn thứ đó thì sao?”
“Tên kia?” Orikan khịt mũi. “Nó sẽ thiêu rụi ta thành tro ngay khi ta mở các cổng thu thập năng lượng. Ta cần phải đạt đến trạng thái vĩ đại kia mới có thể tiếp cận hắn. Suy cho cùng, chỉ có thần mới đấu được với thần. Ta cần hấp thụ năng lượng trước đã.”
Trazyn im lặng một lúc, quan sát vị Thần Sao khổng lồ đang đập liên hồi vào lá chắn ma thuật. Những vết nứt bắt đầu lan rộng trên tấm khiên tâm linh. Lớp bảo vệ đó sẽ không trụ được lâu. Ông ta nhìn vào túi không gian của mình, dò xét khoảng không bên trong.
Chỉ còn một thứ duy nhất ở đó. Một thứ mà ông ta đã đánh cắp từ các Aeldari. Một thứ mà, nếu những truyền thuyết cổ xưa là thật, từng khiến một vị thần trỗi dậy.
Trazyn thò tay vào túi và lấy ra Viên Ngọc Mặt Trời.
Trazyn quan sát thật kỹ nó, viên ngọc sở hữu một bề mặt lấp lánh, tỏa ra sự ấm áp khi chạm vào. Đó là thứ cổ xưa nhất mà ông sở hữu, vật tâm điểm của phòng trưng bày Chiến Tranh Trên Thiên Đường. Vật cuối cùng mà ông ta còn lưu giữ đã tồn tại từ buổi bình minh của giống loài Necron.
Nếu Trazyn để mất nó, thì đó sẽ là một tổn thất không thể bù đắp với ông. Một cánh cửa dẫn vào quá khứ cổ xưa sẽ khép lại vĩnh viễn.
Liệu tương lai mà ông nghĩ đến có đáng giá để hy sinh nó không? Ông ta chỉ có thể hy vọng quyết định của mình là đúng đắn.
“Hãy xem ngươi có thể rút được gì từ thứ này.” Trazyn nói.
Orikan nhận lấy viên ngọc, vung tay qua nó để thực hiện một phân tích quang phổ.
“Một thứ từ những vị thần đã chết,” ông ta thì thào ngạc nhiên, vuốt ve viên ngọc và ôm nó vào lòng bàn tay.
Orikan nhắm lại con mắt duy nhất của mình, ép viên ngọc giữa hai lòng bàn tay như thể đang cầu nguyện.
Các cổng thu thập năng lượng của ông ta mở ra như những cánh hoa hồng. Qua kẽ tay, Trazyn có thể thấy một luồng sáng đỏ bắt đầu xuất hiện. Một quang phổ ánh sáng mạnh mẽ đến mức, đối với loài Necron, nó trông xa lạ và khiến ông ta khó chịu khi nhìn vào.
Ánh sáng từ lõi năng lượng của Orikan đang tăng lên một cách nhanh chóng, bùng nổ ra ngoài như một mặt trời xanh lục. Trazyn có thể nghe tiếng lõi năng lượng kia đang vận hành với tốc độ gấp bốn lần bình thường. Những tia sáng phát ra từ nó mạnh mẽ đến mức, chúng rò rỉ qua cả con mắt đóng kín của Orikan và bốc khói trong không khí lạnh giá.
Và rồi, hai bàn đang giữ viên ngọc bóp chặt lại, nghiền nát nó thành vô số mảnh vỡ.
Orikan lập tức bốc cháy, một ngọn lửa đỏ rực nuốt chửng cơ thể ông ta, những lưới lửa đỏ tím chói lòa xoay tròn lên, bị hút vào các cổng thu thập năng lượng đang mở rộng trên vai ông.
Trazyn phải che mặt lui lại. Cơn giận dữ vì hành động phá hoại cố ý của Orikan tạm thời bị dập tắt bởi nỗi sợ hãi. Sợ cho sự an toàn Nhà Chiêm Tinh. Và sợ cho chính mình.
“Orikan!” ông ta hét lên.
Nhưng Orikan đã biến mất, hóa thành một tia chớp lao vút qua căn phòng.
