Kawaii Onnanoko ni Kouryaku Sareru no Wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Volume 4 - Chương 04 - Hôn thê (1)

Bao quanh nhà tắm trong cung điện này là những bức chạm trổ tuyệt đẹp cùng những loài cây hoa đua sắc. Bên trong bồn tắm, với sàn được lát đá cẩm thạch,diễn ra một hiện tượng lạ. Mặt nước lay động trong khi mực nước từ từ giảm xuống. Giống như bị hút vào đại dương thăm thẳm vậy, nó rút dần và rồi hai bóng người khả nghi hiện ra. 

Không, chả phải là người nào khả nghi đâu mà họ là Rinka và Kokage. Họ cởi bỏ bộ đồ ướt sũng dài thượt tới tận mặt rồi để lộ mái tóc óng mượt, trẻ trung. Sau khi rời khỏi bồn tắm, tấm đá đã được đặt lại nguyên trạng để lấp cái lỗ chỗ họ chui vào. Thấy vậy, Rinka lẩm bẩm. 

“Chẳng thể ngờ rằng có một mật đạo thế này luôn ấy… Sao cậu mò ra nơi này được vậy?” 

“He he he~ Chiến tích đơn giản thôi ý mà! Tớ đã bí mật lẻn vào máy chủ trong văn phòng chính phủ và thấy bản thiết kế của cái cung điện này.” Kokage ưỡn ngực với vẻ tự mãn. “Trên hết là tớ đã xài tới sóng siêu âm cùng với cục cưng Hamu-chan của Gia tộc bọn tớ để mò đường. Tớ hơi lo vì cứ nghĩ con đường này nát rồi cơ, nhưng tớ rất mừng vì mọi chuyện đã ổn! Chúng mình may phết đấy, vì có khi hai đứa thành ma da rồi cũng nên!” 

“Đừng có nói với tớ ‘Chúng mình may phết đấy!” theo cái kiểu vô trách nhiệm như thế! Cảnh báo trước cho tớ về vụ đó đi chứ!” Rinka run lên vì sợ, hãi hùng trước những gì đã có thể diễn ra. 

Nếu cô xong đời trước khi giải cứu thành công Mikado thì mọi chuyện thành công cốc mất. Cô muốn được nhắm mắt xuôi tay trong cái ôm của Mikado chứ không phải là bị cuốn phăng đi trong dòng nước bẩn thỉu chảy ra đại dương này. Cơ mà, Kokage hoàn toàn chẳng thèm đoái hoài gì tới cảm xúc của Rinka cả mà cứ thế thao thao bất tuyệt. 

“Vận may của tớ khá cao đấy, cậu biết chứ~ Tớ đã đối mặt với tử thần nhiều rồi nhưng chưa từng hẹo lần nào cả đó!” 

“Tớ sẽ không gọi đó là may đâu…” 

“…Hửm?” Mọi tia sáng trong đôi mắt Kokage bỗng vụt tắt. 

Với một khuôn mặt xanh như tàu lá, cô bàng hoàng lẩm bẩm.

“Nhưng nếu như? Nếu như tớ thực ra đã chết từ tám đời rồi và tớ không nhận ra? Tớ không phủ nhận khả năng đó được rồi…” 

“Tớ xin hân hạnh được phủ nhận khả năng đó thay cậu nhá!” 

Những giả thuyết của cô ấy đang ngày càng ảo tung chảo hơn rồi, thế nên là Rinka mau chóng hãm cô nàng lại. Đúng là hành động của họ đúng kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nên chả có gì lạ nếu họ đã đi đời nãy giờ, nhưng Rinka thì lại không muốn thừa nhận vụ đó. 

Rinka thì chỉ đơn giản nở ra một nụ cười. 

“Phải! Sau tất cả thì tớ vẫn còn sống mà!” 

“Thì vốn thế mà!” 

“Yay! Còn sống thật tuyệt!” 

“Xin chúc mừng! Quả là Kawaraya-san có khác!” 

“Chúc mừng sinh nhật tôi! Chúc mừng sinh nhật chính tôi!” Kokage đang bắt đầu khóc trong vui sướng. 

Rinka còn đang nổ một tràng pháo tay về phía Kokage nữa chứ. Cô còn chả biết vì sao mà cô lại đi chúc mừng bạn cùng lớp của mình vì còn sống nữa là. Mà trước hết thì đây có phải sinh nhật cô ấy quái đâu. Nhưng, dù cho rằng đây là một vụ cược mạng đi chăng nữa, nếu Rinka đi một mình thì có khi cô đã chẳng thể tới được đây ấy chứ. 

“Tớ cũng đã bẻ khóa hệ thống an ninh cung điện và cài đặt lại cái camera an ninh để ta có thể an toàn mà vào rồi. Nếu cậu bám theo tớ, tớ sẽ dẫn cậu tới chỗ Mikado-kun mà không một vết xước luôn! Đi thôi nào!” 

“Ừ! Làm ơn nhé!” 

Dù rằng là Rinka không hoàn toàn thấy an lòng nhưng Kokage chắc chắn là tia sáng trong màn đêm tăm tối rồi. Cô chỉ có thể bám theo Kokage trong khi chạy biến khỏi nhà tắm mà thôi. 

Đây quả là một cung điện tráng lệ và nguy nga. Cơ mà, thủ hạ của Gia tộc Nanjou thì đầy rẫy trong này. Nó khiến cho Rinka liên tưởng tới một bộ phim hư cấu kỳ ảo của một đất nước nào đó, trong đó thì họ xâm nhập vào lâu đài của chúa quỷ, với công chúa ở đây là Mikado. 

Sau khi đồng ý, Kokage dẫn đường khá tốt, họ không gặp phải tên lính nào trên đường. Họ lẻn vào thông qua hành lang, đi qua một cái sân trải dài hoa hồng và phi thẳng lên cầu thang gần đó. Sau cùng thì khi nhìn được cổng vào, Kokage dừng lại. 

“Rinka-chan, chờ chút nhé.” 

“…Sao vậy?” Thấy câu trên được nói với một tông giọng nghiêm túc hiếm khi thấy, Rinka lắng nghe Kokage. 

Cô căng thẳng, lo rằng đã có gì đó ngoài ý muốn xảy ra. 

“Nhìn kìa.” Kokage chỉ tay vào một căn phòng đằng sau hành lang. 

