Khoảng một tiếng kể từ khi cuộc chiến đầy mưu lược này bắt đầu.
“Hộc… hộc…”
“Hà… phù…”
Cả Mikado lẫn Kisa đều nằm bẹp xuống sàn mà hớp lấy không khí. Họ đều đã lãnh sát thương đến quá mức có thể chịu đựng nổi và đo ván luôn rồi. Thế nhưng chẳng ai nói lời tỏ tình cả. Họ đã chiến đấu sao cho xứng với cái danh là người thừa kế ánh sáng và bóng tối của nước Nhật. Kisa đập đập tay lên sàn, liếc về phía Mikado.
“Thiệt tình, sao cậu không chịu nói chứ, Mikado… thật cố chấp mà…”
“Cô thì khác gì chứ…”
Chỉ một chút nữa thôi là cậu đã nắm được tay cô rồi. Đây là lần đầu Mikado bộc lộ tâm tình của mình nhiều đến vậy, và sự ngại ngùng đã không còn nữa. Nếu có thể thì Mikado muốn biến đây thành trận chiến cuối cùng, nhưng mà…
“Chịu thôi. Chúng mình sẽ tiếp tục vào lúc khác vậy.” Mikado vừa thở dài vừa ngồi dậy.
Nếu cậu phải chịu những đòn tấn công liên tiếp của Kisa thêm nữa thì có khi cậu không giữ nổi chính mình mất.
“A-Ara, vậy là cậu sợ hãi trước sự đáng yêu vô đối của tôi sao?” Kisa khiêu khích nói.
“Đúng đó, cô dễ thương ghê luôn.”
“...!”
Nghe được câu trả lời thẳng thắn của Mikado, hai tai cô đỏ ửng lên.
“Thế nên là hôm nay cho tôi về nhà nhé.”
“Đ-Được thôi…”
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, nhấn vào một cái nút trên màn hình. Sau đó toàn bộ những cánh cửa kéo được cuốn lên, và lớp học trở lại như bình thường.
“Vậy thì mai gặp lại cô nhé.”
“Đợi đã!”
Mikado đang chuẩn bị đi ra ngoài hành lang thì đột nhiên bị Kisa nắm áo lại.
“...Cô vẫn muốn chơi sao?”
“Không… không phải… thế.” Kisa bắt đầu tỏ ra hết sức bồn chồn.
“Sao thế?”
“U-Um… Tôi vẫn chưa gọi xe đến… nên là… cậu biết đấy?” Kisa ngước lên nhìn Mikado.
Trông thấy cảnh ấy, Mikado cảm thấy thật khó thở. Cậu không nghĩ cô lại chọn cách tiếp cận thành thật như này. Nếu không tồn tại sự cạnh tranh giữa hai nhà, có khi cậu đã có được một thời thanh xuân bình thường cùng với Kisa yêu dấu. Cô gái sẽ mời cậu trai đi chơi lúc tan học, rồi họ sẽ cùng nhau bước trên đường, đi đường vòng để cùng tận hưởng với nhau.
“Vậy… mình cùng nhau về chứ?”
Dù cho Mikado vừa lấy hết can đảm, Kisa đã làm hỏng hết khi cô bật cười khúc khích.
“Ara are, cậu muốn về nhà cùng tôi đến thế sao? Chúng ta đã dành thời gian bên nhau ở trường rồi, vậy mà vẫn chưa đủ à? Thật đáng thương mà… cậu đúng là yêu tôi nhiều lắm rồi.”
“Cái… cô…” Mikado đỏ bừng mặt.
“Đùa thôi. Cùng nhau về nhà nào.”
Cổ tay bị Kisa nắm lấy, nụ cười vô tư và hạnh phúc của cô khiến cho Mikado cảm thấy như có thể tha thứ bất kỳ điều gì cho cô vậy. Từ đầu đã luôn là như thế rồi. Cả hai bộ mặt người thừa kế chức Nữ vương Bóng tối và cô gái bình thường Kisa, đều đang mỉm cười vui sướng.
