Thứ đó từ từ thức tỉnh......... không, nó không thức tỉnh. Bởi vì thứ đó luôn luôn duy trì ý thức của nó.
Tuy nhiên, giờ đây nó đang mãnh liệt lộ diện.
Nó chỉ có một mục đích-
Giết.
Đó là tất cả.
Dù cho có bao nhiêu con mồi đi chăng nữa.
Tuy nhiên, nó hiểu rằng chém giết lung tung là không được.
Do đó, nó phải chọn.
Nó phải chọn con mồi.
Nhưng, không có tiêu chuẩn để chọn.
Nếu được hỏi tại sao, đó là vì đối với thứ đó tất cả con mồi đều giống nhau.
Muốn giết.
Không cần phải thay đổi mục tiêu.
Thế thì, chỉ còn một điều phải lo thôi.
Làm sao để chém giết đàng hoàng mà vẫn giấu được bản thân.
Miễn giải quyết được chuyến đó thì con mồi là kẻ nào cũng không thành vấn đề.
Và như vậy, tới lúc để chọn con mồi rồi......... và khẩn trương giải quyết sau khi chắn chắn có thể giết được.
Nó di chuyển.
Và di chuyển.
Và di chuyển.
Rồi nó tìm thấy.
Sau đó, giết.
“Nạn nhân thứ ba đã xuất hiện.”
Đây là điều đầu tiên Akane nói khi họ gặp ả bên ngoài ngôi nhà như thường lệ. Tâm trí của Tooya đóng băng một lát. Ai đó đã chết. Nhưng cậu không thể phản ứng ngay lập tức, đó hẳn là chuyện liên quan tới cậu......... sau khi nhận ra điều đó, cảm giác tự hận bản thân lan ra từ ngực cậu. Tới lúc này vẫn nghĩ vậy.
“Ai là người chết ne?”
Thế nên, Kuroe là người hỏi.
“Asaki Yuri.”
Chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó trước đây.
“Xuất thân của cổ?”
Tooya cuối cùng cũng lên tiếng.
“Mi đã gặp nó trước rồi.”
Tooya có thể tưởng tượng được câu chốt của cô ta là gì.
“Một kẻ trong nhóm bắt nạt Kuromine Mashiro.”
“………Ra vậy.”
Tooya không thể tả lại khuôn mặt của năm kẻ đó trong đầu ngay được. Cậu không thể biết được kẻ nào đã chết chỉ với một cái tên được. Tooya không có ấn tượng gì với họ...... nhưng cậu vẫn cảm thấy trống rỗng trong lồng ngực mình.
“Vụ giết người diễn ra vào khoảng 11 giờ tối, phía sau một con hẻm của một con đường đông đúc. Có vẻ như con nhỏ đó ra ngoài sau khi về nhà từ trường học, rồi bị tấn công sau khi tách khỏi bạn mình.”
“Không có manh mối nào để truy ra tội phạm sao?”
Kuroe hỏi.
“Không.”
“Hoàn toàn không?”
“Ừ, không có nhân chứng vật chứng gì......... giống như hai trường hợp trước đó.”
“Hmm.”
Kuroe đưa tay lên cằm mình.
“Còn về Kuromine Mashiro lúc bấy giờ?”
“Dựa trên báo cáo thì nhỏ đó không hề rời khỏi nhà.”
Thế tức là Mashiro không liên quan đến vụ việc này. Cô bé không thể giết người nếu vẫn ở trong nhà khi sự việc xảy ra.
“Để ta hỏi câu này, nhỏ đó không ra khỏi nhà là điều duy nhất ngươi xác nhận được sao?”
“Ờ.”
“Tức là ngươi vẫn không rõ được là nhỏ đó có ở trong nhà hay là không, phải chứ?”
“Ờ Ờ.”
Akane gật đầu trả lời câu hỏi hai của Kuroe. Ngay cả Tooya cũng hiểu Kuroe đang cố nói gì.
“Tức là Mashiro ra khỏi nhà bằng cách tránh giám sát?”
“Ờ.”
Akane gật đầu.
“Có khả năng là nhỏ đó sử dụng phép thuật ẩn hình.”
Tooya nghe thấy từ đó trước rồi.
“Vậy có nghĩa đó là phép thuật có thể xóa bỏ sự hiện diện?”
“Họ vẫn có sự hiện diện ne. Nhưng không phải là không thể đối với một người thi triển xuất sắc trong việc sử dụng phép thuật này để ám sát ai đó ngay chính diện mà không một ai biết. Ngay cả đối với một người thi triển có khả năng trung bình, thì việc họ ẩn giấu khỏi một người bình thường là chuyện đơn giản.”
Kuroe quay lại nhìn Akane sau khi nói như vậy.
