So sánh với ngày đầu tiên của chuyến đi thì ngày thứ hai êm đềm và bình yên hơn nhiều. Sau khi họ thức dậy, họ ăn bữa sáng trong căn tin của nhà trọ, leo núi một chút và khi đến gần giờ ăn trưa lúc 12 giờ 30 thì đó là lúc cho bữa trưa huy hoàng, nhưng mà...
“ Mình có cảm giác như mình đã ăn nhiều quá rồi...”
Bữa trưa là tiệc nướng ngoài trời và sau khi mọi người đã chia ra thành sáu nhóm một lần nữa và tận hưởng thịt cùng rau củ của mình, Keiki ngồi xuống chiếc ghế dài để nghỉ ngơi. Dạ dày cậu ấy cảm thấy như sắp nổ tung. Cậu ấy xoa bụng mình để làm dịu cơn đau và theo dõi những học sinh khác đang tận hưởng đồ nướng của mình. Megumi lại gần Keiki, mái tóc xinh xắn của cô ấy đung đưa theo từng khoảnh khắc.
“ Cậu không thể ăn thêm nữa hả, Kiryuu-shi?”
“ Tớ nghỉ ngơi một chút. Nanjou cứ liên tục đặt đồ ăn vào dĩa của tớ...”
“ Ahaha, cô ấy cũng làm thế với tớ. Nanjou-chan gần giống như một người mẹ vậy đó, đúng không?” phát ra tiếng cười khúc khích, Megumi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Keiki.
Cô ấy ngồi ở khoảng cách mà không quá xa cũng không quá gần cậu ấy. Thông tin bên lề, hôm nay cô ấy đang mặc quần dài, thứ cho cô ấy một dáng vẻ hơi hướng con trai một chút.
“ Nhắc mới nhớ. Hôm nay là lửa trại, đúng không?” Megumi nói.
“ Yeah, họ sẽ làm nó ở quanh đây.”
“ Thậm chí còn có một buổi kiêu vũ nữa. Cậu có dự định nhảy với ai không?”
“ Tớ đã hứa nhảy với Nanjou rồi.”
“ Eh? Với Nanjou-chan hả? Cậu mời cô ấy nhảy sao, Kiryuu-shi?”
“ Không, Nanjou mời.”
“ Ohh, vậy là Nanjou-chan mời à. Việc đó có hơi bất ngờ đó.” Sau khi nghe được điều đó, một nụ cười toe lóe qua mặt Megumi.
“ ...Sao cậu lại nhìn tớ như thế vậy?”
“ Không, không có gì hết trơn ~. Tớ chỉ nghe được một câu chuyện thú vị từ CLB nghiên cứu manga thôi ~”
“ Câu chuyện gì chứ?”
“ Sự việc là vầy—“
Như thể câu chuyện này là một bí mật, cô ấy rướn người về phía Keiki, thì thầm vào tai cậu ấy.
“ –Những bạn nam và nữ mà khiêu vũ cùng nhau trong chuyến đi này sẽ có khả năng cao là ở bên nhau mãi mãi đó cậu biết không?”
“ Ah, vậy sao.” Keiki đáp lại với một giọng bình thường.
“ Huh? Đó thật sự không phải là phản ứng mà tớ mong đợi đó nha.”
“ Thì, tớ chắc là mấy cái việc như thế sẽ thú vị với những ai thật sự là một cặp thôi. Tớ, mặt khác, đã sống cả cuộc đời mình mà không có nỗi một cô bạn gái mà.”
“ Vậy là mọi hi vọng đều đã mất hết rồi hả?”
“ Onizuka-san, cậu có thể khá là thẳng thừng nếu cậu muốn ha.”
Thông tin bên lề, bản thân Megumi cũng sẵn lòng tham gia bất cứ lúc nào.
“ Nhưng kể cả nếu cậu không có bất cứ hứng thú nào với việc như thế, Kiryuu-shi, điều đó có thể không đúng với Nanjou-chan đó.”
“ Huh? Ý cậu là sao?”
“ Thôi nào, đừng có ngốc vậy chứ. Nếu Nanjou-chan biết về lời đồn này và cô ấy mời cậu nhảy thì chẳng phải điều đó có nghĩa là cô ấy thích cậu sao?”
“ Eh...?”
Trong một khắc, những suy nghĩ của Keiki thắng lại cái kịch.
“ ...Thật vậy hả?”
“ Nếu cậu nghĩ về nó thì điều đó hoàn toàn hợp lý.”
“ Nghiêm túc luôn à...?”
Theo Megumi, những cặp đôi mà khiêu vũ ở lửa trại có khả năng cao sẽ ở bên nhau mãi mãi. Cũng có việc mê tín mà cậu ấy đã từng nghe là quần lót màu hồng sẽ làm tăng khả năng thành công trong một lần tỏ tình nên Keiki không thật sự mới với mấy chuyện này.
[ Vậy là Nanjou mời mình vì cô ấy biết về lời đồn à? Nhưng mà... chính cô ấy đã nói với mình là đó chỉ là để thu thập tư liệu cho doujinshi của cô ấy mà...]
Cô ấy đã nói đó là một cách an toàn để không cô gái nào khác có thể có cơ hội mời Keiki nhảy. Đó là để cô ấy không mất thêm bất cứ tư liệu doujinshi nào nữa. Lí do duy nhất để cô ấy làm thế là niềm đam mê với BL manga của cô ấy để cô ấy có thể tiếp tục vẽ Keiki yêu một đứa con trai khác. Như thế, lẽ ra không có bất cứ kiểu cảm xúc lãng mạn nào cho Keiki ở đây hết.
Đó là những gì cậu ấy nghĩ, nhưng đó có thật sự là đúng vậy không? Đó có thật sự là lí do duy nhất mà cô ấy đã mời cậu ấy đến buổi khiêu vũ này không? Câu hỏi của Megumi “Chẳng phải điều đó có nghĩa là cô ấy thích cậu sao?” cứ nảy xung quanh trong đầu cậu ấy.
“ Từ cách mà tớ thấy thì Nanjou-chan là kiểu người sẽ dâng hiến mọi thứ của cô ấy cho người mà cô ấy thích đó.”
“ T-Thật sao?”
“ Tớ có hoàn toàn có thể khuyến nghị chọn cô ấy làm vợ đó nên nếu cậu mà đang nhắm đến cô ấy thì cậu tốt hơn hết là không để cô ấy bỏ trốn đó.”
“ Không, tớ không có nhắm đến cô ấy.”
Megumi có vẻ như khá hứng thú với việc để hai người họ ở bên nhau. Đó có thể chỉ là tưởng tượng của cậu ấy thôi nên cậu ấy quyết định lúc này cứ phớt lờ cô ấy đi.
“ Nhưng mà tớ vẫn nghĩ là có ai đó nhảy cùng thì khá là tuyệt đó.” Megumi nói.
“ Điều đó có lẽ nào có nghĩa là cậu không có ai hết hả, Onizuka-san?”
“ Vâng... đúng thật vậy! Tất cả mọi người ở CLB nghiên cứu manga đều tâng bốc tớ và gọi tớ là ‘Công chúa Osata’ nhưng sự thật là tớ chưa bao giờ có một cậu ban trai nào hết suốt cả đời tớ. Tớ là một đứa siêu anti-normie đó! Cậu có vấn đề gì với việc đó không hả?!”
“ Thì... tớ xin lỗi.”
Sau khi lấy một hơi ngắn sau khi cái sự tiết lộ khá là không may đó, Megumi hướng ánh mắt của mình về phía những người bạn cùng lớp của họ mà vẫn đang tận hưởng bữa trưa giữa chừng. Ở phía xa là một cặp đôi đang đút nhau ăn miếng thịt nướng. Megumi nhíu lông mày khi cô ấy nhìn chằm chằm bọn họ.
“ ...Tớ rất ghen tị. Tỏ ra thân mật như thế trước mặt những người khác.”
“ Eh...?”
“ Tất cả những cặp đôi ngu ngốc đó có thể cứ nổ tung hết đi...”
“ Onizuka-san?!”
“ ...Tớ đùa thôi nha ~”
Sau khi trộn vào đó những từ khá là đáng quan ngại, Megumi đứng dậy khỏi ghế và cư xử như không có chuyện gì vừa xảy ra cả.
“ Giờ tớ sẽ quay trở lại đây! Vì tớ là kiểu phụ nữ hung bạo nên tớ phải đi kiếm thịt, cậu thấy đó?”
“ Y-Yeah... tớ sẽ cổ vũ cho cậu...?”
Cậu ấy theo dõi cô gái thú săn mồi bước đi xa về phía chiến trận gọi là tiệc nướng.
“ Mình tự hỏi có lẽ nào Onizuka-san có vài cơn phẫn nộ đối với các cặp đôi như thế...”
Ngay cả Keiki đôi khi cũng nghĩ “ Lũ normie có thể đi chết trong lửa đi”, nhưng cậu ấy có cảm giác là cảm xúc của Megumi đối với họ thậm chí còn dữ dội hơn cậu ấy. Vừa sau đó, Mao thay chỗ Megumi.
“ Yo~”
“ Ohh. Cậu cũng đang nghỉ ngơi hả, Nanjou?”
“ Đại loại thế. Cậu đã nói gì với Onizuka vậy?”
“ Nhiều chuyện lắm. Nhưng tụi tớ đã đi đến kết luận là tất cả lũ normie nên, thật sự luôn, nổ tanh bành đi.”
“ Cái đó có hơi quá tớ nhưng mà okay.”
Ai có thể trách cô ấy chứ?
“ Vậy Kiryuu, cậu nhớ lời hứa của tụi mình cho tối nay, đúng không?”
“ Về buổi khiêu vũ má kề má hả? Dĩ nhiên là tớ nhớ rồi.”
“ Tốt lắm” với một giọng ngầu lòi, Mao quay lưng lại với Keiki, liếc nhìn cậu ấy một cái qua vai. “Cậu cũng nên quay trở lại đi, Kiryuu. Nếu không thịt sẽ đi hết đó.”
