Ngày hôm trước sau khi tan học, Megumi đã đi đường vòng đến cửa tiệm làm tóc.
“ ...Em thật sự chắc về chuyện này không vậy?”
“ Yeah. Chị cứ làm cho nó qua nhanh đi ạ.”
Khi nhìn thấy Megumi cương quyết như thế nào về chuyện đó, nữ thợ cắt tóc trẻ tuổi đưa cây kéo lên mái tóc bồng bềnh kia và bắt đầu làm việc. Từng bó tóc cứ thế rơi xuống nền đất theo từng nhát cắt của cây kéo.
“ ... ... ...” Megumi dõi theo chiếc gương trong tĩnh lặng khi mái tóc thương hiệu của cô ấy tan biến.
Mặc dù cô nàng thường xuyên ghé qua cửa tiệm làm tóc hết lần này đến lần khác để tỉa đuôi tóc của mình nhưng Megumi không nhớ đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cô ấy thay đổi mái tóc nhiều như vậy.
Những ngày còn nhỏ, để đối phó với cái biệt danh ‘Oniko’ mà những đứa trẻ khác gọi cô, Megumi đã để cho mái tóc của mình dài ra như một cô công chúa. Dĩ nhiên chuyện đó là vì những nàng công chúa xuất hiện trong những câu chuyện thần tiên đều có mái tóc dài xinh xắn. Đối với Megumi, có mái tóc dài như thế là minh chứng cho việc là một công chúa. Đã rất khó khăn để cô ấy nuôi mái tóc mình dài như vậy nhưng sau khi người bạn thân thời thơ ấu Naoya nói là cô ấy trông hợp với mái tóc đó thì Megumi đã quá đỗi hạnh phúc và để mái tóc mình dài hơn nữa.
Nghĩ lại thì, đó rõ ràng là động lực chính của cô gái. Để mái tóc mình dài hơn và được yêu mến hơn, giống như một cô công chúa ấy. Nhưng giờ đây không còn nghĩa lý gì để làm việc đó nữa. Trước khi đến cửa tiệm làm tóc, tình yêu của cô gái đã vụn vỡ thành hư vô ở thư viện trường. Cô ấy đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Naoya và Keiki và giờ cô ấy đã biết tình yêu của Naoya chẳng hề dành cho cô.
[ Mình còn có thể làm được gì nữa chứ? Anh ấy đã nói tụi mình không hợp mà.]
Cô gái đó muốn trở thành nàng công chúa của anh, nhưng cái mong ước đó đã không thể được toại nguyện nữa rồi.
*
“ –Và do đó tớ đã cắt tóc mình đi.”
“ ... ... ...”
Vì lúc sáng cả hai đã không có thời gian để nói về sự việc kia nên họ đã hoãn lại cuộc đối thoại cho đến giờ nghỉ ngắn sau tiết học đầu tiên. Khuôn mặt của Keiki chuyển sang tái nhợt khi Megumi kể với cậu ta lí do của cô gái ở gần căn phòng học trống.
“ Về cơ bản, cậu cắt tóc mình để cắt đứt những cảm xúc dành cho Inui-senpai...?”
“ Yeah, là vậy đó.”
“ Tại sao cậu lại làm chuyện như thế chứ?!”
“ Sao cậu nổi giận với tớ vậy, Kiryuu-shi?”
Đó là vì tất cả những chuyện này là do sự hiểu lầm từ phía Megumi. Thực tế thì cả Onizuka Megumi và Inui Naoya đều dành những cảm xúc cho người còn lại và nếu như họ có thể nói ra được những nỗi lòng của mình thì cả hai đã có thể tận hưởng những ngày tháng của mình như một cặp đôi hạnh phúc. Hoàn toàn không có lí do nào để cô gái cắt đi mái tóc của mình như vậy.
[ Là lỗi của mình. Do mình đã làm những việc không cần thiết mà Onizuka-san cắt đi mái tóc của cô ấy!]
Nếu Keiki đơn giản là không chía mũi vào chuyện tình cảm của hai người họ thì toàn bộ sự rối loạn này đã chẳng xảy ra. Tất cả những chuyện này, là do cậu ấy... Là do Keiki mà Megumi đã cắt phăng mái tóc vốn là tinh túy của cuộc đời một cô gái. Cô ấy đã ném đi mái tóc dài bồng bềnh của bản thân, đánh đổi nó để lấy mái tóc ngắn hơn này.
Trong khi Keiki bị ám ảnh bởi những cảm giác tội lỗi tột cùng, Megumi lại nói với cậu ấy một lần nữa với vẻ hơi lo lắng.
“ ...Bộ trông xấu lắm hả?”
“ Ah, không, tớ nghĩ kiểu tóc của cậu hiện tại cũng đáng yêu như hồi trước thôi.”
“ Cảm ơn nha.” Nghe như Megumi đôi chút bẽn lẽn sau khi nghe được những suy nghĩ thành thật của Keiki.
Do mái tóc đã được cắt đi của cô nàng mà giờ đây nụ cười của cô đã trông trưởng thành hơn so với trước kia. Keiki cảm thấy ấn tượng khi mà việc cắt tóc đơn giản thôi cũng có thể làm thay đổi hoàn toàn dáng vẻ mà cô ấy tỏa ra.
“ Tớ đã để tóc mình dài ra vì tớ muốn trở thành một cô công chúa. Tớ đã muốn trở nên xinh xắn để có thể xứng đáng với Nao-kun.”
“ ... ... ...”
“ Tớ nghĩ là một phần của tớ thật ra đã lạc lối. Tớ đã tự hỏi liệu trở thành hội trưởng hội học sinh và rồi cấm hoàn toàn bất cứ mối quan hệ lãng mạn nào có thật sự ổn hay không. Nếu phải đoán thì, tớ chắc chắn sẽ cảm thấy hối tiếc. Trong khi tớ cứ khoe khoang những kế hoạch của mình thì có một phần trong tớ không thể từ bỏ một tương lai nào đó mà tớ có thể hẹn hò với Nao-kun.”
“ Onizuka-san...”
Khi Megumi nói câu ấy, Keiki nhớ lại một vài thứ Ayano đã kể cho cậu ấy một lúc trước. Trong giờ nghỉ trưa ngày đầu tiên lên kế hoạch cho cuộc bầu cử, Ayano đã nhận được lời tuyên bố quyết chiến ở tòa nhà cho các CLB. Vào thời điểm đó, Ayano đã nói với Keiki là Megumi trông như thể đang lạc lối và do dự.
Và Megumi vừa mới kể cho Keiki những lí do cho việc đó. Lí do chính mà cô ấy quyết định tham gia vào cuộc bầu cử này với vai trò là ứng viên cho hội trưởng hội học sinh đơn thuần là vì lợi ích của Naoya. Sau khi bị Rinko từ chối, Naoya đã không thể chịu đựng được nỗi đau và bắt đầu nuôi mối hiềm khích sâu thẳm đối với những cặp đôi thân mật khi đi bộ xung quanh trường. Vì cái hào quang lan tỏa của những đứa normie đang tận hưởng cuộc đời mình là quá mức cho cậu ta nên Megumi muốn cấm tất cả những mối quan hệ lãng mạn để làm dịu nỗi đau của cậu chàng trong khi vẫn bấu víu lấy cái hi vọng mong manh về việc có thể trở thành một cặp đôi.
“ Nhưng mà bị từ chối thẳng thừng như thế thật sự thoải mái lắm đó. Vì tớ thích Nao-kun nên tớ muốn tạo ra một đời sống học đường lí tưởng vì lợi ích của anh ấy.”
Vì muốn tốt cho Naoya, cô gái sẽ trở thành hội trưởng hội học sinh. Thậm chí trong tình cảnh nghiệt ngã như thế nhưng mục đích ban đầu của cô ấy vẫn chẳng hề thay đổi.
