~ ??? ~
Một Tháng Sau
Đang là nửa đêm, hầu hết mọi người đã đi ngủ. Ở một góc của Gimul, tiếng người la hét vang vọng khắp không gian.
“Chạy đi! Chúng ta không đánh lại được nó đâu!”
“Thằng nhóc chết tiệ–– Gwaaaaah!!”
“Đồ ngu! Tao bảo chạy đi, chứ không phải là chạy về hướng nó!”
Những người đàn ông đến tấn công Ryoma, nhưng bọn họ bị đánh bại ngay lập tức bởi những đòn phản công của cậu ấy. Đội trưởng của bọn họ biết rằng mình không thể thắng nên đã ra lệnh cho ba người duy nhất vẫn còn đứng được rút lui, nhưng những người đó đều đang điên cuồng tới mức chả để ý gì. Hậu quả của việc bỏ qua mệnh lệnh chính là tay và chân của họ bị gãy, hàm bị vỡ, và tất cả đều bất tỉnh.
“Khoan đã, tôi đầu hàng! Tôi sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa!”
“Xin lỗi, nhưng mà tôi không tin đâu. Tất cả những người đến trước anh đều nói thế cả, nên tôi mong anh hiểu cho.” Ryoma tiếp cận người đàn ông đang quỳ gối nhanh hơn mắt thường có thể quan sát được và hạ gục anh ta bằng một cú đấm. “Thế này chắc là đủ rồi nhỉ.” Cậu ta quay lại và nhìn về phía 13 cá nhân đang nằm bất tỉnh hoặc than khóc trên mặt đất.
“Cũng được một thời gian kể từ lần cuối bọn chúng xuất hiện rồi,” cậu ta lẩm bẩm. Một vài giây sau, bốn người đàn ông chạy về hướng cậu ta. Họ là lính gác của thị trấn.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây?! À, là cậu à, Ryoma. Đây là tội phạm của ngày hôm nay sao?”
“Vâng, cảm ơn mọi người như mọi khi.”
“Có gì đâu. Trói tất cả những kẻ không bị thương nặng lại! Còn về các vết thương, cậu xử lý được không, Ryoma?”
“Chắc chắn rồi.”
“Làm nhanh lên nhé.”
“Em hiểu rồi.”
Ryoma để một con slime chữa trị của mình dùng phép Chữa Trị Cao Cấp lên chân của những người nằm ở đấy, rồi chuyển bọn họ lại cho lính gác sau khi xong việc.
“Hôm nay có 7 người, tổng cộng là 12 cái xương. Có vẻ sẽ đắt đỏ lắm đây.”
“Một phép Chữa Trị Cao Cấp mất 1,000 sute, và mất đến sáu lần dùng phép đó để hồi phục một cái xương gãy, nên tổng cộng sẽ là 72,000 sute. Em sẽ giảm giá đi một chút thành 70,000 sute cho tròn,” Ryoma nói. Mặt người lính gác đó nhăn nhó.
“Tôi biết chuyện này là cần thiết, nhưng con số đó thật đáng sợ.”
“Nếu bọn họ dừng việc tấn công em lại thì em đã chả phải làm chuyện này rồi.”
“Dù sao đi nữa, hãy đến đồn để nhận tiền nhé.”
“Em hiểu rồi.”