“Kẻ phụ trách giám sát thì?”
“.......chỉ là một người bình thường.”
Akane trả lời với giọng yếu ớt.
“Tên khốn Tanaka đó nói là Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật lúc này thiếu người. Những nhân viên biết phép thuật chỉ có vài người.......Nên mấy kiểu công việc này sẽ được giao cho những người không có năng lực đặc biệt.”
Một người bình thường có thể xử lý nhiệm vụ giám sát miễn là họ học các kỹ thuật. Nhưng không ổn đối với một số nhiệm vụ đòi hỏi người đó phải có khả năng đặc biệt để xử lý. Đó là lý do nhiệm vụ như giám sát chắc chắn sẽ được giao cho những người không có năng lực đặc biệt.
“Nói cách khác, nhỏ đó có thể tránh khỏi sự giám sát nếu sử dụng phép thuật ẩn mình ne.”
Thế thì cô bé có thể trở về nhà sau vụ giết người như không có gì xảy ra.
“Đúng rồi.”
Akane đồng ý không phản đối.
“Đợi một chút.”
Do đó Tooya gián đoạn.
“Có gì sai ne?”
“Không, có vẻ như Mashiro được giả định là tội phạm rồi sao?”
“Vậy ư?”
“Vậy mà.”
Ít nhất Tooya có thể hiểu họ đang nói gì.
“Mặc dù Kuroe nói có lý... nhưng khả năng Mashiro vẫn ở trong nhà cao hơn phải không?”
Mashiro lẻn ra khỏi nhà bằng cách sử dụng phép thuật ẩn mình sẽ là một kết cục có thể xảy ra nếu ta xem xét bằng cách sử dụng kiến thức tổng quát.
“Vẫn chưa xác nhận được rằng Mashiro sở hữu quỷ kiếm...... và cánh tay em ấy bị thương. Cô nghĩ rằng cô bé có thể giết ai đó trong tình trạng đó sao?”
“Mà, chủ nhân nói cũng có lý.”
Kuroe đồng ý thẳng thắn. Nhưng cô nàng vẫn tiếp tục nói.
“Nhưng chủ nhân cũng đồng ý với tôi rằng vẫn có chút đáng ngờ phải không nè?”
“Chuyện đó.......”
“Nạn nhân thứ hai và thứ ba trong vụ việc này có liên quan đến Mashiro ne. Nhỏ đó có mặt trong hiện trường quỷ kiếm biến mất...... ...... có rất nhiều lý do khiến nhỏ trở thành kẻ tình nghi.”
“Nhưng, không có bằng chứng nào.”
“Cũng không có bằng chứng nào chứng minh nhỏ không thuộc diện tình nghi ne?”
“..........”
Có thể Mashiro là tội phạm nếu cô bé sử dụng cái gì đó ngoài ý thức chung......... và những gì đang xảy ra lúc này đã vượt quá ý thức chung rồi.
“Tình hình hiện nay là 50-50, không nghiêng về phía nào cả.”
Dù có ở bên nào thì khả năng có thể vẫn không được loại bỏ.
“Và công việc của chúng ta là tìm ra bằng chứng đúng không?”
“……….Ah ah.”
Tooya gật đầu.
Tuy nhiên, bằng chứng đó nghiêng về một phía.
---
Tooya cảm thấy trường học ồn ào hơn bình thường sau khi cậu đến. Từ những gì Kuroe nghe, như đã đoán, là về việc Asaki Yuri bị giết. Mặc dù trường hợp này vẫn chưa được thông báo, nhưng tin đồn lan truyền từ đâu đó. Chuyện sẽ khác nếu xảy ra ở nơi xa, nhưng suy cho cùng thì vụ giết người này xảy ra gần đây.
Trường học càng ồn ào hơn thường lệ, tựa như có một bầu không khí ảm đạm bao trùm vậy.
Tuy nhiên, cô bé biểu lộ một vẻ mặt tươi sáng trái ngược với bầu không khí.
“Hôm nay thời tiết cũng thật tuyệt vời!”
Tooya và Kuroe không đến lớp học của Mashiro để gặp cô bé. Việc này là bởi vì họ nhận được một tin nhắn đề gặp nhau trực tiếp trên sân thượng từ Mashiro. Mashiro nói trong tin nhắn rằng hai người từ nhóm bắt nạt mình đã vắng mặt, nên không cần phải lo nữa. Do đó Tooya và Kuroe đang chờ Mashiro ở trên sân thượng......... chỉ là Mashiro trông rất năng động khi cô bé đến.
“Eh, cánh tay đó ......”
Tooya chỉ vào cánh tay cô bé, băng tam giác lấn trước đã biến mất. Mashiro di chuyển cánh tay phải như không có gì xảy ra.
