「Ngày này cuối cùng cũng tới…」
Giọng tôi run run khi nhìn chằm chằm vào cuốn lịch trong phòng. Một tuần nữa, ngày quan trọng sẽ đến. Và đó là…
「Tuần tới là sinh nhật của Weiss-sama rồi nhỉ. Háo hức quá!」
Rosalia nhận ra gì đó trong mắt tôi và vui vẻ lên tiếng. Đúng vậy, là sinh nhật của Weiss! Thật tuyệt vời khi được trở thành nhân vật mình thích và tổ chức sinh nhật cho chính mình. Ở kiếp trước, tôi thường phải tổ chức một mình nhưng giờ tôi đã có Rosalia. Tôi còn muốn kéo toàn bộ lãnh thổ vào để tổ chức kỷ niệm cơ, nhưng chắc chỉ số lòng trung thành của người dân vẫn còn một khoảng xa cho việc đó…
「Này, tôi đang nghĩ đến việc tổ chức một lễ kỷ niệm lớn trên toàn bộ lãnh thổ, liệu nó có gây ra sự phẫn nộ từ người dân không?」
「Hmm, để xem nào. Gần đây, Weiss-sama đã đánh bại các tổ chức tội phạm và thực thi chính quyền tốt. Tuy nhiên, chỉ có thị trấn này và một vài khu vực lân cận biết nên em nghĩ có thể sẽ hơi khó.」
「Ừm, tôi cũng đoán thế…」
Đây là một thế giới không có TV hay internet. Có thể mọi người vẫn chưa biết về những thứ tôi dày công thực hiện kể từ khi trở thành Weiss.
Hơn nữa, một khi ấn tượng xấu đã hình thành thì khó mà bỏ được.
「Nhưng người dân trong thị trấn này biết Weiss-sama tuyệt vời như thế nào nên em nghĩ họ sẽ hợp tác. Ngoài ra, nếu ngài mời Reinhard-sama, Aigis-sama và Neil-sama có lẽ họ sẽ vui vẻ nhận lời thôi ạ. Có thể toàn bộ lãnh thổ sẽ không được, nhưng ở mức toàn thị trấn thì sao ạ?」
「À, đúng thế, hãy làm cho nó hoành tráng nhất có thể!」
Tôi mỉm cười và gật đầu khi nghe gợi ý của Rosalia. Sẽ cần phải chuẩn bị nhiều thứ đấy. Có vẻ như từ giờ trở đi sẽ bận rộn. Nên làm gì trước đây nhỉ…?
「Mà nói mới nhớ, năm ngoái thế nào nhỉ?」
「Ah── chuyện đó…」
Tôi hỏi câu hỏi này vì nghĩ có thể tham khảo được gì đó, nhưng Rosalia lại cau mày. Tệ rồi, tôi bị nghi ngờ vì không nhớ gì cả sao…? ──── Nhưng có vẻ tôi lo lắng thừa thãi rồi.
「Mà… Có thể Weiss-sama say đến mức đã quên, nhưng không ai trong số những người ngài mời đến. Vì vậy ngài và Barbaro-sama đã ăn chơi xa đọa bằng những thứ sang trọng và rượu…」
「Uwaaa……」
Dù tai tiếng thế nào đi nữa thì như vậy có hơi quá không… Weiss, đừng lo lắng. Năm nay sẽ là một sinh nhật vui vẻ!
「Nhưng năm nay sẽ không như thế nữa. Có cả Kaiser-san nữa nên em sẽ tổ chức cả ngày cho dù mọi người có nói gì đi chăng nữa. Chuẩn bị nào!」
「À, cảm ơn. Vậy trước mắt mở cuộc họp để giải thích nào…」
Trong khi cảm ơn Rosalia vì cô ấy đã quan tâm đến tôi, tôi nghĩ về điều sẽ mang mọi người đến thị trấn này, nghĩ về điều sẽ khiến những người tham gia vui vẻ. Ngay cả trong game, nhân vật chính cũng lên kế hoạch cho một số lễ hội ở đây…
Sự kiện chính trong đó là gì ấy nhỉ…? Khi tôi nghĩ về điều đó, một sự kiện hiện lên trong đầu tôi.
Quả nhiên ẩm thực là thứ mà nhiều người quan tâm. Nếu đúng như vậy thì mọi người sẽ vui vẻ đến tận hưởng.
「Tôi vừa nghĩ ra một số ý tưởng. Rosalia, nếu cuộc họp thành công, cô có muốn đi phiêu lưu một chút không?」
「Phiêu lưu… ấy ạ?」
「À, chỉ là đi lấy một chút kho báu thôi.」
Tôi trả lời đầy tự hào để đáp lại ánh nhìn ngờ vực từ Rosalia.
■
Sau khi phát tài liệu về lễ hội mừng sinh nhật mà tôi đã thảo luận với Rosalia cho mọi người, tôi nhìn quanh những người tham gia và bắt đầu giải thích.
Đây là một sự kiện được tôi chuẩn bị kỹ lưỡng, không chỉ về chương trình sự kiện mà còn về hiệu quả kinh tế, phương án bảo vệ và nhiều yếu tố khác.
Tôi đã thức nhiều đêm nhưng đó là sự hy sinh cần thiết để có được thành công.
Ngoài ra, có một số bí mật giúp cho nó thú vị như một lễ hội ở trường học.
「Thế… tuy là sinh nhật của tôi nhưng năm nay sẽ là một sự kiện lớn trên cả thị trấn. Không có vấn đề gì phải không?」
Tôi bắt đầu cuộc họp thường kỳ bằng một câu hỏi.
Tôi đã đặt hàng nhiều nguyên liệu khác nhau cho bữa tiệc được tổ chức tại dinh thự, đồng thời chuẩn bị thư mời tới Aigis, Neil và các quý tộc xung quanh. Không có vấn đề gì với chuyện đó, nhưng vì liên quan đến thị trấn nên sự hợp tác của những người có quyền lực chẳng hạn như hội thương gia cũng rất cần thiết.
