Flag 3: Khúc ai ca của lá cờ vương triều suy tàn, vẽ nên dấu lặng
Ngày đầu tiên của đại hội thể thao. Thoáng chốc hoàng hôn đã qua, các thành viên Ký túc xá Quest tạm thời trở về ký túc xá.
Mặc dù cùng lúc đó các trận đấu vẫn đang diễn ra, nhưng người đâu phải sắt đá, không thể nào liên tục thi đấu suốt hai mươi bốn tiếng.
Mọi người cùng nhau thưởng thức bữa tối do cô Miyuki MacKenzie làm cho, thảo luận về lịch trình sắp tới.
"Những người phụ trách trận đấu của Miyuki, sau bữa tối hãy ngủ một giấc trước, nửa đêm mười hai giờ dậy."
"Cảm giác khác hẳn ngày thường, giống như đi dã ngoại tập thể vậy, thật đáng mong đợi!"
Mặc dù Nanami Knight Bladefield tỏ vẻ không vui hỏi tại sao lại phải dậy vào giờ đó, nhưng Akane Mahougasawa dường như lại vô cùng phấn khích.
"Dù cuộc sống ở đây ngày nào cũng giống như dã ngoại tập thể rồi. Nhưng bây giờ thì giống như một trại huấn luyện tăng cường tình bạn hơn nữa nhỉ..."
Nghe Nanami Knight Bladefield như tự nói với mình vậy, Akane Mahougasawa mắt long lanh nhìn chằm chằm cô ấy.
"Nói hay lắm! Đúng như bài thơ Nanami Knight Bladefield đã ngâm! Đây là... đây là trại tăng cường tình bạn!"
"Không được nhắc đến thơ! Không tính! Lời vừa rồi không tính!... Mà này, cậu lại hào hứng thế nhỉ."
"Để tăng cường tình bạn, mỗi tối chúng ta hãy cùng trò chuyện về tình yêu nhé!"
"Ý là muốn bọn này nghe chuyện của cậu và Souta Hatate à?"
"A..."
Bị Nanami Knight Bladefield nói vậy, Akane Mahougasawa ngại ngùng cúi đầu.
"Souta, Souta Hatate-kun, cậu thật là dê."
"Tại sao lại là tôi!?"
Bị đổ trách nhiệm, Souta Hatate dùng đầu ngón tay chọc vào má Akane Mahougasawa tỏ ý cực lực phản đối.
Thấy Akane Mahougasawa cười khúc khích, Rin Eiyuuzaki thoáng lộ vẻ ghen tị rồi lập tức tự nhắc nhở mình, khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Rin Eiyuuzaki ho khan một tiếng, nói:
"Megumu Touzokuyama không dậy nổi buổi sáng thì cứ trực tiếp ra ngoài phụ trách thi đấu đêm khuya, Akane Mahougasawa cũng vậy, nhờ cậu nhé. Ruri Ninjabayashi sau khi sạc pin xong thì tiếp tục thi đấu suốt hai mươi bốn tiếng. Tôi và Souta Hatate ba giờ sáng dậy tham gia thi đấu sáng sớm."
"Ba giờ thì coi như nửa đêm rồi còn gì... Trời vẫn còn tối lắm đó...?"
"Sao mà yếu đuối thế. Như tôi đây sáng nào cũng ba rưỡi dậy."
Cứ như ông già vậy... Ngay lúc Souta Hatate vừa nghe đến giờ dậy đã thấy buồn ngủ rũ rượi, chương trình TV nội bộ do câu lạc bộ phát thanh sản xuất bắt đầu.
《Vậy thì chương trình bắt đầu! 『Bản tin tổng hợp Đại hội Thể thao Học viện Hatagaya』! Trong ba mươi phút tới, chúng tôi sẽ cập nhật kết quả thi đấu hôm nay, những khoảnh khắc đặc sắc, cũng như lịch trình ngày mai, xen kẽ là những cuộc trò chuyện thú vị. Người dẫn chương trình là át chủ bài trẻ tuổi của câu lạc bộ phát thanh, tôi, Kondawara Fuu lớp 2B, đúng không nhỉ?》
《Cậu đang hỏi ai thế? Chào mọi người, tôi là bình luận viên, Nonomiya Miko lớp 2C.》
Chỉ thấy một cặp nữ sinh, một người tóc bob và một người tóc dài ngang vai gợn sóng, xuất hiện trong trang phục thể thao.
《Vậy thì, trước hết mời quý vị thưởng thức quang cảnh hoành tráng của lễ khai mạc. À, nhân tiện, lúc đó nội y của hội trưởng hội học sinh là hình dâu tây đấy. Dâu tây đó nha!》
《Vậy thì, trước tiên hãy xem những khoảnh khắc đặc sắc của ngày hôm nay.》
Ngay lúc Fuu bị Mimori Seiteikouji lao tới đá vào đầu, Miko đứng bên cạnh vẫn bình tĩnh tiếp tục chương trình.
Trên màn hình VTR chiếu lại những khoảnh khắc đặc sắc, xuất hiện những gương mặt quen thuộc, không khí bàn ăn trở nên sôi nổi hẳn lên.
"A! Souta Hatate-kun lên TV kìa! Bên cạnh là tớ! Tớ, đứng gần quá! Tớ, vừa chạy vừa cười tươi ơi là tươi. Ghê quá, ghê quá!"
"Ồn ào quá!"
Akane Mahougasawa hết nhìn màn hình, lại nhìn mọi người rồi Souta Hatate, đồng thời phấn khích tột độ, nên bị Nanami Knight Bladefield quát.
Nhưng, khi màn hình chuyển sang cảnh Nanami Knight Bladefield và Souta Hatate cùng nhau chạy, "Kyaaa—!" Nanami Knight Bladefield hét lên một tiếng chói tai.
"Nanami Knight Bladefield trông có vẻ vui lắm." Akane Mahougasawa nhận xét.
"Vui cái đầu cậu ấy! Là do tay Souta Hatate ôm eo làm bổn cung thấy nhột!"
"Cậu ồn quá đấy, Nanami Knight Bladefield."
Rin Eiyuuzaki cảnh cáo Nanami Knight Bladefield, nhưng người xuất hiện trên màn hình sau Nanami Knight Bladefield (phải nói là đương nhiên nhỉ) lại là Rin Eiyuuzaki, "Kyaaa————————————————————!" Rin Eiyuuzaki hét lên một tiếng vừa dễ thương chết người vừa chói tai.
"Chị Rin Eiyuuzaki-senpai, biểu cảm ngại ngùng quá..."
"Mặt mày phởn phơ ghê..."
"Cảm giác như mùa xuân của cuộc đời đã đến rồi ấy nhỉ..."
Không chỉ Akane Mahougasawa và Nanami Knight Bladefield, ngay cả Kikuno Shoukanji cũng thêm dầu vào lửa, kết quả là Rin Eiyuuzaki kéo áo khoác thể thao trùm kín nửa người trên, bổ nhào lên sofa, xấu hổ đến mức hai chân quẫy đạp loạn xạ.