Mikado và Kisa bước dọc hành lang. Chắc là Kisa vẫn chưa quen với hành động của cậu, nên đã cảm thấy lo lắng khi cô nắm chặt lấy cặp mình. Mikado trông thấy điều ấy, nhưng chẳng thể làm được gì cả. Cậu nên bước bằng chân nào trước đây? Chân trái, hay chân phải? Cậu nên đặt ánh mắt của mình lên chỗ nào?
“Cậu… cứ nhìn láo liên đi đâu vậy? …Rốt cuộc thì cậu không muốn về nhà cùng tôi à?” Kisa bận tâm hỏi.
“Tất nhiên là tôi muốn chứ. Tôi đã luôn… muốn làm thế này rồi.”
“R-Ra là vậy… T-Tôi cũng thế đó…”
Vì cô chỉ thì thầm nửa sau câu nói, Mikado phải hỏi lại để còn chắc chắn.
“Gì thế? Cô nói lại được không?”
“M-Mấy chuyện như này… tôi đã luôn mơ ước được làm rồi…”
“M-Mơ ước? Đến mức đó sao…?”
“C-Có chuyện gì sai à?!” Kisa vừa đỏ bừng bừng vừa cúi mặt xuống.
—Chẳng phải vừa rồi là giống như tỏ tình à?
Vì lý do gì đó, Mikado cảm thấy một cơn đau kỳ lạ trong lồng ngực. Họ đã không để ý gì đến cảm xúc của nhau mà để bản thân mình bị hai nhà giam cầm. Quãng thời gian ấy đã kéo dài bao lâu rồi? Có lẽ giờ đây Mikado cảm thấy thật mừng vì nó đã kết thúc. Nhưng một cảm xúc xa cách lạ lẫm lại hình thành khi cả hai rời khỏi cổng trường.
Thường thì lúc này cậu đã lên xe về nhà rồi, nên được bước dọc sân trường cùng Kisa cảm giác cứ không thật thế nào ấy. Còn chưa kể Mikado vẫn chưa từng đi bộ về nhà kể từ khi đi học nữa chứ. Cứ như thể họ đã không còn là người thừa kế của hai gia tộc có ảnh hưởng nhất nước Nhật nữa, chỉ là hai con người bình thường mà thôi.
—Giờ thì nên làm sao nhỉ?
Bước dọc làn đường dành cho xe buýt, Mikado bắt đầu suy tính. Một cái ngã ba hình chữ Y hiện lên trước mặt họ. Nếu quẹo phải để đi trên tuyến cao tốc quốc gia, đó sẽ là đường ngắn nhất để về nhà từng người. Có một lượng lớn học sinh thường xuyên ra vào ga tàu ở đó, nên khi Kisa và Mikado đến đó thì họ sẽ phải chia tay.
Còn nếu quẹo trái, họ có thể đi qua một con phố mua sắm. Nhưng đây sẽ được tính là đi đường vòng, có khi cậu sẽ bị Kisa hỏi mấy câu như ‘Cậu muốn được đi hẹn hò với tôi nhiều đến thế cơ à?’
—Kisa sẽ làm gì đây?
Mikado kiểm tra xem Kisa đang có hành động gì. Về phần mình, cô đi thẳng về phía cao tốc quốc gia. Tuy nhiên đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Hai mắt cô vừa đảo qua phía tiểu khu mua sắm, vừa đánh giá phản ứng của Mikado.
“...Kisa này. Cho tôi hỏi một câu nhé. Hôm nay cô có việc gấp nào không?”
Kisa nghe Mikado nói, liền có chút lưỡng lự mà trả lời.
“Ể? Đ-Để tôi xem nào… Nếu phải nói thì chắc là tôi sẽ bận phá giá cổ phiếu để đem tuyệt vọng đến cho dân chúng á.”
“Xem ra là không có gì hệ trọng, tốt!”
“Là hệ trọng lắm đó! Làm thế là để chứng tỏ với đám dân đen rằng chúng không thể chống lại tôi, một cách rất thú vị để giết thời gian đó!”
“Cứ bỏ chuyện đó qua một bên đi! Dân chúng cần được quyền mơ ước chứ!!”