「Nếu chỉ có thế thì không có vấn đề gì thưa ngài. Ngược lại, nếu ngài cho phép chúng tôi kinh doanh dưới tên của Weiss-sama thì chúng tôi càng biết ơn hơn.」
「Xin hãy cứ để việc bảo vệ cho chúng tôi! Đừng nói đến tổ chức tội phạm hay người của giáo phái, chúng tôi sẽ không để dù chỉ một con chuột xâm nhập!」
Tôi nhận được câu trả lời từ người đứng đầu hiệp hội thương gia của lãnh thổ Hamilton và Kaiser - người phụ trách an ninh. Những người khác dường như cũng không có ý kiến phản đối gì, cuộc họp sau đó diễn ra suôn sẻ.
May mắn thay, gần đây tôi đã tìm ra suối nguồn linh lực, tài chính khá thoải mái nên tôi không nghĩ mình sẽ bị phàn nàn dù có chi tiêu hơi hoang phí.
Nếu đúng như vậy thì có thể sẽ tổ chức một bữa tiệc quy mô lớn với sự tham gia của cả thị trấn. Chỉ cần có thêm một số nguyên liệu đặc biệt, mọi thứ sẽ hoàn hảo.
Về chuyện đó, tôi đã có một số dự định. Tôi sẽ tận dụng tối đa kiến thức của mình về game để khuấy động lễ hội.
■
「Đi bộ xuyên rừng như thế này làm em nhớ lại những ngày khi còn là một mạo hiểm giả ghê… Thật hoài niệm.」
「Rosalia thật tuyệt vời nhỉ…」
「Tại sao cô lại chọn làm hầu gái nhỉ…」
Astesia và tôi đang khám phá khu rừng gần đó dưới sự hướng dẫn của Rosalia. Chúng tôi theo sau cô ấy và thở hổn hển.
Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi vì thậm chí còn không có đường mòn. Mặc dù gần đây tập luyện nhiều hơn nhưng khi so sánh với một cựu mạo hiểm giả như Rosalia, tôi thấy mình thật thảm hại. Cơ mà, Astesia, cô không cảm thấy tội lỗi khi chỉ lén lút chữa trị cho chính bản thân sao?
「Kyu~kyu~!!」
「Mày cũng năng động quá nhỉ, White.」
「Ufufu, có vẻ như Thần thú-sama thích về với thiên nhiên nhỉ.」
Trái ngược với chúng tôi, White vui vẻ kêu lên. Nhìn cảnh này tôi không thể không nở nụ cười. Aaaah, chỉ cần có nó thôi tôi cũng cảm thấy thật là dễ chịu…
「Nói gì thì nói… "heo nấm" à, em chưa bao giờ ăn nó. Khá đáng mong chờ đấy nhỉ.」
「Heo nấm là một nguyên liệu cực kỳ chất lượng. Quả là Weiss-sama. Không thể tin được ngài lại tìm thấy địa điểm có một nguyên liệu quý hiếm như heo nấm. Ngay cả hội mạo hiểm giả cũng chưa biết đến…」
「Kyu~kyu~!」
「À không, chỉ là tình cờ thôi…」
Tôi gượng cười cho qua chuyện để không bị nghi ngờ về kiến thức game. Nhân tiện, "heo nấm" là một ma vật lợn rừng mọc nấm trên bề mặt cơ thể. Nấm mọc lên hấp thụ chất dinh dưỡng của cơ thể chính, và nó cũng là một loại nấm tuyệt phẩm.
Loại nấm đó tất nhiên là ngon, nhưng thịt phần heo rừng có một hương vị độc đáo. Do chỉ ăn thực vật theo chỉ thị của nấm mọc trên cơ thể, phần thịt heo không có mùi hôi đặc trưng như động vật ăn thịt nhưng vẫn giữ được vị ngọt béo của mỡ. Hơn nữa, thịt heo béo mềm mịn, có vị ngọt nhẹ nên có thể ăn bao nhiêu tùy thích mà không bị ngấy.
Nói một cách đơn giản, nó hoàn hảo một cách lố bịch.
「Xin lỗi vì đã đưa hai người vào sâu trong rừng. Để đền bù, hai người cứ ăn trước đi.」
「Đâu còn cách nào khác. Nấm có khả năng chiến đấu thấp nên nếu bị tấn công bởi những ma vật khác chúng sẽ bị tuyệt diệt ngay lập tức. Vì vậy chúng chỉ sống ở những nơi cách biệt với thế giới bên ngoài.」
Rosalia mỉm cười, có vẻ cô ấy rất vui khi được tin cậy.
「Hơn nữa, em là người giúp việc của Weiss-sama, nên em sẽ theo ngài tới mọi nơi.」
「Đừng nói gì ngu ngốc thế chứ. Em là tu sĩ riêng của Weiss. Em đã quyết định rằng sẽ đi cùng anh dù anh có đi đâu đó nguy hiểm đi chăng nữa.」
「Tôi hiểu rồi, cảm ơn cả hai…」
Tôi không thể kìm nổi một chút nước mắt khi nghe những lời họ nói. Tôi hơi lo khi Astesia nhấn mạnh vào phần tu sĩ riêng trước Rosalia và họ có thể sẽ xích mích. Nhưng tôi vô cùng vui mừng vì hai người họ hòa thuận với nhau đến không ngờ.
White cũng bắt đầu liếm và kêu lên "Kyu~kyu~" như muốn nói rằng nó cũng đang ở đây nên tôi đưa tay tôi vuốt ve nó. Sau khi đi được một lúc, một vách đá hiện ra trước mắt.
Nếu nhìn từ xa, có thể thấy những tảng đá nhô ra và đám cây xanh tốt.
「Ở đằng kia. Trông giống tổ lợn rừng quá.」
「Ra là vậy… Thế, làm cách nào chúng ta đến được đó? Không có dây thừng hay gì cả…」
「…Chúng ta làm gì đây?」
Khi tôi đáp lại Astesia bằng một câu hỏi, cô ấy kinh ngạc và ném cho tôi cái nhìn lạnh lùng. Thì đâu thể trách tôi được. Trong game, em gái Phyllis đã sử dụng ma pháp lơ lửng để đến đó một cách dễ dàng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thực tế nó sẽ cao thế kia!
「Thiệt tình… thông tin sai lệch rồi… Liệu tăng khả năng thể chất bằng ma pháp có thể đến đó không nhỉ?」
「Hehe, hai người đừng lo lắng. Vách đá cỡ này thì em nghĩ mình có cách. Dây leo băng, mở đường cho ta!」
「Eh?」
Trước khi tôi kịp làm gì, Rosalia niệm phép đóng băng. Những dây leo làm bằng băng bắt đầu quấn quanh vách đá giống như một cái thang dây.