Đó trông như một chiếc tủ trưng bày to khổng lồ hay đại loại thế với một con thú nhồi bông được đặt trong vậy. Nó có một ánh mắt nhuốm vẻ hung tàn, móng vuốt tựa khủng long bạo chúa cùng những chiếc răng nanh đáng sợ lộ ra khỏi miệng. Mặc dù nó trông như một sinh vật có thể đi bằng hai chân, nhưng lại không giống với bất kỳ loài vật nào trên trái đất cả. Nói cách khác thì, cảnh tượng này nghĩa là— 

“Một người ngoài hành tinh được nhồi bông sao! Đấy là còn chưa kể tới chuyện đây là một người sống trên hành tinh Epsilon tại chòm sao Orion đấy! Tớ có nghe tin rằng chúng đã trốn được khỏi một cơ sở nghiên cứu của NASA tại Oklahoma đấy! Ểểể, sao chúng lại ở đây nhỉ?! Đây có phải phần thưởng cho mình vì đã sống sót đủ lâu không ta?!” 

Kokage lao thẳng về phía cái thùng lớn kia cùng một tốc độ bàn thờ. Hơi thở của cô dồn dập trong cơn phấn khích rồi sau đó cô áp mặt vào tấm kính. Theo quan điểm của Rinka thì giờ đây Kokage mới là thứ kì quái nhất thì có. 

“Kawaraya-san! Nguy hiểm quá đấy! Ắt hẳn đây là một cái bẫy để dụ cậu chui vào đó!” 

“Ểểể, không phải chứ? Làm gì có ai biết tớ có một tình yêu với người ngoài hành tinh đâu chứ.” 

“Mọi người đều biết cả mà! Vắt chân lên cổ nhanh đi!” 

“Không thích đấy! Tớ sẽ vùi xương của mình tại đây!” 

“Cậu kiểu gì chẳng phải dùng tới chúng sau này mà?!” 

Rinka đang cố sức mà lôi Kokage ra, nhưng cô nàng thì lại chẳng thèm bỏ tay, như kiểu mạng của cô dính liền vào nó vậy. Cơ bản như toàn bộ da thịt cô đã biến thành một loại keo dính nào đó mà dính chặt vào tấm kính mất rồi. 

—Mình nên làm gì với chuyện này đây trời… 

Rồi có gì đó mà Rinka còn không thể tưởng tượng ra là sẽ nhìn thấy xuất hiện. Đó chính là báu vật cao quý nhất trong mọi kho tàng. Cùng một bầu không khí oai phong lẫm liệt bao quanh, thứ đó đứng trong góc của căn phòng. 

Một mô hình phỏng theo kích cỡ thực của Mikado! 

Đấy là còn chưa kể nó chi tiết hơn nhiều so với thứ mà Rinka giữ trong nhà. Biểu cảm của cậu, cảm giác chân thực trên mọi góc nhìn, mọi thứ cứ như thể Mikado đang đứng ngay đó vậy. Rinka đã luôn biết Mikado sinh ra là để thuộc về bảo tàng mà. 

“Mikado… sama………?” 

Rinka hoàn toàn mất đi bản ngã của mình, chập chững đi tới mô hình đó. Đến ngay cả mùi hương cũng y như Mikado cơ mà. Không thể điều khiển bản thân mình được nữa, nhưng việc này thì có thể hoàn toàn thông cảm cho một thiếu nữ như cô, Rinka cứ thế mà áp sát khuôn mặt của mình vào mô hình của Mikado.

“Mm… Haaa…” 

Cô đang hít hà thử mùi hương ấy. Tiếp đó, bờ môi của cô lướt dọc theo cổ của mô hình Mikado. 

“Mlem mlem…” 

Sử dụng vị giác, cô đang thử một thứ khác. Đây mới đích thực là kỹ năng chân chính của ‘Rinka, người nếm thử Mikado’, người đã khiến cho Kokage run lẩy bẩy hai chân trong đôi bốt! 

“Mikado-sama này mới tuyệt vời làm sao…” 

Dù họ đang là địch thủ nhưng Rinka thì không thể không rơi nước mắt mà thán phục tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ này. Tuy nhiên, ngay khoảng khắc đó, một tiếng gầm tựa sấm rền vang lên, rồi cô nhận ra rằng có thứ gì đó đang chuẩn bị đáp vào mình từ trên trần nhà. 

“Rinka-chan?! Coi chừng kia!” 

Dù rằng là Kokage đã cố hô hoán cảnh báo cô, nhưng muộn rồi. Cùng một tiếng đập lớn, một cái lồng nửa hình tròn trong suốt đã bao vây lấy Rinka. 

“Wahhh, Rinka-chan! Trả Rinka-chan lại đây!” 

Kokage đập mạnh mặt kính ở ngoài, nhưng với sức lực yếu ớt của cô thì một vết xước còn chẳng gây ra nổi nữa là. Vỏn vẹn chỉ trong vài giây, Rinka đã bị biến thành một vật trưng bày như cái mô hình Mikado đằng kia. Mặc dù một cái lồng khác cũng rơi xuống đằng trước cái lồng chứa con người ngoài hành tinh quái dị kia, Kokage đã tránh được nó. 

“Tớ buông xuôi luôn rồi… Bởi vì tình yêu của mình với Mikado-sama quá mạnh mẽ mà…” 

“Không sao đâu! Tớ đã nghĩ chuyện này có lẽ sẽ diễn ra mà, nên là tớ mang theo C4 đây! Với thứ này, ta có thể hô biến cái bẫy này trở về với cát bụi đơn giản như đang giỡn!” Kokage nở một nụ cười toe toét, rồi cô rút ra cục thuốc nổ từ trong túi rồi đặt nó lên chiếc lồng. 

“Tớ cũng sẽ trở về với cát bụi luôn nếu cậu làm thế đấy nhá?!” 

“Đừng lo mà. Dù sao thì tớ cũng rất may mắn mà! Kiểu gì mà tớ chả sống sót được sao vụ nổ này!”

“Còn tớ thì sao?!” Rinka hoảng hồn. 

Cô đang lo là có khi cô sẽ mất mạng không phải trong tay một Kisa thâm hiểm mà vì một Kokage ngây thơ vô số tội. Dù là Kisa mới là người thể hiện ác ý với Rinka, cô sẽ không làm thương tổn tới Rinka do có nguy cơ sẽ bị Mikado ghét bỏ theo. Nhưng, đối với một Kawayara Kokage đầy hỗn loạn, người ta chả thể biết được cái qué gì sẽ xảy tới cả. Ngay cả bây giờ cổ còn đang có ý định làm bay màu Rinka do hoàn toàn là có ý tốt đây này. Thứ duy nhất làm cô dừng lại là tiếng bước chân ở ngoài hành lang. 