"A, nghe nói là cặp đôi đẹp nhất Nhật Bản đấy." Akane Mahougasawa nói.
"Cái gì! Tôi và Souta Hatate ư! Thật đau đầu mà! Hóa ra người khác nhìn chúng tôi như vậy sao!"
Rin Eiyuuzaki vốn đang luống cuống tay chân bỗng sống lại, chạy đến trước màn hình, chỉ thấy trên đó chiếu cảnh Megumu Touzokuyama và Souta Hatate chạy với nhau cực kỳ ăn ý.
"..."
Rin Eiyuuzaki im lặng ngồi lại xuống ghế.
《Vậy thì, tiếp theo là phần điểm tin nổi bật trong ngày. Chuyên mục này sẽ giới thiệu đến quý vị những tuyển thủ được khán giả chú ý nhất. Trước tiên, mời xem đoạn phim gây sốc... gây sốc này!》
《Chữ "sốc" lặp lại rồi kìa.》
Cùng với lời bình luận lạnh lùng, màn hình chuyển sang VTR.
Chỉ thấy trên sân vận động, các giáo viên ngồi trên ghế xếp thành một hàng ngang, cách đều nhau.
Lúc này, các học sinh đã vào vị trí đồng loạt lao về phía giáo viên như vũ bão.
Khoảnh khắc tiếp theo...
《Đang đấm bóp vai đấy.》
《Vì đây là cuộc thi đấm bóp vai cho giáo viên mà.》
《Đây là buổi tri ân hả!》
Người dẫn chương trình cà khịa người bình luận.
《Tuy cảnh học sinh đấm bóp vai cho giáo viên này vô cùng đơn điệu không có gì thay đổi, nhưng đây không phải là sự cố phát sóng đâu nhé!... Mà nói chứ, cái này phân định thắng thua kiểu gì vậy?》
《Trận đấu này áp dụng phương pháp quyết định thắng thua vô cùng khoa học – dựa vào máy đo sóng não gắn trên đầu giáo viên, đo được sóng alpha vượt quá một khoảng thời gian nhất định là thắng.》
《Thật không đó—!? Cái này thật sự khoa học lắm sao—!?》
Ống kính cận cảnh quay một trong những học sinh đang đấm bóp vai.
《Cô ấy là tuyển thủ Ruri Ninjabayashi lớp 1F.》
Như để hưởng ứng giọng nói của Akane Mahougasawa, bình luận viên giới thiệu tên của tuyển thủ đáng chú ý.
《Cô ấy là hậu duệ của Ninja phải không?》
《Không phải đâu.》
《Vậy mà lại không liên quan gì đến Ninja! Theo thông tin của tuyển thủ, hóa ra cô ấy là một người máy hình người! Khi khoa học và Ninja giao thoa, ※Ninja khoa học đã ra đời!》(Ghi chú của biên tập viên: Trích từ "Gatchaman", tên gốc tiếng Nhật là Kagaku Ninja Tai.)
Chỉ thấy Ruri Ninjabayashi dùng nắm đấm rung với tốc độ cao bằng mô-tơ, thực hiện thuật mát xa nhẫn pháp khoa học từ vai xuống lưng, lên lên xuống xuống.
"Tớ từng thấy loại ghế mát xa đó rồi~"
"Chứ có phải loại ở nhà tắm công cộng đâu!"
《Đúng là kỹ thuật tuyệt đỉnh! Cô ấy dùng tuyệt chiêu đặc trưng của người máy hình người để tấn công nhanh, đã đạt được thời gian quy định phát ra sóng alpha! Với đà thắng như chẻ tre, cô ấy lại lập thêm thành tích mới! Mời xem VTR trận đấu tiếp theo!》
Màn hình chuyển cảnh, chỉ thấy trên sân vận động có vô số con mèo, học sinh vào vị trí, sau tiếng súng hiệu liền lao tới.
"Mèo con đáng yêu quá à."
"Đây là trận đấu gì thế này...?"
Nanami Knight Bladefield xem TV, nhíu mày chau mặt.
《Ờm— bây giờ xin mời quý vị theo dõi trận thi đấu dụ mèo không phân hạng...》
"Càng lúc càng chẳng liên quan gì đến Đại hội Thể thao nữa rồi!"
Đây là một cuộc thi giải trí để nghỉ lấy hơi. Nếu không xen kẽ những cuộc thi kiểu này, đến lúc đó sẽ phải chạy cả ngày không nghỉ, một tuần chiến đấu trường kỳ như vậy, khó đảm bảo sẽ không kiệt sức mà gục ngã.
《Ồ! Có vẻ như tất cả mèo đã tập trung quanh tuyển thủ Ruri Ninjabayashi rồi. Dù cô ấy không dùng mồi nhử hay que trêu mèo như các tuyển thủ khác, mà chỉ đứng yên bất động, nhưng mà... Bình luận viên Nonoyama, đây rốt cuộc là...》
《Nghe nói ngưỡng nghe của con người là từ mười hai hertz đến hai mươi ba nghìn hertz, còn ngưỡng nghe của mèo là từ bốn mươi lăm hertz đến sáu mươi tư nghìn hertz. Cô ấy đã phát ra âm thanh ở ngưỡng nghe mà chỉ mèo mới nghe thấy được từ loa ở miệng, để thu hút mèo đến.》
《Khoa học, thật đáng sợ! Khoa học là vạn năng! ※Cô mèo khoa học vạn năng!》(Chú thích: Trích từ manga 『Vạn Năng Văn Hóa Nương Mèo』 của tác giả Takada Yuzo.)
Ngay lúc người dẫn chương trình và bình luận viên đang nói chuyện như vậy, mèo đã tụ tập quanh Ruri, trèo lên người Ruri, dù là vai, là đầu, hay là tay, khắp người cô ấy đều bám đầy mèo.
Cuối cùng, những phần cơ thể lộ ra của Ruri dần biến mất, toàn thân cô ấy đã bị vô số mèo che phủ.
"Trông như một tháp mèo vậy!"
"Là một sinh mệnh thể mèo!"
"Không đúng, mèo vốn dĩ đã là sinh mệnh thể rồi mà!"
Lý do mọi người kinh ngạc ngày càng kỳ quái, đến cả Souta cũng không thể không liên tục bắt bẻ.
Ruri, toàn thân phủ đầy mèo, cứ thế loạng choạng vượt qua vạch đích, lập kỷ lục về số lượng mèo nhiều nhất.
"Tuyển thủ Ruri Ninjabayashi, đã giành chiến thắng bằng kỹ năng độc đáo của một người máy hình người, thật quá xuất sắc."
"Lợi hại quá... Rõ ràng có những cuộc thi khác có thể phát huy tốt hơn chức năng của robot, vậy mà lại chuyên chọn những cuộc thi hình thức phức tạp thế này... Lợi hại quá...!"