「Ồ, tuyệt vời──! Có thể leo lên rồi!」
「Ufufu, em là hầu gái của Weiss-sama mà lại, cỡ này là chuyện bình thường thôi.」
「Fuuuun…」
Chạm vào thì có thể sẽ hơi lạnh nhưng thứ này sẽ giúp chúng tôi leo lên. Rosalia trông rất hãnh diện khi tạo ra những dây leo này, nhưng Astesia lại nhìn chúng với vẻ mặt bối rối.
「Em cũng có thể giúp được. Em sẽ cải thiện khả năng thể chất của cả hai. Điều đó sẽ làm việc leo lên dễ dàng hơn phải không?」
「Không, tôi nghĩ nếu vậy thì cứ giữ ma lực có phải tốt hơn không.」
「Vậy cũng được… 」
Tôi mỉm cười đáp lại Astesia, trông cô ấy có gì đó hơi lạ. Không giống như trong game, ma pháp ở đây có thể được sử dụng ngoài chiến đấu. Hình như Rosalia vừa nói với tôi điều gì đó.
「Cả hai người, bám vào tôi! Cánh tay bóng tối, nghe lệnh ta!」
Khi tôi niệm chú, bóng của tôi trở thành hai cánh tay và tóm lấy dây leo băng. Với thứ này, tôi sẽ không cảm thấy lạnh nữa.
「Đúng là Weiss-sama có khác!」
「Hừm, không tệ nhỉ.」
Hai người họ tỏ vẻ thán phục rồi mỗi người ôm lấy một bên của tôi…
Uoooooo, cảm giác mềm mại này! Rosalia đang mặc giáp nên tôi không cảm nhận được gì, nhưng mùi hương ngọt ngào của của cô ấy cộng thêm bộ ngực đầy đặn của Astesia đã kích thích và khiến tôi mất tập trung.
Nhưng… hiện tại tôi là nhân vật mình thích! Weiss mà tôi biết sẽ không bao giờ lộ ra dáng vẻ đáng xấu hổ như một kẻ dâm dê may mắn như thế này! Đó là điều tôi hét lên với trái tim mình khi hết tốc lực trèo lên bằng cánh tay bóng tối.
■
「Weiss này, anh có khả năng kiểm soát ma pháp đáng kinh ngạc đấy nhỉ.」
「Quả là Weiss-sama. Ngài có thể di chuyển nó giống như một cánh tay thật…」
「Ahaha, đúng vậy. Weiss thực sự tuyệt vời.」
Khi lên đến đỉnh vách đá, tôi nhẹ nhàng đặt hai người họ xuống để không làm ai bị thương, còn họ thì hết mực khen ngợi. Thứ chờ đợi chúng tôi trên đỉnh vách đá có thể nói là một thiên đường xanh tươi. Cây cối xanh tốt rậm rạp, những tán lá khẽ đung đưa trong gió mang lại cảm giác êm dịu.
「Thiên nhiên đẹp quá nhỉ. Không ngờ lại có nơi như thế này…」
「Lần tới dã ngoại ở đây là ý tưởng không tồi nhỉ. Lúc đó em sẽ mang theo bentou.」
「Kyu~kyu~♪」
Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất cảm động trước cảnh đẹp này. Rosalia và Astesia cũng trầm trồ nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.
Khu rừng ở suối nguồn linh lực cũng vậy, khung cảnh ngoài đời đẹp hơn hẳn so với trong game.
Tôi tiếp tục bước đi trong khi suy nghĩ. Tiếng lá xào xạc và mùi hương cỏ cây dễ chịu thật đấy.
「Giờ thì quay lại chuyện chính nào, heo nấm…」
「Buhi!?」
Có lẽ bị giật mình trước sự đột nhập bất ngờ này, một sinh vật phủ đầy rêu và có nấm mọc trên trán nhìn chúng tôi và kêu lên.
Bingo! Chính nó. Và không chỉ có một. Một vài con heo nấm đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
「Được rồi, đi thôi!」(Weiss)
「Đành vậy, tôi sẽ đi cùng. Xin thần linh, bảo hộ chúng con!」(Astesia)
「Ah, cả hai người…」(Rosalia)
Astesia và tôi tấn công heo nấm bằng vũ khí sau khi tăng cường thể chất. Lúc nãy, tôi chắc hẳn đã bị phấn khích trước vẻ đẹp thanh tao và hùng vĩ của cảnh vật.
Mặc dù biết trong game heo nấm thông minh và nhanh nhẹn nhưng chúng tôi đã quá tự mãn.
■
「Haahaa~, tại sao heo nấm lại vừa nhanh vừa thông minh đến vậy?」
「Chết tiệt, chúng ta đã quá coi thường động vật hoang dã rồi.」
Chúng tôi đã rượt đuổi khoảng năm phút, tận dụng triệt để các cách như dùng mồi nhử, chướng ngại vật. Và rồi thấm mệt thở hổn hển, chúng tôi phải nhìn lũ heo nấm trốn thoát theo một cách thần kỳ nào đó…
「Buhi~buhi~!」
Mấy con heo nấm chạy sâu vào rừng, lắc mông như muốn khiêu khích tôi.
「Chúng đang coi thường chúng ta!」
「Giờ chì chúng ta chẳng khác gì mấy tên ngốc trong mắt chúng!」
「Anou… ngay từ đầu, không phải em nên đóng băng chúng sao…?」
「「…」」
Rosalia nói đúng quá, chúng tôi không cãi được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong mini-game "Bắt heo nấm", người chơi chỉ đơn giản là đuổi theo và bắt heo nấm đang chạy trốn. Thế nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến ý tưởng sử dụng ma pháp.
「Trước mắt cứ đuổi theo cái đã! Lần sau bắt gặp giao cho cô đấy…」
「Vâng, cứ để em.」
Chúng tôi tiến sâu vào rừng, tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi Rosalia cười khúc khích đằng sau. Chẳng quan tâm đến sự hiện diện của chúng tôi, các loài chim vẫn hót líu lo hòa âm với tiếng côn trùng, âm thanh vang vọng khắp không gian.
Sau đó, tại một khoảng rừng trống, trong một cái hốc trên cây, một con heo nấm lọt vào tầm mắt của tôi. Hơn nữa, vì lý do nào đó nó đang di chuyển loạng choạng.