“Ah, cái này à? Em cảm thấy rằng nó không còn đau nữa khi thức dậy sáng nay...... hình như nó đã được hồi phục!”
“Phục hồi nhanh quá......”
Không thể nào phục hồi từ gãy xương chỉ trong một ngày...... có lẽ là cô bé giả vờ bị thương. Nhưng thế thì chẳng có lý do gì để băng bó chỉ trong một ngày. Làm thế sẽ làm cô bé trong đáng ngờ hơn.
[Nó đã nhận được điều trị từ một bác sĩ chỉnh hình dựa trên báo cáo giám sát. Gãy xương là thật.]
Akane nói như thể cô ta nhận ra nghi ngờ của Tooya. Nếu là vậy, thì gãy xương của Mashiro thực sự hồi phục chỉ trong một ngày.
“Nên là hôm nay em có thể ăn trưa bình thường.”
“Ra-ra vậy........tuyệt thật đó.”
“Vâng.”
Mashiro gật đầu hạnh phúc.
“Nhưng em cảm thấy hơi buồn khi Kamisaki-senpai không cần cho đút cho em nữa...... ah, Oogami-senpai sẽ tức giận nếu em nói mấy câu như vậy ne.”
Mashiro vừa mỉm cười vừa nói.
“Nè......... có chuyện gì tốt xảy ra à?”
“Sao anh lại hỏi vậy?”
Cô bé nhìn Tooya.
“Không, nó chỉ là em trông tràn đầy năng lượng hơn bình thường.”
“Thật sao?”
“........Ừ.”
Mashiro vừa vô thức nghịch tóc mình vừa suy nghĩ gì đó.
“Nếu phải nói thì, em cảm thấy vui mừng khi thức dậy sáng nay........ có lẽ bởi vì cánh tay của em đã được hồi phục chăng?”
Có vẻ như cô bé cũng không biết.
“Sao chúng ta không ăn trưa trước đi? Giờ nghỉ trưa không có lâu đâu.”
“Đúng rồi!”
Mashiro hăng hái chấp nhận đề nghị của Kuroe và đưa tay vào hộp bento.
Sau khi Mashiro năng động ăn xong bữa trưa của mình, cô bẻ ngủ như thể bị ngắt kết nối từ ý thức của mình....... Ngủ ngay lập tức như trước, trông như cô bé sẽ không thức dậy dễ dàng.
Rồi cô bé thức dậy chỉ khi mặt trời lặn, Mashiro xin lỗi Tooya và Kuroe đã đợi cô bé và trở về nhà.
“Kuroe...... cô nghĩ sao?”
“Hmm, vậy chủ nhân nghĩ sao?”
Kuroe hỏi lại cùng một câu cho Tooya.
“Tôi là người hỏi trước.”
“Thế thì tôi nghĩ giống như chủ nhân đã nghĩ.”
Đôi môi của Kuroe hơi cong nhẹ, lộ ra một nụ cười tinh nghịch.
“Chủ nhân có sở thích muốn mọi người nói lên suy đoán của họ và nó phải trái với những gì ngài mong đợi ne........ nhất là mấy chuyện hiển nhiên này.”
“........”
Tooya bị nói trúng tim đen bởi Kuroe nên khép miệng lại.
“Mashiro, em ấy trông rất đáng ngờ.”
Tooya nói với vẻ khó khăn.
“Vâng, ở mức rất rõ ràng ne.”
“……..Ah ah.”
Từ sự hồi phục của cánh tay tới sự phấn khích, cả sự thiếu ngủ mà cô bé có nữa.
“Chủ nhân không đề cập về cô gái chết trước Mashiro ne.”
“..........”
Mashiro nói không ngừng nghỉ trong giờ nghỉ trưa hôm nay... nhưng họ không đề cập đến bất cứ điều gì về Asaki Yuri. Không thể có chuyện Mashiro chưa nghe về vụ án vì nó náo động khắp cả trường........ Có lẽ Mashiro đã thành trung tâm của sự chú ý trong trường học.
Tooya có thể đề cập đến các vấn đề liên quan đến Asaki Yuri bất cứ khi nào cậu muốn......... cuối cùng Tooya đã không nói điều đó. Cậu không phải sợ kích thích sự phấn khích của Mashiro......Mà là sợ rằng có thể sự phấn khích của cô bé sẽ không chấm dứt ngay cả khi cậu đề cập đến điều đó.
“Mà, điều đó có nghĩa là khả năng đã nghiêng về một bên ne......”
Kuroe nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó bên cạnh mình...... Không có gì ở đó cả. Nhưng Kuroe chỉ nhìn chằm chằm vào đó và nói gì đó.
“Ngươi nghĩ gì ne?”
“Chặc.”
