Kawaikereba Hentai demo Suki ni Natte Kuremasu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 6

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7414

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 162

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 164

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 172

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2139

Tập 08 - Chương 05: Đó là tại sao mà chúng tôi không thể yêu nhau

Nguồn cơn sự việc là vào lúc khi cô ấy đi đến lễ hội văn hóa ở trường em trai cô ấy. Cô ấy đã bị từ chối bởi người con trai mình thích. Sốc, cô ấy đã tìm kiếm nơi ẩn náu trong thế giới của rượu. Tâm trí rối bời vì rượu của cô ấy đã quyết định ‘Yeah, hãy đi kiếm em giai nào đó nào’, và cô ấy tiến đến trường cao trung tư thục Momosawa, nơi mà các cậu con trai tụ tập ở lễ hội văn hóa. Đó là một ngày chủ nhật vào nửa cuối tháng 10. Ở đó, cô ấy gọi những cậu trai nào kích thích đủ sự hứng thú của cô ấy.

Cô ấy nhận ra là cô ấy bị gọi là một kẻ quấy rối nhưng đã không để tâm quá nhiều về chuyện đó. Với quá nhiều rượu trong cơ thể, cô ấy không thể nghĩ đúng đắn dù cách nào đi nữa. Thay vào đó, tất cả những cảm xúc tiêu cực như ‘Mình buồn’ và ‘Mình cô đơn’ khuếch đại và lấp đầy trong đầu cô ấy...

Người đã gọi tên cô ấy trong tình trạng đó là cậu con trai ấy. Một người bạn của em trai cô ấy. Cậu con trai mà cô ấy đã gặp vô số lần cho đến giờ. Tất cả những lần đó cô ấy đã chọc cậu ấy vì những phản ứng đáng yêu của cậu ấy. Cô ấy chưa bao giờ hình dung là cô ấy sẽ yêu cậu ấy một ngày nào đó.

Sau khi cậu ta tìm thấy cô, cậu ấy đã lắng nghe cô trong văn phòng hội học sinh. Thoạt đầu, cậu ấy la rầy cô ấy một cách giận dữ, nói những thứ như “Chị đang làm cái quái gì thế?!” nhưng sau khi cô ấy đã giải thích hoàn cảnh của mình và cô ấy đã bị bạn trai đá như thế nào thì cậu ấy trở nên tốt bụng và thấu hiểu.

Với cậu trai, đó chắc chắn không phải việc gì đặc biệt. Không, nó gần như không cần giải thích. Nhìn thấy ai đó tổn thương như cô ấy, cậu ấy chỉ thể hiện sự thông cảm với sự tổn thương thôi. Thế thôi. Không hơn không kém.

Nhưng có lẽ là vì điều đó.

Không có bất cứ ý nghĩa hay toan tính ẩn nào đằng sau những lời của cậu trai. Tất cả đều là vì lòng tốt thuần khiết và cô gái có thể cảm nhận sự rung động bên trong lồng ngực mình. Mặc dù cô ấy đã say như chết lúc đó nhưng cô ấy vẫn nhớ rõ trái tim mình đã cảm thấy như thế nào lúc đó.

Có phải đó là do trái tim yếu đuối của cô ấy? Có phải là vì cô ấy cô đơn sau khi mất đi một người yêu tiềm năng?

Đó có thể là lí do cho việc kia và cô ấy nhận thức được cô ấy có tính cách nhanh chóng đổ ai đó. Nhưng mà lí do đó không ảnh hưởng gì cả. Những lời nói và hành động của chàng trai đơn giản đã làm ấm lên trái tim lạnh lẽo của cô ấy. Đó là tất cả lí do mà Yuuhi cần để, một lần nữa, yêu.

*

Ngày hôm đó, cô ấy, Akiyama Yuuhi, có thể đã căng thẳng hơn bao giờ hết trong cả cuộc đời mình.

Đó là một buổi chiều bình thường cuối tuần, vào nửa cuối tháng 11. Khi tiết học đại học đã kết thúc, cô ấy có một cuộc hẹn mà cô ấy sẽ gặp ai đó để có một buổi uống nước thư giãn trong một quán cà phê, nơi mà họ đã vào vài phút trước.

Người mà cô ấy ở cùng đây là cậu con trai mà cô ấy có những cảm xúc đơn phương. Cậu ấy nhỏ hơn cô ấy ba tuổi và mặc dù cậu ấy không gì khác mà là một cậu nam sinh cao trung nhưng Yuuhi, người lẽ ra tràn đầy tự tin vì tất cả những kinh nghiệm của cô ấy lại căng thẳng kinh khủng. Tuy nhiên, Keiki, người vẫn đang mặc đồng phục của mình không biết Yuuhi đang căng thẳng như thế nào và cậu ấy chỉ bình tĩnh nhìn xung quanh quán cà phê.

“ Vậy nhìn bên trong nó như thế này.”

“ Một vài người bạn của chị làm part-time ở đây.”

“ Thật sao? Có cảm giác rất yên bình ở đây. Em thích lắm.”

“ Chị mừng là em thích chỗ này.”

Cô ấy nói như thế với giọng bình tĩnh nhưng trái tim cô ấy đang đập như điên. Nhiều đến mức nó thật sự bắt đầu đau.

[ Sao mình lại căng thẳng dữ vậy?]

Akiyama Yuuhi là một người đã từng yêu nhiều người trước đây. Cô ấy có kinh nghiệm trong cảm xúc về yêu và được yêu. Dù vậy thì chỉ ngồi đây cùng với một cậu trai nhỏ tuổi hơn thôi đã khiến cô ấy cảm thấy như trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ấy cứ vô thức chỉnh lại tóc mình hoặc bào chữa cho cách hành xử của chính mình với những suy nghĩ như [ Mình là một học sinh sơ trung lần đầu yêu sao?] nhưng không việc nào giúp bản thân cô ấy bình tĩnh lại. Tuy nhiên, cô ấy phải cư xử như một người trường thành mà cô ấy về cơ bản là vậy và cô ấy phải dẫn đầu lúc này.

“ Umm, em muốn ăn gì, Kei-chan? Chị rất đề nghị bánh cuộn đó.”

“ Vậy thì em sẽ tin lời đề nghị của chị.”

“ Cứ để đó cho chị.”

Rung chiếc chuông, một nữ phục vụ đi đến để lấy đơn. Cả hai người họ chọn bánh cuộn. Với nước uống, Yuuhi chọn trà đen và Keiki gọi cà phê.

“ ...Umm, Kei-chan?”

“ Vâng?”

“ T-Thời tiết hôm nay đẹp lắm, đúng không?”

“ Eh? ...Ah, đúng vậy, đúng thật là vậy.”

“ Yeah yeah. Nó rất là đẹp...”

... ... ..

... ... ... ...

... ... ... ... ...

[ ...Chính xác thì bây giờ mình nên nói gì với em ấy khi tụi mình ở một mình chứ?!?!?!?!]

Những cảm xúc bùng nổ bên trong Yuuhi. Dù cô ấy là người đã mời cậu ấy nhưng cô ấy vẫn chưa lên kế hoạch gì hơn điều này cả. Cô ấy chưa lên kế hoạch cho bất cứ thứ gì, chính xác là như vậy. Và việc nói về thời tiết cũng không phải là một cách tốt để phá vỡ sự im lặng.

[ Có lẽ mình nên mời Shou-chan nữa...]

Bất ngờ ở một mình với cậu con trai mà cô ấy có nhiều cảm xúc với là một rào cản quá mức. Cho đến bây giờ, tất cả những lần cô ấy gặp Keiki là với Shouma và Asahi và vào lúc đó, cô ấy vẫn chưa có bất cứ cảm xúc lãng mạn nào cho cậu ấy.

[ Không ngờ là mình lại đột nhiên lạc lối như thế này...]

Đúng vậy, ngay lúc này, cô gái bất lực với những việc cô ấy nên làm. Yuuhi-san, người lẽ ra có thể khoe khoang về kinh nghiệm của mình, đang cư xử như một cô gái đang trải nghiệm tình yêu đầu đời của mình và cô ấy thậm chí không thể nói bất cứ thứ gì về vấn đề cảm xúc của cô ấy.

[ Còn nữa, có hợp pháp để một người 20 tuổi như mình mời trẻ em đi uống trà không chứ?!]

*Vâng, việc đó hoàn toàn hợp pháp.

Như bạn có thể thấy, Yuuhi rõ ràng bị quá tải bởi tình hình. Nhiều đến mức thậm chí người ngồi đối diện cô ấy cũng bắt đầu thấy lo lắng cho sinh viên đại học này.

“ Yuuhi-san, chị cảm thấy không tốt hả?”

“ K-Không, chị hoàn toàn ổn! Đúng hơn là, chị tràn trề năng lượng luôn!”

“ Thật sao? Nếu chị đã nói vậy.”

Cô ấy quơ tay dữ dội để cam đoan với cậu trai về sức khỏe của cô ấy. Đáp lại, cậu ấy chỉ thể hiện một nụ cười lo lắng.

[ Kei-chan thật sự tốt bụng...]

Giống như lúc đó ở lễ hội văn hóa, sự tốt bụng không bao giờ mất của cậu ấy khiến trái tim Yuuhi loạn nhịp. Cô ấy đã bắt đầu cảm thấy ngọt ngào bên trong, mặc dù cô ấy không cắn lấy một miếng bánh nào. Cô ấy trở nên hạnh phúc một cách nghiêm túc chì vì chút tử tế, thứ đã khiến cho cậu trai trông bình thường trước mặt cô ấy trông như một chàng hoàn tử hấp dẫn. Ôi phép màu của tình yêu.