Trazyn ngã mạnh ra phía sau, nhận ra vụ nổ năng lượng đã hất văng mình đi. Tầm nhìn của ông ta mờ đi vì luồng năng lượng được giải phóng, chúng mạnh mẽ đến mức lõi năng lượng trung tâm của chính ông phải kích hoạt các biện pháp đối phó để tránh bị quá tải bởi đợt sóng năng lượng mà ông ta cảm nhận được dù chỉ đứng gần Orikan.
Chiến trường trước mắt Trazyn giờ đây không còn là một vùng hỗn loạn nữa, mà là một đám cháy rực rỡ.
Và ông ta biết rằng mình không chỉ chứng kiến Orikan chuyển sang dạng năng lượng. Ông vừa chứng kiến một sự thăng hoa.
Orikan, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đã trở thành một vị thần.
–––––
Orikan từng nghĩ rằng sự siêu việt sẽ mang lại cho mình một cảm giác mạnh mẽ, rằng năng lượng của vũ trụ sẽ trào dâng trong cơ thể ông ta như dòng lũ cuốn qua một hẻm núi khô cạn. Ông ta đã mong mình trở nên vĩ đại, tràn đầy niềm kiêu hãnh và sở hữu sức sống mãnh liệt của các vị thần.
Nhưng cảm giác hiện tại của ông lại….chẳng hề như vậy.
Từ góc nhìn của Orikan hiện tại, mọi sinh thể khác dường như trở nên nhỏ bé và tầm thường đến đáng thương. Những sinh vật thấp kém bị trói buộc trong vòng xoáy hỗn độn của sự tồn tại hữu hạn, quẩn quanh với đau đớn, kiêu hãnh, sợ hãi, phấn khích và tình yêu. Tất cả chỉ là những khái niệm rỗng tuếch, vô nghĩa khi đối diện với sức mạnh bất tận và sự vĩnh cửu của dải ngân hà mà ông giờ đây có thể nhìn thấy rõ ràng trong tâm trí.
Ngay cả nỗi ám ảnh một thời của chính Orikan – việc tiên đoán tương lai, thứ từng nuốt trọn ý chí và đam mê của ông, giờ đây cũng chỉ như một mộng tưởng mỏng manh của loài côn trùng. Làm một Nhà Tiên Tri còn ý nghĩa gì, khi ông ta đã giác ngộ rằng quá khứ và tương lai chỉ là ảo ảnh? Đối với một thực thể vũ trụ, một kẻ có thể nhìn thấy dòng chảy của hiện thực in dấu trên chính làn da của nó, thời gian chẳng qua chỉ là một sự méo mó kỳ quái của khoảnh khắc vĩnh hằng. Đó là một cấu trúc được tạo ra để phục vụ những sinh linh hữu hạn, những kẻ cần gieo trồng, thu hoạch hoặc đếm ngược từng khoảnh khắc trong quãng đời ngắn ngủi của mình.
Trước thực tại vĩnh hằng ấy, thời gian chẳng khác nào một tấm bản đồ thô sơ, gắng gượng khắc họa sự bao la vô biên của một lục địa huyền bí.
Một nỗi u sầu sâu thẳm xâm chiếm Orikan khi ông ta hồi tưởng về những năm tháng hoang phí trong những cuộc tranh cãi vô nghĩa với kẻ thù về quá khứ và tương lai. Tên tuổi hay gương mặt của kẻ đó giờ đây đã bị lãng quên, chỉ còn lại một giọng nói xảo quyệt vang vọng trong ký ức xa mờ. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, bởi ngay cả những sinh vật đáng gờm nhất từ thời ông còn là phàm nhân cũng đã hóa thành tro bụi từ lâu trước khi hắn kịp bận lòng nhớ lại.
Ánh mắt Orikan hướng xuống chiến trường bên dưới, nơi những ngọn lửa linh hồn yếu ớt chập chờn, lập lòe rồi tắt lịm trong sự hỗn loạn của cuộc chiến. Ông ta cố gắng gợi lên một chút lòng thương xót cho họ, nhưng tất cả những gì ông cảm nhận được chỉ là sự khinh miệt lạnh lẽo.
Thật thảm hại. Orikan nghĩ thầm. Tất cả bọn họ đều đang cố gắng chém giết lẫn nhau, nhưng để làm gì cơ chứ? Để bảo vệ những nền văn minh mỏng manh? Hay là để mở rộng sự ảnh hưởng phù du? Vẫn là để đánh bại những kẻ thù vô nghĩa?