Akane xuất hiện cùng với tiếng tặc lưỡi.
“Eh!?”
Tooya ngạc nhiên.
“Đó là một phép thuật ẩn mình.”
Kuroe nói vậy.
“Không ngờ ngươi thực sự chứng minh cho chủ nhân chẳng biết gì về nó, thật là chu đáo ne.”
“.......Ta chẳng có chút ý định nào như vậy cả.”
“Vậy sao ngươi lại làm thế?”
“........”
“Hay là ngươi muốn thử xem liệu ẩn giấu của ngươi có thể qua được mắt ta chăng?”
Kuroe nhìn cô ta với một nụ cười chế giễu.
“Chặc.”
Akane tặc lưỡi.
“Vậy, ý kiến của ngươi là gì? Quý cô cố vấn.”
“Nhỏ đó có tội.”
Akane trả lời ngay.
“Khả năng là quá cao.”
“Ờ.”
Kuroe đồng ý với Akane.
“Nhưng đó đâu phải kết quả tồi với chủ nhân ne.”
“?”
“Nếu mà Mashiro dùng thanh kiếm theo ý mình thì thật khó tưởng tượng là nhỏ lại để lộ ra một điểm sơ hở rõ ràng như vậy.”
Vì thế mà cô bé bị coi là đáng ngờ
“Vậy Mashiro bị kiểm soát bởi quỷ kiếm?”
“Hoàn toàn có thể ne.”
Tooya cảm thấy yên tâm khi nghe thấy lời khẳng định đó........ nhưng một câu hỏi khác xuất hiện.
“Nhưng nếu là vậy......... thì tại sao những kẻ bắt nạt Mashiro lại bị như vậy?”
Sẽ là trùng hợp nếu chỉ có một người, nhưng hai người đã bị sát hại lúc này. Tất nhiên ý định giết người đã được xem xét. Tuy nhiên, nếu những gì Kuroe nói là đúng, rằng Mashiro đã được kiểm soát bởi thanh kiếm quỷ, thì thanh kiếm quỷ sẽ là người chọn người để giết.
“Có hai khả năng.”
Akane trả lời câu hỏi của Tooya.
“Đầu tiên có thể là Kuromine Mashiro sử dụng thanh kiếm theo ý của mình.”
“Nhưng chuyện đó…….”
“Con quái vật đó nói chỉ là có khả năng, chưa được xác nhận. Có thể là Kuromine Mashiro chỉ là một đứa ngốc đơn giản. Tâm trí con người sẽ rất đơn giản khi họ có được sức mạnh.”
Tooya cảm nhận được ánh mắt của Akane ngụ ý ‘tên nhóc mi cũng thế.’
“Một khả năng khác là Kuromine Mashiro ảnh hưởng đến quỷ kiếm một cách vô thức. Ngụ ý rằng quỷ kiếm ảnh hưởng đến nhỏ đó có thể theo hai cách, một kẻ giết người một cách ngẫu nhiên và một kẻ khác đang giết người bí mật vì mục đích giết nhiều người hơn. Cái trước làm những gì mình muốn, còn cái sau thì đi chém giết mà giấu đi hiện diện. Tức là nhỏ đó đã chọn mục tiêu mà không để ý thấy.”
“Vậy tức là mục tiêu được Mashiro chọn một cách vô thức?”
“Đúng thế. Ai cũng được nếu có thể giết mà không bị chú ý—cũng tức là giết ai cũng được miễn là đáp ứng đủ điều kiện. Nếu quỷ kiếm gặp mục tiêu được Kuromine Mashiro vô thức quyết định, thì cũng không lạ nếu nó đi tìm chúng.”
“........”
Nhưng, nếu đó là sự thật thì Mashiro đã phạm tội...... sự thật về việc cô bé bị bắt nạt không thể thay đổi dù cho cô bé có tỏ ra vui vẻ tới đâu. Không có gì ngạc nhiên nếu Mashiro ghét những kẻ bắt nạt, thậm chí có thể cô bé cũng nghĩ tới giết chúng...... nhưng chỉ tới đó thôi. Có lẽ cô bé không có ý định thực sự làm thế. Có lẽ là Mashiro không biết gì cả.
Mặc dù cảm xúc cô bé có không có gì thú vị, nhưng đó là chuyện thường đối với mọi người.
Quỷ kiếm bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc này và giết chúng bằng cách sử dụng thân thể của Mashiro.
Mashiro cũng có tội sao?
“Này Akane.”
“......... Đừng có gọi ta bằng tên.”
“Vậy, Inaba.”
“Chặc.”
Akane trừng mắt nhìn Kuroe.
“Muốn gì hả.”
“Kuromine Mashiro mà chúng ta biết là một cô gái rất vui vẻ......... nhưng nhỏ đó có luôn như vậy sao?”