Kể từ lần đầu tiên Ryoma bị tấn công do ảnh hưởng từ chuyện kinh doanh của mình, cậu ấy bị nhắm tới bởi đủ loại người, từ lũ côn đồ đến bọn trộm cắp, tất cả đều muốn đoạt lấy khối tài sản của cậu. Ngày càng có nhiều những kẻ muốn đối đầu trực tiếp kiểu thế này, nhưng tất cả bọn chúng đều thất bại. Mỗi lần chúng làm thế, Ryoma lại lịch sự chữa trị cho những kẻ tấn công mình, sau đó bắt chúng trả tiền với cái giá cắt cổ. Luật của đất nước này có nêu rõ rằng trong trường hợp tự vệ, nạn nhân có thể được phép gây thương tích. Những kẻ tấn công không có quyền được phàn nàn, còn Ryoma thì không cần thiết phải chữa trị cho chúng. Nhưng nếu cậu ấy có làm thế thật, cậu hoàn toàn có quyền đòi phí chữa trị. Đập ai đó một trận rồi bắt họ phải trả phí điều trị nghe chả khác nào tống tiền, nhưng nếu đó là để tự vệ, bộ luật của vương quốc khiến việc này chỉ vừa đủ để không phạm pháp. Ban đầu Ryoma không tán thành với ý tưởng này, nhưng nó khiến những kẻ tấn công phải chịu nhiều rủi ro hơn, đồng thời giúp Ryoma mở rộng biện pháp an ninh của mình. Nó cũng được dùng làm gương cho những kẻ khác, nhưng đấy là chỉ sau khi Glissela thuyết phục cậu ấy rằng đây là cách nhanh nhất để ổn định tình hình thì Ryoma mới quyết định chuyện này là cần thiết.
Ryoma nhìn không khác gì những đứa trẻ bình thường, nên thật khó để bất cứ ai coi cậu là một mối nguy được. Thuyết phục bọn chúng về độ nguy hiểm thông qua hành động là lựa chọn tốt nhất của cậu ấy. Cũng giống như các cửa hàng trên Trái Đất treo những tấm biển nói rằng ở đây có camera an ninh vậy. Nếu so sánh thì việc này rõ ràng là bạo lực hơn, nhưng bằng cách khiến cả cơ thể lẫn chiếc ví của bọn chúng bị tổn thương, Ryoma khiến những đợt tấn công giảm hẳn đi.
“Đây là khoản thanh toán của ngày hôm nay. 70,000 sute tất cả, cứ đếm lại cho chắc.”
“Nhìn có vẻ đúng rồi đó. Cảm ơn anh.”
“Đừng bận tâm, có bấy nhiêu này chẳng tổn hại đến ngân sách của bọn tôi mấy đâu, đằng nào bọn tôi cũng sẽ bắt những tên này trả lại sau. Vả lại, nếu bọn chúng không đủ tiền để trả, đôi lúc lao động công ích lại khiến chúng cải tạo thành người lương thiện ấy chứ. Thế có khi lại tốt hơn.”
“Cảm ơn anh, chuyện đó khiến em cảm thấy đỡ áy náy hơn,” Ryoma nói, rồi rời khỏi đồn canh phòng. Những người lính khác chào tạm biệt cậu trên đường ra. Những vụ tấn công diễn ra thường xuyên tới mức Ryoma đã quen mặt một vài lính gác. Cậu ấy vẫy tay chào họ trước khi trở về.
◇◇◇
Sáng hôm sau, Ryoma đến tiệm giặt và thấy Carla đang ngồi ở phía trước quầy.
“Chào buổi sáng, Carla. Tối qua có vấn đề gì không?”
“Chào buổi sáng, Sếp. Chúng tôi không bị tấn công vào đêm qua. Cậu thì sao?”
“Mười ba người đã tấn công tôi. Đây là tiền phí. Tôi sẽ đặt nó vào két, chị có thể mang giúp tôi đến hội để chuyển vào tài khoản, cùng với doanh thu bán hàng của tiệm được không?”
“Như ý cậu.”
Trong khi Carla tiếp tục việc chuẩn bị, Ryoma đi qua cô ấy và tiến sâu vào trong. Cậu chào những nhân viên đang tất bật chuẩn bị khác, sau đó vào phòng nghỉ giải lao để tránh làm vướng chân họ. Ở đó, cậu nhận được báo cáo về an ninh của tiệm.
