Karin wo Idaita Shoujo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 01 - Chương 02 - Những người nổi loạn của Vòng Tròn Đỏ

“Này, Noel, đến lúc phải về rồi!”

Sau khi vác vũ khí của mình đi thám thính xung quanh, chàng trai trẻ gọi lớn. Hôm nay cũng như mọi ngày, cậu săn bắn hăng say từ lúc bình minh cho tới tận chiều tối. Tên cậu là Mirut, và giúp đỡ cậu là hai người thợ săn khác Freser và Noel. Fraser lau mồ hôi trong khi đang nghỉ ngơi trên một gốc cây gần đó.

“Cái gì, đã hết giờ rồi ư? Vẫn còn cả tấn con mồi nữa mà. Xấu hổ thật đấy, cậu biết chứ,” từ nơi nào đó phía trên hàng cây, một giọng nói bực tức vọng xuống.

“Hôm nay như vậy đã là quá đủ rồi. Tham quá không tốt đâu, dù sao thì xuống đây ngay đi.”

“Được thôi, mình hiểu rồi.”

Trước mắt Mirut, Noel nhảy xuống và tiếp đất một cách tao nhã giữa vô số những con thú nhỏ nằm rải rác trên lớp thảm rừng. Từng con một đều có một mũi tên thò ra từ những điểm chí mạng của chúng.

“Vẫn ấn tượng như thường lệ. Một thứ kĩ năng khủng khiếp.”

“Ngay cả vậy mình vẫn chả thích dùng cung, không có mũi tên, nó chỉ là thứ vô dụng.”

Mirut không biết phải nói gì. Ngay cả một thợ săn điêu luyện cũng không thể làm được như cô ấy, hoàn toàn bỏ xa hai tên nghiệp dư như Mirut và Fraser. Cậu không muốn nghe ai đó giỏi như cô ấy nói rằng nó chẳng phải là khả năng đặc biệt gì cả.

“Ê, đợi đã. Tôi tưởng chúng ta sẽ đi săn lợn rừng cùng nhau chứ. Nếu là như này, thì không phải cậu là người giỏi nhất sao?”

Fraser dùng ngón tay chọt vào con lợn rừng đã chết. Nhưng nó còn khá nhỏ, nên chẳng có gì đáng khen ngợi cả.

“Thôi nào, điều đó không tuyệt ư?”

“Đúng vậy, tuyệt lắm. Rất tuyệt. Cậu thật tuyệt vời.”

“Được thôi! Mình sẽ nhận lời khen đó.”

Nở nụ cười ngây thơ, Noel tung cho Fraser vài quả mọng như để cảm ơn.

“Ồ, xin. …chết tiệt, thứ này chua quá,” Fraser nhăn mặt khi nhai phải chỗ hạt.

Than phiền vì cảm thấy nóng nực, Noel bắt đầu nới lỏng cổ áo. Mirut cảm thấy ánh nhìn của mình dần bị trôi dạt theo trong khi Fraser đang sung sướng tận hưởng cảnh sắc.

Lúc nào cũng vậy. Chả lẽ cô ấy không để ý bản thân mình là con gái sao?

Bực tức vì sự mất cảnh giác của cô, Mirut ném một miếng vải lên người cô để che nó đi, và Fraser khẽ tặc lưỡi.

“…Cậu lau mồ hôi đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy. Làm luôn đi.”

“Được thôi.”

Sau khi làm sạch phần ngực, cô chuyển sang lau tóc mình. Mirut bị mê hoặc bởi mái tóc đỏ rực lửa, đang khẽ đung đưa bị rối tung đó. Một sự say đắm đến kì lạ.

“Cảm ơn, trả cậu cái khăn này. Giờ thì, hãy về nhà và tiệc tùng thôi! Ăn no ngủ kĩ là những bước đầu tiên để tới được hạnh phúc đúng không?”

Noel lấy ra một cuốn sổ tay từ túi áo ngực để xác nhận lại sự ngờ vực của mình. Nó là một trong những kho báu của cô: sổ tay hạnh phúc. Không quan trọng cô hỏi ai, mọi chi tiết về phương pháp tìm đến hạnh phúc đều được viết lại. Những thứ cô không nghĩ sẽ thực hiện được bị gạch ngang bởi một đường chéo. Cô luôn cố gẵng nỗ lực hết mình, nhưng đến giờ vẫn chưa đạt được nhiều tiến triển; cô rên rỉ mỗi lần một phương pháp bị thất bại.

“Đúng là như vậy. Được rồi, chúng ta về nhà nào. Fraser, cậu thu nhặt con mồi đi.”

“Oke. Chỉ với chừng này, là đủ cho một bữa tiệc vào tối nay rồi!”

“Vậy thì, chúc hai người may mắn nhé.”

“Cậu cũng phụ một tay đi. Lấy mấy sợi dây thừng trong cái túi đó ra hộ mình.”

“Ừm, mình hiểu rồi.”

Họ buộc chặt con mồi vào những chiếc cọc gỗ cho chuyến hành trình trở lại. Miền đồi núi nơi này tạo ra một môi trường mà rất ít ruộng nương có thể phát triển, vậy nên dân làng quanh đây sinh sống được là nhờ những thứ thợ săn thu về mỗi ngày. Sự phụ thuộc vào đó đã cho phép Noel được cư trú trong ngôi làng. Số lương thực dư thừa mà họ có không đủ nhiều để giúp đỡ những cá nhân vô dụng, do đó mọi người không phân biệt già trẻ, trai gái đều buộc phải làm việc thật chăm chỉ để sinh tồn.