“Công việc của những người cai trị bọn mình là giẫm đạp lên giấc mơ của chúng mà…”
“Đó hoàn toàn không phải công việc của chúng ta nhé! Nghĩa vụ của ta là biến ước mơ của họ thành sự thật cơ!”
Cai trị người ta không phải là ý định của Mikado. Lúc này có những chuyện quan trọng hơn nhiều. Cậu phải bằng cách nào đó mời Kisa đi hẹn hò sau giờ học bằng mọi giá.
“T-Thì sao? Cũng không phải là hôm nay tôi cần làm thế bằng mọi giá, nên n-nếu có chuyện nào gấp hơn thì tôi vẫn có thể sắp xếp lại lịch trình nhỉ?” Kisa vừa nói vừa không ngừng nhìn qua phía tiểu khu mua sắm.
Khá chắc kèo là cô cũng muốn dạo một vòng ở đó. Tuy vậy cả hai người họ đều không thể yêu cầu thẳng người kia, vì như thế sẽ dẫn tới bất lợi cho trận chiến sắp tới mất.
…Nói cách khác thì, đây được gọi là trò chơi con gà. Thường thì trò chơi kiểu này bao gồm hai chiếc xe chạy về phía nhau, bên nào đạp phanh trước sẽ mang tiếng kẻ thua cuộc. Lần này điểm mấu chốt được coi là đoạn giữa cái ngã ba hình chữ Y nơi họ đang đến gần. Nếu không ai đạp phanh, thì họ sẽ sớm phải chia tay, và dành phần còn lại của ngày hôm nay một mình trong ân hận không thôi. Dù vậy, việc đạp phanh sẽ là một bằng chứng rõ ràng cho thấy một bên có tình cảm, do đó đem lại bất lợi cho họ. Cách chắc cú nhất để thắng là dấy lên sự sợ hãi trong người kia, cho họ thấy rằng nếu không hành động trước thì họ sẽ chết.
—Không còn lựa chọn nào khác, đành phải làm thôi!
Mikado tăng nhanh tốc độ đi bộ. Trông thấy thế, Kisa làm theo. Hình như cô cũng muốn tham gia trò chơi con gà này.
“N-Này, sao cậu lại phải vội vàng như thế chứ!”
“Tôi đâu có vội vàng… Nếu phải nói thì tôi đang sống một đời vô tư thoải mái đó.”
“Lời cậu nói chẳng có nghĩa lý gì cả!”
“Tàu sắp đến rồi đấy!”
Mikado tăng tốc nhiều hơn, giờ đây như đang chạy trên phố. Một lần nữa Kisa cũng làm theo.
“Sẽ có một chuyến tàu khác đến sớm thôi mà!”
“Có thế thì cùng một chuyến tàu sẽ không bao giờ quay lại nữa đâu!”
“Có chứ! Mấy cái xe tàu đều hoạt động như thế còn gì!”
“Nhưng liệu đó có đúng là cùng một đoàn tàu trước đó không? Hay đó chỉ là một đoàn tàu với vẻ ngoài tương tự? Tôi sẽ không bị lừa đâu!”
“Ai thèm quan tâm mấy chuyện đó chứ!”
Cậu trai và cô gái đang vận hết tốc lực chạy dọc con phố. TIếng đế giày họ gõ mạnh lên nền đất thu hút ánh nhìn từ khắp nơi. Không ai có thể lui bước nữa rồi. Họ đều cố đẩy người kia vào tình thế sợ quá mà bỏ cuộc.
“Ahhh, đứng lại đi chứ!”
“...?!”
Có thứ gì đó bay ra từ bên trong tay áo Kisa, Mikado vừa kịp tránh được. Ngay khi nó bay qua, cậu thấy đó là một cái kim tiêm. Thay vì trúng vào cậu, cái kim trúng phải một người nhân viên đang đi qua, khiến cho người này bất tỉnh ngay lập tức.