“ Yeah, hiểu rồi.”
“ Oh, và còn nữa—“
Như thể cô ấy nhớ ra thứ gì đó, Mao quay lại. Với đôi tay cô ấy đằng sau lưng, cô ấy lóe lên với Keiki một nụ cười trêu chọc.
“ Tớ mong chờ nhảy cùng với cậu tối nay đó, Kiryuu!”
“ Cái—?!”
Sau khi nghe câu khẳng định đó, câu mà cậu ấy không thể nói liệu nó là trêu đùa hay không, Keiki chỉ có thể nhìn cô ấy trong bối rối khi cô ấy quay trở lại khu tiệc nướng, rõ ràng đang trong tâm trạng tốt.
“ ...Cái vừa rồi đúng là không công bằng mà.”
Với trái tim cậu ấy đập thình thịch vì đòn tấn công bất ngờ của Mao, Keiki nhớ lại những gì Megumi đã nói. Lời đồn về một cậu con trai và một cô gái ở bên nhau mãi mãi nếu họ khiêu vũ ở lửa trại. Dù sao đi nữa, Mao có biết về nó không? Và nếu cô ấy biết thì có phải điều này có nghĩa là cô ấy thật sự có những cảm xúc dành cho Keiki, như Megumi có vẻ đang nghĩ?
“ Không, không, không. Đây sẽ chỉ là cái trò lừa đảo biến thái gì đó thôi, không gì hơn hết.”
Mỗi khi mà hi vọng của Keiki tăng lên như thế này thì mọi chuyện lúc nào cũng kết thúc bị méo mó theo cách biến thái nào đó. Kể cả khi cậu ấy sốt sắng phủ nhận điều đó thì mặt cậu ấy vẫn nóng lên. Chắn là do cái nóng của tiệc nướng thôi ha.
Và sau đó, buổi tối đã đến. Keiki đang giết thời gian cùng với Shouma trên ghế sofa trong sảnh. Bên ngoài, giáo viên cũng như là học sinh đang bận rộn chuẩn bị lửa trại và những học sinh khác cũng đang tụ tập lại trong sảnh đợi cho sự kiện này bắt đầu. Giữa sự huyên náo đó, Shouma thở ra một tiếng dài thượt và nhìn lên trần nhà.
“ Đang có một buổi lửa trại diễn ra và tao không thể ở cùng với Koharu-chan.”
“ Tụi mình khác năm mà nên mày chẳng thể làm gì được đâu.”
“ Và mày nói là mày sẽ nhảy với Mao-chan à?”
“ Yeah, đó là những gì tao đã hứa.”
“ Buồn thật. Tao đã định nhảy với mày vì Koharu-chan không có ở đây.”
“ Nanjou là người duy nhất sẽ vui về chuyện đó.”
Trong khi hai cậu con trai đang trao đổi cuộc nói chuyện vẩn vơ, điện thoại của Keiki trong túi cậu ấy rung lên.
“ Oh, là Mizuha. Em ấy muốn gì bây giờ thế... Hmm?!”
Khi cậu ấy mở tin nhắn ra, một tấm ảnh ở trên màn hình. Cho thấy Mizuha đang mặc đồ lót màu xám—hoặc đúng hơn là không mặc gì khác ngoài cái đồ lót màu xám nói trên. Phía dưới tấm ảnh là một dòng chữ nhỏ.
‘Em tìm được một chỗ để khỏa thân tuyệt lắm nè nên là em sẽ tổ chức một buổi khỏa thân kỉ niệm ở đây đó nha~’
“ Em ấy đang làm cái gì vậy?!”
Trong khi mặt của cậu anh trai vẫn đông cứng trong sửng sốt, một tin nhắn khác đến, như thể cô bé đang theo dõi phản ứng của cậu ấy vậy.
‘Em sẽ hạnh phúc nếu anh theo dõi em trực tiếp chăng?’
“ Eh...?”
‘Anh mà không nhanh lên là em sẽ phải cởi tất cả mọi thứ , anh biết đó.’
“ Sao mà em nhanh dữ vậy chứ?!”
Những tin nhắn nguy hiểm từ em gái của cậu ấy không ngừng lại.
“ Keiki? Có chuyện gì vậy?”
“ Có vài chuyện khẩn cấp đã xảy ra!”
“ Eh, thế còn lửa trại thì sao?”
“ Mày đi trước đi!”
Với điện thoại trong tay, Keiki nhảy khỏi chỗ ngồi và phóng ra khỏi sảnh chờ.
“ Đồ thích khoe hàng đáng ghét...!”
Việc đó sẽ không kết thúc tốt đẹp nếu ai đó mà thấy cô bé như thế này. Cậu ấy phải ép Mizuha mặc đồ vào trước khi mọi thứ trở nên tệ hơn. Nơi mà Mizuha nói cô ấy đang ở nằm cách tòa nhà chính của nhà trọ một chút. Nó trông như một phòng chứa không dùng nữa vậy. Sau khi kiểm tra rằng cánh cửa không khóa, cậu ấy vùng chạy vào bên trong căn phòng mở, nơi mà có kích thước cỡ một lớp học.
“ Mizuha!”
“ Ah, Nii-san. Vậy là anh đã đến.”
Khi cậu ấy đi qua những cái kệ để thùng các tông, Mizuha đang ở đó đợi cậu ấy, vẫn đang mặc đồ giống như trong bức ảnh mà cô bé đã gửi. Gần đó là đồ đạc mà cô bé hẳn là đã mặc trước đó, được xếp ngăn nắp thành một chồng. Cô bé rất có thể đang cảm thấy hơi xấu hổ vì trò thích khoe hàng của mình.
“ Anh nhớ cái này không? Nó là bộ đồ lót mà anh đã chọn cho em đó, Nii-san.”
“ Yeah, không cách nào anh có thể quên nó được.”
Chẳng lạ gì khi mà Keiki cảm thấy như cậu ấy nhớ bộ đồ lót đó. Keiki đã chọn nó cho Mizuha trong lần đi chơi của họ vào lúc nghỉ hè.
“ Ehehehe, Nii-san đã thấy bộ đồ lót may mắn của em rồi...”
“ Em là người phô nó ra đó.”
“ Tụi mình nên làm gì bây giờ đây? Em có nên tự cởi không? Hay là anh sẽ giúp em, Nii-san?”
“ Sao từ lúc đầu em cứ cương quyết với việc cởi đồ thế?!”
Việc cởi đồ mình có vẻ tự nhiên như việc thở với em gái của Keiki vậy. Cô ấy có vẻ như đã hứng lên vì chỉ mặc mỗi áo ngực và quần lót. Nếu cô ấy mà trở nên trần truồng ở ngay đây và lúc này, ai biết được cô ấy có thể sẽ làm gì chứ?
“ Dù cho em có thích mấy cái việc khoe hàng này nhiều đến mức nào thì phải có một giới hạn.”
“ Hehehe, đây là cách để em quyến rũ anh đó.”
“ Quyến rũ?”
“ Em đã nghe là anh định nhảy với Mao-chan ở lửa trại tối nay.”
“ Yeah, đó đã là kế hoạch của anh...”
“ Em cũng muốn nhảy với anh nữa.”
“ Eh?”
“ Em cũng muốn Nii-san nhảy với em ở đó nữa.”
Đặt một bàn tay lên ngực mình, Mizuha nói lại lời của mình với vẻ mặt nghiêm túc.
“ Em gọi anh tới đây chỉ để nói với anh chuyện này thôi đó hả?”
“ Em không muốn Nii-san thật sự nhảy với ai đó đâu và em không muốn anh kìm nén thêm nữa chỉ vì em là em gái của anh.”
“ Mizuha...”
“ Còn nữa, em muốn tuyên bố ý định của em với anh.”
“ Tuyên bố ý định gì chứ?”
“ Em muốn Nii-san chỉ là của em thôi.”
“ ?!”
Mời một người khác giới mà bạn thích đến mộ buổi khiêu vũ xung quanh lửa trại là một cách hoàn toàn bình thường để cho mọi người xung quanh bạn thấy người đó thuộc về bạn. Chưa kể đến cái lời mê tính đề cập trước đó về buổi khiêu vũ. Với một thiếu nữ trong tình yêu, một phản ứng như thế này là có thể đoán được.
“ Có nghĩa là, nếu anh không làm theo yêu cầu của em, em sẽ bị ép làm những việc không thể thay đổi được ở đây đó. Em đã chuẩn bị cho việc đó rồi.”
“ Em đang định làm gì?!”
“ Anh nghĩ là gì?”
Mizuha đặt bàn tay trái của mình lên giữa chiếc áo ngực và bàn tay phải giữa quần lót và làn da của cô bé. Cả hai tay đều vào tư thế chờ. Cô ấy có thể cho thấy mọi thứ chỉ với việc di chuyển đôi bàn tay mình một chút.
“ Giờ thì, Nii-san. Nếu anh không muốn em gái của anh hóa thành trần truồng, anh sẽ phải hứa nhảy cùng em ấy đó!”
“ Đó không phải là quyến rũ, đó chỉ là đe dọa thôi!”
Dĩ nhiên cậu ấy không thể cho phép em gái của mình hoàn toàn khỏa thân được. Tuy nhiên, chấp nhận yêu cầu này sẽ giống như nhượng bộ khủng bố vậy. Trường hợp xấu nhất, Mizuha có thể dùng cái phương pháp này cho những màn thương lượng trong tương lai.
[ Hôm nay Mizuha chắc chắn đang đi quá xa rồi.]
Cậu ấy không thể chấp nhận hành vi thích khoe hàng như thế này. Chỉ việc cô bé đi đến trường mà không mặc quần lót đã dần bào mòn sức khỏe tinh thần của Keiki rồi. Nếu cô ấy mà hoàn toàn khỏa thân trước mọi người, nó sẽ đẩy cậu ấy đền bờ vực.