“ Cậu thích Inui-senpi nhiều thật ha?”
Những lời nói của cô gái đã cho thấy cô nàng dành nhiều tình cảm cho cậu trai kia đến dường nào.
[ Mình nên làm gì với chuyện này đây? Mình muốn giải quyết cái sự hiểu lầm này nhưng mình không thể cứ kể cho cô ấy về những cảm xúc của Inui-senpai được...]
Nếu cậu ấy thật sự muốn xua tan sự hiểu lầm kia thì Keiki buộc phải tiết lộ tình yêu của Naoya dành cho Megumi...
[ Nhưng mà Inui-senpai đã nói anh ấy sẽ từ bỏ theo đuổi Onizuka-san...]
Sau sự cố dính dáng đến Rinko, Naoya đã đánh mất sự tự tin như một người đàn ông của mình. Có lẽ Keiki có thể ép Naoya thổ lộ nhưng sau cái sai lầm khủng khiếp ngày hôm trước thì cậu ấy sợ là việc can thiệp không cần thiết hơn nữa sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn thôi.
“ Quan trọng hơn nữa, cậu thấy ổn không vậy, Kiryuu-shi?”
“ Tớ sao?”
“ Tớ đã nghe mấy đứa con gái trong lớp gọi cậu là một thằng khốn bắt cá hai tay. Rồi nào là cậu cắm những cái nanh độc vào cả Fujimoto-chan và Takasaki-senpai.”
“ Ah...”
Rõ ràng là những lời đồn đại đã lan xung quanh rồi.
“ Có vẻ là có một bức ảnh cậu quấy rối tình dục Fujimoto-chan và ấm còn lại cậu đang vùi mặt mình vào ngực của hội trưởng Takasaki.”
“ Tớ ngạc nhiên là những lời đồn có thể sai lệch đến thế đó!”
“ Tớ không bao giờ nghĩ là cậu lại dân chơi như vậy, Kiryuu-shi...”
“ Mấy tấm ảnh là một chuyện nhưng còn mấy lời đồn về bắt cá hai tay tuyệt đối sai, okay?”
Câu hỏi là, ai mà lại chụp những tấm ảnh gây tai tiếng đó? Airi đã nói là CLB nghiên cứu manga khả nghi, nhưng...
“ ...Để tớ hỏi cậu câu này. Chuyện này không phải do cậu làm, đúng không?”
“ Cậu nghi ngờ tớ đến mức đó luôn hả, Kiryuu-shi?”
“ Tớ chẳng hề muốn vậy đâu, nhưng mà khi xét đến tình hình thì...”
Megumi là người duy nhất sẽ hưởng lợi từ chuyện này trong cuộc bầu cử. Việc Keiki ít nhất phải suy xét về cái khả năng cô ấy đã làm chuyện ấy là lẽ đương nhiên thôi.
“ Mà xét tới thời điểm thì tớ cũng chẳng thể trách cậu được. Dù sao thì tớ cũng sẽ hưởng lợi từ toàn bộ vụ này mà.” Megumi nhấn mạnh sự thật và hướng ánh mắt nghiêm túc về Keiki. “ Nhưng tớ sẽ thắng một cách công bằng trong cuộc bầu cử này. Sử dụng những chiến thuật rẻ tiền như vậy không phải là điều mà tớ muốn làm.”
“ Tớ hiểu rồi...”
Cậu ấy không có cách nào để xác nhận liệu những lời đó có phải là thật hay không. Nhưng cậu ấy đã đinh ninh ngay từ đầu là cô gái kia không phải là thủ phạm. Một người mà nhờ đến sự giúp đỡ của CLB mình và cố gắng hết sức vì người mình thích sẽ không dùng những phương pháp dơ bẩn như vậy trong quá trình bầu cử để mà tổn hại đến những người khác.
[ Nhưng nếu không phải Onizuka-san thì còn có thể là ai hưởng lợi gì từ chuyện này chứ...?]
Những kẻ khả nghi còn lại chỉ có thể là những thành viên nam của CLB nghiên cứu manga, hiển nhiên là vậy, nhưng trước hết họ phải nghĩ ra cách để loại bỏ những lời đồn này đã. Trên cả, họ phải chuẩn bị cho buổi phát biểu cuối cùng của ứng cử viên. Phải như không có gì hết xảy ra ngay trước hồi kết của cuộc bầu cử.
Nhưng cái mong ước mong manh đó của Keiki không thành hiện thực được.
Sau cuộc nói chuyện với Megumi, Keiki quay trở về lớp học và ép bản thân vượt qua những bài học. Keiki đã quyết định sẽ kể với Shouma về vụ bê bối và lời đồn trong giờ nghỉ kế tiếp. Cậu ấy ban đầu cũng đã lo lắng về phản ứng của Mao nhưng cô nàng chỉ ngủ thông các tiết. Rất có thể là cô ấy đã nghĩ ra quá nhiều tư liệu cho Keiki x Naoya và điều đó đã khiến cô gái bận rộn cả buổi tối để mà tạo ra những bản thảo mới cho doujinshi của mình.
Khi tiết học thứ ba kết thúc, những tin nhắn từ cả Yuika và Sayuki đến tay Keiki cứ như thể họ cũng đã nghe về những lời đồn.
Tin nhắn đến từ Yuika là ‘ Tốt hơn hết là anh kể chi tiết cho Yuika đó, okay? Tùy vào sự việc đó là gì mà có thể sẽ có hình phạt à nha~’-nghe đáng sợ kinh khủng.
Cùng lúc thì Sayuki cũng đã liên lạc với Keiki: ‘ Chị sẽ không nghe bất cứ lời biện hộ nào đâu. Như một hình phạt, em sẽ phải đối xử với chị như với một con heo cả ngày!’
Keiki không muốn cái nào xảy ra hết nên cậu ấy nhanh chóng nhắn lại, giải thích sự tình. Dĩ nhiên là những lời giải thích của cậu ta tới Sayuki và Yuika chẳng cứu được Keiki khỏi những ánh mắt lạnh lẽo khủng khiếp từ những bạn nữ cùng lớp nhưng ngay lúc này Keiki cứ lờ họ đi.
“ Ah, Keikun-senpai!”
“ Oh, Rintarou?”
Trên đường đến văn phòng hội học sinh, Rintarou cầm bánh mì trên tay nhập bọn với Keiki. Trong khi đi bên cạnh Keiki, Rintarou hướng ánh mắt vào hộp cơm trưa trong tay Keiki.
“ Keikun-senpai, anh định ăn trưa ở văn phòng hội học sinh hả?”
“ Yeah, ánh mắt của mấy đứa con gái ở lớp anh khiến anh thấy hơi thốn...”
“ Có vẻ là cái lời đồn bắt cá hai tay đó đã lan truyền mạnh mẽ rồi ha?”
Bắt đầu từ Shouma, Keiki sau đó đã tiếp tục xua tan sự hiểu lầm cho những người khác nhưng không giống cái vị thế vua harem của CLB thư pháp tin đồn kia, lần này những người phản đối đã có bằng chứng dưới dạng những bức ảnh. Chỉ phủ nhận không thôi sẽ không đủ để mà xóa tan đi lời đồn đại.
“ Em đã nói chuyện với Nagase-san và tụi em đã quyết định là sẽ giải thích sự việc với CLB báo chí để họ giải quyết mọi lời đồn hiện tại trong bài viết của họ. Dù gì thì anh cũng có thể tin tưởng CLB báo chí mà. Nếu chiều nay họ đưa ra bài báo của mình thì có lẽ sẽ giúp xua tan được mấy tin đồn đó trước cuộc bầu cử cuối cùng vào ngày mai.”
“ Anh hiểu rồi. Vậy là CLB báo chí à?”
