Nhóm mà tôi tham gia, 'start', dành hầu hết thời gian sinh hoạt vào việc chơi bóng cùng nhau.
Nhóm không dành thời gian cho việc tập luyện cá nhân vì họ không có mục tiêu nào lớn cả.
Nếu nói về mục tiêu lớn nhất của nhóm, thì cùng lắm là vô địch giải bóng rổ của trường, để có tiền tổ chức các bữa tiệc.
Mọi người đơn giản chỉ là muốn vận động cơ thể mình và chơi bóng cho vui.
Vì mọi người đều nghĩ như vậy, nên thời gian sinh hoạt của nhóm tập trung chủ yếu vào việc chơi bóng là điều hiển nhiên.
Đội nam và đội nữ xoay tua cho nhau.
Giờ đã gần hết thời gian sinh hoạt nhóm, và chỉ còn lại trận của đội nữ.
Trận của đội nữ vừa mới bắt đầu xong, còn tôi thì đang duỗi đôi chân nặng trĩu của mình ra và ép nó xuống.
Tôi cảm thấy đôi chân nặng trĩu của mình yếu hơn hẳn bình thường.
Tuy tôi vẫn còn trẻ, nhưng chỉ vài tháng không vận động thôi là người tôi đã trở nên nặng trĩu như vậy.
Cứ đà này, khi ra trường đi làm chắc sẽ đáng sợ lắm.
Tôi đang nghĩ vậy thì một chai nước không biết từ đâu bay trúng đùi tôi và kêu một tiếng độp.
"Uống đi."
Toudou chỉ tay vào chai nước đang lăn.
Nhìn vào thì tôi thấy nó là một loại đồ uống thể thao mới.
Có lẽ cậu ta vừa mua nó ở máy bán hàng tự động ngoài sảnh.
"Oh, cảm ơn."
Tôi liền quên đi chuyện cậu ta ném thẳng nó vào người tôi và nói lời cảm ơn.
Toudou vừa lau mồ hôi vừa ngồi xuống cạnh tôi.
"Con bé vẫn đứng mãi trên tầng hai mà không xuống nhỉ."
Toudou đảo mắt về phía Shinohara.
Tôi nhìn theo và thấy Shinohara đang ngáp ngắn ngáp dài.
Trên tầng hai chỉ có Shinohara đứng một mình, không có ai khác để trò chuyện cùng.
"...Tự dưng thấy tội lỗi quá."
"Tội lỗi là phải. Ai đời lại bỏ mắc con gái nhà người ta một mình tận hai tiếng đồng hồ một cách tàn nhẫn như thế."
Toudou bật cười, tôi chỉ biết gượng cười theo.
"Mà chắc xin lỗi một câu là được thôi. Có gì mời đi ăn là xong."
"Biết thế là tốt đấy."
Mời đi ăn trưa thì chắc không tốn lắm.
Dù sao thì ban đầu tôi cũng định mời cô ấy đi ăn trưa, nên giờ thành ra như vậy cũng được.
Tôi vừa suy nghĩ vừa hướng mắt về phía sân đấu, ở đó có một cô gái khá nổi bật.
Bạn của Ayaka, đồng thời là đàn chị của Shinohara, Akemi.
Cô ấy cắt đường chuyền của đối phương, rồi xoay người để giữ khoảng cách.
Bằng những đường đảo bóng gọn gàng, cô ấy xâm nhập vào phần sân đối phương, giả vờ ném rổ để lừa hai hậu vệ nhảy lên, rồi bình tĩnh làm một cú ba điểm.
Không một động tác thừa.
"Đúng là dân chuyên có khác."
Nhìn quả bóng làm vành rổ rung lên, Toudou gật đầu nói.
"Không hiểu một người tầm cỡ như cô ấy lại đến đây làm gì. Trong trường thì thiếu gì nhóm bóng rổ với trình độ cao hơn."
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ sau câu hỏi của Toudou.
Nghĩ kỹ thì đúng là kỳ lạ thật.
Dù câu lạc bộ không sinh hoạt thì cũng đâu cần mất công đến sân thuê này. Hơn nữa trình độ ở đây cũng đâu có cao.
"...Chắc là để thay đổi không khí ấy mà."
Tôi đáp lại chứ không suy nghĩ nhiều.
Vì dù có suy nghĩ kỹ đến đâu thì tôi cũng không nghĩ là sẽ tìm được câu trả lời khác.
