Cô gái trẻ không biết mình đã ở đây được bao lâu, cô chỉ biết mình đang ở trong một nhà thờ cũ như thể nó rất bình thường. Bên ngoài, cô luyện tập chiến đấu trong quảng trường; cánh cổng của nó là một thứ oai nghiêm kết nối với bức tường vững chắc, và trật tự ở đây được canh gác bởi một lực lượng đồn trú của quân đội.
Tình hình thế giới được nhồi nhét vào đầu cô bằng những “bài giảng”; tuy nhiên, cô thực sự chẳng học được gì. Có lẽ một số chúng có ích, nhưng cô không thể nhớ nổi bất kì bài giảng địa lí nào mà cô được dạy.
Cô có thể, tuy nhiên, hướng sự chú ý đến những vùng đất xa xôi khi cô đưa ánh mắt về vật thể to lớn đang rực cháy; chỉ khi nhìn vào mặt trời đỏ, chói lọi cô mới có thể cảm nhận được sự mênh mông của tạo hóa. Và như vậy cô dần dành sự yêu quý cho bầu trời trong vắt. Cô hiểu mặt trời cũng như khoảng cách tới nó, và đó trở thành mối liên kết duy nhất của cô với thế giới bên ngoài. Cô luôn thưởng thức hơi ấm từ những tia nắng và trên tất cả, mái tóc của cô và mặt trời đỏ rực cùng hòa chung một màu.
Với tình yêu của mình dành cho mặt trời, cô kinh tởm bầu trời xám xịt. Tiếng mưa rơi khiến cô cảm giác như mọi sự tồn tại của mình đang bị xóa nhòa. Những tia nắng yêu quý mà hôm qua đã sưởi ấm cho cô gái bị chặn lại bởi những đám mây đen kịt, và chừng nào cô còn không thích những ngày mưa nặng hạt kia, thì phần tệ nhất chính là màn đêm theo sau đó.
“Số 8, số 13! Bước lên phía trước!”
“Rõ”
“Rõ”
Theo tín hiệu của giáo viên, với thanh kiếm gỗ nắm chặt trong tay, hai đứa trẻ đứng yên.
“Bắt đầu.”
Theo tín hiệu vô cảm, hai đứa trẻ bắt đầu luyện tập chiến đấu. Lũ trẻ của nhà thờ đều không có tên; chúng tự chọn cặp và giáo viên gọi chúng theo số. Các giáo viên, trong niềm vinh hạnh của Điện Hạ, sẽ đặt tên cho lũ trẻ khi chúng đến tuổi. Chúng đã từng hỏi nếu có thể được tự đặt tên cho mình, và đáp lại chỉ là một trận lôi đình khủng khiếp mà chúng không bao giờ muốn gặp lại nữa. Tên có ý nghĩa đặc biệt, và nhờ vào những bài giảng của nhà thờ, chúng nhanh chóng hiểu ra tầm quan trọng của chúng.
Kết quả sau cả tá trận đấu trước đó của cô, ánh sáng mờ nhạt lóe lên mỗi lần cô gái vung kiếm bằng toàn bộ sức lực. Cô chém liên tục, cố với tới phía trước, và nhìn chằm chằm vào đầu số 8. Vào lúc đó, cậu bé đạp mạnh vào người và đánh ngã cô gái. Thanh kiếm cậu ta nhanh chóng chĩa đến họng cô và theo sau là lệnh ngừng lại.
“Số 8, làm tốt lắm.”
“Cảm ơn ngài.”
“Còn số 13 đây, ngươi một lần nữa thật vô vọng. Đầu óc ngu xi, tứ chi chậm chạp. Ta nói vậy cũng vì ngươi thôi. Đúng là thứ thảm hại.”
“Xin lỗi.”
“Đừng có quên lí do duy nhất mà ngươi còn sống là nhờ vào lòng nhân từ của ta? Mà cũng chẳng lạ gì nếu nói đã quá muộn để ngươi chỉnh lại tác phong của mình rồi.”
“Tôi hiểu.”
Các giáo viên mặc áo choàng màu trắng khi họ giảng dạy cho lũ trẻ, người sẽ lần lượt học tập và rèn luyện trong nhà thờ. Lũ trẻ có một cuộc sống khắc nghiệt, và đã có một vài học sinh kém may mắn gặp phải những tai nạn nghiêm trọng. Cô gái ghét giáo viên của mình, nhưng vì hắn dạy rất nhiều học sinh, việc nhớ mặt cô cũng chẳng dễ dàng. Với hắn chúng đều như nhau, và điều này càng nhân lên vì thật sự hắn không có bất kì lí do hay ý định tìm hiểu học sinh của mình nào. Trong thâm tâm, hắn thực ra là một người tốt, nhưng lũ trẻ sẽ không bao giờ biết được điều đó. Hắn phải dạy dỗ chúng những cú đấm, cú đá, và lời nói cay nghiệt vậy nên châm trước sẽ chẳng ích gì. Phần chán nhất là bài ca tụng hằng ngày của các giáo viên vì họ luôn lặp lại như vậy sau mỗi bài giảng hoặc luyện tập.