Necron, Aeldari, Human, Ork, Tyranid – tất cả chúng đều đang bị đắm chìm trong bể máu, dùng chính tâm trí hèn mọn của chúng để tự huyễn hoặc rằng vũ trụ thuộc về chúng. Nhưng không một ai trong số chúng hiểu được một sự thật hiển nhiên: Vòng xoay vĩ đại của vũ trụ sẽ mặc kệ tất cả và liên tục xoay chuyển, cuốn theo mỗi chủng tộc từ đỉnh cao xuống vực sâu, từ thịnh vượng đến lụi tàn.
Thời kỳ huy hoàng của Aeldari đã kết thúc từ lâu, nhưng chúng vẫn chiến đấu trong tuyệt vọng như thể có thể đảo ngược định mệnh không thể lay chuyển. Nhân loại, những kẻ kế thừa đế chế Eldar cũng đang dần bước đến hồi kết của sự thống trị, trong khi Tyranid và Ork, cũng sẽ chẳng nhận thức được vòng xoay đó khi đến lượt chúng thống trị thiên hà.
Còn Necron, Orikan cảm nhận một nỗi khinh bỉ cay đắng đối với chính đồng loại của mình. Những linh hồn trống rỗng, chết chóc và trì trệ của họ là một lời nhắc nhở đáng xấu hổ về quá khứ của chính ông ta. Orikan từng vật lộn để bảo đảm tương lai cho loài Necron, từng dốc hết tâm huyết để họ sống sót qua sự suy tàn. Và giờ đây, khi họ trỗi dậy một lần nữa, ông ta chỉ thấy sự vô nghĩa trong tất cả những nỗ lực ấy.
Thực lòng mà nói, Orikan bất chợt hiểu ra tại sao các C’tan lại thiêu đốt những Necron trong lò luyện chuyển sinh và ngấu nghiến linh hồn của họ. Ông ta thậm chí cảm thấy vui vì điều đó. Chỉ tiếc rằng ông không có mặt ở đó để thỏa mãn cơn khát của mình. Bởi thứ duy nhất Orikan có thể cảm nhận được bây giờ ngoài sự khinh miệt, chính là cơn đói cồn cào. Cơn đói năng lượng sự sống mà những cơ thể kim loại cạn kiệt này không thể cung cấp.
Nhưng ở trung tâm của chiến trường này, Orikan nhìn thấy một kẻ sở hữu năng lượng dồi dào đang tỏa sáng như ngọn nến trong bóng tối, như một ngôi sao rực rỡ giữa màn đêm của vũ trụ. Một C’tan.
Thực thể năng lượng siêu việt mang tên Orikan lao thẳng về hình dáng thần thánh ấy, cơ thể hư ảo và liên tục thay đổi màu sắc quét qua những cỗ máy chiến tranh và Tomb Blade, làm dịu cơn đói bằng cách lướt qua đỉnh đầu của đám Necron, hút lấy chút năng lượng ít ỏi từ những tia sáng mờ nhạt của chúng. Chúng ngã xuống trong trong dải năng lượng sinh ra khi ông ta di chuyển, vô hồn và cạn kiệt năng lượng.
Một con thú Eldar khổng lồ giật mình và ngoạm lấy Orikan, hàm răng vàng khè ngậm lấy một phần của tấm màn năng lượng trôi nổi. Nhưng điều đó sớm được chứng minh là một hành động quá ngu ngốc như chính bản thân nó. Chỉ với một cũ đá nhẹ, Orikan nghiền nát con thú đần độn ấy, đập vỡ mọi xương trong cơ thể dày cui của nó và khiến nó bay đi như một món đồ chơi. Một kỵ sĩ – nổi bật hơn những kẻ khác – lăn khỏi lưng của sinh vật khổng lồ và bất động
Thực thể siêu việt trong sự cao cả và điềm tĩnh, không mảy may bận tâm đến những điều xung quanh, bởi trước mắt hắn ta giờ đây là một kẻ rực sáng đang hiên ngang đối diện. Khuôn mặt méo mó của kẻ ấy, mang một biểu cảm mà những tàn dư ký ức của thực thể siêu việt có thể nhận ra là sự thích thú, thậm chí kẻ rực rỡ kia không thể che giấu được ánh hào quang run rẩy của nó khi thực thể siêu việt từng bước áp.