“ Ehehe~”

“ Giờ chị còn cười nữa?! Chị có thật sự ổn không thế?!”

“ Chị hoàn toàn ổn đó nha~!”

Lúc này Yuuhi không thể ngưng cười toe được. Trái tim của một thiếu nữ có thể phức tạp kinh khủng và vẫn rất giản đơn nhiều lúc. Cùng lúc mà Yuuhi lấy lại sự tích cực của mình, đồ gọi của họ đến. Bánh cuộn và nước uống được đặt lên bàn và nữ phục vụ nói “ Hai người không cần vội~” và rời đi để lại họ một mình lần nữa.

“ Vậy thì ăn thôi nào.”

“ Vâng, cảm ơn vì bữa ăn.”

Cả hai đều nhặt nĩa lên và đặt một miếng bánh cuộn vào miệng mình. Cùng một lúc, đôi mắt của họ lấp lánh.

“ Ohhh, cái bánh cuộn này ngon lắm luôn! Nó mịn quá luôn!”

“ Đúng đó! Cái cảm giác mịn này đúng là tuyệt nhất!”

Con người cảm thấy hạnh phúc khi họ ăn gì đó ngon lành. Sự ngượng ngùng trước đó đã tiêu biến không dấu vết và nhờ vào những chiếc bánh đặc biệt gọi ra mà cuộc nói chuyện đã trở lại đúng hướng.

[ Mình mừng là Kei-chan đang vui vẻ.]

Cậu trai đang tận hưởng chiếc bánh mà cô ấy đã đề nghị. Yuuhi cảm thấy hạnh phúc kinh khủng chì với việc nhìn thấy điều đó.

“ Nhưng mà thật sự có ổn không khi chị đãi em?”

“ Eh, sao em hỏi vậy?”

“ Em không thật sự nổi giận với chị lúc đó ở lễ hội văn hóa nên không cần phải làm lành hay sao đâu.”

“ Hm... nhưng dù sao chị đúng là đã làm phiền em một chút mà nên chị chỉ muốn cảm ơn em về chuyện đó thôi.”

“ Cảm ơn em à?”

“ Yeah. Chị phải đền đáp sự tử tế của em.”

“ Vậy thì, em tới đây”

“ Yeah.”

Khi cô ấy thấy nụ cười của Keiki, Yuuhi không thể kìm nén được.

Khi những chiếc bánh cuộn đã hoàn toàn biến mất khỏi dĩa của họ, cậu trai lên tiếng khi Yuuhi đang đặt cốc trà của cô ấy xuống.

“ Thật ra thì, em muốn nói chuyện với Yuuhi-san.”

“ Em muốn sao?”

“ Asahi-san lo lắng về chị đó. Chị ấy nghĩ là chị đang cư xử khá là kì lạ.”

“ Asahi-chan lo lắng à...?”

Yuuhi biết tại sao. Sau khi thức tỉnh một tình yêu mới ở lễ hội văn hóa, Yuuhi đã liên tục nghĩ về cậu trai cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày, từ bên ngoài đến lúc về nhà. Asahi đã thấy điều này là một lí do để lo lắng cho cô ấy.

“ Em đã nghe là chị bắt đầu cư xử kì lạ từ sau lễ hội văn hóa nên em nghĩ có thể chị vẫn còn có trái tim tan vỡ. Nên em nghĩ là em sẽ lắng nghe chị nếu chị cần ai đó nói chuyện với mình.”

“ Kei-chan...”

Đó chắc chắn là lí do tại sao mà cậu ấy đã chấp nhận lời mời uống trà của Yuuhi. Sau khi nghe về việc đó từ Asahi, cậu ấy đã lo lắng là cô ấy vẫn còn tổn thương vì bị đá và muốn làm cô ấy vui lên hết sức cậu ấy có thể.

“ ...Em tốt bụng lắm đó”

“ ? Yuuhi-san?”

“ ... ...”

Cô ấy có thể cảm thấy ngực mình bừng cháy và ánh mắt cô ấy dính chặt vào Keiki. Cô ấy muốn nói với cậu ấy ngay lập tức cô ấy cảm thấy như thế nào. Về việc cô ấy đã tiếp tục ấp ủ những cảm xúc này cho cậu ấy kể từ lễ hội văn hóa.

Nếu cô ấy không nói ra ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ sống những ngày còn lại như trước đây. U ám và trong sự mơ hồ. Và đó—là thứ mà cô ấy sẽ không bao giờ cho phép xảy ra.

“ ...Umm, Kei-chan?”

“ Vâng?”

“ Nếu em thấy ổn... em có thể...”

[ Trở thành bạn trai của chị không?]

Đó là tất cả những gì cô ấy phải nói. Và nếu cậu ấy chấp nhận, cô ấy có thể công khai thể hiện những cảm xúc này với cậu ấy và yêu cậu ấy và được yêu nhiều như cô ấy muốn. Cô ấy sẽ ôm cậu ấy và thậm chí nuông chiều cậu ấy. Cô ấy sẽ làm bất cứ thứ gì cho cậu ấy nếu họ trở thành một cặp. Nhưng dù vậy—

“ Em có thể giúp cho chị một vài lời khuyên về tình yêu được không?!”

Trước khi cô ấy nhận ra, cô ấy đã thốt ra những lời đó. Đó là cách tệ nhất có thể cho một cô gái nhiều kinh nghiệm như cô ấy trốn chạy.

*

Tối hôm đó, ở tầng hai của nhà Akiyama, bên trong căn phòng của người con gái lớn nhất.

“ Eh?! Em đổ Kei-kun hả, Yuuhi-chan?!”

Sau khi nghe chi tiết từ Yuuhi, Asahi đã không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.

“ Hey, chị lớn tiếng quá đó!”

“ Ah, chị xin lỗi... chị chỉ...”

Cô ấy đã tự hỏi việc Yuuhi đột ngột ghé qua là để làm gì nhưng cô ấy không ngờ Yuuhi nói “Em thích Kei-chan” đơn giản như thể không có gì hết.

“ Vậy ra đó là tại sao mà em cư xử kì lạ à, Yuuhi-chan?”

“ Yeah... em đã bị tương tư...”

“ Tương tư hả? Cái đó giải thích tại sao mà lúc nào em cũng mơ mộng hết.”

Bí ẩn đã được giải đáp.

“ Mà thôi, vô trong và ngồi xuống đi.”

“ Em cảm ơn, em ngồi đây” Yuuhi nói khi cô ấy ngồi xuống giường.

Đứng khỏi ghế, Asahi ngồi xuống kế bên cô ấy.

“ Vậy từ khi nào mà em nảy sinh tình cảm cho Kei-kun?”

“ Kể từ lễ hội văn hóa đó ở trường Shou-chan ấy.”

“ Ahhh, chị cũng đã nghĩ thế.”

Asahi không có mặt ở đó nhưng cô ấy đã nghe về việc cha của họ đã đi đến để mang bợm rượu Yuuhi về nhà với xe của ông ấy vào ngày hôm đó.

“ Em đã buồn rầu với trái tim tan vỡ và Kei-chan đã rất là tốt với em...”

“ Oho, và đó là tại sao mà em đổ em ấy à.”

“ ... ...”

Yuuhi chỉ gật đầu đồng ý với giả định của Asahi. Khi cô ấy thấy cái phản ứng đáng yêu quá mức từ em gái mình, Asahi chỉ muốn ôm ấp Yuuhi thôi nhưng vì đây không phải là lúc cũng không phải nơi cho việc đó nên cô ấy kìm chế lại.

“ Vậy nên em muốn hỏi Asahi-chan vài lời khuyên...”

“ Chị không phiền gì đâu, nhưng mà... khá là hiếm đó nha. Thông thường, nếu em tìm thấy một tình yêu mới, em sẽ là người tấn công mà không cần suy nghĩ mà.”

“ Đúng là vậy, nhưng mà chỉ lần này em không thể làm thế...”

“ Nghĩa là sao?”

“ Kei-chan khác với tất cả những đứa con trai mà em từng hẹn hò trước đây.”

“ Thì, em ấy là một đứa kì lạ mà.”

“ Em không nghĩ em ấy sẽ chấp nhận nếu em kêu em ấy đưa em đến khách sạn đâu.”

“ Chị nghĩ là bất cứ con người bình thường nào cũng sẽ từ chối cái kiểu đề nghị đó.”

Bất cứ ai cũng sẽ khá bối rối nếu mà quá nhiều bước bị bỏ qua nhanh như thế.

“ Em đã ôm em ấy trong lúc say ở lễ hội văn hóa nhưng em ấy không có phản ứng gì nhiều hết.”

“ Vậy là em đã làm chuyện như thế à?”

“ Em đã nghĩ em ấy chắc chắn sẽ nhượng bộ nếu em đẩy ngực mình vào người em ấy nhưng mà quyến rũ Kei-chan khá là khó khăn...”

“ Ahhh... có nhiều con trai không thích nếu em quá chủ động đâu.”

“ Thật sao?!”

“ Yeah. Chị lúc nào cũng thấy phiền nếu mấy đứa con trai quá bạo với chị nè.”