Hiện có năm nhân viên đảm nhiệm việc canh gác. Ngoài Fay và Lilyn ra, có mạo hiểm giả Gordon và Sher, cùng một người đàn ông đến từ khu ổ chuột tên Dolce, người được Jeff giới thiệu. Anh ta từng là một thành viên của đội dân phòng trong khu ổ chuột. Fay và Lilyn thỉnh thoảng vẫn khống chế những tên lưu manh tại cửa hiệu, nhưng sau thời điểm tiệm giặt phải hứng chịu những đợt tấn công vào nửa đêm, họ bắt đầu nghiêm túc sử dụng các kỹ năng mà họ đã mài dũa trong quá trình trở thành sát thủ. Gordon và Sher thì đủ tốt để nhận được lời giới thiệu từ Worgan. Nhưng trên hết, khi họ nhận nhiệm vụ canh gác cửa trước, họ nhận được rất nhiều phản hồi tích cực. Ví dụ, Gordon không chỉ quen những mạo hiểm giả và dân thường, anh ta còn quen cả những dạng người thích gây rối, và khi tranh cãi nổ ra từ những việc đơn giản nhất như chạm vai nhau, anh ta có thể kiểm soát họ ngay lập tức. Sher thì lịch sự và giỏi giao tiếp, và đặc biệt nổi tiếng với những người phụ nữ trung tuổi hoặc người già. Dolce nhìn thô thiển và ít nói, nhưng vẫn giữ hòa đồng với đồng nghiệp của mình và rất nghiêm túc trong công việc. Nhờ sự giúp đỡ của họ, cửa tiệm được giữ an toàn khỏi những vụ tấn công. Nếu có thiệt hại gì thì chỉ ở mức cửa ra vào hoặc cửa sổ bị nứt do bọn du côn cố đột nhập vào thôi, sửa chúng thì vô cùng đơn giản, chỉ tốn một chút vật liệu cùng ma lực là được. Tiền phí sửa chữa được lấy thẳng từ tiền nộp phạt của những tên du côn đó; mà vì cửa hiệu này được xây dựng lên hầu như hoàn toàn từ ma thuật, Ryoma không thực sự coi chúng là thiệt hại. Thay vào đó, những đợt tấn công này giống với một nguồn thu nhập bất ngờ thì hơn.
“Được rồi! Tôi là một mạo hiểm giả tội phạm! Tôi đang chuẩn bị gây rối đây!” Ryoma hét lên. Họ đã ra một khoảng sân trống nơi cậu dựng một bức tường. Ở phía bên kìa của quầy tiếp khách cũng được dựng lên từ ma thuật, ba cô gái dưới quê đang cầm những chiếc khiên trong suốt. Họ hét gọi Dolce, người cầm một cây giáo và nhanh chóng tiếp cận. Ryoma thấy anh ta lại gần thì bỏ chạy cùng một tiếng hét giả tạo. Những quả bóng được ném về phía sau lưng cậu ấy, nhưng cậu nhanh chóng né tất cả và giữ khoảng cách.
“Được rồi, mọi người làm tốt lắm!” Ryoma nói. Màn diễn của cậu nhìn như thể một tiểu phẩm ngắn vậy, nhưng thực ra cậu đang huấn luyện bọn họ tự bảo vệ cửa hiệu. Khi phải đối mặt với khách hàng nguy hiểm, những người không tham chiến phải nhanh chóng nhặt khiên lên, gọi trợ giúp, sau đó bỏ chạy. Những người chiến đấu được huấn luyện phải ngay lập tức đáp ứng yêu cầu viện trợ. Nếu tội phạm bỏ chạy thì không được truy đuổi quá xa, nhưng có thể ném bóng sơn về phía chúng. Trước đó Ryoma có hỏi cả năm người làm công tác bảo vệ xem những nhân viên khác nên phản ứng thế nào trong tình huống bị tấn công, sau đó thử một vài phương án dựa trên những sản phầm chống tội phạm tại Nhật.
“Dolce, anh nghĩ sao?”
“Họ không làm vướng chân tôi, thưa ngài.”
“Thế là tốt rồi! Nhớ kĩ nhé, đây là cách chúng ta xử lý tình huống!”
“Sếp, tôi vừa được báo là bữa trưa đã sẵn sàng.”
“Xin cảm ơn, Carme. Vậy hãy cùng thu dọn rồi vào ăn trưa nào.”