Mikado phản ứng rất nhanh, tóm lấy người đàn ông rồi nhẹ nhàng hạ anh ta xuống đất. Vì đây là vũ khí nhắm vào Mikado, nó không chứa loại độc chết người nào cả. Thực tế thì người nhân viên ấy đang vừa ngủ vừa trưng ra vẻ mặt hạnh phúc. Anh ta có bọng ở dưới mắt, nên một giấc ngủ ngon cũng không hại gì cho anh ta.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát ấy, Kisa đã lùi ra xa hai mươi mét khỏi Mikado.
“Đồ ngốc! Khi cậu bị lòng trắc ẩn giữ lại thì cậu đã thua rồi! Cậu không thể theo kịp được tôi nữa đâu!”
“Vậy làm thế thì có ích gì với cô chứ?!”
Reo rắc sự sợ hãi lên đối thủ của cô là một chuyện, nhưng với khoảng cách xa thế này thì chẳng có tác dụng gì cả. Có khi chỉ có mỗi Mikado là tham gia trò chơi con gà, còn Kisa thì chỉ muốn về nhà. Điều này làm cho Mikado lo lắng.
“Chắc là… tôi sẽ phải trở nên nghiêm túc vậy.”
Cậu đạp đất, rồi ngay lập tức thu hẹp khoảng cách vài mét với Kisa. Thay vì gọi là chạy, hành động của cậu giống với ‘bắt’ hơn, khi mà đôi mắt cậu chỉ tập trung vào mỗi Kisa mà thôi. Sau đó chuyện còn tiến xa hơn, biến hẳn thành ‘bay’. Trong một cái chớp mắt, Mikado đã bắt kịp được Kisa.
“Chẳng phải cậu nghiêm túc quá rồi sao?!”
“Tôi không muốn nghe điều đó từ cái người vừa cố làm tôi ngất xỉu bằng kim tiêm độc đâu!”
“Tôi chỉ vô tình làm rơi nó thôi mà! Có trúng phải ai thì là tai nạn thôi!”
“Rõ ràng là nó đã nhắm tới cổ tôi đấy!”
Chỉ còn năm mét nữa là đến chỗ giao đoạn. Kisa vẫn không thể hiện gì là muốn đi đến tiểu khu mua sắm. Cuối cùng thì Mikado cũng có thể bắt kịp cô, đi cách cô một mét. Tầm này thì có khi họ về nhà thật mất.
—Em thực sự thấy ổn với việc đó sao?! Em đã thỏa mãn rồi ư?!
Kisa chỉ hướng tầm nhìn lên phía trước. Một giọt mồ hôi chảy dọc chiếc cổ họng trắng ngần của cô. Một vách đá dựng đứng đang ở đằng trước họ. Mikado đã bước chân qua khỏi chỗ giao đoạn.
—Mình không thể để chuyện kết thúc ở đây được!
Một lúc sau, họ đều cùng một thời điểm nhảy vọt về phía lối vào tiểu khu mua sắm. Kisa thở không nổi mà khụy xuống sàn.
“C-Chúng ta đang làm gì vậy chứ… thiệt tình…”
“Không phải là đang đua à…”
Cuối cùng thì trò chơi con gà đã kết thúc bằng kết quả hòa. Tuy Mikado cảm thấy hạnh phúc vì họ đã có chung một mong muốn, vì cậu đã tránh khỏi sự đau khổ khi phải về nhà một mình, cậu vẫn mệt đứt cả hơi.
“Chúng ta đã ở đây rồi, sao không đi thăm thú một vòng nhỉ?”
“Tôi không phiền đâu! Đi tìm hiểu cuộc sống của những con người về sau sẽ bị tôi hủy hoại cũng không thiệt hại gì mà.”
“Nào, không được hủy hoại cuộc sống của người ta nữa.”
Nhưng Mikado vẫn thật nhẹ nhõm khi được Kisa đồng ý. Vì những tuyến đường khác, kiểu như từ ga tàu gần đây, hay là từ Học viện Sousei, đều quy tụ lại ở đây, có một lượng lớn người đang qua lại con phố mua sắm này. Hình như đang có một đợt bán hạ giá âu phục, khi có rất nhiều phụ nữ đứng thành một đám đông. Thân thể thanh mảnh của Kisa nhanh chóng bị cuốn vào đoàn người ấy. Không như những học sinh ở Học viện Sousei, họ không biết Kisa là ai, không biết cô có thể làm gì, nên đã không dè dặt gì cả.