“ V-Vậy Kei-chan giống vậy sao?”

“ Chắc chắn rồi.”

“ Không thể nào...”

“ Mà chị sẽ không phiền nếu Shou-kun hung bạo với chị đâu.”

“ Em không nghĩ việc đó sẽ xảy ra đâu.”

Dù gì thì em trai của họ cũng là một đứa Lolicon mà nên không cách nào mà cậu ấy bị hấp dẫn bởi chị gái của mình giữa tất cả những người khác. Đó cũng là một trong những thứ khiến cậu ấy rất đáng yêu nhưng ngay bây giờ thì cuộc nói chuyện về em gái của Asahi quan trọng hơn.

“ Vậy hay tụi mình hỏi ý kiến Shou-kun đi?”

“ Shou-chan hả?”

“ Em ấy biết khá rõ Kei-kun, theo chị nghĩ, nên lời khuyên của em ấy có thể thậm chí đáng giá như vàng ấy.”

“ Hmm...”

“ Có chuyện gì không ổn à?”

“ Shou-chan thiếu tế nhị...”

“ Chị muốn là người ở phe Shou-kun nhưng chỉ cái này thì chị không thể.”

Dù sao đi nữa thì cậu ấy cũng vừa làm cho cô bạn gái siêu cấp đáng yêu của mình khóc mà. Rõ ràng cậu ấy không phải là người có thể làm thần tình yêu của Yuuhi.

“ Nhưng nếu em không hỏi Shou-kun thì sẽ khó để mà tạo ra điểm chung với Kei-kun đó.”

“ Đúng là vậy, nhưng mà... vấn đề là, hôm nay, em đã mời Kei-chan đi uống trà.”

“ Thật sao?”

“ Yeah, em đã nói đó là để đền đáp em ấy cho những gì em ấy đã làm trong lễ hội văn hóa. Em đã cố gắng thổ lộ nhưng em không thể... và rồi em đã nói thứ hoàn toàn khác...”

“ Em nói gì?”

“ Em hỏi xin em ấy lời khuyên về tình yêu...”

“ Eh...?”

Kể cả Asahi cũng lạc trôi không biết phải bình luận điều đó như thế nào và đôi mắt cô ấy mở to.

“ Em yêu cầu em ấy cho em lời khuyên về tình yêu?”

“ Yeah...”

“ Em yêu cầu điều đó từ người em thích?”

“ Yeah...”

“ Ahhhh...”

Sau khi xác nhận điều đó một lần nữa, Asahi nhìn lên trần nhà.

“ Giờ em đã thật sự tiêu rồi. Điều đó làm cho nghe như em có tình cảm đơn phương với một đứa khác vậy và Kei-kun rõ ràng là kiểu người sẽ hiểu sai sau khi nghe điều gì đó như thế.”

“ Y-Yeah...”

Ngay cả Yuuhi cũng biết cô ấy đã làm rối tung lên. Điều đó khiến cho việc tỏ tình với Keiki bây giờ thậm chí còn khó hơn nữa.

“ Nhưng em ấy có đồng ý, đúng không?”

“ Yeah...”

“ Vậy thì không phải việc đó thật sự không tệ đến mức đó sao?”

“ Không hả?”

“ Vì em ấy đã yêu cầu được giúp em nên em có lí do thật sự để gặp em ấy, đúng không? Nên em chỉ cần nói chuyện với em ấy thật nhiều thật nhiều và gần gũi hơn với em ấy thôi.”

“ Ah...”

Ánh sáng trở lại với đôi mắt đẫm lệ của Yuuhi. Cô ấy sau đó ôm chặt chị gái mình.

“ Asahi-chan... em yêu chị!”

“ Aye, aye. Chị cũng yêu em, Yuuhi-chan... nhưng mà giờ buông chị ra nào, xin em. Chị không thở được.”

Vỗ đầu em gái cô ấy, Asahi suy ngẫm về tiến triển này.

[ ...Không ngờ là mình phải giúp Yuuhi-chan trong vấn đề tình cảm...]

Cô ấy bất ngờ vì một tình huống như thế này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Trong vấn đề tình yêu, Yuuhi lúc nào cũng vượt về phía trước một cách bất cẩn và Asahi hầu hết chỉ theo dõi cô ấy trong bóng tối.

Cô ấy không thể không nghĩ là toàn bộ tình huống này hiếm hoi kinh khủng.

[ Có lẽ điều đó cho thấy lần này em ấy nghiêm túc như thế nào?]

Dù sao đi nữa thì người kia cũng là bạn của em trai họ nên Asahi sẽ thấy nhẹ lòng nếu Yuuhi tìm được cho mình một người bạn trai đáng tin cậy. Là chị của cô ấy, Asahi sẵn sàng giúp đỡ cô ấy với mọi thứ.

*

Sau khi đã tắm xong buổi tối hôm đó, Yuuhi quay trở lại phòng mình, đặt lưng lên tường khi cô ấy giữ điện thoại trong tay. Ở bên kia đầu dây là cậu trai mà cô ấy có tình cảm.

“ Xin lỗi vì gọi em vào giờ này. Chị có làm phiền em không?”

“ Không sao đâu. Là về chuyện lời khuyên về tình yêu, đúng không?”

“ Yeah, chính xác là vậy.”

Vì họ là học sinh cao trung và sinh viên đại học, thời khóa biểu của họ không giống nhau lắm. Việc có smartphone thật sự rất tiện. Nó có thể kết nối bạn với gần như bất cứ ai bất cứ lúc nào. Dùng lời khuyên về tình yêu như một cái cớ, sự thất bại trước đó của cô ấy hóa ra đã trở thành một sự may mắn ẩn, làm cho Yuuhi lúc nào cũng có lí do để liên lạc với Keiki.

“ Nhưng mà chị thật sự có ổn với việc hỏi em về chuyện này không thế? Em không muốn khoe nhưng mà em không có bất cứ kinh nghiệm nào trong tình yêu hay gì đâu đó, chị biết không?”

“ Việc đó hoàn toàn ổn mà. Chỉ nói chuyện với em như thế này chắc chắn sẽ giúp được chị rồi, Kei-chan.”

“ Giúp chị hả? Bằng cách nào?”

“ Như một ví dụ đó. Cậu con trai đó khoảng bằng tuổi em.”

Đúng hơn thì cô ấy hiện đang nói về chính cậu con trai đó.

“ Oh, vậy là cậu ấy nhỏ hơn chị hả. Cậu ta là người như thế nào vậy?”

“ Cậu ấy là kiểu người khá bị động...”

“ Ohh, kiểu ngoan ngoãn à. Em hiểu rồi...”

“ Chị đoán là sẽ thành thật hơn để mà nói có cảm giác như em ấy không có bất cứ hứng thú nào với con gái ấy.”

“ Con trai như thế tồn tại à?”

“ Họ có thể tồn tại, yeah...”

[ Chị đang nói về em đó, em biết không?] Cô ấy muốn nói với cậu ấy nhưng cô ấy giữ những cảm xúc đó khóa chặt trong lồng ngực mình.

Ghi chú bên lè, Keiki có nhiều hứng thú với con gái. Chính xác thì, cậu ấy liên tục ước một cô bạn gái. Nhưng cậu ấy đã quyết định là cậu ấy sẽ cho trinh tiết của mình cho người con gái cậu ấy yêu. Kết quả là, cậu ấy có vẻ là kiểu người hơi cũ kĩ khi so sánh với hầu hết người trẻ ngày nay. Tuy nhiên, cậu ấy có yêu thích việc nghĩ về ngực, như bất cứ cậu con trai khỏe mạnh nào sẽ làm.

“ Mà, dù sao đi nữa. Mặc dù chị có nhiều kinh nghiệm nhưng đây là lần đầu tiên chị có tình cảm với một cậu con trai nhỏ tuổi hơn chị nên chị muốn nghe ý kiến của em vì em là học sinh cao trung ở cùng độ tuổi với cậu ấy. Chị không nghĩ hỏi Shou-chan sẽ có ích gì nhiều.”

“ Yeah, thằng đó là Lolicon mà nên lời khuyên của nó chắc chắn sẽ không giúp được gì nhiều cho chị. Em hiểu rồi. Cứ hỏi em bất cứ điều gì đi.”

“ Cảm ơn em.”

Cô ấy sẽ không có nhiều cơ hội như thế này thường xuyên. Đây là lúc để tìm ra gu của Keiki về phụ nữ.

“ Vậy, câu hỏi đầu tiên. Em nghĩ gì về ngực chị?”

“ Ngực chị hả?!”

“ Chị khá là tự tin về chúng đó nhưng mà có lẽ tụi nó nên bự hơn chút nữa hả?”

“ K-Không, em nghĩ chúng như thế là ổn rồi..”

“ Thật sao?! Em muốn chạm thử không?!”

“ Chị đang hỏi em cái gì vậy hả?!”

“ Thay vào đó, em đang nghĩ gì vậy hả? Kei-chan, đồ biến thái ~”

“ Giữa tất cả mọi người em không muốn bị nói như thế bởi Yuuhi-san đâu!”

“ Fufu.”

Thậm chí dù cô ấy không thể thấy cậu ấy, cô ấy vẫn có thể hình dung được khuôn mặt đỏ của cậu ấy lúc này. Sau đó, Yuuhi đã hỏi cậu ấy nhiều câu hỏi khác. Món ăn ưa thích của cậu ấy là gì, màu và nhãn hiệu đồ ưa thích của cậu ấy, và còn nữa.