Người dân chán nản vì thuế má nặng nề. Ngay cả khi đã lao động vất vả nhất, một cuộc sống an nhàn với họ vẫn nằm ngoài tầm với. Hầu hết mùa vụ được tích trữ để bán trong một thị trấn gần đó, và phần còn lại là dùng cho việc đóng thuế. Với tuổi thọ trung bình chỉ vài chục năm, cuộc sống chậm rãi đó khiến cảm xúc cũng như suy nghĩ của họ dần trở nên u tối. Và rồi, tin đồn về một cuộc nổi dậy bắt đầu xuất hiện.

Dù có là vậy, dân làng chưa bao giờ nghĩ sẽ giơ cao thanh gươm của mình. Họ không có ý chí cũng như cách để nổi dậy hiệu quả. Trong quán rượu ọp ẹp của ngôi làng, những người con người kêu than với nhau bằng chút sức lực cuối cùng của mình. Giữa nơi trần tục ngột ngạt và tù túng đó, một cô gái đột nhiên xuất hiện. Với bộ quần rộng thùng thình như một người bán rong và cây chĩa trên lưng, cô bước vào với nụ cười tỏa nắng.

Với một ngôi làng nhỏ, nó là vấn đề hệ trọng. Trưởng làng cho triệu tập mọi người để bàn hướng giải quyết. Noel đã kể lại mọi chuyện, nhưng vì cô chỉ có một mình nên không dễ gì để chứng thực câu truyện của cô. Vào lúc đó, cô vỗ ngực nói rằng cô có thể làm mọi chuyện mà người khác có thể làm. Trưởng làng chưa từng được nghe những lời sửng sốt như vậy bao giờ, nhưng cuối cùng họ cũng chấp nhận. Noel đã gần 16 tuổi, và vì còn rất trẻ và quyến rũ nên nếu tỏ ra vô dụng, họ lên kế hoạch sẽ bán cô đi. Chẳng có gì ngạc nhiên khi có vài suy nghĩ đó trong làng; tuy nhiên, những đứa trẻ không hề đồng ý như vậy. Vượt mọi kì vọng, Noel được cho phép ở lại. Cô tìm thấy chỗ ở bên trong một tòa nhà cũ nát, và nhanh chóng bắt đầu cuộc sống của một người thợ săn. Với một cây cung cũ kĩ, và vài mũi tên mượn được từ Mirut, cô cho họ thấy những thứ cô săn được từ trên núi.

Số con mồi mà cô thu thập bằng với lượng thành quả của người thợ săn điêu luyện nhất làng làm được trong 3 ngày. Nếu cứ tiếp tục đà này, cô sẽ làm hệ sinh thái nơi đây bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Vậy nên cô phải cho những thú được “sinh sôi trở lại”. Đó là cách cô trở thành một thành viên của làng Zoim.

“Này, sao cậu lại giỏi săn bắn vậy? Có bí quyết gì không? Như là mẹo để phát hiện nơi ẩn náu của con mồi chẳng hạn?”

“Cũng không hẳn. Chỉ là …mình biết thôi, cậu hiểu chứ? Mình biết chúng trốn ở chỗ nào, hay bắn vào đâu để trúng một con chim. Mà đợi đã, mình tuyệt vời ư?”

“Cậu đúng là, thực sự tuyệt vời. Nếu hiểu vậy, sao cậu không giúp mình một tay nhỉ?”

“Hả--, Cô ấy là người một người có tài năng thiên bẩm đấy. Không phải rất đáng ghét tị sao? Nếu cậu cưới cô ấy làm vợ, cậu sẽ không bao giờ phải lo về thức ăn nước uống trong suốt phần đời còn lại nữa.”

“Mình không biết chuyện đó….”

“Chính xác là vậy, không sai đi đâu được.”

Trong khi Fraser vẫn còn đang làm trò, Noel tỏ ra một vẻ mặt vô cảm, cứ như vậy Fraser tiếp tục, “…Này, về chuyện mình nói lúc nãy, không phải giờ đã đến lúc cậu nên nghĩ về chuyện đó sao?”

“Chuyện mình sẽ kết hôn với ai ư?”

“Ừm, chuyện đó. Mình đã nói rất nghiêm túc, vậy chuyện đó thì sao? Mình sẽ nói ngay bây giờ, không đùa đâu.”

Fraser hỏi bằng một ánh mắt nghiêm nghị không giống mọi ngày. Noel là sự lựa chọn số một với đa số những chàng trai trẻ tuổi trong làng. Cô có vẻ ngoài nổi bật, cùng với kĩ năng săn bắn không ai có thể thể sánh bằng. Thực ra, rất nhiều người đã phải lòng trước vẻ quyến rũ của cô. Ai lấy được cô làm vợ chắc chắn sẽ gia tăng địa vị trong làng một cách đáng kể, nhưng cô không hề nhận ra điều đó. Cô hoàn thiếu đi “sự nữ tính” thường thấy ở những cô gái cùng tuổi khác.