“Đúng là mấy kẻ xấc xược mà! Tôi phải dạy cho họ biết một chút tôn trọng mới được!”
Kisa rút ra hai con dao khổng lồ không biết từ đâu ra.
“Không cần phải làm thế. Đi với tôi đi.”
“A…”
Mikado nắm lấy tay Kisa rồi bắt đầu bước đi. Cậu dẫn cô đi để không va phải người khác, đồng thời bảo vệ cô khỏi bất kỳ thương tích nào. Tất nhiên là Mikado nhận thức rõ được hành động bạo dạn của mình lúc này rồi. Nói gì thì nói, mấy chuyện ở mức này nên thì bỏ qua mà nhìn vào tình hình hiện tại. Việc này không có ảnh hưởng gì đến trò chơi tình ái cả. Nhưng… vượt trên tất cả mọi thứ, cậu chỉ muốn nắm tay với Kisa mà thôi.
Ban đầu Kisa để cho Mikado kéo tay mình, nhưng một lúc sau thì cô thả lỏng tay ra, cũng dồn lực nắm lại. Nhiêu đó là đủ khiến cho cả người Mikado tê rần lên rồi. Họ từng nắm tay như thế hồi bé, nhưng khi trải qua thời gian, khi họ lớn lên, khoảng cách giữa họ đã trở nên quá lớn. Chính vì lẽ đó mà một chuyện như này chẳng khác gì một giấc mơ vậy.
—Không biết nên dẫn Kisa đi đâu để khiến em vui nhỉ.
Mikado bắt đầu suy tính. Tuy đây là trên đường từ trường về nhà, về cơ bản thì cũng được tính là buổi hẹn hò đầu tiên của họ. Cậu không muốn bị cô coi là một thằng nhà chán. Cậu buộc phải khiến cho cô được vui, để rồi cô sẽ muốn hẹn hò thêm lần nữa.
Nói gì thì nói, trước niềm hạnh phúc đột ngột này, Mikado chẳng thể nghĩ nổi một kế hoạch đàng hoàng nào. Cậu không có thời gian để đặt chỗ trong nhà hàng, còn chưa kể có khi cậu còn chẳng tìm nổi một cửa hàng có món nào hợp với khẩu vị của Kisa. Mizuki là một đứa thích đồ ăn nhanh, nhưng chị gái cô bé thì lại không như vậy. Thế nên Mikado nhận thấy lựa chọn duy nhất là trực tiếp hỏi cô.
“Cô muốn làm gì không, Kisa?”
“Ể? U-Um… để tôi nghĩ xem… giờ vẫn là trưa, nên ở lại đâu đó thì hơi sớm quá, tôi không không biết phải trả lời thế nào nữa!”
“Đâu có ai nói gì đến việc ở lại đâu đó chứ!”
“Chúng mình sẽ làm chuyện đó ở bên ngoài á?!”
“Ta đang nói về cái gì vậy trời?!”
Mikado cảm thấy toàn thân nóng bừng lên. Rõ là cậu không ghét ý tưởng… làm chuyện đó với Kisa, nhưng có lẽ trái tim trai tân của cậu đã không muốn đốt cháy giai đoạn quá nhanh.
“Um… thế thì cậu quyết định đi, Mikado! Tôi sẽ theo cậu đến bất kỳ đâu cậu muốn đến!”
“Bất kỳ đâu tôi muốn đến hử…”
“V-Vâng.” Hai tai Kisa đỏ lên khi cô lẩm bẩm.
Hình như nàng Nữ vương này đã nguyện trao hết chính mình cho Mikado rồi. Về phần Mikado, người cho rằng cô chỉ có thể nghĩ đến mấy thứ như hủy diệt và tuyệt vọng, chuyện này đem đến cho trái tim cậu một cảm giác nhồn nhột dễ chịu.