Khi cậu ấy nghe những câu hỏi đó, Keiki sẽ cười, hơi bất ngờ hoặc hốt hoảng một chút nếu nó liên quan tới thứ gì đó biến thái.

“ –Câu hỏi số 8: Em sẽ hẹn hò với người con gái lớn tuổi hơn chứ?”

“ Dĩ nhiên rồi.”

“ Thật sao? Em đừng có bất ngờ mà nói với chị là em thích nữ sinh tiểu học nha?”

“ Em không phải là Lolicon, đảm bảo luôn, em không bận tâm con gái lớn tuổi hơn đâu.”

“ Chị hiểu rồi... vậy là việc đó khả thi...”

Yuuhi không thể không cười toe. Cô ấy cảm thấy hạnh phúc vì biết được là vẫn có một cơ hội cho cô ấy. Nhưng mà...

[ ...Chỉ nghe giọng em ấy như thế này là không đủ.]

Cô ấy cảm thấy vui khi nói chuyện với cậu ấy qua điện thoại như thế này và cô ấy thấy hạnh phúc. Những vẫn có cảm giác thiếu. Cô ấy muốn nhìn thấy cậu ấy, chạm cậu ấy và cảm nhận hơi ấm của cậu ấy. Đó rõ ràng là tại sao...

“ ...Chị muốn đi hẹn hò.”

“ Hẹn hò hả?”

“ ...Huh?”

Cô ấy thốt ra những lời đó trước khi cô ấy có thể ngưng bản thân lại. Nhận ra mình đã buột miệng nói ra, đầu cô ấy bắt đầu bừng cháy và cô ấy nhanh chóng cố sửa lại.

“ K-Không! Đó chỉ là chị chưa bao giờ thật sự đi hẹn hò ở chỗ nào khác ngoài khách sạn hết! Đó là tại sao mà chị hứng thú với một buổi hẹn thật sự!”

“ Câu đó là câu điên rồ nhất em từng nghe đó.”

Mặc dù Yuuhi cảm thấy cô ấy không sửa chính xác mọi thứ nhưng nó nghe vẫn tốt hơn trước đó.

“ Hmm...”

Có một khoảng dừng lại ngắn trong khi Keiki có vẻ như đang suy nghĩ về việc gì đó, và rồi...

“ Vậy tuần sau tụi mình nó nên đi buổi hẹn hò tập dợt không?”

“ Eh?”

“ Sẽ là em không phải cậu ta nhưng mà em sẽ vui nếu giúp được chị có được một vài kinh nghiệm cho vấn đề thật sự.”

“ Thật hả?!”

“ Dù sao đi nữa em cũng đã hứa sẽ giúp chị nhiều hết sức em có thể rồi mà.”

“ Kei-chan... cảm ơn em!”

Không quan trọng dù cho đó chỉ là việc luyện tập trong mắt cậu ấy. Với Yuuhi, đó là buổi hẹn thật sự. Buổi hẹn đầu tiên với người con trai mà cô ấy yêu.

Vào ngày không có tiết học ở trường kế tiếp, Yuuhi đang đứng đợi trước một tượng đài lớn gần ga tàu chờ cậu trai đến. Thời điểm là khoảng 9 giờ sáng.

“ Có lẽ mình đã ăn diện hơi nhiều một chút...”

Cô ấy đang mặc chiếc váy dài thường ngày của cô ấy và áo Cardigan và mái tóc của cô ấy dĩ nhiên cũng được tạo kiểu. Trong khi cô ấy cầm chiếc gương nhỏ trong tay mình và nghịch mái tóc của mình thì cậu con trai đến.

Cậu ấy đang mặc quần dài xanh thẫm cũng như là chiếc áo len và áo thun. Hôm nay cậu ấy không mặc bộ đồng phục của mình. Keiki nhìn thấy Yuuhi và cậu ấy vẫy tay với cô khi bước về phía cô.

“ Chào buổi sáng, Yuuhi-san. Chị đến khá sớm ha.”

“ Chào buổi sáng. Chị sẽ thấy tội nếu để em chờ sau khi đã kêu em đi với chị đó.”

“ Dù vậy, hôm nay chị trông xinh lắm đó. Đồ của chị rất hợp với chị, Yuuhi-san.”

“ C-Cảm ơn em...”

Chị được khen như thế thôi đã khiến Yuuhi cảm thấy như mình bay lên chín tầng mây vậy. Dù vậy, vì cậu ấy thường là kiểu người bị động nên những lời khen kiểu playboy này từ Keiki thật sự đã chơi đùa với trái tim của Yuuhi. Mặc dù Keiki thiếu trầm trọng kinh nghiệm tình yêu nhưng cậu ấy đã có được kha khá chỉ với việc đi hẹn họ với các cô gái. Đó là tại sao mà khen một cô gái vì vẻ ngoài của họ đã là một việc gì đó hoàn toàn tự nhiên với cậu ấy.

“ Vậy thì đi thôi nào.”

“ Yeah.”

Và như thế buổi hẹn hò của họ bắt đầu. Vì Yuuhi đã mong muốn một buổi hẹn bình thường nên họ sẽ theo vòng hẹn hò tiêu chuẩn.

Đầu tiên, họ cùng nhau xem một bộ phim động vật.

“ Nó khá là thú vị ha.”

“ Không ngờ thủ phạm là con chó nhà ha.”

Sau đó họ chơi Air Hockey ở trung tâm trò chơi.

“ Chị có thể vui lòng vui lên được không?”

“ Hmph. Chị không biết em là kiểu người thích chọc ghẹo như thế đó, Kei-chan.”

“ Chẳng phải chị là người đã nói tụi mình sẽ chơi hết sức à?”

Sau đó họ trình diễn một màn song ca trong Karaoke box.

“ Chị hiểu rồi, Kei-chan khá là giỏi hát.”

“ Vậy sao? Em nghĩ chị giỏi hơn em nhiều đó, Yuuhi-san.”

“ Dù sao thì chị cũng thường đến đây với bạn chị mà. Chị thử mời Asahi-chan một vài lần rồi nhưng chị ấy không bao giờ tham gia.”

“ Oh đúng rồi ha, Asahi-san mù nhạc mà, đúng không?”

“ ...Hey, Kei-chan?”

“ Vâng?”

“ Chị thật ra ngay bây giờ đang mặc một vài món đố lót màu đen táo bạo đó.”

“ Sao đột nhiên chị đi nói em về chuyện đó chứ?!”

“ Hmm? Nó là luyện tập để quyến rũ một cậu con trai nhỏ tuổi hơn chị đó.”

“ Chị không cần phải tập luyện việc đó đâu.”

Cô ấy thậm chí còn chọc cậu ấy như thế hết lần này đến lần khác. Yuuhi không thể hạnh phúc hơn. Cô ấy có thể nói chuyện với cậu ấy trực tiếp như thế này và không phải qua điện thoại. Đó là một buổi hẹn với người mà cô ấy yêu. Không thể có bất cứ niềm vui nào lớn hơn trong đời.

Thời điểm của ngày đó chuyển sang buổi chiều và sau khi họ đã ăn xong bữa trưa ở một nhà hàng gia đình gần đó, họ đi dạo ở một công viên gần đó, một công viên khá là lớn.

“ Em ở trong CLB thư pháp đúng không, Kei-chan? Em có viết thư pháp không?”

“ Em là thành viên, đúng vậy, nhưng em không có luyện thư pháp.”

“ Thiệt hả?”

“ Nhưng mà có một người vẽ thư pháp giỏi kinh khủng tên Sayuki-senpai trong đó. Chị ấy đã tập luyện thư pháp kể từ khi chị ấy còn nhỏ và trước đây chị ấy thậm chí còn thắng một giải trong cuộc thi, chị biết đó?”

“ Chị hiểu rồi... vậy em ấy là con gái, huh?”

“ Yeah yeah—Uh, Yuuhi-san? Sao chị lại phồng má như thế vậy?”

“ Đây là câu hỏi cho Kei-chan nè. Em nghĩ sao về việc nói về những cô gái khác trong một buổi hẹn?”

“ Ah, việc đó là không được... em xin lỗi.”

“ Tốt lắm! Nhớ trong đầu đó!”

“ Vâng, thư cô! Em sẽ khắc ghi nó vào tim!”

“ ...”

“ ... ...”

“ ...Pft”

“ ...Haha.”

Sau cuộc trao đổi ngắn đó, họ đều nhìn nhau và cười. Đó là một bầu không khí dễ chịu, như một cặp đôi bạn trai-bạn gái thật sự. Nhưng sau đó, một sự thay đổi dữ dội đã đến.

“ Ara, Kiryuu-kun?”

“ Mifuyu-san?”

Một người phụ nữ mặc kimono đi về phía họ và gọi Keiki. Thoạt nhìn, cô ấy có vẻ như là một nữ sinh cao trung. Cô ấy trông rõ ràng là một mĩ nhân thậm chí từ góc nhìn của Yuuhi, với mái tóc vàng óng ả phủ xuống sau lưng cô ấy.

[ Cô ấy là bạn của Kei-chan à...?]

Nhưng mà họ có mối quan hệ gì chứ?

Khi Yuuhi nhìn lên, hai người còn lại bắt đầu trò chuyện.

“ Thật là tình cờ khi gặp con ở đây đó.”