“Không, mình rất cảm kích tình cảm của cậu, nhưng làm ơn có thể dừng lại không?”

“Nhưng, tại sao?”

“Um, mình không biết nữa, nhỡ đâu kết hôn khiến cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc của mình bị dừng lại. Những người phụ nữ trong làng phàn nàn rất nhiều về cuộc sống hôn nhân của họ.”

Cô lấy ra quyển sổ tay hạnh phúc để xác nhận lại. Liếc nhìn từ một bên, Fraser có thể thấy mục kết hôn đã không may bị gạch chéo.

“Đừng có tin lời mấy bà già hay cằn nhằn đó. Nếu là mình mọi chuyện sẽ ổn thôi, và chúng ta chắc sẽ tìm được hạnh phúc!” Fraser phản đối kịch liệt.

Cậu đã xem lại để chắc chắn liệu cậu có đang yêu, và giữa tất cả các cô gái trong làng, kết luận chỉ có một.

“Mình thích ai, và mấy câu hỏi kiểu vậy, là những thứ mình hoàn toàn không biết phải trả lời như nào. Hiện tại mình thực sự không có ai để muốn chung sống cả, vậy nên cậu có thể nán lại lời đề nghị một thời gian được không?” Noel mỉm cười trong khi rõ ràng đang từ chối cậu.

Mình đoán, cô ấy là kiểu người như vậy. Hoàn toàn khác với những cô gái khác. Mình thực sự không biết cô ấy đang nghĩ gì.

Bình thường, cô sống vui vẻ và tách biệt, nhưng đôi khi thái độ của cô thay đổi. Theo thời gian một bóng đen dần xuất hiện qua nét mặt vui vẻ đó. Đặc biệt vào những ngày mưa. Trong suốt buổi đêm sau đó, cảm giác như cô đã trở thành một con người khác, u tối hơn đến độ khó có thể nói chuyện với cô.

Vào một ngày trời mưa tầm tã, và trong đêm hôm đó, một tên lưu manh say xỉn cố lẻn vào giường của Noel. Rồi hắn chạy một mạch đến chỗ trưởng làng trong nỗi sợ hãi bị trả thù, dù cho hắn biết mình sẽ phải trả giá cho những gì đã làm. Hắn vẽ một bức tranh thứ đã làm hắn sợ hãi, và sau một hồi, hình ảnh Noel có thể dễ dàng nhận ra. Bấy giờ, mọi người tưởng như đó chỉ là câu chuyện hoang tưởng của một tên nát rượu; sáng hôm sau, gã đàn ông được tìm thấy bán sống bán chết, nằm sõng soài giữa quảng trường làng. Trình trạng của hắn tồi tệ đến mức chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đau nhói, và từ đó, hắn cố tránh né Noel hết mức có thể. Đôi mắt trở nên như của một con chó đang sợ hãi, và sau khi bị đuổi ra khỏi làng, không còn ai biết chuyện gì đã xảy đến với hắn.

Fraser biết rõ chuyện đó, vậy nên cậu phải quyết định rõ ràng. Mirut thở dài, như thể cậu đang vô thức lo lằng một điều gì đó.

Trong khi hướng xuống ngọn núi để trở về ngôi làng, một chàng trai trẻ tuổi cao kều gọi lớn họ. Tên anh chàng cao dễ bảo, cao lêu ngêu đó là Kraft. Đang làm việc trên cánh đồng, cậu đứng thẳng lên với cây liềm trong tay.

“Này mọi người!”

“Sao vậy Kraft? Nếu cậu cứ đứng đấy, chúng ta sẽ không có gì bỏ bụng đâu.”

Fraser vỗ vào vai cậu. Tính cách của họ vốn trái ngược, nhưng theo một cách nào đó hai người họ lại khá hợp nhau.

“Không phải vậy. Ý mình là sao ngôi làng lại ồn ào quá vậy. Mình nghĩ đã có chuyện gì đó xảy ra.”

“Đừng lo, chúng ta sẽ biết sớm thôi.”

“Nhưng, lỡ bọn cướp tấn công thì sao?”

Chuyện những băng cướp tấn công một ngôi làng không có gì là hiếm. Dân làng lúc đó sẽ cùng nhau đoàn kết bảo vệ chính mình. Họ cũng có thể ngoan ngoãn đưa tiền cho bọn cướp để tránh những tai họa không cần thiết khi phải đối mặt với một toán cướp lớn; tuy nhiên, nếu lũ cướp có số lượng ít, dân làng sẽ nhanh chóng lật ngược tình thế và chiếm lại của cải của mình.

“Ồ, ồn ào thật đấy, ể. Đúng rồi, hay là đang có lễ hội nhỉ. Lễ hội lúc nào cũng vui mà, phải không?”

Noel luôn là người lạc quan như vậy.

“Dù có cậu có nhìn kiểu gì, thì cũng không thể có lễ hội vào lúc này được.”

“Lễ hội rất vui mà, đúng không? Ở đấy có cả tấn bữa tiệc thịnh soạn để ăn. Cả trống, cả sáo nữa, sẽ rất là vui đấy. Mình có luyện tập một chút rồi, nên cũng rất tự tin về khoản…”

“Giờ không phải lúc để biểu diễn đâu. Nhìn những ngọn lửa đang cuồn cuộn bay lên trời kìa!”

“Này, Cái gì vậy!?”