Dù cho bản thân hội học sinh có phủ nhận những lời cáo buộc này đi nữa thì do họ trực tiếp liên can đến sự việc nên lời phủ nhận sẽ nghe không đáng tin. Song, nếu người ngoài như CLB báo chí- những người đáng tin cậy hơn hội học sinh trong hoàn cảnh này-nói rằng những lời đồn đó là sai thì sẽ nghe đáng tin hơn. Đây là một phương pháp tiếp cận không tồi.
“ Vậy anh có thể để việc thương thuyết với CLB báo chí cho em không?”
“ Dĩ nhiên rồi. Anh cứ tập trung vào buổi phát biểu cuối thôi, Keikun-senpai, và hỗ trợ Ayanon-senpai hết sức có thể nữa.”
Mặc dù Rintarou là loại con trai mặc đồ con gái như một sở thích nhưng cậu ấy cũng là kiểu người nghiêm túc làm việc. Keiki cảm thấy an toàn khi để việc bàn bạc với CLB báo chí cho cậu trai đó.
Trong khi nói chuyện, hai cậu con trai đã đến văn phòng hội học sinh. Vì cậu ấy đã đến đây hầu như thường trực nên Keiki đã mở cửa mà không thèm gõ trước.
“ Mọi người làm việc tốt nhé—”
Những thành viên nữ của hội đã ở trong phòng rồi. Như thế thì ổn thôi. Việc họ ở đây là có thể hiểu được mà. Không vấn đề gì cả. Chỉ có một điều duy nhất bất thường là trong ba cô gái kia thì có một người hầu như chẳng mặc thứ gì cả. Tất cả những gì đang che đậy cơ thể cô nàng là đồ lót, và nó cũng chỉ che đúng những gì cần che thôi.
“ Fujimoto... san?”
Vị hội phó nổi tiếng của hội học sinh trợn tròn mắt, cô ấy đang mặc độc một chiếc áo lót và quần lót màu trắng giữa ban ngày ban mặt. Có vẻ cô nàng đang thay đồ giữa chừng. Bộ ngực đầy đặn, chiếc bụng màu trắng và bờ mông hấp dẫn, tất cả những thứ khiến cho cô ấy là một quý cô gợi cảm đanh lộ ra cho mọi người cùng xem.
“ “ “ “ “... “ “ “ “ “
Cả năm con người có mặ trong căn phòng sững lại. Ayano đang mặc đồ lót ngồi trên ghế, Airi đang cầm một cái khăn vì lí do nào đó, Keiki đang đứng ở khung cửa và Rintarou đông cứng người ở sau lưng cậu ấy. Tất cả bọn họ đều đã mất đi khả năng nói.
Người đầu tiên phản ứng là Airi. Cô bé xông đến chỗ cánh cửa trong hoảng hốt và giận dữ.
“ Kiryuu-senpai?! Tại sao mà anh lại nhìn lén như thế này hả?!”
“ Nhưng anh vô tội mà!”
“ Ra ngoài ngay đi!”
“ Vâng!”
Khi bị thúc giục ra khỏi phòng, Keiki nhanh chóng quay người lại và đóng cánh cửa sau lưng mình. Dựa lưng vào cửa, cậu ấy thở dài một tiếng.
“ ...Ahhh, giật cả mình.”
Một cảm giác không lường trước bỗng tấn công Keiki. Cơ thể của Ayano đã chiếm trọng ánh mắt Keiki. Nói đi phải nói lại, ai mà có thể ngờ là sẽ thấy cảnh tượng như thế khi bước vào phòng hội học sinh chứ?
“ Vui rồi nha. Anh đã có thể nhìn thấy Ayanon-senpai như vậy.”
“ Em cũng thấy mà chẳng phải sao?”
“ Đáng buồn thay là do em ở ngay đằng sau anh nên em chẳng nhìn được bao nhiêu.”
“ Vậy à...?”
Rõ ràng Keiki đã rơi vào đúng một khoảnh khắc biến thái may mắn.
“ Nhưng mà sao Fujimoto-san lại thay đồ ở văn phòng hội học sinh mà không phải chỗ khác chứ?”
“ Ai biết đâu?”
Nếu tiết học trước của họ là thể dục thì cô ấy có thể thay đồ ở những căn phòng thay đồ được chỉ định mà...
Sau khi họ chờ một lát thì cánh cửa mở ra một lần nữa và Airi thò đầu ra.
“ Giờ hai người có thể vô rồi.”
“ Vâng...”
Khi Keiki bước vào căn phòng, cậu ấy nhìn thấy Ayano đang mặc một chiếc áo thể dục. Cặp má của cô nàng nhuốm một màu hồng nhạt và cô ấy lườm Keiki.
“ ...Kiryuu-kun, đồ biến thái.”
“ Tớ không có lời biện hộ nào hết.”
Mặc dù cậu ấy đã làm điều đó mà chẳng hề có ý đồ nào hết nhưng Keiki đã thấy cô ấy mặc đồ lót. Do đó, cậu ấy phải xin lỗi một cách đường hoàng.
“ Nhưng mà chuyện đó cũng khiến em thấy sốc đó. Không ngờ là em lại quên khóa cửa trong khi Ayano-senpai đang thay đồ...!”
“ Không phải lỗi của em đâu, Airi” Ayano an ủi Airi đang đổ lỗi cho bản thân.
Shiho về phần mình thì đang theo dõi cái kịch bản này hé mở với một nụ cười toe toét trên mặt.
“ Nói đi, Keiki-kun, chẳng phải em đúng là một đứa con trai may mắn sao khi có thể nhìn Ayano-chan như thế?”
“ K—Không phải vậy mà!”
“ Đôi mắt của anh đã dính chặt vào chị ấy đó... đây chính là tại sao mà lũ con trai là những kẻ tồi tệ nhất.” ánh nhìn từ Kouhai của Keiki trở nên lạnh giá hơn nữa.
“ Mà nhân tiện, Fujimoto-san, tại sao cậu lại thay đồ ở văn phòng hội học sinh vậy?”
“ Chuyện đó... umm...”
Ayano khó trả lời khi Keiki hỏi cô ấy như vậy. Airi đã thẳng thắn trả lời thay cho cô gái.
“ Có ai đó đã đổ nước lên người Ayano-senpai.”
“ Huh? Nước hả?”
Keiki hướng ánh mắt đến chỗ Ayano, cô ấy gật đầu xác nhận.
“ Lúc trên đường đến đây, nước đã đổ xuống từ cầu thang...”
“ Em đã ở đó với chị ấy nhưng không thể thấy thủ phạm...” Airi nghiến răng mình.
“ Tại sao mà người đó làm chuyện này vậy chứ...?”
Airi đã an toàn trước đòn tấn công nhưng bộ đồng phục của Ayano thì lại ướt sũng.
“ Và sau khi đến đây thì tụi em đã nhìn thấy tờ giấy này dán trước cửa.”
“ Giấy gì chứ?” Keiki nhận lấy mẫu giấy từ Airi.
Tờ giấy ghi chú được viết với nét chữ thô kệch:
‘ Rút khỏi cuộc bầu cứ. Nếu không, lần tới bọn này sẽ đổ sữa đặc lên người hội phó Ayano và đăng ảnh khắp nơi.”
“ Sữa... đặc?!”
Keiki nuốt ực một tiếng có thể nghe thấy rõ trước lời đe dọa đê tiện này. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó đổ sữa đặc lên mặt một cô gái? Câu trả lời rõ ràng như ngọn lửa rực cháy trong bóng tối. Một dung dịch màu trắng nhớp nháp sẽ dính đầy mặt cô gái. Cô ấy sẽ có mang một vẻ mặt kinh tởm và gần như phát khóc. Cảnh tượng đó sẽ trông như một khung hình lấy thẳng ra từ cuốn tạp chí khiêu dâm nào đó vậy.