Toudou có vẻ đồng tình với câu trả lời của tôi, rồi chúng tôi dành khoảng thời gian còn lại để tán gẫu.
Trận đấu kết thúc với tỉ số 19-6.
Một chiến thắng áp đảo thuộc về đội của Akemi.
***
Đi tới quán cà phê mang phong cách cổ điển, Shinohara ngồi xuống chiếc ghế ở trong góc.
Chiếc ghế màu nâu sẫm khẽ kêu cọt kẹt, và khi tôi ngồi xuống thì nó càng kêu lớn hơn.
Ngồi xuống ghế, tôi liền chắp hai tay xin lỗi.
"Anh xin lỗi. Làm tốn nhiều thời gian của em quá. Nay để anh mời."
"Thôi khỏi, dù sao cũng là do em nói là muốn đi cùng senpai mà."
"Không được, để anh mời."
Shinohara khua tay từ chối nhưng có vẻ ý cô ấy không phải vậy.
So với việc bỏ mặc cô ấy tận hai tiếng đồng hồ thì cái giá phải trả này là quá nhẹ.
Thấy tôi kiên quyết như vậy, Shinohara đành trả lời 'Thôi được rồi'.
Điều đáng sợ nhất là sau khi mời rồi mà cô ấy vẫn giận, nhưng Shinohara trông không giống kiểu người như vậy.
"Thật ra thì nhìn senpai chơi bóng rổ vui vẻ như vậy trông cũng dễ thương lắm, chứ cũng chẳng chán lắm đâu."
"Nếu em nói là ngầu thì anh sẽ vui hơn đấy."
Shinohara phồng má lên sau khi nghe câu trả lời của tôi.
"Nhưng con gái khen con trai dễ thương rõ rãng sẽ được nhiều điểm hơn mà."
"Rồi rồi."
"Thái độ như vậy là sao cơ chứ!"
Shinohara nói vậy rồi mở thực đơn ra.
Nãy tôi chưa nghĩ đến trường hợp cô ấy sẽ gọi những món đắt tiền để trả đũa, nên tôi thấy hơi lo.
Nhưng có vẻ nỗi lo của tôi là không cần thiết, vì những món được đưa đến bàn đều là những món phù hợp với túi tiền.
Ăn được hơn nửa rồi thì tôi chợt nói.
"Em khách sáo quá, em lo cho cái ví của anh đấy à?"
"Đâu có, chỉ là em thích mấy món này thôi."
"Thật sao?"
"Thật."
Shinohara gật đầu, rồi xoắn cái dĩa đưa món mỳ Ý lên miệng.
Bình thường cô ấy rất kiêu căng, nhưng cũng có những lúc cô ấy rất biết để tâm đến người khác.
Có lẽ vì vậy nên tôi mới không ghét cái tính kiêu căng của cô ấy cho lắm, ngược lại nó khiến tôi cảm thấy khá thoải mái.
Tôi và Shinohara mới quen nhau được hai tháng, nhưng tôi khá thích mối quan hệ này.
"Senpai thích uống cà phê sữa à?"
Shinohara tỏ ra ngạc nhiên với cốc cà phê sữa đá tôi gọi.
"Ừ. Sao thế?"
"Không có gì, chỉ là em thấy senpai giống kiểu người uống cà phê đen hơn thôi."
"Cái đấy thì anh chịu không uống được. Đắng lắm."
"Ý em là cố uống để ra vẻ ấy. Senpai lớn rồi nhưng vẫn còn trẻ con đến bất ngờ."
"Ai là trẻ con cơ chứ. Đáng tiếc nhưng anh không thừa tiền để ra vẻ đâu."
'Đúng là không có tiền thì hơi khó', Shinohara gật đầu thuyết phục sau câu trả lời của tôi.
Nói năng động chạm thật.
Mà nói ra thì Shinohara trông giống một người có tiền thật.
Chiếc áo khoác của cô ấy treo trên móc trông khá đắt tiền, và chiếc áo cổ lọ đen cùng sợi dây chuyền nhỏ lộ ra trên cổ cô ấy trông cũng vậy.
"Mà sao em có nhiều tiền thế?"
Biết là hỏi hơi cục, nhưng cô ấy vẫn trả lời mà không tỏ ra chút khó chịu nào.
"Em đi làm thêm nhiều lắm. Tính cả việc làm ông già Noel nữa."
"Cũng phải. Có lẽ anh cũng nên làm thêm ca."
