“Nhưng nghiêm túc nè, thật là sốc khi em vừa dậy lại thấy mình ở bệnh viện sáng nay đó!”
Mashiro trông rất vui vẻ. Thay vì không thoải mái với những gì đã xảy ra, càng khiến cô bé ngạc nhiên về mọi chuyện và cảm thấy thích thú. Mặc dù đang mặc quần áo bệnh nhân và ngủ trên giường, nhưng Mashiro không giống bệnh nhân chút nào.
“Tooya-senpai và Kuroe-senpai đã tìm ra em đúng không?”
“À, ừ.”
Tooya gật đầu. Sau khi Tooya tỉnh dậy, Kuroe nói với cậu rằng mọi chuyện đã qua. Cậu nhìn Akane nhưng cô ta đáp lại cậu bằng ánh mắt khó chịu. Sau đó, cậu nghe một lời giải thích sơ qua mọi chuyện từ Kuroe, và những kẻ thuộc Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật đặt Mashiro dưới sự kiểm tra cần thiết.
Sau đó họ liên lạc với hai người và để họ đến đây thăm Mashiro.
“Nhưng tại sao em lại xỉu ne. Bác sĩ nói rằng cơ thể em không có gì bất thường mà.”
“Anh nghĩ là do thiếu máu hay cái gì đó tương tự.”
“Vậy à. Bác sĩ cũng nói như vậy.”
Không có gì bất thường trong cơ thể cô bé dựa trên kết quả sau khi khám. Mashiro không có vấn đề gì. Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật đã quyết định rằng không cần phải nói gì với Mashiro do không có vấn đề gì cả.
“Em sẽ được ra viện vào ngày mai, chúng ta có thể nghỉ trưa ở trường cùng nhau lần nữa.”
“Ờ.”
Vấn đề của Mashiro không được giải quyết hoàn toàn. Chuyện xảy ra Mashiro vẫn chưa kết thúc. Họ không chắc chắn liệu đám bắt nạt có tiếp tục hay không, nhưng ít nhất tình huống cô bé bị cô lập trong lớp sẽ không thay đổi ngay lập tức.
“Vậy, gặp em ở trường.”
“Vâng.”
Mashiro đạp lại cậu với một nụ cười, và Tooya rời khỏi phòng.
“Akane-san ...... !?”
Akane ở đó khi cậu rời phòng. Cô ta nhìn chằm chằm vào họ với vẻ mặt khó chịu bình thường. Bởi vì họ ở trong bệnh viện, nên lúc này cô ta chẳng có vũ kh1i nào bên cạnh.
“Đây là báo cáo sau đó.”
Akane nói như vậy để bắt đầu một chủ đề.
“Bọn mi đã hoàn thành yêu cầu được đưa ra, là điều mà Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật xác nhận. Phần thưởng sẽ được thanh toán sau hai ngày. Tất cả các hồ sơ cần thiết sẽ được gửi sau khi viết xong.”
“Phần thưởng…….”
Có thứ như vậy à, Tooya vừa lẩm bẩm vừa nghĩ.
“Dĩ nhiên rồi. Chẳng ai chịu làm nếu không có cả.”
“Chắc chắn rồi.”
Tooya không nghĩ rằng phần thưởng tương xứng với họ. Tooya nghĩ rằng họ sẽ để bỏ qua tội ác mà Tooya đã làm và sẽ làm như là phần thưởng cho sự cộng tác. Tanaka không giải thích về vấn đề này, anh ta đã quên hoặc cố tình làm như vậy........ không, có lẽ nó được viết trong hợp đồng. Bởi vì Tooya không đọc hết, nên tự nhiên là cậu bỏ lỡ.
[Không phải tốt hơn là cứ nhận thứ mà họ tự nguyện đưa sao.]
Kuroe lẩm bẩm với thần giao cách cảm.
[Có nhiều tiền là tốt mà. Bởi vì đó là một yêu cầu mà chúng ta đưa mạng vào vòng nguy hiểm, nên Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật đã cho phần thưởng rất nhiều...... nếu chúng ta có nó, thì chúng ta có thể đi du lịch suối nước nóng ne. Mấy ngày lễ của trường thật đúng lúc, tuyệt quá ne.]
Đừng tự quyết định ngày nghỉ của người khác, ngay cả khi cậu nghĩ vậy, Tooya cảm thấy rằng cậu không có lý do để từ chối ý kiến của cô ấy. Vì nó là một phần thưởng cho yêu cầu, nên Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật phải trả một khoản tiền hợp lý.