“ Lũ khốn đó... làm thế nào mà bọn đó dàm làm chuyện kinh khủng như vậy chứ...?!”
“ Mấy tên đó không thể nào là con người được...”
Keiki và Rintarou gật đầu với nhau, cả hai đều hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề.
“ Thiệt chứ, quá bẩn thỉu. Đây là tại sao mà bọn con trai...” Rõ ràng cô bé cũng đang hình dung những gì giống với hai cậu con trai, Airi làm một ánh mắt giận dữ.
Ayano là người duy nhất không hiểu ra được vấn đề. Cô nàng cứ nhìn xung quanh căn phòng với một vẻ mặt trống rỗng.
“ Gượm đã, sữa đặc thì có gì nghiêm trọng vậy?”
“ Ah, thì, cái đó...” Keiki cảm thấy xấu hổ khi phải giải thích.
Shiho đứng ra làm vị cứu tinh và giúp một tay.
“ Được rồi, để Onee-san này chỉ dạy cho em nha~” Cô gái đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và tiếp cận Ayano.
Ngả người đến tai của hội phó, cô ấy bắt đầu thì thầm.
“ –Về cơ bản, em dùng—của con trai—đặt lên—mặt con gái—”
“ !?”
Khi nghe lời giải thích của Shiho, khuôn mặt Ayano bừng đỏ. Giờ khi đã hiểu mọi chuyện, cô yếu ớt lẩm bẩm.
“ S—Sữa thì sẽ gây rắc rối lắm...”
“ Yup, khá là rắc rối đó.”
Keiki không thể ngăn bản thân nghĩ là phản ứng của cô ấy rất đáng yêu mặc dù bản thân cô nàng là một đứa biến thái nhưng đáng buồn thay đây không phải lúc để chọc cô gái kia về chuyện đó. Thay vào đó, Airi đã trở lại chủ đề chính.
“ Phần quan trọng là ‘Rút khỏi cuộc bầu cứ’. Giờ thì mục tiêu của thủ phạm trong toàn bộ chuyện này đã lộ rõ rồi.”
“ Tờ giấy liên quan đến cuộc bầu cử... có nghĩa là khả năng cao những bức ảnh hồi sáng vá nó đến từ cùng một người.”
Xét đến việc những việc này diễn ra vào lúc nào thì chỉ có thể có một lời giải thích.
“ Về cơ bản, kẻ này thấy sẽ rắc rối nếu Ayano-chan trở thành hội trưởng hội học sinh.”
“ Dù sao đi nữa thì điều đó cũng có nghĩa là những người ở CLB nghiên cứu manga là đối tượng khả nghi nhất.”
Rintarou đồng ý với giả định của Shiho. Vì sự việc này liên quan đến cuộc bầu cử nên họ không thể bỏ qua cái khả năng CLB nghiên cứu manga đã nhúng tay vào.
Inooka năm ba, người giấu đi đôi mắt của mình phía sau chiếc mái dài.
Shigakawa năm hai, có dáng người mảnh khanh và mang mắt kính.
Chouno năm nhất nhỏ con, trông khá là điềm đạm khi so sánh.
Có thể nào một trong số họ là thủ phạm? Có lẽ nào họ đang cố gắng giúp đỡ công chúa Otasa trong chiến dịch của cô ấy?
“ Với vai trò là tổng tư lệnh chiến lược cho chiến dịch bầu cử, em không thể làm lơ tên thủ phạm này thêm nữa.”
“ Tớ đồng ý với Nagase-san.” Rintarou nói.
“ Dám đổ nước lên một cô gái như vậy? Chuyện này đã đi quá xa rồi.”
Đúng thật, nếu mọi chuyện tiếp diễn như thế này thì không chỉ cuộc bầu cử sẽ bị ảnh hưởng. Bây giờ khi thủ phạm đã hành động đến hai lần rồi thì không thể xem nhẹ khả năng kẻ đó sẽ thực hiện lời đe dọa được viết trong tờ giấy kia. Về phần mình, Keiki không muốn Ayano chịu đựng thêm bất cứ gì hơn chuyện vừa rồi nữa. Và vì lẽ đó—
“ Hãy tóm lũ tội phạm này nào. Chúng ta không thể để chúng đổ sữa lên người Fujimoto-san được.”
Họ phải bắt nhốt tên chủ mưu đứng đằng sau chuyện này. Không còn cách nào khác để họ có thể tránh những sự cố giống như vậy.
“ Nhưng làm thế nào để chúng ta bắt được bọn họ đây, Kiryuu-senpai?”
“ Cái đó mới là vấn đề...”
Ở thời điểm hiện tại, họ không có một gợi ý hay bằng chứng chắc chắn nào có thể đưa họ đến kẻ chủ mưu. Cả nhóm thật sự cũng không có thời gian để mà xem xét kĩ càng vấn đề vì giới hạn về thời gian của họ là ngày hôm sau, lúc tan học.
“ Cách an toàn nhất là bắt tại trận bọn đó...”
“ Hmm... những kẻ đó chắc chắn sẽ cẩn thận về chuyện này nên chị không nghĩ là sự việc sẽ diễn ra đúng theo những gì chúng ta muốn một cách dễ dàng đâu...” Shiho cho thấy một vẻ mặt phiền muộn.
“ Vậy sao không để em làm mồi nhử đi?”
“ Từ chối. Bọn tớ không thể đặt Fujimoto-san vào thế nguy hiểm được.”
“ Đồng ý. Chị sẽ làm gì nếu có chuyện gì đó xảy ra hả, Ayano-senpai.”
“ Nhưng mà...”
Ý tưởng của Ayano đã bị bắn hạ ngay tắp lự. Dù cho họ có muốn bắt thủ phạm đến cùng cực tới mức nào đi nữa thì rủi ro vẫn là quá cao. Thủ phạm là người sẵn sàng tấn công một cô gái như Ayano bằng cách đổ nước lên cô ấy. Cũng không có bằng chứng nào cho việc kẻ thù của họ chỉ có một người.
“ Em hiều rồi... chiến thuật mồi nhử à...”
“ Rintarou?”
“ Có lẽ tụi mình có thể làm gì đó.”
“ Eh, thật hả?”
“ Vâng, nhờ có phương pháp mà em vừa nghĩ ra, tụi mình có thể giữ Ayanon-senpai tránh xa mọi nguy hiểm... nhưng mà em sẽ cần sự giúp đỡ của anh, Keikun-senpai.”
“ Của anh?”
“ Yup~” Rintarou gật đầu cùng với đó là một nụ cười xảo quyệt.
“ ... ...”
Khi nhìn thấy nụ cười ấy, Keiki có linh cảm rất không lành.
*
Ngày hôm đó, vừa tan học thì ‘thủ phạm’ đã nhìn thấy Fujimoto Ayano bận rộn thực hiện nhiệm vụ bầu cử. Hội phó Fujimoto đang treo những tấm poster lên bảng thông báo ở hành lang của tòa nhà cho các lớp học đặc biệt. Thủ phạm đã trốn vào bóng gần đó, theo dõi cô gái. Cậu ta đã cảnh báo kĩ lưỡng cô nàng rồi và cô ta vẫn không cho thấy một dấu hiệu nào là sẽ rút lui khỏi cuộc bầu cử.
“ –Có lẽ mình sẽ phải khiến cô ta sợ hơn nữa.”
Cậu chàng đã nghĩ là việc này sẽ xảy đến nên đã mang một chiếc mặt nạ hề lên mặt rồi. Cậu ta rút một cây súng lục phun nước ra khỏi túi. Tuy nhiên, bên trong khẩu súng không phải là nước mà thay vào đó là sữa đặc.
“ Kekeke. Mình mong đợi đến lúc nhìn thấy khuôn mặt tục tĩu của cô ta...”