“Chúng tôi nguyện lấy danh dự và lòng biết ơn chân thành nhất tới điện hạ Befnam vĩ đại!”
“Chúng tôi thề tuyệt đối trung thành với đất mẹ!”
“Cầu cho ngọn cờ Mặt Trời, không bao giờ lụi tàn!”
“Cái chết sẽ đến với những kẻ dám đối đầu với Đế Quốc Horshiedo! Vì mục đích đó, chúng tôi xin làm thanh kiếm, tấm khiên cho nó!”
Họ thực sự biết ơn vì điều gì? Tại sao họ lại phải thề bằng cả lòng trung thành của mình? Cô gái không thể hiểu nổi điều gì khiến họ dâng hiến cả đời mình cho nó. Hầu hết mọi người đều không có lí do hay ước nguyện trở thành thanh kiếm, còn thành vật hi sinh như một tấm khiên còn không thể hiểu nổi hơn. Vì không thể nghĩ ra một lời giải thích hợp lí nào, cô gái quyết định hỏi giáo viên của mình.
“Điện Hạ Befnam, người thừa kế dòng máu của Hoàng Đế lập quốc Bergis, là người đáng kính nhất trong kỉ nguyên chúng ta. Nhờ ơn Điện Hạ mà chúng ta mới được an hưởng thái bình; bởi vậy, chúng ta phải thề bằng cả lòng trung thành bất diệt của mình tới Điện Hạ. Chúng ta đều mắc nợ Điện Hạ, và giờ phải cố gắng đền đáp với tất cả sức lực của mình."
Nếu tiếp tục sống như vậy, thì cô gái chắc rằng mình không thể tìm được hạnh phúc. Sau cùng, cô hoàn toàn không hiểu hắn ta đang nói cái gì.
“Nghe đây, số 13. Nghi ngờ Điện Hạ, hay Đế Chế vĩ đại của chúng ta, là điều không thể chấp nhận được. Ngươi, một đứa nhóc xấc láo, phải thể hiện sự kính trọng với Điện Hạ Befnam như cha đẻ của ngươi, và Horshiedo, tổ quốc của chúng ta, như mẹ ruột của ngươi. Ngươi không bao giờ được quên điều này; khắc sâu nó vào cái đầu rỗng tuếch của ngươi nếu ngươi có!”
Vẫn không hiểu đó là gì, cô liền gật đầu trước khuôn mặt giận giữ của hắn. Đột nhiên, cô hỏi có ổn không nếu gọi Điện Hạ là ‘bố’. Có cha thì sẽ có gia đình, và nếu cô thực sự có trong gia đình đó, thì gọi ngài ấy là ‘bố’ ắt là điều hiển nhiên. Nghe vậy, khuôn mặt người giáo viên đỏ bừng, hắn nổi cơn thịnh nộ, và hét lên trong đi đánh cô.
“Thật báng bổ!”
Hắn hẵng giọng, liên tục đạp cô gái vô vọng đang quoằn quại trên sàn nhà. Từ ngày hôm đó, cô nung nấu sự phẫn uất dành cho “Điện Hạ”. Trong đôi mắt mới của mình, mọi thứ tồi tệ nhất đều biến thành “Điện Hạ”. Cô không thể hiểu nổi sao phải kính trọng hắn ta như một người cha.
Sau khi nghĩ vậy, cô phát hiện ra mình cũng chẳng hiểu mấy thứ gọi là ngọn cờ Mặt Trời kia. Nó đâu có giống Mặt Trời. So với hàng thật, nó quá nhỏ bé và khó hiểu cùng những hình vẽ kì lạ. Một thứ giả mạo, không hề giống mặt trời chút nào.
Nhìn vào nó, cô nghĩ: So với tôi, lá cờ của mấy người đúng là thứ thảm hại.
Khi cô chia sẻ suy nghĩ của mình với cậu bé số 8 cậu ta khuyên, “Cậu sẽ lại làm hắn tức điên lên nữa thôi, nên tốt nhất là đừng nói gì.”
Mặc dù số 8 là một anh bạn đầu đỏ, có vẻ như suy nghĩ cậu khác hoàn toàn với cô. Cô còn hỏi nếu cậu thực lòng coi mặt trời in trên ngọn cờ đó.
“Ừm, cũng tốt đấy chứ; nhìn mấy nét vẽ tia sáng kia đi. Nó thực sự đã mô tả được bản chất thật của mặt trời không phải sao”, là cái cậu trả lời.
Mỗi người một ý, mình đoán vậy. Cô nghĩ.