[ Đây là lúc để khởi động chiến dịch ‘Ví dụ tiêu cực’! Ngay bây giờ hoặc không bao giờ!]
Chiến dịch này có vẻ như thật sự có tác dụng khi chống lại Ayano. Nếu Keiki trở thành một đứa biến thái ở đây, cậu ấy có thể sẽ cho Mizuha thấy cảm giác như thế nào khi bị tra tấn bởi một đứa thích khoe hàng.
“ Được rồi, được ăn cả ngã về không!”
“ ...Eh? N-Nii-san? Anh đang làm...?!”
Ai có thể trách Mizuha vì sốc được chứ? Anh trai của chính cô ấy đột nhiên bắt đầu cởi áo khoác và áo thun của cậu ấy ra. Toàn bộ phần cơ thể trên của cậu ấy đã nằm trong tầm mắt rồi, Keiki đặt tay mình lên chiếc quần dài và kéo nó xuống trong một cử động mượt mà. Cậu ấy giờ là một đứa biến thái, đứng đó với chỉ chiếc quần đùi của mình.
“ Giờ thì khắc sâu cái hình ảnh này vào đôi mắt em đi!!!”
Cậu ấy đã gần như bày ra tất cả mọi thứ cho em gái mình. Không có ai trên hành tinh này sẽ kìm nén gọi cậu ta là một thằng biến thái. Tuy nhiên, Mizuha không cho thấy dấu hiệu nào của việc ăn năn hối hận hành động của mình và vẻ mặt của cô ấy hoàn toàn trái ngược với những gì mà cậu ấy đã hình dung.
“ ...Nii-san, anh đang càng ngày càng có tâm trạng huh?”
“ ...Mmm?”
Vẻ mặt của cô bé đột nhiên biến thành vẻ chờ đợi và cô ấy bắt đầu lúng túng.
“ Em đã định làm việc này nếu buổi khiêu vũ diễn ra êm đẹp nhưng mà em cũng hoàn toàn ổn khi làm theo thứ tự này....”
“ E-Eh?”
Vì lí do gì đó mà trông như việc Keiki cởi đồ đã có tác dụng chính xác là ngược lại so với những gì cậu ấy đã dự tính.
“ Em muốn lần đầu của mình là ở trên giường nhưng việc này cũng không tệ như thế.”
“ Eh, um... Mizuha-san?”
“ Em thật sự đã chuẩn bị bản thân ngày hôm nay nên em hoàn toàn sẵn sàng cho mọi thứ.”
“ Em đang nói về cái gì vậy?!”
Mặc dù Keiki hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng cậu ấy hiểu rất rõ là Mizuha đang nói những thứ kì lạ.
“ Huh? Anh muốn làm tình với em và đó là tại sao mà anh cởi đồ, đúng không?” Mizuha hỏi.
“ Huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuh?!”
“ Chỗ này là nhà trọ với suối nước nóng và em đã nghĩ là Nii-san có thể cũng có tâm trạng nên em đã thử nhiều thứ. Có vẻ như chúng đã có tác dụng.”
“ Nhiều thứ... vậy bộ đồ y tá đó, cái quần lót trong ba lô anh và cái vụ giở váy lên tất cả là cho việc này sao?”
“ Yeah, em muốn khiến cho anh hứng hết sức có thể ~”
“ Làm thế nào chuyện này có thể xảy ra chứ...?”
Tất cả những sự kiện này không gì hơn những phần kế hoạch của cô ấy để khiến cho anh trai cô ấy hứng tình hết sức có thể. Em gái của Keiki thực tế là một thú săn mồi trong tình dục.
“ Giờ thì, Nii-san? Anh sẽ làm những thứ sung sướng với em gái đáng yêu của anh chứ?”
“ Cái gì thế nàyyyyyyyyyyyy?!”
Cậu ấy đã quên mất vì cô ấy đã rất bình tĩnh dạo gần đây nhưng Mizuha thật ra khá là chủ động về tình dục. Mặc dù cậu ấy cảm thấy sự nguy hiểm khắp cơ thể mình nhưng cậu ấy sẽ không thể chạy trốn trong khi mặc độc một cái quần đùi được. Cậu ấy sẽ phải chuyển trường nếu mà người qua đường thấy họ ngay lúc này.
“ Xin anh đó, Nii-san... em không thể kìm nén hơn được nữa... cơ thể em đang rất nóng nè...”
“ Ehhhhhh?!”
Với đôi mắt ẩm ướt, Mizuha nhìn lên Keiki, đem hỗn mang đến những suy nghĩ của cậu ấy.
“ Ni-saaaaaan...”
“ Uwaaaaah?!”
Mizuha nhảy lên cậu ấy mà không cảnh báo. Trên cả việc đó, cô ấy cạ chiếc má mềm mại đáng yêu của mình với má cậu ấy. Thông thường, cái mức độ tiếp xúc da thịt này sẽ là thứ gì đó mà Keiki có thể lo được nhưng ngay bây giờ họ đều đang mặc đồ lót và chỉ đồ lót. Không có người ngoài nào sẽ không tin là hai người này là một cặp ngay trước khi làm tình hết.
[ Cái cảm giác mềm mại kinh khủng này trên bụng mình là...?!]
Cậu ấy đã biết là Mizuha khá là đầy đặn nhưng cảm nhận chúng gần như thế này là quá sức chịu đựng. Với bất cứ đứa con trai nào khác thì đây sẽ là đòn cuối cùng để khiến họ gục ngã. Và mặc dù Keiki không giống bất cứ đứa con trai nào khác nhưng nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này thì cậu ấy sẽ sớm bị Mizuha ăn mất. Vừa khi cậu ấy bắt đầu thầm chuẩn bị bản thân để cuối cùng tốt nghiệp đời trai tân của mình thì—
“ ...Huh?”
Keiki nhận thấy hành động của Mizuha khá kì lạ. Dù cho bao nhiêu thời gian đã trôi qua thì cô bé cũng không tiến triển xa hơn chút nào cái ôm hiện tại của họ. Cô ấy đã rất hăng hái chỉ và phút trước đó nhưng giờ cô ấy không di chuyển dù một inch. Cô ấy chỉ dựa vào anh trai mình thôi.
“ ...Mizuha?”
“ ... ... ...”
Không có câu trả lời nào ngược lại và đôi mắt cô ấy đang khép chặt. Trên cả điều đó, hơi thở của cô ấy nghe hơi nặng nề.
“ Mizuha...? Hey, Mizuha?!”
Không có câu trả lời nào hết. Hoảng loạn, Keiki giữ lấy cơ thể Mizuha và đặt tay mình lên trán cô bé.
“ ...Nóng quá.”
Hơi nóng tỏa ra từ cô bé nóng đến mức nó gần như làm tổn thương bàn tay cậu ấy vậy.
Bên trong một căn phòng khách trên tầng ba của nhà trọ. Một chiếc futon được trải ra trên sàn và Mizuha đang nằm trên đó, mặc Pyjama. Đôi mắt cô bé đang khép và cô bé có vẻ như đang đau đớn, đôi mát đỏ của cô ấy cho thấy nhiệt độ cơ thể đang cao.
“ Em ấy đúng là có sốt nhưng em ấy có lẽ sẽ sớm khỏe hơn nếu uống thuốc đó.”
“ Vậy sao...”
Ngồi kế bên Keiki trên chiếc futon là Tachibana Kaori-sensei. Cô ấy là một y tá trường 28 tuổi có một cậu bạn trai nhỏ tuổi hơn mình.
“ Em xin lỗi vì ép cô nhiều thế này, Tachibana-sensei.”
“ Mức này thì cô có thể cho phép. Một Onii-chan muốn theo dõi cô em gái đang bệnh của cậu ấy đáng yêu hơn bất cứ thứ gì khác mà.”
Sau sự việc kia, Keiki đã hối hả mặc đồ cho Mizuha và liên lạc với Shouma, người đã đi gọi y tá. Với sự cho phép của Tachibana-sensei, Keiki đã mang Mizuha lên tầng ba nhưng họ không thể mạo hiểm khiến những học sinh khác cảm lạnh được nên họ đã đi vào một phòng trống. Ở đó, Keiki đã xin phép có thể ở lại với Mizuha và săn sóc cô ấy đến khi khỏe lại. Lối vào tầng ba bị cấm với con trai nhưng Tachibana-sensei đã cho phép cậu ấy vì tình trạng khẩn cấp.
“ Em chắc chắn đã biết điều này rồi nhưng em không thể đi vào bất cứ phòng nào khác ở đây, okay?”
“ Em sẽ không rời khỏi Mizuha.”
“ Cô sẽ để mọi người ở nhà trọ biết nên nếu mọi chuyện ổn một chút, em có thể đi ngâm mình nếu em muốn, okay?”
“ Em hiểu rồi.”
“ Được rồi, giờ thì cô sẽ quay trở lại phòng mình đây. Nếu có chuyện gì xảy ra, đến và cho cô biết ngay lập tức, okay?”
“ Vâng, cảm ơn cô nhiều lắm.”
Với một nụ cười dịu dàng, Kaori bước ra khỏi phòng. Sau khi tiễn cô ấy xong, Keiki hướng ánh mắt của mình trở lại Mizuha, người lên tiếng xin lỗi.
“ Em xin lỗi, Nii-san...”
“ Không sao đâu mà. Đâu phải là lỗi của em khi bị sốt.”
“ Nhưng mà anh đã hứa nhảy với Mao-chan rồi mà đúng không?”
“ Anh vừa nhắn cô ấy và cho cô ấy biết rồi. Anh sẽ đền bù việc đó lần khác.”
Ngay bây giờ, buổi khiêu vũ lửa trại ngoài kia chắc chắn đang rất sôi động. Mặc dù cậu ấy cảm thấy có lỗi về không thể tham gia nhưng sức khỏe của Mizuha chắc chắn quan trọng hơn.