“ Yeah.”

“ Ah, bác sao? Bác vừa ra ngoài mua quần lót mới đó.”

“ Umm, nhưng mà con đâu có hỏi...”

“ Con muốn xem không?”

“ Dạ không nên là xin bác hãy ngưng cho con xem cái túi đó đi.”

Cô gái ấy vừa định mở cái túi để cho Keiki xem những gì bên trong nhưng cậu ấy từ chối một cách tuyệt vọng lời đề nghị của cô ấy. Yuuhi không thể đợi lâu hơn nữa. Cô ấy kéo áo cậu ấy.

“ ...Umm, Kei-chan, cô gái này là ai vậy?”

“ Ah, em xin lỗi. Đây là Tokihara Mifuyu-san. Cô ấy là mẹ của Sayuki-senpai, người mà em vừa kể với chị ấy.”

“ Eh?! Cô ấy là mẹ của cô gái kia sao?! Cô ấy trẻ quá!”

“ Ara, cảm ơn con. Cô cảm kích lời nịnh nọt đó đó.”

“ Nhưng mà trong trường hợp của Mifuyu-san thì đó thậm chí còn chẳng phải là một lời nịnh nọt thật sự đâu. Dù sao đi nữa, đây là Akiyama Yuuhi-san. Chị ấy là chị của bạn con.”

Yuuhi cúi đầu rất rất nhẹ khi Keiki giới thiệu cô ấy.

“ Con là Akiyama Yuuhi. Rất vui được gặp cô.”

“ Ara, vậy con là chị của Akiyama-kun à. Cô đã nghe về Akiyama-kun từ Sayuki-chan. Con có vẻ như rất thích cậu em trai Lolicon của mình, đúng không?”

“ Ahah, việc đó gần như đúng vậy.”

Chắc chắn không còn bất cứ từ nào tốt hơn để miêu tả Shouma. Việc cậu ấy trở thành một tên Lolicon như thế nào thật sự là một bí ẩn xét tới việc cậu ấy có một cô chị tuyệt vời đến dường nào.

“ Nhưng mà tại sao hai đứa lại ở cùng nhau như thế này thế, Kiryuu-kun?”

“ Ahh, chuyện đó—“

Mifuyu đã hỏi một câu hỏi hoàn toàn hợp lý. Nhưng khi Keiki định trả lời, Mifuyu phản ứng thậm chí còn trước cậu ấy.

“ Ah?! Con đang ngoại tình đúng không?! Con đang ngoại tình dù con đã có Sayuki-chan rồi sao, Kiryuu-kun?!”

“ Cái gì chứ?”

“ Con chỉ đang chơi đùa với Sayuki-chan thôi?! Đúng không?!”

“ Chờ đã, bác đang nói gì vậy, Mifuyu-san?!”

“ ...Kei-chan?”

“ Thấy chưa, bây giờ Yuuhi-san hiểu sai vì bác rồi đó! Phải có giới hạn cho việc bác có thể đùa giỡn đến mức nào chứ!”

Khi Keiki la rầy cô ấy dữ dội, Mifuyu phồng mà.

“ Thật sao, đó chỉ là trò đùa nhỏ thôi mà. Đâu cần phải nổi giận với bác đâu~”

“ Nhưng mà chị tin tưởng Kei-chan từ đầu tới cuối mà?”

“ Vậy cái ánh mắt lạnh lùng đó của chị là sao hả?”

Nghĩ một cách hợp lý thì không cách nào một đứa con trai bị động như Keiki sẽ làm việc gì đó như thế nhưng cô ấy hối hận vì đã nghi ngờ cậu ấy trong thoáng chốc.

“ Còn nữa, con với Sayuki-senpai không có ở trong kiểu mối quan hệ đó”

“ Con có thể đơn giản làm rể nhà cô mà, con biết đó?”

“ Nghe con đi!”

Ra vẻ giờ đã hài lòng khi cô ấy đã trêu đùa Kouhai của con gái mình, ánh mắt của Mifuyu lúc này quay về phía Yuuhi.

“ Hey, Yuuhi-san? Có một việc bác muốn hỏi.”

“ Việc gì vậy ạ?”

“ Ngay lúc này con đang mặc kiểu quần lót gì vậy? Con có thể cho bác xem không?”

“ Eh...?”

Cô ấy có nghe nhầm không?”

Yuuhi khá là chắc là cô ấy vừa nghe ‘Cho cô xem quần lót’ ở trong câu đó...

“ Chỉ một chút thôi! Nhìn liếc qua là ổn rồi, nên là xin con cho cô xem quần lót của con đi!”

“ Ehhhhhhhhhh?!”

Cô ấy sau cùng không hề nghe nhầm.

“ Gehehe, đến đây, đến đây ~”

“ Xin đừng đến gần hơn nữa!”

Phát ra một tiếng cười thô tục, người phụ nữ tiếp cận Yuuhi và vươn tay cô ấy ra. Không thể đứng yên và nhìn được, Keiki đứng ra giữa họ.

“ Được rồi, đến mức đó thôi! Mifuyu-san, đừng có quấy rối tình dục Yuuhi-san như thế!”

“ Ehhh? Nhưng dĩ nhiên là bác hứng thú với loại quần lót gì con bé đang mặc mà. Đâu phải thường xuyên mà con có một cô gái đáng yêu như thế đứng trước mặt mình đâu.”

“ Chỉ có bác thôi!”

Yuuhi không có bất cứ cách nào biết được nhưng Mifuyu thật ra rất bị hấp dẫn với tất cả các loại quần lót và cô ấy có hẳn một bộ sưu tập ở nhà. Cô ấy thật sự là một kẻ biến thái với một sở thích tốn kém.

“ Còn nữa, bác bốc mùi rượu đó?! Bộ bác đã uống rượu trước khi đến đây à, Mifuyu-san?!”

“ Chính xác luôn ~! Bác thật ra đã ra ngoài với bạn uống cả ngày cho đến bây giờ đó ~!”

“ Không lạ gì khi mà bác hăng hái như thế...”

“ Vậy là chị đã như thế lúc ở lễ hội văn hóa à...?”

Yuuhi nhận ra là cô ấy có lẽ đã gây rắc rối cho Keiki và những người khác thậm chí còn nhiều hơn những gì cô ấy đã nghĩ trước đó. Sự thật là, cô ấy thật sự đã đi xung quanh, cố gắng quyến rũ các cậu con trai. Vì những suy nghĩ đó, sự chú ý của Akiyama Yuuhi hoàn toàn chuyển hướng ra khỏi Mifuyu, người vẫn đang cố gắng làm lộ quần lót của Yuuhi.

“ –Sơ hở nè!”

“ Ah?! Yuuhi-san, cẩn thận!”

“ ...Eh?”

Sử dụng sơ hở, Mifuyu nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa cô ấy và Yuuhi.

“ Fufufu, giờ thì con đang mặc loại quần lót nào nào, Yuuhi-chan?”

Với cả hai tay mình, cô ấy nắm chặt váy của Yuuhi và hất nó lên.

“ ...Fueh?”

Không thể theo kịp chuyện vừa xảy ra, Yuuhi phát ra một âm thanh bối rối. Và đã sau khi nhìn thấy thoáng qua những gì ở dưới váy cô ấy, Keiki cũng bối rối.

“ Màu trắng...?”

Vâng, không phải quần lót màu đen như cô ấy đã đề cập đến trước đó.

Ai có thể trách Keiki về sự bối rối của cậu ấy được? Một lúc trước đó, cô ấy đã khẳng định là cô ấy đang mặc quần lót màu đen khiêu gợi. Dù vậy đi nữa, cái mà cô ấy đang mặc ngay lúc này là chiếc quần lót màu trắng tinh khiết. Khi cậu ấy để ý thấy sự mâu thuẫn đó, Keiki...

“ Yuuhi-san, có phải chị...?”

“ ... .... ..”

Khi cậu trai ném cho cô ấy một cái nhìn nghi ngờ, mồ hôi lạnh bắt đầu lăn xuống đôi má của Yuuhi. Giờ không còn đường nào cho cô ấy chạy rồi.

*

“ Thật ra thì, chị vẫn còn trinh.”

Bên trong một công viên nhỏ, Yuuhi tiết lộ với Keiki khi cô ấy ngồi trên ghế dài.

“ Tất cả những việc chị khoe khoang về kinh nghiệm của mình đều là nói dối hết.”

Cả về quần lót và về việc cô ấy là một Onee-san dày dặn kinh nghiệm. Đó đều là nói dối.

Thông tin bên lề thì, Mifuyu đã bình tĩnh lại thoáng sau khi lật váy Yuuhi và đã về nhà sau khi xin lỗi Yuuhi.

Keiki, người đang ngồi kế bên Yuuhi, miễn cưỡng lên tiếng.

“ Umm, mà sao chị lại nói dối về chuyện đó vậy?”

“ Lúc ở trường sơ trung, mấy đứa con gái ở lớp chị nói là tới lúc đó rồi mà không có kinh nghiệm trong mấy việc đó thì rất là lạ. Chị thấy rất xấu hổ lúc đó về việc chị vẫn chưa có bất cứ kinh nghiệm nào.”

“ Ahh, em có thể hiểu đại khái được.”

Cảm thấy bị những người xung quanh bạn bỏ lại phía sau có thể khá xấu hổ đối với nhiều người. Keiki biết việc đó có cảm giác như thế nào.