Hai người họ đi bộ dọc con phố mua sắm. Cả hai đi ngang qua một cửa hàng bách hóa, phóng cho những đôi giày với giá rất rẻ được bày bán trên vỉa hè một ánh nhìn, rồi lúc này đây họ đang đứng trước một tòa cao ốc. Dường như đây là một tòa nhà với nhiều cửa hàng đồ ăn thức uống, với những tấm áp phích và biển quảng cáo hiển thị thực đơn.
“Ở đây có nhiều quán cà phê thật đấy… Cà phê mèo, cà phê thỏ, còn có cả cà phê cú… Cô thích cái nào vậy Kisa?”
“Tôi thì có hứng thú với cái quán cà phê Tiếng hét Địa ngục kia á”
“Thôi bỏ qua cái đó đi.”
“Thế… cà phê ốc sên thì sao?”
“Cái đó cũng không nốt.”
Mikado cũng khá ưng mấy quán cà phê lạ đời ấy, nhưng chúng lại không quá hợp với buổi hẹn đầu tiên. Trong tương lai họ có thể thử chúng sau mà.
“Chắc là mình chọn lựa chọn an toàn là cà phê mèo đi.”
Mikado đưa ra lựa chọn của mình, nhưng Kisa lại có chút lo lắng nhìn tấm áp phích.
“Liệu có ổn không… Tôi chưa từng thử món mèo bao giờ cả…”
“Cà phê mèo chứ có phải quán tiểu hổ đâu chứ!”
“Không phải á?! Cái kiểu lừa đảo gì đây?!”
“Không có lừa đảo gì cả. Cà phê mèo là nơi cô có thể tận hưởng đồ uống cùng mấy món ăn vặt trong khi ngắm mèo đó. Cô còn có thể mua thức ăn rồi cho mèo ăn nữa cơ.”
Mikado giải thích bằng những gì cậu biết, nhưng trên thực tế, cậu biết được tất cả những thông tin ấy từ một bạn nam cùng lớp. Nếu nói đến việc nắm bắt được cuộc sống của thường dân thì nhà Kitamikado cũng kém không khác gì nhà Nanjou.
“Kể cả khi đã vào uống cà phê, ta vẫn trả tiền cho nhân viên và lũ mèo sao?! Thật… thật không biết xấu hổ mà! Tôi sẽ không tha thứ đâu!”
“Cứ tha cho họ đi. Chắc đây cũng giống như làm công ăn lương thôi. Hẳn là việc chơi đùa cùng mấy người cuồng mèo phải khó khăn lắm.”
“Tôi hiểu rồi… vậy mấy con mèo đang bán thân để sống à…”
“Cô nói không sai, nhưng cách dùng từ thì ghê thật đấy.”
Hai người họ lên cầu thang để tới tầng ba. Cái cầu thang vừa trông cực kỳ thiếu ổn định, vừa quá mỏng so với quy định an toàn, nên Mikado lo lắng cho an nguy của Kisa. Về phần mình, Kisa cũng lấy tay đè váy xuống, để những người bên dưới không thể nhìn lên. Cuối cùng thì họ cũng lên được tầng ba, rung chuông cửa rồi bước vào trong. Khu vực bên trong được xây làm hai gian, gian bên trong rộng hơn, là nơi ở của những chú mèo. Với mỗi đồ uống gọi từ thực đơn, họ sẽ có ba mươi phút, cùng với mười phút cộng thêm.
Mikado gọi trà xanh, còn Kisa chọn trà đen, rồi họ nhận món từ ngoài quầy. Luôn đi tất hoặc tất quần, không dùng lực mạnh bế mèo lên, không cho cùng một con mèo ăn quá hai lần, khá là chi tiết đấy chứ. Một học sinh nam cùng lớp trước đó đã đưa cho Mikado một lời khuyên quan trọng:
“Nghe này, đừng có nghĩ đến việc đụng chạm mèo bừa bãi. Như thế còn khó hơn cả có cơ hội được bắt tay với thần tượng nổi tiếng nữa đó. Đừng hy vọng nhận được bất cứ hảo cảm nào, nhưng hãy cứ trao cho chúng hết tình cảm của cậu.”
Nghe được những lời hướng dẫn ấy, Mikado gật gật đầu.
