Sau khi Miyabi tiễn tôi vào ngày hôm sau, tôi hướng thẳng về cánh cổng phía Bắc của thành phố. Tôi quan sát đám đông tấp nập đi lại trong lúc thong thả đi tới đó, nhưng khi gần đến cổng, tôi lấy lại phong thái nghiêm túc. Tôi bị chặn ở trước cổng, nhưng sau khi trình thẻ mạo hiểm giả hạng E ra, họ đã để tôi đi mà không hỏi gì thêm. Tôi đang trên đường đi hái thảo mộc tại một khoảng rừng gần địa điểm của con lợn rừng smash.
Tôi mang theo một cây cung cùng một con dao. Tôi cũng mang theo cả cây giáo trong Hòm Đồ nữa, nhưng tôi không định dùng đến nó. Giáo cùng trọng kiếm được cho là rất hiệu quả khi chiến đấu với lợn rừng smash, nhưng tôi cần giả bộ sao cho giống với việc mình vô tình chạm mặt con quái vật, nên tôi cố tình chọn loại vũ khí kém hiệu quả hơn. Thẻ hội mà tôi nhận được sau khi đăng kí có ghi rằng vũ khí ưa thích của tôi là một cây cung, vậy nên nếu dùng thứ khác chắc chắn sẽ gây nghi ngờ.
Tôi hái thảo mộc một hồi lâu nhưng không thấy bóng dáng của con lợn rừng smash. Người ta có cho tôi địa điểm của nó, nhưng không như thảo mộc, nó không thể ở yên một chỗ mãi được. Tôi không thể nhớ lần cuối mình thất bại trong việc tìm kiếm con mồi là khi nào. Tôi cũng dùng cả phép tìm kiếm nữa, nhưng nó không tìm được con lợn, cũng như bất cứ loại quái vật nào khác quanh đây. Có vẻ như Miyabi đã đúng khi bảo quái vật hiếm khi xuất hiện ở vùng này.
Tôi tiếp tục hái thảo mộc ở những khu khác trong khi tìm kiếm con lợn rừng smash. Cuối cùng tôi đã kiếm được lượng thảo mộc tối thiểu trước cả khi tìm được nó. Hạn cuối là hai ngày nữa kể từ giờ nên không cần thiết phải nộp sớm làm gì, với lại, có vẻ như do có lệnh giới hạn trong khu vực nên những loại thảo mộc này cũng khan hiếm hơn. Họ sẽ trả thêm tiền nếu tôi cứ tiếp tục hái thêm, nên chả có lý gì mà tôi không làm thế cả.
Khi tôi đang tính xem nên làm gì tiếp, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói nhỏ. Nó nghe có vẻ mơ hồ và cách xa đây, nên tôi nghĩ mình đã tưởng tượng ra, cho đến khi tôi nghe thấy giọng đó lần nữa. Lần này là tiếng kêu cứu rõ ràng. Tôi lấy cây cung ra, ẩn mình, và tìm kiếm xem giọng nói phát ra từ đâu. Có hai mạo hiểm giả đang bị rượt đuổi bởi một con quái vật khổng lồ. Có lẽ đó chính là con lợn rừng smash, nhưng nhìn nó giống lợn thường hơn là lợn rừng. Nó có răng nanh ở hàm dưới đặc trưng, nhưng nhìn chúng khá bé và cùn. Nhưng còn về kích cỡ, nó lớn hơn tôi nghĩ. Có lẽ là to bằng con bò, nhưng tôi không có nhiều thời gian để nghĩ về chuyện đó. Tôi lên cung, chờ đợi thời cơ hoàn hảo, sau đó thả tay. Mũi tên lao vun vút qua những tán cây về phía con quái thú đang giận dữ giẫm đạp lên những nhánh cây non mới nhú, đâm trúng và xuyên qua mắt phải của nó. Cơn đau khiến con quái vật rú lên lớn đến độ cả khu rừng có thể nghe thấy. Hai mạo hiểm giả phanh gấp và ngoảnh đầu lại nhìn.
