"Thời gian cũng là một vũ khí như bao thứ vũ khí khác. Vì thế, nếu mọi kế hoạch đều thất bại, ta chỉ cần ngồi im và chờ đợi kẻ thù của mình tự mục rữa."
– Orikan the Diviner
–––––
Ở tại lõi hành tinh Solemnace cất giấu một nơi đặc biệt. Một căn phòng với bảy lớp bảo vệ, mỗi lớp bảo vệ chỉ có thể được truy cập bởi một cánh cửa duy nhất. Và bảy cánh cửa này được bảo vệ bởi bảy phù hiệu phong ấn, khẳng định sự quan trọng của thứ được cất giấu bên trong.
Bởi vì, thứ bí ẩn đó, tuyệt đối không bao giờ được phép thoát ra ngoài.
Những Canoptek Wraiths đã đào bới vào lớp đá cứng của Solemnace trong suốt nửa thiên niên kỷ để tạo nên căn phòng vĩ đại này. Hàng triệu con đã lao động không ngừng nghỉ mà chẳng cần tiếp tế hay sửa chữa, cho đến khi chúng gục ngã vì công việc nặng nhọc. Đàn bọ Scarab chỉ đơn giản tháo rời những kẻ đã ngã xuống, biến các hạt nguyên tử của chúng thành nguyên liệu cho những người thợ xây mới.
Các Cryptek đã định hình lại lớp đá đen trong lõi hành tinh và tạo ra căn phòng hình cầu, thứ hiện tại có thể xem là trái tim sống động của Solemnace này. Một nơi được tạo ra để giam cầm và cô lập, một quả cầu trong một quả cầu, một nơi cung cấp năng lượng cho các phòng trưng bày lăng kính với ánh sáng bất tận của sự tà ác bên trong nó.
Và Trazyn, Chúa tể Của Solemnace, Nhà Khảo Cổ Của Phòng Trưng Bày Lăng Kính Vĩ Đại, Người Được Gọi Là Kẻ Vô Hạn đã đến đó một cách thường xuyên. Ông mở bảy cánh cổng lăng mộ với bảy phù hiệu của chúng. Bước đến gần nhất có thể với thứ đang bị treo bên trong, những chi thể mạnh mẽ của nó bị xích vào các bức tường của nhà tù hình cầu. Những sợi xích nguyên tử cháy bỏng ghim chặt vào cổ tay và mắt cá chân, kéo căng vị Thần Sao như một mẫu vật trên bàn mổ.
“Chà chà,” mảnh vỡ của The Deceiver nói, “ta nghĩ đã đến lúc cho những câu hỏi của một kẻ hiếu kỳ. Chúng ta sẽ quay lại chủ đề nào trong phiên hỏi đáp này đây, Trazyn bé bỏng? Sự bố trí của các lực lượng C'tan và Nercon trong trận vây hãm Path’iya? Hay phân loại chuẩn xác của những con quỷ đã từng bước ra từ cõi Empyrean? Kiến thức nào ngươi muốn khám phá, và ngươi sẵn sàng trả giá như thế nào cho điều đó?”
Trazyn thò tay vào túi không gian của mình, lấy ra thứ trông như một con homunculus, một sinh vật nhỏ bé, đang vùng vẫy vì bị nắm trọn trong bàn tay của ông ta. Ánh sao rực rỡ lóe lên qua các kẽ ngón tay khi ông giơ sinh vật đó ra cho The Deceiver xem xét.
“Nó quá nhỏ,” vị Thần Sao nói. “Một mảnh vụn của một mảnh vỡ nhỏ bé. Ta không nghĩ những kẻ đến từ vương triều Nihilakh lại keo kiệt đến thế.”
“Những thứ này không dễ có được,” Trazyn phản bác. “Và cả hai chúng ta đều biết rủi ro mà ta phải gánh chịu khi đưa chúng cho ngươi.”
“Đúng vậy.” The Deceiver cười với một âm điệu trầm sâu đến mức các bộ lọc của Trazyn đã tự kích hoạt để ngăn chặn nó làm rối loạn cơ thể ông. “Cả ta và ngươi đều không muốn ta xé toạc nhà tù này, phải không?”
Trazyn siết chặt bàn tay đang nắm mảnh vụn C'tan. Vị Thần Sao còi cọc vẫn cố gắng giãy giụa trong bàn tay ông, liên tục cắn và đấm vào lớp nercodemis khả xâm phạm trên ngón tay Trazyn.
Mảnh vụn trên tay ông hiện tại chẳng có bao nhiêu trí tuệ, cơ thể nhỏ bé lúc trước của nó đã bị vỡ vụn quá nhiều. Nhưng dù vậy, ông vẫn cần tăng cường các giao thức an ninh. Với mỗi mảnh vụn mà ông cho The Deceiver ăn như thế này, nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn. Và nếu nó từng thoát khỏi nhà tù của nó trên Serenade, Trazyn không chắc liệu các sợi xích nguyên tử, Doomsday Cannon và các cột trụ hấp thụ năng lượng hướng vào vị thần tan vỡ này có thực sự hủy diệt được nó mà không khiến cả Solemnace vỡ tung hay không.