“ Vậy nên lúc đó chị đã vô tình nói lần đầu của chị là hồi tiểu học...”

“ Nó điên rồ lắm đó, thậm chí dù chị có bị cuốn vào việc đó đi nữa...”

“ Chị đang kiểm điểm việc đó nè. Và chị hối hận nữa.”

“ Vậy là kể từ đó, chị đã tiếp tục nói thế.”

“ Yeah, chị chưa bao giờ giải quyết được nó...”

Sau một lời nói dối, để bảo vệ lòng tự trọng của mình, nhiều hơn và nhiều lời nói dối hơn nữa được tạo ra. Trước khi cô ấy kịp nhận ra thì cô ấy đã trở thành một sinh viên đại học.

“ Asahi-san và Shouma có biết về việc này không?”

“ Shou-chan thì không nhưng Asahi-chan có biết. Chị ấy chỉ diễn trước mặt những người khác thôi.”

“ Em hiểu rồi.”

Cô ấy thậm chí đã đi xung quanh gọi bản thân mình là một con bitch. Cô ấy nói là trước đây cô ấy đã từng hẹn hò với vô số đàn ông. Là cô ấy thích thô bạo. Và Shouma đã tin tất cả những điều đó.

“ Nhưng sự thật là chị dễ đổ những người con trai đối xử tử tế với chị. Mà, dù sao thì cũng không phải là chị có thể có được bạn trai dễ dàng như thế.”

“ Thật sao? Em không ngờ là chị có nhiều rắc rối như thế với việc đó ấy.”

“ Thì, vì chị cứ khoe khoang về kinh nghiệm của mình nên mọi người ở đại học của chị nghĩ giờ chị hoàn toàn là một đứa dâm đãng rồi...”

“ Ahh...”

“ Vì chuyện đó nên là hầu hết những đứa con trai mà chị thân chỉ nhìn chị với ánh mắt đó thôi. Chị lúc nào cũng diễn, nói những thứ như là ‘Muốn sờ ngực tôi không?’ hay ‘Muốn đi khách sạn không?’ và vân vân.”

“ Chị đang gặp phải chuyện gì vậy nè, thiệt chứ?”

Việc chỉ có thể nói “Muốn đi khách sạn không?” với người mà cô ấy có tình cảm cho rõ ràng là cực hình. Chẳng lạ gì khi mà những người cô ấy tỏ tình không ưa thích gì việc đó.

“ ...Huh? Vậy còn về phần chị nói chị bị bạn trai đá thì sao?”

“ Ah, đó là thật. Cậu ta chung trường đại học với chị và cậu ấy vẫn chưa nghe về mấy lời đồn. Nên khi cậu ấy nói cậu ấy đổ chị từ cái nhìn đầu tiên, chị đã vui vẻ chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy.”

“ Oho, và sau đó?”

“ Cậu ấy hỏi chị muốn đi đâu cho buổi hẹn ngày hôm đó và chị đã vô tình thốt ra cái câu khách sạn đó một lần nữa...”

“ Ahhh....”

Keiki gần như có thể thấy cái cảnh đó xảy ra trước mắt mình. Cô ấy đã đề cập đến việc cô ấy mời bạn trai mình đi khách sạn vào ngày đâu tiên họ bắt đầu hẹn hò nên việc đó hẳn là thật. Cậu con trai chắc hẳn đã nghĩ cô ấy là một cô gái trong sáng vì cậu ta không biết về những lời đồn thổi xung quanh. Khi cô ấy mời cậu ta như thế, cú sốc chắc hẳn đã quá lớn và cậu ta đá cô ấy.

“ Mặc dù cuối cùng chị cũng đã có được một người bạn trai vậy mà chị lại hủy hoại việc đó ngay ngày đầu tiên và bị đá... bây giờ, chị thấy ổn dù cho có là đứa con trai như thế nào đi nữa luôn...”

Đó là tại sao mà cô ấy đã đột nhập lễ hội văn hóa, cố gắng quyễn rũ một cậu con trai.

“ Vậy, thay vì tràn trề kinh nghiệm, chị hoàn toàn là một người mới trong chuyện tình yêu à.”

“ Chính xác. Chị xin lỗi vì đã cư xử cao sang và vĩ đại với Mao-chan khi trước nha.”

“ Mà, dù sao thì mấy cái thông tin tham khảo lúc đó cũng không giúp gì.”

Họ đang nói về lần mà Mao trong vũng bùn. Nên khi cô ấy nói cô ấy có lần đầu của mình lúc học tiểu học, đó hoàn toàn là một lời nói dối, mặc dù cô ấy đã nói điều đó với một khuôn mặt hoàn toàn đỏ.

“ ...Chị rất ghen tị với Asahi-chan. Không như chị, lúc nào cũng bị đối xử như một bitch, chị ấy đã liên tục nhắm đến Shou-chan.”

“ Việc đó cũng không thật sự là một việc tốt đâu.”

Ngưỡng mộ một kẻ Brocon hoàn toàn cũng không thật sự là đúng đắn.

“ Có lẽ chị sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm tình yêu với bất cứ ai hết...”

“ Yuuhi-san...”

Keiki nghĩ là họ khá giống nhau.

Keiki đã bị mấy kẻ biến thái nhắm đến suốt và không thể có được một người yêu thật sự trong khi những người khác thì nghĩ Yuuhi là một bitch và cô ấy không có lựa chọn nào khác ngoài cư xử theo cách đó. Hoàn cảnh của họ có thể khác nhau nhưng họ không thể tìm được tình yêu là vì những người xung quanh.

“ Chẳng phải chị chỉ đang giữ hình tượng quá mức thôi sao?”

“ Eh?”

“ Dù cho có kinh nghiệm hay không thì Yuuhi-san vẫn là Yuuhi-san. Và em nghĩ cách nào đi nữa thì chị cũng đáng yêu hết.”

“ Funya?!”

Khi Keiki thành thật nói lên những cảm xúc của mình, Yuuhi phát ra một tiếng kì lạ và mặt cô ấy đỏ bừng mặt. Cô ấy không thể không nhìn chằm chằm cậu ấy thậm chí dù cậu ấy có nhận ra cô ấy đang đỏ mặt như thế nào đi nữa.

“ ...Chị nghĩ là em thật sự nên chịu trách nhiệm đi, Kei-chan.”

“ Chị đang nói về cái gì vậy?”

Về chuyện làm cho một cô sinh viên đại học như Yuuhi xấu hổ như thế này mà không nhận ra nó ấy.

“ Mà, theo em thì bất cứ đứa con trai nào cũng sẽ đổ không sớm thì muộn nếu mà chị chủ động tấn công đó. Kể cả người mà hiện tại chị có tình cảm luôn.”

“ T-Thật hả...?”

“ Em có thể đảm bảo việc đó.”

“ ...Chị hiểu rồi. Vậy thì tốt hơn hết em nên chuẩn bị đi.”

Keiki đã không hiểu được ý nghĩa đằng sau những lời nói của cô ấy ngay lúc đó.

*

Đồng hồ trong phòng cô ấy chỉ 9 giờ 10 phút tối.

Yuuhi đã tắm tối xong và giờ đang ngồi trên giường mình, hồi tưởng về buổi hẹn ngày hôm nay.

“ Kei-chan hôm nay cũng rất tốt bụng...”

Cô ấy cảm thấy như cô ấy đã yêu cậu ấy thậm chí nhiều hơn nữa vì hôm nay. Cô ấy cảm thấy một luồng hạnh phúc dữ dội khi nghĩ về tất cả những gì cậu ấy đã nói và làm với cô ấy hôm nay. Và trong khi cô ấy đang đập chân mình lên xuống, một tiếng gõ phát ra từ cánh cửa.

“ Yuuhi-san, em vẫn còn thức chứ?”

“ Yeah.”

“ Chị có thể vào không?”

“ Dĩ nhiên rồi.”

Cánh cửa mở ra và Asahi ló đầu vào. Như mọi khi, cô ấy đang đang mặc chiếc quần Cargo và áo thun vì cô ấy không phải là kiểu người thích mặc váy. Yuuhi chừa chỗ cho Asahi và Asahi ngồi xuống kế bên cô ấy.

“ Nghe nè, Yuuhi-chan.”

“ Chuyện gì đã xảy ra?”

“ Shou-kun nổi giận với chị vì chị cố vào bồn tắm với em ấy trong khi em ấy đang dùng nó ấy.”

“ Thì, có vẻ như là em ấy đâu còn cần chị nữa, Asahi-chan.”

“ Dù sao đi nữa thì giờ em ấy cũng đã có một cô bạn gái đáng yêu. Nên chị nghĩ chị phải thân mật với em ấy hết sức có thể trước khi hai đứa nó cưới nhau và em ấy rời khỏi nhà”

“ Koharu-chan sẽ không về làm dâu nhà mình à?”

“ Chị không biết nữa. Là Onee-chan của em ấy, chị thật sự mong là con bé sẽ đến đây. Nhưng mặt khác, Koharu-chan là con gái của chủ tịch một công ti đó.”

Dù cho tương lai phía trước của họ có là gì đi nữa thì nó đều có vẻ thú vị.

“ Nhắc mới nhớ. Mọi chuyện ở phía em như thế nào rồi, Yuuhi-chan? Buổi hẹn của em với Kei-kun thế nào rồi?”

“ Nó rất là vui luôn.”