「Trông hơi bất thường nhỉ…? Hay là nó ăn phải cái gì đó lạ?」
「Có thể là một cái bẫy. Hãy cẩn thận.」
「Nghe cũng hợp lý. Astesia, hãy chuẩn bị để có thể hồi phục bất cứ lúc nào.」
Dẫu nói là "bẫy", nhưng không nhất thiết phải là do con người tạo ra. Thế nên tôi và Rosalia vẫn cẩn thận di chuyển. Có thể có sương độc hay các mối nguy hiểm khác.
May mắn thay, Astesia là một chuyên gia về trị liệu. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô ấy và White ở phía sau sẽ xử lý được.
「Hmm… Mùi này…」
「Là rượu à…? Nhưng tại sao ở một nơi như thế này…」
「Lẽ nào…!」
Tôi vội vàng đi đến hốc cây và thấy có một thứ chất lỏng trong suốt tích tụ trong đó. Mùi của nó là sự kết hợp kỳ lạ giữa mùi vị đặc trưng của rượu và hương thơm ngọt ngào của trái cây.
「Weiss-sama, nguy hiểm lắm đó!」
「Không. Không sao đâu. Mà… có vẻ như con heo nấm đằng kia đang say rượu. Rosalia cũng thử uống một ít đi.」
Khi nhìn con heo nấm với cơ thể đã đỏ bừng và bước đi không vững, tôi múc một ít rượu từ hốc cây uống một ngụm. Khác hẳn với rượu bình thường, vị ngọt đậm đặc của trái cây lan tỏa trong miệng tôi.
「Cái này… vị ngon ngọt quá! Em chưa bao giờ uống loại rượu nào như thế này!」
Rosalia sau khi bị tôi dụ uống cũng thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
「Sao vậy, có chuyện gì à.」
「Kyu~kyu~!」
Có lẽ do chú ý đến tôi và Rosalia, Astesia đang cõng White trên vai cũng tò mò tiến tới.
「Cái gì thế này… ngon quá…」
Astesia cũng làm theo, nhấp một ngụm rượu trong hốc cây rồi mỉm cười, má cô ấy đỏ bừng vì phấn khích. Tửu lượng của cô ấy xem chừng không cao lắm.
「Ngoài heo nấm, chúng ta còn có thêm một nguyên liệu khác đáng để quan tâm đấy.」
「Quả là tuyệt vời, Weiss-sama! Nhưng tại sao lại có rượu ở một nơi như thế này…?」
「Tôi có biết một số tin đồn, động vật cất giữ trái cây trong hốc cây hoặc hốc đá, trong một số trường hợp hiếm hoi, chúng sẽ lên men tự nhiên và trở thành rượu. Nó là được coi điều kỳ diệu vì có thể xảy mà không có tác động của con người.」
Bố tôi ở kiếp trước là một người nghiện rượu, ông đã kể cho tôi nghe câu chuyện về những con khỉ làm rượu. Có lẽ tốt nhất là giấu ở những nơi không có thợ săn hay thứ gì tương tự. Có thể xảy ra ở một thiên đường cho động vật như thế này đúng là kỳ tích.
「Quả là Weiss-sama, ngài dường như biết tất cả mọi thứ.」
「Ehehe, ngon quá…」
「Không, Astesia, đừng uống nhiều quá, còn phải mang về nữa!」
Khi tôi nhìn Astesia vừa nhâm nhi, tận hưởng men rượu vừa thưởng ngoạn phong cảnh, cảm xúc muốn tận hưởng thiên nhiên của tôi bắt đầu phai nhạt.
Mãi mới có dịp mà, tiếc quá… Tôi đành mang heo nấm và rượu về.
■
「Náo nhiệt quá nhỉ…」
「Ufufu, điều đó chứng tỏ Weiss-sama được yêu mến nhiều như vậy đó.」
Vào ngày tổ chức lễ hội sinh nhật, tôi đi dạo trên phố cùng với Rosalia. Tất nhiên, tôi đang mặc một chiếc áo choàng với mũ trùm đầu cao cấp để không ai có thể nhận ra.
Nhân tiện, Rosalia đang mặc một bộ trang phục hầu gái mới toanh, che đi gia huy Hamilton và cô còn đeo một số phụ kiện nhỏ. Tôi thấy khá mừng vì cô ấy đang đeo chiếc nhẫn tôi tặng.
Cảm giác giống như một quý tộc lén lút đi cùng người hầu của mình vậy. White thì quá nổi bật nên nó đang ở dinh thự cùng với Astesia.
「Hôm nay là lễ mừng sinh nhật của Weiss-sama! Thưa quý khách, có rất nhiều món trong mới trong thực đơn độc quyền duy nhất hôm nay! Bánh quy yêu thích của Weiss-sama chẳng hạn...」
「Không, món ăn yêu thích của tôi phải là món do Rosalia nấu.」
「Em rất vui khi nghe vậy, nhưng hôm nay em xin phép nghỉ ngơi nhé. Dù sao thì mọi người cũng đang chúc mừng cho Weiss-sama mà.」
Quả là thương nhân có khác, họ đang bán những thứ như thường lệ với giá cao hơn một chút dưới danh nghĩa là mừng lễ hội sinh nhật. Mà, tôi đoán mình có thể thông cảm và coi như chưa nhìn thấy gì.
Nhân tiện, ngoài những cửa tiệm như thế này, còn có một số cửa hàng bán đồ chính hãng. Ví dụ như…
「Chúng tôi bán những đồng tiền vàng kỷ niệm có khắc khuôn mặt của Weiss-sama. Đây là sản phẩm kỷ niệm. Duy nhất hôm nay, duy nhất hôm nay!」
「Tôi mua! Cho tôi ba cái. Một để bảo quản, một để truyền giáo và một để trang trí!」
Trước một cửa hàng có khắc gia huy Hamilton trên biển hiệu, tôi ngay lập tức mua xu có khắc khuôn mặt Weiss tuy chúng hơi biến dạng. Kiếp trước không có hàng chính hãng nhưng giờ hàng thật đã ở ngay trước mặt.
Giờ còn không mua thì bao giờ!?