Khuôn mặt Fraser và Kraft tái nhợt. Những cột khói đen bốc lên từ hướng làng Zoim. Quanh đây không hề có đám cướp nào lại dùng cách đốt phá nhà cửa cả, vì điều đó sẽ làm giảm số chiến lợi phẩm của chúng; tuy nhiên, cũng có thể đây là một băng đẳng mới.

“C-c-chúng ta nên làm gì đây? Này Fraser, chúng ta… chúng ta nên chạy hướng nào bây giờ?”

“Đừng có đùa mình! Chúng ta không thể cứ bỏ mặc mọi người được, cái tên ngốc này!” Fraser vỗ mạnh vào sau gáy Kraft.

Đương nhiên, Mirut cũng có cùng ý kiến. Cậu không hề có ý định sẽ hi sinh gia đình mình. Cả hai người họ đều muốn cố giúp, dù cho có phải vào đó một mình.

“Được rồi, đến lúc chúng ta quay lại thôi. Dù sao thì cậu ấy cũng có ý tốt.”

“Noel, cả c-cậu nữa ư? Lũ cướp đó có thể rất man rợ đấy, cậu sẽ bị giết mất.”

“Mình sẽ ổn thôi, cậu không cần phải lo đâu. Chỉ cần giết hết những kẻ ngáng đường mình là được. Nếu không mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn đấy.”

Noel nắm chặt cây chĩa trên lưng bằng tay phải, khuôn mặt cô nở ra một nụ cười. Kraft chỉ biết câm lặng. Cậu gần như không thể tin vào mắt mình. Không thể nào một đám nông dân, và thợ săn lại có thể chống lại một băng cướp có tổ chức được; những người này có thực sự bình thường không vậy?

Cái đồ ngốc này thực sự định đối mặt với bọn chúng ư? Cứ như cô ấy không thể phân biệt được con người với thú vật ấy.

Con người không giống thú vật, chúng không phải thứ có thể dễ dàng săn bắn. Mirut chưa giết người bao giờ, nhưng cậu hiểu điều đó. Còn nữa, dù rất điêu luyện với cung tên, Noel lại chọn sử dụng một cây giáo; thứ mà kĩ năng của cô với nó chưa hề được kiểm chứng bao giờ. Dù Noel luôn mang bên người, nhưng nó chưa từng tỏ ra hữu dụng trong những chuyến đi săn, và vượt qua một tình huống khó khăn như này lại càng không phải trò đùa.

“Noel. Chúng ta vẫn chưa biết đang chống lại ai đâu. không thể để mọi chuyện rối tung lên được. Cậu có thể liều lĩnh xông pha rồi chết ngoài đó mà chẳng phải lo lắng gì, nhưng tụi mình còn có gia đình, nên không thể để họ bị liên lụy bây giờ được.”

“Ừm, mình hiểu rồi.”

“Ồ thật ư?”

“Thật, mình đã hiểu.”

Noel nắm bàn tay phải ra trước ngực tạo thành một tư thế chào kiểu quân đội. Động tác trêu đùa của cô lúc đầu có bị cường điệu hóa, nhưng rồi cô thẳng lưng, và vẻ mặt trở nên nghiêm nghị. Cô không còn hình ảnh của một người thợ săn nữa, mà thay vào đó trông giống như một quân nhân chuyên nghiệp hơn.

“…M-mình làm nó đúng chưa?”

“A, để mình thử xem?”

Fraser và Kurt nhìn nhau và bắt chước cô. Không cần phải chỉ ra, sự khác biệt giữa họ đã quá rõ ràng.

“Sao chúng ta lại làm cái trò này nhỉ!? Nhìn xem, nếu cậu định nói bất kì cái thứ ngớ ngẩn gì, thì tốt nhất là thôi đi.”

Mirut sao đó bắt đầu hướng về phía ngôi làng trong khi đang nhún vai.

Khi tới làng, họ gặp rất nhiều người với miếng vải đỏ được buộc quanh cánh tay. Có vẻ như không hề có vụ cướp bóc nào xảy xa, và tiếng la hét cũng đã hoàn toàn biến mất. Từ nhà của trưởng làng, thứ cao lớn nhất ngôi làng, lá cờ thường thấy được treo ở một góc độ khác. Tuy nhiên, họ không thể hiểu, tại sao lá cờ bây giờ lại có hai đường chéo màu đỏ hiện lên trên nền trắng.

“Fraser, cậu vẫn an toàn!”

“Ừm, nhưng mà những chuyện này là gì đây?”

“Mình không rõ. Đột nhiên bọn họ xuất hiện rất đông.”

Fraser xác nhận mẹ cậu vẫn an toàn, Mirut vẫn đang tìm kiếm thành viên duy nhất còn lại của gia đình cậu. Khi mắt cậu gặp được người cậu đang tìm kiếm, họ nhanh chóng phóng tới nhau.

“Onii-chan!”

“Cal! Họ không có làm gì em chứ?”

“Không, nhưng em sợ lắm.”

“Mọi chuyện ổn rồi. Đã có onii-chan ở đây.”

Mirut ôm chầm lấy Cal, người cuối cùng cũng nở một nụ cười.