[ Mà, chẳng lạ gì khi em ấy cảm lạnh sau tất cả những thứ khoe hàng này mà em ấy đã làm.]
Nghĩ trở lại, cô ấy đã liên tục phơi cơ thể mình ra với nhiệt độ lạnh cóng. Vâng một lí do khác mà tại sao Keiki mong cô bé cuối cùng sẽ ngưng tất cả những hành động khoe hàng của mình lại.
“ Quan trọng hơn, em thấy thế nào rồi?”
“ ...Đầu em nhói như điên luôn.”
“ Không nghi ngờ gì, đó là vì cơn sốt đó. Phải như anh có thể thay chỗ của em...”
“ Anh đúng thật là một siscon đó, Nii-san.”
Một nụ cười nhạt hiện lên trên mặt Mizuha khi họ đùa giỡn như mọi khi.
“ ...Nii-san?”
“ Hm?”
“ Em muốn đi tắm...”
“ Không tắm táp gì hết. Nó sẽ khiến cơn sốt của em tăng lên đó.”
“ Nhưng mà mồ hôi đang khiến em cảm thấy khó chịu.”
“ Anh sẽ lau mình em nên là giờ chịu đựng nó đi nha, okay?”
“ ...Okay.”
Nó chắc chắn rất khó khăn đối với một người cuồng sạch như Mizuha nhưng cô ấy phải kìm nén việc tắm rửa lúc này vì cơn sốt. Dù vậy, Keiki muốn giúp cô bé dễ chịu hết sức có thể nên cậu ấy đã chuẩn bị chút nước nóng và một chiếc khăn tắm để lau mồ hôi.
“ Được rồi, anh sẵn sàng rồi. Cởi bộ Pyjama của em ra đi nào.”
“ Okay...”
Vẫn ngồi trên chiếc futon, Mizuha chậm rãi nâng phần trên cơ thể mình lên. Sau khi đã ngồi thẳng lên, cô bé quay lưng lại với anh trai mình, cởi từng cái nút áo trên chiếc pyjama ra, để lộ lưng mình.
“ ... ... ...”
Mizuha đã từng cảm lạnh vô số lần trước đó. Vì hai người họ ở nhà một mình phần lớn thời gian nên họ lúc nào cũng lau mồ hôi của người còn lại nếu họ không thể tắm bình thường.
[ Trước đây mình chưa bao giờ nghĩ nhiều về việc đó...]
Vậy tại sao bây giờ cậu ấy lại suy nghĩ nhiều về nó? Đôi vai mảnh khanh nữ tính của cô ấy, làn da trắng đẫm mồ hôi... tất cả những thứ đó khiến Keiki xem cô ấy là một người khác giới. Cậu ấy đã bị ngây ngất bởi cảnh đó.
“ ...Nii-san?”
“ Huh?”
“ Có chuyện gì hả?”
“ Ahh, anh xin lỗi. Không có gì cả.”
Đây không phải là lúc để mà thơ thẩn như thế này. Mizuha đang bệnh ngay lúc này. Cậu ấy chỉ phải lau mồ hôi trước khi cơ thể cô bé hạ nhiệt thêm chút nào nữa.
“ Okay, anh làm đây.”
“ Xin anh.”
Sau khi thấm nước nóng cái khăn, cậu ấy nhẹ nhàng đưa nó dọc theo lưng của Mizuha.
“ Auu... nhột đó, Nii-san.”
“ Giờ xin em hãy chịu đựng nó đi nha.”
Cô gái trước mặt cậu ấy đang không trong tình trạng tốt lúc này, nên cậu ấy phải cẩn thận. Rất may là việc đó không lâu vì chỉ là lưng của cô ấy thôi.
“ Okay, tụi mình xong rồi”
“ Yeah, cảm ơn anh” Sau khi cảm ơn Keiki, Mizuha tiếp tục trong tông giọng hơi trêu chọc. “ Anh không làm phần trước luôn hả?”
“ Tự làm phần trước đi.”
“ Okaaaay.”
Sau khi nhận lấy chiếc khăn mà Keiki đưa cho, Mizuha lau phần trước của cơ thể cô ấy. Cô ấy làm lâu hơn bình thường, chủ yếu là do tình trạng của cô bé. Sau khi cô ấy đã xong, cô ấy thở ra một tiếng hài lòng. Cô ấy muốn gài nút pyjama lần nữa nhưng cô ấy gặp rắc rối với việc di chuyển những ngón tay của mình vì cơn sốt nên Keiki đã giúp cô ấy.
“ Như này chắc là ổn rồi.”
“ Cảm ơn anh”
“ Không sao đâu. Giờ nằm xuống và nghỉ ngơi đi nha, okay?”
“ Yeah...”
Mizuha hẳn đã gặp khó khăn chỉ với việc giữ cơ thể thẳng lên. Sau khi nằm xuống lần nữa, cô ấy thở ra một tiếng sâu.
“ ...Nii-san?”
“ Hmm?”
“ Cho đến lúc em ngủ... anh sẽ nắm tay em chứ?”
“ Yeah, dĩ nhiên rồi.”
Bất cứ khi nào Mizuha cảm lạnh thì cô bé luôn bắt đầu cư xử như một đứa trẻ bám mẹ vậy. Sau khi Keiki bằng lòng, cô ấy có vẻ như thư giãn.
“ Hãy đảm bảo là ngủ thật nhiều để ngày mai em khỏe lại đó.”
“ Mmm... em thật sự chưa muốn ngủ đâu...”
“ Tại sao lại thế?”
“ Nếu em mà thức mãi mãi, em có thể tiếp tục nắm tay của anh như thế này đó.”
“ Cứ ngủ đi nha, okay?”
“ Okaaay...”
Sau khi đưa ra một câu trả lời khá trẻ con, Mizuha nhắm mắt lại thật sự lần này. Không tốn quá lâu để hơi thở nhẹ nhàng bắt đầu thoát ra khỏi miệng của cô bé, một dấu hiệu cho thấy cô ấy đã rơi vào giấc ngủ.
“ ...Chúc em ngủ ngon, Mizuha.”
Đảm bảo là cậu ấy sẽ nhẹ nhàng để không đánh thức cô bé, Keiki dịu dàng xoa đầu cô ấy.Khuôn mặt của cô em gái yêu dấu của cậu ấy khi đang ngủ trông cứ như khuôn mặt của một thiên thần vậy.
*
Keiki không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua sau khi Mizuha rơi vào giấc ngủ. Khi cậu ấy kiểm tra đồng hồ, chiếc kim giờ đã đi dịch qua quá nửa đêm. Đã qua lâu thời điểm mà đèn lẽ ra được tắt đi.
“ Mình đoán là mình sẽ đi tắm trước khi đi ngủ vậy.”
Cậu ấy đã muốn theo dõi Mizuha lâu hết sức có thể nhưng nếu bản thân cậu ấy không ngủ sớm, sáng hôm sau sẽ rất khó để vượt qua. Cậu ấy lẻn vào phòng mình ở tầng hai, đảm bảo im lặng để không đánh thức Shouma. Cậu ấy nhanh chóng gom đồ dùng vệ sinh cá nhân và di chuyển xuống tầng một. Cậu ấy cởi đồ mình ra trong một căn phòng thay đồ hoàn toàn trống, đặt một cái khăn tắm vòng quanh eo và đi vào bồn tắm.
Sau khi đã tắm rửa cơ thể kĩ lưỡng, cậu ấy tiến về phía bồn tắm lộ thiên. Cậu ấy ngâm xuống đến vai mình trong làn hơi của nước nóng, cảm nhận tất cả những mệt mỏi cuốn trôi khỏi cơ thể.
“ Mình có thể quen với việc này...”
Ngâm mình với bạn bè trong khi nói chuyện khá là vui nhưng tận hưởng sự im lặng trong khi ngâm mình một mình cũng không quá tệ. Mặc dù gần tháng 12 rồi nhưng những ngọn núi vẫn khá lạnh trong buổi đêm, việc tận hưởng bồn tắm nước nóng như thế này là thứ gì đó mà bạn phải làm ít nhất một lần.
Trong khi Keiki đang tận hưởng bồn tắm lộ thiên thì—
“ ... ... ...Hm?”
Cậu ấy nghe thấy tiếng lách cách và cánh cửa nối với phòng thay đồ nhẹ nhàng mở ra.
“ Oh, còn ai nữa ở đây à?”
Đã qua thời gian tắt đèn kha khá rồi. Vì trường dã đặt toàn bộ nhà trọ cho bọn họ nên đây cũng hẳn không phải là bất cứ vị khách nào khác. Điều đó có nghĩa là đây là một học sinh nam hoặc giáo viên thích tắm bồn hơi nhiều một chút hoặc ai đó làm việc ở nhà trọ.
“ ... ... ...Eh?”
Tuy nhiên, tất cả những giả định của cậu ấy hóa ra sai bét. Người xuất hiện ở phòng tắm lộ thiên là một cô gái mà cậu ấy biết. Cô ấy có mái tóc nâu đổ cột xéo thường ngày được cột thành một búi để một bên và một chiếc khăn tắm quấn xung quanh cơ thể cô ấy.
“ Nanjou?!”
“ ...Yo.”
Một cô gái... đã đi vào phòng tắm của nam vì chính sự tự nguyện của mình. Cái bầu không khí bình lặng và thư giãn trước đó thay đổi ngay lập tức. Mặc dù bản thân cô ấy đã vào đây nhưng cô ấy vẫn có vẻ hơi xấu hổ và cô ấy đang cầm chiếc khăn xung quanh ngực và eo mình trong khi lúng túng căng thẳng. Đó thật sự là một cảnh đáng yêu, chưa kể đến là đáng thưởng thức nhưng Keiki không có đủ thời gian để làm việc đó.
“ Cậu... cậu không biết đây là bồn tắm nam à?! Cậu đang làm gì ở đây vậy hả?!”