「Mồ, Weiss-sama, chẳng phải chúng ta có hàng mẫu ở dinh thự rồi hay sao…」
Không phải đâu, Rosalia… Mua thứ này ở đây là tốt nhất. Hơn nữa, nếu bán được nhiều, họ có thể sẽ bán tiếp vào năm sau.
Trông Rosalia hơi ngạc nhiên, nhưng khi tôi giải thích, cô ấy mỉm cười vui vẻ.
「Đúng là vậy nhỉ… Hãy tổ chức một lễ hội lớn hơn vào năm tới nhé.」
Chúng tôi cùng nhau tận hưởng bầu không khí vui vẻ đặc trưng của các lễ hội. Có thể nói đây là một thành tựu lớn tôi đạt được khi chuyển sinh thành Weiss.
Tôi không nghĩ người dân trong thị trấn thực sự tổ chức một lễ hội để mừng sinh nhật cho Weiss. Có thể sinh nhật của Weiss chỉ là cái cớ để mọi người trở nên sôi nổi. Nhưng chỉ cần thế thôi cũng khiến tôi hạnh phúc rồi.
Sau khi mua kha khá hàng, tôi gọi Rosalia, người đã đi cùng tôi suốt thời gian qua.
「Có nơi nào Rosalia muốn đến xem không?」
「Chà… vậy chúng ta đến của hàng đó nhé?」
「Cửa hàng đó…?」
Tôi đang bối rối vì chưa hiểu gì thì Rosalia mỉm cười.
■
「Mại dô mại dô! Ngon bổ rẻ! Đây là quán yêu thích của ngài lãnh chúa, nơi mà Weiss-sama từng ghé qua. Đảm bảo cực ngon!」
Rosalia đưa tôi đến quầy hàng nơi tôi đã từng ghé qua cùng cô ấy. Cửa hàng có vẻ làm ăn phát đạt, không phải chỉ vì bây giờ có lễ hội.
Tấm biển có khắc gia huy Hamilton và những xiên thịt, nấm xen kẽ ở đó có lẽ chính là lý do.
「Hơn nữa, hôm nay chúng tôi có món đặc biệt, thịt xiên heo nấm, một nguyên liệu thần thánh! Hương thơm của nấm hòa quyện cùng vị ngon của thịt lợn chính là heo nấm! Đảm bảo ngon tuyệt cú mèo.」
「Cái gì, thịt heo nấm sao!? Không phải hàng giả đấy chứ?」
「Nhưng có gia huy Hamilton. Chắc không lừa đảo đâu nhỉ?」
Khách hàng bắt đầu ồn ào hơn sau lời rao của chủ cửa hàng. Có vẻ như không chỉ có khách du lịch mà cả thương nhân và quý tộc ẩn danh cũng đến đây.
Điều đó cho thấy heo nấm hiếm và ngon đến nhường nào.
「Có vẻ như chiến dịch đã thành công phần nào rồi nhỉ.」
「Đúng vậy, chúng ta sẽ chỉ bán một lượng nhỏ heo nấm cho các cửa hàng thành viên. Chất lượng sẽ do nhà Hamilton đảm bảo… Chúng ta sẽ kiếm được tiền từ phí sử dụng gia huy còn cửa hàng cũng sẽ có sản phẩm để thu hút khách hàng. Một ý tưởng đột phá, đôi bên đều có thể hưởng lợi. Quả là Weiss-sama.」
「Haha, thành quả của quá trình học tập như một lãnh chúa mà lại.」
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, đáp lại lời khen ngợi của Rosalia. Đây là phiên bản đơn giản hóa của hệ thống quyền sở hữu trí tuệ ở kiếp trước của tôi. Mặc dù chỉ là bản nhái, nhưng vì nó chưa phổ biến trong thế giới này nên tôi nghĩ có thể tận dụng hiệu quả.
「Nhưng không ngờ cửa hàng này là một cửa hàng thành viên… Tôi có hơi vui đấy.」
Người chủ cửa hàng ở đây cũng đánh giá cao Weiss. Có vẻ như sự chăm chỉ của Weiss đã được ghi nhận, tôi vô cùng biết ơn về điều đó.
Khi tôi đang xúc động thì Rosalia thì thầm vào tai tôi.
「Thực ra, chủ cửa hàng này đã đến dinh thự một lần để chào hỏi.」
「Eh?」
Bất ngờ thật - Tôi mở to mắt khi nghe Rosalia. Và cô ấy tiếp tục nói với vẻ hạnh phúc.
「Lần trước, để xin lỗi vì đã nói nhiều điều thô lỗ trước mặt Weiss-sama… và do rất vui khi ngài khen đồ ăn của cửa hàng, có một lần, trên bàn ăn có thịt xiên ấy ạ. Ngài không nhớ sao? Đó thực ra là một món quà lưu niệm của người chủ cửa hàng.」
「Nói mới nhớ… Hình như lúc đó Rosalia nhìn tôi cười cười gì phải không nhỉ…」
Sau khi giải cứu Astesia, có một lần hiếm hoi tôi nhìn thấy những xiên thịt xếp thành hàng trên bàn. Tôi nghĩ hơi kỳ lạ vì nó khá khác với cách nấu ăn thông thường của Rosalia. Vậy ra mọi chuyện là như vậy.
「Nếu vậy cô cứ nói ra là được mà…」
「Hehe, chủ quán nói rằng việc đó rất xấu hổ và yêu cầu em giữ bí mật cho đến khi Weiss-sama phát hiện ra. Mà nhân tiện ở đây rồi, em chắc chắn chủ quán sẽ chúc mừng cho ngài từ tận đáy lòng.」
「Là vậy sao…」
Thành thật mà nói, tôi tránh đến cửa tiệm này vì nghĩ người chủ sẽ cảm thấy khó xử nếu danh tính của tôi bị tiết lộ. Nhưng ông ấy đã biết tôi là Weiss.
Lý do Rosalia nói ra vào lúc này có lẽ là để tôi đỡ cảm thấy ngại khi ghé vào. Tôi nghĩ cô ấy thực sự là một hầu gái tốt.
「Cảm ơn, Rosalia.」
「Ufufu, ngài sao vậy? Tốt nhất hãy nhanh lên. Thịt heo nấm sẽ bán hết mất.」
Rosalia vui vẻ nắm tay tôi và dẫn tôi đến quầy hàng. Dù có chút lo lắng nhưng tôi vẫn gọi sẽ cô ấy như trước.
