Hai ngày sau đó, thứ Sáu, tôi nhận một tin nhắn trên điện thoại Anonyous. Lúc này đã quá nửa đêm.
Người gửi là Hắc Khuyển (Kuroinu).
Ai đây?
Tôi mở tin nhắn.
‘Tối nay cùng làm nhiệm vụ không?
Tất nhiên cậu vẫn chưa biết chúng tôi, cơ mà Bạch Nhiệt (Hakunetsu) cũng tham gia đấy.”
Đó là thứ được viết trong tin nhắn.
Một lời mời nhiệm vụ.
Tại Anonymous, nhiệm vụ về cơ bản sẽ được thực hiện cùng cộng sự phù hợp với bản thân, cải thiện kỹ năng nhóm và tăng tỷ suất hoàn thành nhiệm vụ. Thường là vậy, nhưng, như vừa xong, cũng có thể làm việc với người khác ngoài công sự của mình nữa.
Những lời mời kiểu này gọi là ‘shade’.
Roll nói rằng tôi chưa bị shade vì vẫn là lính mới.
Lý do thì hiển nhiên, xác suất nhiệm vụ thành công sẽ giảm.
Vậy thì, lời mời này là sao?
Mới 5 ngày từ lúc tôi gia nhập Anonymous.
Điện thoại công vụ của mọi thành viên đều xuất hiện cái tên ‘Shion’ nên tôi đoán mình đã được biết đến.
Chưa kể còn vụ án trên mặt đất kia nữa.
Hẳn họ phải biết rằng tôi chưa thể kiểm soát năng lực của bản thân.
À không, cũng có khả năng bị shade sau 5 ngày là chuyện bình thường. Ai biết được?
Cơ mà tôi còn chưa thực hiện dù chỉ một nhiệm vụ trước đó…
Chưa kể vào lúc khuya khoắt thế này ư?
Đúng là rắc rối.
Đã thế, tôi gửi tin nhắn cho Roll để tham khảo. Mong là cô ấy chưa ngủ.
[Tôi bị shade này.]
Tôi gửi rồi thở một hơi.
Người đầy mồ hôi, tôi định đi tắm.
Đang cân nhắc thì điện thoại rung lên. Còn chưa đến một phút từ lúc gửi tin nữa.
Không phải tin nhắn mà là cuộc gọi đến. Từ Roll.
Tôi mở máy.
[Alo!]
Giọng điệu mệt mỏi vang lên. Quả nhiên cô ấy đang ngủ mà.
“Alo. Xin lỗi, tôi đánh thức cô sao?”
[Còn phải hỏi à? Anh nhìn xem mấy giờ rồi? 1 giờ sáng đấy.
…. Thôi bỏ đi, ai shade anh? Tôi cá là Khói (Kemuri) hay ai đó ở cùng cấp độ anh ta đây.]
Cô ấy nhanh chóng thay đổi thái độ dù vừa mới ngái ngủ một khắc trước. Nếu tôi gửi tin vào điện thoại cá nhân thì chắc không được hồi đáp mau vậy đâu.
“Không phải, một người tên Kuroinu.”
[À, tên đó. Vậy chắc có cả Hakunetsu rồi.
Từ chối đi. Mặc kệ thì càng tốt.]
Vậy à? Dù nhận lời, tôi cũng chỉ thành gánh nặng cho họ thôi, nên từ chối là tốt nhất. Năng lực là thứ duy nhất ngon lành ở tôi mà.
Tuy vậy, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nói ‘Cứ thử xem!’ hay gì chứ.
“Hiểu rồi. Chào nhé!”
Định tắt máy thì Roll tiếp tục.
[Vì không lường trước điều này sẽ đến nên tôi chưa cảnh báo anh, đừng nhận bất cứ shade nào. Vẫn còn quá sớm đối với anh, và cũng nguy hiểm nữa.
Anh sẽ được thoải mái shade chỉ sau khi chúng ta hoàn thành vài nhiệm vụ thường cùng nhau và đã cải thiện năng lực đến một mức độ nào đó.
Còn hiện giờ, chuyện đó bị cấm.]
Đây hẳn là lý do tôi chưa thể nhận shade. Cô ấy lo cho tình trạng của tôi sao?
Tạm thời nên nghe theo cô ấy.
Tôi đáp lại.
“Rõ rồi.”
[Tốt. Chúc ngủ ngon!]
Cô tắt máy.
Giờ thì, vì đã mất công mời, tôi thấy tệ nếu lờ họ đi như Roll nói, nên tôi sẽ gọi cho Kuroinu-san và lịch sự từ chối anh ta.
Tôi tìm liên lạc của Kuroinu-san trong điện thoại công vụ và bấm gọi.
Có hơi căng thẳng đấy.
Mong là anh ta không phật ý.
Ngắn thôi, phía bên kia bắt máy.
[Chào. Buổi tối tốt lành, nhóc vượt chuẩn! Cậu sẽ tới chứ!? Sẽ tới chứ nhỉ!?]
Giọng nói ầm ĩ bất ngờ vang đến, đến mức tôi phải đưa điện thoại ra xa.
