“Mikado… có phải là cậu…thích tôi đúng không?”
Từ đôi môi diễm lệ của Kisa, một giọng nói nhẹ nhàng bật ra. Mặt cô đỏ bừng lên trong khi đôi mắt tựa đá quý của cô nhìn thẳng vào Mikado.
“Không… cái đó…” Mikado hoảng lên.
Thứ vừa hiện ra trên điện thoại họ là minh chứng cho thấy họ có thiện cảm cho người kia. Là ai đã làm? Và vì lý do gì? Tại sao chứ? Có quá nhiều câu hỏi, Mikado hiện đang không biết nên làm gì. Kisa là người đầu tiên có động thái. Cô nhấn vào một cái nút nào đó trên điện thoại, đặt nó lên tai rồi nói thật nhanh.
“Sigma! Phong tỏa toàn bộ thành phố đi!”
「Hử? Sao vậy, sao đột ngột thế?」
“Làm ngay! Không tôi giết cô đấy!”
「! Đã rõ!」
Nghe loáng thoáng được đoạn hội thoại, Mikado ngay tức khắc đoán ra ý đồ của Kisa. Cô sẽ không cho chứng cứ này lọt ra ngoài, cướp điện thoại của Mikado rồi thắng luôn trò chơi tình ái này cùng bằng chứng tuyệt đối vừa lấy được. Mikado cố gắng nhanh chóng lưu lại chứng cứ mình vừa nhận—cảnh Mizuki trêu Kisa về việc cô yêu Mikado—vào bộ nhớ, nhưng cậu không thao tác kịp. Đường truyền của cậu đã bị đứt, và thậm chí là còn không cho cậu gửi email.
“Fufu…fufufufufu…”
Nghe thấy một điệu cười tràn đầy kiêu ngạo và vui thích, Mikado ngẩng đầu lên. Vẻ hoang mang và rối bời trên mặt của thiếu nữ trước mặt cậu đã bay biến đâu mất. Thay vào đó là một khí tức đen tối hợp với Kisa, người mà tự phong cho mình là người kế vị chức Nữ vương Bóng đêm, đang tỏa ra sau lưng cô, khi mà dòng cảm xúc mãnh liệt hiển hiện trong đôi mắt cô. Thoát ra từ đôi môi cô, là một câu nói mang đầy vẻ nghi ngờ và mời gọi.
“Giờ thì… Mikado…? Cậu sẽ giao nộp điện thoại của cậu cho tôi chứ…?”
“…Cô nghĩ tôi sẽ đưa thật hả?”
“Không… Nhưng để tôi nói thật với cậu nhé. Một lần thôi, tôi sẽ chơi một kèo được ăn cả, ngã ăn cám… vì giờ đây, mọi chuyện sẽ kết thúc ổn thỏa ngay thôi!” Kisa vung chân, lao thẳng về phía Mikado.
Tốc độ của cô, ánh mắt của cô, chúng tựa như dã thú chứ không phải là một thiếu nữ non nớt nữa. Như một con dã thú ẩn mình trong màn đêm, cô đang định ăn tươi nuốt sống Mikado ngay tại đây. Trong tay cô là một con dao, nó lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Lưỡi dao suýt soát sượt qua má Mikado, một cọng tóc lơ lửng giữa không trung.
“Cô muốn giết tôi đấy hả?!”
“Không nhé! Tôi mà làm thế thì sao ta còn có thể cùng chung sống được nữa chứ! Nên là, đầu hàng đi, hãy trở thành nô lệ của tôi trước khi tôi phải giết cậu!”
“Vô lý vãi?!” Mikado gào lên khi cậu chuồn khỏi chỗ đằng sau nhà thể dục.
Dù khống chế Kisa lại chẳng phải là chuyện bất khả thi hay gì, nhưng do cô đang có sát ý rõ như vậy, cậu có thể sẽ vô tình làm cô bị thương vì chính cậu cũng không thể hãm lại kịp. Đó không thể được tính là một lựa chọn với Mikado. Nếu nó trở thành một trận đấu thuần cơ bắp thì Mikado sẽ không thua. Vậy nên, cậu phóng về khu lớp học và chạy lên cầu thang. Đích đến của cậu là phòng máy tính. Ở đó vẫn còn kết nối mạng, cho phép cậu có thể sao lưu lại những gì vừa nhận được. Hẳn là cô vẫn chưa có thời gian để cắt dây cáp viễn thông. Còn trong trường hợp tệ nhất thì cậu sẽ phải dùng đường truyền cá nhân của mình để chia nhỏ dữ liệu ra bằng thiết bị đầu cuối bên trong phòng.