Cậu ấy sẽ phun sữa lên cô gái tội nghiệp và kết thúc với một tấm ảnh canh một cách hoàn hảo. Sau đó, cậu ta sẽ chia sẻ bức ảnh này xung quanh toàn bộ khuôn viên trường.
“ ... ...Hm?”
Ayano có vẻ như đang nghỉ ngơi một chút. Cô ấy đi vào một lớp học trống gần đó.
[ Heh, hên vậy ta...]
Đúng là một cô gái ngu xuẩn khi đi vào một chỗ mà không có cách nào để trốn thoát. Dù vậy, cậu trai không thấy bất cứ ai khác ở xung quanh nên việc này sẽ giảm nhiều hơn nữa khả năng cậu ấy bị người khác phát hiện. Đúng là vận may cho cậu ta.
“ ... ...”
Cậu con trai đó núp đi về phía lớp học Ayano đã đi vào. Khi cẩn thận nhòm ngó bên trong, cậu ta xác hận đối tượng của mình đang đứng ngay kế bên cửa sổ nên đã xông đến tấn công.
“ Chuẩn bị đi, hội phó Fujimoto!”
“ ?!”
Khi đột nhiên nghe thấy giọng cậu trai, Ayano quay người lại trong sửng sốt. Cậu ta nhắm họng súng nước thẳng vào cô gái, cố định đích bắn của mình và—
“ Ăn đạn điiiiiiiii!”
Cậu ta kéo cò mà không hề do dự. Một dòng nước trắng phun ra từ họng súng, trúng ngay vào mặt cô gái.
“ Hahaha! Đáng đời lắm!”
Bất cứ cô gái nào cũng sẽ cảm thấy nhục nhã khi mặt mình dính đầy dung dịch màu trắng này. Tất cả những gì cậu ta phải làm là lấy chiếc điện thoại của mình ra, chụp một tấm và trốn khỏi chỗ đó. Cậu trai chuyển khẩu súng sang tay trái mình trong khi lấy chiếc điện thoại ra với tay phải.
“ Với chuyện này thì cô tiêu đời rồi, hội phó Fujimoto!”
Ngay khi cậu ấy chĩa chiếc máy ảnh vào cô gái, một cảm giác không thoải mái kì lạ tấn công cậu ta.
“ ...Huh? Hội phó lúc nào cũng cao thế này à?”
Fujimoto Ayano là một người khá nổi tiếng ở trường họ. Nhờ công việc chính thức là hội phó, cô ấy đã đứng trên sân khấu trường khá nhiều lần và lần nào cũng vậy, cô gái rõ ràng không phải là người cao nhất ở đó. Song, Ayano trước mặt cậu ta đây ít nhất phải cao hơn 1 mét 7.
“ Tao hiểu rồi. Một cây súng nước chứa đầy sữa. Không phải ý tưởng tồi đâu, thằng rác rưởi.”
“ ... ...Eh?”
Giọng nói vang đến tai cậu trai không thuộc về Ayano. Không đúng, đó thậm chí còn chẳng phải là một giọng con gái nữa. Thay vào đó, giọng đó nghe có hơi thô, giống như thể giọng con tra—
“ Fufufu. Bắt được mày rồi nha, thủ phạm thân mến ~”
“ Huh?!C—Cô...?!”
Cậu trai đã ngạc nhiên quá mức nên không thể cản hội phó (?) tóm chặt lấy cánh tay mình. Hơn thế nữa, cậu ta nhận phải một cú ôm chặt cứng mà bạn thường thấy ở những người Tây.
“ Wahhhhhhhhhhhhhhhhhhh?!”
Khi bị bởi hai cánh tay mà thậm chí còn chẳng thuộc về một đứa con gái, thủ phạm quằn quại gào thét. Trong khi cố gắng trốn thoát một cách tuyệt vọng khỏi cái tóm chặt của hội phó (?), cậu ta vô tình va vào đầu cô ấy (?), việc đó khiến cho mái tóc cô gái bay phấp phới xuống nền đất.
“ Oh trời, tóc của Ayano-san rơi xuống rồi ta ơi ~”
“ Tóc giả sao?!”
Mái tóc rơi xuống mặt đất kia thực ra chỉ là một bộ tóc giả mô phỏng tóc của hội phó Fujimoto.
“ Chờ đã, chẳng phải anh là Kiryuu Keiki năm hai sao?! Anh mặc đồ con gái làm gì vậy hả, đồ biến thái?!”
“ Anh mày không phải biến thái, okay?!”
Đúng vậy, thủ phạm không có phun sữa lên mặt Fujimoto Ayano. Thực tế thì đó là Kiryuu Keiki, người đã mặc đồ nữ cùng với mái tóc giả trên đầu.
*
Kế hoạch mà Rintarou đã nghĩ ra khá là đơn giản. Nếu mà để chính cô gái làm mồi nhử thì quá nguy hiểm vậy nên ai đó phải giả dạng làm Ayano. Mặc dù Keiki đã chắc cú là Rintarou sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất cho việc làm mồi nhưng Rintarou lại phản bác rằng với dáng vóc nhỏ con của mình, cậu ta có thể sẽ bị tên tội phạm áp đảo.
Ghét cái ý tưởng bị ép mặc đồng phục nữ là thế nhưng Keiki vẫn phải theo kế hoạch vì cậu ấy muốn bảo vệ Ayano. Và như thế, Kiryuu Keiki đã thực hiện màn giả gái của mình.
Một vài phút sau khi bắt được thủ phạm, các thành viên của hội học sinh đã tụ họp lại ở căn lớp học trống. Shiho, Ayano, Airi và Rintarou. Thông tin bên lề, Ayano đã làm khô đồng phục của mình trong giờ nghỉ trưa nên bây giờ cô ấy không còn mặc đồ thể dục nữa. Mặt khác, Keiki không có thời gian để thay đồ nên cậu chàng vẫn đang mặc đồ giả dạng.
“ Anh không ngờ là em kiếm được cái váy vừa với anh đó.”
“ Một thành viên trước của hội học sinh chắc đã dùng nó cho sự kiện đặc biệt. Cả chiếc váy và bộ tóc giả đều nằm trong phòng vật liệu.”
Làm thế nào mà Rintarou tìm được chúng chứ?
“ Mà nhân tiện, Kiryuu-kun, thật sự thì cậu trông khá là hợp với chiếc váy đó.”
“ Chị đừng có nói vậy mà...”
“ Để Onee-san này chụp một tấm để tưởng nhớ cái ngày huy hoàng này nha~”
“ Xin đừng.”
Cậu trai được Ayano khen và bị Shiho đe dọa. Những đòn công kích tâm lý với Keiki không hề có một cái kết nào hết. Mái tóc giả đã phiền rồi nhưng chiếc váy thậm chí còn khiến cậu ấy cực kì khó chịu.
“ Mình muốn đi thay đồ ngay...”
“ Anh có thể làm việc đó sau khi chúng ta trả hỏi tên này xong” Airi nói. Cô bé hướng ánh mắt lạnh tanh của mình tới tên tội phạm đang bị trói vào ghế.
Sau khi Keiki khống chế thủ phạm, Rintarou đã ra khỏi chỗ trốn là một chiếc tủ ở góc phòng và giúp trói tên kia lại. Chiếc mặt nạ hề cũng đã bị cởi ra nên danh tính thật sự của thủ phạm đã sáng tỏ.
“ Vậy đây đúng thật là việc làm của CLB nghiên cứu manga.”
“ ... ... ...”
Ngồi trên chiếc ghế với một vẻ mặt chua chát là thành viên năm nhất của CLB nghiên cứu manga, Chouno. Các thành viên của hội học sinh đều biết cậu ta nên màn tự giới thiệu là không cần thiết. Thay vào đó, họ nhảy thẳng vào chủ đề chínhl.
“ Được rồi, anh nghĩ là đến lúc nghe cậu ta nói rồi.”
