Sau khi bàn bạc xong, tôi quyết định rời khỏi lâu đài.
Hai người kia thì ở lại cung điện và tìm cách đối phó với nhà vua bằng cách nào đó. Bây giờ tâm trạng của tôi đang rất là phấn chấn, dù có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn cũng không thể làm giảm cái cảm xúc phiêu lưu đang dâng trào trong lòng tôi được.
-----------------------
[Ahhh, đi đâu bây giờ taaa?!!]- Hiroki
Tôi đi qua cánh cổng nối liền giữa lâu đài và khu vực bên ngoài, rồi đi vòng vòng xung quanh.
Hiện giờ là đang là buổi chiều, ánh sáng của hoàng hôn chiếu sáng khắp thành phố, và màn đêm chuẩn bị buông xuống. Tôi cần phải nhanh chóng tìm ngay một quán trọ để trú lại. Tuy nhiên, tôi bây giờ không có đồng nào cả.
Hazz, chắc chắn là có thứ gì đó hữu dụng chứ nhỉ?
HIện giờ trên người tôi chỉ có một cái balo mà Ren đã trả lại cho tôi sau khi bị lấy mất lúc trong ngục, một chiếc smartphone, nhưng nó sẽ mau chóng hết pin và trở nên vô dụng.
Tất cả những gì có thể sử dụng chỉ là ba viên kẹo chocolate nhỏ này thôi. Có lẽ tôi sẽ kiếm được chút ít nếu bán chúng.
Ngoài ra, Ren cũng đã cho tôi một cây bút bi và một cuốn sổ nhỏ, về phần Ruri, tôi đã nhận một chiếc gương cầm tay cùng một các khăn tay màu hồng xinh xắn.
Nhiệm vụ của tôi bây giờ chính là kiếm tiềm từ những thứ này, mặc dù tôi không muốn bán các đồ vật kỉ niệm kia cho lắm.
[Đầu tiên, thu thập thông tin. Đúng rồi, chính nó!]- Hiroki
Sau khi ra khỏi lâu đài, tôi đã nhanh chóng nhận thấy được một số điều thông thường ở thế giới này.
Nhiều tòa nhà được xây dựng bằng gỗ và gạch, và ở một số nơi, tôi cảm thấy không yên tâm lắm về khả năng chịu đựng của nó khi động đất xảy ra. Các con đường tuy không bằng phẳng nhưng vẫn được lát đá. Đằng kia hình như là một cỗ xe ngựa, nên hình như như thời kì này giống như thời Trung cổ ở Trái Đất.
Trên đường, một số người mang theo bên mình một thanh kiếm, hoặc một cây cung, họ có thể là những Mạo hiểm giả nếu xét về ngoại hình.
Thế giới này quả thật giống y hệt như game.
[Một Pháp sư hay Hồi phục sư thì thường mặc những bộ áo choàng nhỉ?]- Hiroki
Nếu xét theo lẽ thường, áo choàng là bộ đồ thường thấy nhất ở những Hồi phục sư hay các Pháp sư. Tuy nhiên, tôi thì không thích nó. Tôi muốn những bộ đồ mang nhiều tính cơ động hơn là những cái áo choàng. Có lẽ chỉ có mình tôi là muốn thế nhỉ? Dù gì thì tôi cũng cần sự nhanh nhẹn hơn mà.
Có lẽ họ mặc những bộ đồ đó vì nó có có khả năng khuếch đại ma thuật.
Ở thành phố này, hai bên trái và phải của lâu đài là nơi ở của các quý tộc. Trong khu vực đó, những ngôi nhà được xây dựng rất lớn, đến mức nếu gọi là biệt thự cũng chưa chắc diễn tả được sự hào nhoáng của nó.
Ngược lại, ở phía nam, những ngôi nhà của thường dân mọc lên san sát. Nơi đó cũng có rất nhiều chợ cùng vô vàn những cửa hàng bán nhiều thứ phục vụ cho đời sống hàng ngày của người dân.