“Hyaa?! Ai đó đang tới kìa!” 

Kokage nhanh chóng biến xa khỏi cái lồng và rồi nhảy ra khỏi cửa sổ… và khối C4 vẫn còn đang chuẩn bị nổ tung. 

“Ít nhất thì gỡ khối C4 kia ra rồi hẵng chuồn chứ!!!” 

Rinka đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết sắp tới của mình rồi. Cùng lúc đó, có 

người bước vào căn phòng cùng bộ quần áo xúng xính, hất cằm lên với vẻ kiêu kỳ, đó chính là chủ nhân của cung điện này, người thừa kế chức danh Nữ vương Bóng tối, Nanjou Kisa. Không mảy may run rẩy trong khi khối C4 sắp nổ tung, cô chỉ đơn thuần là từ từ tiếp cận và giật nó ra. 

—Mình được cứu rồi sao… 

Ừ thì, cô đã bị bắt gặp bởi kẻ thù đáng gờm nhất ở đây, nên cô cũng không hẳn là an toàn, nhưng vẫn tốt hơn là bỏ xác ngay và luôn tại chốn này. Khi Rinka cảm nhận thứ cảm xúc bao gồm cả nhẹ nhõm và sợ hãi, Kisa cất tiếng. 

“Ôi trời ạ, đáng lẽ ra phải bắt được cả hai con chuột nhắt chứ, nhưng một con thì chuồn mất bà nó rồi.” 

Kisa nhìn ngó quanh quất rồi nhún vai ra chiều thất vọng. 

“Vậy là cô đã tóm cổ được bọn tôi rồi…” Rinka tặng cho Kisa một ánh nhìn chằm chằm. 

“Chuẩn. Ngay từ đầu tôi đã biết trước rằng cô chỉ đang giả vờ sống bình thường ở nơi đây mà. Đó là lý do tại sao tôi cố ý để lộ sơ hở và để các người lẻn vào trong cung điện. Dù là tôi chẳng mong đợi các người sẽ tới đây thông qua bồn tắm đâu… Tôi sẽ vô đó cùng Mikado vào đêm nay đấy.” 

Nguy hiểm thật. Dù cho Rinka và Kokage đã không hẳn là cứu được Mikado thoát khỏi cái cung điện này nhưng ít ra thì họ đã tránh được một viễn cảnh tồi tệ. 

“Cô định làm gì tôi đây?” 

“Tôi cũng cùng thắc mắc nè? Dùng một người đẹp như cô làm mô hình cũng được đấy nhể… ? Tôi sẽ không ghét bỏ một con rối vô hại đâu.” 

“Ư…” 

Trông thấy đôi mắt quỷ quyệt nhìn trực diện vào mình qua chiếc lồng, Rinka nghiến răng ken két. 

“Cơ mà, tôi chả muốn làm Mikado giận đâu. Tôi sẽ cho cô tận hưởng cảm giác địa ngục ngọt ngào, với hy vọng cô sẽ không chống đối tôi nhé. Sắp thôi, cả thân xác và trái tim cô đều sẽ là của tôi… Và đó chẳng phải lời cảnh báo đâu nhá. Nó là tương lai đã được định sẵn rồi.” 