“Ý cô là sao?”
Tooya không hiểu Kuroe đang cố hỏi gì.
“Không có gì...... Ta nghĩ thế này, có lẽ cô gái đó trở nên vui vẻ sau khi những kẻ bắt nạt mình chết.”
“Gì!?”
“Nhỏ đó nói thế mới nãy phải không? Những kẻ bắt nạt gần đây trở nên căng thẳng hơn. Mặc dù lý do có thể là chúng đang trút bực bội từ cái chết của bạn mình........ nhưng ngài không nghĩ rằng có một lý do thích hợp hơn sao? Ví dụ, bởi vì ai đó trở nên vui vẻ hơn sau khi người bạn của chúng chết, hay gì đó như thế ne.”
Có thể chắc chắn rằng chúng sẽ đánh kẻ đó nếu đó là thật......... dủ cho đó là kết quả của hành vi tiêu cực chúng gây ra.
“Mashiro nói rằng nhỏ không biết tại sao mình phấn chấn. Sao bản thân lại rất vui lúc thức dậy........ có lẽ nhỏ thật sự thực sự không biết tại sao ne. Mashiro cảm thấy hạnh phúc mà không biết lý do. Nếu nhỏ biết thì ít nhất người khác có thể nhận thấy rằng nhỏ đang che giấu gì đó.”
Dù cho chúng là kẻ bắt nạt Mashiro, chúng vẫn sẽ tức giận khi mà ai đó vui vẻ sau khi bạn chúng vừa mất, được cho là vậy.
“Mặc dù chỉ là vô thức, nhưng cơ thể nhỏ đã gây án ne. Dù cho ý thức không biết, nhưng tiềm thức có thể cảm nhận được--những kẻ gây hại tới nhỏ đã biến mất. Đó là lý do nhỏ gây ảnh hưởng tới quỷ kiếm dù trong vô thức.”
Theo thực tế thì Mashiro hẳn phải ngập tràn cảm giác tội lỗi. Nhưng bản thân cô bé không hề biết gì, về lý do tại sao mình có cảm giác mừng vui. Không có cảm giác tội lỗi, thì tự nhiên sẽ có cảm giác hạnh phúc vì những kẻ gây hại đã biến mất....... dù là không biết lý do của chuyện đó.
“Vậy, mi đang cố nói sao gì đây?”
“Ta chỉ phân tích tình huống ne.”
Kuroe nhún vai.
“Không phải công việc của ngươi là cung cấp hướng dẫn sao? Ta thực sự muốn biết trực giác mà ngươi rất tự hào hoạt động như thế nào ne?”
“......”
Akane không nói gì với Kuroe và nhìn Tooya.
“Kuromine Mashiro sở hữu quỷ kiếm, điều đó chắc chắn. Mi phải nghĩ ra cách tìm ra quỷ kiếm. Con quái vật này sẽ có biện pháp sau khi mi làm xong.”
“Tìm quỷ kiếm......”
Tooya liên tục nói những điều cậu thực sự không muốn. Thật dễ dàng để nói ra điều đó...... vấn đề là làm sao cậu có thể tìm ra quỷ kiếm. Nói về nơi nó ẩn mình. Hẳn nó đã ẩn mình ở đâu đó, hoặc nó ẩn bên trong cơ thể của Mashiro......... có lẽ là vế sau. Không thể nào mà cô bé có thể vượt qua được giám sát mà họ lại không nhận thấy liệu quỷ kiếm có ở cạnh cô bé hay không. Hơn nữa, nếu Mashiro để quỷ kiếm ở nhà thì Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật đã tìm thấy nó từ lâu.
không chỉ đơn giản vì người sở hữu nó muốn chém người, nó cũng là một thanh quỷ kiếm với khả năng đặc biệt. Một thanh kiếm không tồn tại trong kỷ nguyên hiện đại này, mà ở thời kỳ Kuroe tồn tại.
“......”
Tooya không thể nghĩ ra một phương pháp hiệu quả. Không có ý tưởng nào xuất hiện trong đầu, và cậu cũng không phải là một người có kinh nghiệm.
Thay vào đó, Tooya có một số suy nghĩ đơn giản.
“Dùng mồi nhử, hoặc cái gì đó tương tự.”
Chi tiết thì, Tooya chưa nghĩ đến. Khoảnh khắc Mashiro thực sự lấy ra quỷ kiếm...... sẽ là khoảnh khắc mà cô bé thực hiện vụ giết người. Nếu ý chí của quỷ kiếm bị ảnh hưởng bởi tiềm thức của Mashiro, thì nó sẽ cắn câu.
“Mặc dù đơn giản, nhưng không phải là một ý tưởng tồi.”