“Hiểu rồi.”
Tooya gật đầu.
“Ne, ngươi đến đây chỉ để cho bọn ta biết chuyện này thôi sao?”
“Không, đó chỉ là tình cờ.”
Akane trả lời và nhìn hai người họ.
“Ta đến để tuyên bố.”
“………tuyên bố?”
“Ừ.”
Akane gật đầu và mỉm cười, đó là một nụ cười rất dữ tợn.
“Bằng cách này, bọn mi đã chính thức trở thành cộng tác viên của Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật ......... nhưng không phải với ta.”
“Ha?”
“Ta là đồng minh của công lý. Nên ta không thể chịu đựng sự tồn tại của bọn mi.”
“Đó là tuyên bố của ngươi?”
Kuroe hỏi với một vẻ vui thích.
“Ừ, ta sẽ giết bọn mi một ngày nào đó.”
Akane tuyên bố.
“Mặc dù bây giờ không có cách nào để làm như vậy, nhưng ta sẽ cho bọn mi thấy cách mà ta lật ngược tình huống này...... .tốt hơn đừng quên điều này.”
“Fufu, ta nên làm gì nếu quên mất ne.”
“Mi quên cũng được........ vì sao thì mi cũng chết mà.”
Sau đó, Akane nhìn Tooya.
“Tốt hơn đừng quên đó.”
Cô ta trừng mắt nhìn cậu.
“...... ..tôi sẽ không quên.”
Tooya đáp lại ánh mắt Akane và trả lời.
“Tôi hoàn toàn không thể chết vì bản thân ........ vì vậy, cô là kẻ thù của tôi.”
Akane rời khỏi sau khi nghe câu trả lời của Tooya.
“Xong rồi ne.”
“Ý cô là sao.”
“Chúng ta đã hoàn thành yêu cầu, và Mashiro sống sót như những gì chủ nhân mong muốn. Sau đó, chúng ta có thể trở lại cuộc sống bình thường mà chủ nhân mong đợi nếu chúng ta dựa vào Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật và cư xử đúng mực.”
“..........Ừ.”
Tooya gật đầu và thở ra.
“Nhưng, chúng ta có thể thực sự làm được sao.”
“Tại sao?”
“Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật.”
Tooya nói ngắn gọn.
“Họ đã từ bỏ Mashiro dễ dàng trước điều này. Liệu chúng ta có thể thực sự tin tưởng họ?”
“Tôi nghĩ chúng ta có thể.”
Kuroe gật đầu một cách dễ dàng.
"Miễn chúng ta hành động dưới sự cho phép của Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật.”
“……..Tôi đoán vậy.”
Tooya trả lời với vẻ khó chịu.
“Nhân tiện ne?”
“Gì.”
“Tại sao chủ nhân lại cố gắng tới vậy ne?”
“Ý gì đây?”
“Ngài liều mạng để ngăn Akane giết Mashiro đúng không?”
“Ah, cô đang nói gì thế, dĩ nhiên tôi sẽ làm vậy.”
Đối với Tooya, Mashiro không phải là người phải chết.
“Không, ngài có nghĩ quá lên không? Mặc dù ngài và nhỏ có nhiều lần gặp gỡ dưới sự thấu cảm, nhưng ngài không thực sự quen nhỏ lâu mà phải không?”
“Có lẽ cô nói không sai.”
Tooya gật đầu thẳng thừng.
“Có lẽ, một phần vì tôi nhận thấy cảm giác của cô ta là sai.”
“Hm?”
“Người đó ...... ..Akane-san không thể chịu đựng những thứ như từ bỏ Mashiro trong trường hợp đó, là những gì tôi nghĩ.”
Đó là lý do, cậu cố ngăn với tất cả sức lực của mình.
“Tôi biết mình là kẻ tồi tệ như cô ta nói. Tôi giết người và tiếp tục giao ước với cô vì kỳ vọng ích kỷ của mình......... tất nhiên tôi là kẻ tồi tệ để làm mấy chuyện như vậy. Không có cách nào loại người này không phải là kẻ tồi tệ.”
Nhưng Tooya không nhận được hình phạt. Tất nhiên cảnh sát không thể trừng phạt cậu, ngay cả tổ chức duy nhất có thể làm được chuyện đó là Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật chấp nhận cậu dưới hình thức cộng tác viên ngoài.
“Chủ nhân có muốn bị trừng phạt không?”