Như muốn nhẹ nhàng mà xoa đầu Rinka, một tay Kisa đặt lên mặt ngoài của chiếc lồng, cười mỉm. 

~~~

Nhà vệ sinh nam. 

Đối với một thiếu niên thì đó là một khoảnh khắc thư giãn ngắn ngủi. Như thể đó là vùng đất Valhalla dành cho những chiến binh đã chiến đấu tới hơi thở cuối cùng của mình vậy. Mikado chắc chắn không tệ trong việc ứng phó với phái nữ, nhưng bị họ ghim ngày này tháng nọ như thế, ngay cả cậu cũng sẽ gục ngã ra đấy mất. Đặc biệt là nếu như cô gái đó là Kisa. 

Ngày ngày trong lâu đài này, phải đối mặt với sự quyến rũ và mấy cuộc công kích của cô bất cứ lúc nào, thời gian duy nhất cậu thực sự có thể thư giãn là trong nhà vệ sinh nam. Vì thế mà Mikado thường giả vờ đi dạo rồi đi tới đây. Dù rằng sẽ bị ngờ vực với cái sự thật là cậu đang xài nhà vệ sinh cho người hầu chứ không phải cái cho riêng cậu, cậu có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết nổi cái thứ gì sẽ diễn ra ở đấy, khiến cho nơi đây trở thành một trong những điểm thư giãn hiếm hoi của cậu dù chỉ trong chút thời gian mà thôi.

Hôm nay cũng vậy, cu cậu tiếp tục thực hiện việc riêng của mình trong một căn buồng riêng. 

“Cuối cùng thì cũng tìm thấy cậu rồi, Mikado-kun!” 

Cùng một chất giọng cao vút, Kokage nhảy xuống từ trên tường. 

“…?! ?!?!?!” 

Là một người đã trải qua mấy cuộc công kích bất ngờ từ một đơn vị đặc nhiệm đến mức chả đếm nổi nữa nhưng Mikado cũng là lần đầu tiên trải qua cảm giác bị người khác làm phiền khi đang làm trong buồng vệ sinh. Người cậu ngây ra như phỗng vì cú sốc, khi mà đã quá trễ để cậu ta tìm ra được đối sách phòng thủ. Tất nhiên là cậu cũng chẳng kịp để thủ vào những bộ phận trọng yếu trên cơ thể luôn. 

“Wahhh… Dễ thương quá đi.” 

“Dễ thương cái quái ấy!” 

Kokage đặt tay lên đôi má đang ửng đỏ của mình còn Mikado vì xấu hổ mà cảm thấy cơ thể mình đang dần dần nóng lên. ‘Đây sẽ là một nỗi nhục đến thiên thu. Khi mà thứ ngàn vàng của cậu đã bị trông thấy, không phải bởi vợ hay thậm chí là người yêu, mà đơn thuần là bởi một tồn tại có tên bạn cùng lớp. Và đồng thời cái người bạn cùng lớp kia cũng đã cầm sẵn máy ảnh trong tay luôn rồi. 

“Mình đã chạm đến bí mật của Gia tộc Kitamikado rồi! Mình phải kỷ niệm lại một pô mới được! Một pô ảnh để có thể lưu truyền cho con cháu sau này—!!” 

“Dừng lạiiiii!!!” Mikado nhảy lên rồi túm lấy cổ tay của Kokage. 

“D-Dừng lại đi, Mikado-kun…! Đừng có tiếp sát một thiếu nữ với nguyên phần thân dưới trần trụi của cậu chứ…!” 

“Đừng có mà làm cho nó nghe bẩn thế chứ! Dù rằng là cậu đúng rồi đấy!” 

Với không một giây nào để sửa soạn lại áo quần, cả quần cùng thắt lưng của Mikado đều đồng thời rơi xuống đất. Thêm vào cái mặt đỏ chót, nhăn lại do xấu hổ của Kokage, còng số 8 sẽ siết tay Mikado chỉ trong vài phút nếu một người khác nhìn thấy việc này. 

“Không có gì phải sợ ở đây cả đâu! Khi nào thì tớ tải cái đoạn ghi hình này lên mạng thì tớ sẽ cấp quyền truy cập bức ảnh này cho [©Kitamikado Mikado] mà!” 

“Cậu đang cố hủy hoại thanh danh của tớ đấy à?!” 

“Tớ thì lại nghĩ là độ nổi tiếng của cậu sẽ tăng vọt đấy!” 

“Thế bất nào?! Với lại ngay từ đầu thì tại cái lý do gì mà cậu lại ở đây chứ?! Sao cậu lại cứ thế mà lẻn vào nhà vệ sinh cho nam chứ hả?!”

“Nó không phải là vấn đề lúc này đây, Mikado-kun!” 

“Với tớ thì nó thừa để thành rồi đấy!” 

Cả thế giới sẽ rúng động vì chuyện này mất. 

“À mà còn nhiều chuyện quan trọng hơn mà! Rinka-chan! Rinka-chan! Cậu ấy bị mấy tên lính tóm rồi bị tống vào nhà giam rồi!” 

“Cái gì cơ?!” 

Quá sốc, bàn tay đang siết chặt cổ tay cô buông lỏng đi. Tận dụng kẽ hở, Mikado chuồn ngay vào góc nhà vệ sinh và ngay tức khắc có một ánh đèn phát ra từ chiếc máy ảnh của cô. Cùng một chuyển động uyển chuyển, tốc độ phản xạ nhanh và kèm thêm vào đó là độ chuẩn xác thì có thể thấy kỹ năng của cô điều luyện như thế nào. Cơ mà Mikado thì lại chẳng có thừa thời gian mà quan tâm chuyện đó. 

“Nhà giam… Rinka sẽ ổn chứ?!” 

“Cậu ấy chẳng ổn chút nào đâu! Cậu ấy sắp bị giam cầm rồi bị biến thành người khuyết tật mất thôi!” 

“Người khuyết tật?! Kisa đi xa tới mức đó luôn hả…” 

“Phải đấy! Tớ đã vội vội vàng vàng chạy đi khắp nơi để có thể nói cho Mikado-kun trong khi vẫn phải trốn khỏi mấy tay lính canh đó! Làm ơn đi, Mikado-kun… hãy bảo vệ Rinka-chan!” Kokage tuyệt vọng mà cầu xin. 

Mặc dù phần nào đó trong Mikado ngờ vực do là cô đang liên tọi mà nhấn nút chụp trên máy ảnh của mình, nhưng mặt cô thì lại thể hiện ra sự nghiêm túc. Chắc chắn cô đã phải chạy bạt mạng vì quần áo của cô đã xộc xệch hết cả lên và để lộ ra cả ngực và mông.

“Rồi… Giờ thì, tớ sẽ nói chuyện với Kisa. Cậu trốn đâu đó đi, Kokage.” 

“Cảm ơn cậu rất nhiều! A, liệu trước đó thì tớ có thể có một tấm ảnh lưu niệm được chứ? Với hai chúng ta trong nhà vệ sinh ấy! Đây, cheese nào!” 

“Nghiêm túc này, tốt nhất là cậu nên dừng đi. Cứ đà này ta nghẹo cả đôi đấy!” 

Mikado đẩy cô ra khỏi không gian này 

~~~

“…T-Tôi đã làm gì sai sao, cậu đang làm quả mặt đáng sợ quá đấy.” 

Kisa đã hơi chút bối rối khi Mikado quay lại phòng ngủ của Nữ hoàng. 

“Về Rinka ấy. Có thật là cậu ấy đã bị tóm và bị tống vào nhà giam không?” 

Như không cho phép việc né tránh, Mikado với một khuôn mặt cứng ngắc trừng trừng nhìn thẳng vào Kisa. 

“Cậu nghe đâu ra thế?” 

“Ở đây, tôi là người duy nhất được phép hỏi.” 

“Hẳn là Kawaraya-san rồi… Không ngờ cô ta lại có thể tới được chỗ cậu… Lẽ ra tôi nên khử cô ta ngay lúc đó.” 

Kisa nghiến răng đầy tức giận trong khi cấy lất tay mình bằng các ngón tay. Ngay cả với cái tình huống này thì cô cũng thật xinh đẹp và quyến rũ. 

“Rồi sao? Làm ơn đi, hãy thành thực với tôi.” 

Hẳn là sự lo lắng của Mikado đã chạm được tới Kisa, khi mà cô đã thở dài buông xuôi. 

“Tôi đã bắt cô ta. Nhưng mà, cậu có thể trách tôi được sao? Cô ta đã lẻn vào cung điện của tôi đấy. Ở đây, lời tôi là tối thượng và tôi cũng có thể quyết định lấy hình phạt do tôi là Nữ hoàng.” 

“Điều đó đúng, nhưng… Cậu ấy có phải là người nào xa lạ đây cơ chứ. Cậu ấy vừa là bạn cùng lớp cũng như là hôn thê của tôi đấy.” 

“…Hôn thê hử.” Tông giọng của Kisa đột ngột trầm đi. 

Đôi mắt diễm lệ của cô bị một màn đêm bí ẩn bao phủ lấy. 

“Tôi chắc rằng cậu ấy đến đây vì lo cho tôi. Nên làm ơn, hãy tỏ ra chút lòng khoan dung đi mà…” 

Mikado đang bắt đầu cầu xin để bảo vệ hôn thê của mình, cơ mà, điều đó lại chẳng gây được tác dụng là mấy với Kisa.