Dù người dẫn chương trình vô cùng kinh ngạc, nhưng thực ra việc Ruri tham gia các cuộc thi bình thường, lại là do gu thẩm mỹ có vấn đề của câu lạc bộ phát thanh, những người chuyên đăng ký cho cô ấy tham gia các loại cuộc thi này.
《Hơn nữa, hơn nữa! Không ngờ tuyển thủ Ruri Ninjabayashi này cũng là một thành viên của đội Quest Dorm! Hôm nay quả nhiên là tân binh, đội Quest Dorm hoạt động nổi bật nhất nhỉ, bình luận viên Nonoyama!》
《Họ thân thiết với nhau thật đấy.》
Ở góc dưới bên phải màn hình trong phòng thu của người dẫn chương trình và bình luận viên, một khung hình phụ hiện lên cảnh Souta và mọi người đang cùng nhau ăn bento trên tấm bạt dã ngoại. Bình luận viên cảm thán:
《Thật là yêu thương gắn bó, khiến người ta ghen tị quá! Đoạn phim này không có âm thanh, nên chắc mọi người không biết, chứ phóng viên quay phim cứ luôn miệng nói 『※Tuyệt quá đi——Tuyệt quá đi——』! Phóng viên quay phim là gián điệp của công ty bảo hiểm nhân thọ đấy à!》(Chú thích: Câu quảng cáo của công ty bảo hiểm nhân thọ Nhật Bản MetLife Alico.)
《Từ ngày mai các cuộc thi đồng đội cũng sẽ tăng lên, biểu hiện của họ càng đáng để chú ý hơn đấy.》
《Vì chỉ cần lơ là một chút là sẽ nổ tung đấy!》
《Nguy hiểm quá!》
Mặc dù chương trình chưa kết thúc, nhưng phần tin về Souta và mọi người đã hết, tiếp theo bắt đầu phát sóng diễn biến các cuộc thi thông thường, vì vậy các thành viên Quest Dorm không còn hứng thú, bắt đầu thu dọn dụng cụ ăn uống.
"...Chắc là không nổ thật đâu nhỉ?"
"Sao ngươi lại thiếu tự tin đến vậy!"
Akane vừa đặt bát đĩa vào bồn rửa, vừa run rẩy hỏi, khiến Nanami bị sốc.
"Dù cũng không phải là không có người có khả năng phát nổ đâu nhưng mà..."
Rin liếc nhìn Ruri vừa sạc pin xong, đang chuẩn bị xuất kích.
"Có muốn nhấn nút tự hủy không? (Y/N)"
"「「「「「「!!」」」」」」"
Chỉ thấy Ruri thản nhiên lấy ra từ ngực một công tắc nút bấm nhỏ có ký hiệu đầu lâu, khiến mọi người rùng mình.
"............"
"Này...! Đợi đã, Akane! Đừng có qua đó bấm!"
Akane loạng choạng bị nút tự hủy thu hút, Souta vội nắm lấy tay cô ấy, gắng sức ngăn lại.
"A!... Tôi vừa định làm gì thế?"
"Định đi nhấn nút tự hủy đấy..."
"Xem ra nút tự hủy ẩn chứa một ma lực đáng sợ nhỉ."
"Cất đi! Mau cất đi, Ruri!"
Rin nhân lúc mọi người còn tỉnh táo, bảo Ruri cất nút tự hủy đi.
Sau đó, mọi người im lặng nhìn theo Ruri, người đang thản nhiên chuẩn bị xuất kích, bước ra khỏi ký túc xá.
"Phù——Ký túc xá suýt nữa thì tự nổ tung rồi."
"Người suýt gây ra vụ nổ chính là cậu đấy..."
Đúng lúc này, Akane và Souta đồng thời nhận ra, từ lúc Souta ngăn cản Akane, hai người vẫn luôn trong trạng thái khoác tay nhau; thế là cả hai vội vàng buông tay, ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.
Tiếp đó, Akane như muốn đổi chủ đề, chắp hai tay lại đề nghị:
"A! Đúng, đúng rồi! Để tăng thêm tình bạn, trong suốt Đại hội Thể thao này mọi người cùng ngủ chung ở phòng khách được không! Giống như đi trại tập huấn vậy!"
Souta dùng ngôn ngữ cơ thể khoa trương, cố gắng đáp lại.
"Đùa kiểu gì vậy! Tôi làm sao có thể ngủ chung với một đống con gái được! Tôi về phòng ngủ trước đây!!"
Souta cứ thế về phòng, Nanami và những người khác nhìn theo cậu ấy rời đi.
『Là Death Flag nhỉ.』
『Là Death Flag đấy.』
『Đừng chết nhé, Souta.』
×
×
Souta trở về phòng.
Tôi sững sờ khi nhìn thấy Death Flag phản chiếu trên cửa sổ phòng càng lúc càng hiện rõ một cách đáng ngại.
Rồi tôi nhận ra một điều.
Và rùng mình vì điều đó.
×
Bất kể là lời nói và hành động vừa rồi.
Hay là diễn biến ký túc xá suýt chút nữa tự nổ tung.
Hoặc cả chuyện Rin trong tương lai suýt nữa yandere hóa, dùng dao bếp giết Souta.
Tất cả đều chứng minh rằng cái chết dường như bị thúc đẩy, bắt đầu đếm ngược từng giây.
×
Đúng vậy.
Death Flag của tôi cuối cùng cũng đã thức tỉnh...
×
『Cái chết』.
Điều đó, thứ công bằng giáng xuống tất cả mọi người, đối với tôi mà nói, đồng thời cũng là một quả bom hẹn giờ sắp phát nổ.
Tôi vẫn luôn cho rằng:
Quả bom hẹn giờ này sẽ không chỉ nhắm vào một mình tôi.
Nếu bản thân mình có người thân thiết... người gần gũi, vậy thì một khi quả bom phát nổ, người đó không biết sẽ đau khổ, bi thương đến nhường nào.
Vì vậy, tôi đã luôn cố gắng hết sức để xa lánh người khác. Dù là tình bạn, hay là thiện ý... tôi đã hết lần này đến lần khác bẻ gãy những Flag liên quan đến mình... Dẫu cho phía trước chỉ có cái chết cô độc đang chờ đợi, tôi vẫn cảm thấy như vậy là được rồi.
Thà rằng ngay từ đầu bẻ gãy Flag, còn hơn là để cái chết của mình mang lại đau buồn thống khổ cho bạn bè, ban đầu tôi chính là mang theo suy nghĩ này mà chuyển trường.
Đó là kết luận mà tôi, người đã mất tất cả trong tai nạn tàu khách, rút ra được.
Không có gì để đạt được, cũng không có gì để mất, chỉ một mình lặng lẽ đón nhận thời khắc cuối đời.
Lẽ ra phải là như vậy mới đúng.
『Chuyện gì thế này...? Chuyện gì thế này... Sao mình lại bắt đầu run rẩy thế này...?』
Thế nhưng, Death Flag vốn tưởng đã từng đè nát trái tim, lại một lần nữa đè nặng lên tâm trí.
『Đến nước này rồi... tại sao chứ...』
Trái tim vốn nên đã chết từ lâu.