“ Dĩ nhiên tớ biết chứ, nhưng tớ tình cờ thấy cậu đi vào bồn tắm nên tớ nghĩ là có lẽ tớ cũng tham gia với cậu.”
“ Cậu đang làm gì vậy?! Cậu sẽ làm sao nếu ai đó khác đi vào đây hả?!”
“ Sẽ ổn thôi. Tớ đã dựng tấm bảng lên ở lối vào nói là nó hiện đang được lau dọn rồi.”
“ Đồ gian xảo...”
“ Mọi người ngủ hết rồi, được chưa, nên là không phải vấn đề gì lớn đâu, đúng không nào? Tớ vào đây. Ở ngoài đây lạnh quá.”
“ Eh? ... ... ...Chờ đã?!”
Không đợi câu trả lời, Mao chậm rãi trượt cơ thể mảnh khanh của mình vào sâu trong nước nóng. Và, như thể hoàn toàn tự nhiên, cô ấy ngồi xuống ngay bên cạnh Keiki.
“ ...Haaah, cảm giác thật là đã...”
“ Đ-Đúng vậy, tớ đồng ý...”
Vô thức, Keiki thấy mình chuyển sang sử dụng ngôn ngữ lịch sự. Vì cậu ấy đã hoàn toàn bị bất ngờ nên đầu cậu ấy giờ đang trong hỗn loạn tuyệt đối.
[ Cái gì thế này? Tại sao Nanjou lại ngâm mình với mình?]
Ngồi chung một bồn với bạn nữ cùng lớp là quá mức siêu thực. Vì đã là quá nửa đêm rồi nên tất cả các học sinh và giáo viên có lẽ đã rơi vào giấc ngủ rồi nhưng cậu ấy không hiểu tại sao cô ấy lại đi vào phòng tắm nam.
“ ...Đừng có nhìn chằm chằm nhiều quá. Tớ đang mang khăn tắm nhưng thực tế là tớ đang khỏa thân đó.”
“ Không phải đó là một cách không tốt khi vào bồn tắm trong khi vẫn mang khăn tắm à...?”
“ Cậu nói gì đó à?”
“ Không, không có gì cả.”
Sẽ thật sự khá là rắc rối cho Keiki nếu mà cô ấy không có cái khăn tắm với mình. Vì đang là nửa đêm nên cậu ấy không thể nhìn quá rõ nhưng vẫn có đủ những tia sáng nhỏ xung quanh để cậu ấy có thể nhìn thấy những phần quan trọng. Nếu cậu ấy mà nhìn qua phía đó, cậu ấy sẽ có thể thấy khe ngực của cô ấy vì cái khăn tắm không che nhiều. Keiki không thể thư giãn dù chỉ chút ít với một cô gái như Nanjou ở bên cạnh cậu ấy.
“ ...Tớ đã nói với cậu trước đó rồi nhưng mà đây là phòng tắm nam đó, cậu biết không? Tại sao mà cậu lại vào đây vậy hả? Mục đích của cậu là gì?”
“ Không phải là có một mục đích thật sự hay gì đâu...”
“ Đừng nói với tớ là cậu sẽ quan sát cơ thể trần truồng của tớ để thu thập tư liệu đó nha?!”
“ Thành thật mà nói thì việc đó nghe có vẻ khá ổn với tớ đó.”
“ Nanjou-san, đồ biến thái!”
“ Cậu là đồ ngốc hay gì đó hả? Mà, tớ chính xác là không thể phủ nhận lời buộc tội đó được.”
“ Vậy là cậu sẽ không phiền thử à.”
“ Nếu tớ mà không hơi biến thái thì tớ đã không vẽ manga BL rồi.”
“ Hợp lý.”
Đó là một lí do có thể hiểu được.
“ Nhắc mới nhớ. Mizuha sao rồi?”
“ Em ấy vẫn còn sốt nhưng mà em ấy chắc sẽ ổn thôi sau khi ngủ một chút.”
“ Tớ hiểu rồi...” Mao thở ra một tiếng nhẹ nhõm.
Cô ấy biết về tình trạng của Mizuha nên cô ấy có hơi lo lắng.
“ ...Um, Nanjou.”
“ Sao?”
“ Tớ xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa của tụi mình.”
“ Đừng lo. Em gái của cậu ngã gục mà nên dĩ nhiên cậu không thể cứ bỏ rơi cô ấy và đi nhảy được.”
Sau khi đã đảm bảo là Mizuha đã được chăm sóc rồi, Keiki đã liên lạc với Mao và kể với cô ấy về tình cảnh đó. Cậu ấy đã xin lỗi qua email là cậu ấy không thể đi đến buổi khiêu vũ được và cô ấy đáp lại theo cách tử tế mà cô ấy đang làm lúc này.
“ Nó vẫn khá là vui dù tớ không thể nhảy. Dù gì thì cậu cũng đâu thường được thấy lửa trại lớn như thế đâu. Mặc dù Akiyama và Onizuka thì đều bận rộn nguyền rủa những cặp đôi đang nhảy.”
“ Tớ hiểu rồi...”
“ Mà nha, dù vậy, tớ rất muốn nhảy cùng với ai đó đó.”
“ O-Ohh...”
“ Tất cả những gì tớ có thể làm là theo dõi buổi lửa trại trong im lặng, nên là tớ khá là cô đơn.”
“ Tớ xin lỗi, okay...?”
“ Ahaha, tớ chỉ đùa thôi mà. Tớ không có giận chút nào đâu.”
“ Cậu có chắc về điều đó không...?”
Cô ấy đã giận gần như toàn bộ chuyến đi nên cậu ấy chính xác là không thể tin cái câu khẳng định đó được.
“ Tớ chắc chắn sẽ đền bù nó vào dịp khác” Keiki nói với nụ cười gượng gạo.
“ Cậu thật sự không phải làm vậy đâu.”
“ Không, tớ sẽ làm. Nếu không tớ sẽ không thể tha thứ cho bản thân mất.”
“ Kiryuu, cậu rất là cố chấp với những thứ kì lạ nhất đó.”
Mặc dù cô ấy trông khó chịu nhưng vẫn có thấp thoáng niềm hạnh phúc chân thành trong nụ cười của Mao.
“ Vậy thế này thì sao? Tụi mình có nên nhảy ngay bây giờ không?”
“ Nhảy... ngay đây hả?”
“ Tại sao không chứ? Dù sao thì cũng không có ai ở đây mà.”
“ Đúng là vậy, nhưng mà chẳng phải điều đó chẳng qua là một cảnh báo cho những cô gái khác sao?”
Cô ấy không muốn mất bất cứ tư liệu BL có thể mất nên cô ấy không thể cho phép Keiki hẹn hò với bất cứ ai không phải là nam. Đó là câu chuyện của Nanjou Mao và cô ấy đã lặp lại nó nhiều lần rồi. Như thế, nếu không có cô gái nào ở xung quanh xem họ khiêu vũ thì toàn bộ lí do cho việc khiêu vũ ngay từ đầu sẽ biến mất.
“ Tớ thật sự không có một lí do nào, nhưng mà... bộ cậu không muốn nhảy với tớ hả...?”
Khi cô ấy nói thế với vẻ mặt khá buồn bã, không ai trong vị trí của Keiki sẽ có thể nói với cô ấy không.
“ Tớ hiểu rồi. Vậy thì nhảy thôi.”
Như cô gái đã nói, phòng tắm lộ thiên lúc này là dành cho hai người họ. Cậu ấy không phải lo lắng về việc ai đó khác chọc cậu ấy vì màn nhảy tệ hại.
“ Ah, nhưng đảm bảo là mang cái khăn tắm trên người đó, okay?”
“ Dĩ nhiên!”
Kể cả khi cậu ấy biến thành một kẻ biến thái thích khoe hàng trước đó thì cậu ấy vẫn bảo vê cái quần lót của mình như cuộc đời cậu ấy phụ thuộc vào nó vậy. Cậu ấy không muốn bị buộc tội khoe cái háng trần trụi của mình với con gái nên cậu ấy đã nhanh chóng thắt chặt chiếc khăn một cách an toàn xung quanh eo cậu ấy. Hai người bọn họ đứng dậy và đối mặt nhau, không mặc gì hết ngoài khăn tắm.
“ Đ-Đừng có nhìn chằm chằm nhiều quá đó, okay...?” Mao lúng túng một chút.
“ Giờ cậu mới nói điều đó à?”
“ Vậy thì bắt đầu thôi...”
“ Y-Yeah...”
Họ cầm lấy bàn tay nhau và buổi khiêu vũ bắt đầu.
“ Khá là khó để di chuyển đúng không?” Keiki bình luận.
“ Dù sao thì tụi mình cũng đang ở giữa phòng tắm mà.”
“ Bước chân của tụi mình có phải thẳng hàng ở đây không?”
“ Cứ nhảy theo đi, không sao đâu ~.”
Trong khi trao đổi một vài từ, hai người họ bắt đầu bắt nhịp bước chân khi họ nhảy. Không như ở lửa trại, không có sân khấu hay âm nhạc đồng hành với họ. Thêm vào đó, hai người họ gần như không có kinh nghiệm gì nên đó chắc hẳn là một màn khiêu vũ vụng về thật sự để theo dõi. Nhưng dù vậy—
“ Tụi mình đang làm cái gì vào lúc khuya này vậy nè? Haha.”
“ Tớ đồng ý.”
“ Nhưng mà nó khá là vui đó.”
“ Yeah, tớ đồng ý.”
Khi bạn nghĩ về nó một cách bình tĩnh thì khiêu vũ cùng với một cô gái dưới bầu trời đầy những vì sao thật sự là một sự kiện siêu thực. Nhưng cậu ấy không ghét cái cảm giác bí ẩn này. Cậu ấy nhảy một cách ngượng ngùng với Mao, quan sát cô ấy vui vẻ. Nhịp đập trái tim cậu ấy trở nên nhẹ tênh hoàn toàn, như thể cậu ấy đang trong niềm hạnh phúc thuần khiết vậy.