Những ngày buồn tẻ của cô trong nhà thờ cứ tiếp diễn. Với lũ trẻ tầm tuổi cô, “bài giảng” và “luyện tập” ngày qua ngày; ngày nắng, ngày mưa, ngày tuyết rơi; vào buổi sáng; buổi chiều, và buổi tối; lặp lại vô tận liên tục và liên tục. Còn với đọc và viết, những từ khó được đập vào đầu chúng để ghi nhớ. Chúng cũng học được, làm thế nào để chào, làm thế nào để cư xử với những người cấp trên xung quanh cũng như cách sử dụng các ngôn từ bày tỏ kính trọng. Giáo viên trở thành sĩ quan cấp trên dùng nhục hình như sự dìu dắt thiêng liêng với những trẻ mắc sai lầm.
Từ đầu đến cuối, chúng được dạy những kĩ năng cơ bản để tiêu diệt lũ ngốc dám đối chọi với Đế Quốc của Điện Hạ.
Vậy vì sao chúng chống lại? Cô gái hỏi, và lại bị đập một trận vì nó.
“Khi đến tuổi, các ngươi sẽ được vào phục vụ Điện Hạ. Đổi lại việc được dạy bảo, ngươi sẽ phải làm việc thật chăm chỉ…Mà, không phải ta mong đợi bất kì ai trong các ngươi sống sót qua bài kiểm tra đâu.”
Tôi thực sự đâu muốn được dạy bảo, tôi chỉ muốn thoát khỏi đây ngay bây giờ, là những gì cô muốn nói, nhưng rốt cuộc cô lại kìm nén. Một lần nữa cô ngồi trong phòng, nghĩ về sự khúm núm của mình thật kinh tởm. Trong căn phòng không có lấy một dấu hiệu của ánh sáng cô liên tục lặp đi lặp lại, “Tất cả vì lợi ích của Điện Hạ.” Cô lặp lại nó đến phát điên ngày qua ngày. Thanh quản của cô rã rời, còn cổ họng thì khô khốc; thật tệ hại là cô có thể đã chết. Trong vòng lặp đau đớn đó, cô gái trở nên ghét “Điện Hạ” tới chết. Cô bắt đầu nghĩ thà giết còn hơn là kính trọng hắn.
Qua những lần rắc rối như vậy, niềm vui duy nhất của cô được tìm lại trong những bữa ăn, vì nụ cười của những đứa trẻ khác cũng đã biến mất. Cô gái, không cười, chia sẻ niềm vui với thức ăn cùng những người khác. Tuy nhiên, vào một ngày mà từ đó trở đi, các bữa ăn trở nên vô vị.
Lũ trẻ được cho uống thứ chất lỏng màu đen. Nó là thứ thuốc tăng cường sức mạnh cơ thể, nhưng cái màu sắc u ám của nó trông như nước bùn. Mặc dù những đứa trẻ khác ngoan ngoãn uống hết, nhưng cô gái không thể chịu được. Không chỉ vẻ ngoài, mà mùi vị của nó còn tệ hơn bất cứ thứ gì cô từng thử qua. Nó có vị như rỉ sắt.
Không muốn uống tiếp, và lắc đầu, cô gái bị tát, và ép phải tống thứ chất lỏng xuống họng. Hơi thở trở nên khó khăn, và cùng lúc đó cô lên cơn buồn nôn dữ dội.
“Vẫn còn quá sớm để từ bỏ. Nó có được pha loãng đến nồng độ quy định không vậy?”
“Có chứ, sẽ không để sai sót nào xảy ra đâu. Những đứa trẻ khác vẫn ổn.”
“…Rất nhiều khác biệt giữa người với người, vậy nên kể cả chúng ta đã tính toán kĩ lưỡng, thì sẽ vẫn có vài dị thường.”
“Tại sao cô ta đứa đặc biệt? Không phải tôi sốc vì mất cô ta đâu…Cũng chẳng còn lí do để cứu nữa, sao chúng ta không dọn luôn đi?”
“Chưa được. Cứ xem xét kĩ đã. Cô ta chắc hẳn không sống nổi đến khi kết thúc bài kiểm ra, nhưng sẽ là bài tham khảo tốt cho ‘Kế Hoạch Bình Minh’ của chúng ta. Không phung phí thì không túng thiếu.”
“Hiểu rồi. Cách li nó, và tiếp tục quan sát.”
Cô gái bước giữa ranh giới của sự sống và cái chết trong ba ngày, thậm chí đã bên rìa vực thẳm địa ngục. Bởi một phép màu nào đó, cô đã sống sót, và từ ngày hôm đó, việc ngừng uống thứ thuốc đen khiến cô nôn ra máu.
Thật không may, cô không cảm bất kì lợi ích nào từ nó. Thay vào đó, cô gái trở nên yếu ớt, và bị gán cho cái tên “thất bại thứ nhất”. Cô không còn có thể nhận ra khuôn mặt của mọi người nếu không thực sự cố gắng. Ít nhất cậu bé số 8 đã giúp cô cảm thấy thoải mái bằng mọi cách cậu có thể.