Còn có gì đáng để sợ hãi nữa chứ?
Còn có gì đáng để e dè nữa chứ?
...Không đúng, tôi biết rõ trong lòng.
Những người sẵn lòng trở thành bạn bè của tôi, trở thành gia đình của tôi, đã khiến tôi trở thành một thiếu niên bình thường.
"............"
Souta ôm đầu, dùng cẳng tay che mặt, loạng choạng va lưng vào cửa rồi cứ thế trượt xuống, ngồi bệt trên sàn.
"Lẽ ra mình nên biến mất rồi..."
Sớm hơn một chút.
Từ rất sớm trước đó.
"Nếu mọi chuyện đã thành ra thế này..."
Giọng nói khàn đặc ấy như của một ông lão.
Việc mình phải chết một cách oan uổng, đều là do cái Death Flag đó.
Cậu đã chấp nhận... cậu tự cho là mình đã chấp nhận.
Nhưng——
Kết cục tồi tệ nhất——nhất định sẽ đến.
Nếu điều đó cũng có thể đổ lỗi cho Death Flag, thì tốt biết mấy.
Sự khởi đầu của một kết cục tàn khốc đang dần gặm nhấm trái tim Souta.
Không thể trốn tránh.
Giống như việc bản thân mình mãi mãi không thể trở thành một người khác...
×
×
Tiếng gõ cửa và sự rung động truyền thẳng từ sau lưng vào cơ thể Souta.
"Souta. Sắp ba giờ rồi, mau dậy chuẩn bị ra ngoài đi."
"…………"
Thật ra cậu vẫn luôn không ngủ, cũng hoàn toàn không ngủ được.
Souta loạng choạng đứng dậy; nghe thấy động tĩnh trong phòng, đoán rằng Souta đã dậy, Rin rời khỏi phòng.
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Souta.
『Không được... làm vậy không chỉ khiến mọi người thất vọng, mà còn khiến mọi người phải áy náy vì mình bị trục xuất...』
Souta cầm theo quần áo thay rồi ra khỏi phòng.
『Thà như vậy, mình thà đợi mọi chuyện kết thúc, làm một kẻ đáng ghét rồi hãy rời khỏi thế gian này.』
Sau khi tắm qua loa ở nhà tắm công cộng, cậu đứng trước tấm gương lớn ở bồn rửa mặt ngay cửa phòng thay đồ.
『Akane và mọi người đã chăm sóc mình như vậy, ít nhất mình cũng phải tỏ chút lòng thành tiễn biệt.』
Vẻ mặt của thiếu niên trước mắt, dữ tợn như bị ác quỷ cám dỗ.
"Mình... sắp chết rồi..."
Souta nhớ lại những điều đã quên trong văn bằng.
Đồng thời, cũng nhớ lại tâm trạng không muốn giao du với bất kỳ ai khi mới chuyển trường.
Đến nước này có lẽ rất khó, nhưng cậu vẫn nên cố gắng giữ khoảng cách với mọi người... Souta nghĩ vậy, cúi đầu bước ra hành lang.
Lúc này, Akane nhìn thấy bóng lưng Souta, vội chạy nước kiệu lại gần cậu.
"Souta-kun..."
"Đừng chạm vào tôi!"
Bị Akane khẽ chạm vào lưng, Souta bất giác quay đầu hét lớn.
Một phần vì tâm trạng chưa ổn định, quan trọng hơn là... cậu cảm thấy nếu Akane chạm vào mình, sẽ lây nhiễm thứ gì đó đen tối bẩn thỉu, vì vậy Souta theo phản xạ mà gạt tay Akane ra.
"A..."
"…………"
Nhưng... trong mắt Akane, ngược lại, người ra tay là Souta lại càng tổn thương hơn.
Còn Souta, điều cậu nhìn thấy trên gương mặt Akane, không phải là biểu cảm nên có của một thiếu nữ đau lòng, mà luôn chỉ là sự thương hại dành cho Souta, điều này càng khiến cậu thêm tự ghét bản thân.
"...Xin lỗi."
"K-không! Không sao! Không sao đâu!"
Dù Akane cảm thấy phải nói gì đó, nhưng chỉ nói được những lời như đang dỗ dành một đứa trẻ lỡ làm hỏng việc.
"…………"
Souta vai rũ xuống, vô cùng chán nản rời đi, Akane cũng buồn bã không kém nhìn theo bóng cậu.
Dù bóng dáng Souta đã biến mất, Akane vẫn bất lực đứng tại chỗ, không hề nhận ra có vật thể đang tiến lại gần sau lưng mình.
"Vector tinh thần giảm sút đáng kể, phát ra tín hiệu vô cùng nguy hiểm."
"Oa, hết cả hồn!?"
Akane quay đầu lại, nhìn thấy Ruri không một tiếng động (thực ra về mặt cấu tạo thì đúng là không một tiếng động) bước vào.
"Không sao đâu~ Vector tinh thần của tớ ấy mà, không phải toán tử Nabla thì cũng là hàm Hamilton thôi."
"Đó là phân tích vector. Tôi đang nói về vector tinh thần của Souta-san."
"A, ồ, ra là cậu đang nói Souta-san!"
Souta※-san bạn cùng lớp, nghe cũng giống như một nhân vật kỳ lạ đang nói lời cảm ơn bằng tiếng Anh. (Chú thích: Tiếng Nhật「先生同学」âm gần giống Thank.)
"...Cậu nói nguy hiểm, là sao vậy?"
Không biết có phải tâm trạng cuối cùng đã bình tĩnh lại không, Akane cuối cùng cũng có phản ứng bình thường.
"Vector tinh thần của con người khi giảm xuống đến một mức độ nhất định, nghĩa là tinh thần đã chết. Giá trị vector tinh thần của Souta-san vốn đã rất thấp, bây giờ lại còn thấp hơn nhiều so với ngưỡng nguy hiểm."
"Ể... nói vậy là...?"
"Cứ thế này, nghĩa là tinh thần của Souta-san sẽ chết."
"!"
Akane bất giác hít một hơi lạnh.
"Chuyện hai người nói thật là giật gân."
"Chị Rin-senpai!"
Rin đột ngột xuất hiện, nhíu mày, sau lưng Rin, Megumu mang vẻ mặt như sắp khóc.
"Tim của Souta-san dường như bị tổn thương rất nặng, đến mức thông thường không thể hồi phục được. Có thể nói là gần giống người đã xác định tử vong."
Câu nói này của Ruri bất ngờ trúng phóc, dĩ nhiên các cô không thể biết được điều đó.
"Ý là Souta mắc bệnh nan y... gì đó hả?" Rin hỏi.
"Không, điện não đồ, nhịp tim, biến thiên nhịp tim, huyết áp và quét toàn thân của Souta-san đều không có gì bất thường. Khẳng định không phải vấn đề thể chất, mà là vấn đề tinh thần."
Rin cong ngón trỏ, dùng mu ngón tay chống lên khóe môi, lộ vẻ mặt nghiêm túc.