「Chủ tiệm. Cho tôi gọi món xiên được đề xuất. Hai phần cho tôi và cô ấy.」
「Cậu là…」
Người chủ tiệm mở to mắt trong giây lát… như thể ông ấy vừa nhớ lại cái gì đó vậy.
「Aiyo! Anh giai à, anh lại mang một mỹ nữ xinh đẹp đi cùng à. Món ăn tôi đề xuất hôm nay là heo nấm. Tôi đang dùng nước sốt do tôi tự làm nên chắc chắn nó sẽ có hương vị khác với nước sốt ở dinh thự.」
「Vậy thì nhờ ông.」
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện qua lại nhưng dường như chủ cửa hàng đã biết tôi bí mật cải trang. Những xiên heo nấm được nướng trên lửa, mùi thơm của thịt và nấm càng kích thích cảm giác thèm ăn trong tôi.
Cuối cùng, xiên thịt nướng và nấm được ngâm trong nồi nước dùng đặc chế cho ngấm gia vị là lấy ra được.
「Trông ngon quá. Bao nhiêu tiền vậy?」
「Không cần đâu. Hôm nay là lễ mừng sinh nhật. Coi như đây là phần thưởng vì đã luôn nỗ lực vì thị trấn này đi.」
「…Vậy à, xin cảm ơn.」
Cảm ơn lòng tốt của chủ quán, tôi nhận lấy xiên thịt và cắn một miếng. Thịt nướng được tẩm nước sốt mặn ngọt, bên ngoài giòn rụm, thơm phức. Khi nhai, hương vị của thịt đậm đặc, lan ra để lấp đầy miệng. Đồng thời, vị của nấm cũng ngon hết sảy.
「Gì vậy, chẳng phải quá ngon hay sao!」
「Nó… không thể tưởng tượng nổi!」
Càng cắn, tôi càng cảm nhận được hương vị của thịt hòa quyện cùng nước sốt một cách rất tinh tế. Nói không ngoa chứ đây có thể là món ngon nhất tôi từng ăn ở thế giới này.
Hình như là khi ăn uống, các nhân vật trong game không chỉ hồi phục thể lực mà còn trở nên dễ mến hơn.
Tôi cứ nghĩ đó là chỉ là cơ chế game thôi… nhưng trong thực tế nó còn hơn cả những gì tôi mong đợi.
「Đúng thật, thịt heo nấm ngon tuyệt!」
「Haha, điều này cũng là nhờ có Weiss-sama. Có vẻ như cậu ấy đã tình cờ tìm thấy và săn được vài con.」
「Ghê thật⎯⎯ một thời gian trước thôi tôi còn chẳng biết liệu chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng giờ tôi rất vui vì mình sống ở lãnh thổ Hamilton.」
Bị cuốn theo chúng tôi, những khách hàng mua xiên thịt heo nấm đều bày tỏ sự ấn tượng của mình. Một số người trong số họ đã công nhận sự cố gắng của tôi… Rosalia và tôi nhìn nhau, gật đầu.
Dù chỉ chậm rãi từng chút một thôi, nhưng danh tiếng của tôi và nụ cười trên khuôn mặt người dân lãnh thổ Hamilton đã tăng lên.
「Lần sau tôi sẽ lại tới nữa nhé.」
「Ah, lúc nào cửa tiệm cũng sẵn sàng tiếp đón!」
Cửa tiệm tấp nập khách, chúng tôi cũng chào tạm biệt người chủ và nhanh chóng ra về. Hướng về dinh thự mà bước chân tôi cứ nhẹ tựa lông hồng.
■
Người đang cười toe toét vì lý do nào đó trong khi đợi chúng tôi ở dinh thự là Megu.
「Hai người lại đi chơi cùng nhau nữa rồi. Sao không rủ tôi nữa.」
「Megu… chúng tôi đi thị sát thị trấn. Không phải là vui chơi đâu.」
「Hmm, cô mất công dậy sớm, chải tóc, đeo trang sức và thậm chí còn xịt nước hoa mà bình thường chẳng bao giờ dùng. Tất cả chỉ là để đi thị sát thôi ư⎯⎯!」
「Cái g⎯」
Megu nói với một nụ cười nham hiểm trên môi, còn mặt Rosalia thì trở nên đỏ bừng. Đúng là Rosalia hôm nay dễ thương hơn phải một hai lần gì đó. Lẽ ra tôi nên khen ngợi cô ấy một cách đàng hoàng…
Sau đó, khi nhìn thấy phản ứng của tôi và Rosalia, Megu vui vẻ tiếp tục nói.
「Nghe này, Weiss-sama. Hôm qua cô ấy đã đứng trước gương nhiều lần…」
「Megu… cô biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nói nhiều hơn phải không?」
「À, tôi có việc phải làm rồi. Xin thứ lỗi.」
Megu hoảng sợ như muốn tẩu thoát khỏi một Rosalia đang nở nụ cười. Tôi tự hỏi cô ấy đã làm gì trước gương? Tôi hơi tò mò, nhưng có vẻ cô ấy cũng sẽ không trả lời nếu tôi hỏi đâu.
「Đừng bận tâm về những gì Megu nói.」
「Ah, ah…」
「Bây giờ, ngài hãy đi tắm rồi thay trang phục lịch sự. Tôi nghĩ sẽ vừa kịp thời gian chuẩn bị cho đến khi mọi người đến.」
Tôi thấy Rosalia nở một nụ cười hiền dịu, khác hẳn với nụ cười dành cho Megu. Giờ là lúc chuẩn bị cho bữa tiệc.
■
「Ahh, Thần thú-sama… cứu với…」
「Kyu~~kyu~~!?」
Sau khi tôi thay xong một bộ trang phục trang trọng, tôi thấy Astesia đang vuốt ve White với vẻ mặt bối rối. Vì sắp dự tiệc nên cô ấy cũng mang trên mình một chiếc váy màu hoa oải hương nhạt thay vì áo choàng thường ngày. Tuy nhiên, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của cô ấy giờ lại nhuốm màu lo lắng.
Tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ. Cho đến nay, cô ấy đã luôn phải chịu đựng sự khinh miệt của người lạ. Tôi rất biết ơn vì cô ấy đã quyết định gạt bỏ sự ngờ vực của mình đối với con người và tham gia vào lễ hội sinh nhật của tôi.