“ Chị mừng khi nghe được câu đó đó.”

Khi cô ấy nghe thế, Asahi cảm thấy hạnh phúc.

“ Nhưng mà có một vấn đề.”

“ Hmm?”

“ Bây giờ em thậm chí muốn ở cùng với Kei-chan nhiều hơn nữa cơ.”

“ Wow...”

Sau khi nghe được lời thổ lộ của Yuuhi, ngay cả Asahi cũng cảm thấy hơi lúng túng.

“ Asahi-chan.”

“ Hm?”

“ Em sẽ tỏ tình với Kei-chan”

“ Chị hiểu rồi.”

“ Yeah.”

“ Chị mong là việc đó sẽ ổn.”

“ Cảm ơn chị, em sẽ cố gắng hết sức.”

Giờ khi cậu ấy đã biết được về việc cô ấy vẫn còn zin và đã nói dối về toàn bộ những kinh nghiệm của mình, không còn gì để giấu nữa. Cô ấy có thể thành thật mà nói với cậu ấy rằng tình cảm của cô ấy chỉ hướng về cậu ấy thôi.

Vào một buổi chiều gần ngày bắt đầu một tuần mới, Yuuhi gọi Keiki ra quán cà phê một lần nữa để thổ lộ. Dĩ nhiên cô ấy không thể cứ gọi cậu ấy và nói “Chị sẽ tỏ tình đó, okay?” nên thay vào đó cô ấy đã che đậy bằng cách nói cô ấy cần thêm vài lời khuyên về tình yêu nữa. Cũng như trước đó, Keiki đang mặc đồng phục trường và ngồi đối diện với Yuuhi. Vì cửa hàng đang khá trống nên món họ đặt đến bàn khá nhanh.

Yuuhi chọn hồng trà một lần nữa và Keiki đã gọi cà phê nhưng hôm nay họ không gọi bất cứ cái bánh nào hết. Sau khi đặt sữa và đường vào trà của cô ấy cô ấy khuấy trà với chiếc muỗng trong khi nhìn Keiki. Cậu ấy cùng lúc đó hớp một ngụm cà phê.

“ Có chuyện gì hả?”

“ Không, không có gì cả...”

Ngay khi ánh mắt họ gặp nhau, Yuuhi đã lúng túng nhìn đi chỗ khác.

[ Uuuu... chỉ nghĩ đến việc mình sẽ sớm tỏ tình thôi đã khiến mình rất căng thẳng rồi...]

Vì sự căng thẳng của mình, cô ấy tiếp tục khuấy cái muỗng.

“ Ummm... em nghĩ là giờ đường có lẽ tan hết rồi đó?”

“ Ah, yeah.”

“ Vậy rồi hôm nay chị muốn nói về chuyện gì vậy?”

“ Ah, đúng rồi, lời khuyên...”

Học từ sai lầm lần trước của mình, hôm nay Yuuhi đã nghĩ về một kế hoạch hoàn hảo.

[ Đừng nghĩ về bất cứ thứ gì không cần thiết và chỉ tập trung nói lời tỏ tình đó thôi!]

Yuuhi quyết định lờ đi cảm giác tội lỗi vì đã lừa gọi Keiki ra đây. Vì vậy...

[ Tới nào!]

Để có được cậu bạn trai nhỏ tuổi hơn, Yuuhi rướn người về phía trước—

“ T-Thật ra, về người mà chị thích—“

“ ...Huh? Chẳng phải là Keiki-senpai ở đằng đó sao?”

“ Keeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeei-chaaaaaaaaaaaaaaaaan?!”

Bất ngờ vì sự gián đoạn đột ngột, giọng của Yuuhi trượt đi khi cô ấy hét lên ‘Kei-chan’ trong sửng sốt.

[ Thôi nào, cái thể loại canh giờ gì thế này!]

Tìm kiếm thủ phạm đã làm gián đoạn lời tỏ tình của cô ấy, Yuuhi nhìn thấy một nhóm bốn cô gái vừa đi vào cửa hàng.

“ Oh, em nói đúng rồi. Chị đã hoàn toàn không để ý đó.”

“ Nii-san đang ở cùng một cô gái...”

“ Huh? Chẳng phải là chị của Akiyama sao...”

Một cô gái tóc vàng dáng người nhỏ nhắn và một cô gái ngực bực với mái tóc đen dài. Một cô gái trông ngoan hiền tóc ngang vai và một cô gái trông tsundere với mái tóc cột xéo.

Bốn người bọn họ di chuyển lại gần bàn Yuuhi và Keiki thành một nhóm.

[ Cái nhóm gì thế này?! Và họ đều rất đáng yêu nữa!]

Yuuhi thậm chí còn quen với một trong số họ.

“ Ah, Yuuhi-san, cũng một khoảng thời gian rồi ha”

“ Mao-chan, chị chưa gặp lại em kể từ những câu hỏi đó của em ha.”

“ Huh? Mao-senpai, đó là người quen của chị à?”

“ Oh đúng rồi đây là lần đầu tiên em gặp chị ấy, đúng không Yuika? Đây là Yuuhi-san, chị ba của Akiyama.”

“ Ahh, chị ba của Akiyama à?”

Cô gái tóc vàng gật đầu trong vẻ hài lòng. Vậy ra cô gái này là Yuika.

“ Vì chị là chị gái của Akiyama-kun, chị hẳn là một đứa shotacon, đúng không?”

“ ... ...”

Kế tiếp là một cô gái ngực bự, người vừa nói những gì có thể là một lời xúc phạm với Yuuhi dù cho họ vừa mới gặp nhau. Khi Yuuhi nhìn thấy cái mái tóc đen óng ả và làn da trắng thuần khiết đó... có thứ gì đó liên kết với nhau trong đầu cô ấy.

“ Em chắc là Sayuki-chan...”

Yuuhi vô thức kéo váy mình xuống khi cô ấy nhớ lại những gì mà mẹ của Sayuki, Mifuyu, đã làm với cô ấy. Theo sau Sayuki, Mizuha kẽ cúi đầu.

“ Rất vui được gặp chị. Em là em gái không-cùng-huyết thống của Nii-san.”

“ Gì chứ... không cùng huyết thống sao?”

Vì lí do gì đó mà cái dòng đó được nhấn mạnh một cách kì lạ nhưng đó có lẽ chỉ là sự tưởng tượng của Yuuhi. Còn nữa, ánh mắt của Mizuha với cô ấy lạnh lẽo một cách kì cục.

[ Sao con bé lại cảnh giác với mình thế nhỉ?]

Yuuhi không có hồi ức nào về việc đã làm bất cứ việc gì để phá hỏng tâm trạng của họ, chưa kể đây là lần đầu tiên gặp nhau của họ. Nhưng cô ấy không có nhiều thời gian để mà nghĩ về việc đó vì Keiki đã nhanh chóng lên tiếng.

“ Em xin lỗi về chuyện này, Yuuhi-san. Em đã kể với mọi người về món bánh cuộn ở đây nhưng em đã không nghĩ là tất cả mọi người cũng sẽ ghé qua hôm nay.”

“ Ah, chị hiểu rồi.”

Đúng là một sự tình cờ khủng khiếp xảy ra ngay ngày mà cô ấy đã dự định sẽ tỏ tình. Và sự xuất hiện của những vị khách không mong muốn chưa dừng lại ở đây.

“ Ah, chẳng phải đó là Kei-kun-senpai và các cô gái đáng yêu ở CLB thư pháp sao?”

“ Thật tình cờ. Còn nữa, Mitani im đi.”

“ Kiryuu-kun thật sự là người định mệnh của Ayano-san.”

“ Đám đông gì thế này.”

Một nhóm các cô gái nữa đi vào, mặc cùng đồng phục với những cô gái khác. Một trong số họ có vẻ ngoài như một cô gái nhưng thật ra là con trai. Còn có một cô gái với mái tóc hai bím màu be. Người khác có một mắt bị mái tóc của cô ấy che đi và còn có một người với mái tóc bồng bềnh.

[ Càng ngày càng nhiều con gái sao...?!]

Thậm chí còn tệ hơn nữa, bọn họ đều có vẻ như cũng biết Keiki.

“ CLB thư pháp đang có tiệc trà à? Bọn chị đang có buổi tiệc con gái nè.”

“ Dù cho có một đứa con trai trộn trong đó...”

Cô gái với mái tóc bồng bềnh bắt đầu nói với Keiki và cô gái khác với một mắt bị mái tóc che đi đi lại chỗ Yuuhi. Vừa khi Yuuhi tự hỏi cô ấy đang định làm gì thì cô gái bắt đầu ngửi ngửi.

“ Hôm nay chị không có mùi như rượu ha.” Cô ấy nói.

“ Dù sao đi nữa thì hôm nay chị đâu có uống bất cứ thứ gì đâu. Còn nữa, chị xin lỗi vì đã gây nhiều rắc rối cho em trong lễ hội văn hóa. Đúng không, Ayano-chan?”

“ Huh?! Vậy chị là kẻ quấy rối lúc đó à?!”

“ Xin đừng gọi chị là kẻ quấy rối mà!”

Cậu con trai có vẻ ngoài của một cô gái gọi cô ấy với cái biệt danh tệ nhất có thể. Và như thế, bên trong cửa hàng đột nhiên trở nên rất sôi động.