Ông để mảnh vỡ vào một mê cung Tesseract gắn trên lưng một con bọ Scarab, rồi thả nó ra, nhìn con bọ giao hàng bay lơ lửng đến cái miệng sáng rực của vị Thần Sao đói khát.
The Deceiver liền lập tức há miệng nuốt chửng cả mê cung Tesseract đang chứa mảnh vụn kia, lớp da nercodemis cứng cáp bị nghiến nát như đậu hũ dưới những chiếc răng nhọn như dao, nguồn năng lượng mặt trời tinh khiết chảy như chất lỏng qua môi và cằm khi mảnh vụn C'tan kia kêu ré lên trước khi vỡ tan và bị hấp thụ vào một thực thể mạnh mẽ hơn.
Đôi khi, Trazyn cảm thấy một chút mặc cảm tội lỗi khi đã nói dối Orikan rằng chỉ có năm mảnh vỡ. Vì ông đã giữ một mảnh cho riêng mình, ông ta bị mê hoặc bởi sức mạnh mà những mảnh vỡ cổ xưa này nắm giữ. Những kiến thức mà chúng chứa đựng về thiên hà, vũ trụ và cả những điều không thể.
Nếu Trazyn là Orikan, nếu ông có thể du hành ngược thời gian, ông chắc chắn sẽ hủy bỏ việc đó. Bởi vì mảnh The Deceiver này đang ngày càng mạnh hơn qua từng thế kỷ, và một cuộc thanh trừng sẽ là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng lịch sử không hoạt động như thế, Trazyn nghĩ thầm. Tất cả sinh thể trong vũ trụ đều được định hình bởi những quyết định trong quá khứ, những bóng ma mà chúng ta sẽ không nhận ra nếu gặp lại. Trazyn đã lấy mảnh vỡ từ Lăng mộ Nephreth đã qua đi, cũng như Trazyn trước khi chuyển đổi sinh học đã không còn nữa. Nhưng tất cả những quyết định được đưa ra bởi sự mù lòa, tham vọng hay cái tôi cá nhân của họ vào thời điểm đó, đã dẫn ông đến vị trí hiện tại.
Giống như thế giới Serenade, hay Cepharil, hay Cephris, mỗi lần cái tên của thế giới đấy được sửa lại, đồng nghĩa với việc nền văn hóa và địa lý của nó đã được thay đổi bởi những gì đến sau. Mỗi xã hội đã trỗi dậy biết rất ít hoặc chẳng biết gì về cách nó được định hình hay những người tiền bối đã tạo nên nó. Mỗi con đường được lát gạch hay biển cả được rút cạn chỉ là một quyết định trong một khoảnh khắc, nhưng sẽ được bảo tồn qua hàng kỷ nguyên.
Cũng như cách mà những phiên bản trong quá khứ của Trazyn đưa ra những quyết định, thứ mà hiện tại chỉ được ông ghi nhớ một cách mơ hồ, đã đặt ông ta trước vị thần sa ngã này, kẻ chẳng mong gì hơn là hủy diệt ông. Một vị thần mà ông không thể trục xuất hay thả tự do.
Nhưng, chừng nào Trazyn vẫn còn giữ nó trong trạng thái bị giam cầm, nó vẫn những giá trị nhất định.
“Một sự hy sinh không xứng đáng,” The Deceiver nói với chiếc lưỡi dài cuộn quanh dòng plasma chảy trên cằm. “Ngươi muốn gì để đổi lại?”
“Vết Nứt Vĩ Đại( The Great Rift ),” Trazyn nói. “Ta muốn biết về đặc tính của nó.”
“A,” The Deceiver nhe răng cười. “Vậy là ngươi muốn đóng nó lại.”
“Không,” Trazyn đáp lời. “Ta muốn bước vào nó.”
–––––
Vòng quay của vũ trụ luôn luôn chuyển động. Các chòm sao trỗi dậy rồi lụi tàn, các chủng tộc, các cá thể đều sẽ có khoảnh khắc đứng trên đỉnh cao, rồi lần lượt bị kéo xuống dưới bởi vòng quay không ngừng nghỉ.
Orikan hiểu rõ bản chất của vòng luân hồi đó. Dù nó được gắn trên một cỗ xe tăng chiến đấu vĩ đại hay một cối xay đá thô sơ trong nông trại, bánh xe sẽ luôn chuyển động, vòng quay sẽ nghiền nát tất cả.
Và giờ đây, rốt cuộc đã đến thời điểm Orikan đứng trên đỉnh cao đó. Bởi vì ông ta đã nhìn thấy nó trong các chòm sao, nghe thấy nó qua những lời thì thầm của vũ trụ. Sau hàng thế kỷ chờ đợi, các vì sao đã sắp xếp đúng vị trí một lần nữa.
Cuối cùng, đã đến lúc Trazyn bị nghiền xuống bùn đất
Orikan mở túi không gian của mình và lấy ra người sẽ dẫn ông tới vinh quang đấy, những ngón tay kết nối tâm trí khẽ lướt nhẹ nhàng thứ hiện là một hộp sọ Nercon.