Nếu đem đi so sánh với cô ấy trong game thì việc cô ấy xuất hiện ở nơi đông người như thế này là điều không thể tưởng tượng được .
「Ổn chứ Astesia…? Nếu cảm thấy mệt, thì hôm nay cứ việc nghỉ ngơi.」
「Không sao đâu… em là tu sĩ riêng của anh mà.」
Khi thấy tôi, cô ấy nhanh chóng đứng dậy với vẻ mặt vô cảm thường ngày như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, chân cô ấy đang run rẩy và tôi có thể nhìn thấy sự lo lắng ẩn sâu trong mắt ấy.
「Astesia… cảm ơn vì đã ở bên tôi.」
「N--Này, đợi đã…」
Tôi nắm tay cô ấy và mỉm cười, hy vọng có thể làm cô ấy bớt lo lắng dù chỉ một chút. Tôi đoán cô ấy không ghét việc này lắm.
Fuhahaha, tôi được trở thành nhân vật mình thích và nắm tay nhân vật mình thích. Đây có phải là thiên đường không?
「White, hãy ở lại với Astesia. Linh mục và thần thú quả là một bức họa tuyệt tác đấy.」
「Kyu~kyu~」
「Weiss… cảm ơn anh. Ít nhất em không ghét khi anh nói như vậy.」
Vẫn với vẻ mặt vô cảm, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi. Tôi cố thể hiện sự quan tâm một cách tinh tế, nhưng có vẻ như đã bị phát hiện dễ dàng.
Tôi muốn tạo một chút bất ngờ mà không làm cô ấy khó chịu nên tôi nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô ấy.
「Chiếc váy đó trông rất hợp với màu tóc và làn da trắng của Astesia đó.」
「Cái g⎯ Phải nói câu đó từ đầu chứ, đồ ngốc!」
「Kyu~~kyu~~!!」
Chúng tôi đi đến địa điểm tổ chức bữa tiệc trong khi Astesia nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đỏ bừng.
■
Khi tôi mở cửa, đã có một số quý tộc và thương nhân quen thuộc đang trò chuyện. Aigis và Neil nhẹ nhàng vẫy tay. Còn ngài Reinhard thì mỉm cười và dùng ánh mắt cố nói với tôi rằng tôi cần bình tĩnh lại.
Rosalia và Megu đang bận rộn chạy xung quanh phục vụ các vị khách để làm họ thấy thoải mái nhất có thể. Còn Astesia, với White ở trên vai, đang quan sát tôi và Angela.
Giờ vàng đã điểm. Đây chính là vũ đài của tôi… của Weiss.
Thật "không may", em tôi - Phyllis, không thể đến do có việc ở trường. Nhưng tôi nghĩ đó là một điều tốt. Tôi vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với con bé.
Sau đó, đứng trước mặt mọi người, tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói.
「Kính thưa mọi người, được tiếp đón mọi người trong ngày sinh nhật tôi hôm nay là niềm vinh hạnh của tôi. Cảm ơn mọi người rất nhiều.」
Sau lời chào trịnh trọng mà tôi đã tập cả trăm lần trước gương, tôi nhận được những tràng pháo tay. Nhớ lại những gì đã xảy ra cho đến bây giờ, tôi ngẩng đầu lên và tiếp tục.
「Nhân dịp này, hãy bỏ qua những nghi thức câu nệ. Tôi có một bất ngờ dành cho tất cả những người đã không quản đường xá xa xôi đến dự tiệc. Rosalia!」
「Vâng! Đây là heo nấm mà Weiss-sama đã đích thân săn săn được. Cùng với đó là "Thần Linh Tửu" cực kỳ quý hiếm!」
Rosalia mang bít tết làm từ heo nấm và rượu lấy từ hốc cây ra. "Thần Linh Tửu" là cái tên tôi tự nghĩ ra. Ở tiền kiếp, nó được gọi là "Rượu khỉ", nhưng thế giới này không có con khỉ nào cả.
Ngoài ra, cái tên này mang cảm giác đặc biệt hơn nên tôi đoán là ổn thôi.
「Ồ, đây là heo nấm được người ta đồn đại sao! Tôi rất ngạc nhiên khi thấy nó được bán ở một quầy hàng, nhưng tôi không ngờ rằng ngài Weiss thực sự săn được nó…」
「Thần Linh Tửu? Nó có khác gì rượu thông thường không?」
Dường như tôi đã thành công với bất ngờ này và các vị khách đang có khoảng thời gian vui vẻ. Tôi thở phào, một ly Thần Linh Tửu được rót ra.
Tất nhiên, người rót là Rosalia.
「Vì những chuyện đã xảy ra trước đây nên tôi đang cố gắng uống ít rượu hơn.」
「Những lúc thế này uống một vài ly thì có sao đâu. Và ngài đừng lo, nếu Weiss-sama không còn là chính mình, em sẽ cho dạy dỗ lại ngài cẩn thận.」
「Heeeh, nghe đáng sợ thế. Cảm ơn Rosalia. Tôi sẽ không chìm đắm trong men rượu nữa.」
Nhấp một ngụm rượu, vị ngọt thanh tao của trái cây hòa quyện cùng vị cay nồng của cồn lan tỏa khắp khoang miệng. "Waa⎯⎯ ngon quá!" - tôi không thể nói như vậy mà chỉ mỉm cười chào khách.
Sau khi nhận được lời chúc mừng từ ngài Reinhard, Aigis, và nghe Neil ba hoa một lúc, tôi chào lại mọi người một cách bình thường. Sau đó, tôi nhận thấy Aigis cứ nhìn tôi và đi đi lại lại.
Màn chào hỏi xong rồi mà… Có chuyện gì thế nhỉ? Trong khi tôi đang nhìn cô ấy với một dấu hỏi trong đầu, ngài Reinhardt chỉ cười gượng gạo. Sau đó, khi nhận ra ánh mắt của tôi, ngài ấy chỉ vào Aigis và khẽ cúi đầu.
Điều đó có nghĩa là nhờ tôi lo cho cô ấy?