Trước tiết sinh hoạt chủ nhiệm buổi sáng, khu hành lang chật ních đoàn học sinh vừa tới trường. Ở giữa những người đang chào nhau bằng những câu ngắn gọn, Mikado chuẩn bị tinh thần có thể đi đời bất cứ lúc nào trong khi đi giữa bọn họ. Chạy trên hành lang là một việc làm không phù hợp với một người thuộc Gia tộc Kitamikado, nhưng lần này thì là bất khả kháng mất rồi. Tới được phòng máy tính, cậu vội vội vàng vàng mở cánh cửa ra rồi xông thẳng vào bên trong.
“Mikado-kun?! Chuyện gì vậy?!”
Ở trong là Kokage đang làm việc tại một máy nọ. Cô đang có một sợi cáp kết nối cái máy ảnh với máy tính và đang kiểm tra đống ảnh.
“Xin lỗi nhé! Cho tới mượn cái máy tính đó với!”
“Ể? Có cả đống cái khác kia mà…”
“Tớ không có thời gian khởi động đâu!”
“Hya?!”
Mikado đứng giữa cái máy tính và chiếc ghế Kokage đang ngồi rồi tự mình di di con chuột. Khuỷu tay cậu đụng vào ngực Kokage, tay cậu thì lại đang đặt trên tay cô, nhưng lúc này thì cậu không có thời gian mà ngại ngùng gì về chuyện đó nữa.
Mikado nhanh tay mở trình duyệt ra và tới trang web sao lưu mà cậu vẫn dùng.
“Hở? Một quả bóng?”
Cùng với giọng điệu hoang mang của Kokage, Mikado nghe tiếng một thứ gì đó rơi xuống sàn. Nhìn qua đó thì nó không phải là bóng hay gì cả—nó mang một màu đen đúa và có hình dáng nhìn như một quả dứa vậy.
“Là lựu đạn cầm tay đấy!”
Mikado ôm lấy Kokage rồi vác cô chạy khỏi phòng. Ngay sau đó, áp lực từ cú nổ đập vào lưng cậu. Cánh cửa sổ bị thổi bay, các mảnh vỡ thì bay tứ tán. Phát hiện ra ngọn lửa bùng lên, chuông báo cháy của trường học được kích hoạt.
“Eh… Hử? Lớp học phát nổ…? Khủng bố sao…?” Kokage ngồi trên sàn mà bàng hoàng.
“Cậu có bị thương không?!”
“K-không, tớ ổn… Nhưng mà, chuyện gì vừa xảy ra vậy chứ…?”
“Tớ không có thời gian giải thích đâu! Cơ bản thì trường học đã thành bãi chiến trường rồi! Nếu có thể thì cậu hãy về nhà ngay đi! Còn không thì ít nhất hãy trốn đâu đó an toàn ấy!”
“Bãi chiến trường sao?! Chuyện gì đang diễn ra thế?!”
Mikado chẳng còn thời gian mà đáp lại, cậu chạy dọc hành lang, ra xa khỏi phòng vi tính. Ngay sau đó thì tiếng chuông báo cháy ngưng lại. Rất có thể Kisa đã bẻ khóa cái hệ thống báo động để không đánh động bất cứ ai, nhất là cảnh sát, vì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nếu mấy người đó tới. Ở quanh đây còn có những cái máy tính khác, máy của nhân viên chẳng hạn, nhưng chúng lại là laptop. Khả năng cao là chúng cũng bị phong tỏa luôn rồi.
Nếu được thì Mikado muốn nói gia đình của mình đặt ngay một cái xe ô tô về nhà cơ. Chiếc điện thoại để bàn duy nhất thì được đặt tại văn phòng tầng một. Nghĩ thế xong, Mikado một lần nữa lao xuống cầu thang và xông thẳng vào trong phòng. bên trong im lìm, cho thấy rằng hiện không có ai đang dùng điện thoại. Ngay lúc nhấc máy lên, cậu đã nghe được thanh âm cậu muốn, thứ cho thấy rằng ít nhất thì chúng chưa cắt dây điện thoại.