Cô không biết mình đã dành bao nhiêu năm trong cái nhà thờ thanh bình đó. Lũ trẻ biến mất, và tại nơi đó, số người mới đến gia tăng đều đều theo từng số. Ban đầu chỉ có hơn một trăm người khỏe mạnh, nhưng chúng đã giảm xuống một nửa, và dần được thay thế bằng những khuôn mặt tươi mới. Số lượng của chúng thậm chí lên đến hai trăm khi cô không để ý.
Lũ đứa trẻ mới đến đều đã có tên thay vì số, nhưng trong nhà thờ chúng bị cấm sử dụng chúng. Những người chống đối bị đặt trong căn phòng cô phòng ghét nhất, và trong một hồi, khi đến giờ ngủ, những tiếng khóc không ngớt vang vọng khắp tòa nhà. Thứ âm thanh như vậy khiến cô gái đau buồn; tuy nhiên cuối cùng, lũ trẻ mới đến dần thích nghi. Tiếng khóc buổi đêm dần chuyển thành những tiếng cười nhức nhói. Cô gái cũng tìm thấy được vài niềm hạnh phúc. Lũ trẻ mới đến biết rất nhiều thứ về thế giới bên ngoài. Câu chuyện của chúng lúc nào cũng thứ vị, và cô gái cố gắng khắc sâu mọi chi tiết vào tâm trí mình.
Cậu bé số 123 là tuyệt nhất; với tầm hiểu biết sâu rộng của mình, câu chuyện của cậu luôn thực sự thú vị. Khi giáo viên rời mắt cậu sẽ kể những câu chuyện thần tiên lí thú và tuyệt vời. Qua câu chuyện của cậu, cô dần có cái nhìn tốt về thế giới bên ngoài. Cô không thể nhớ rõ khuôn mặt cậu, nhưng cô sẽ nói cậu là một chàng trẻ mạnh mẽ với nụ cười tỏa nắng.
Số 123, chỉ trong nửa năm, đã dần tiều tụy rồi chết. Đến cuối cùng, tất cả cậu có thể làm là rên rỉ trong đau đớn. Lại một lần nữa không thể nghe câu truyện tuyệt vời. Cô gái cảm thấy kiệt quệ.
Số 150, người chuyển đến phòng số 123 cũ là cô gái trở thành bạn thân nhất của cô. Với một giọng nói run run và khuôn mặt lúc nào cũng trông như sắp khóc, trong suốt thời gian này cô đã trở nên vui vẻ hơn. Trước khi đi ngủ, số 150 thường đọc một quyển sách tranh mà cô lén đem vào.
Cuốn sách mà cô mang theo có một chú mèo với tên kì lạ: Noel. Câu truyện xoay quanh việc nó rời khỏi căn nhà và chu du khắp thế giới như thế nào. Bởi vì cô gái không thể nhận ra chữ viết trong đó, số 150 thường lẻn vào phòng để đọc cho cô nghe mỗi đêm. Cô bò vào trong nệm của cô gái, và hai người đọc truyện cho đến khi chúng quá mệt mỏi để tiếp tục, và ngủ thiếp đi.
Cuốn sách tranh thực sự rất thú vị, điều ngạc nhiên nhất là dù vẫn cùng một cuốn sách, câu chuyện bên trong luôn thay đổi. Một ngày, con người và động vật mà Noel gặp thay đổi, và các địa điểm cũng vậy; một lần khác Noel thậm chí đã đánh bại con quỷ khủng khiếp. Từ những gì cô được chạm vào, cuốn sách có vẻ không đủ dày để chứa tất cả những thứ đó.
Dù câu chuyện có là gì, chúng đều có chung một điều. Không cần biết vấn đề nghiêm trọng nào xảy ra, sẽ luôn có một kết thúc có hậu ở cuối câu chuyện. Cô gái luôn lặng yên theo dõi, sau cùng, những câu chuyện buồn đều thật tẻ nhạt.
Điều thích thú nhất là trong một câu chuyện người bạn quạ của Noel bay về hướng mặt trời. Khi gần đến sát mặt trời, nó bao trùm bởi ngọn lửa, và bị nướng tới chết. Sau khi chết trong ngọn lửa, con quạ biến thành một ngôi sao trên bầu tời. Trong thâm tâm cô cảm thấy hơi ganh tị với con quạ, vì mặc dù không còn cơ thể, nó vẫn có thể tồn tại nhờ tia nắng ấm áp của mặt trời. Cô chắc rằng con quạ đã tìm được niềm hạnh phúc của riêng nó. Với những lời đó, số 150 kêu lên một tiếng bối rối. Suy nghĩ đó có vẻ không bình thường.