"Tớ nghĩ chúng ta nên an ủi Souta-kun!"
"Nhưng, con trai có lòng tự trọng mà con gái không hiểu được. Làm vậy liệu có phản tác dụng, ngược lại làm tổn thương cậu ấy không?"
Rin và Akane nói xong, cả hai cùng im lặng cúi đầu. Sau đó, họ nhìn Megumu vẫn đang chực khóc.
"...Tớ... tớ cảm thấy, chỉ đối xử dịu dàng thôi, có lẽ là không đủ... phải bắt đầu từ gốc rễ... không chỉ là bề ngoài, mà phải chữa trị tận gốc trái tim của Souta-kun... mặc dù tớ không biết cụ thể nên làm thế nào..."
"…………"
Kết quả vẫn không giải quyết được gì, cảm thấy có lỗi, Megumu quay mặt đi, Rin cũng lại cúi đầu xuống.
Nhưng lúc này Akane đã vững vàng trở lại.
"Nếu cả chúng ta cũng chán nản thì sao được! Tóm lại! Chỉ cần nghĩ cách làm cho Souta-kun vui lên là được!"
Akane nắm chặt tay quả quyết, "Ừm!" Rin và Megumu gật đầu.
"Đúng vậy đó, có lẽ tớ đã nghĩ phức tạp quá rồi."
"Không phải đâu, lời của Megumu-chan cũng rất có lý. Vì vậy, chúng ta phải đối xử dịu dàng với Souta-kun từ tận đáy lòng!"
Akane vừa phấn chấn lên liền lao đi như tên bắn. 『A, này!』 Rin không kịp ngăn lại, Akane đã chạy về phía Souta vừa rời đi.
×
"Souta-kun."
Akane cất tiếng gọi Souta, cậu đang ngồi trên bức tường tròn ở cửa ký túc xá——câu lạc bộ nghiên cứu đất mộc hình như muốn xây một đài phun nước, nhưng mới thi công được một nửa——ủ rũ cúi đầu.
Souta yếu ớt ngẩng mặt lên một chút, nhưng không chịu nhìn Akane.
"...À... vừa rồi..."
"Vừa rồi xin lỗi cậu! Chắc là tại tớ mới chạy ngược chạy xuôi về, người đầy mùi mồ hôi phải không?"
Akane nói chen vào trước khi Souta kịp lên tiếng, rồi cúi đầu chào.
"Không phải..."
Nói sao nhỉ, Megumu cũng có tính cách này, chẳng lẽ đặc biệt để ý đến mùi mồ hôi là vì nữ tính cao sao——Souta mơ màng nghĩ đến những chuyện không liên quan, như thể người ngoài cuộc.
"Còn nữa... Souta-kun chịu nổi giận với tớ, tớ rất vui. Bởi vì, điều đó có nghĩa là Souta-kun đã mở lòng với tớ, khoảng cách giữa chúng ta đã gần hơn rồi."
Akane mỉm cười e lệ, dường như đã dựng lên cái flag ‘Dù có nói những lời cay nghiệt đến đâu để xa lánh cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ giải thích bằng câu ‘Vì đã mở lòng nên mới nói như vậy’’. Lối suy nghĩ quá tích cực của Akane khiến tôi rùng mình.
"Souta-kun, tớ..."
Trong lúc tôi bị lối suy nghĩ đó níu giữ, Akane đã bước đến trước mặt tôi.
Vẻ mặt nghiêm túc đến bất ngờ của cậu ấy khiến tôi thẳng người, ra chiều lắng nghe.
"Tớ..."
Akane lấy ra chiếc kẹp tóc quý giá mà cậu ấy từng cho tôi xem, trân trọng cầm nó như đang cầu nguyện.
"Xin thề."
"...?"
"Với con người tớ trước kia... và cả, với cô gái tuy chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng đã từng xem tớ là bạn."
Tôi ngước nhìn Akane đầy nghi hoặc, còn Akane dịu dàng nhìn xuống tôi, ánh mắt hai người cuối cùng cũng giao nhau.
"Tớ sẽ mãi mãi bảo vệ Souta-kun."
"Bảo..."
"Dù có ở bên cạnh hay không."
Akane cẩn trọng lựa chọn từng lời, đó là những từ ngữ có sức mạnh lay chuyển tôi, nhưng lại vô cùng dịu dàng.
"Tớ sẽ mãi mãi bảo vệ Souta-kun."
Tôi rất vui.
"...Akane."
Thế nhưng, điều đó không có ý nghĩa gì cả... ngay từ khi gặp gỡ đã chẳng có ý nghĩa gì rồi, đó cũng là sự thật.
Sự thật này siết chặt lấy lồng ngực tôi.
"............"
"............"
"Souta, cũng không còn sớm nữa đâu!"
Rin từ ký túc xá bước ra gọi lớn, cắt ngang ánh nhìn giao nhau của chúng tôi.
Thật ra tôi vẫn muốn quan sát thêm một chút nữa, tiếc là không còn thời gian. Cứ thế này sẽ không kịp giờ tập trung cho trận đấu tiếp theo.
"...Xin lỗi, tớ phải đi rồi."
"A..."
Tôi lướt qua Akane, rời khỏi hiện trường như chạy trốn.
Rin đuổi theo, lúc đi ngang qua vai Akane, cậu ấy vỗ nhẹ vai Akane, nháy mắt một cái ý bảo "Tiếp theo cứ giao cho tớ".
Akane đáp lại Rin bằng phản ứng mắt mở to hết cỡ, mí mắt run rẩy.
"Tớ không hiểu ý cậu!!"
Đương nhiên Rin không hiểu ý đồ, vì vốn dĩ Akane chẳng có ý đồ gì cả, nên cũng đành chịu. Hóa ra là chẳng có ý đồ gì à!
Trên đường đến nhà ga, Rin đuổi kịp tôi và sánh bước bên cạnh.
"Akane nói gì với cậu thế?"
Rin, người không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, ho khan một tiếng rồi trịnh trọng hỏi.
"............"
Nhưng, tôi chỉ im lặng bước đi.
Rin vòng ra trước mặt tôi, chặn đường.
"Nghe này, Souta! Tuy... ở giữa có một khoảng trống, nhưng tớ là... ờm... bạ-bạn cậu, không đúng, là chiến hữu của cậu! Vì thế, cậu có thể làm nũng với tớ, cũng có thể trút giận lên tớ? Không phải, là tớ hy vọng cậu làm thế..."
Sự thẳng thắn trước sau như một của Rin, đối với tôi lúc này lại vô cùng khó chịu.
Thấy tôi kiên quyết im lặng đến cùng, Rin càng cố gắng thuyết phục:
"Cậu có thể trút giận lên tớ... Tớ mong mình là một người như thế trong lòng Souta...! Không, tớ hoàn toàn nói điều này với tư cách là một chiến hữu thôi đó!"
Cảm xúc đen tối muốn thốt ra câu "Cậu thì biết cái gì chứ" bắt đầu nảy sinh trong lòng, tôi cố sống cố chết đè nén nó xuống.