Sau khi hoàn thiện các biện pháp an ninh tại cửa hiệu, Ryoma bắt đầu dành nhiều thời gian hơn ở đây. Giờ cậu ấy lại có mặt ở đó từ sáng tới đêm. Cậu ấy có làm việc, nhưng không phải toàn bộ thời gian là dành cho việc đó. Thời gian rảnh rỗi, cậu ấy dùng để nói chuyện cùng nhân viên cũng như khách hàng của mình. Trong khi Fay và Lilyn đã quen với cảnh bạo lực, những nhân viên xuất thân từ dân thường có lo lắng riêng của họ. Cậu ấy làm những dụng cụ tự vệ và cố gắng khiến họ cảm thấy an toàn nhất có thể. Nỗ lực của cậu không hề lãng phí chút nào, vì chẳng có sự hỗn loạn đáng chú ý cũng như đơn xin nghỉ việc nào được đưa ra. Ryoma cùng nhân viên của mình đã có thể nói chuyện thân mật hơn, và giờ họ đã coi nhau như đồng nghiệp. Khi họ tiến về phía phòng nghỉ giải lao, tình bạn thân thiết mới nở rộ này được thể hiện rõ ràng.
“Này, huấn luyện thế nào rồi?”
“Bọn tôi bắt đầu ăn rồi đó.”
Ryoma ngồi xuống cạnh Gordon và Sher trong phòng nghỉ và với tay lấy một mẩu bánh mì.
“Cái bánh mì này mềm hơn hẳn so với bình thường.”
“Fina và tôi đã dùng loại men tự nhiên mà cậu dạy để làm bánh mì trộn quả mâm xôi. Thành quả là được loại bánh mì căng phồng thơm ngon này.”
“Mấy quả màu đỏ nhỏ nhắn đó á? Ồ, đúng thật, nếu nhìn kĩ mới thấy chiếc bánh có màu hồng.”
“Thật thú vị khi thấy men làm bánh cho ra kết quả khác nhau với những loại nguyên liệu khác nhau. Cậu cũng không cần phải trải qua quá trình xử lý hạt giống.”
“Đúng vậy, bánh mì kiểu này mất khá nhiều thời gian để làm, nhưng dễ xử lý hơn.”
“Vỏ của loại hạt giống đó thật phiền phức! Mảnh vỏ lúc nào cũng bị sót lại trong bánh mì!”
“Và nếu ăn phải thì chả ngon chút nào.”
“Nhưng nếu anh không làm nó cẩn thận, nó có thể gây nguy hiểm đấy.”
“Thật sao? Vậy thì không nên làm thử ở nhà à?”
“Cách làm thì không khó, nhưng anh cần phải khử trùng hộp đựng cùng một vài thứ khác nữa. Nhưng mà Gordon, tôi không biết là anh nấu ăn được đâu.”
“Chà, tôi có nấu được đâu, nhưng bạo lực quanh đây sắp ổn định lại rồi. Hợp đồng làm việc của tôi sẽ kết thúc sớm thôi, nghĩa là tôi không còn được ăn ở đây nữa.”
“Bữa trưa của Chelma quá ngon. Tôi chẳng bao giờ phải nghĩ xem hôm nay ăn gì.”
“Tôi rất thích nó.”
“Có gì đâu, tôi đâu có đặc biệt đến thế. Đợi một lát, thịt sẵn sàng rồi đây. Tôi nướng nó bằng than củi, hình như tên nó là thế. Sếp đã đưa chúng cho tôi. Cơ mà thành quả tạo ra thì rất tuyệt.”
Cảm thấy vui vì được khen ngợi, Chelma rời khỏi phòng nghỉ. Lần tiếp theo cô ấy xuất hiện, trên tay cô là chiếc đĩa chất đầy thịt. Ryoma tận hưởng bầu không khí thân mật an toàn khỏi hiểm nguy cùng với những nhân viên của mình, bất chấp những nỗ lực không ngừng nghỉ của bọn tội phạm.