Vào một đêm, cô gái tò mò hỏi, “Làm thế nào mà cùng một quyến sách, lại luôn có một câu chuyện khác nhau trong đó.”
“…Đó là vì…nó là quyển sách thần bí. Mỗi lần mình bắt đầu đọc, nó lại tạo ra một câu chuyện mới. Một quyển sách kì diệu”, số 150 mỉm cười khi cô trả lời.
Cô gái đã định hét lên sự kì diệu của cuốn sách quý giá, nhưng ngừng lại khi cô để ý khuôn số 150 trông có vẻ buồn bã. Cô muốn biết tại sao, nhưng không thể vì cô không thấy rõ khuôn mặt cô ấy. Mỗi lần cô đọc chuyện, cô gái bắt đầu ấp ủ một giấc mơ. Như chú mèo Noel, cô muốn tìm niềm hạnh phúc cho riêng mình. Cô hỏi số 150 cách tìm đến hạnh phúc.
“Mình không biết. Nhưng mà, nếu chúng ta có thể sống đủ lâu để rời khỏi nơi này, thì hãy cũng nhau đi tìm nó nhé,”
Cô gái thì thầm, với một cái gật mạnh, “Hứa nhé”, và số 150 cười yếu ớt. Ngày tiếp theo, số 150 chết. Khi cô cố đánh thức cô ấy dậy vào buổi sáng, cô nhận ra cơ thể số 150 đã lạnh đi. Dù cô có lay bao nhiêu lần, số 150 sẽ không bao giờ mở mắt. Khi xông thẳng tới chỗ giáo viên, cô mới biết được, gần đây số 150 không hề ăn gì.
“Là lỗi của ông. Là ông khiến cô ấy uống cái thứ màu đen kì lạ đó.”
“…Không cuộc thử nghiệm nào mà có thất bại. Đôi khi, những vật hi sinh là điều kiện để tạo ra một thứ tốt hơn.”
“………Vậy thì ông cũng chết luôn đi…”
“………..”
Cô gái đằng đằng sát khí nhìn thẳng vào hắn ta. Cô nghĩ sẽ lại bị đập cho một trận như mọi lần, nhưng giáo viên của cô rời đi mà không nói một lời.
Đêm hôm đó, khi hướng về phía nhà vệ sinh, từ một căn phòng ánh sáng thoát qua khe cửa, cô nghe thấy một giọng nói.
“Điện Hạ muốn có báo đầy đủ về cuộc thử nghiệm và một cuộc điều tra chính thức. Là thanh tra, tôi sẽ làm báo cáo.”
“Tôi sẽ xác nhận lại cho, vậy nên ngài không phải lo lắng đâu.”
“Tôi muốn biết tại sao ông cứ muốn can thiệp vào bản báo cáo của tôi vậy. Đây rõ ràng là lạm dụng quyền lực.”
“Đừng nói vậy; chúng ta vẫn làm theo kế hoạch thế nên tôi nghĩ làm báo cáo sẽ rất thuận tiện.”
“Vậy có được không? Đừng làm tôi cười như vậy. Vài tháng trước, số người chết tăng lên đột ngột. Ồ, nhưng mặt khác, ông lại có một vài kết quả khá nhục nhã đấy!”
“Tôi e rằng chúng tôi sẽ không đồng ý, ngài thanh tra. Bình Minh của tôi vẫn tiến triển tốt. Sự kì vọng Điện Hạ sẽ không bị phản bội. Nếu tận dụng những gì đang có, chúng ta có thể dễ dàng đạt được mục tiêu tiếp theo.”
“Tôi rất tiếc, nhưng điều đó là không thể. Tôi có thể sẽ không nhận ra vài chi tiết sai lệch chỉ trong một cuộc điều tra ngắn, nhưng một trong số những thuộc hạ của ông đã cung cấp bằng chứng.”
“…Tôi rất tiếc, nhưng chúng tôi không thể giữ ông lâu hơn nữa. Đây là kết thúc cho sự can thiệp bừa bãi của ngài.”
“Ông đang lãng phí mạng sống của những đứa trẻ đấy, và bên cạnh đó, trò lừa dối Điện Hạ phải kết thúc. Ông sẽ lãnh hoàn toàn trách nhiệm vì chuyện này.”
“Đừng nghĩ ngươi có thể rời khỏi đây, tên đạo đức giả. Đồ khốn nhà ngươi cũng như bọn ta thôi. Bao nhiêu đứa trẻ có mạng sống bị lấy mất khỏi đây? Ngươi nghĩ có thể xử lí chúng đòn đánh cuối cùng bằng cách tạo ra những sự hi sinh vô nghĩa, ta không thể hiểu suy luận của ngươi. Dù ngươi có làm gì, hay hỏi ai, chúng luôn nói cuộc thử nghiệm phải được hoàn thành.”