Vấn đề ở đây là, do cậu luôn xài phím tắt để gọi cho tài xế của cậu, nên cậu không nhớ số của ổng. Cuống quýt, Mikado lấy điện thoại thông minh của mình ra và điên cuồng lướt khắp danh bạ để mò số. Nhưng sau đó, cậu cảm thấy có gì đó sau lưng. Dù rất nhẹ, nhưng cậu có thể cảm nhận tiếng bước chân đang lại gần mình.
“Haa… Hehe…” Một tông giọng đầy xúc cảm chảy vào tai Mikado.
Sau đó là một mùi hương ngọt lịm, cực ngọt, của thứ độc chất chết người xộc tới.
“Tìm thấy cậu rồi nhéééé…”
Cậu cảm nhận được thân hình thuộc về một thiếu nữ áp vào sau lưng mình. Bờ da của cô hiện đang đổ chút dầu cùng mồ hôi, áp sát vào người Mikado. Những ngón tay thon gọn của cô di xuống ngực cậu và tiến tới vị trí của chiếc điện thoại thông minh trên tay cậu.
“Cậu thực sự nghĩĩĩ là… cậu thoát được khỏi tôi hả…?”
Đôi mắt cô ngập tràn khoái cảm, nhìn thẳng vào Mikado. Tứ chi cô quắp chặt vào thân thể cậu, bờ môi cô sắp sửa chạm vào gò mà của cậu khi cô thầm thì rót vào tai cậu những lời dụ dỗ ngọt lịm.
“Nè… Mikado… đưa tôi cái này, nhé…? Tôi cực kỳ… cực kỳ muốn nó đấy…”
Cô đang tỏ ra dễ thương mà đề nghị Mikado tự giác giao nộp chiếc điện thoại thông minh của cậu, điều đó khiến cậu cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.
“...Hình như cô đang nhầm gì đó thì phải. Chả có mẩu dữ liệu nào trong máy tôi đâu. Tôi đã giấu thông tin trong bộ nhớ tại một nơi an toàn rồi.” Mikado đáp lời cùng một tông giọng tỉnh bơ, như kiểu cậu đang quở trách trò nghịch của Kisa vậy.
“Thế là nói dối đó. Cậu tin vào sức thể chất của bản thân hơn bất cứ gì khác cơ mà. Khi có cái nguy cơ rằng sẽ có người khác tìm được nó, hẳn cậu đã quyết định là mang theo nó bên mình sẽ an toàn hơn nhiều.”
“Tôi là loại đàn ông sẵn sàng chấp nhận rủi ro khi hướng tới mục tiêu của bản thân đấy nhé.”
“Không đâu, cậu sẽ không dám làm liều đâu. Cậu luôn luôn chọn con đường an toàn nhất để thắng. Tôi thừa biết cậu hiếu chiến đến thế nào mà. Cậu nghĩ ta đã chơi cờ cùng nhau bao nhiêu lần rồi chứ?”
“…!” Mikado nghiến răng.
Quãng thời gian cậu cực kỳ trân quý đó, quãng thời gian mà cậu đã trải qua trong căn phòng kín cùng Kisa trong lúc bữa tiệc diễn ra, giờ lại ập tới và làm cậu sao nhãng. Quả như cô nói, Mikado là tuýp người thích loại bỏ hết nguy cơ hơn là đánh cược với nó. Đồng thời thì Kisa là kiểu người ngược lại hoàn toàn, rất biết tận dụng kỹ năng liều thì ăn nhiều.
“Thôi nào… như thế không tốt sao? Cậu muốn tự do mà, nhỉ…? Cậu chỉ cần đưa tôi cái dữ liệu đấy thôi, rồi tôi sẽ hôn cậu ở bất cứ đâu cậu thích…”
“Bất cứ đâu… tôi thích…?”
“Đúng rồi, là bất cứ đâu đấy…V à không chỉ thế thôi đâu…Tôi còn sẽ làm bất cứ gì cậu muốn nữa… Cái đó… ôi…” Kisa bấu vào người Mikado.
Nhiệt lượng mà Mikado đang cảm thấy là từ đâu đây? Thân thể của cậu? Thân thể của Kisa? Hay cả hai? Mikado đang gắng hết sức để không bị ngọn lửa điên cuồng của cô liếm trọn.
“Có… gì đó cưng cứng vừa chạm vào tôi thì phải?”
Cùng những kinh nghiệm mà Mikado có, cậu hiểu rằng tình thế lúc này như thể đứng trước họng súng vậy.
“Tôi có thể giúp cậu đấy, nhé? Đây là chính sách cây gậy và củ cà rốt đấy. Lần này thì tôi không để cậu chuồn mất đâu.”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng không thể để thua cô lần này được.”