“Không.”
Tooya lắc đầu. Cậu biết rằng mình phải chịu hình phạt ......... nhưng đồng thời cậu biết rằng mình không thể nhận nó. Nếu Tooya làm vậy, thì điều cậu mong đợi sẽ không xảy đến.
“Cô biết đó, tôi tồi tệ.”
Tooya biết rằng cậu nên bị trừng phạt, nhưng cậu không có ý định chấp nhận điều đó.
“Tuy nhiên, tôi gần đây cảm thấy bối rối. Bởi vì tôi là loại tồi tệ nhất phải bị trừng phạt......... nhưng không ai có thể làm điều đó. Giống như những gì Kuroe nói, Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật sẽ chịu đựng được sự tồn tại của tôi miễn là chúng ta không hành động quá mức...... nhưng thật lạ lùng khi họ chịu đựng sự tồn tại của tôi.”
“Mặc dù ngài tìm sự giúp đỡ từ người đó?”
“Tôi là người tồi tệ. Rõ ràng là tôi là người tồi tệ.”
Tooya lẩm bẩm, như thể cậu không nghe lời Kuroe nói.
“Vậy nên, người đó phải là đồng minh của công lý. Bởi vì cô ta dễ dàng khẳng định được loại người tồi tệ nhất.”
“Hm, chắc chắn chủ nhân là người tồi tệ nhất.”
Kuroe cười khanh khách.”
“Vậy chủ nhân đẩy Inaba Akane lên vị trí đồng minh của công lý vì thuận tiện cho chính mình?”
“Ừ.”
“Đồng minh của công lý là một sự tồn tại tuyệt vời ne. Ả phải làm điều đó ngay cả khi biết rằng sẽ không thành công........ không có cách nào ả ta có thể cứ thành công như lần này ne.”
Do đó trường hợp của Mashiro có thể được coi là một phép lạ. Đồng minh của công lý được xác định thông qua một lời trách mắng từ kẻ tồi tệ nhất và sự giúp đỡ của con quái vật tồi tệ nhất........ phép lạ này không thể xảy ra liên tục được.
“Nếu ả vẫn muốn tự gọi mình là đồng minh của công lý sau mọi chuyện, thì ả ta phải tiếp tục chịu trách nhiệm ne. Ả phải tin vào phép lạ và cứu những người khác ngay cả khi biết rằng đó là điều không thể. Vì lý do đó, sớm hay muộn gì thì, một vết nứt sẽ xuất hiện trong tim ả ta........ chủ nhân ép một nhiệm vụ khó như vậy lên ả ne.”
“.......”
“Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật không phải là một tổ chức công lý như những gì chủ nhân nói. Sẽ dễ dàng hơn nếu ả bị ảnh hưởng bởi tổ chức và bỏ cuộc.”
“Có lẽ.”
Mặc dù Akane thuộc về tổ chức, nhưng cô ta không phải là một trong số họ......... hẳn rất cô đơn.
“Tuy nhiên, tôi hy vọng rằng người đó có thể trở thành đồng minh của công lý.”
Vì vậy mà Tooya có thể nhận thức được cậu là người tồi tệ nhất.
“Ngài rất ích kỷ ne.”
“Ờ ờ.”
“Và tệ nhất ne.”
“Ờ ờ.”
Tooya gật đầu.
“Nghiêm túc đó, chủ nhân là tồi tệ nhất.”
Kuroe mỉm cười.
“Nhưng chủ nhân à.”
Kuroe đột ngột nói.
“Gì đây.”
“Tôi ổn với việc ả gia nhập chúng ta, nhưng ngài có thể hứa với tôi một chuyện không?”
“………Gì.”
Kuroe mỉm cười trả lời Tooya.
“Ngài sẽ không thay đổi tình yêu của mình chứ?”
“Bất kể khả năng giữa tôi và cô ta......... những gì cô nói chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Hm.”
Kuroe bĩu môi.
“Chủ nhân vẫn là một tsundere như mọi khi.”
“...... Cô định sử dụng từ đó từ bao lâu chứ.”
“Cho đến khi chủ nhân trở nên dere.”
“Điều đó sẽ không xảy ra trong cả cuộc đời của tôi.”
“Fufu, tsundere ne.”
“Có phải đó là một câu thần chú ma thuật có thể thanh lọc tất cả chất độc không?”
Mặc dù Tooya có vẻ khó chịu, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy vui vẻ. Hai người đi cùng nhau.