“Tôi… Tôi mất hết sự tự tin để chiều chuộng những con mèo kia rồi…” Kisa thở dài.
“À thì, sẽ ổn thôi mà.:
Sau khi bị ép làm theo hướng dẫn, rốt cuộc họ đã được cho phèo vào gặp quàng thượng. Ngay khi họ đặt một bước vào—
“Khèèèèèèèèè—!!!”
Toàn bộ mèo trong phòng nhảy dựng lên. Nguyên nhân không phải là vì chúng không muốn được chạm hay được nuông chiều. Tất cả mèo đều vận hết tốc độ chạy trốn vào bóng tối hay dưới những đồ vật khác. Chúng chui vào trong hộp, nhảy lên những cái kệ gần đó, thậm chí còn lẩn cả xuống dưới thảm. Người nữ nhân viên đứng ngay đấy cạn hẳn lời.
“Ể, mấy đứa ơi?! Chuyện gì xảy ra vậy?!”
Cô nhân viên cố gắng cẩn thận bế một con mèo từ cái tháp mèo bên cạnh xuống, nhưng nó lại bám chặt như thể mạng sống nó phụ thuộc vào đó vậy. Mikado liền hiểu ra ngay nguyên nhân. Từ cơ thể Kisa, một luồng hào quang cuồng nhiệt, áp đảo đang bắt đầu tỏa ra.
“Nào… hãy để ta chiều chuộng đi… Nếu không… thì chúng bay biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi, nhỉ…?” Vị nữ thần bóng tối cười toe toét.
“Đừng có lườm bọn mèo như thể cô sẽ đốt trụi cả thế giới nếu chúng không chịu ra chứ!”
“Tôi phải cho chúng biết ai mới là trùm ngay từ đầu mà…”
“Tôi khá chắc là trong mắt chúng cô trông như trùm cuối rồi đó!”
“Chúng không sai đâu… Dù sao thì tôi sẽ trở thành người phụ nữ cai trị thế giới này mà…”
Chuyện này đặc biệt đáng sợ vì rõ ràng là Kisa có khả năng làm thế. Mikado không nghĩ sẽ có người đàn ông nào dám mang lập trường chống lại cô, nên là cậu phải thắng trò chơi tình ái này bằng mọi giá.
Nhưng bỏ điều đó qua một bên đi, cậu không thể để tình hình này tiếp diễn được. Đến lúc này thì họ chỉ đang làm phiền quán cà phê, gây ảnh hưởng lên doanh thu của họ khi mà những con mèo không dám chui ra nữa. Vì thế Mikado quyết định cho Kisa thấy trân trọng mèo đúng cách là như thế nào.
“Cô đâu thể làm chúng sợ như thế được. Hãy lại gần chúng như này này.”
Cậu cẩn thận bế con mèo mà đến cả cô nhân viên cũng không lôi nổi ra khỏi ngôi nhà cho mèo rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt dọc lưng nó. Cảm nhận được bàn tay cậu, con mèo từ từ bình tĩnh lại.
“Thấy không?”
“Trông như cậu đã quen rồi ấy. Đây là cách cậu đụng tay đến Shizukawa-san và em gái tôi đấy à? …Đồ trai bao.” Kisa phóng cho Mikado một cái nhìn lạnh lùng,
“Đừng có nói như thể tôi là một thằng bám váy đàn bà chứ. Tôi từng phải dùng kỹ thuật như thế khi đi đánh nhau với mấy con thú hoang trong rừng như rắn khổng lồ đấy. Kỹ thuật ấy cũng có hiệu quả với mèo nè.”
“Tôi muốn hỏi tại sao cậu lại ở trong rừng lắm, nhưng… tôi dám chắc là rắn và mèo khác nhau đó!”
“Chúng giống nhau thật mà. Cả hai đều muốn nhắm tới cái mạng của tôi.”
“Tôi không quen thuộc với mấy con mèo lắm, nhưng không nghĩ chúng có khả năng giết cậu đâu!”
“Đừng buông xuôi cảnh giác chứ. Vì chảy dòng máu hoang dã trong người, bản chất của loài mèo vẫn là một con dã thú dữ tợn đó.”