“Trông em hạnh phúc như vậy làm chị hơi ghen tị đấy. Này, em có thể tạo thêm người thân mà không cần kết hôn không?” Noel hỏi một thứ kì cục nào đó trong khi cô lấy ra cuốn sổ tay của mình.

Cô tiến lại khuôn mặt mỏng manh, nhưng lại bị xua đi bằng một tay.

“Ơ, đợi đã. Cái gì đang xảy ra vậy? Thật tốt khi cậu cảm thấy hạnh phúc, nhưng chuyện này có vẻ rất tệ đấy.”

“Ừ. Ngôi làng đã bị những người kì lạ nào đó chiếm đóng.”

Noel hiểu, và gật đầu đồng ý.

“Nếu cậu hiểu rồi, thì hãy cư xử cho hẳn hoi đi!”

Mirut bỏ đi và tiến tới chỗ những người khác, cậu bước lên trước quan sát đám người trông như toán cướp đã tới ngôi làng. Mỗi người trong số họ đều vuộc một miếng vải đỏ quanh cánh tay, và đều được trang bị các loại gươm, giáo, và những thứ tương tự. Quần áo của họ rách rưới, và hoàn toàn thiếu ý thức đoàn kết. Một đám hổ lốn méo mó, như là để khuyến khích mở rộng, khai phá đất hoang hơn là một đám cướp lang thang thông thường.

“Cơ mà, mấy gã này là ai? Họ có vẻ không giống bọn cướp.”

“Chúng trông như một đám ô hợp. Nhìn tên kia kìa, hắn đang cầm một cái chổi tre. Cậu có nghĩ hắn dùng nó làm vũ khí không?” Noel nhanh chóng chỉ ra.

“Đừng cậu nói to quá, chúng ta sẽ bị phát hiện đấy.”

“Không ai nghe thấy đâu, và tụi mình vẫn chưa bị phát hiện mà.”

“Dù cho tỉ lệ có là một phần mười ngàn thì nó là rắc rối đấy.”

“Mình cho là vậy.”

Khi chuyện đó đang xảy ra, một người đàn ông bước ra phía trước. Khác với những người khác, ông ta trông cao lớn và mang theo những trang bị tốt hơn. Hơn một tên cướp, thái độ ông ta giống một người lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm. Điều đó có thể dễ dàng chỉ ra chỉ bằng một cái liếc nhìn. Sự ồn ào ngay lập tức tắt ngúm khi ông ta lên tiếng. Người đàn ông đại diện cho họ nhìn xung quanh, và nói lớn với âm thanh vang dội.

“Bọn ta, những con người xuất hiện để chống lại Tổng Đốc vùng Coimbra, Grohl Wardka và chế độ đàn áp của hắn; bọn ta là đội quân Vòng Tròn Đỏ!”

“Ể, đội quân…. Vòng Tròn Đỏ?”

Trưởng làng hỏi trong khi đang cúi mình, và Ristih gật đầu.

“Đúng vậy. Họ gọi ta là Ristih, và ta phụng sự với tư cách là người đứng đầu của đội quân Vòng Tròn Đỏ. Bọn ta đã phải đánh đổi rất nhiều xương máu trước khi có được như ngày nay. Để không bao giờ quên điều đó, bọn ta cuốn một mảnh vải đỏ quanh cánh tay mình. Bọn ta khoét lấy vòng tròn đỏ của riêng bọn ta từ lá cờ của kè thù, và sẵn sàng đưa ra lời phán quyết lên những kẻ mà bọn ta đối mặt!”

“T-Tôi hiểu…”

“Đội quân Vòng Tròn Đỏ nhắm tới chiếm lấy thủ phủ bằng cách càn quét xuống từ Bắc Coimbra, và bọn ta chẳng làm gì ngoài việc hướng tới định mệnh của bọn ta mỗi ngày. Những nỗ lực của bọn ta là minh chứng cho chế độ Grohl bạo ngược, gớm guốc. Giờ đây, kỳ công vang dội của bọn ta có lẽ đã tự đến tai Hoàng Đế! Khi chuyện đó xảy ra, những con giòi đứng đầu sẽ nhận phần thưởng của riêng chúng.”

Không giống Ristih quyết đoán, đầy kiêu hãnh, trưởng làng chỉ trở nên càng bối rối hơn. Nếu những gì hắn nói là thật, thì ngôi làng hẻo lánh này hoàn toàn không liên quan. Lần duy nhất mà hoạt động chính trị diễn ra là khi đến kì thu thuế, hay quân đội tuyển quân.

Mirut có cảm giác cậu biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng cậu vẫn giữ im lặng. Cậu để ý kĩ đến nó để đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra. Noel, lúc này, đã nhắm nghiền mắt. Dần dần, cơ thể của cô lảo đảo đến nỗi Mirut tưởng như cô thực sự đang ngủ. Cậu muốn cô cẩn trọng hơn nữa, nhưng lại giữ im lặng vì cậu không muốn gây xáo động. Cal đang giữ Noel đứng thẳng bằng cả hai tay từ phía sau. Đứa em gái nhỏ của Mirut rất gắn bó với một Noel vô tư lự.

“Vậy ngài muốn gì ở ngôi làng tồi tàn này? Dù rất hiếu khách, nhưng kho dự trữ của chúng tôi chỉ còn rất ít.”