“Ứ thích.” 

“Kisa!” 

Thấy pha bùng nổ của Kisa, đôi vai của Kisa giật này lên một cái. Cô cắn chặt đôi môi như thể đang trong một cơn đau dữ dội vậy. 

“Nghe tuyệt đấy chứ nhỉ, hôn thê cơ à. Cô được bậc phụ mẫu cho cái quyền được ở bên người mình yêu mà chẳng cần hao tâm tổn sức gì cả mà. Cô có thể làm gì cũng được, bạo thế nào cũng chả sao nếu có sự ủng hộ từ phía gia đình và cả hôn phu. Cô có thể tấn công lúc nào cô muốn cũng được. Thậm chí đến cả Mikado cũng bảo vệ cô lúc này cơ mà. Tại sao… tại sao chứ…” Những lời mang theo sự căm tức đã được hướng thẳng tới khoảng không giữa hai người họ. 

Mikado cảm thấy một cơn đau nhói từ trong tim dù là những lời này không hề nhằm vào cậu. Cô như lộ ra trái tim trần trụi của mình mà không hề kèm thêm tí mưu mô hiểm kế nào và làm cậu bị hút hồn. Cậu muốn dùng toàn bộ sức lực của mình mà ôm lấy cô nhưng cậu biết đấy chẳng phải lúc để làm như vậy. 

“Ít nhất thì hãy cho phép cậu ấy ra khỏi đất nước này đi chứ. Rinka, Mizuki và Kawaraya làm gì có dính líu tới trò chơi tình ái giữa chúng ta đâu chứ. Không nhất thiết phải cuốn theo cả bọn họ vào mớ bòng bong này đâu.” 

“Không… đến khi trò chơi tình ái này kết thúc thì không. Gia tộc Kitamikado nhất định sẽ phá đám nếu họ lùng ra cậu đang ở chỗ này. Đến lúc đó thì cái trò chơi tình ái này sẽ chẳng bao giờ kết thúc nổi đâu.” 

“Cái đó thì… đúng. Nhưng mà, làm ơn đấy, hãy kết thúc vụ ở đây và tiếp tục tại trường chúng ta đi mà.” 

“Không… Tôi thích ở đây cơ. Đã có quá nhiều kẻ luôn luôn phá đám chúng ta rồi. Chỉ kẻ địch mới cố gắng tách chúng ta ra khỏi nhau thôi…” 

Kisa nắm hờ lấy cổ áo sơ mi của Mikado, hướng vẻ mặt trông chờ mà ngước lên nhìn cậu. Vai cô có chút run rẩy. Thế nhưng, Mikado đã phải kiềm lại cái mong muốn cứ thế mà gật đầu cho rồi. Lúc này, cậu đang tạm thời là nô lệ của cô để có thể có được lợi thế trong trò chơi tình ái. 

Nếu chỉ có Mikado ở đây thôi thì cậu sẽ không bị chuyện này làm bận tâm đâu. Đúng hơn thì việc bị giam trong cung điện này một mình cùng Kisa đã loại đi được những mối phiền hà của cả hai nên cậu phải hạnh phúc hơn bất cứ gì khác mới phải.Tuy nhiên, cậu không thể lôi cả Rinka vào vụ này được. Đây chỉ đơn thuần là một trận đấu giữa Mikado và Kisa mà thôi 