"Dù là dưới hình thức nào cũng được... tớ hy vọng mình có thể trở thành người không thể thiếu đối với Souta."
"Dù là hình thức nào...?"
Đôi khi, sự hy sinh sẽ phá vỡ sự tự chủ của đối phương, dẫn dắt họ đến những hướng không tốt... giống như tôi của hiện tại.
Ngọn lửa mờ ảo bùng lên nơi sâu thẳm trong đôi mắt u ám, tôi đột nhiên áp sát Rin; cậu ấy bất giác lùi lại, lưng đập vào cây ven đường, nhất thời không còn lối thoát.
"Sou...ta..."
Gương mặt tôi tiến sát đến chóp mũi cậu ấy, gần đến mức hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, lúc này cậu ấy co rúm lại như một thiếu nữ yếu đuối, vẻ oai phong thường ngày như một giấc mơ tan biến.
Bầu không khí tà ác, dâm uế khiến Rin nổi da gà.
Nếu không phải là hình thức này, không biết sẽ hạnh phúc đến nhường nào – trái tim Rin đau đớn kêu lên răng rắc... Dù vậy, cậu ấy vẫn hé mở đôi môi sắp chạm vào nhau, từ từ thổ lộ:
"Nếu Souta... có thể vì thế mà không còn đau khổ nữa..."
"............"
Động tác của tôi dừng lại.
"...Tớ bằng lòng. Nếu Souta... thật sự có thể vì thế mà phấn chấn trở lại..."
Thấy Rin dù nước mắt lưng tròng vẫn không lùi bước, tôi ngẩn người.
"...Xin lỗi."
Tôi rời khỏi Rin, thành thật cúi đầu xin lỗi, nhưng Rin lập tức đẩy đầu tôi lên.
"Cậu không cần để tâm đâu. Là tớ nói cậu có thể làm nũng mà. Tớ ngược lại còn rất vui."
Rin dù lau nước mắt nhưng vẫn nở nụ cười, khiến lương tâm tôi cắn rứt.
Tôi, người vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa tâm trạng, bảo Rin vừa đi vừa nói chuyện. Tôi cứ nhìn xuống mũi chân mình, nghiền ngẫm lời của Akane rồi khe khẽ nói:
"Akane nói sẽ bảo vệ tớ..."
"Vậy... à..."
Rin, người cũng muốn nói những lời tương tự, cười khổ, thầm nghĩ: "Bị giành trước mất rồi..."
Tôi buồn bã ngước nhìn trời cao, bầu trời sao vẫn treo lơ lửng.
"Tớ không muốn làm cậu ấy buồn."
Tim Rin như bị dao cắt, đến khi nhận ra, cậu ấy đã bất giác ôm chầm lấy tôi.
"Rin à...?"
"Đừng lo! ...Nếu chuyện thành ra như vậy, đến lúc đó, tớ sẽ bảo vệ cả Akane và Souta!"
"Rin à..."
"Kikuno cũng thế, dù không nhờ vả thì cậu ấy nhất định cũng sẽ làm vậy. Megumu chắc cũng tương tự."
Tiếng lòng của Rin khiến tôi cười khổ, cảm thấy khó xử.
"Tớ không muốn trong số những người đau lòng lại có cả Rin, chị Kiku và Megumu đâu..."
"..."
Câu nói này khiến Rin thật lòng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng, nụ cười trên mặt tôi lập tức biến mất.
"Tớ là một kẻ đáng ghét."
Giọng nói cũng trở nên gai góc.
Rin cố gắng lựa lời hỏi han, dịu dàng bao dung tôi.
"Vậy sao... Tớ không thấy thế, tại sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Tớ... muốn trở thành một kẻ đáng ghét."
Vì thế cậu ấy tự nhận mình là kẻ đáng ghét.
Nhưng, hành động này lại mâu thuẫn với lời nói của cậu ấy.
"...Souta không thể trở thành kẻ đáng ghét được đâu."
Rin khẽ mỉm cười.
"Nói thẳng thật đấy..."
Như hưởng ứng Rin, tôi cũng khẽ nở một nụ cười buồn bã.
Có cảm giác... vai tôi đã thả lỏng hơn một chút, điều này khiến Rin thở phào nhẹ nhõm.
...Đồng thời, Rin cuối cùng cũng nhận ra hành động hiện tại của mình, "Á á!" hét lên thất thanh, giọng pha chút run rẩy, đồng thời buông tay đang ôm chặt tôi ra.
"Không không không không không, không phải! Cậu hiểu lầm rồi! Nghe tớ nói!"
Rin mặt đỏ bừng như muốn bốc hỏa, vung vẩy đôi tay vẫn còn vương hơi ấm của tôi, khoa tay múa chân cố gắng che giấu.
"Tôi tôi tôi tôi không phải là có ý đồ gì khác đâu, nhưng mà nói hoàn toàn không có thì là nói dối, nhưng đó là cái gọi là lời nói dối thiện ý, à à không, những gì tôi vừa nói không phải là nói dối đâu nhé, tuy không phải nói dối nhưng tôi không có ý nói đến chuyện có ý đồ gì khác, không phải, tuy đúng là mặt tôi đỏ tim đập thình thịch thật, nhưng đó là kết quả thôi, cậu mà nghĩ tôi ngay từ đầu đã định làm vậy thì sai hoàn toàn rồi, dù sao đi nữa không thể sai rồi cho qua được, nếu có lỡ chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với Souta……!"
Rin, người nói một tràng không ngừng nghỉ mà không lấy hơi, vì nước mắt sắp trào ra, dù bình thường có rèn luyện thân thể, dung tích phổi cuối cùng cũng đến giới hạn, thế là Rin dừng lại lúc này, thở không ra hơi để lấy lại oxy.
Đợi đến khi hô hấp đều đặn, Rin cuối cùng hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng xấu hổ, rưng rưng muốn khóc nói:
"Không có đâu…… Xin lỗi, cả người tôi toàn mùi mồ hôi…… Ưm……! Biết thế này, sáng nay đã không luyện tập rồi……!"
Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Rin, Souta Hatate không nhịn được mà nở nụ cười khổ.
Tuy là cười khổ, nhưng phát hiện mình hiện lên nụ cười không phải tự giễu, khiến Souta Hatate gãi gãi sau gáy.
"Người như tôi, hoàn toàn có thể bỏ mặc…… Rõ ràng là có thể bỏ mặc mà……"
"Người bỏ mặc cậu, ngay từ đầu đã không chuyển vào ký túc xá đó rồi, phải không?"
"……! ……Cảm ơn."
Souta Hatate muốn nói gì đó…… cuối cùng vẫn chỉ có thể thốt ra hai từ này.
Câu nói đó trông có vẻ hiển nhiên, nhưng lại là những lời Souta Hatate dốc hết sức mình để nói ra.
"Còn nữa…… Rin-chan không có mùi mồ hôi đâu…… mùi rất thơm…… với lại rất mềm mại."