“Những người anh em, cái kiểu tống tiền tống của như vậy thật không thể tưởng tượng được. Chúng ta có làm những thứ như vậy không, chúng sẽ chẳng khác gì với những kẻ mà chúng đang chiến nếu làm vậy. Bọn ta chỉ có một yêu cầu. Bọn đơn giản làm muốn hỏi những người kia liệu có một tiến bước và gia nhập vào hàng ngũ của bọn ta. Ai cũng được, nếu không có những sự giúp đỡ như vậy, bọn không thể thay đổi điều gì. Bọn ta luôn chấp nhận những người sẵn sàng giương cao thanh kiếm của mình, và giờ chính là khoảnh khắc đó!”

“Về cơ bản, ông muốn chúng tôi cầm vũ khí lên nổi dậy, chống lại chính quyền Coimbra.”

Đáp lại cái cau mày của vị trưởng làng đang lo lắng, Ristih rõng rạc tuyên bố, “Nói một cách đơn giản thì đúng là vậy. Tuy nhiên, bọn ta không hề có ý định chống lại Hoàng Đế Điện Hạ, hay đế quốc vĩ đại gì cả. Mục đích duy nhất của bọn ra là loại bỏ lũ sâu bọ khỏi sự cầm quyền của chúng đang trải khắp Coimbra. Đừng có bao giờ hiểu lầm mục đích cao quý của bọn ta thành nổi loạn!”

Trong trường hợp dân làng từ chối, những người lính sẵn sàng chĩa giáo để chiếm lấy của cải. Mặc dù đội trưởng quân phiến loạn đã hứa sẽ không giết bất kì ai, nhưng điều đó còn tùy vào cách dân làng đối đãi chúng như thế nào. Tuy nhiên, nổi loạn vẫn là một trọng tội. Nếu dân làng cung cấp nhu yếu phẩm và cuộc nổi loạn thất bại, họ chắc chắn sẽ phải trải qua thảm cảnh bi kịch nhất. Trưởng làng phân vân một hồi, trước khi đầu hàng với vẻ mặt vô vọng.

“Tôi hiểu. Tôi sẽ cho vài thanh niên của làng tham gia, vậy nên xin ngài hãy rủ lòng thương.”

“Ta rất biết ơn đấy. Để tiến bước chống lại tội ác của Grohl, và hi sinh thân mình vì một cuộc sống tốt đẹp hơi cho người dân chính là nhiệm vụ của chúng ta. Trưởng làng, ta cam đoan sẽ chứng minh sự lựa chọn của ông là chính xác.” Ristish kêu lên trước khi leo lên ngựa.

Với những lời nói hùng hồn đó đoàn kị binh cấp cao, và phần còn lại của đội quân Vòng Tròn Đỏ bắt đầu bước đi trong một đội hình lộn xộn. Họ chỉ là quân tiên phong của phe nổi loạn và phần còn lại đã tới sau đó. Với quá nhiều người dồn tới, duy trì trật tự trở nên không thể. Trong khi Mirut đang còn mải suy nghĩ như vậy, trường làng lê bước về chỗ dân làng với hai bên vai trùng xuống.

“Mọi người, như mọi người đã nghe đấy; Ta sẽ không ép buộc gì. Nhưng thật không may, chúng ta sẽ chuyển giao thêm lính cho họ.”

“Cái gì!? Họ có thể đổi ý được không, nổi loạn không phải chuyện đùa đâu! Nếu mất thêm lao động chúng ta cũng khó sống nổi!”

“Dù có vậy, ngôi làng của chúng ta sẽ bị phá hủy nếu không chịu chấp nhận yêu cầu của họ. Còn ai có biết chúng ta có lựa nào tốt hơn không!?”

“Trưởng làng, sao chúng ta không bí mật thông báo cho quân đội?”

“Không thể nào họ lại không để ý. Họ có thể vờ như không biết, nhưng thực ra lại có. Nếu làm vậy, dù đợi đến khi sự giúp đỡ tới từ phía nam, thì chúng ta đã chết cả rồi. Ta không còn lựa chọn nào khác. Ta hiểu tình thế hiểm nghèo này, nhưng chúng ta vẫn phải phải qua nó.”

Trưởng làng thở ra một giọng nói run rẩy khi cúi đầu mình xuống. Không còn ý khiến phản đối nào xuất hiện. Ngay cả với tình hình hiện tại, ngôi làng của không phải nơi duy nhất mà quân đội sẽ tới bảo vệ, thay vào đó, họ chắc chắn sẽ đợi và theo dõi mọi chuyện. Đúng là người dân đang phải kìm nén sự phẫn uất với chế độ thống trị của Grohl. Có thể có vài người muốn thay đổi điều đó bằng cách tham gia cuộc nổi dậy. Nếu quân đội tuyển quân từ những cư dân phương bắc đang phải chịu đựng trong cảnh nghèo đói, họ chắc sẽ không có đủ ý chí để đàn áp cuộc nổi loạn, hay nói cách khác dường như cuộc nổi loạn chính là tiếng nói của riêng họ.

Trưởng làng đã quyết định, và những người đồng ý với ông tập trung lại và nói chuyện xì xào. Họ thảo luận xem ai sẽ được gửi tới quân nổi lạn. Những người tham gia bắt đầu để ý tới Mirut và những người thợ săn, và cuối cùng ánh nhìn của họ hướng tới Kraft và những người nông dân. Tổng cộng, có mười người được gọi. Đương nhiên Noel cũng được chọn. Có vài lần những người lạ mặt và con thứ cũng được cân nhắc.