Ấn tượng của Kuroe trông như là ngạc nhiên hơn là ngưỡng mộ ý tưởng của Tooya.
“Vậy ai sẽ là mồi?”
Akane trả lời với một câu hỏi.
“Cái đó…….”
Tất nhiên những người sẽ bị tấn công bởi tiềm thức của Mashiro.......không, có thể là không. Mặc dù ý tưởng sử dụng chúng như là mồi nhử xuất hiện trong tâm trí của Tooya, nhưng tính cách hợp lý của cậu ngay lập tức phủ nhận cảm giác ‘cứ làm thế đi’.
“Chỉ cần dùng bọn đã bắt nạt bắt nạt Mashiro. Vì chúng đã có tiền lệ,nhỏ sẽ hành động miễn là chúng ta chuẩn bị đủ.”
Nhưng Kuroe không nghĩ như Tooya.
“Từ chối.”
Akane từ chối ngay lập tức.
“Tại sao lại không?”
“Không thể đồng ý kế hoạch ngay nguy hiểm cho dân thường.”
Mặc dù Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật không phải là một cơ quan chính thức nhưng nó vẫn là một tổ chức do quốc gia quản lý. Mục đích chính của nó là bảo vệ công dân. Họ không thể kéo những người không liên can vào vụ việc dù chó có chuyện gì đi nữa.
“Mặc dù không quan trọng đối với bọn ta.”
“Không thể.”
“Có lẽ Tanaka sẽ cho phép ne.”
“Ta không phải là Tanaka.”
Họ không có điểm tương đồng nào.
“Hmm, thế thì chúng ta dùng chủ nhân vậy.”
“Eh?”
Tooya choáng váng vì tên mình được nói tới.
“...... Không phải là xác suất quá thấp sao?”
Nói một cách khách quan, dường như Mashiro không ghét Tooya. Khả năng cô bé tấn công Tooya khá thấp, ngay cả khi họ tạo ra một tình huống thuận lợi để cô bé hành động.
“Không hẳn, sẽ có một cách để che giấu vẻ ngoài. Đối với mùi hay gì đó thì tôi có thể sao chép hoàn hảo ne.”
Mặc dù có thể nếu Kuroe muốn làm......... Tooya không thể không nhìn Akane và xin giúp đỡ.
“Được rồi, chấp nhận.”
Cô ta chẳng hề có ý định giúp cậu.
“Thế là đủ. Mi có chết cũng chẳng sao. Sẽ tốt hơn nếu mi chết. Đi chết đi.”
Và cô ta lại nói một chuyện bất hợp lý.
“Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu ta sử dụng trường học. Về những chi tiết trong cuộc chiến, chúng ta sẽ thảo luận sau......... khi nào chúng ta sẽ làm đây?”
“Càng sớm càng tốt. Kỳ thi gần tới rồi, nên các hoạt động câu lạc bộ sau giờ học sẽ bị hạn chế, thật dễ để thoát khỏi đám đông.”
“Ổn thỏa. Ta sẽ liên lạc trước giai đoạn cuối tác chiến.”
Họ đã lên kế hoạch tốt......... Tooya không có cơ hội để nêu lên sự phản đối.
“Nè.”
Akane nhìn Tooya.
“Không còn sớm nữa, chúng ta tốt hơn là nên về thôi.”
“Oh, ờ.”
Xung quanh đã trở nên tối đi.
“Cặp của mi trong lớp à?”
“Ah, cái đó, ờ.”
Cậu ta mang hộp bento của mình như thường lệ. Bởi vì Tooya đã cúp cua tiết học chiều và đợi Mashiro cho đến khi cô bé thức dậy, tất nhiên cặp để lại trong lớp rồi.
“Thế thì, lấy cho con quái vật đó nữa.”
“Eh.”
“Ta chỉ có chút chuyện muốn nói thôi........ chỉ một chút thôi. Sau khi lấy cặp, đi thẳng xuống cầu thang. Nếu là nó, thì sẽ bắt kịp mi thôi.”
“......”
Akane ở một mình với Kuroe......... Tooya vừa nhìn Kuroe vừa lo lắng nghĩ. Kuroe vẫn giữ khuôn mặt tươi cười bình thường. Có vẻ như Kuroe không có ý định phản đối đề nghị của Akane.
“........chỉ cần nói chuyện một chút đúng chứ?”
“Chỉ một chút thôi.”
“………Hiểu.”
Tooya gật đầu và nhìn lại Kuroe.
“Đừng có hành động bừa bãi, đây là mệnh lệnh.”
“Không tin tưởng tôi huh.”
Kuroe bĩu môi cho thấy mình không hài lòng.
“Ngài tin cô ta nhưng không tin tôi ư?”