“Dù sao thì, ông đã bị bắt. Chống cự, hay quá khích đồng nghĩa với…”
“…Bình minh của ta, kế hoạch tuyệt vời của ta sẽ không bị cản đường giai đoạn cuối này được!”
Mặc dù giọng nói giận giữ có thể nghe được từ các phòng giáo viên, không một ai trả lời. Hàng loạt những âm thanh dồn dập, rồi tiếng đổ vỡ, theo sau là vài tiếng thét, đến cuối cùng, mọi thứ ngừng hẳn.
********************************************
Để không bao giờ quên số 150, cô gái giữ cuốn sách tranh của cô như kỉ vật. Một kho báu mà không bao giờ muốn đánh mất. Chỉ cần có nó, số 150 sẽ mãi sống trong tâm trí cô. Không gì có thể bị rửa trôi trong cơn mưa.
Nói vậy, sau vài lần, cô gái chẳng muốn làm gì. Đó là điều đau đớn nhất mà cô từng trải qua trong đời. Cô không còn một người bạn nào để kể cho cô nghe mỗi đêm, và không còn có thể chia sẻ nụ cười của mình. Tuy nhiên, cô không có ý định từ bỏ lời hứa với số 150; lời hứa mà số 150 không thể giữ. Như chú mèo Noel luôn gặp rắc rối khi không hoàn thành lời hứa, cô gái quyết tâm sẽ bảo vệ lời hứa của mình với số 150. Tuy nhiên, trước khi có thể tìm kiếm niềm hạnh phúc ở thế giới bên ngoài, đầu tiên cô phải rời khỏi nơi thân thuộc này.
Mỗi khi có cơ hội cô hỏi các giáo viên, những người lính đồn trú, và kể cả những đứa trẻ khác, “Làm thế nào để một người tìm kiếm hạnh phúc?
”Những đứa trẻ khác thực sự không biết, và trở nên bối rối. Các giáo viên đưa tay lên trời, và cho rằng, “Nếu ngươi dâng hiến chính mình cho Điện Hạ, những điều hạnh phúc sẽ đến với ngươi”, và, “Một khi Kế Hoạch Bình Minh hoàn thành, ngươi sẽ có thể bước đi trong niềm vinh dự to lớn nhất.”
Toàn những thứ vô dụng, cô gái nghĩ, nhưng vẫn lịch sự gật đầu trước câu trả lời của họ. Cô không có thời gian để suy nghĩ về chúng.
Dù cho cô đã nghe bao nhiêu câu chuyện thú vị, không một đứa trẻ nào biết câu trả lời cho câu hỏi của cô. Vậy cô tìm được gì, là rất nhiều trong số chúng sẵn sàng chia sẻ khát vọng của cô.
“Nếu chúng ta được ra ngoài, tớ chắc là sẽ muốn đi tìm niềm hạnh phúc cùng cậu. Nếu cậu đồng ý, sẽ ổn không khi tớ đi cùng cậu?”
Sau khi cậu bé số 8 nói vậy, rất đông những đứa trẻ khác hùa theo khi chúng túm tụm quanh cô gái người chấp nhận chúng bằng một nụ cười. Bất kể có bao nhiêu bạn đồng hành tham gia cùng, cô không giờ cảm thấy bực tức. Cô xử lí tình huống hoàn toàn theo cảm tính. Số lượng của chúng chỉ còn năm mươi, nhưng lũ trẻ đứng cùng cô trở thành những người bạn thực sự. Trong thâm tâm, cô gái thực biết ơn.
Ngày cuối cùng đã đến: ngày cuộc thử nghiệm đi đến kết thúc, những đứa trẻ sống sót sẽ được đặt tên trong niềm vinh hạnh của Điện Hạ. Cậu bé số 8, với sự tuyệt vọng để sống sót, nắm chặt tay cô. Đương nhiên, cô gật đầu lại quả quyết. Nhìn ra, tất cả những học sinh khác cũng đều đảm bảo điều đó.
“Mọi người chú ý! Mọi người sống được đến ngày hôm nay đã là rất tốt. Giai đoạn cuối cùng của Kế Hoạch Bình Minh sẽ được thực hiện. Những người sống sót qua bài kiểm tra cuối cùng này, sẽ là số ít ỏi có sức mạnh vượt xa khả năng con người. Ta không có nói quá nếu gọi những người vượt qua bài kiểm tra này là: 'hiện thân của mặt trời' ", với khuôn mặt mệt mỏi, người giáo viên bắt đầu bài diễn thuyết.
Cô không biết tại sao người giáo viên lại mệt mỏi đến vậy. Lúc đầu đã có rất nhiều giáo viên, nhưng giờ chỉ còn lại mình hắn ta. Khuôn mặt tả tơi, và tóc tai lù xù. Đôi mắt trở nên hốc hác, và cơ bắp thì biến mất đến độ chỉ còn da bọc xương. Chiếc áo choàng của hắn đã từng một thời trắng muốt, mà bây giờ lốm đốm những vết đỏ rực đó đây.