Mikado đổ người ra trước, cùng lúc đó bấu lấy cánh tay của Kisa rồi quật cô xuống đất. Vì cậu không muốn cô bị thương dù thế nào đi nữa, cậu phải làm thế thật nhẹ nhàng, và đó là lý do vì sao Kisa vẫn có thể khai hỏa khẩu súng. Làm một cú xoay người, cậu né được viên đạn rồi lao nhanh khỏi văn phòng. Cậu nhảy vào một phòng học trống gần đó, bấu vào tường để sẵn sàng cho lần tấn công tiếp theo của Kisa. Ngay lúc đó, một thứ nhìn na ná một cái bình xịt bay vào phòng.
—Là lựu đạn choáng!
Cùng lúc vật thể lạ kia phát nổ, Mikado che mắt mình lại, nhưng dù cậu đã tránh được luồng ánh sáng, cậu vẫn bị mù trong vài giây. Ngay sau đó, một cơ thể nhỏ nhắn đập thẳng vào cơ thể Mikado với một lực cực mạnh. Từ mùi hương và cảm giác, cũng như hơi thở tỏa ra—Không, hơn bất cứ gì khác, bản năng của Mikado đang gào lên rằng vòng tay cậu đang ôm lấy Kisa.
Cả hai đều đang dùng sức mà chiến, thay nhau cố gắng vật người kia xuống. Tiếng của những đốm lửa lóe lên rồi tắt đi—khả năng cao là từ một khẩu súng điện—đã tới tai cậu, buộc Mikado phải phản ứng thật lẹ rồi dùng mu bàn tay gạt nó đi. Đang ở trên người cậu ngay lúc này, Kisa đang chuẩn bị hạ một con dao xuống, thế này thì gần như Mikado vô phương né tránh rồi.
Con dao phập thẳng xuống nền nhà. Mikado nắm luôn lấy thời cơ này để tóm lấy cổ tay Kisa rồi ấn cô xuống sàn. Không chút nương tay, cậu tiến tới và đè thẳng tay cô xuống đất. Khi cậu mở mắt ra lần nữa, thân hình mê hồn của Kisa đã ở ngay dưới cậu.
“Haa…huff…”
Mặt cô rực một màu đỏ, đôi gò bồng đảo trù phú của cô thì nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở gấp. Bộ đồng phục của cô xộc xệch hết cả, những chiếc cúc áo thì bị bung ra và để hở làn da của cô nhiều hơn nữa. Cặp đùi cô chạm vào phần thắt lưng của Mikado và run nhẹ. Giương đôi mắt ngấn nước mắt lên mà nhìn vào Mikado, bản năng chiếm đoạt lấy tất cả của cô của Mikado bị cô khơi gợi lên.
“C-Cậu đang cố cưỡng đoạt tôi sao…?”
“Làm như tôi làm được ấy!”
“Tại sao chứ?! Tôi dễ thương mà, nhỉ?! Chẳng phải cậu đang cảm thấy nứng khi nhìn cảnh này sao?! Một bữa ăn ngon lành đang ngay trước mắt cậu nè!”
“Tiếc là bên trong tẩm đầy độc rồi!”
“Đâu có… Tôi ngọt ngào lắm mà… ngon lắm đó… một khi đã cắn một miếng rồi thì cậu sẽ không dừng lại được đâu…?”
“Cô sẽ chết nếu tôi làm thật đấy!”
Thành thật mà nói, cô quyến rũ tới mức Mikado sắp đánh mất bản thân tới nơi rồi, nhưng ngay khi cậu nhượng bộ cho phần con của mình lộng hành, thì cậu cũng sẽ thua trong trò chơi tình ái này. Đó hẳn là lý do tại sao cô lại hành động mời gọi cậu như lúc này. Đi xa tới mức này cho chiến thắng, Mikado cảm thấy muốn tặng cô một lời khen, nhưng cậu không thể đầu hàng trước đống thủ đoạn của cô được.
“Tôi sẽ lấy điện thoại của cô ngay đấy. Nó đâu rồi?”
“Tôi phóng nó ra ngoài quỹ đạo không gian rồi.”
“Tôi chả tin chuyện cô có đủ thời gian chuẩn bị tên lửa đâu. Nó đâu rồi?”
“Tôi đã mổ bụng cậu ra rồi nhét nó vào đó rồi.”