「Sao vậy, Aigis?」
「Weiss… Tôi… đã tập khiêu vũ… Tuy chưa giỏi lắm nhưng tôi đã rất cố gắng đấy.」
「Aah, ra là vậy, điều đó thật tuyệt vời.」
「Ừmmm⎯⎯」
Cô ấy đang lắp bắp gì đó, do tôi làm gì sai hay không hiểu ý mà cô ấy bĩu môi chăng? Thành thật mà nói tôi cũng rối lắm chứ. Rốt cuộc, không có cảnh nào của cô ấy liên quan đến khiêu vũ trong game. Mặc dù là con gái một gia đình quý tộc nhưng cô ấy được xây dựng giống với một chiến binh hơn. Tại sao cô ấy lại tập nhảy…? Khi nghĩ về điều này, tôi đã nhận ra.
「Không lẽ Aigis muốn khiêu vũ với tôi?」
「Ừ, đúng vậy. Dĩ nhiên nếu Weiss không thích thì…」
Mặt cô tươi tắn hẳn lên, mặc dù trông khá bồn chồn, cô ấy cũng đưa tay về phía tôi. Cô ấy trông thật dễ thương trong bộ váy màu xanh nhạt nổi bật trên nền tóc đỏ.
Hơn nữa, cái cách một cô gái nhỏ e thẹn ngước nhìn tôi như mong muốn được che chở làm tôi cảm thấy như bị hớp hồn… Ai lại có thể từ chối được cơ chứ?
「Đương nhiên rồi. Chẳng là… tôi cũng không giỏi lắm đâu nên đừng kỳ vọng gì quá lớn nhé.」
「Hehe, không sao đâu. Chỉ cần được khiêu vũ với Weiss thôi là tôi thấy hạnh phúc rồi.」
Ngay khi tôi nắm tay cô ấy, một điệu Valse bắt đầu vang lên trong khán phòng. Như thể người ta đang đợi chúng tôi sẵn sàng vậy. Trong lúc tôi còn hơi bất ngờ vì họ canh giờ chuẩn vậy thì điệu nhảy đã bắt đầu.
Tôi phải công nhận là Aigis khiêu vũ không thực sự tốt. Nhưng từ khuôn mặt của cô ấy tôi chắc chắn rằng cô ấy đã tập luyện rất chăm chỉ.
Đàn ông đích thực là phải biết dẫn dắt trong những thời khắc như thế này. Ở kiếp trước, tôi không có kinh nghiệm khiêu vũ. Tuy nhiên, có lẽ do đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt với Rosalia cho bữa tiệc của Aigis và vì Weiss tiếp thu rất nhanh nên cơ thể tôi vẫn còn nhớ.
Tôi nhẹ nhàng nắm tay Aigis mỉm cười với cô. Tuy di chuyển vụng về và không đồng điệu với nhạc nhưng cô có vẻ nhẹ nhõm, vẻ mặt dịu đi. Khi bản nhạc kết thúc, cô mỉm cười. Tôi thực sự rất vui khi thấy cô ấy giờ rất khác so với một con người tràn ngập sát khí như trong game.
Những người xung quanh chúng tôi vẫn tiếp tục khiêu vũ… Bữa tiệc đã thành công tốt đẹp.
■
「Phew, mệt nhưng vui nhỉ…」
「Kyu~kyu~」
Sau khi bữa tiệc kết thúc và tiễn khách ra về xong, tôi ngồi thẫn thờ trong sảnh tiệc đã được dọn dẹp sạch sẽ với White trên vai.
「Ngài đây rồi, hôm nay chắc ngài mệt lắm. Nếu không sớm nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng đến công việc ngày mai đấy.」
「Rosalia à… tôi đã rất vui vì mọi người đến…」
「Đúng vậy nhỉ. Em cũng rất vui khi thấy Weiss-sama được mọi người chúc mừng.」
Khi Rosalia đến bên tôi, cô ấy cũng nhìn quanh sảnh tiệc. Khuôn mặt cô ấy trông vui vẻ, dù không nói ra nhưng tôi biết rằng chúng tôi đang có chung cảm xúc.
Đúng vậy, bữa tiệc này là kết quả nỗ lực của chúng tôi. Ban đầu, Weiss bị giáo phái Hades lợi dụng, nhưng tôi đã thành công trong việc thay đổi tương lai và được mọi người kính trọng. Tôi còn cứu được Aigis, Astesia, hay cả những người dân trên lãnh thổ như Kaiser.
Đó không chỉ là công sức của tôi. Tôi có thể làm được điều này vì cô ấy vẫn luôn tin tưởng vào tôi… tin tưởng vào Weiss.
「Thực sự cảm ơn cô rất nhiều, Rosalia.」
「Weiss-sama…?」
Tôi không khỏi bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Rosalia. Cô ấy chắc cũng không biết tại sao lại được cảm ơn.
Vì thế tôi phải nói cho rõ ràng.
「Đó là lời cảm ơn vì đã luôn ủng hộ tôi suốt thời gian qua.」
「Ufufu, cảm ơn ngài, Weiss-sama. Mặc dù không phải một cách để bày tỏ lòng biết ơn nhưng liệu ngài có thể đáp lại một mong muốn ích kỷ của em được không?」
Hai người chúng tôi nhìn nhau, Rosalia mỉm cười bẽn lẽn. Có chuyện gì vậy nhỉ? Tôi không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý, rồi cô ấy đỏ mặt và nói.
「Thì là… Em nghĩ nếu là một hầu gái thì hành động thế này thật ích kỷ, nhưng liệu ngài có thể khiêu vũ với em không?」
「Eh…」
「Khi em nhìn thấy ngài khiêu vũ với Aigis-sama, em cảm thấy ghen tị… Kya!?」
「Chỉ thế thôi thì không vấn đề gì đâu.」
Tôi nắm lấy bàn tay vẫn đang ngại ngùng của Rosalia và bước một bước. Sau đó cô ấy lập tức bước đi đồng điệu với tôi.
Đúng như dự đoán, Rosalia hiểu rất rõ về tôi.
Sự phát triển của game đã thay đổi khá nhiều. Tôi không sẽ còn điều gì chờ đợi phía trước. Nhưng có Rosalia và những người khác, chúng tôi sẽ vượt qua mọi khó khăn. Đó là những gì tôi cảm thấy trong khoảnh khắc này.
Nói một cách ngắn gọn thì là nhượng quyền thương hiệu ấy, bên Hamilton sẽ cung cấp thương hiệu và nguyên liệu, còn các cửa hàng sẽ phân phối. Khá giống với những gì Mixue đang làm.