“Kế Hoạch Bình Binh không phải là một thất bại. Đừng để những anh chị em của các ngươi hi sinh vô ích; các ngươi phải sống sót. Kế…Kế hoạch của ta không phải là một thất bại, và các ngươi chính là minh chứng cho sự thật này. Bình Minh của ta đã đến!”
Người giáo viên, trong sự kích động của mình, rót một cốc nước đen. Vẫn một màu đen không thể sánh được; đen thực sự đến độ có thể thấy rõ, kể cả với cô gái tầm nhìn của cô cứ dần thu hẹp lại.
“Cuối cùng, ta sẽ uống cùng các ngươi một chén. Với một tinh thần chung ta cống hiến điều đó cho ‘dòng máu mặt trời’, và sẽ là niềm vinh hạnh vĩ đại nhất của ta để trực tiếp nếm thử nó.”
Người giáo viên, nhăn mặt nặn thành một nụ cười ngạo nghễ, nâng chiếc cốc tù đọng. Lũ trẻ cũng nâng cốc theo.
“Để chúc mừng sự thành công của Kế Hoạch Bình Minh, và hơn nữa để cầu nguyện niềm vinh hạnh với Đế Quốc Horsheido…Chúng ta uống!”
Người giáo viên uống đầu tiên, đôi mắt hắn nhắm sẵn, và như vậy, lũ trẻ làm theo. Cô gái chần chừ lẩm bẩm ‘chúc mừng’, và uống như đang thèm khát, tự nhủ bản thân đây cái này là cho lần cuối cùng. Bên bờ của sự tự do, cô cố chịu đựng.
“…ah…”
Lý do cô không muốn uống ngay lập tức là đây. Cô cảm thấy bỏng rát trong bụng, và sau đó, không chỉ bụng, mà cả cơ thể cô như bắt đầu bừng cháy. Người giáo viên ngã sấp mặt, và đang hét lên đau đớn. Lũ trẻ cũng vậy, tất cả đều đổ sụp. Cô gái cũng cố hét lên, nhưng cơn đau quá khủng khiếp, không tiếng ồn nào có thể thoát ra. Cô ho ra một thứ đỏ chói, và dòng chất lỏng bí ẩn chảy xuống từ hai mắt và mũi cô.
Cô nghe thấy tiếng ồn lớn, và trước mắt cô, ngọn lửa đỏ rực đang nhảy múa. Nó khác hoàn toàn với những tia nắng mặt trời, và không hề dễ chịu chút nào.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô gái ngay lập tức hiểu rõ. Cô cảm thấy cái chết hiện ra lờ mờ bên trên họ trong khi ý thức của cô dần biến mất. Trước khi bóng tối sụp xuống, một thứ đỏ sẫm ―― lóe lên, nhưng các giác quan của cô gái đã quá chậm chạp để hoàn toàn nhận ra nó.
Bởi một thứ lạnh lẽo va vào má, cô gái mở mắt. Khu vực xung quanh tối thui, và cô không biết đây là đâu. Tiếng vo ve inh tai, và tiếng nước chảy có thể nghe thấy. Trong khi cố gắng di chuyển, một thứ gì đó mềm mềm, và một một thứ khác cứng đờ phá hỏng sự nỗ lực của cô. Vì không còn cách nào khác, cô xô mạnh chúng hết sức có thể, và bò lê dưới chúng hướng về phía ánh sáng lờ mờ. Thứ gì đó bám vào tay cô, và cô hét lên hoảng sợ. Như một con kiến bò ra khỏi tổ, cô vì một cách nào đó trượt ra khỏi đó. Trong hơi thở nặng nề, cô gục xuống vì kiệt sức tại đấy.
Trong cơn mưa nặng hạt, mặt đất trở nên lầy lội, và những viên đá sắc nhọn đâm vào da thịt cô gái. Cơn mưa rét buốt xối xả dội xuống từ trên cao, hút lấy thân nhiệt của cô. Trong khoảnh khác cô đứng dậy để tránh mưa, và khi quan sát xung quanh, cô biết đích xác mình đang ở đâu.
Lúc đầu cô còn không hiểu, nhưng trong chiếc hố có vài xác chết. Nhìn gần hơn, cô thấy một số khuôn mặt quen thuộc.
Có phải lũ trẻ từ nhà thờ được chôn ở đây?
Những cái xác lâu ngày chỉ còn lại bộ xương, nhưng những cái mới vẫn chưa mất hình dạng gốc của nó. Đống thi thể bị những con giòi đục thủng lỗ chỗ, và tiếng vo ve cô nghe thấy là từ những con ruồi.
“…”
Cô gái khiếp đảm, và lùi lại, chân cô chạm phải một ngôi mộ khác. Cảm thấy thứ gì đó mềm mềm, cô bất giác bật nhảy. Thứ cô dẫm lên là thi thể một bé gái. Khuôn mặt đã mục rữa một nửa, nhưng cô đã thấy nó từ trước; là số 150.