“ Chẳng phải như thế là khá tốt cho lần nhảy đầu tiên của tụi mình sao?”
“ Chắc chắn luôn rồi.”
Khi họ đã nhảy xong, họ tách khỏi nhau và có một cuộc trao đổi ngắn.
“ Nhưng mà chuyện đó có cảm giác vui đó. Tớ đã cảm thấy toàn buồn bã suốt đến bây giờ.”
“ Buồn bã?”
“ Cậu hú hí với Mizuha và hội phó trong ngày đầu tiên, đúng không? Tớ đã cố gắng hết sức để gần gũi với cậu hơn nhưng cậu lúc nào cũng chỉ đi và chơi với những cô gái khác nên dĩ nhiên là tớ sẽ thấy giận rồi.”
“ ...Eh?”
Cô ấy nói câu đó như thể nó không là gì cả nhưng nó đấm vào ngực Keiki như một viên đạn vậy. Nhưng trước khi cậu ấy có thể xác nhận ý nghĩa đằng sau những lời đó, Mao đã đẩy cậu ấy đi thậm chí còn xa hơn nữa.
“ Tớ nghĩ cậu biết điều này rồi nhưng tớ có được niềm vui nhiều nhất trong cuộc sống khi vẽ những cuốn BL của tớ. Việc có thể cứ làm những gì cậu thích là sự xa xỉ tuyệt nhất cậu có thể có đó.”
“ Y-Yeah...”
“ Nhưng mà tớ cũng vui vẻ nhiều như thế khi tớ ở cùng cậu đó, Kiryuu.”
“ Điều đó...?”
“ Cậu thì sao?”
“ Eh?”
“ Cậu nghĩ gì... về tớ, Kiryuu?”
Đó là câu hỏi tương tự Shouma đã hỏi cậu ấy vào đêm trước đó. Nanjou Mao là một người Keiki có thể dựa vào trong những lúc gặp rắc rối, người lúc nào cũng cho đi tất cả những gì cô ấy có cho những gì cô ấy yêu quý. Cô ấy có đôi lúc hơi cay nghiệt một chút nhưng cô ấy lúc nào cũng tốt bụng và cái khoảng cách đó khiến cô ấy đáng yêu kinh khủng.
“ Thì, hơi khó để nói, nhưng mà...”
Nói ra những điều như thế này lớn tiếng có hơi xấu hổ. Tuy nhiên, cậu ấy nghĩ là chạy trốn ở đây sẽ có nghĩa là cậu ấy không phải là một người đàn ông, nên là—
“ Tớ nghĩ là khăn của cậu sắp sửa rơi xuống rồi, Nanjou.”
“ Eh...?” đôi mắt Mao quay tròn trước câu trả lời không ngờ đến của Keiki.
Đó hẳn là do khiêu vũ nhưng cái khăn bảo vệ cơ thể khỏa thân của cô ấy đang bắt đầu trông khá lỏng.
“ ~~~?!”
Cuối cùng cũng nhận ra cô ấy đang ở trong hoàn cảnh nào, mặt của Mao chuyển thành đỏ rực trong tức khắc. Khi cô ấy cầm lấy chiếc khăn với một tay—
“ Nói điều đó sớm hơn chứ!”
—cô ấy đẩy ngực cậu trai với tay còn lại.
“ –Huh?”
Phát ra một tiếng bất ngờ, Keiki ngã ngửa ra đằng sau, hạ cánh lên bàn tọa của mình.
“ Ah, xin lỗi... cậu có sao không?”
Mao bước về phía trước để giúp cậu ấy đứng lên nhưng bàn chân cô ấy va với Keiki và cô ấy mất thăng bằng.
“ Kyaa?!”
“ Woah?!”
Kết quả là, Mao cũng ngã lên sàn, hạ cánh đúng ngay trên người Keiki. Xui thay, khăn tắm của cô ấy đã rơi mất trong quá trình đó và cơ thể họ bây giờ đang trực tiếp tiếp xúc với nhau.
“ ... ... ...”
“ ... ... ...”
Keiki đông cứng tại chỗ, không thể di chuyển một thớ cơ nào. Cùng lúc đó, cơ thể của Mao dính với cơ thể cậu ấy. Và họ đều đang khỏa thân. Hai cái chỗ lồi ra nở nang kia của Mao ấn trực tiếp vào ngực Keiki và cậu ấy đang trực tiếp cảm nhận kích cỡ, độ mềm mại và hơi ấm của chúng.
[ Việc này... rất là tệ...!]
Kích thích này là đủ để hoàn toàn phá hủy khả năng suy nghĩ của Keiki. Hay nói cách khác, cậu ấy đang trở nên hơn cả chỉ căng thẳng. Thành viên quan trọng nhất của cậu ấy đang bắt đầu bước vào dạng ra trận.
“ Nanjou! Xin lỗi, nhưng làm ơn ngồi dậy ngay lập tức đi!”
“ Cậu không cần phải nổi giận vậy đâu, tớ sẽ ngồi dậy ngay—Hm?”
“ Hauuu?!”
Khi Mao di chuyển bàn tay mình để tách khỏi Keiki, bi kịch đã xảy đến.
“ ...Eh? Cái cảm giác... kì lạ gì thế này...?”
Cảm thấy một cảm giác lạ lẫm trong bàn tay mình, cô gái nhíu mày lại. Cô ấy đã nắm chặt một vật cứng, có hình dạng cây gậy trong bàn tay phải của mình.
[ Cậu đang nắm thằng em tớ đó!!]
Khăn của Keiki chắn chắn cũng đã bay ra vì tác động. Kết quả là, bộ phận sinh dục nam của cậu ấy giờ đang chạm vào bàn tay của Mao. Trên cả điều đó, cô gái không cho thấy ý định nào là thả nắm tay ra nhưng thay vào đó cô ấy cứ di chuyển lên xuống, nắm chặt nắm tay của cô ấy lại để tìm ra chính xác cô ấy đang cầm cái gì.
“ Nyauuuuu?!”
“ Eh, cái gì? Cái giọng kì cục đó là sao vậy?”
Cảm nhận kích thích ở yếu điểm của mình, Keiki không thể kìm nén tiếng hét. Khi việc đó xảy ra, Mao cuối cùng cũng nhận ra chính xác cô ấy đang nắm cái gì.
“ ...Eh? Đừng nói với tớ là... đây là cái đó của Kiryuu—?!”
100 điểm. Cô ấy đang nắm biểu tượng của đàn ông gần như cương cứng hoàn toàn với bàn tay của cô ấy.
“ Chờ đã, cậu đang đùa đúng không?! Chờ đã, nó đang lớn lên? Không quan trọng hơn, tớ hiện đang... cái đó của Kiryuu...?!”
Não của Mao không thể hiểu được những gì đang xảy ra ngay lúc này. Nhảy ra khỏi Keiki với tốc độ của một viên đạn cô ấy nhanh chóng nhắm lấy chiếc khăn tắm kế bên và che phần trước của mình lại, mặt cô ấy đỏ hơn bao giờ hết. Với ánh mắt cảnh giác, Mao cẩn thận lườm về phía Keiki.
“ ...Cậu đang làm cái gì vậy?” cô ấy hỏi.
“ Đây là một phản ứng hoàn toàn bình thường mà một đứa con trai như tớ không thể tác động đến được, đúng vậy.”
“ Hmm? ...Vậy điều đó có nghĩa là cậu hứng lên vì tớ hả?”
“ Thì... chung qui lại đúng là vậy ...”
“ Tớ hiểu rồi...”
“ Um... Tớ xin lỗi...”
“ ...Nó thật sự không phải là vấn đề lớn đâu.”
“ Hm?”
“ Nếu đó là Kiryuu... tớ thật sự không ghét chuyện đó đâu...”
“ Huh? Ý cậu... là gì khi nói như thế...?” Keiki bị bối rối bởi câu nói ẩn ý đột ngột của Mao.
Cùng lúc đó, Mao đang vật lộn với mớ rắc rối của chính mình.
[ Mình đang nói cái gì vậy nè?! Điều đó về cơ bản là giống như mình đang nói mình thích cậu ấy rồi!]
Với những suy nghĩ này đi qua tâm trí Mao, tình trạng náo động bên trong của cô ấy sớm biến thành hoảng loạn. Giữa tất cả những sự việc này, cô ấy đi đến một kết luận duy nhất.
[ Điều duy nhất mình có thể làm ở đây là tỏ tình! Đây là một cơ hội hoàn hảo! Nói đi! Hãy nói đi!]
Cô ấy quyết định rằng cô ấy nên tỏ tình ngay tại đó. Vì cô ấy không thể sắp xếp lại những lời nói của mình, nói ‘Tớ yêu cậu’ là một lựa chọn tốt hơn cả. Cô ấy cảm thấy như cô ấy có lẽ có thể gom lấy can đảm lúc này, nên cô ấy bước một bước về phía Keiki.
“ Sau tất cả, tớ... tớ...”
Đặt một tay mình lên ngực để nắm chặt cái khăn, cô ấy quay về phía cậu trai mà cô ấy dành trọn những cảm xúc cho và tuôn ra những cảm xúc đã dâng tràn cho cậu ấy.
“ Tớ... rất yêu con c* của Kiryuu!”
...Và cô ấy đã hoàn toàn làm rối tung nó lên. Cái cơ hội một lần trong đời của cô ấy, thứ mà cô ấy phải thực hiện đúng dù bất cứ giá nào đi nữa, đã biến thành câu trên. Đó là một lời tỏ tình trộn lẫn giữa tình yêu với sự ngưỡng mộ con c* của cậu ấy. Vì những chuyện vừa xảy ra mà thứ duy nhất cô ấy có thể nghĩ trong suốt lúc tỏ tình là thằng em của Keiki và những cảm xúc đó đã lẫn lộn thành một, khiến cho cô ấy thay vào đó đã nói một câu rất kì cục.