“Thật đáng nhục nhã đấy… Kisa.” Mikado hất tay Kisa ra. 

~~~

Qua khung cửa sổ thấy được bầu trời đêm đặc màu bóng tối và gần như không thể thấy được ánh sao từ những vì tinh tú nơi xa xăm. So với một đại đô thị nào đó tại Nhật thì ở đây thủ đô này hầu như chẳng có tí ánh sáng nào, khiến cho lúc này là một thời cơ vàng để đánh bài chuồn. 

Trong lúc Kisa đang tắm, Mikado lỉnh khỏi phòng ngủ Nữ hoàng. Cậu đã soạn sẵn kế hoạch để có thể gặp Kokage trong nhà vệ sinh nam. Ngay sau đó. mấy tên lính canh liền bám theo cậu cùng những khẩu tiểu liên cầm sẵn trong tay, cho thấy rõ ràng rằng họ sẽ không để cho cậu trốn mất. Nói thì nói thế cơ mà Mikado thì lại chẳng quan tâm lắm tới mấy tên áp giải và cứ thế mà bước thẳng vào nhà vệ sinh. Tất nhiên là họ chẳng dừng lại ở đó rồi, mà thay vào đó họ đã xông vào theo cậu. Một khắc sau, cơ thể to vật vã của cả hai tên ngã xuống. 

Lòng bàn tay của Mikado giáng thẳng tới cằm của hai tên, đánh cho chúng xụi lơ chỉ trong một đòn. Để chúng không tạo ra tiếng động này, cậu nhẹ nhàng đỡ cơ thể chúng rồi đặt xuống nền đất. Bằng cách tận dụng luôn sơ mi của chúng, cậu bịt miệng chúng lại, che mắ rồi lôi vào buồng vệ sinh sau khi đã tịch thu súng và dao của chúng. 

“Làm tốt lắm, cậu đi nghỉ đi.” 

“Wawawawa…”

Đang tự hỏi xem cái giọng đáng sợ đấy từ đâu ra thì Mikado tìm thấy Kokage đang run lẩy bẩy trong một buồng vệ sinh gần đó. 

“Gì vậy?” 

“Sao cậu cứ bình chân như vại thế?! Thật đáng sợ! Tớ biết rằng Kisa đáng sợ lắm chứ, nhưng cậu thì cũng chẳng thua kém gì đâu! Hai cậu đúng là một cặp trời sinh đấy!” 

“Thật à…? Ý tớ là, nếu cậu đã nói thế…” Mikado gãi gãi gò má trong bối rối. 

“Đừng có ngại ngùng chứ! Tớ có nói với ý tốt đẹp gì đâu chứ! Đây là đang mỉa cậu đấy!” 

“Suỵt! Nếu cậu cứ hét tiếp thì mấy tên lính lao vào tóm cổ chúng ta bây giờ. Dẫn tớ tới chỗ Rinka đi, nhanh lên.” 

“Đ-Được! Tớ sẽ dùng cả thân xác và trái tim này để hỗ trợ cho cậu, Mikado-kun!” Tránh nhìn thẳng vào Mikado, Kokage cúi đầu xuống trong sợ hãi. 

Một người con gái trong lớp cậu vừa đưa ra lời thề tận trung với cậu. Mikado thấy có chút buồn khi nghe thế. 

“…Cậu không cần sợ tớ đâu. Tớ không thể đẩy bạn mình vào chỗ chết được, và do rằng là những tên lính này là thuộc hạ của Kisa, tớ cũng đã đánh ngất họ chứ không giết đâu.” 

“Riêng cái vụ cậu có thể giết chúng đã đủ đáng sợ rồi ý!” 

“Đó sẽ là lần cuối tớ ra tay mà. Bạo lực không đi cùng công lý thì chỉ là tàn sát mà thôi. Tớ ủng hộ cho tự do và hòa bình cơ.” 

“Một kẻ đủ khả năng đập ra bã mấy tên lính được ăn tập huấn luyện đàng hoàng rồi quẳng chúng vào nhà vệ sinh vừa cho hay…?” 

Nhìn thì có vẻ là dù Mikado có cố gắng giải thích thế nào đi chăng nữa thì Kokage cũng chẳng chịu bình tĩnh lại rồi. Sự chênh lệch trong cách nhìn nhận của họ chẳng còn cách nào để san lấp nữa. 

Mở ra chiếc cửa sổ nhà vệ sinh, Kokage thò đầu ra bên ngoài rồi kiểm tra tình hình. Tiếp đó, cô quay ra phía Mikado rồi gật đầu một cái. Mikado đáp lại điều đó rồi theo chân Kokage ra khỏi nhà vệ sinh. Cả hai người di chuyển bằng cách bám vào tường ngoài cung điện. Dù họ đang ở khá cao nếu so với nền đất cứng kia, có vẻ là Kokage đã quen việc này rồi nên là cô chẳng có lấy một chút do dự nào. Bản thân Mikado thì do đã được huấn luyện việc leo núi nên cậu chẳng hề lo lắng. 

Để tránh khỏi tuyến đường đi tuần của bọn lính lác, họ chui vào bằng đường một ống dẫn gắn vào tường rồi trèo lên rồi leo qua mái. Xuống khỏi đó, họ chui xuống sàn nhà và lách qua cột chống nhà và tiến sâu hơn vào cung điện. Sau khi đi theo cái địa đạo quanh co dưới đất, cuối cùng thì hai người họ cũng đã tới trước một cánh cửa gỉ sét bằng sắt và được canh gác bởi một tên lính. Thấy cảnh này từ trong bóng tối, Kokage lẩm bẩm. 

“Rinka-chan ở đằng sau cánh cửa đó.” 

“Có một tên lính thôi à.” Mikado bình phẩm với giọng khe khẽ. 

“Đúng vậy. Cơ mà nếu tên kia chỉ cần nhấn nút trên tường thôi thì cái màn trập kia sẽ sập lại rồi nguyên dàn chuông báo động sẽ vang khắp cung điện này đấy. Và trên hết là còn phun cả thuốc gây mê nữa á.” 

“Hẳn là họ dùng toàn lực rồi.” 

“Hình như là vậy, đây đã từng là nhà giam cho mấy tên tội phạm chính trị. Và trên tất cả là nó như một lớp an ninh vậy trong trường hợp có nổi loạn hoặc kẻ đảo chính.”

“Tớ hiểu rồi. Cậu quả thực là đã nghiên cứu kĩ đấy.” 

Mikado quan sát xung quanh cánh cửa. Tên lính kia đứng ngay cạnh cái công tắc, và chẳng có gì chắn tầm mắt để Mikado có thể lẻn vào được cả. Nếu Mikado cố tấn công hắn, tên lính sẽ thẳng tay nhấn nút. Vào trường hợp tệ nhất thì cuộc tấn công thẳng vào sẽ thất bại, kéo theo đó là Kokage bị tóm và nỗ lực bỏ trốn cũng thất bại nốt. Thế nên cách duy nhất có thể là xử lý xong xuôi mọi việc trước khi tên lính canh phát giác. 

“Kawaraya, chờ chút nhé.” 

“Ể…” 

Mikado phóng ra khỏi bóng tối trước cả khi Kokage kịp phản ứng lại. Tên lính canh đã thấy cậu và cử động tay hắn để chuẩn bị nhấn chuông. Cơ mà, đã quá muộn cho hắn rồi. Con dao còn nguyên bao đã bị ném thẳng vào giữa lông mày tên lính. Tên lính cố gắng đứng vững lại trong khi phát ra tiếng rên nhưng đã bị nắm đấm của Mikado cho một đòn rồi gục luôn. Tiếp đó, cậu vòng tay qua cổ tên lính và đánh ngất hắn đi. 