“ ...Hmpf”
Keiki hướng ánh mắt tới chỗ Chouno nhưng cậu ta chỉ quay đầu đi cùng với một cái khịt mũi kiêu ngạo. Một hành động phản kháng hoàn hảo nhưng có vẻ như Keiki chẳng lấy làm lo lắng về chuyện đó.
“ Em là người duy nhất đằng sau tất cả chuyện này à, Chouno?”
“ ...Tôi không có lí do nào để nói chuyện với một thằng biến thái.”
“ Được thôi, thích làm gì thì làm. Trong trường hợp đó, bọn này sẽ đơn giản là mang em đến giáo viên cố vấn và để các thầy cô lo liệu chuyện còn lại”
“ Ugh...” Chouno thể hiện sự khó chịu thấy rõ trước cái ý kiến đó.
“ Lẽ đương nhiên là CLB nghiên cứu manga cũng sẽ chịu trách nhiệm. Dù bản thân Onizuka-san không có tiếng nói nào trong chuyện này đi nữa thì vì sự việc này là do cấp dưới em ấy gây ra nên vị thế của em ấy sẽ tuột dốc không phanh.”
“ Chuyện đó...” Chouno ghiến răng trước lời nhận xét của Shiho.
Sau một hồi im lặng phản kháng, cậu ta chậm rãi mở miệng nói.
“ Những người khác không liên quan tới chuyện này. Em tự mình làm tất cả. Em muốn Megu-senpai chiến thắng bằng mọi giá.”
“ Tại sao em lại đi xa đến vậy vì Onizuka-san chứ?”
“ ...Megu-senpai là ân nhân của em”
“ Ân nhân về cái gì?”
Đáp lại câu hỏi của Keiki, Chouno bắt đầu tiết lộ lí do của mình.
“ Em nghĩ là từ việc em tham gia vào CLB nghiên cứu manga thì chuyện này khá rõ ràng rồi nhưng nếu trong trường hợp anh không biết thì em là Otaku. Nếu mà được lựa chọn, em sẽ chọn xem anime thay vì ăn ba bữa một ngày. Nếu anh đưa cho em một bản mô tả ngắn gọn về một tác phẩm slice-of-life nào đó em tự tin là mình có thể gọi tên được nó trong tích tắc.”
“ Ah, Anh... Anh hiểu rồi?”
Keiki không biết mấy chuyện đó thì liên quan gì với nhau nhưng cậu ấy cứ gật đầu giả vờ đã hiểu.
“ Khi em bắt đầu nhập học cao trung, em đã giấu đi việc em là một Otaku.”
“ Tại sao lại như vậy?”
“ Vì em sẽ là đứa để mọi người xung quanh chê cười. Đặc biệt là đám con gái. Nếu em mà làm điều gì đó đơn giản cỡ đọc Light Novel trong lớp học đi, họ sẽ nghĩ là em thật kinh tởm. Em sẽ muốn nhốt mình ở nhà...!”
“ O-Oh...”
“ Vì em đã trải qua chuyện đó vào lúc học sơ trung nên em đã cẩn thận với nó ở cao trung nhưng chỉ một lúc sau màn ra mắt cao trung của em thì một đứa con gái trong lớp đã vô tình phát hiện ra. Em đã vô ý làm rớt cặp mình trên hành lang và xui xẻo là em đã mang theo ShameCom với em...”
“ Ahh, chẳng phải đó là cái truyện cực tục được đăng trên tạp chí Shounen sao?”
“ Em cũng có đọc nó.”
ShameCom, hay tựa đề đầy đủ là ‘Is it shameless to hope for a romcom in a different world?’ là một câu chuyện kể về một nhân vật chính bị dịch chuyển đến một thế giới khác và dính vào những tai nạn biến thái cùng những nhân vật nữ khác ở thế giới đó. Nó là một Shounen Manga khá nổi tiếng.
“ Bẩn thân cái bìa của ‘ShameCom’ khá là nguy hiểm nên ngay khi mấy đứa con gái nhìn thấy, bọn họ đã ném cho em những cái nhìn lạnh tanh và nói những điều như ‘Chouno-kun, đã cao trung rồi mà cậu vẫn còn đọc thứ này hả?’ và ‘Kinh tởm quá đi ~(cười lớn)’ và còn nhiều nữa...!”
“ Chuyện đó chắc hẳn là đã khó khăn cho em...”
“ Tớ hiểu cậu, đồng chí...” (Rintarou)
Cả Keiki và Rintarou đều gật đầu theo câu chuyện của Chouno. Bị phát hiện mang một cuốn sách như thế sẽ có nghĩa là một cú đột tử đối với những đứa con trai như bọn họ. Là anh em với nhau nên hai người kia phải thể hiện sự cảm thông. Từ phía sau lưng, Keiki nghe thấy một câu lạnh lẽo: “ Đây là tại sao mà bọn con trai...” phát ra từ Airi nhưng cậu ấy quyết định là sẽ lờ đi.
“ Thời điểm đó, Megu-senpai đã vô tình đi ngang và chị ấy đã cứu em. Chị ấy nói lấy những gì người khác thích ra làm trò đùa là không hay cùng với một vài câu đại loại vậy.”
“ Vậy ra đó là tại sao mà cô ấy là ân nhân của em”
Megumi đã vươn tới chỗ cậu ấy cùng một bàn tay cứu giúp, kéo cậu trai ra khỏi địa ngục đen tối. Với cậu chàng, cô ấy hẳn trông như một vị anh hùng.
“ Em ghét những đứa con gái đối xử tệ bạc với em chỉ vì em là một Otaku. Nhưng Megu-senpai thì khác. Chị ấy đã chấp nhận con người thật của em. Đó là tại sao em đã tham gia vào CLB nghiên cứu manga. Vì chị ấy cũng là thành viên ở đó.”
“ Hợp lý.”
Ngay từ lúc ban đầu Chouno đã luôn là một Otaku. Dĩ nhiên cậu ta sẽ thấy dễ chịu khi ở một chốn về cơ bản được thiết kế dành cho mình.
“ Khi Megu-senpai nói chị ấy muốn trở thành hội trưởng hội học sinh, dĩ nhiên em cũng đã quyết định sẽ giúp đỡ chị ấy với tất cả những gì em có. Cùng với những Senpai ở CLB, bọn em đã cố gắng trả lại món nợ cho chị ấy...”
Ngay tại chỗ đó, tông giọng của Chouno bỗng chùng xuống.
“ Nhưng ngày hôm qua, Megu-senpai trông rất là đau đớn và suy sụp... em đã nghĩ đó là do chị ấy đang thua hội phó Fujimoto trong cuộc bầu cử...”
“ Ahhh...”
Chuyện đó xảy ra sau sự cố ở phòng thư viện. Megumi đã nghĩ sai là cô nàng bị Naoya từ chối và đã trở nên vô cùng suy sụp. Kết quả là Chouno lo lắng cho cô gái.
“ Vậy đó là tại sao em treo mấy tấm ảnh kia lên.”
“ Em đã quan sát đối thủ cho cuộc bầu cử được một khoảng thời gian rồi nên em đã vô tình chụp được một vài tấm như thế. Em biết là có thể câu này phát ra từ em nghe hơi sai nhưng đó là lỗi của anh khi âu yếm thân mật nhau ở những chỗ như vậy.”
“ Yeah, đúng là anh không thể nói gì để phản bác.”
Chính xác thì họ không có âu yếm nhưng Keiki phải thừa nhận là làm những việc như thế kia ban ngày ban mặt đã dẫn đến sự việc như lúc này.
“ Vì Megu-senpai đã cứu em nên... em muốn biến mong ước của chị ấy thành hiện thực...”
Đó là li do mà cậu ta muốn quấy rối cuộc bầu cử hiện tại. Thúc đẩy bởi khao khát làm vui Megumi nhưng trong quá trình chàng trai đó đã đánh mất bản thân mình.
