Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 6

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web novel - Chương 56: Bài kiểm tra thể chất(8)

56— Bài kiểm tra thể chất(8)

Wreeeeeeeng—

Tiếng còi báo động vang lên liên tục. Đó là tiếng báo động cảnh báo sự xuất hiện của một con quái vật thực sự, không phải là một con quái vật huấn luyện.

—Chết tiệt! Vào ngày quan trọng như hôm nay mà lại xảy ra chuyện! Cái con quái vật khốn kiếp đó!

—Vậy có nghĩa là phần còn lại của Bài kiểm tra thể chất sẽ tự động bị hủy bỏ sao?

Khán giả tụ tập tại trung sân tập luyện trong nhà bắt đầu đứng dậy từng người một và tiến về phía lối ra, vừa đi vừa lẩm bẩm phàn nàn.

“Ựa… Trực thăng của tôi….”

Mặt khác, Park Won-hyeok bị choáng váng vì mất phương tiện di chuyển. Tất nhiên, với một vụ Break gần đó, việc chiếc trực thăng bị hủy hoại là điều đã được dự liệu. Nó tựa như việc đương đầu với một cơn cuồng phong giữa lòng biển cả.

“Có mỗi chiếc trực thăng thôi mà ngươi tiếc dữ vậy?”

“Cái đó… tôi mua trả góp….”

“Ôi trời.”

Việc trả góp đầy đủ là không thể tránh khỏi. Ryu Jung-min thực sự cảm thông cho Park Won-hyeok, mặc dù chỉ là trong thâm tâm.

“Đã như vậy rồi, ngươi không nghĩ là ngươi nên đi giúp đỡ một chút sao? Dù sao thì ngươi cũng không có nơi nào để đi nữa, đúng không?”

“Cái gì? Tôi á?”

Park Won-hyeok lắc đầu dữ dội tỏ vẻ không hài lòng.

“Tôi cũng có chút lý trí đấy. Làm sao tôi có thể làm vậy được. Tôi không phải là người xấu xa đến mức đi cướp công với đàn em.”

“He he, đừng nghiêm túc thế chớ. Chỉ là đùa thôi mà.”

Ở đây, cả Ryu Jung-min, Park Won-hyeok và cả những người người đại diện của các Hội đang rời đi đều không có ý định tham gia vào trận chiến này.

Rốt cuộc, đây là vấn đề cần được giải quyết trong Học viện quân sự Han-yul. Không phải là nơi để Hội can thiệp.

Nếu họ vô tình can thiệp, học viên có thể sẽ trừng mắt nhìn họ vì đã cướp mất thành tích của chúng. Không cần phải tự chuốc lấy rắc rối vô ích.

Vì vậy, cách làm đúng đắn nhất lúc này là lặng lẽ tránh sang một bên.

“Thế bây giờ ngươi định làm gì? Rõ ràng là ngươi không thể gọi taxi.”

“Ryu Jung-min, cô có tình cờ đến bằng ô tô không….”

"KHÔNG."

Ryu Jung-min nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế và đi về phía lối ra của sân tập luyện trong nhà. Park Won-hyeok đi theo sau cô.

“Đi mà người đẹp, thả tôi xuống trước cửa Hội của cô cũng được, nha?”

“Xe nhỏ lắm.”

“Ít nhất cũng phải có cốp xe chứ...!”

***

Đen đủi thay, tên tôi có trong danh sách trực tuần này. Nghĩa là, với tư cách của một thành viên thuộc Đơn vị phản ứng đầu tiên, tôi phải hạ gục con quái vật đó.

“Haaa… tại sao quái vật lại phải xuất hiện đúng lúc này….”

Chắc chắn, tên của Arna cũng được đưa vào cùng với tên của tôi. Sau khi đánh giá khả năng chiến đấu, tôi lại phải làm việc với Arna.

Chúng tôi vội vã chạy tới Phòng tác chiến.

—Ôi, phiền thật. Giữa ban ngày ban mặt mà cũng có chuyện nữa?