Trước tiên, tôi phải bán những viên kẹo chocolate này đã.
Tôi cần nhanh chóng tìm ra khách hàng, nếu không, chúng có thể sẽ chảy ra, tôi không nghĩ ở thế giới này có cái tủ lạnh nào đâu.
Không biết có ai muốn mua đống kẹo này không nữa, nhất là khi chỉ có ba viên thế này?
[……]- Hiroki
[Ahh, đúng rồi!]- Hiroki
Có lẽ tôi có thể sử dụng nó như vậy.
Nhìn vào những thực phẩm được bán ở chợ, tôi quyết định dùng số kẹo này để thu thập thông tin.
Bỗng nhiên, tôi nhận thấy những cái liếc nhìn của mọi người xung quanh.
Ở những ngôi làng nhỏ, việc nhìn thấy những người lạ mặt là khá hiếm. Nhưng đây là một thành phố lớn, nhất là vương đô, có rất nhiều người sống ở đây, vì thế nên không có lí do nào mà họ lại nhìn tôi như thế.
[Ohh, có lẽ là vì thứ này]- Hiroki
Hiện tại tôi đang mang trên mình bộ đồ không thuộc thế giới này. Mặc dù theo như trình độ ở đây, đồ tôi đang mặc cũng thuộc vào hàng cao cấp, nhưng nếu có tiền, tôi sẽ cố gắng mua một số trang phục bình thường.
Bây giờ, tôi đang trên đường đi đến một nơi. Đó là tòa nhà mà trong manga hay các thể loại game phiêu lưu,…thường được gọi là Guild, là nơi các Mạo hiểm giả có thể nhận được nhiệm vụ và kiếm tiền.
Và thật không may, tôi không thể đọc được chữ nào ở thế giới này cả!
Trước mặt tôi có thể là bảng chỉ dẫn đường tới Hội, nhưng tôi lại không hiểu trên đó ghi cái gì. Mặc dù việc giao tiếp thì không có vấn đề gì, nhưng thật là thất vọng khi tôi lại không thể đọc.
Chỉ có các con chữ trên bảng trạng thái là viết bằng tiếng Nhật, chắc là vì những thứ đó là thông tin cá nhân.
[Ah, chết tiệt]- Hiroki
Khi tôi ngẩng đầu lên và thở dài, một giọng nói trong trẻo vang lên:
[Có chuyện gì thế?]
Đó là một cô gái trẻ, ở tầm độ tuổi dậy thì, có mái tóc màu xanh nhạt dễ thương cùng đôi mắt màu cam, nhìn chằm chằm vào tôi một cách kì lạ.
[Um, ờ,… Tôi muốn đi tới Guild Mạo hiểm giả nhưng lại không biết nó ở đâu cả]- Hiroki
[ Đi lạc à?]
[Ờ, thì…]-Hiroki
Thật không ngờ tôi lại bị đối xử như đứa trẻ đi lạc bởi một cô gái kém tuổi hơn như này.
[Chúng ta giống nhau nhỉ? Thật ra em cũng bị tách ra khỏi Freutz và Dia rồi]
Ah, con bé này cũng lạc à?
[Em, có phải là Pháp sư không?]- Hiroki
[Vâng]
[Vậy à…]- Hiroki
Nếu nhìn kĩ, ta có thể thấy cô bé này đang mặc một cái áo choàng chứ không phải là đồ bình thường. Tôi không biết Freutz và Dia là ai, nhưng chắc chắn họ cũng là Mạo hiểm giả như cô gái này.
[Nhân tiện thì,…]- Hiroki
[Vâng?]
[Tụi em đi tiêu diệt quái vật và nhận tiền thưởng à?]- Hiroki
[Vâng, tụi em vừa mới đánh thắng bọn slime một lúc trước và đang trên đường đi đến Hội nhận thưởng, nhưng…]
Hum, chẳng còn cách nào khác ngoài đi tìm tiếp nhỉ? Giá mà cô gái này biết đường đi.