“Đừng có dừng lại! Tiếp tục chạy đi!” tôi lớn tiếng hét lên. Họ quay lại và nhìn thấy tôi, nhưng họ quá cảnh giác để phản ứng kịp với lời đó. Tôi chuẩn bị hét về phía họ một lần nữa, nhưng giờ tôi có vấn đề lớn hơn. Con lợn rừng smash nghe thấy cả tôi nữa, và con mắt còn lại của nó hướng về phía tôi.
Chuyện này khác xa dự tính của tôi, nhưng đằng nào tôi cũng muốn thử. Tôi đeo lại cây cung ra phía sau lưng, sau đó để ma lực chảy cuồn cuộn trong cơ thể mình trong lúc nhìn chằm chằm về hướng đối thủ. Con lợn rừng smash có cấu trúc cơ thể của một con lợn nuôi, với đặc điểm nổi bật nhất là hai cái răng nanh nhỏ và cùn nhô ra từ hàm dưới. Răng nanh của nó không có độc, nhưng nó có thể đặc biệt nguy hiểm nếu như con lợn rừng lấy đà tấn công, nên tôi cần phải cẩn thận. Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất ở đây là kích cỡ của nó. Giờ tôi đã ước lượng được nó to bằng 1,5 lần kích thước của một con bò, và da của nó cũng rất dày nữa. Trên người nó có rất nhiều vết thương, có lẽ là đến từ hai mạo hiểm giả kia, nhưng tôi dám chắc không có vết thương nào làm tổn hại đến phần cơ bắp của nó, chứ chưa nói gì đến nội tạng. Tấn công vào xương sống sẽ không hiệu quả, nhưng vùng đầu có vẻ có ít thịt bảo vệ nhất.
Con lợn rừng smash rống lên và lao về hướng tôi. Những cái cây nằm trên đường chạy của nó đã khiến nó lao tới đủ chậm để tôi có thể dễ dàng phản ứng lại. Khi tôi né về phía bên phải, con lợn rừng cắm đầu vào thân cây phía sau tôi. Nó tông đổ cái cây, sau đó quay người lại và lao về phía tôi một lần nữa. Lần này, tôi tránh về bên trái. Trong khi nó đi qua, tôi cường hóa cánh tay và đánh vào thái dương phải của nó bằng gót bàn tay mình. Con lợn ré lên một tiếng bé hơn lần trước và dừng lại giữa chừng. Đòn tấn công có vẻ có hiệu quả. Tôi có thể cảm nhận được lớp xương dưới phần da ở chỗ mình đánh vào.
Con lợn rừng smash lắc lư cái đầu và cố tấn công tôi bằng răng nanh, nhưng tôi lùi lại một bước và đá vào thái dương trái của nó. Cú đánh này hiệu quả hơn cú trước. Chân phải của con lợn khuỵu xuống. Liền ngay sau đó, tôi đạp chân nhảy ra khỏi đầu của nó, nắm lấy chiếc răng nanh, và đá thẳng vào đầu gối phải. Tôi nghe thấy một tiếng rắc vang lên và cảm nhận thấy phần xương đã bị vỡ. Chân của con lợn rừng smash run lên và rồi cả thân người nó đổ rạp xuống. Có vẻ như hạ con quái thú này đơn giản hơn tôi nghĩ.
“Ưm, xin chào!”
“Cảm ơn vì đã cứu chúng tôi!”
“À, đừng để tâm đến chuyện đó. Hai người có bị thương không?”
Trong khi tôi đang kiểm tra xem con quái vật đã chết chưa, hai mạo hiểm giả đã tiến tới phía sau lưng tôi. Tôi chỉ mới nhìn thấy họ từ xa, và giáp họ khiến việc phân biệt khá khó khăn, nhưng giờ tôi mới nhận ra một trong hai là nữ giới.
“Không, cũng nhờ cậu cả.”