—Hầy, tôi còn phải bỏ đi giữa chừng khi đang ăn nè.

Ngay tại Phòng tác chiến, nhiều học viên đã tụ tập với vũ khí sẵn sàng trên tay, họ đã chạy đến ngay sau khi nhận được lệnh điều động.

—Ủa, hôm nay ai là người chỉ huy vậy? Sao vẫn chưa đến?

Các học viên nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm, nét mặt của họ cho thấy một kỳ vọng rằng đó không phải là một người vô tích sự.

—Ô nô…

Nhưng than ôi, mong muốn đó đã hoàn toàn bị dập tắt. Đúng lúc này, một người đàn ông bước vào Phòng tác chiến.

Gầy như que tăm, có quầng thâm dưới mắt và tóc tai bù xù…

Han Yoo-min, một giảng viên thuộc bộ phận kỹ thuật, đã đến.

—chúng ta tiêu đời rồi. Trong tất cả giảng viên, tại sao lại là Han Yoo-min…

Khi nghe tin Han Yoo-min sẽ là người chỉ huy, các sinh viên đều rên rỉ đồng thanh.

Mọi người đều biết hắn ta là một kẻ bất tài.

“Ah… Tại sao tình huống này lại xảy ra trong ca làm của tôi vậy…?”

Trận chiến còn chưa bắt đầu, nhưng Han Yoo-min đã toát mồ hôi hột, không hiểu sao trông hắn ta còn căng thẳng hơn cả các học viên.

Mặc dù hắn ta sẽ không trực tiếp ra trận.

“Kỹ, kỹ, kỹ thuật viên…! Đem tài liệu cũ lại đây…! Nhanh lên…!”

Tuy nhiên, vẫn háo hức muốn đóng vai người chỉ huy, Han Yoo-min hét lớn, gọi Kỹ thuật viên.

Chắc hắn đã có sẵn một kế hoạch.

“Vậy lần này xuất hiện loại quái vật nào thế?”

Khi Arna hỏi, tôi đã quét mắt quanh Phòng tác chiến. Trên màn hình, tôi nhìn thấy dòng chữ MÃ 61.

“Là Mã 61 Jaggan.”

“Jaggan… Một con quái vật hạng C.”

Arna thở dài nhẹ nhõm. Đây là điều đáng mừng. Nếu tới lượt Han Yoo-min mà xuất hiện một con quái vật hạng cao thì đó sẽ là một thử thách không thể giải quyết.

“Không tốn quá nhiều thời gian đâu ha.”

Nhưng mặc dù đây là một con quái vật dễ xử lý, nhưng sẽ không khôn ngoan nếu hoàn toàn lơ là, vì vẫn còn phải xét đến yếu tố đột biến.

Ghi nhớ điều đó, chỉ huy của chúng ta nên tạo ra một chiến lược phù hợp...

“Gì cơ? Phải tiến hành theo kế hoạch đấy ư?”

“Thì,thì ,thì…! Thì sao hả, có vấn đề gì à…!”

Nhìn vào cuộc trò chuyện giữa hai người kia, kỳ vọng đó có vẻ khá vô vọng. Khuôn mặt của kỹ thuật viên, người đang trao đổi kế hoạch với Han Yoo-min, trông không ổn lắm.

Tôi lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ.

“Địa hình và tình huống lúc đó rất khác, nếu con quái vật chỉ giống nhau mà dùng kế hoạch trong quá khứ thì có hơi...”

“M, m, mày! Mày thì biết cái gì mà dám ra lệnh cho tao…! Mày chỉ là một kỹ thuật viên thôi đấy!”

“Đó không phải là một mệnh lệnh, nhưng…”

“Suỵt, suỵt, im đi…!”

Có lẽ vì mới cãi nhau nên Han Yoo-min đã ở trong trạng thái cực kỳ nhạy cảm, vung tay lên, hét lớn.