“Sợ quá đấy! Gì ấy nhỉ, chó sói và bảy chú dê con à?”
Mà nghĩ lại thì, nội việc mổ phanh bụng con sói ra đã tàn bạo lắm rồi, thế mà đám dê con kia còn nhét cả đá vào trong đấy. Thế có lẽ được xếp vào hạng dã man rồi còn gì.
Do việc tra hỏi Kisa chẳng mang lại thêm kết quả gì, nên là Mikado phải tự đi tìm điện thoại cô. Cậu thử chạm vào phần vải ở túi váy cô. Toàn bộ những gì cậu thấy được chỉ có cảm giác mềm mại ở đùi cô, ngoài ra chẳng còn gì khác cả.
“…Mm…”
Để đảm bảo thì Mikado cũng cẩn thận luồn các ngón tay mình vào túi của cô, việc đó khiến thân hình Kisa ưỡn cả lên. Hai hàng lông mi dài của cô cũng đang rung lên trong ngượng ngùng. Không thể chịu nổi cảm giác những ngón tay của Mikado chạm vào làn da mình, cô nhắm mắt lại.
Dù cậu chẳng làm điều gì không đứng đắn cả, nhưng biểu cảm của cô nàng thì lại như kiểu cậu đang cố hấp diêm cô vậy, khi mà một thứ cảm xúc trái luân lý tấn công lấy cậu. Sau khi kiểm tra kĩ cả hai túi, đến mức lộn trái lộn phải nó ra, cậu chẳng thể tìm thấy nổi chiếc điện thoại thông minh của cô.
Nhớ lại việc cô hay có xu hướng giấu cả cái này cái kia trong tóc mình, như lần họ cùng nhau làm trong ủy ban thư viện, cậu đã luồn ngón tay mình vào trong mái tóc đẹp đẽ của cô. Dù vậy cậu vẫn hơi nghi ngờ chuyện cô thực sự có thể giấu nổi gì đó như điện thoại cảm ứng vào đó.
“Au! Đừng có làm mạnh quá chứ!”
Ngón tay cậu vừa vướng vào một bó tóc, khiến Kisa rít lên với cậu.
“X-Xin lỗi.”
Sau đó, cậu luồn các ngón tay qua tóc cô trong trạng thái từ tốn hơn, gần như thể cậu đang xoa đầu cô vậy.
“Mm… đừng tự dưng tốt bụng thế chứ…”
“Là sao cơ?!”
Mikado không biết phải làm sao trước cú quay ngoắt thái độ của Kisa. Đồng thời thì cậu cũng chẳng thể tìm ra nổi chiếc điện thoại thông minh. Nhưng có gì đó hơi là lạ. Lẽ ra Kisa phải giữ lấy điện thoại của mình bằng mọi giá chứ. Giữ trong tay một bằng chứng quý giá như vậy, cô sẽ không dám bỏ nó ở một nơi nào đó quá xa mình đâu. Cùng sự tự tin về khả năng của bản thân, cô hẳn tin chắc rằng mình sẽ thắng được Mikado, và thay vào đó thì đi cướp lấy điện thoại của cậu.
“Đừng nói tôi là…”
Mikado thọc ngón tay cậu vào miệng Kisa. Một cảm giác ấm nóng, ươn ướt, tấn công ngón tay cậu, đôi mắt Kisa mở lớn trong bàng hoàng.
“Không… M-Mihaho… hông…”
“Nếu cô không muốn thì tự giác giao nộp điện thoại cô ra đây.”
“Nya… ong iệng ôi… khặc…”
Mikado thọc ngón tay mình vào bất cứ khoảng trống nào trong cái miệng mở ra của cô. Phần cổ họng trắng muốt của cô bắt đầu rung lên, khi những tiếng rên ngọt ngào thốt ra khỏi miệng cô. Cô còn chẳng cố cắn ngón tay của Mikado, mà chỉ đơn thuần ráng chịu đựng cảnh này. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô theo sát ngón tay Mikado, cuốn lấy ngón tay cậu, và kích thích cậu thật mạnh mẽ. Sau cùng thì cô bắt đầu xoa xoa ngón tay Mikado bằng đôi môi mình.