“Được, xong rồi đấy. Giờ thì ta ổn rồi.” 

Mikado thất quay người lại chỉ để thấy một Kokage đang chuẩn bị chuồn lẹ. 

“Ê, cậu đi đâu vậy? Tớ vừa dọn đường cho chúng ta còn gì.” 

“Ừ-Ừ thì~ Chỉ là tớ nghĩ tớ xong việc rồi, nên là…” 

“Không có đâu. Cậu đóng một vai trò trọng yếu trong vụ này đấy. Tớ cần cậu để đảm bảo cho một đường thoát, nên là, đi cùng tớ đi.” 

“Khôôôôông! Tớ rất vui vì cậu cần tới tớ nhưng… Không là khôôôôôông!” 

Bịt cái miệng đang gào loạn cả lên của Kokage, Mikado kéo mạnh cô về phía mình. Mặc dù cậu thấy khá tệ khi bắt ép một thiếu nữ theo kiểu này, nhưng sẽ cực kỳ phiền phức nếu cô bị tóm cổ khi không có cậu hay thậm chí là họ sẽ bị bắt lại cùng nhau cũng nên. Mạng sống của Rinka đang hoàn toàn phụ thuộc vào điều này. 

Mikado trói lấy tên lính canh, lấy cái thẻ khóa rồi sau đó mở ra cánh cửa khổng lồ kia. Với tiếng kim loại nặng nề vang lên, hình ảnh bên trong lọt vào tầm mắt của Mikado. 

“Đây là…” Cậu hít vào liền một hơi. 

Bên kia cánh cửa là một căn phòng ngăn nắp gọn gàng hơn cậu nghĩ. Trông nó rất một ngôi nhà cấp bốn do có một kích cỡ khá là khủng bố. Trên một tấm thảm là chiếc bàn kính, một chiếc giường mang phong cách dễ thương cùng một chiếc rương đựng đầy vật báu. Cảm giác cổ kính được tạo ra do những tia sáng chiếu từ trần nhà xuống và gần như có thể khiến người ta quên béng mất mình đang ở dưới lòng đất. Nơi này còn giống khách sạn hơn là nhà giam ấy chứ. Nhưng, có một điểm bất thường và buồn thay nó lại là điểm bất thường kinh khủng nhất trong đống này. Căn phòng này bị lấp đầy… bằng Mikado. 

Tất nhiên đó không phải là Mikado bằng xương bằng thịt rồi. Cậu đâu có bị nhân bản ra hàng loạt để đứng đây chứ, mà đó là mấy mô hình phỏng theo kích cỡ thực của cậu trong mấy tư thế khác nhau. Có vài thằng ngồi xung chồng lên nhau mà bao trùm lấy không gian yên ắng. Ở giữa tất cả bọn kia, có một mô hình nằm trên giường để một thiếu nữ ôm… đó là hôn thê của cậu, con người thường đeo lên một chiếc mặt nạ không chút tì vết mang tên Yamato Nadeshiko, Shizukawa Rinka. 

“Haaa… Mikado-sama… Thật ga-lăng làm sao… Tuyệt quá đi… Mikado-sama…” 

Những giọt nước dãi lăn dài trên má trong cơn thở hồng hộc phấn khích của cô. Dù là cậu phần nào đã bị hút hồn bởi cảnh này, cú sốc nhận phải lại kinh khủng hơn thế nhiều. 

“Rinka! Giữ mình đi chứ!” Mikado lay lay bờ vai người thiếu nữ.

“Ể… đây là… một mẫu Mikado-sama mới đây sao? Chàng này còn cử động được nữa nè…? Và da dẻ của chàng này chân thực quá đi mất… liệu chàng này còn thích hợp luôn hệ thống sưởi ấm không? …Người này là tuyệt nhất rồi!” 

“Tớ không phải là mẫu mới! Tớ là người nguyên bản đây này! Tớ đích xác là Kitamikado Mikado đời thực đây!” 

“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaa—-?!” 

Rinka nhảy loạn hết cả lên trong cơn sốc, sau khi hét lên một tiếng chói hết cả tai. Khuôn mặt cô cắt không còn một giọt máu rồi những giọt mồ hôi của cô chảy xuống như thác đổ. 

“C-chàng nhầm rồi ạ! Trái tim em sẽ không bị lấy đi chỉ bởi cái mô hình này đâu! Cũng như em sẽ không bao giờ ngủ trong cái ôm từ chiếc gối Mikado-sama nữa! Thậm chí là em đã học được cách ngủ được mà không cần trong căn phòng ngập ảnh của chàng đó ạ!” 

“…? Thì ý tớ là điều đó dễ hiểu mà, nhỉ. Toàn bộ đây là thứ mà Kisa làm ra để tẩy não cậu đấy. Dù rằng là tớ chẳng có manh mối gì trong việc làm thế nào mà đống này có thể tẩy não cậu được!” 

Rinka gật đầu như thể chưa bao giờ được gật. 

“Phải! Phải! Đúng như chàng nói đó ạ, Mikado-sama! Tất cả là do Kisa-san á… là trò tẩy não của Kisa-san! Em không có tí tẹo ham muốn nào với mấy mô hình này đâu ạ…A, nhưng, em có thể lấy một con về được không ạ?!” 

“Bình tĩnh đi, Rinka! Hiệu ứng tẩy não vẫn chưa kết thúc đâu!” Mikado lại một lần nữa nắm lấy vai Rinka. 

Tiểu thư của Gia tộc Shizukawa, với một xuất thân lâu đời và danh giá, giờ đây đã sa ngã mất rồi, linh hồn của cô thì đã bị vấy bẩn. Nước mắt của Mikado cứ chảy ra mà không kiềm lại được do sự thật này. Tuy cô đã bị tống vào tù nhưng làm đến thế này liệu có thực sự là nhất thiết? Mikado lại nghĩ tới việc báo thù thay cho Rinka vì trái tim cô đã bị xé vụn ra từng mảnh khi phải đối mặt với thứ này. Vào ngay thời điểm đó, cánh tay của Kokage vung lên. 

“Ư-Ưm… Mikado-kun…? Cậu biết không, thực tế thì mọi khi Rinka vẫn cứ thế này đ—” 

“Kawaraya-san!” 

“Eeek?!” 

Sau khi bị Rinka trừng mắt, Kokage nhảy dựng lên. Cô đang cười, nhưng đôi mắt thì không. 

“Sao thế, Kawaraya?” 

“K-Không, không có gì cả đâu! Mọi người đều đáng sợ quá đi! Tớ muốn về nhà cơ!” 

Kokage trật tự ngay tức khắc. Cô cũng bịt tai lại rồi rên rỉ một mình. Mikado đã ghi nhớ thẳng vào đầu để không phạm phải cái lỗi trốn tránh thực tại này nữa. 

“Tớ xin cam đoan là ta sẽ về sớm thôi. Họ đã không thấy tin tức gì của ta rồi suốt mấy ngày rồi. Xác suất nước Nhật đang loạn hết cả lên là cao phết đấy.” 

Rinka gật đầu trước những lời của Mikado. Cô đã lấy đi một chiếc mô hình cỡ nhỏ trong lòng bàn tay. 