Dù cho chỉ có mỗi 1% khả năng bị giết, Mikado vẫn chuẩn bị cách đối phó. Thậm chí khi cậu đang vuốt ve mèo, cậu luôn sẵn sàng ngăn chặn mọi cuộc tấn công có thể ập đến. Hình như con mèo cũng hiểu được điều này, khi nó còn chẳng dám giơ móng ra. Đúng hơn thì nó đang có hảo cảm tốt với cậu, rồi nó đứng lên bằng hai chân, hôn lên má Mikado.
“Cái…?!” Kisa trợn trừng mắt. “M-Một nụ hôn… Nó đã hôn… Mikado…”
Con mèo trèo lên người Mikado, dụi dụi cơ thể vào ngực cậu. Chỉ chưa tới một phút trước thôi nó còn đang sợ, giờ thì đã coi Mikado như mẹ của nó vậy. Kisa đứng ngoài phồng má lên.
“...Tôi về nhà đây.”
“Gì thế?! Có gì ở đây khiến cô không thích sao?!”
Mikado hoảng hốt. Cậu không muốn buổi hẹn hò đầu tiên của hai người kết thúc nhanh như vậy.
“...Con mèo đó… đang quyến rũ cậu.”
“Quyến rũ á?! Cô ghen với một con mèo à?!”
“T-Tôi không có ghen hay gì hết. Là lỗi của cậu khi đã không kiên định với tình cảm của mình đó! Đồ biến thái! Đồ làm con gái khóc!” Kisa đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Mikado.
—Dễ thương muốn chết luôn…!
“Wah, đừng có đột ngột vậy chứ…!”
Giờ thì người hoảng hốt ở đây là Kisa. Cố gắng tránh không làm rơi con mèo, cô cẩn thận vuốt tay dọc bụng nó. Có lẽ là vì nó cảm thấy được áp lực từ Kisa, hay mùi nguy hiểm tỏa ra từ cô, mà con mèo đông cứng lại như đang giả chết vậy.
“Nó đang không thư giãn gì cả. Có khi nó đang coi tôi là kẻ thù đấy.”
“Tôi không nghĩ thế đâu. Nếu phải đoán thì nó đang tránh việc trở thành kẻ thù của cô kìa.”
Khung cảnh này khiến Mikado nhớ lại một đoạn ký ức nọ. Trở lại thời điểm cả hai lẻn khỏi bữa tiệc để đi chơi với nhau, Mikado phát hiện thấy một con chó hoang và đã chăm sóc nó, nhưng Kisa lại chẳng thử lại gần nó dù chỉ một lần. Mikado cứ thế mà cho rằng cô sợ chó, nhưng trong thực tế thì hẳn là cô đã bị nhiễm ý tưởng nuôi người ngoài hành tinh mất rồi. Rất có thể cô đã bị cấm nuôi bất cứ loại thú cưng nào ở nhà.
“Như này này… cô xoa nhẹ mũi của nó đi.”
“Hya?!”
Mikado cẩn thận cầm tay Kisa để thực hiện hành động cậu vừa nói, khiến cho hai tai Kisa có chút ửng đỏ. Họ đang ở gần đến mức cậu có thể thoáng ngửi được mùi hương từ cô. Kisa vừa ngại ngùng cắn chặt môi vừa đưa tay cho Mikado. Cùng lúc đó, con mèo đã bắt đầu thả lỏng ra chút ít.
“A…”
“Thấy chưa? Đâu có khó đến thế đâu nhỉ?”
“V-Vâng.”
Khi Mikado buông tay mình ra, Kisa tiếp tục làm như vừa được chỉ. Cô cứ để mãi tay trên cùng một chỗ, chắc là vì sợ sẽ phạm phải sai lầm.
“Đáng yêu quá…”
Cô nhẹ nhàng ôm lấy con mèo, mỉm cười thật hạnh phúc.
Trông thấy cảnh ấy, Mikado nghĩ…
—Cũng giống như em vậy.
Nhưng hiển nhiên là cậu không thể nói những điều đó ra thành lời.