“Nhưng một người bạn đồng hành của chúng tôi vẫn nằm ở kia, cô ấy đã bị thương. Chúng tôi vẫn chưa trả được ơn cậu, nhưng xin hãy để chúng tôi đến bên cô ấy trước.”
“Vâng, cứ tự nhiên. Nếu mọi người không phiền, tôi có thể đi cùng. Tôi biết dùng ma pháp chữa trị.”
“Thật sao?!”
“Cảm ơn cậu! Chúng tôi sẽ rất biết ơn!”
“À, nhưng mà tôi không thể bỏ lại con lợn smash này lại đây được.”
“Tôi xin lỗi, nhưng tên cậu là gì?”
“A, xin thứ lỗi, đáng ra tôi phải giới thiệu trước. Tên tôi là Ryoma Takebayashi.”
“Ryoma ấy hả? Vậy cậu cứ đợi ở đây. Chúng tôi sẽ đưa bạn mình qua.”
“Quanh khu này có vài tên mạo hiểm giả hèn hạ lắm đấy. Hãy cẩn thận,” họ nói thế trước khi rời đi.
Nếu đây là trong game, đoạn hội thoại vừa rồi chắc chắn sẽ dẫn đến cảnh mấy tên mạo hiểm giả hèn hạ xuất hiện trong khi tôi đang ở một mình. Tôi giữ cảnh giác, nhưng không cảm nhận được ai ở khu vực xung quanh. Nếu không có chuyện gì đáng lo ngại, đây sẽ là thời điểm thích hợp để rút máu. Tôi chỉ cần yêu cầu con slime máu làm chuyện đó là được. Tôi quyết định lấy cả slime chữa trị ra nữa, và đến khi tôi xong việc, con slime máu cũng đã hoàn thành công việc của nó. Tôi đợi thêm một lúc nữa, nhưng không một mạo hiểm giả hèn hạ nào xuất hiện trước khi hai người vừa nãy trở lại với một nữ kiếm sĩ bị thương cả.
“Ở đằng này! Tôi sẽ bắt đầu trị liệu ngay!”
Có vẻ như con lợn smash đã tông trúng người phụ nữ này, vì toàn thân cô ấy bị bầm dập. Chân và vai của cô bị gãy, cùng vô số vết xước khác, mặt cô thì ướt sũng mồ hôi. Thật may mắn là xương sống không bị ảnh hưởng, và cũng không có cái xương sườn nào bị gãy. Nội tạng của cô có lẽ vẫn cần phải dưỡng thương thêm vài ngày nữa, nhưng những vết thương khác có vẻ sẽ chữa được bằng ma pháp.
Tôi dùng phép Chữa Trị Cấp Cao liên tục lên những vết thương của cô gái đó. Mồ hôi cùng tiếng rên rỉ của cô đã ngưng lại và không lâu sau đó, cô ấy đã đủ khỏe để có thể cảm ơn được tôi.
“Cảm ơn cậu rất nhiều!”
“Cảm ơn, cậu đã cứu tất cả chúng tôi.”
“Không vấn đề gì. Chị vẫn chưa lấy lại sức đâu, hãy cứ nghỉ ngơi một thời gian nữa.”
“Thế này vẫn chưa là gì, đều nhờ phép chữa trị của cậu và số slime đó nữa.”
Khi chúng tôi quay trở lại việc giới thiệu, tôi được biết tên người phụ nữ bị thương là Filly. Người đàn ông bị con lợn smash đuổi là Ken, còn cô gái còn lại là Lurie.
“Cậu đã giúp chúng tôi quá nhiều, vậy mà chúng tôi chẳng thể làm gì để trả ơn cả.”
“Ít nhất thì xin cậu hãy nhận số tiền này. Tôi chắc chắn thế là không đủ, nhưng tôi sẽ trả cậu số còn lại khi chúng ta trở về thị trấn,” Ken nói và đưa tôi một túi tiền nhỏ. Tôi cũng không thực sự quá cần tiền, nhưng ba người này có vẻ chỉ là mạo hiểm giả hạng E và không dư dả gì.