Con người tồi tệ nhất
Và quái vật xấu xa nhất
Chủ nhân và kẻ hầu đi cùng nhau.
◇
“Inaba-san ...... ..”
Tanaka nhìn Akane đi vào phòng của mọi người trông mệt mỏi.
“Gì.”
Akane đặt mình trên ghế sofa với một thái vẻ khó chịu và nhìn anh.
“Cô hiểu ngay cả khi tôi không nói mà nhỉ?”
Tanaka nói bằng giọng điệu như nói chuyện với một đứa trẻ.
“Không.”
Nhưng nó không có tác dụng gì cả.
“.......Cô muốn tôi gặp rắc rối cho đến lúc nào thì cô mới ngưng đây.”
Tanaka thở dài.
“Anh là người luôn muốn nghĩ rằng đó là một rắc rối.”
“Có lý do gì để bạn sử dụng thanh kiếm đó như mình muốn không?”
Tanaka nhìn thẳng vào cô.
“Đó là món đồ của tôi. Tôi dùng nó chẳng có gì sai cả.”
“Nó thuộc về Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật và không phải của cô vào lúc cô tặng nó cho tổ chức.”
“Ai biết.”
Akane ngừng đề tài.
“...... Inaba-san.”
Tanaka ngẩng đầu lên và tiếp tục nói chuyện Akane.
“Gần giống như anh đã lừa tôi để tặng nó cho tổ chức.”
“Bởi vì chắc chắn cô sẽ sử dụng thanh kiếm mà không cân nhắc điều gì sẽ xảy ra...... Cô có biết thanh kiếm đó quý giá như thế nào trong thời đại này không?”
“Một vật dụng không thể sử dụng chỉ là rác.”
“..........”
“Thật tuyệt khi chúng ta có thể cứu người bằng cách sử dụng nó.”
“Tôi không thể phủ nhận.”
Nhưng anh cũng không chấp nhận.... Akane bực bội bởi hành vi của anh ta.
“Ah - Tôi biết rồi! Tôi sẽ không sử dụng nó mà không có sự cho phép lần nữa! Như vậy có được không!”
“Mặc dù tôi thực sự biết ơn nếu cô có thể làm điều đó .......”
Tanaka nói như vậy.
“Biểu hiện trong ánh mắt đó là sao.”
“Thật khó cho để tôi tin.”
Tất nhiên là vậy.
“Không có vấn đề......... điều chính là chúng ta tìm thấy món thay thế cho nó, do đó, quên việctôi sử dụng nó mà không có sự cho phép đi.”
“Tôi không nghĩ chúng ta có thể tìm thấy nó dễ dàng.”
“Vẫn còn một món gần giống như thế trong nhà tôi. Tôi sẽ đến đó và mượn nó lần nữa.”
Tanaka hỏi về những gì Akane nói.
“Không phải cô đã trốn khỏi nhà sao?”
“Dĩ nhiên, tôi sẽ đi lấy nó mà không hỏi.”
Cô ấy nói thế như thể đương nhiên.
“......... tôi nghiệp cha mẹ cô.”
“Ai biết.”
Akane nói như thể cô không hề quan tâm.
“À, dù sao thì, anh biết bao nhiêu về trường hợp này?”
Akane yêu cầu thay đổi chủ đề.
“Ý cô là?”
“Về quỷ kiếm. Nếu anh không nói ra mọi thứ thì anh sẽ không gặp nhiều may mắn như con nhỏ đó đâu.”
“Ahhaha, liệu tôi sẽ sống chứ?”
“Có lẽ.”
Nếu phép lạ xảy ra.
“Tôi sẽ trả lời nghiêm túc ...... Tôi không có nhiều thông tin về thanh kiếm đó.”
“Thật không?”
“Vâng, điều mà tôi biết là thanh kiếm đến từ cùng thời đại mà Kuroe-san bị phong ấn, và đó là một thanh kiếm cổ. Đó là tất cả những gì tôi biết. Vì nó rất hiếm khi có linh kiếm hay quỷ kiếm từ thời đại đó cho đến tận bây giờ......... cũng giống như cô, tôi cũng không có nhiều thông tin đó.”
“Lý do anh chọn Kuromine Mashiro là?”
“Sau cuộc điều tra, chúng tôi biết rằng Kuromine Mashiro có thứ mà chúng tôi gọi là bản chất môi giới linh hồn.”
“Ra vậy.”