“Nó ở đâu?” ông hỏi.
“Sâu hơn anh tưởng đấy, người bạn tâm giao của em,” hộp sọ của Vishani The Datamancer đáp lại. “Nó nằm ở lõi của hành tinh, mọi nguồn sức mạnh đều tỏa ra từ đó”
Vishani hiện nằm trong một trạng thái bán sống bán chết. Cô ấy đã bị giết bởi vị Thần Sao đáng ghê tởm, nhưng các cơ sở dữ liệu lại may mắn vẫn còn hoạt động, đi kèm với nó là một số trung tâm ngôn ngữ còn sót lại. Kể cả khi chúng đã bị tàn phá, những cuộn thần kinh sâu thẳm ấy vẫn chứa đựng vô vàn tri thức chờ được khai mở.
Trazyn từng tuyên bố rằng thi thể của cô đã bị niêm phong cùng với lăng mộ Nephreth, và cánh Cổng Vĩnh Hằng dẫn tới nơi đó đã bị tháo rời và phân rã thành nguyên tử, đảm bảo mãi mãi khóa chặt toàn bộ lăng tẩm cùng những thứ mà Vishani cất công bảo vệ trong một chiều không gian không thể tiếp cận.
Nhưng hắn ta đã nói dối, hắn đã lén nhét hộp sọ của cô vào túi không gian của mình khi Orikan còn đang gần như mất ý thức và hồi phục từ lần thăng hoa tạm thời. Hắn đã lợi dụng tổn thương mà Orikan tự gây ra cho tâm trí mình để cứu lấy Vishani, nhưng lại giữ hộp sọ của cô ở Solemnace để phục vụ những nghiên cứu cá nhân.
Orikan đã phá vỡ hiệp ước mà ông lập với Trazyn từ hàng thế kỷ trước để cướp cô về. Thậm chí suýt nữa hủy diệt cả Solemnace trong cuộc tấn công đó. Rồi dành ra cả thế kỷ chỉ để xóa sạch mọi dấu vết xâm nhập của The Deceiver ra khỏi hệ thần kinh của cô. Trong quá trình đấy, ông ta đã nhiều lần ngạc nhiên và ấn tượng khi thấy vị Thần Sao đã can thiệp sâu đến mức nào vào tâm trí cô, thao túng cả nhân cách của cô chỉ để dẫn dắt Orikan đến với cánh cửa lăng mộ.
Và chính lúc đó, Orikan phát hiện ra một mảnh vỡ của The Deceiver được giấu bên trong lõi của Solemnace, chính là thứ đang cung cấp năng lượng cho cả thế giới qua một cấu trúc giống lồng Dyson.
Cái lồng Dyson đó luôn xoay tròn không ngừng nghỉ. Như một thiên hà. Như một bánh xe định mệnh.
“The Deceiver đang chờ chúng ta,” Vishani gửi tín hiệu đến tâm trí của Orikan. “Chức năng chính của em là phong ấn.”
“Đúng vậy,” Orikan đồng ý. “Nhưng một thứ mạnh mẽ như thế sẽ an toàn hơn trong tay chúng ta, em không nghĩ vậy sao?”
“Loại bỏ nó tức là hủy diệt thế giới Solemnace này.”
“Càng tốt,” Orikan mỉm cười. “Ta có thể xóa bỏ lớp màng che mắt này khỏi vũ trụ, để nhìn rõ hơn tương lai.”
“Chức năng duy nhất em có thể thực hiện,” cô khăng khăng nhắc lại, “là phong ấn.”
“Nếu chúng ta có được mảnh vỡ này,” Orikan khẳng định. “Em có thể làm nhiều hơn thế.”
Chẳng hạn như nghiên cứu cách bắt giữ và duy trì một dạng năng lượng trong thời gian dài. Dù ban đầu sự tàn nhẫn của tri thức toàn năng khiến ông sợ hãi, Orikan dần nhận ra điều mà ông khó thấu hiểu khi ông ở trong hình dạng siêu việt ấy.
Thời gian là một bánh xe, và nó sẽ luôn xoay tròn mà chẳng màng đến Necron, Aeldari, con người hay Ork. Nó cũng chẳng quan tâm đến cả C’tan hay Old Ones. Cách duy nhất để thoát khỏi bánh xe là trở thành một phần của nó.
Và Orikan có thể làm được, nếu ông sở hữu đủ sức mạnh vũ trụ.
Các hành tinh và chòm sao đang tiến vào đúng vị trí. Ông ta đã có thể cảm nhận được những dòng chảy năng lượng siêu nhiên, các đám mây bụi sao và vật chất tối. Mối liên kết vĩnh hằng của vũ trụ luôn luôn giữ cho chúng chuyển động không ngừng nghỉ.
Việc đơn giản duy nhất ông phải làm bây giờ, chỉ là mở các cổng thu thập năng lượng và uống vào ánh sáng của sự sáng tạo.
Thời gian là một bánh xe. Và bánh xe sẽ luôn quay, mang đến thời khắc cho vạn vật.
Đối với Orikan, đó là thời khắc của sự trả thù.
–––––––––– HẾT ––––––––––