“Cả hai Gia tộc Kitamikado và Shizukawa chắc đang xới từng tấc đất lên mà tìm chúng ta đấy… Ước chi họ không biết được rằng Gia tộc Nanjou đã làm việc này…” 

“Ta nên lè lẹ lên thôi, càng lúc thì xác suất có mâu thuẫn diễn ra càng cao hơn đấy.” 

Lẽ ra Kisa cũng nên hiểu cho rủi ro này, tuy vậy, cô vẫn cứ việc mình mình làm. Khả năng là cô đã định cho trò chơi kết thúc ở đây vì đã sợ cái tuần tiền trăng mặt của họ lắm rồi. 

“Đi theo tớ! Nếu tên lính canh mà không báo cáo thường xuyên thì nguyên hệ thống an ninh sẽ kêu rầm trời lên đấy! Ta cần chuồn khỏi đây trước khi việc đó xảy ra!” 

Một cách nhanh chóng, Mikado và Rinka phóng thẳng theo chân Kokage. Chạy dọc cầu thang bộ từ dưới tầng hầm lên, họ tới bếp, ra khỏi cửa và tới chỗ bồn hoa giữa sân. Có vẻ họ còn chẳng biết Mikado và Rinka đã biến mất vì gần như chẳng có tên lính canh nào đi tuần. Chúng đang đứng khi lên cơn buồn chán trong khi ngáp ngắn ngáp dài. 

Dường như chúng là người bản địa, vì chúng đang lẩm bẩm trong một thứ ngôn ngữ khác, có thể là quốc ngữ ở vương quốc này. Đặt chân lên đường mương nước, họ chạy vào bên trong đường ống lạnh lẽo. Chỗ đấy tối đen như mực vậy, không một ánh trăng nào tới được chỗ của họ để mà soi đường. Nền con mương cũng tối không kém, khiến cho người ta còn chẳng biết nổi mình đang giẫm lên cái gì. Việc bước lên nhầm chỗ với Mikado không quá là quan trọng, Kokage cũng thế do là một bậc thầy lén lút, nhưng Rinka thì thường xuyên bị loạng choạng. 

“Rinka. Nắm lấy cánh tay tớ đi.” 

“V-Vâng ạ!” 

Rinka bám tay chặt hết cỡ vào tay Mikado. Mặc dù Mikado đang bị cái cảm giác mềm mềm kia làm đỏ mặt hết cả lên, nhưng cậu lại chẳng có thì giờ mà hưởng thụ. Cậu buộc phải giữ sự tập trung lên cao độ ngay lúc này và dẫn Rinka đi khỏi đây lành lặn. Vượt qua đường cống, họ tới một hoang mạc ngoài thành phố. Gió đang thổi rất mạnh, cùng một phiến đá cục mịch đứng giữa không gian. Chẳng có lấy một dân thường hay lính lác nào chung quanh cả. 

“Đây là…”

“Là ngoại thành…thủ đô?” 

Mikado và Rinka ngó nghiêng quanh họ. 

“Chuẩn rồi! Đi qua cái cống đấy là lộ trình an toàn nhất để thoát tầm mắt của bất kỳ mấy chuyến tuần của bọn an ninh nào. Rất xin lỗi vì đã để cả bọn ướt nhẹp nhé.” 

“Không, cậu không cần xin lỗi đâu. Lượng thông tin cậu nắm giữ vẫn khổng lồ như mọi lần nhỉ.” 

“Ehehe, Nói sao thì tớ cũng là kẻ thừa kế của Gia tộc Kawaraya mà!” Kokage xấu hổ mà uốn mình.

Xét riêng về mặt mưu kế, Kokage quả là một người xuất sắc đến vượt trội. Dù cho có hơi nản lòng một tí, hay đúng hơn là kha khá, bởi tất cả những lần thất bại của cô ấy, tỉ lệ thành công của cô nàng vẫn tương đối cao.

“Tuy đã có lời hứa cho cậu làm Giám đốc Điều hành ban Tình báo rồi, nhưng trước đó thì tớ muốn cậu làm việc bên cạnh tớ cơ.” 

“Kế bên Mikado-kun?! Như thư ký của cậu á hả?!” 

“Mikado-sama?! Em còn đang thắc mắc làm sao mà chồng mình về trễ thế, nhưng hóa ra là chàng lại đang bí mật nuôi nấng một đứa con riêng với cô thư ký sao?!” 

“Ể, ể, chuyện đó sắp xảy ra thật hả?!” Kokage đang dần phấn khích lên trước trí tưởng tượng của Rinka. 

“Không có đâu! Tớ đang nói tới việc dùng năng lực của Kawaraya để cải tạo Nhật Bản trở thành một nơi tốt hơn cơ mà!” 

Dường như cô nàng này đang hiểu lầm bởi mấy lời nhảm nhí của Rinka rồi, nên Mikado đành phải cố hết sức mà phủ nhận nó. Sự dễ thương của Kokage hiển nhiên là không thể chối cãi rồi, nhưng cậu chẳng có ý định gán cho cô một vị trí cao hơn là một phụ tá bên cạnh mình đâu.

Bỗng nhiên có tiếng còi hú phát ra từ phía cung điện, khiến cho Rinka giật cả mình. Hình như họ đã phát giác ra sự biến mất của Mikado rồi

“Ta làm gì bây giờ?” 

“Nếu giờ mà ta tới sân bay… thì chúng tóm được ta chắc luôn. Có khi những cơ quan chính phủ đang bị Gia tộc Nanjou giật dây mất rồi ấy.” 

Mikado bắt đầu tính toán. Cậu có mang theo mình ví và thẻ tín dụng, nhưng nếu cậu dùng chúng, Kisa sẽ có thể truy ra họ ngay tức khắc, nên có cũng như không thôi. Nếu còn ở ngoài lâu hơn thì chết chắc. 

“Tớ có một cái điện thoại thông minh đã được xóa trắng toàn bộ thông tin cá nhân đây, dùng nó đi. Gần đây có một đường tới biên giới đó. À mà, đừng có gọi điện hay nhắn tin gì nhé, được chứ? Chúng truy vết về các cậu được á!” 

Kokage đưa cho Mikado một cái điện thoại cảm ứng đời cũ. Mikado cầm lấy nó rồi kiểm tra phần mềm bản đồ. 

“Cậu không đi theo bọn tớ sao, Kokage?” 

“Tớ còn một số chuyện cần làm ở đây nữa á! Cho tới khi lật tung mọi bí mật trong thí nghiệm này của Nhà Nanjou lên thì tớ không về được đâu!” Đôi mắt của cô bừng sáng. 

Cô hẳn cực kỳ sợ hãi, nhưng sự hiếu kỳ đã chiếm ưu thế mất rồi. Tuy Mikado lo rằng cái tính cách đấy sẽ gây hại tới cô vào một ngày nào đó, nó đã ăn sâu vào trong dòng máu của gia tộc cô mất rồi. 

“Được. Tốt hơn hết là cậu nên về nhà an toàn đấy nhé. Cảm ơn cậu vì tất cả.” 

“Tớ cũng thế! Hẹn gặp lại ở trường học nhé!” 

Mikado và Rinka chia tay Kokage, trong lúc cô vẫn đang vẫy vẫy tay trong niềm vui sướng. Cầm tay Rinka, Mikado vượt qua hoang mạc trong đêm .