[ Mình hoàn toàn phá tung nó rồiiiiiiiiiiiiii?!]
Cố gắng của Mao ở lời tỏ tình đã thất bại một cách ngoạn mục. Việc nói ‘Tớ yêu con c* của cậu ~’ bạo dạn như thế khiến cô ấy không gì hơn một bitch biến thái. Dĩ nhiên, phản ứng của Keiki đúng như dự đoán.
“ N-Nanjou...? Cậu đang nói cái gì vậy...?”
“ Thôi, giờ tớ đi đây!”
“ Huh?!”
Đầu của Mao là một mớ hỗn độn hoàn toàn và cô ấy không có bất cứ sự tự tin nào để mà cô ấy có thể giải quyết sự hiểu lầm đó. Tất cả những gì cô ấy có thể làm là chạy đi.
*
[ Ahhh, mình thật sự đã thổi bay nó rồi!!!!]
Đó là khoảng 10 phút sau tấn bi kịch. Mao đã quấn bản thân lại trong chiếc chăn của Futon bên trong căn phòng bốn người ở tầng hai và cô ấy đau đớn nhớ lại những gì đã xảy ra. Khi cô ấy thấy Mizuha và Ayano tấn công Keiki liên tục trong chuyến đi này, Mao đã nhận ra cô ấy là người lục đục ở phía sau nhiều nhất. Tất cả những cô gái kia có thứ mà cô ấy không có.
Đó là thái độ bạo dạn để làm dù bất giá nào để đạt được mục đích. Sayuki, Yuika, và thậm chí Mizuha đều chủ động theo đuổi Keiki, trong khi sự góp mặt của Mao thì lại thiếu thốn một cách đáng buồn. Như thế, cô ấy đã quyết định sẽ tự tay mình thử sức trong việc quyến rũ.
Cô ấy đã thức dậy vào buổi đêm muộn và đi ra phòng tắm. Cô ấy nhìn thấy Keiki đi ra từ phòng của Mizuha và cô ấy biết cậu ấy rất có thể sẽ đi về phía phòng tắm nam nên cô ấy quyết định đối mặt với cậu ấy ở đó. Cả địa ngục có lẽ sẽ mở toang ra nếu cô ấy bị giáo viên bắt được nhưng một thiếu nữ khi yêu sẽ không sợ thứ gì như thế. Cuối cùng, cô ấy đã thúc đẩy bản thân đủ để gom lấy can đảm.
Mọi việc đã diễn ra trơn tru trong khi họ nhảy trong phòng tắm lộ thiên nhưng cô ấy đã làm rối tung thời điểm trọng đại vào phút chót.
[ Bây giờ Kiryuu chắc chắn nghĩ mình là một con bitch yêu c*...]
Mao rất có thể là người đầu tiên chạm vào Keiki như thế này. Theo một cách nào đó, cô ấy đang một bước dẫn trước những đối thủ của mình.
[ Mình đúng là có muốn đưa mối quan hệ của bọn mình tiến về phía trước nhưng không phải là theo cách đó, okay?!]
Cô ấy chưa bao giờ mong muốn cái kiểu tiến triển này. Nếu cô ấy có khả năng quay ngược thời gian, đây là khoảnh khắc mà cô ấy rất muốn dùng cho.
[ Nhưng mà, của Kiryuu... thật sự khá là cường tráng đó...]
Nghĩ lại về cái cảm giác kì lạ trong tay mình, đôi má của Mao bắt đầu bừng đỏ một lần nữa. Dương vật đàn ông đầu tiên mà cô ấy chạm vào là cái mà đang tiến dần đến chế độ chiến đầu hoàn chỉnh. Mặc dù nó có thể hơi thiếu một chút độ cứng nhưng vì nó chưa cương cứng hoàn toàn nên nó vẫn cho thấy là Keiki đã hứng lên do cơ thể của Mao—
“ ~~~?!”
Mao bắt đầu đập chân mình lên xuống trong xấu hổ và cô ấy đã bị Megumi ngái ngủ kế bên cô ấy mắng “ Im đi.”
*
“ ...Mình không ngủ được.”
Đó là sau 1 giờ sáng. Lăn lộn xung quanh trong chiếc futon của cậu ấy trong phòng trên tầng hai, càu nhàu trong khổ sở. Ai có thể trách cậu ấy sau những gì đã xảy ra trong phòng tắm với Mao chứ? Shouma đang ngái ngủ với nụ cười lớn rạng rỡ trên mặt trong chiếc futon kế bên Keiki và Keiki có thể đoán được cậu ta đang có giấc mơ gì, xét đến những câu lẩm bẩm liên tục như “Koharu-chan, anh yêu em...” đến từ hướng đó.
Đèn trong phòng đã tắt rồi nhưng một nguồn áng sáng mới xuất hiện dưới dạng màn hình điện thoại của Keiki bật lên.
“ Cái gì... vào lúc như thế này à? ...Chờ đã, Fujimoto-san?”
Khi cậu ấy nâng cơ thể lên để kiểm tra màn hình, cậu ấy thấy cậu ấy có một tin nhắn mới từ Ayano, nó là ‘ Cậu còn thức chứ?’ Trong một khắc, Keiki đã nghĩ việc này chắc hẳn là một thứ biến thái khác mà cậu ấy sẽ bị cuốn vào nhưng cậu ấy không thể hình dung ra được cô ấy cố gắng làm gì vào lúc tối trễ thế này. Nó thậm chí có thể là một tình huống khẩn cấp khác. Cậu ấy quyết định trả lời.
‘ Tớ còn thức. Có chuyện gì hả?’
‘ Tớ muốn nói chuyện với cậu về mộtvài thứ. Cậu có thể dành chút thời gian cho tớ không?’
‘ Được rồi. Tụi mình nên gặp nhau ở đâu đây?’
Sau khi một khoảng thời gian ngắn trôi qua, cậu ấy nhân được câu trả lời. ‘Vậy thì hãy gặp nhau ở khu vực chờ trên tầng ba đi’ mà cậu ấy nhanh chóng đồng ý. Mang lên một chiếc áo khoác nâu để che chiếc áo Yukata của mình, cậu ấy im lặng bước ra khỏi phòng, đảm bảo không đánh thức Shouma đang say ngủ.
Rất có vẻ như mọi người đang say ngủ và không thể nghe thấy một âm thanh nào bên trong nhà trọ Khi cậu ấy lên đường tới hiên nhà ở chỗ gặp Ayano đã nói, cô ấy chào cậu ấy, mặc đồ giống như Keiki đang mặc. Họ bước ra ngoài hiên cùng nhau và được đón chào bởi một bầu trời xinh đẹp đầy sao.
“ Tớ xin lỗi vì đã gọi cậu ra vào lúc trễ thế này.”
“ Không sao đâu. Dù sao thì tớ cũng không thể ngủ mà”
“ Tớ mừng là cậu vẫn còn thức đó. Có một chuyện mà tớ phải nói với cậu dù có sao đi nữa.”
“ Chuyện gì vậy?”
Ayano gật đầu.
“ Tớ có một ân huệ muốn xin cậu, Kiryuu-kun. Tớ muốn cậu giúp đỡ tớ trong kì bầu cử hội học sinh kế tiếp.”
“ Cậu muốn tớ giúp đỡ cậu?”
Đó thật sự không phải là ân huệ mà Keikid đã tưởng tượng. Cậu ấy thậm chí ngay từ đầu còn không biết là sẽ có một cuộc bầu cử.
“ Huh? Nhưng chẳng phải việc đó đã được quyết định là cậu sẽ trở thành chủ tịch hội học sinh mới sao? Tớ nghĩ Takasaki-senpai đã nói thứ gì đó như thế.”
Cậu ấy nhớ cô ấy đề cập đến việc chủ tịch hội học sinh trường cao trung Momosawa luôn chọn người kế nhiệm.
“ Nhưng mà năm nay tụi mình có những ứng cử viên khác.”
“ Ahh, vậy ra đó là tại sao”
Giờ cô ấy nói cậu ấy mới nhớ, Keiki nhớ là Shiho có thêm vào “ Nếu không có ứng cử viên nào khác” vào lúc đó. Điều đó có nghĩa là năm nay có những người khác muốn trở thành chủ tịch hội học sinh.
“ Vậy cuộc bầu cử này là khi nào đây?”
“ Nó sẽ được thông báo vào thứ hai tuần tới. Việc bầu chọn sẽ diễn ra vào thứ sáu.”
“ Eh? Sớm quá thế!”
“ Tớ xin lỗi. Tớ đã định nói với cậu về chuyện này sớm hơn...”
“ ... ... ...”
Lạ thay Keiki hiểu khá rõ lí do cho việc đó. Xét đến việc cậu ấy đã chọn CLB thư pháp mà không phải hội học sinh một khoảng thời gian trước thì cô ấy chắc hẳn đã do dự về việc này.
“ Cậu cần có năm thành viên ở sau cậu để có thể đăng kí làm ứng cử viên. Hiện tại, tụi mình chỉ có những thành viên hiện tại của hội học sinh cũng như là người tiền nhiệm của Mitani-kun.”
“ Yeah, vậy là có bốn người. Nhưng tớ nghĩ là cậu có lẽ có thể kiếm ai đó tốt hơn tớ để làm người hỗ trợ cho cậu mà.”
Fujimoto Ayano khá là nổi tiếng. Cô ấy có điểm tuyệt đối và lúc nào cũng sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Chắc hẳn có nhiều người sẽ vui vẻ lòng giúp đỡ cô ấy. Tuy nhiên, Ayano lắc đầu mình đáp lại Keiki.
“ Tớ không muốn ai khác ngoài Kiryuu-kun giúp đỡ tớ hết. Điều này có thể là ích kỉ ở tớ nhưng mà cậu là người mà tớ tin tưởng nhất.”
“ Fujimoto-san...”
Cậu ấy chưa bao giờ hối hận vì đã chọn CLB thư pháp vào lúc đó. Nhưng cậu ấy đúng là cũng có muốn ở lại hội học sinh...