[Anh cũng đang tìm Hội mạo hiểm giả đúng không, anh sẽ đi với em chứ? Có thể hai người bạn của em cũng ở đó đấy]
[Oh, anh rất vui đấy]- Hiroki
Mặc dù chỉ là một cô gái trẻ, nhưng thật tuyệt khi được làm quen với mọi người trong thế giới này.
Trong khi tôi đang nghĩ về guild thì một giọng nói bất chợt vang lên:
[Tinaaaa!]
[Người quen em à?]
[Vâng! Freutzzzzz, Diaaaaa]
Hai người đàn ông chạy tới chỗ chúng tôi.
[Tạ ơn trời, em đã đi đâu thế hả, em làm bọn này lo lắng lắm đấy. Huh, ai đây?]
[Oh, rất vui được gặp, tôi là Hiroki. Tôi đang đi tìm Guild Mạo hiểm]- Hiroki
[Oh, vậy thì đi cùng chúng tôi nào. Tôi là Freutz, một mạo hiểm giả]
[Dia]
Người đàn ông tên Freutz có lẻ khoảng tầm 30 tuổi. Anh ta có một mái tóc màu nâu hơi đậm cùng với đôi mắt màu cam. Nụ cười của anh ta trông rất thiện cảm.
Người còn lại, Dia chỉ trông lớn hơn cô bé kia một vài tuổi. Cậu là một chàng trai vui vẻ với mái tóc màu đỏ và đôi mắt màu xanh lá cây.
Đúng rồi, hình như tôi vẫn chưa giới thiệu tên mình cho cô gái trẻ kia thì phải.
[Xin lỗi vì chưa giới thiệu, anh tên là Hiroki. Anh gọi em là Tina-chan được chứ?]
[Vâng]
[Cảm ơn]
[Này, tại sao giờ này mới giới thiệu vậy Tina?]- Freutz
[Hehe, xin lỗi Freutz-san, bây giờ thì đi nào]
[Được rồi]
Freutz bắt đầu đi. Dia thì di chuyển bên cạnh Tina và liên tục hỏi: [Em có sao không?] như thể tôi đã làm gì cô ấy vậy. Tôi rất muốn cậu dừng mấy câu hỏi như vậy đấy, Dia-kun.
[Cậu mặc bộ đồ kì lạ nhỉ, Hiroki]- Freutz
[Oh, đây là trang phục ở quê hương tôi. Thực ra tôi muốn mua một số đồ khác nhưng mà không đủ tiền]
[Vậy đó là lí do cậu muốn đến Hội Mạo hiểm giả sao? Nếu muốn kiếm tiền một cách nhanh chóng thì cậu đến đúng nơi rồi đấy]- Freutz
Đúng vậy, Guild là một nơi mà chúng ta có thể có tiền ngay lập tức khi hoàn thành nhiệm vụ. Nếu làm các công việc bình thường, ta chỉ có thể có lương định kì một tháng một lần. Vì vậy, Guild là một nơi phù hợp đối với tôi, người mà không có đồng tiền dính túi nào.
[Khả năng của cậu là gì vậy?]- Freutz
[Ah, tôi là một Hồi phục sư]
[Cậu nghiêm túc đấy chứ? Hồi phục sư là một vai trò khá hiếm đấy. Nhưng đừng có dại dột mà chiến đấu một mình, tốt hơn là cậu nên gia nhập vào một tổ đội nào đó đi]- Freutz
[Tôi sẽ xem xét lời khuyên của anh, cảm ơn]
Một healer thì chỉ có khả năng hỗ trợ cho đồng đội từ phía sau mà thôi.
Tuy tôi chắc chắn là mình có thể kiếm tiền nếu đi solo ở những nơi an toàn, nhưng như thế thì sẽ không mang lại nhiều cảm giác phiêu lưu cho lắm. Có lẽ tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tìm và gia nhập một tổ đội nhỉ?
Trong khi suy nghĩ về những điều đó, Hội Mạo hiểm giả cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm nhì của tôi.