“......... ..Kuroe.”
“Biết rồi mà.”
Kuroe vẫn cho thấy mình không hài lòng và gật đầu.
Tooya đi xuống sau khi Kuroe xác nhận.
“Vậy, ngươi muốn nói gì đây?”
Khoảnh khắc Tooya rời đi, Kuroe lại cho thấy nụ cười dũng mãnh thông thường.
Ngược lại, Akane trừng mắt nhìn Kuroe như thể không nghĩ gì cả.
“Thật đáng sợ ne ......... yêu cầu ta ở lại đây chỉ để lườm ta?”
Kuroe nhún vai.
“Ngươi nhận thấy bao nhiêu rồi?”
Akane hỏi sau khi phớt lờ sự kích động của Kuroe.
“Tới cuối cùng thì ngươi đã biết bao nhiêu rồi?”
Akane rất tự tin.
“Ý ngươi là sao ne?”
Kuroe nghiêng đầu như thể giả vờ bối rối.
“........Ngươi, biết điều mà bọn ta không biết.”
“Hmm?”
“Nói ra, mọi thứ.”
Akane trừng mắt nhìn Kuroe.
“Điều mà ngươi đang nói là về danh tính thực của quỷ kiếm sao?”
“………Đúng.”
“Ngươi nghĩ rằng ta đang có ẩn ý gì đó sao?”
“Không.”
Akane phủ nhận.
“Chắc chắn là mi đã nói ý kiến của mi và trả lời đúng các câu hỏi......... nhưng, mi không nói tất cả ra. Thực tế là, ngươi biết phương pháp để giải quyết vụ án này phải không?”
“Đánh giá ta quá cao rồi.”
“Không phải đánh giá quá cao......... .đó là trực giác.”
“Hou.”
“Và điều khác là mặt của mi. Tựa như đang cười kẻ địch ngu dốt kể cả khi chúng chẳng biết gì cả.”
“Hiểu rồi, vậy ra mặt của ta trông như thế ne.”
Kuroe mỉm cười.
“Chặc.”
Akane tặc lưỡi
“Vậy mi sẽ nói chứ?”
“Không - thực sự ta cũng không biết gì ne.”
Kuroe cười với ý nhạo báng.
“Muốn ta đánh cho một trận rồi mới nói sao?”
Akane siết chặt nắm tay.
“Ta sẽ gặp rắc rối ne. Do là chủ nhân không cho ta hành động.”
Mặc dù Kuroe trông không có vẻ gì là gặp rắc rối.
“Nạn nhân xuất hiện ngay sau khi cuộc điều tra bắt đầu...... nếu bọn ta giải quyết vụ việc ngay trước đó thì sẽ không có nạn nhân. Nếu kết quả này xảy ra vì mi im lặng, thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho mi.”
“Điều đó cũng không nằm trong danh sách cảm quan thông thường của ta ne.”
Kuroe nói một cách buồn chán.
“Sinh hay tử của con người không quan trọng với ta...... ngươi quên rồi sao? Ta là một con quái vật oh?”
Kuroe tiếp tục với một câu hỏi khác.
“Bên cạnh đó, ngay cả khi ta nói ra, ngươi sẽ tin ta sao?”
“......”
“Ta đã lập giao ước với chủ nhân nên phải nghe lệnh ngài........không có hạn chế khác ne. Ta không có nghĩa vụ đưa ra lời khuyên nào cho chủ nhân. Nếu ngài ấy hỏi thì ta sẽ trả lời, nếu không thì ta không cần phải nói gì cả.”
Mặc dù Tooya đã ra một số lệnh để hạn chế. Nhưng tất cả chúng không liên quan tới tình hình lúc này.
“Đó là tất cả những gì ta có thể nói. Ngươi có thể gọi chủ nhân, người mà bị ngươi xúc phạm ấy và nghiêm túc xin ngài ấy hỏi ta oh?”
Kuroe vừa cười vừa nhìn Akane.
“Yêu cầu ngài ấy ra lệnh cho ta nói ra mọi thứ hay gì đó tương tự.”
“........”
Akane tặc lưỡi, sau đó nhìn chằm chằm vào Kuroe.
“Một ngày nào đó, ta sẽ giết mi.”
“Hy vọng ngươi sẽ không là kẻ phải chết ne.”
Và họ rời đi.
♦
“.........Vậy, trong ngày hôm đó, các sĩ quan Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật là tạo nên một kết giới ngăn chặc người ngoài xăm nhập. Bằng cách đó sẽ không có sự can thiệp từ bên ngoài.”
“Hmm, sau đó sẽ là lượt của ta ne.”
“Đúng rồi.”
