Trường đại học mà tôi theo học là một trường khoa học xã hội, ngoại trừ khoa luật ra thì việc qua môn là tương đối dễ.
Không môn nào khó đến mức có tỉ lệ trượt vượt quá 80% cả, số lượng sinh viên qua được môn thường chiếm tới hơn một nửa.
Theo tôi thì chỉ cần lên lớp đầy đủ và học hành đàng hoàng là sẽ không có vấn đề gì.
Bài thi hôm nay là bài thi cuối kỳ.
Được cho chép quyển vở sạch đẹp của Ayaka, tối qua tôi đã ôn bao quát được nhiều nội dung.
Tuy đây là môn không được sử dụng tài liệu, nhưng theo tôi thì không có gì phải lo lắng quá cả.
20 phút nữa là bắt đầu thi rồi, chắc không cần ôn lại bài vào phút chót đâu.
Tôi dọn dẹp bàn và đặt dụng cụ ghi chép xuống.
Nhận thấy có ai đó đang ngó về phía mình, tôi ngẩng đầu lên.
"Tôi ngồi cạnh được không?"
Một sinh viên có lẽ là cùng khóa bắt chuyện với tôi.
"Xin mời."
Cậu sinh viên tôi không quen biết nhẹ nhàng cúi đầu xuống rồi bắt đầu chuẩn bị cho bài thi.
Ở thời trung học, nếu là một học sinh cùng khối thì dù không quen biết đi nữa thì tôi cũng không dùng kính ngữ.
Nên đây là một trong những thói quen tôi đã thay đổi sau khi tôi lên đại học.
Không còn việc gì để làm, tôi nhìn xung quanh và thấy Ayaka đang ngồi ôn bài cùng bạn bè cô ấy ở phía đối diện.
Vì ở phía đối diện nên tôi không nhìn rõ được gương mặt của cô ấy.
Việc tôi có thể đoán đó là Ayaka chỉ qua cử chỉ của cô ấy là do chúng tôi đã thân nhau lâu rồi.
Trường tôi có nhiều kiểu giảng đường, và giảng đường mà tôi đang ngồi là một trong những giảng đường lớn.
Có 15 hàng ghế dọc và 20 hàng ghế ngang, mỗi ghế có thể cho tối đa 3 sinh viên ngồi.
Nhưng để tránh gian lận thì mỗi ghế chỉ cho 2 sinh viên ngồi, nên nó không chật chội cho lắm.
Sau khi giám thị bước vào phòng, giảng đường ồn ào bắt đầu im ắng dần, rồi giấy thi được phát.
Tôi căng mắt ra để xem có nhìn được đề từ phía sau mặt giấy không, và có vẻ như không có câu trắc nghiệm nào.
Bởi vì đề có vẻ như chỉ có hai câu tự luận.
"Uwaa..."
Cậu sinh viên bên cạnh tôi lẩm bẩm kêu lên, tôi cũng hoàn toàn đồng tình với cậu ta trong thâm tâm mình.
Nếu chỉ có hai câu tự luận thì chắc chắn sẽ phải làm một cách chi tiết. Thế là hết với những người học không kỹ.
Chuông báo kêu lên, tôi cầm lấy cây bút.
Đã đến giờ bắt đầu làm bài.
***
"Thế là xong."
Bằng cách nào đó, tôi đã làm được hết câu một. Nhưng câu thứ hai lại nằm trong chủ đề mà nội dung tôi đã quên sạch, thế nên tôi chỉ viết được có bốn dòng.
Vỏn vẹn bốn dòng cho một bài luận ít nhất cũng phải hai mươi dòng.
'Anh/chị hãy cho biết mình đã làm gì trong kỳ nghỉ đông vừa rồi. Hãy kể chi tiết về những món ăn hay điều làm anh/chị vui nhất.'
Với cái đề đó thì chắc câu trả lời của tôi có thể tóm gọn trong vài chữ 'Hôm nay tôi dự định sẽ đi uống cà phê'.
Nó tệ đến mức tôi còn không hiểu rõ ý của câu hỏi là gì.
Thế nên tôi chẳng mong gì vào điểm của câu đó.
Thấy tôi ủ rũ sau khi rời phòng thi, Ayaka ngạc nhiên hỏi.
"Hả, câu đấy mà ông cũng không làm được sao? Tôi đã đánh dấu trong vở những phần trọng tâm có thể ra trong đề rồi mà."
"Ahaha."
"...Ô-Ông có ổn không đấy?"
Ayaka ngạc nhiên đôi chút, cô ấy lo lắng hỏi.
Sau vài giây suy nghĩ, cô ấy đập tay lại.
"À đúng rồi, có buổi tiệc liên hoan mừng thi xong đấy. Ông đến không? Lâu rồi ông không đến mấy bữa tiệc đông người còn gì."
"...Tiệc liên hoan sao? À, công nhận là từ đợt tham gia vào nhóm sinh viên thì tôi chưa đến bữa tiệc nào cả."
Nghe câu trả lời của tôi xong, Ayaka liền lấy điện thoại ra và bắt đầu gõ.
"Xong, tôi báo cho mọi người rằng ông sẽ tham gia rồi đấy. Nhóm tương đối thoải mái nên tôi nghĩ ông sẽ vui khi uống cùng mọi người."
Tôi chưa hề nói là tôi sẽ tham gia, thế mà Ayaka đã nhanh chóng tự quyết định rồi.
Nhưng mà lần này tôi cũng có chút hứng thú nên tôi sẽ thành thật nói lời biết ơn với cô ấy.