Hiện tại một tuần tôi chỉ làm từ một đến hai buổi.
Đó là một con số khá nhỏ với một sinh viên không tham gia vào câu lạc bộ nào như tôi.
Hồi tôi còn hẹn hò với Aisaka Reina thì một tuần tôi làm đến 5 buổi, nên tôi đã tiết kiệm được kha khá.
Giờ tôi đang sống dựa vào khoản tiết kiệm đó, nhưng nó cũng sắp cạn kiệt rồi.
Bất ngờ rằng, Shinohara lại tỏ vẻ bất mãn trước sự đắn đo của tôi.
"Số ngày senpai không về nhà tăng lên thì em càng chán nữa."
"Này nhé, một tuần về nhà tầm ba bốn lần là được rồi. Ít nhất cũng phải để anh đi làm chứ."
"Em đang làm người mẫu tóc nên senpai dựa dẫm vào em về mặt tài chính cũng được. Hay để em lo tiền ăn cho nhé."
Giữa hai từ 'người mẫu tóc' và 'dựa dẫm', tôi đắn đo không biết phải phản ứng với từ nào, nhưng cuối cùng thì tôi chọn hỏi về vế trước.
Bởi vì với một sinh viên đại học bình thường như tôi thì từ 'người mẫu tóc' khá xa lạ.
"Làm người mẫu tóc kiếm khá lắm à?"
"Cùng tùy người, em thì kiếm được tầm 40000 yen mỗi tháng. Nên cũng có thể gọi là khá."
"Chà..."
Nếu cộng cả những việc khác nữa thì tức là cô ấy kiếm gấp nhiều lần tôi.
Nói thật thì tôi khá sốc.
Nhưng dù vậy thì tôi cũng không có ý vay mượn cô ấy.
Bởi vì nhỡ để người xung quanh biết được thì rất phiền phức.
"Thôi khỏi. Vay mượn tiền đàn em mình thì mất mặt lắm."
"Vâng, thế mới là senpai của em chứ."
Tôi há hốc miệng ra trước câu trả lời của cô ấy.
"...Em thử anh đấy hả, đồ xấu tính!"
"Ơ, em có biết là senpai lại cho rằng em nghiêm túc đâu!"
Shinohara đặt cái dĩa lên đĩa rồi lấy khăn giấy lău miệng.
"Thôi thì tối nay em đành chiêu đãi senpai một bữa đặc biệt. Em sẽ cố gắng hết sức."
Tôi nhăn mày trước vẻ mặt gượng gạo của cô ấy.
Có vẻ biểu hiện của tôi khá thú vị nên Shinohara bật cười.
"Thế tối nay senpai muốn ăn gì?"
Cô ấy hỏi vậy, tôi chợt khoanh tay lại.
Trình độ bếp núc của Shinohara khá cao, nên thật ra thì món gì cũng được.
Nhưng trả lời như vậy thì sẽ khiến cô ấy khó xử nhất.
Thế nên tôi nói ra thứ đầu tiên tôi nghĩ đến.
"Thịt hầm khoai tây."
"Lại là một món đơn giản sao? Em đã nói là em sẽ cố gắng hết sức rồi mà."
"Không được sao?"
"Không phải là không được. Thế giờ chúng mình đi mua đồ về đi."
Shinohara nói vậy rồi đứng dậy khỏi ghế.
'Cảm ơn vì đã mời em', Shinohara cúi đầu nói rồi rời khỏi quán.
Dù sao thì cũng do tôi đã bỏ mặc cô ấy hai tiếng đồng hồ nên tôi mới trả tiền cho cả hai để tạ lỗi, nên đâu cần cô ấy nói lời cảm ơn.
Lễ phép thật đấy, tôi vừa nghĩ vậy vừa ra thanh toán hóa đơn.
Đột nhiên, điện thoại của tôi rung lên.
Trên màn hình hiện thỉ một cuộc gọi đến, nhưng số máy không nằm trong danh bạ của tôi.
Tuy nhiên, số máy đó trông rất quen thuộc.
"Alo?"
『Alo, Yuuta-kun?』
Tôi biết cái giọng nói trong trẻo đó.
Thế nên tôi lại càng ghét nó hơn.
Những ký ức còn vương vấn khuấy động tâm trí của tôi.
"...Reina à?"
Chủ nhân của cuộc gọi đến là bạn gái cũ của tôi, người tôi mới chia tay vài tháng trước, Aisaka Reina.