“ Được rồi. Tớ sẽ giúp cậu cho đến khi cuộc bầu cử kết thúc.”
“ Thật hả?”
“ Yeah, tớ đúng là có hứa giúp đỡ cậu bất cứ khi nào cậu cần mà.”
“ Cảm ơn cậu” Ayano nở nụ cười nhẹ nhõm với cậu ấy.
Khi cậu ấy thấy điều đó, những chi tiết bắt đầu kết nối lại trong đầu Keiki.
“ Chờ đã, vậy cái việc quan trọng mà cậu muốn nói với tớ vào ngày đầu tiên là chuyện này đó hả?”
“ Vâng?”
“ Nghiêm túc luôn hả? Tớ đã hoàn toàn nghĩ là cậu muốn quần lót của tớ một lần nữa...”
“ Nếu tớ mà làm việc đó thì tớ đã yêu cầu cái mà cậu đã mặc cả ngày rồi”
“ Mà, điều đó đúng là nghe giống cậu...”
Lần này, Keiki thật sự cảm thấy có lỗi vì đã cầm đèn chạy trước đầu ô tô ở đó. Dù vây, vừa khi cậu ấy đang nghĩ thế, Ayano đột nhiên đặt cả hai bàn tay mình vào bên trong viền của Yukata của cô ấy. Một lúc sau đó, cô ấy kéo quần lót của mình ra trong một chuyển động mượt mà.
“ Giờ cậu đang làm cái gì vậy?!”
“ Tớ đang cởi quần lót của tớ?”
“ Nhưng mà tại sao chứ?!”
“ Có vẻ như cậu hứng lên bởi mùi của con gái trước đó nên là tớ nghĩ tớ sẽ giúp cậu thay lời cảm ơn.”
“ Giờ cậu nhắc tớ mới nhớ, tớ đã quên giải quyết cái sự hiểu lầm đó!”
Vì cái chiến dịch ví dụ tiêu cực của cậu ấy trong ngày đầu tiên mà cô gái vẫn tin là Keiki là một người có fetish mùi. Đúng thật là cậu ấy đã ngửi cô ấy kĩ lưỡng và xin quần lót của cô ấy nhưng tất cả chỉ là một phần của kế hoạch ‘Giảm biến thái’ mà cậu ấy đã nghĩ ra. Cái kế hoạch nói trên lẽ ra bao gồm việc cậu ấy hành xử như mỗi cô gái biến thái trong cố gắng chữa cho họ.
[ Tại sao tất cả những cô gái ở xung quanh mình cố gắn đưa quần lót cho mình vậy chứ?!]
Lúc này thì, Keiki nhanh chóng giải thích những hành động của cậu ấy vào lúc đó và bắt cô ấy mặc lại cái quần lót một lần nữa.
“ Mà, vẫn tốt hơn là bị bắt biến thành Mặt nạ biến thái...” cậu ấy lẩm bẩm.
“ Mặt nạ biến thái?”
“ Không có gì cả, không có gì cả?”
Cậu ấy đang nói đến cơn ác mộng cậu ấy đã thấy một vài ngày trước.
“ Trở lại chủ đề nào. Về cuộc bầu cử hội học sinh.”
Mặc dù cậu ấy nghĩ là Ayano sẽ chỉ kế vị Shiho làm hội trưởng hội học sinh nhưng có ai đó khác đã cản đường.
“ Và ứng cử viên khác này mà cậu đang nói tới là ai vậy?”
“ Đó là—“
Người mà Ayano nói đến quá đỗi quen thuộc với Keiki.
“ Eh, thật sao?”
“ Vâng, chính là người đó.”
“ Việc đó rất là bất ngờ đó. Tớ thật sự không nghĩ người đó là kiểu người sẽ làm việc ấy.”
“ Nhưng mà người đó có vẻ nghiêm túc về việc này. Dĩ nhiên là tớ cũng không định thua đâu” cô gái nói với sự quyết tâm. “ Tụi mình nhất định không thể để người đó thắng”
*
Đó là buổi sáng cuối cùng của chuyến đi và xe buýt lăn bánh trên đường về phía ngôi trường. Mao đang ngồi ở ghế sau, ngái ngủ.
“ Cô ấy ngủ ngay khoảnh khắc chiếc xe buýt bắt đầu di chuyển huh”
“ Cô ấy thường trông rất ngầu và điềm đạm nhưng mặt cô ấy thí quá ư đáng yêu và quyến rũ khi cô ấy ngủ đó nha ~”
Từ ghế ngồi kế bên cô ấy, Megumi nhẹ nhàng chọc những ngón tay thanh mảnh của mình vào đôi má của nàng công chúa đang ngủ Mao. Vì cô ấy thậm chí không thức dậy sau tất cả những việc đó nên cô ấy chắc chắn rất buồn ngủ.
“ Rõ ràng cô ấy đã không ngủ suốt cả đêm” Megumi nói.
“ Tớ hiểu rồi...” Keiki đáp lại một cách bất đắc dĩ.
Lí do cho việc đó chỉ có thể là tấn bi kịch ở phòng tắm lộ thiên.
[ Mặc dù nó không cương cứng hoàn toàn nhưng cô ấy vẫn nắm lấy nó trong khi đang vào chế độ xung trận...]
Việc ai đó mắc phải PTSD từ tai nạn như thế là không kì lạ mà. ( Trans: PTSD là rối loạn stress sau sang chấn, một dạng rối loạn có đặc trưng là không thể phục hồi sau khi trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đáng sợ.)
Thông tin bên lề thì những chỗ ngồi trên xe buýt đã được phân thành mỗi nhóm của họ một lần nữa nên là Keiki và Shouma đang ngồi cạnh Mao và Megumi. Nhiều học sinh khác bên cạnh Mao cũng đang ngủ. Họ chắc cũng đã kiệt sức sau chuyến đi chơi. Cũng như Mao, tên bạn Lolicon của Keiki cũng đã thua sức mạnh quyến rũ của giấc ngủ.
“ Akiyama-shi cũng bất tỉnh nhân sự rồi.”
“ Thằng đó đã nói chuyện với bạn gái mình đến tận khuya mà.”
“ Senpai loli hợp pháp được đồn đại, đúng không? Tớ rất ghen tị với việc hai người họ thân mật lắm đó” cười toe toét với Shouma, Megumi một lần nữa lên tiếng về sự ghen tị với những cặp đôi.
Cùng lúc đó, Keiki quan sát kĩ càng cô ấy.
“ ... ... ...”
Cô ấy là một cô gái dáng người nhỏ nhắn với mái tóc dài bồng bềnh. Mặc dù cô ấy có đôi mắt to tròn nhưng cô ấy lúc nào cũng có vẻ mặt dịu dàng và cô ấy cũng thật sự là một người đẹp nữa với bầu không khí trầm lặng xung quanh cô ấy.
“ Kiryuu-shi? Sao cậu lại nhìn chằm chằm tớ như thế vậy?” cô gái nhanh chóng để ý thấy ánh mắt của Keiki và tiếp tục “ ...Ah?! Có phải cậu thật sự đổ tớ sau tất cả những gì tụi mình đã nói với nhau không?! Tớ vinh dự lắm nhưng tớ thật ra có người mà tớ trao trọn trái tim tớ rồi—“
“ Không, không phải vậy.”
Vì Megumi đang gần với việc có một sự hiểu lầm kinh khủng nên Keiki nhanh chóng phủ nhận giả định của cô ấy.
“ Vậy thì chuyện gì đây?”
“ Đó là...”
Trong một khoảnh khắc, cậu ấy đã do dự, nhưng cũng không có điều gì cần thiết thật sự để mà giấu. Cậu ấy sẽ cảm thấy có lỗi nếu cậu ấy đánh thức hai người còn lại nên cậu ấy hạ thấp giọng.
“ Onizuka-san, có thật là cậu đã đăng kí làm ứng cử viên cho cuộc bầu cử hội trưởng hội học sinh không?”
“ Eh?”
Vẻ mặt của Megumi biến thành ngạc nhiên, mặc dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng nụ cười thường lệ của cô ấy nhanh chóng trở lại.
“ Cậu đã nghe nó từ Fujimoto-chan à?”
“ Yeah.”
“ Hmmm? ...Thì, cũng không phải là tớ quan tâm đâu. Tớ nghiêm túc về việc trở thành hội trưởng hội học sinh. Một khi tụi mình về đến nhà, tớ sẽ ngay lập tức bắt đầu việc chuẩn bị cho cuộc bầu cử”
“ Tớ hiểu rồi...”
Tối hôm qua, người mà Ayano đã nói là thành viên còn lại thật sự là Onizuka Megumi. Giờ thì bản thân người đó đã thừa nhận kế hoạch của cô ấy.
[ Nhưng tại sao Fujimoto-san nói tụi mình không thể để Onizuka-san thắng chứ...?]
Fujimoto Ayano không phải là kiểu người nói những việc như thế mà không có lí do.
“ Onizuka-san, sao cậu lại muốn trở thành hội trưởng hội học sinh vậy”
“ Trông tớ có giống kiểu người sẽ giỏi việc đó không?”
“ Thì...”
“ Rõ rồi ha. Tớ tự mình biết điều đó mà. Nhưng có một chuyện mà tớ phải làm dù cho có gì đi nữa.”
“ Chuyện gì vậy?”
“ Khi tớ trở thành hội trưởng hội học sinh, tớ sẽ cấm bất cứ cặp đôi nào ở sân trường.”
“ ...Eh?”
Tốn một khoảnh khắc để Keiki tìm cách hiểu được những gì cô ấy đang nói. Trong khi bạn cùng lớp của cô ấy không nói nên lời thì nụ cười trên mặt của Megumi biến mất và cô ấy nhìn chằm chằm cậu ấy với đôi mắt lạnh lẽo.
“ Tớ dự định sẽ cấm những mối quan hệ lãng mạn trong trường.”