"Cảm ơn."
"Ừm."
Sau câu trả lời ngắn gọn, Ayaka nói thêm một tràng.
"Mà từ giờ là chúng ta được tự do rồi. Hóng kỳ nghỉ xuân dài quá đi mất."
"Công nhận, tận hai tháng cơ mà."
"Đúng rồi. Nhóm bọn tôi còn tổ chức đi dã ngoại nữa, háo hức ghê."
"Bà tham gia nhiều nhóm thế? Là nhóm gì đấy?"
"Thì là nhóm ngoại khóa đấy."
"Chà, tính đi leo núi à?"
"Ừm, đi suối nước nóng với ăn cua nữa."
"Phải thế chứ!"
Khi nghe đến nhóm ngoại khóa thì chắc nhiều người sẽ nghĩ về việc leo núi, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Những nhóm như thế đa phần sẽ tổ chức tiệc tùng đông người thay vì đi tham quan dã ngoại như bình thường.
Có thể là tùy vào từng trường, nhưng đa số nhóm ngoại khóa trường tôi là như vậy.
Tôi nhớ hồi năm nhất tôi còn sốc vì có nhiều nhóm còn xét duyệt dựa vào đơn xin gia nhập.
"Thôi tôi đi đây. Tôi có hẹn đi ăn với đám bạn học."
"Ừm, bà đi đi."
"Hẹn gặp lại."
Ayaka vẫy tay chào tôi rồi trở lại giảng đường.
Có lẽ bạn cô ấy đang đợi cô ấy ở đó.
Tôi có biết mặt bạn bè của cô ấy, nhưng chưa từng đi ăn cùng họ bao giờ.
Tôi nghĩ nếu biết mặt nhau rồi thì có thể đi cùng và nói chuyện với nhau đôi chút, nhưng thực tế thì tôi chưa có cơ hội.
Có lẽ Ayaka không muốn tôi giao du với nhóm bạn của cô ấy cho lắm.
Nếu muốn thì cô ấy đã rủ tôi ngay rồi.
Như khi cô ấy rủ tôi tới buổi giao lưu hay buổi liên hoan vậy.
Có lẽ đám bạn của Ayaka biết được bộ mặt nào đó của cô ấy mà tôi không biết.
Đó là giả dụ nếu có.
Căn bản tôi chưa nghe ai kể gì về Ayaka lúc trước khi tôi gặp cô ấy ở cấp ba cả.
Nên tôi có chút tò mò, nhưng không có cơ hội để tìm hiểu nên tôi cũng chẳng biết được gì.
Với lại khi tôi hỏi cô ấy một cách gián tiếp thì cô ấy toàn khéo léo nói tránh đi.
Đang nghĩ về chuyện đó thì điện thoại trong túi quần tôi rung lên.
Là tin nhắn của Shinohara.
『Chúc mừng thi xong! Senpai đang ở đâu thế?』
Đêm qua tôi đã thức khuya để ôn thi, nên giờ tôi muốn về nhà ngủ.
Nhưng tôi lại nhớ ra là đã đưa cho Shinohara chìa khóa dự phòng.
"Sai lầm rồi..."
Tôi lẩm bẩm, rồi màn hình hiển thị cuộc gọi tới từ Shinohara.
Hơi chần chừ một chút, tôi nghe máy.
『Senpai, chúc mừng thi xong!』
"À ừ, cảm ơn em. Nhưng mà giờ anh muốn về nhà ngủ."
『Ơ, sao lại thế?』
"Đêm qua anh thức khuya ôn bài nên giờ đang buồn ngủ. Thế nên hẹn em khi khác nhé."
『Thế thì đi ăn trưa cùng em thôi cũng được. Em vừa từ chối lời mời ăn trưa xong nên từ giờ tới tối em không có gì để làm hết.』
Cô ấy từ chối lời mời để đi ăn trưa cùng tôi sao?
Thế thì có hơi áy náy thật, nhưng mà vẫn chưa đủ để lay động tôi.
"Thế thì có lợi cho em quá."
『Vâng, có lợi cho em mà. Với lại senpai rất tốt bụng nên sẽ chịu đi với em vào giờ này.』
"Tức là sao cơ chứ?"
『Senpai không biết à? Khi khen một người tốt bụng thì họ thật sự sẽ trở nên tốt bụng đấy.』
"Thế à, thế chắc anh không phải con người rồi. Thôi chào nhé."
『C-Chờ chút đã, em sẽ đãi mà!』
Shinohara vội vàng ngăn tôi lại bằng một câu nói nghe rất xuôi tai, và tôi đã bị lay động.
Với một sinh viên sống tự lập, dù có về nhà đợi đến mấy thì đồ ăn cũng chẳng tự nhiên hiện ra.
Tự nấu, ăn ở ngoài, hoặc mua cơm hộp về.
Tôi thì không biết nấu nướng, nên chỉ còn lại hai lựa chọn tốn kém kia.
Nói cách khác, việc có thể cắt giảm chi phí ăn uống khá là hấp dẫn.
Cho dù bằng cách được một cô gái kém tuổi chiêu đãi đi nữa.
"Thôi thì anh đành đi với em vậy. Hẹn nhau ở căng tin trường nhé."
『Fufu, dễ dụ ghê.』
Cô ấy nói vậy rồi ngắt máy.
Trong khoảnh khắc, tôi thật sự đã cân nhắc về việc phá vỡ lời hứa với cô ấy và đi về nhà.