Souta Hatate nhớ lại lúc được ôm chặt, ngực Rin từng truyền đến cảm giác mềm mại đầy đặn khó tả, má hơi ửng hồng.
Nghe thấy câu này, Rin Eiyuuzaki che ngực lùi lại, trên đầu dựng lên một Flag hoàn thành chinh phục mới, khiến Souta Hatate lại cười khổ.
"Trước, trước hết không nói chuyện đó nữa, Souta Hatate, cậu vừa định cướp đi nụ hôn của một thiếu nữ đúng không! Tôi muốn cậu chịu trách nhiệm!"
"Cậu rõ ràng đã nói không cần để tâm mà!"
"Đây là hai chuyện khác nhau!…… Tôi, tôi muốn cậu chịu trách nhiệm, cùng tôi hẹn, hẹn hò……! Đừng hiểu lầm nhé, không phải tôi muốn hẹn hò, mà là lo lắng Souta Hatate không chịu trách nhiệm sẽ hổ thẹn là đàn ông, thuần túy là tôi với tư cách bạn thân dụng tâm lương khổ……!"
Trên đầu Rin Eiyuuzaki lại thêm một Flag hoàn thành chinh phục nữa, khiến Souta Hatate tâm lực kiệt quệ, không cười nổi nữa.
×
×
Sáng sớm tinh mơ, sân vận động số 4 đang diễn ra trận đấu mà Souta Hatate và những người khác tham gia – trò giành ghế âm nhạc hỗn hợp nam nữ một trăm năm mươi người.
Điều này tương đương với học sinh trung học của bốn lớp tập trung trước bốn giờ sáng, chỉ để chơi trò giành ghế âm nhạc.
Hiển nhiên, tinh thần họ rất uể oải.
Người tràn đầy ý chí chiến đấu chỉ có Rin Eiyuuzaki.
Trận đấu này mỗi khi nhạc dừng sẽ loại khoảng mười người, đợi đến khi hoàn hồn, trận đấu đã bước vào trận cuối cùng, là Rin Eiyuuzaki và Souta Hatate đấu tay đôi.
"Ban đầu cứ nghĩ nhiều người thì tỉ lệ thắng sẽ cao hơn, nên mới hai người cùng đến. Biết thế này, một mình tôi đến là đủ rồi……"
Rin Eiyuuzaki vừa cùng Souta Hatate đi vòng quanh chiếc ghế cuối cùng, vừa liếc mắt nhìn những người bị loại chẳng có chút khí thế nào.
Đều tại Rin Eiyuuzaki làm động tác thừa, khiến phản ứng của mình với tiếng nhạc dừng đột ngột chậm đi một nhịp. Kết quả, Rin Eiyuuzaki ngồi phịch xuống một bên đùi Souta Hatate, người đã ngồi trên ghế.
"…………"
"…………"
Hai người với tư thế như một cặp tình nhân ngọt ngào, đầu óc không kịp hiểu tình hình hiện tại, chỉ im lặng nhìn nhau.
"……Í, í yaaa aaaaa!"
Sau đó Rin Eiyuuzaki một lần thỏa mãn ba phản ứng xấu hổ: đỏ mặt, nước mắt, hét lên, rồi nhảy dựng lên.
『Vậy mà lại hét lên kìa.』『Đó là Eiyuuzaki lớp 2-F phải không? Nhỏ đó vốn dễ thương vậy sao?』『Eiyuuzaki không nổi giận dễ thương ghê……』Đánh giá về Rin Eiyuuzaki trong đám con trai ở khu vực bị loại ※tăng vọt như lươn. Trơn tuồn tuột! (Chú thích: Tính từ đặc trưng của tiếng Nhật. Có thuyết cho rằng bắt nguồn từ việc lươn giỏi leo trèo, có thuyết lại cho rằng bắt nguồn từ dáng vẻ lươn trườn khỏi tay.)
"Nặng, nặng lắm phải không? Xin lỗi……!"
"Không đâu, Rin-chan nhẹ lắm."
Bụp! Trên đầu Rin Eiyuuzaki, người mặt càng đỏ hơn, quả nhiên không tốn chút sức lực nào đã dựng lên Flag hoàn thành chinh phục. Trơn tuồn tuột.
×
×
Sau đó Souta Hatate và Rin Eiyuuzaki bình thản hoàn thành các cuộc thi từ sáng sớm đến trưa. Kikuno Shoukanji và Nanami Knight Bladefield xách hộp cơm bento đến tìm họ, Ruri Ninjabayashi cũng gặp họ ở rìa sân vận động.
"Chào buổi sáng, Sou-chan. Sao rồi? Có năng nổ không?"
"Souta Hatate còn kém xa!"
Rin Eiyuuzaki nghiêm khắc khẳng định như vậy, Kikuno Shoukanji chán nản rũ vai xuống, trông vừa áy náy vừa buồn bã.
Rin Eiyuuzaki thực ra chỉ vô tình buột miệng nói, sau khi nhận ra phản ứng của Kikuno Shoukanji, cô cảm thấy áy náy nên hoảng hốt cứu vãn:
"Khô, không có đâu…… Thật ra…… cũng không tệ. Không đúng, nói là rất tốt cũng không quá. Thậm chí có lẽ nên nói là rất cừ. Ngầu thì…… cũng tạm, phải nói là bộ dạng cố gắng cũng tạm đạt yêu cầu…… Không phải, là điểm tuyệt đối, hơn nữa còn hoạt bát, nên khen cậu ấy cũng không sao……"
Nói rồi nói, Rin Eiyuuzaki nhớ lại ánh mắt của Souta Hatate, mặt ửng hồng, Flag hoàn thành chinh phục trên đầu vẫy qua vẫy lại như đuôi chó.
Lời cứu vãn của Rin Eiyuuzaki khiến Kikuno Shoukanji lập tức chuyển sang vui vẻ.
"Vậy sao! Giỏi quá, giỏi quá, Sou-chan! Em là người em trai mà chị gái tự hào!"
Kikuno Shoukanji vui mừng khôn xiết ôm đầu Souta Hatate vào ngực, dùng má cọ cọ, đã không còn quan tâm đầu Souta Hatate chạm vào ngực hay đang chảy nước miếng nữa, vì cô là chị gái.
Souta Hatate chỉ mới hôm nay (mới nửa ngày) đã lần thứ hai úp mặt vào ngực con gái, Nanami Knight Bladefield nhìn cậu thật sự lạnh lẽo. Nếu Nanami Knight Bladefield biết đây là lần thứ hai, ánh mắt chắc chắn sẽ lạnh gấp đôi bây giờ. Tổng cộng bốn con mắt. Thật đáng sợ.
"Chị, chị Kiku…… mặt em úp vào ngực rồi……"
"Ghét thế, Sou-chan đúng là sớm trưởng thành. Vậy thì, để thưởng cho em, chị sẽ hôn em một cái. Hôn~~"
"Oa……!"
"Ư, này, Kiku! Thế thì quá đáng rồi! Chuyện đáng ghen tị như vậy, ngay cả tôi còn chưa làm qua……!"