Khuôn mặt duy nhất cô có thể nhận ra rõ ràng là số 150 vì họ đã rất thân thiết. Không dễ chịu gì khi cô nhấc chân và vài mảng thịt của cái xác tróc ra khỏi cánh tay trái. Miếng thịt và da tay nhớp nháp, mang theo một cảm giác bí hiểm đến đáng sợ, nhưng cô gái không thể khiến mình gạt nó đi.
“Có vẻ chúng ta không thể rời khỏi đây cùng nhau nữa.” cô gái lẩm bẩm trong khi phủi sạch cánh tay, thứ bị vỡ vụn bay đi.
Dòng nước ấm trào ra từ đôi mắt cô gái.
Mình sẽ đi tìm niềm hạnh phúc mà cậu đã không thể.
Nghĩ vậy, cô gái cầu nguyện bên cạnh ngôi mộ trong khi khóc lóc. Cô hét lên, và khóc, và khóc nhiều hơn nữa. Tiếng khóc của cô lạc lõng trong cơn mưa dữ dội.
Khóc đến khi họng trở nên đau rát, cô gái một lần nữa lấy lại ý thức. Cô nhìn xung quanh. Lau nước mưa khỏi mặt, cô đứng dậy.
“Mình đã sóng sót. Mình là người duy nhất sống sót.”
Cô gái đang khóc bật cười. Những cảm xúc của cô vượt qua nỗi sợ cũng như sự đau đớn, và một tâm trạng khác dần hiện lên trong cô. Đó là niềm vui.
Mình đã sống sót để tìm cách có được hạnh phúc; để giữ lời hứa với mọi người. Mình là người duy nhất có làm được điều đó lúc này.
“……………”
Từ ngực mình, cô lôi cuốn sách tranh quan trọng nhất ra. Cơn mưa và bùn đất khiến nó nhàu nát. Cô nhìn vào thi thể số 150. Hơn là bỏ cuốn sách lại đây, cô thấy tốt nhất là giữ nó bên người.
“…Tên. Mình nên làm gì với cái tên nhỉ?”
Một khi cô sống sót, giáo viên sẽ cho cô một cái tên; tuy nên, giáo viên cuối cùng chắc hẳn đã chết, mà cũng chẳng quan trọng. Cô không hề thấy buồn cho hắn. Cô không thể tha thứ bất kì ai đã bỏ mặc ngôi mộ, một cô gái vẫn chưa chết.
Kẻ không giữ lời chỉ là rác rưởi, vậy nên lời nói của chúng không thể khiến ta lung lay. Ai thèm làm việc cho Điện Hạ cơ chứ?
Cô gái hét lên từ tận đáy lòng.
Sau khi khóc thêm một hồi, cô gái nằm xuống bên cạnh ngôi mộ, và mặc cho bị phủ kín trong bùn, nghĩ xem cái tên của mình nên là gì.
“Noel?”
Cô gái mở cuốn sách tranh của số 150 ra. Dù đã bị mờ đi, hình ảnh một con mèo đội mũ vẫn còn rõ nét.
“Noel… Đúng rồi, mình sẽ chọn nó. Tên của mình, từ giờ trở đi sẽ là: Noel.”
Cô gái tự gọi mình là Noel. Chú mèo đội mũ với cái tên kì lạ đã chu du rất nhiều nơi, và luôn tìm được một kết thúc có hậu. Cô gái mạnh mẽ cảm thấy: Giống Noel, mình sẽ tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Mình không còn là số 13 nữa. Mình là Noel.
Với một cái gật đầu, cô múc bùn bằng cả hai tay, và chôn lại những người bạn của mình. Khiếu thẩm mĩ thật thảm hại nếu bỏ những thi thể phơi ra trên cánh đồng như này, không chỉ thế, cô làm vậy vì họ là những người bạn tốt. Khi vừa kết thúc công việc của mình, mưa ngừng rơi, và tại nơi đó, mặt trời tròn trịa yêu quý của Noel mọc trên bầu trời.
Noel mệt mỏi, trong hơi ấm của mặt trời, quyết định ngủ lại đây.
“Những ngày bầu trời trong xanh thật là thích. Sau cùng, nó sưởi ấm cơ thể cũng như tầm hồn, nên mình chắc rằng mọi người cũng sẽ chấp nhận nó.”
Trong khi Noel khẽ mỉm cười, cô chậm rãi nhắm mắt.
Mình sẽ tìm đường dẫn tới hạnh phúc, và cho họ thấy trái tim thanh bình của mình. Để rồi họ có thể yên nghỉ. Xin hãy đợi một chút nữa thôi.
Dù cho có lặp bao nhiêu lần, khi cô cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ, Noel yên lặng