"N-Này…”
“Mmm… Ahh… Mmm…”
Chiếc lưỡi nóng và ươn ướt của cô bao lấy ngón tay cậu, kéo nó sâu hơn vào bên trong. Cho dù mặt cô chỉ vừa lộ vẻ hoang mang có vài phút trước, nhưng giờ đây, mặt cô đã bị méo đi do niềm sung sướng và sự ham muốn. Đôi mắt của cô không chỉ thèm khát những ngón tay của cậu mà còn cả thân thể của cậu nữa. Bỗng dưng cảm nhận được một điều trái luân lý, Mikado rút ngón tay mình ra khỏi miệng cô. Ngay sau đó, Kisa liếm lấy đôi bờ môi đỏ mọng của cô.
“Mikado à, cậu biến thái hết thuốc chữa rồi đó. Đẩy ngã một người thiếu nữ xuống trong một căn phòng trống vắng và khiến cô ấy xấu hổ tới thế này à.”
“Cô nghĩ đây là lỗi của ai chứ hả…”
“Trong miệng tôi thế nào? Nếu cậu chịu buông, tôi sẽ cho cậu thử vị lưỡi của tôi trực tiếp luôn đó. Cậu muốn hôn tôi mà… phải chứ?”
“Cái đó…” Mikado nuốt nước bọt đến mức phát ra tiếng khi đối mặt với sự cám dỗ này.
Cậu đang tưởng tượng ra trong đầu, cảnh hai người nấu cháo lưỡi và âu yếm nhau.
“Do cậu là một con người đồi trụy, nên tôi nói với cậu cái này này. Chiếc điện thoại thông minh của tôi thực ra là được giấu giữa ngực của tôi đó.”
“Cái?!”
“Giờ sao đây? Cậu đâu thể thò tay mình vào đấy được, nhỉ? Cậu làm gì có gan làm thế chứ.”
Mikado nheo mắt trước hành vi móc mỉa của Kisa, nhưng ngay lúc này đây cậu không còn chút lưỡng lự nào nữa. Đúng hơn thì cậu đang dùng toàn bộ lý trí của mình để hành động. Vậy nên, cậu giữ thế đè Kisa xuống bằng một tay, tay còn lại thì cẩn trọng di chuyển vào bộ ngực dưới lớp đồng phục của cô.
“T-Từ từ đã nào, cậu nghiêm túc đấy à?!”
Kisa hốt hoảng, hình như cô không nghĩ chuyện lại thành ra thế này. Vẻ bình thản của vị Nữ hoàng đã bay biến đâu mất, và Mikado bỗng thấy muốn làm cô càng hoảng loạn hơn. Ngón tay Mikado thám hiểm vào sâu hơn giữa thung lũng được tạo bởi hai quả núi của cô.
“Mmm…?!” Kisa giật nảy hai bờ vai.
Mikado lại lần mò vào sâu hơn nữa để tìm được chiếc điện thoại thông minh, rồi ngón tay cậu được bao trùm bởi một cảm giác mềm mềm. Cảm giác này thậm chí còn mịn màng hơn cả kem tươi, khi làn da cô dính sát vào tay cậu. Ở chỗ mà cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của cô một cách gần nhất, tay cậu mất kiểm soát.
“Mmm… Không… Mikado… Thế này… còn quá sớm… A…”
Hai đầu gối của Kisa run bần bật, bấu chặt vào Mikado trong cơn rên rỉ. Giọng nói nhẹ nhàng truyền vào màng nhĩ Mikado đã làm tan chảy nốt phần não vẫn còn đang hoạt động của cậu. Tên cậu đã được gọi bởi người con gái cậu yêu theo một cách thật khêu gợi, Mikado cảm nhận được rằng phần sâu nhất trong cơ thể cậu đang bùng cháy lên. Hình dáng của hai quả đồi trồi lên của cô thay đổi hình mỗi khi bị cậu động vào.
Bỗng tiếng chuông báo tiết chủ nhiệm đã đến vang lên. Theo phản xạ, Mikado rời ngay ra khỏi người Kisa. Vai họ nhấp nhô lên xuống trong khi cố gắng điều hòa lại hơi thở của mình, không có thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy rằng họ sẽ chiến tiếp. Kisa là người đầu tiên phản ứng lại, cô từ từ đứng dậy trên hai đầu gối run run, vừa rời khỏi căn phòng học trống vừa đặt tay lên ngực. Cuối cùng thì với khuôn mặt như thể cô đã không thể kiểm soát được cơn xấu hổ của mình nữa, cô quay lại và lườm nguýt lấy Mikado.
“……………Đồ biến thái.”
Mikado bị bỏ lại cùng một câu mà cậu chẳng thể phản bác nổi.