Kẻ lấp lánh kia bất ngờ lùi lại với động tác đầy vẻ thận trọng, rồi vung tay xuyên qua không khí. Trong tầm nhìn siêu việt của hắn, thực thể thấy rõ đối thủ đang đưa cánh tay xuyên qua tấm màn của không-thời gian, tụ hợp một hố đen bao quanh cổ tay như thể một chiếc găng tay quyền năng. Cú đấm ấy lấp lánh, rực rỡ đến mức ánh sáng từ nó tựa hồ chứa đựng cả sức mạnh của vũ trụ, khiến thực thể siêu việt suýt khuỵu ngã trước khao khát hấp thụ không thể kìm nén.
Dòng năng lượng mạnh mẽ được phóng thích từ nắm tay ấy, dường như là sự hội tụ của những vòng xoáy thiên hà bị nuốt chửng từ thời xa xưa. Lao thẳng vào kẻ thăng thiên với sức mạnh hủy diệt không thể đong đếm.
Nhưng hàng triệu năm nghiên cứu đã dạy cho thực thể siêu việt này cách thao túng dòng chảy của Aether. Chỉ có sự thiếu hụt năng lượng mới từng kìm hãm được hắn ta. Thực thể từng được biết đến là Orikan ngay lập tức xé toạc lớp da của vũ trụ, tạo ra một cổng không gian mà qua đó có thể thấy một vùng không gian đang chứa đựng một hệ hành tinh. Hắn sử dụng nó như một tấm khiên.
Dòng vật chất được nén chặt kai xuyên qua vết rách không gian vừa được tạo ra, xóa sổ sáu hành tinh khỏi sự tồn tại. Chẳng quan trọng việc liệu những thế giới có sự sống hay không.
Thực thể siêu việt tắt cổng không gian và lao vào vì thần vô độ, xé toạc nó bằng đôi tay mà hắn đã biến thành những móng vuốt dài ngoằng. Hai thực thể bay vút lên những vòm hang, dính chặt với nhau để liên tục cắn xé và cào cấu đối phương. Trong mỗi giây mà những vị thần này chiến đấu, chúng thiêu đốt lượng năng lượng tương đương với mức tiêu thụ của vài thế giới công nghiệp. Mỗi vết thương trên lớp da của The Deceiver đều tuôn trào ngọn lửa của sự sáng tạo vào cõi vật chất, mỗi luồng tinh tú được lưu giữ qua vô số kỷ nguyên bị nuốt chửng ngấu nghiến bởi thực thể đói khát từng là Orikan The Divine.
Với đôi tay đang rơi ra những giọt kim loại nóng chảy, thực thể siêu việt đứng đó như một đấng tối cao bất khả xâm phạm, thờ ơ ném đi mọi thứ hắn chạm vào, biến tất cả thành những mảnh vỡ rực lửa. Những mảnh vỡ ấy, trong một sự sắp đặt đáng sợ của định mệnh, lại tự chuyển đổi thành những hình nhân của kẻ sắp chết, như thể chúng bị ám bởi ý chí chưa từng tồn tại.
Kẻ rực cháy, từng kiêu hãnh như ngọn lửa bất diệt, giờ đây quỳ gối, van nài lòng từ bi. Nó dùng từ ngữ – thứ âm thanh nhỏ bé và vô nghĩa – để cầu khẩn, như thể thực thể siêu việt ấy vẫn còn giữ lại chút nhân tính để thấu hiểu. Nhưng lời nói, cũng như sự phàm tục, chỉ dành cho những kẻ thấp hèn. Một vị thần vượt qua giới hạn của hiểu biết không cần những giao tiếp thô sơ.
Dẫu vậy, thực thể ấy vẫn biết rõ điều kẻ rực cháy đang nghĩ. Đôi mắt của nó, đỏ rực như lửa từ những vì sao tàn lụi, ngập tràn nỗi sợ hãi không thể che giấu. Nhưng khuôn mặt nó vẫn cố giữ lấy nụ cười – cứng đờ và méo mó, như một chiếc mặt nạ mục ruỗng. Hoặc đúng hơn, đó là khuôn mặt từng hiện hữu… cho đến khoảnh khắc thực thể siêu việt xé toạc nó, rồi đưa đôi tay dài ngoằng tựa như chân nhện, xuyên thẳng vào luồng ánh sáng sao trời phong phú ẩn sâu bên trong.