“Mày, mày, mày không phải là người chỉ huy ở đây! Là tao…! Tao sẽ tự mình quyết định…!”

"Nhưng…"

“Mày, Mày, mày chỉ là kỹ thuật viên, mau ngồi im lặng ở máy tính của mày đi! Đừng can thiệp vô cớ nữa!”

Có một số người hét lớn để tránh bộc lộ sự bất tài của mình. Han Yoo-min chính là kiểu người như vậy.

Cứ đụng tí là la hét inh ỏi, nóng nảy chẳng khác gì một con chó chihuahua.

“Vâng, tôi xin lỗi. Lỗi của tôi khi vượt quá giới hạn.”

Ngược lại, kỹ thuật viên có vẻ trưởng thành hơn. Kỹ thuật viên cúi đầu một lần rồi trở về chỗ ngồi để tiếp tục nhiệm vụ của mình.

“Đồ ngu ngốc... dữ liệu thì đã ghi sẵn rồi, tại sao mày còn cố thực hiện kế hoạch khác khó hơn…?”

Đôi khi, thực sự có những trường hợp thẩm quyền được giao trực tiếp cho kỹ thuật viên ở đây khi mọi thứ trở nên mơ hồ. Nhưng có lẽ vì lòng tự trọng với tư cách là một giảng viên, Han Yoo-min dường như có ý định tự mình chỉ huy kế hoạch.

Đing—!

Ngay sau đó, đồng hồ reo lên tiếng chuông. Dữ liệu liên quan đến trận chiến này đã được gửi đến.

“M, Mọi người, mau tham khảo ở ô số 1 Playbook!”

Playbook. Đây là một tệp nén cung cấp thông tin chi tiết về quái vật, chiến thuật cụ thể, hướng dẫn hành động theo tình huống cụ thể, đội hình và nhiều thông tin khác, tất cả đều có thể dễ dàng truy cập ngay cả trên chiến trường, thông qua đồng hồ thông minh.

“Ể? Đây là chiến lược cho trận chiến sắp tới sao?”

Arna nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ, mở to mắt và lập tức nhíu mày.

“Đây chính xác là chiến thuật chúng ta đã sử dụng vào mùa hè năm ngoái mà! Ai lại định áp dụng chính xác chiến lược đã sử dụng ở vùng núi vào khu vực thành thị chứ?”

Arna lắc đầu không tin. Các học viên gần đó cũng có phản ứng tương tự.

Tôi cũng cảm thấy như vậy.

“Buồn cười thật.”

Tham khảo dữ liệu cũng không có vấn đề gì. Nhưng việc sao chép và sử dụng nó hoàn toàn thì không thể tưởng tượng được.

Ít ra thì hắn ta cũng phải bỏ chút công sức sửa đổi vài từ chứ.

Han Yoo-min còn bất tài hơn tôi nghĩ, hắn ta gợi lại những ký ức về thời tôi còn ở trong quân ngũ.

Hồi đó cũng có những kiểu người như này. Tôi nhớ ra một người, một trung sĩ vừa mới chuyển công tác khi tôi vẫn còn là hạ sĩ.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy có một người liều đến mức đột nhập vào khu vực nghỉ ngơi của nữ giới trong khi đang thực hiện nhiệm vụ.

Điều hắn làm còn đáng kinh ngạc hơn. Hắn ta chỉ biết úp mặt vào gối và chăn trong khu nghỉ, rồi cứ thế dụi dụi...

Sau đấy, Hắn ta đã bị một nữ sĩ quan từ phòng nhân sự của tiểu đoàn bắt quả tang.

Chuyện gì xảy ra sau đó ư? Chà, bạn có thể đoán được rồi.

Hắn đã bị giải ngũ trong nhục nhã.

“Này...? Cậu đang nghĩ gì mà mặt cứ đần ra thế?”

"Không có gì đâu."

Tóm lại.

Điều tôi muốn nói là…

thế giới này đầy rẫy những cá nhân vô dụng đến mức không thể xử lý được những việc cơ bản.