“ Anh hiểu động cơ của em nhưng như vậy là không đủ thỏa đáng cho những gì em đã làm.”
“ ... ... ...”
Tạo ra những lời đồn bất thường về Keiki bắt cá hai tay, đổ nước lên người Ayano và cố làm chuyện tương tự với sữa. Dù cho thứ đã thúc đẩy cậu ta làm những việc đó có là gì đi nữa thì nó vẫn không đủ để cho chuyện này trôi qua. Tất nhiên cậu ta có vẻ cũng không phải là người xấu, nhưng lại chẳng biết lúc nào phải dừng lại.
“ –Đúng như Kiryuu-shi nói đó.”
“ Eh?”
Quay về phía giọng nói quen thuộc ấy, Keiki nhìn thấy Onizuka Megumi đang đứng ở lối vào lớp.
“ Onizuka-san?”
Một vị khách không mời mà đến. Sự xuất hiện bất ngờ của nàng công chúa đã khiến cho Chouno phát hoảng.
" M—Megu-senpai?! Sao chị lại ở đây?!”
“ Chị đã đi kiếm em vì em không trả lời cuộc gọi của chị. Và khi cuối cùng cũng tìm được thì chị thấy em bị hội học sinh bao vây nên chị đã nghe lén một chút.”
“ Xét từ cái phản ứng đó, cậu chắc đã nghe hết mọi thứ rồi, đúng không?”
Megumi lờ Keiki đi. Cô gái đi thẳng đến chỗ Chouno, dừng lại ngay trước mặt cậu ta.
“ M—Megu-senpai, em...”
“ ... ... ...”
Mặt đối mặt với cậu con trai bị khống chế trên ghế, cô gái mỉm cười.
“ Đồ ngu!”
“ Ouch?!”
Để rồi cô nàng làm một pha chặt Karate ngay lên đầu cậu trai.
“ Em đang làm cái gì vậy hả?! Làm mọi chuyện trong bóng tối mà không cho chị biết?! Rồi còn làm phiền những người khác như thế này?!”
“ E—Em xin lỗi!”
“ Nếu mọi chuyện có thể trở nên tốt hơn chỉ với một lời xin lỗi thì đã chẳng cần đến cảnh sát rồi!”
Khoảng thời gian thuyết giáo đột nhiên diễn ra theo sau đó. Rintarou bước lùi lại và theo dõi sự việc diễn biến trong khi thì thầm với Keiki.
“ Cái này...”
“ Yeah, nó giống như trận mắng của mẹ vậy...”
Đó là bản mô phỏng hoàn hảo cảnh một người mẹ đang gắt gao thuyết giáo đứa con trai phạm lỗi của mình. Nói cách khác thì, đó là một cảnh khá khó coi.
“ Em thật sự là một đứa đần. Chị vui là em đã lo cho chị nhưng chị thật sự không thể vui nổi với cái kết quả đó.”
“ Megu-senpai...”
“ Xin lỗi những người ở hội học sinh ngay!”
“ V—Vâng...!”
Gánh chịu toàn bộ cơn thịnh nộ của Megumi, Chouno mếu máo và nhanh chóng làm theo những gì được yêu cầu.
“ Em rất xin lỗi vì đã làm phiền mọi người như thế này...”
“ Hãy để tôi xin lỗi luôn. Xin lỗi vì đã để mọi người trải qua tất cả những chuyện vừa rồi vì sự thiếu sót của tôi.”
Chouno và Megumi đều cúi đầu.
“ Giờ khi mọi sự đã đến nước này rồi, tôi sẽ phải rút khỏi cuộc bầu cử. Mặc dù tôi chẳng hề biết gì trước đó nhưng tôi phải chịu tránh nhiệm cho những hành động của Chouno-shi.”
“ Không thể nào...” Chouno tái nhợt.
Là lãnh đạo của cả nhóm, Megumi gánh chịu trách nhiệm cho những hành động của những thành viên dưới trướng mình nên quyết định của cô nàng hoàn toàn hợp lý. Song, một thành viên của hội học sinh lại không cảm thấy như vậy.
“ Không cần phải làm vậy đâu.”
“ Eh, Fujimoto-chan?”
Nạn nhân lớn nhất của toàn bộ sự việc, Ayano, lên tiếng phản đối quyết định của Megumi.
“ Tớ không để tâm và cũng không muốn cậu nhận lấy trách nhiệm.”
“ Nhưng mà...” Megumi do dự đáp lại quyết định của Ayano.
“ Onizuka-san, tớ muốn kết thúc cuộc bầu cử này một cách công minh công bằng.”
“ Fujimoto-chan...”
Hãy cùng cạnh tranh công bằng. Đó là những lời từ phía Megumi vào lúc khởi đầu cuộc bầu cử.
“ Nhưng mà... những người khác thật sự có ổn với việc này không... ngay cả Kiryuu-shi...?”
“ Tớ thấy là nghe ổn đó. Dù sao thì Fujimoto-san cũng là sếp của bọn tớ ngay lúc này mà.”
“ Nếu Ayano-senpai đã nói vậy thì em sẽ không phản đối quyết định của chị ấy.”
“ Em thấy ổn.”
“ Dù sao thì chị cũng đang để mọi thứ liên quan đến cuộc bầu cử lại cho mấy đứa kia mà.”
Không ai dám chống đối quyết định của Ayano. Keiki, Airi, Rintarou và thậm chí là Shiho đều đặt niềm tin vào quyết định của cô gái ấy.
“ ...Tớ hiểu rồi. Nhưng mà, giờ tớ đã tham gia vào rồi, tớ sẽ không có nương tay đâu đó, okay?” Megumi lần nữa lại tuyên bố ý định của mình với một nụ cười.
“ Yeah, đó là điều tớ muốn” Ayano đáp trả với nụ cười tự tin của bản thân.
Lúc này mọi chuyện đã lắng xuống, Megumi hướng ánh mắt đến chỗ Keiki.
“ Nhân tiện...”
“ Hm?”
“ Sao cậu lại mặc váy vậy, Kiryuu-shi?”
“ Ah...”
Sau đó, đã tốn hết năm phút đồng hồ để giải thích sự tình.
Sự cố với Chouno đã kết thúc và Keiki cuối cùng cũng được giải thoát khỏi việc mặc đồng phục nữ sau khi cậu ấy lên đường đến văn phòng hội học sinh.
“ ...Aaaah, mặt quần dài đúng là sướng thật đó.”
Ngồi trên ghế, cậu ấy thở ra một tiếng vui sướng, tận hưởng cảm giác mặc bộ đồng phục nam quen thuộc mà cậu ấy yêu thích. Shiho đã quay trở lại việc học cho những bài kiểm tra đầu vào, trong khi đó Airi và Rintarou đều bị cần đến ở chỗ nào đó khác, như vậy có nghĩa là chỉ có một mình Keiki và Ayano ở trong phòng hội học sinh ở thời điểm này.
“ Kiryuu-kun, hôm nay cậu làm tốt lắm.” Ayano nói khi đặt một cốc hồng trà trước mặt Keiki.
“ Ah, cảm ơn cậu nha.”
Sau khi Keiki cảm ơn cô ấy, Ayano ngồi xuống kế bên cậu ta. Cậu trai hớp lấy một ngụm trà và lên tiếng về điều đã làm phiền cậu ấy suốt một khoảng thời gian.
“ Nói điều này thì có hơi trễ nhưng mà thật sự có ổn không khi tha thứ cho cô ấy dễ dàng như vậy? Nếu cậu công bố bất cứ phần nào của sự cố vừa rồi, cậu chắc chắn sẽ thắng đó.”
“ Không sao đâu. Nếu Onizuka-san mà rút lui khỏi việc này sớm thì sẽ rắc rối lắm.”