Kikuno Shoukanji không nghe lọt tai, nhẹ nhàng hôn lên trán Souta Hatate một cái.
"……Cá, cái gì chứ…… Hóa ra là trán."
"Rin-chan cũng muốn à?"
"Đừng, đừng đừng đừng đừng, đừng nói nhảm nữa! Đây là giữa thanh thiên bạch nhật đó!"
"Nhưng vừa rồi cậu chẳng phải nói ghen tị sao……"
"Tôi không nói! Tôi tuyệt đối không nói!"
Trước mặt Kikuno Shoukanji và Rin Eiyuuzaki đang tranh cãi, Ruri Ninjabayashi từ ống kính ở mắt chiếu lên không trung đoạn phát lại vừa rồi.
『Chuyện đáng ghen tị như vậy, ngay cả tôi còn chưa làm qua……!』
『Chuyện đáng ghen tị như vậy, ngay cả tôi còn chưa làm qua……!』
『Chuyện đáng ghen tị như vậy, ngay cả tôi còn chưa làm qua……!』
『Chuyện đáng ghen tị như vậy, ngay cả tôi còn chưa làm qua……!』
"Chuyện đáng ghen tị đến thế, ngay cả tôi còn chưa làm qua bao giờ...!"
Cảnh tượng đó cứ được chiếu đi chiếu lại.
"Đúng rồi, không sai! Tôi đúng là đã nói thế, nói thế thật mà! Tôi cũng muốn hôn Souta, muốn chết đi được——!"
Rin, mặt đỏ bừng như sắp bốc hỏa, kéo chiếc áo khoác thể thao đang khoác trên người lên trùm kín mít, vừa lăn lộn gào thét trên bãi cỏ kế bên vừa dằn vặt về lời nói và hành động của mình.
Souta nhìn xuống, thấy Flag hoàn thành chinh phục Rin liên tục dựng lên, còn Kikuno thì thong thả nói bên cạnh cậu:
"Ôi chao, đau đầu thật. Phải giấu Akane mới được."
Còn Ruri thì lạnh lùng chiếu lại cảnh Rin nói 'Tôi cũng muốn hôn Souta, muốn chết đi được——!'
Nanami, người dường như vô tình bị cho ra rìa, trừng mắt nhìn qua lại giữa Rin đang lăn lộn và Souta có vẻ khó xử.
"Tên con trai u ám thế này có gì tốt chứ...?"
Lúc này, Kikuno vỗ tay một cái, nói:
"A, đúng rồi. Souta này, tối qua cậu không ngủ được à?"
"Ể...?"
Souta giật mình vai run nhẹ, nhưng Kikuno vẫn vô tư hỏi cậu:
"Chị vào phòng định thay ga giường cho cậu, thì thấy giường hoàn toàn không có dấu hiệu đã nằm qua."
"..."
Dù Kikuno không có ý trách móc, Souta lại như đứa trẻ làm việc xấu bị phát hiện, sa sầm mặt mày cúi đầu.
Rin nhìn sườn mặt cậu, trách móc:
"Này, như vậy không được đâu, Souta."
"Ừm... sẽ ảnh hưởng đến trận đấu... Tôi sẽ chú ý."
Souta nhớ lại mục đích Rin được gọi đến Quest Dorm, cố gắng hết sức tỏ ra bình tĩnh, thờ ơ đáp lại như vậy.
Thấy Souta vẫn cúi đầu, Rin có chút tức giận nắm lấy vai cậu, từ dưới nhìn sát vào mặt cậu,
"Trận đấu không quan trọng! Tớ lo lắng cho sức khỏe của Souta. Cậu có sao không?"
"Chị cho cậu mượn đùi nè, có muốn nằm nghỉ dưới bóng cây một lát không."
Kikuno và Rin cùng lo lắng xoa đầu Souta. 'Cưng chiều quá.' 'Nuông chiều quá.' 'Được nuông chiều ghê.' Các học sinh đi ngang qua có phản ứng kỳ lạ, đều liếc nhìn.
Như thể muốn thay mặt những người đó nói lên tiếng lòng, Nanami không chịu nổi nữa mà thở dài.
"Nuông chiều quá rồi đó. Dù sao thì chắc chắn là kiểu suy nghĩ trẻ con như 'A a, mong chờ đại hội thể thao quá, không ngủ được' thôi chứ gì."
Giọng điệu chế giễu của Nanami thậm chí còn phảng phất ác ý, một lúc sau, cả Kikuno và Rin đều nghiêm mặt nhìn chằm chằm Nanami.
"Sao... sao chứ...? Có ý kiến gì à...?"
Nanami tưởng bị lườm nên có chút đề phòng, không ngờ Kikuno lại ôm chầm lấy cô ấy nói:
"Em cũng là có ý tốt, để bọn chị không quá lo lắng cho Souta đúng không, Nanami."
"Em cũng có ưu điểm mà, Nanami."
Nanami được Kikuno ôm vào lòng, đối xử như một đứa trẻ ngoan, mặt lập tức đỏ bừng.
"Không... không... không phải đâu!"
"Ha ha ha, đừng ngại, đừng ngại."
Thấy Rin cười ha hả, Nanami "Kít!" một tiếng, nổi giận.
"Đã bảo không phải rồi mà! Thiệt tình! Souta đồ ngốc này!"
"Ể, sao lại là tôi?"
Souta đáp lại như vậy, chỉ có Ruri chăm chú nhìn cậu không chớp mắt.
"?"
"Mặc dù vector tinh thần có tăng nhẹ, nhưng vết thương lòng của Souta-san dường như vẫn chưa lành hẳn."
"Ể... cậu nói gì...?"
Trước khi Souta kịp hỏi Ruri, người có tia sáng điện tử lóe lên trong mắt, Rin và Kikuno, những người đã nghe thấy câu đó, đã chen vào áp sát Souta.
"Vậy à! Cậu quả nhiên muốn cướp nụ hôn của tớ sao? Đau đầu quá... Không được đâu, Souta, trơ trẽn quá đi...!"
"Vết thương lòng là sao!? Sao chị chưa từng nghe nói!? Còn nữa, nụ hôn của bé Rin là sao!? Chuyện này là thế nào hả, Souta! Cậu cũng muốn cướp nụ hôn của chị à!? Hay là muốn của Nanami!?"
"Không được tự tiện đem nụ hôn của người khác dâng cho em trai của chị!"
Souta, dù ồn ào nhưng vẫn được hết mực nuông chiều...
Khẽ khàng...
Khẽ thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
Đó rốt cuộc là chấp nhận kết thúc... quyết định 'từ bỏ', hay vẫn chưa từ bỏ hy vọng, chính Souta cũng không rõ.
×
Mà nói đến chuyện đó, kết quả là Souta bị bắt phải gối đầu lên đùi Kikuno, buộc phải nằm xuống.
Sau đó lại vì chuyện Souta định cưỡng hôn Rin, mà bước vào giờ thuyết giáo...