Môi giới Linh hồn - Nói cách khác một bản chất có thể bị linh hồn ám dễ dàng, tự nhiên sẽ có nhiều khả năng trở thành mục tiêu cho những con quái vật ám hồn.
“Đó là lý do duy nhất khiến tôi chọn cô ấy lần đó.”
“Và lý do con quái vật thức dậy?”
“Có lẽ là trùng hợp.”
“........”
“Làm ơn đừng liếc tôi.”
Tanaka cười gượng.
“Tôi cũng không biết lý do vì sao tôi nghĩ rằng thanh kiếm thức tỉnh vì Kuromine Mashiro, rồi đúng lúc cô bé ở đó thì thanh kiếm thức tỉnh.”
“Tại sao anh nói như vậy?”
“Thanh kiếm đó đã ở trong viện bảo tàng trong nhiều thập kỉ rồi. Không phải chỉ có cô bé là Môi giới Linh hồn viếng thăm bảo tàng trong suốt thời gian đó đúng không?”
“Chắc chắn rồi.”
Nếu Môi giới Linh hồn là điều kiện, thì con quái vật đó đã thức tỉnh từ lâu.
“Vậy tại sao con quái vật đó thức tỉnh?”
“Tôi cũng không biết nữa.”
Nhưng Tanaka vẫn tiếp tục.
“Sau khi Oogami Kuroe là một con quái vật mạnh mẽ thức tỉnh, sau đó quỷ kiếm được đánh thức......... cô có nghĩ đây là một sự trùng hợp?”
“Có liên hệ nào không?”
“À, là có cũng là không.”
“......... nếu biết thì nói đi.”
“Bí mật.”
Tanaka mỉm cười.
“...... ..”
“Nếu tôi nói nó mà không có bất kỳ bằng chứng vững chắc, thì cô sẽ mất kiểm soát lần nữa.”
“Anh có nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận những gì anh nói không?”
“Tôi sẽ nói khi tới lúc.”
Tanaka lấy ra tài liệu từ bàn của mình để kết thúc chủ đề.
“Gì đó.”
“Danh sách.”
“Danh sách?”
“Ờ.”
Tanaka gật đầu.
“Hy sinh thay thế cho Kuroe-san ......... vì cô ấy không ăn Mashiro-san, có nghĩa là cô ấy chưa được trả giá cho tháng này.”
“..........”
Akane không nói gì cả, sau đó cô ấy mở miệng ra khi nhìn Tanaka.
“Anh, anh sẽ làm gì nếu thứ đó ăn Mashiro?”
“Tôi sẽ gặp rắc rối.”
Tanaka ngây người và trả lời.
“Nếu cậu ấy cho Kuroe-san ăn Kuromine Mashiro, thì tức là cậu ta vượt quá ranh giới .......... Tôi sẽ gặp rắc rối. Do là mối quan hệ của chúng tôi được xây dựng trong điều kiện mà cậu ấy phải duy trì ý thức chung của mình.”
“.........”
Akane lại im lặng, và cô thở ra.
“Đồ khốn.”
“Dù sao thì cũng không tệ. Vì tôi khá phù hợp với tính cách của họ.”
Tanaka cười thẳng thắn.
◇
Mashiro đang nằm trên giường trong bệnh viện. Không có ai trong phòng. Chỉ một mình cô bé, nhìn vào trần nhà.
Cô bé không thể nhớ những gì đã xảy ra vào hôm qua.
Chỉ có những ký ức hạnh phúc mới đây.
Tuy nhiên, tại sao cô bé cảm thấy rằng mình đã ngửi thấy mùi máu.
Mashiro nghĩ rằng đó hẳn là do mình tưởng tượng.
Nhưng, không cảm thấy như ảo giác chút nào.
Đôi khi cô bé thấy mình đang cầm thanh kiếm.
Đó cũng là một ảo giác.
Bởi vì đó chỉ là ảo giác, nên Mashiro đi ngủ.
Nhưng đôi khi, cô bé cảm thấy rằng mình phải nghĩ thật kỹ.
“Thật khủng khiếp, ne.”
Đó hẳn là một điều khủng khiếp, mặc dù cô bé không biết tại sao.
Do đó
Mashiro nhắm mắt lại để quên đi mọi thứ.
---
Claus: Xong nhé, tuần sau trở lại với Yuusha-sama no Oshishou-sama, lâu r k dịch bộ đó giờ quay lại chắc quên hết cmn danh xưng luôn quá.