Hai ngày sau sự kiện trên sân thượng, Akane đến nhà của Tooya. Akane đưa bản báo cáo cho họ sau khi chuẩn bị cho kế hoạch đã được thực hiện. Cứ việc thông báo cho bọn này bằng điện thoại thay vì tới đây nếu cô không thể giấu đi vẻ mặt khó chịu của mình, Tooya nghĩ như vậy......... có vẻ Akane có chút ưu điểm là tuân theo phép tắc.
“Vậy, khi nào chúng ta hành động?”
“Ngày mai.”
“Eh?”
Quá nhanh.
“Sao nhanh thế?”
“Không phải mi nói càng sớm càng tốt sao?”
Thực tế thì chỉ có Kuroe nói vậy.
“Đừng mong ta thay đổi ngày.”
“………Hiểu rồi.”
Cậu có từ chối cũng vô ích.
“Mi có cảm thấy không thoải mái không?”
“Chuyện đó…….”
Rõ ràng là cậu cảm thấy không thoải mái. Tooya giữ vai trò nguy hiểm nhất, làm mồi nhử. Mặc dù cậu chưa thích nghi với tình hình và không biết phải làm gì, nhưng họ lại quyết định thực hiện kế hoạch vào ngày mai. Thật tự nhiên nếu thấy không thoải mái.
“Không quan trọng.”
Akane nói với giọng nhẹ nhàng.
“Cứ đi và thất bại. Và rồi chết. Cả ta cũng thấy ổn.”
“........”
Akane biết cách để hạ tin thần người khác như mọi khi.
“Cô không băn khoăn liệu kế hoạch sẽ thành công hay không sao?”
“Ah?”
“Cứ dùng cái trực giác mà cô rất tự hào thì sẽ biết thôi đúng chứ?”
Trực giác. Cái được Tanaka gọi là sự ban phước. Một trực giác với độ chính xác 100% thuộc sở hữu của Akane.
“Nó không có tiện lợi vậy.”
“Hmm?”
“Đó không phải là thứ có thể sử dụng khi ta muốn. Đôi khi, ta sẽ tin vào việc mà chẳng có lý do gì......... đó là tất cả. Ta cũng không biết tại sao ta có cảm giác đó, tất nhiên ta cũng không thể giải thích lý do đàng hoàng. Chỉ khi ta có cảm giác đó, ta tin rằng điều đó chắc chắn sẽ nhận ra.”
“Quả là một khả năng bất tiện ne.”
“Ta đoán vậy. Đó là lý do đôi khi ta sẽ hiểu một điều gì đó bất ngờ hoặc một cái gì đó rất quan trọng............ nó không chỉ giới hạn ở những điều tốt đẹp.”
Akane nói câu cuối cùng với giọng ảm đạm.
“Như là biết khi nào ai đó chết ne?”
Kuroe không do dự đánh trúng điểm chốt.
“Như đồ khốn mi nói đó.”
Ví dụ, khi một người bị thương nặng, không ai biết người sẽ sống sót hay không. Nhưng vào lúc đó, Akane sẽ tin chắc rằng người đó nhất định sẽ chết. Cảm giác của cô trong giây phút đó.......Tooya không thể tưởng tượng được.
“Vậy thì khi cô tấn công Kuroe, cô có tự tin rằng mình nhất định có thể giết Kuroe không?”
Tooya yêu cầu đổi chủ đề.
“......... Eh? Nhưng mà, tình hình đã đảo ngược vào thời điểm đó.”
Kuroe nhận thấy ngay. Từ những gì Tanaka nói, Akane thông báo rằng mình sẽ thắng nhưng cô ta không thể giết Kuroe. Liệu có phải chuyện đó sẽ xảy ra nếu họ đánh với Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật không.
“Vậy câu trả lời của ngươi là gì ne?”
Kuroe hỏi.
“Ta tự tin rằng mình sẽ không thua.”
“Eh.”
“Ta tự tin rằng mình sẽ không thua.”
Akane lặp lại lời nói của mình. Không tin rằng mình sẽ thắng, nhưng tin mình sẽ không thua.
“Bởi vì ta sẽ không thua, thế thì chắc chắn ta sẽ hạ được hai mi miễn là ta không bỏ cuộc.”
“………Tôi đoán vậy.”
Có vẻ như không có sự lựa chọn như là hòa nhau trong đầu cô ta.
“Ta sẽ không bỏ cuộc.”
Akane nhìn họ.
“Cứ cố hết sức miễn là ngươi có thể.”
Kuroe cười với sự nhạo báng.
“......... .Haa.”
Tooya thở dài.
Mặc dù ngày mai rất phiền phức, nhưng lúc này cũng chẳng kém gì.
---
Claus: Chương kế tiếp sẽ có sau khi bên eng có (chắc chừng mấy tháng nữa cũng nên).