“ Tại sao vậy?”
“ Bí mật. Tớ vẫn chưa biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế nào.”
“ ?”
Keiki không có chút ý tưởng nào về những gì cô gái đang toan tính nhưng rõ ràng cô ấy đang có điều gì đó trong đầu.
Một khoảng thời gian ngắn trôi đi. Sau khi Keiki đã uống xong cốc trà của mình, cậu ấy đứng dậy.
“ Giờ thì, đến lúc cất cái bộ đồng phục này đi rồi.”
Keiki nghĩ là sẽ thời điểm phải dùng đến bộ đồng phục đó một lần nữa sẽ chẳng bao giờ đến. Cậu ấy chụp lấy chiếc áo khoác ngoài của mình và bắt đầu tiến ra ngoài cùng với ý định dẹp bộ đồng phục vào phòng vật liệu-nơi mà bộ đồ đã ra khỏi- thì cậu ấy phát hiện vật gì đó.
“ ...Ah, tớ vẫn còn mang cây súng nước của Chouno với tớ nè.”
“ Cái có sữa bên trong hả?”
“ Yup, yup.”
Vì là một đồ vật cá nhân nên Keiki sau cùng phải trả lại nó.
“ Vẫn còn chút sữa bên trong. Tớ nghĩ là tớ phải rửa nó trước.”
Mọi việc sẽ trở nên hơi mất vệ sinh nếu cậu ấy cứ để sữa ở bên trong. Cậu trai quyết định súc nước phần bên trong. Keiki mò mẫm cây súng một lúc để rồi từ bỏ và nhìn chằm chằm nó trong bối rối.
“ ...Huh? Làm thế nào để mở cái thứ này ra chứ?”
Nó có hình dạng như một cái pít-tông nên bạn có thể nhìn những gì bên trong nhưng Keiki chẳng thể tìm được cách nào để mở nó ra. Sau khi đã thử đủ kiểu.
—
“ Có thể là như này chăng?”
Ayano đi lại để hỗ trợ Keiki. Cô nàng ra khỏi ghế và đang đứng mặt đối mặt với Keiki trong khi những ngón tay xinh xắn của cô chạm vào cây súng.
“ Ah, cẩn thận đó, bằng không—”
—Văng tung tóe.
“ Fueh?!”
“ Ah...”
Một phát đạn lạc. Nó xảy đến là do cây súng đột nhiên bị di chuyển và ngón tay của Keiki vô tình chạm vào cò súng. Ngay lập tức, chất lỏng bên trong bắn lên mặt Ayano. Chất lỏng màu trắng của Keiki đã được khai nòng lên thẳng cặp má và mái tóc xinh xắn của cô gái.
[ Chuyện này sai quá sai!]
Cái cảnh tượng này rõ ràng đã vượt ra khỏi lằn ranh của những gì hợp pháp. Hội phó yêu dấu đã trở nên nhớp nhúa do dung dịch màu trắng kia.
“ ...Ah,mặt tớ có cảm giác nhớp nháp quá....”
“ Lau đi! Ngay và luôn! Lau kĩ hết sức có thể!”
Keiki hoảng hốt và lấy ra một miếng khăn giấy từ túi của mình, vươn tay đến mặt của Ayano.
“ Không ổn rồi... Nếu Nagase-san mà thấy bọn mình như thế này...”
“ Anh... đang làm cái gì vậy?”
“ Ah?!”
Quay người lại, Keiki được chào đón bởi hình ảnh của con người mà cậu ấy không muốn thấy nhất.
“ Nagase-san?!”
Airi chỉ vừa mới trở về từ nhiệm vụ của mình và Rintarou đang ở ngay sau lưng cô bé. Cô ấy đang ném cho Keiki một cái lườm nguýt lạnh giá đến mức đủ để đóng băng cả địa ngục.
“ Chính xác thì chuyện gì đang diễn ra ở đây hả?! Tại sao mặt của Ayano-senpau dính đầy chất lỏng màu trắng?!”
Ayano trả lời câu hỏi của Airi với đôi má ửng hồng.
“ Kiryuu-kun bắn hết nó lên chị...”
“ Chị nói gì cơ?!”
Câu trả lời đơn giản của Ayano đã kích động Airi hơn nữa. Cô bé đưa ánh mắt nhìn xuống đất, đôi vai run rẩy trong thịnh nộ và một hào quang màu đen bắt đầu tỏa ra xung quanh cô bé.
“ Anh, đồ kẻ thù của tất cả con gái!!!!”
“ Đây là hiểu lầm thôi! Sữa đã vô tình bị bắn lên Fujimoto-san thôi!”
Keiki cố gắng xoa dịu Airi một cách tuyệt vọng trong khi vẫn lau mặt của Ayano. Đã mất vài phút để giải quyết mọi thứ.
“ ...Sheesh. Tại sao anh không thể làm người bình thường một lần nào vậy chứ, Kiryuu-senpai?”
“ Anh không có lời biện hộ nào hết.”
“ Tôi biết anh không có... mà dù sao đi nữa thì bọn này cũng đã làm công việc của mình một cách đàng hoàng rồi...”
“ Nhắc mới nhớ, mọi chuyện với CLB báo chí sao rồi?”
Rintarou là người trả lời câu hỏi của Keiki.
“ Họ nói họ sẽ bắt đầu viết một bài ngay lập tức.”
“ Anh hiểu rồi.”
Sau đó, bài báo ‘Nghi ngờ bắt cá hai tay’ đã được công bố, khẳng định rằng mọi chuyện chỉ là thông tin sai lệch. Bài báo nói là người đã treo những tấm ảnh kia lên đã bị phát hiện nhưng cậu ta hứa sẽ kiểm điểm những hành động của mình nên tên cậu ta đã được biên tập lại trong bài viết. Nhờ nó mà Ayano và Megumi sẽ có thể hoàn thành cuộc bầu cử của mình mà không có tổn hại nào đến cả đôi bên. Những lời đồn về chuyện bắt cá hai tay có cơ may là sẽ tan biến vì bài phát biểu cuối cùng vào ngày hôm sau.
“ Có vẻ như cuối cùng bọn mình cũng có thể nghỉ ngơi một chút được rồi.”
Keiki đã lo lắng về sự cố với những tấm ảnh nhưng họ đã vượt qua được nó. Ngay khoảng thời gian mà cậu ấy đi đến để có một cuộc nói chuyện thư giãn với những thành viên hội học sinh thì điện thoại của cậu ấy bắt đầu rung lên. Đó thật ra là một cuộc gọi và người gọi chính là Yuika-chan.
“—Vâng, xin chào?”
[ Ah, Keiki-senpai]
Khi cậu ấy trả lời cuộc gọi, Keiki nghe thấy một giọng nói khá là thỏ thẻ.
“ Yuika-chan? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“ Xin anh hãy cứu Yuika... cô ấy không biết phải làm gì nữa rồi...”
“ Chuyện gì đã xảy ra?”
“ Một con Zombie đã xuất hiện trong phòng thư viện.”
“ Em đang nói cái gì vậy chứ?!”
“ Anh ấy là một vị khách khá là rắc rối và có vẻ như anh ta là người quen của anh nên Yuika nghĩ có lẽ anh có thể giúp”
“ Nhưng mà anh đâu biết con Zombie nào đâu...”
Cô bé có thể đang nói về ai vậy chứ?
“ À thì, học sinh năm ba với ánh mắt đáng sợ ấy.”
“ Ah...”
Cuối cùng Keiki cũng đã hiểu.
“ Đó là Inui-senpai đúng không?”
Bạn thuở nhỏ của Onizuka Megumi và là đàn anh mà cô nàng dành những cảm xúc cho. Khi nghe thấy rằng cái người tên Inui Naoya này đã biến thành một con Zombie, Keiki vội vã lên đướng tiến về thư viện.