“Này mọi người, có thể nghe lời mình một chút không?”

“Hả?”

Noel nghiêm nghị quay về phía họ, và lên tiếng, “Ụm, ừm, mình nói tốt hơn là mọi người nên tập hợp gia đình lại, và bỏ trốn đến một nơi an toàn khác.”

“…Điều đó nghĩa là sao?”

“Mình đồng ý với cô ấy. Tại sao chúng ta lại không được phép bảo người khác bỏ trốn với gia định họ chứ? Liệu chúng ta có nghĩa vụ phải gia nhập đội quân Vòng Tròn Đỏ không?”

Kraft nghiêng đầu tò mò. Những người khác cũng tỏ ra bối rối. Dĩ nhiên, họ tin rằng khi gia nhập, ngôi làng sẽ tránh được bị phá hủy. Cũng thật nực cười khi thừa nhận là họ sẽ chiến đấu cho một đội quân đã cướp họ khỏi gia đình của mình. Cal, và mẹ Fraser đều không thể tự bảo vệ thân; họ chắc chắn sẽ chết nếu không được ai cứu giúp.

“Ừmừm, và không biết vì sao, mình có giác đến mức này, một khi chúng ta rời đi lũ còn lại có thể sẽ bắt đầu cướp bóc.”

“--ể?”

“Này, đợi chút. ”

Fraser quát tháo, nhưng Noel không thèm quan tâm cậu đã nói gì.

“Ờm, ngay cả khi Đội Quân Vòng Tròn Đỏ có nói vậy, thì chúng vẫn là một đám ô hợp. Chúng giống một đám cướp ngày hơn là một đoàn quân có kỉ luật chặt chẽ.”

“Nhưng…”

“Để sau này không phải cảm thấy hối tiếc. Mình khuyên cậu nên bỏ trốn với những người cậu yêu quý. Mình không có ý ép buộc hay gì đâu…”

Nói đoạn, Noel nắm tay Cal và bắt đầu bước đi.

“Này! Cậu định làm gì Cal vậy!?” Mirut bắt đầu hét lên, và Noel khẽ mỉm cười.

“Cal là bạn mình, nên mình sẽ bảo vệ cô bé. Phải vậy không?”

“Cảm ơn Noel-chan!”

“Ừm. À, em có muốn đọc cuốn sách tranh cùng chị không? Nó luôn có một câu truyện mới bên trong đó, vậy nên em hãy chuẩn bị tinh thần để đón nhận mọi thể loại truyện mà chúng ta sắp được khám phá đi.”

“Vâng! Chị cũng nên chắc mình đã sẵn sàng đi!”

“Này, dừng lại đi! Đừng làm mấy chuyện như thế!”

Đứng yên đó, Mirut do dự. Dắt em gái của cậu đi mà không thèm suy nghĩ như thường lệ, những lời Noel nói đúng là có chút sự thật. Cậu không biết phải làm gì.

Chết tiệt, mình nên làm gì đây!?

“Nhìn cái bản mặt méo mó đấy kìa, Mirut. Cứ như cậu vừa ăn phải cái gì chua loét ấy. Này, có ổn không nếu mình cười một chút chứ?”

Noel có thói quen xin phép người khác trước khi bắt đầu làm một việc gì, và lần này cũng vậy. Mirut đã quá chán nản, cậu đơn giản là hét lên, “Im đi! Đừng có nói nữa!”

“Được thôi, mình hiểu rồi.”

Noel lại chào kiểu quân đội trong một tư thế hoàn hảo; tuy nhiên, nụ cười trên khuôn mặt cô không hề biến mất. Dường như, cô chẳng thể hiểu tình cảnh éo le mà cô mắc phải. Cậu chợt nhận ra mình không thể quyết định được gì. Cậu phải dừng việc để ý những trò cười của Noel, và tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.

Chúng ta hẳn có thể hướng về phía nam quận Rockbell. Và cũng phải đảm bảo chọn thời đúng thời điểm để rời đi. Với tình hình này, tốt nhất là nên giữ bí mật với những dân làng khác.

Đi theo đường cái về phía nam sẽ đưa họ từ làng Zoim đến quận Rockbell nằm giữa miền nam và miền bắc. Vùng đất này khá rộng lớn nên quân nổi dậy không thể lùng sục được hết.

“Được rồi, mình đoán mình sẽ đi nói chuyện với trưởng làng. Những điều Noel nói không phải là không thể xảy ra, mình cho là vậy.”

“Đúng là đúng không thể biết chuyện gì sắp xảy ra, ể? Câu chuyện của gã Ristih đó cũng rất đáng ngờ. Tụi mình vẫn chưa thể tin hắn được.”

“Là như vậy ư? Với mình hắn là người khá chịu khó đấy chứ.”

“Cuộc sống không đơn giản chỉ bằng cách nhìn mặt mà bắt hình dong như vậy đâu.”

Fraser gặt những lời đó qua một bên như thể nó chả có nghĩa lý gì, Mirut cũng có cùng kiến. Ristih muốn đánh nhau điên cuồng với chính quyền, nhưng có vẻ như nó chẳng là gì ngoài sự thiển cận và nông cạn. Họ trông không hề dũng cảm, và hành động của họ cũng chẳng có vẻ gì là đang giúp đỡ người nghèo khổ.