Có vẻ khi nói chuyện điện thoại với người này thì không nên để máy ở gần tai.
Quan trọng hơn, từ chối thế nào đây…
“Không, tôi phải từ chối lần này thôi. Thành thật xin lỗi.”
[Hảaaaaaa! Nghe gì chưa Hakunetsu? Quả nhiên không được mà!]
“Xin lỗi nhé….”
Tôi nghe thấy giọng nói của Hakunetsu ở đầu bên kia ‘Đưa máy cho tôi’.
[Chào. Hakunetsu đây.
Cho tôi biết lý do đi… À không, để tôi tự đoán.
Roll bảo cậu thế phải không? Rằng hãy từ chối bọn này.]
“Ờm, phải…”
[FUFU, FUFUFU.
FUFUFUHAHAHAHAHAHAHA!! Cậu hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay cô nhóc đấy nhỉ? Cậu sẽ làm bất cứ điều gì con bé nói! Nguuu ngốc nguuuu ngốc!!]
“……..”
……. Người này bị sao vậy?
[Tôi đã điều tra về cậu rồi.
Còn trinh! Không gấu chó! Tuy mặt mũi chẳng tệ nhưng chưa từng được tỏ tình!
KUHAHAHAHA!! Cậu sống trên đời làm quái gì thế AHAHAHAHA!!]
Tôi nghe họ cười to và rõ. Hình như Kuroinu-san cũng đang cười nữa.
Thứ âm thanh khó chịu ấy cứ váng động.
Không phải coi thường, đúng hơn là họ đang khích tôi. Tôi hiểu được chuyện đó.
Tôi tính tắt máy mà không nói gì thêm.
Roll đã đúng, đáng lẽ nên lờ đám này đi.
[KHOOOOOAAAAAAAN! Cậu vừa định tắt máy phải không!?
KUKU, FUHIHI. Thực ra tôi chưa điều tra cậu tí nào đâu!! KUKU... FUHII.
Tóm lại! Cậu thiếu nhiệt huyết quá! Cứ kệ Roll đi!
Khỏi lo! Dù có mắc sai lầm thì bọn này cũng không trách cậu đâu!
Chưa kể là nhiệm vụ này chỉ như dạo đêm trong công viên thôi!]
Nên làm gì đây?
Sau những lời cuối, tôi, chỉ một chút, cảm thấy muốn tham gia cùng họ. Nghe có vẻ vui đấy.
Bỏ trò khích tướng sang bên, đúng như họ nói, cứ thế này liệu có ổn không?
Thành thật mà nói, không có nhiều sức nặng ràng buộc trong lời Roll.
Cho đến hiện giờ cô ấy chưa hề hé môi về năng lực của bản thân, biết đâu cô còn yếu hơn tôi thì sao?
Toạc móng heo ra thì Roll không quá đáng sợ.
…
[Ồ! Tôi cảm nhận được một sự lưỡng lự này!
Cậu tham gia chứ!? Tham gia chứ hả!?
Thế nào, đàn ông lên Shion! Come on! Come on baby!
Quẩy lên điii!?]
Và tôi đưa ra câu trả lời.
“…. Tôi nhận lời. Tôi phải đến đâu?”
[Ngoooooooon! Cậu ta sẽ tới!!
Café, số 10! Mật khẩu là <A I U E O>!
Bọn tôi sẽ chờ! Good bye!]
---------------
“Số 10, làm ơn!”
Hiện tôi đang ở quán café được điều hành trực tiếp bởi Anonymous.
Phải, là lối vào mọi khi.
Tại đây có thể trao đổi những thông tin quan trọng.
Số 10 ám chỉ những thông tin cực kỳ bí mật và không thể trao đổi công khai, nên chủ quán sẽ quản lý chúng.
“Mật khẩu?”
“… A I U E O.”
Tôi đáp.
“Điểm A-12. Gõ 2 lần lên cửa chớp số 5.”
Nhận được thông tin, tôi rời quán café và hướng tới địa điểm chỉ định.
Tất nhiên là đi bộ.
Mọi người ở Anonymous rất nghiêm ngặt trong việc xử lý thông tin về ‘nơi chốn’ của họ.
Có hơi phiền phức, cơ mà sự cẩn thận này cũng ngầu ra phết.
Điểm A-12 là một khu đỗ xe.
Tôi xác nhận cửa chớp số 5 tận hai lần rồi gõ 2 cái.
Cánh cửa mạnh mẽ mở ra.
“Cảm ơn vì đã tới, Shion! Tôi là Kuroinu!”
“Còn tôi là Hakunetsu!”
Đèn được bật lên, soi sáng bóng đêm bên trong nhà kho.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc xe trông siêu nhanh (tôi không hiểu biết về oto lắm nên chẳng rõ hãng nào).
Body màu đen được chiếu sáng đầy mê hoặc.
Hakunetsu-san ngồi xuống đầu xe, đưa tay lên chiếc kính râm màu đỏ.
Anh ta mặc bộ suit trắng, trông dáng vẻ khá nguy hiểm.
Và phía sau là Kuroinu-san, đang đứng khoanh hai tay lại.