Một cuộc trao đổi sôi nổi, gồm cả hội học sinh và CLB thư pháp bắt đầu để chọn ra ai sẽ uống trà với Keiki. Nữ nhân viên phục vụ về phần mình chỉ đứng ở góc phòng, không biết phải làm gì.

[ Đây rõ ràng không còn là không khí để tỏ tình nữa rồi...]

Kế hoạch tỏ tình đã kết thúc trong thất bại vì sự can thiệp bất ngờ. Uống trà giờ đã nguội đi tương đối xong, Yuuhi đứng dậy, nói “Chị đi nhanh đến nhà vệ sinh cái nha”, và bước đi.

“ ... ...”

Sau khi tách ra khỏi mọi người một chút, cô ấy quay lại và nhìn vào đám đông các cô gái xung quanh Keiki. Người con trai mà cô ấy thích đang cố gắng giữ mọi người bình tĩnh lại. Chỉ thấy điều đó thôi, lồng ngực của cô ấy đã cảm thấy nóng và một cảm giác hạnh phúc lấp đầy cô ấy. Nhưng, dù vậy đi nữa—

“ Ah...”

Trong khoảnh khắc đó, Yuuhi đã nhận ra vấn đề là gì.

Cô ấy không muốn thấy nó. Cô ấy không muốn biết nó. Nó, cái thực tế tàn nhẫn.

“ ...Chị hiểu sự việc là thế nào rồi, Kei-chan”

Cô ấy không thể khóc vì cô ấy đã nhanh chóng chấp nhận nó. Khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy cảnh đó, cô ấy đã từ bỏ ngay lập tức. Tình yêu của Akiyama Yuuhi sẽ không được thỏa đáp.

Khi Yuuhi về đến nhà, cô ấy đi vào phòng khách. Asahi, người hiện đang làm cà phê trong nhà bếp ngẳng đầu lên khi Yuuhi đi vào.

“ Mừng em đã về, Yuuhi-chan.”

“ Em về rồi đây, Asahi-chan.”

Họ trao đổi câu ‘Mừng em đã về’ và ‘Em đã về’ như thường lệ của họ.

“ Em muốn uống chút cà phê không, Yuuhi-chan?”

“ Yeah, nghe hay đó.”

Yuuhi ngồi xuống trên chiếc ghế bành sau khi xin chút cà phê và không tốn quá lâu để Asahi đến với nó.

“ Của em đây.”

“ Em cảm ơn.”

Sau khi nhận lấy chiếc cốc, Yuuhi bắt đầu thổi cà phê còn đang nóng và rồi cẩn thận hớp một ngụm. Đó là vị mà Yuuhi thích nhất, với nhiều sữa và đường.

“ Ngon quá.”

“ Chị mừng khi nghe được điều đó đó.”

Mỉm cười hạnh phúc, Asahi cầm chiếc cốc của mình lên và ngồi xuống kế bên Yuuhi. “ Hôm nay ba và mẹ cũng sẽ về nhà trễ đó nên là tụi mình nên ăn những gì tụi mình có. Shou-kun thì vẫn đang ra ngoài với CLB tennis.”

“ Em hiểu rồi”

Asahi tự hỏi có phải Yuuhi đang mỉm cười như thể cô ấy đang gắng gượng không. Nhưng không quá lâu để cô ấy nhận ra.

“ Yuuhi-chan, có chuyện gì đã xảy ra à?”

“ Eh?”

“ Có cảm giác như em đang ép bản thân cười ấy.”

“ ...Đúng là Asahi-chan ha.”

Không có gì cô ấy có thể giấu khỏi chị gái mình. Thông thường, cô ấy sẽ thấy biết ơn nếu chị gái cô ấy có thể ngay lập tức nhận ra bất cứ khi nào việc gì đó không ổn, nhưng chỉ riêng lần này là có hơi rắc rói chút.

“ Em thất bại rồi, chị thấy đó.”

“ Ahh, vậy là em thất bại rồi... chờ đã, ehhhhh?!”

“ Asahi-chan, chị không cần phải sửng sốt hay gì đâu.”

“ Thì, dĩ nhiên là chị sẽ bất ngờ mà...”

Yuuhi đã nói là cô ấy sẽ đi tỏ tình nhưng Asahi đã không ngờ là cô ấy sẽ cố gắng làm việc đó nhanh như thế.

“ Vậy là, em ấy từ chối em hả?”

“ Không, em thậm chí còn không thể thổ lộ với em ấy.”

“ Ý em là sao?”

“ Thì...”

Mặc dù cô ấy không chắc phải kể với Asahi như thế nào nhưng Yuuhi nói ra mọi việc hoàn toàn.

“ Kei-chan có cô gái em ấy thích.”

“ Eh, thật hả? Mà, em ấy có nhiều bạn nữ nhưng em ấy đâu có hẹn hò với bất cứ ai trong số họ đâu, đúng không?”

“ Lúc này là vậy, yeah. Em nghĩ là bản thân Kei-chan vẫn chưa nhận ra điều đó đâu.”

“ Chẳng phải điều đó có nghĩa là em vẫn còn cơ hội sao?”

“ Yeah... nhưng mà em đã biết từ cái nhìn đầu tiên rồi.”

Yuuhi nhớ lại cái cảnh mà cô ấy đã thấy.

“ Dĩ nhiên là em hiểu. Dù sao đi nữa thì em cũng thích em ấy mà. Nhưng đôi mắt tốt bụng đó của em ấy không dành cho em...”

“ Yuuhi-chan...”

“ Và có vẻ như cô gái đó cũng yêu Kei-chan.”

“ Ahh, chuyện đó thì...”

Nếu bạn mà để họ một mình, mọi việc sẽ phát triển một cách tự nhiên. Nó sẽ trở thành một mối quan hệ mà sẽ khiến mọi người khác nói “Chết đi, hai kẻ normie đáng ghét các người” và “Cưới nhau luôn đi”.

“ Em vừa định sẽ kể với Kei-chan là em đã tỏ tình nhưng cuối cùng bị từ chối. Như thế, em ấy sẽ không phải giúp em với mấy lời khuyên về tình yêu viễn tưởng của em.”

“ ...Chị hiểu rồi.”

Khi Yuuhi nói xong, Asahi có vẻ mặt buồn bã khi cô ấy lên tiếng.

“ Vậy là em một lần nữa kết thúc với một trái tim tan vỡ...”

“ Đừng nói cái đó nhanh như thế chứ!”

“ Thì dù sau đi nữa đó cũng là sự thật mà.”

“ Chị là cái đồ thích trêu chọc! ...Em đã quyết định rồi! Hôm nay em sẽ đi uống gì đó!”

“ Việc đó ổn thôi, nhưng mà kìm nén lại chút, okay?”

“ Em sẽ khởi động lại bản thân với chút rượu và tìm kiếm một tình yêu mới! Em sẽ tìm được ai đó thậm chí còn tốt bựng và đáng tin cậy hơn Kei-chan luôn!”

“ Chúc em may mắn với việc đó nha.”

“ ...Thì, nếu em mà không làm như thế...”

Nếu cô ấy không thể sớm vượt qua cậu ấy, những cảm giác lạnh lẽo đó sẽ không dứt. Yuuhi biết rất rõ điều đó, sau khi đã bị từ chối rất nhiều lần rồi.

“ Yuuhi-chan.”

“ Eh? Hya?!”

Khoảnh khắc cô ấy nghe tên mình được gọi, Yuuhi thấy mình bị Asahi ôm chặt.

“ A-Asahi-chan...?”

“ Em không cần phải kìm nén đâu, okay? Em lúc nào cũng có chị hết mà.”

“ Ah...”

Những giọt nước mắt cuối cùng đã bắt đầu hiện ra trong đôi mắt Yuuhi. Vì cô ấy đã hai mươi tuổi rồi nên cô ấy không nên khóc như một đứa trẻ nhỏ nhưng ‘Onee-chan’ của cô ấy sẵn sàng nuông chiều cô ấy chỉ lần này.

Sau khi Yuuhi đã khóc trong lòng Asahi được một lúc, cô ấy lên tiếng một lần nữa.

“ Hey, Asahi-chan.”

“ Hm?”

“ Giờ em sẽ ngừng nói dối.”

“ ...Yeah, việc đó tốt đó.”

Về cơ bản, quá trình giảm bitch. Cô ấy dự định sẽ công khai về chuyện thiếu kinh nghiệm và cô ấy sẽ tìm những ai chấp nhận cô ấy như thế.

“ Ổn thôi. Yuuhi-chan. Dù sao đi nữa thì em cũng rất đáng yêu mà. Em sẽ tìm được người dành cho em sớm thôi.”

“ Asahi-chan, chị đang nói giống như những gì Kei-chan đã nói với em lúc đó ở lễ hội văn hóa đó.”

“ Thiệt luôn hả?!”

Đáp lại, Asahi phát ra tiếng cười “Ahaha” bối rối khiến cho Yuuhi cũng cười theo.

“ Nhắc mới nhớ, cô gái mà Kei-kun có tình cảm lúc này là ai vậy? Có phải là ai đó chị biết không?”

“ Hmm...”

Sau khi nghĩ một chút...

“ ...Đó là bí mật.”

Đặt ngón cái lên môi của mình, Yuuhi trả lời với nụ cười toe.

Chính xác ai là người mà chàng hoàng tử nhàm chán đang để mắt đến? Cô ấy sẽ giữ bí mật chuyện đó lâu hơn chút nữa.