“Nhưng mà, chuyện đó chắc hẳn đã xảy ra với những ngôi làng xung quanh rồi. C-chúng ta nên làm gì đây?”

Cơ thế to lớn của Kraft run lên. Dù có thân hình lực lưỡng, Kraft lại là kẻ nhát gan nhất. Mirut biết Kraft đang thật sự cần giúp đỡ, và đưa ra đưa vài lời khuyên. Cậu là kiểu người luôn sẵn sàng giúp đỡ những người mà cậu quen biết.

“Bây giờ chúng ta sẽ ẩn mình một khoảng thời gian ở lều săn bắn trên những dãy núi. Ở đó chúng ta sẽ không phải lo lắng về thức ăn.”

“Đúng thế! Cậu thông minh thật đấy Mirut. Giờ mình sẽ đi đón bố mẹ.”

“Mình cũng đi nữa.”

Vài người khác theo sau Kraft cao lớn.

“Noel, mình xin lỗi, nhưng cậu có thể trông chừng Cal cho đến khi mình quay lại được không? Trông cậy vào cậu đấy.”

“Được thôi, mình sẽ làm vậy.”

Noel gật đầu đồng ý, và quay về phía những người của trưởng làng. Thật liều lĩnh khi mang theo một đứa em gái nhỏ mới chỉ lên mười tuổi, cô bé rất có thể trở thành gánh nặng trong suốt quá trình chạy trốn. Họ dự định rời đi ngay sau khi Mirut quay lại. Nếu chỉ là một nhóm nhỏ, sẽ mất một khoảng thời gian để dân làng nhận ra có người đã biến mất.

“Xin lỗi, nhưng có vẻ như tôi phải bận trông trẻ rồi. Có phải đã đến lúc dành cho quyển sách tranh? Không biết tại sao, nhưng có vẻ là vậy.”

“Sẽ ổn thôi, sau khi chúng ta rời khỏi làng. Một thứ đặc biệt như vậy chỉ nên đọc vào lúc chúng ta có thể hoàn toàn thưởng thức được nó. Và giờ chúng ta không thể để nó trôi qua một cách lãng phí, đúng không?” trước những lời lo lắng của Cal, Noel mỉm cười.

“Noel-oneechan, chị không sợ sao? Dù cho mọi người quanh đây đều đang hoảng sợ?”

“Chị đoán hiện tại chị không cảm thấy sợ chút nào. Ý chị là, thời tiết rất tuyệt, và không hề có mưa.”

Noel hướng mắt lên phía bầu trời. Bóng dáng mặt trời đã biến mất, nhưng tại đó, một ánh trăng hình bán nguyệt đang soi rọi vạn vật.

“Nhưng liệu có ổn không nếu trời không có mưa?”

“Ừm. Cơn mưa là điềm báo những chuyện khủng khiếp đang ập đến. Nó luôn là như vậy… Những ngày mưa chỉ toàn những điều tồi tệ xảy ra.”

Noel nhổ ra trong bực tức.

“Những ngày mưa thực sự khiến chị chán nản. Chị luôn cười vào những ngày nắng, nhưng còn những ngày mưa khuôn mặt chị trông rất đáng sợ.”

“Bầu trời trong xanh luôn mang đến những điều tốt lành. Àa-h, chị ước gì nó sẽ mãi luôn như vậy.”

Mặt trời tiếp thêm sinh lực cho Noel, và mái tóc rực rỡ của cô cùng hòa chung với nó một màu. Cô đã được tắm mình dưới những tia sáng mặt trời vào thời khắc cái tên của cô được lựa chọn. Mặt trăng và những ngôi sao khiến trái cô yên lặng; cảm giác dễ chịu từ thứ ánh sáng mờ nhạt, lười biếng đó mang đến cho cô một giấc ngủ thoải mái. Và đấy là lí do Noel lại ngợi ca những ngày trời quang đãng như vậy.

“Nhưng, không phải vậy thì ruộng lúa sẽ chết hết sao?”

“… Ừm, đúng là thế thật.”

“Thấy không, mưa rất quan trọng. Khi trời mưa, chúng ta chẳng cần tưới tiêu gì!”

Trong khi lắng nghe Cal đang lẩm bẩm, Noel nhớ lại ngày hôm đó; cảnh tượng khủng khiếp mà cô không thể rũ bỏ khỏi tâm trí: mùi thịt thối rữa xộc vào mũi, tiếng ruồi muỗi vo ve đến chói tai, cái hố nhồi nhét đầy những cái xác không may mắn bị bỏ lại, và những thi thể bất động của những người bạn mà cô hằng yêu quý. Một kết cục duy nhất đến với những kẻ không thể tìm thấy niềm hạnh phúc; bị bao phủ bởi cơn mưa rào lạnh lẽo trong một thế giới mờ nhạt. Cô trở nên ghét trời mưa, và cảm giác như sự tồn tại của chính mình bị bào mòn theo từng hạt mưa đang rơi.

“Ngay cả vậy, chị vẫn không thích mưa. Thực ra thì, chị căm ghét nó.”

Có sai sót chỗ nào nhờ mọi người cmt góp ý bên dưới ạ @@