Trang phục gồm bộ suit đen cùng chiếc kính râm đen.
Kuroinu-san có thân hình chắc nịch. Hakunetsu-san thì cao và mảnh khảnh.
“…. Lần đầu gặp mặt. Tôi là Shion.”
“Chà chà! Rất mừng vì cậu đã tới, Shion-kun.”
“Nhờ Hakunetsu cả còn gì!”
“À! Đúng là nhờ tôi nhỉ!”
Tệ rồi. Hai người này siêu ồn ào luôn.
“Giờ thì, có một chuyện bọn tôi phải cảnh báo cậu trước.”
Hakunetsu-san đứng dậy và bước về phía này. Đến bên cạnh, anh ta nắm chặt vai tôi.
Đẩy chiếc kính râm lên một chút, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi.
Rồi nói.
“Đừng hé răng nửa lời vụ này với Roll, được chứ!?”
“Phải, yêu cầu của tôi cũng tương tự.”
Kuroinu-san gật đầu.
… Thôi xong rồi, đáng ra nên nghe lệnh Roll mới phải.
Đánh giá từ thái độ hai người này, Roll hẳn nguy hiểm lắm…
“Mà nếu Roll biết được thì cậu cũng chẳng dễ dàng gì nên tốt nhất đừng táy máy.”
“… Quả nhiên Roll rất đáng sợ sao?”
“Để xem! Đánh giá tổng của con bé là ‘all S’! Quái vật đấy!”
Đùa nhau… Cô ấy mạnh vậy sao!?
Không rõ đánh giá tổng là sao, cơ mà sắp vãi ra quần rồi này…
“Về mặt sức mạnh, Roll là số 6 của Anonymous!
Dù chuyện gì xảy ra thì cũng đừng để Roll phát giác vụ này!
Bằng mọi giá!”
Tôi ớn lạnh và gật đầu kịch liệt.
Một sự hối hận muộn màng.
“Nếu đã biết vậy rồi thì sao anh còn shade tôi?”
Kuroinu nhoẻn miệng cười.
Hakunetsu cũng thế, và chỉnh lại cặp kính.
“Chuyện là…”
“Thrill và nhiệt huyết! Bọn này muốn làm nhiệm vụ với cậu! C’mon baby!”
Họ nói, ngồi vào xe và khởi động máy.
Kuroinu-san ở ghế lái, Hakunetsu-san thì ghế phụ lái.
Chưa kịp định thần, cửa sau xe đã mở ra.
Tôi đóng băng tại chỗ, chết lặng.
“Lên đi, lính mới!”
Tôi bị cuốn theo đà và mau chóng chui vào trong.
Chiếc xe gầm rú.
Tôi bị đập đầu lên cửa.
“Auuu…”
“Nàooo, xuất phát thôiii!!”
“Khoan, nhiệm vụ là gì thế!?”
Tôi khởi hành mà còn chưa nắm rõ chi tiết công việc.
Mọi chuyện đột ngột quá, đành chịu thôi.
Không còn đường lui nữa.
“Tôi nói một lần thôi, nghe cho kỹ đấy!
Nhiệm vụ yêu cầu lái xe đến thị trấn bên cạnh!
Có sòng bạc ngầm ở đó, và một ‘món hàng’ đã được tuồn vào! Dường như là do sai lầm của một đồng đội từ chi nhánh!
Ta phải thu thập và BÙM! Phá huỷ nó! Hẳn Lực Lượng Tự Vệ cũng sẽ xuất hiện! Tuỳ theo tình hình chắc sẽ phải đổ máu đấy!
Nhiệm vụ có độ khó nằm giữa C và A!”
“Ờ! About ! Nhưng với chúng ta thì cấp độ đó chẳng là gì hết inu!!”
Tôi nghe họ nói và thắt dây an toàn.
Điện thoại ở trong túi.
Tôi phân vân có nên nhờ Roll giúp hay không, nhưng cuối cùng lại thôi.
Tôi nhẹ thở dài.
Chiếc xe lao đi như điên hoàn toàn phớt lờ luật giao thông, tiếng động cơ gầm rú tên đại lộ.
Cảnh vật trôi qua.
Thị trấn của tôi nhanh chóng khuất tầm mắt.
Nếu được quay về quá khứ, tôi sẽ vả thẳng vào mặt mình ‘Nghe lời Roll đi thằng kia’.
“Khi nào ta đến nơi?”
Tôi hỏi với giọng kiệt quệ.
“Sớm thôi! Tầm hơn tiếng nữa!?”
“Hiểu rồi.”
Tôi từ bỏ và chọn cố hết sức cho nhiệm vụ, rồi nhắm mắt lại.
Như muốn cản trở quyết tâm ấy, tiếng động cơ và bản nhạc ồn ào vang vọng trong xe.
Bảng chữ cái tiếng Nhật được chia thành các nhóm. Đây là nhóm tất cả nguyên âm. Kuroinu kết thúc câu này bằng 'inu'. Rùng mình, hồi hộp Khoảng chừng đó Chó đen Bạch (màu trắng), Nhiệt (sức nóng)