Trường học, quân đội, công ty — luôn luôn như vậy. Luôn có ít nhất một kẻ bất tài ở mọi nơi.

Học viện quân sự Han-yul cũng không ngoại lệ.

“Đợi đã…! Cậu định đi đâu? Chúng ta sắp ra trận rồi đấy!”

Bỏ qua lời gọi của Arna, tôi tiến thẳng đến phòng máy. Rồi ngồi xuống trước máy tính.

“Ồ, đây là chương trình mà mình chưa từng thấy trước đây.”

Mọi thứ đều lạ lẫm với tôi. Tôi quyết định thử nghiệm một chút bằng cách mò mẫm xung quanh để làm quen với nó.

“Hở? Khoan đã! Chưa được phép mà sao em dám chạm vào thế hả?”

Đúng lúc kỹ thuật viên chạy tới, bắt gặp tôi đang nghịch máy tính. Anh ta kéo mạnh cánh tay tôi.

“Em không thể cứ thế mà chạm lung tung được. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì nguy to! Mau ra ngoài đi!”

“Em muốn sử dụng ô số 2 của Playbook.”

“Hả?”

Khi nhắc đến Playbook, kỹ thuật viên nới lỏng tay. Với đôi mắt mở to, anh ta hỏi tôi.

“Tại sao đột nhiên em lại quan tâm đến Playbook?”

Việc đụng vào Playbook cũng có nghĩa là sửa đổi kế hoạch, và không tuân theo lệnh của Han Yoo-min.

Tôi quay sang nhìn Han Yoo-min, người đang đứng đằng xa, lau mồ hôi một cách lo lắng. Kỹ thuật viên cũng nhìn theo ánh mắt của tôi về phía Han Yoo-min.

“Có một số người chỉ có cái tôi lớn mà chẳng hề có tí năng lực nào cả.”

“…”

“Em nghĩ, Làm việc dưới trướng một người chỉ huy yếu kém như vậy thật sự rất mệt mỏi.”

Tôi biết vì tôi đã trải nghiệm hết rồi. Tôi đã gặp nhiều trường hợp như vậy trong suốt sự nghiệp của mình – từ giám đốc điều hành thì bận chuyển giao công việc để có thêm thời gian nghỉ ngơi, đến chủ tịch không quan tâm đến công ty. Tôi luôn phải làm việc chăm chỉ vì họ và cố gắng làm hài lòng họ không ngừng trước mặt người khác.

Chịu thôi chứ biết sao giờ. Đấy là công việc của tôi, là kế sinh nhai của tôi, vậy làm sao tôi có thể lên tiếng được đây? Tôi phải tuân theo nếu họ ra lệnh cho tôi.

Đó là số phận của một tên cấp dưới hèn mọn.

Nhưng.

Ít nhất thì ở đây, tôi không muốn trở thành như vậy. Tôi không muốn bị một người vô năng nào đó bóc lột.

Tại sao tôi phải tuân theo những mệnh lệnh vụng về của cấp trên? Đây không phải là công việc hay mạng sống của tôi.

Tôi thực sự chẳng còn gì để mất nên quyết định hành động theo ý mình, với ý định biến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.

“Vậy, em tính làm gì?”

“Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu có ít nhất một hình thức bảo hiểm để phòng ngừa mọi rủi ro sao?”

"Bảo hiểm…"

Tôi không định thay đổi toàn bộ kế hoạch đâu. Chỉ là muốn chuẩn bị một quân bài tẩy, để lỡ có cần thì tôi có thể tự mình ra tay mà không cần Han Yoo-min cho phép.

“Em cần tôi làm gì?”

Kỹ thuật viên, cảm nhận được ý định của tôi, mắt dần sáng lên. Đó là dấu hiệu cho thấy anh ta sẽ hợp tác với trò chơi của tôi.

Tôi nói với kỹ thuật viên,

“Vậy thì nhờ anh mang dữ liệu của Mã 35 Marcosias đến đây.”