“Tôi sẽ nhận số tiền này, nhưng tôi không cần thêm đâu. Thay vào đó, mọi người có thể kể thêm về số mạo hiểm giả hèn hạ mà ban nãy có nhắc tới được không?”
“Cậu chỉ cần mỗi vậy thôi sao?”
“Tôi nghĩ chúng tôi nợ cậu nhiều hơn thế, nhưng thôi được rồi. Ba người chúng tôi đã lập nhóm cùng nhau khá nhiều lần, nhưng hôm nay chúng tôi có thêm hai mạo hiểm giả mới gia nhập.”
Họ đã làm quen với một cặp mạo hiểm giả hạng C ở quán bar ngoài thị trấn, và hai người đó đã đề nghị làm hướng dẫn cho nhiệm vụ tiêu diệt lợn smash. Ngoài việc được lấy thêm kinh nghiệm chiến đấu, họ cũng sẽ được nhận một phần trong số tiền thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ.
“Tôi bắt họ trình thẻ hội ra để xác nhận họ thực sự là hạng C. Và nếu họ có gây rối hoặc phá luật của hội, những thứ đó sẽ bị ghi lại vào thẻ của họ. Chả có gì được ghi trên đó, nên tôi đã duyệt hai người bọn họ.”
“Phần thưởng mà bọn họ đề nghị cũng rất hợp lý.”
“Nhưng bọn chúng bắt chúng tôi chiến đấu và nói rằng đây chính là cách để lấy kinh nghiệm, sau đó chúng dùng chúng tôi làm mồi nhử và chạy mất khi tình huống chuyển biến xấu. Tôi bị húc bay đi và bị thương nặng dến mức không thể di chuyển được, hai người bạn của tôi đã bảo vệ tôi bằng cách dụ con lợn smash và chạy đi hướng khác. Cậu biết chuyện còn lại rồi đấy.”
“Ra là vậy.”
Hoặc là bọn họ bị lừa, hoặc là mấy mạo hiểm giả hạng C đó không đủ mạnh để xử lý con quái vật. Dù thế nào đi nữa, hai người đó nghe chả uy tín chút nào. Ít nhất thì tôi biết ba người trước mặt tôi không nói dối, vì hai trong số đó thì bị con lợn đuổi còn người còn lại thực sự bị thương. Nếu họ nói dối, tức là họ tự mạo hiểm tính mạng mình chỉ để làm thế.
“Thế này có thực sự đủ tiền không?”
“Không sao đâu, chính tôi là người đã đề nghị dùng ma pháp chữa trị mà. Coi như miễn phí đi.”
“Nhưng–– ”
“Lurie, mình biết chuyện này rất áy náy, nhưng cậu không thể bắt cậu ta nhận thêm đâu. Hãy cứ nhận lòng tốt của cậu ấy đi,” Filly nói. Nhìn cô ấy khiến tôi nhớ ra một chuyện.
“Mọi người không phiền nếu giúp tôi mang con lợn rừng này về thị trấn chứ? Tôi cũng đã giết nó mà không nhận nhiệm vụ, nên tôi sẽ rất biết ơn nếu mọi người có thể chứng thực rằng tôi vô tình gặp con quái vật và giết nó để tự vệ.”
Cái xác đã nhẹ hơn nhiều do bị hút sạch máu, và bằng cách dùng phép cường hóa, tôi có thể dễ dàng tự vác con lợn này về. Nhưng vì người tôi quá bé, tôi sẽ phải kéo lê nó đi. Trên hết, tôi muốn có người làm chứng cho tôi.
“Nếu đó là thứ cậu cần.”
“Vâng, hãy để chúng tôi giúp!”
“Cảm ơn.”
Với sự trợ giúp của ba mạo hiểm giả, tôi mang con lợn về đến thị trấn. Người lính gác ở cổng bị sốc, nhưng vì việc con quái thú bị tiêu diệt sẽ khiến công việc của anh ta dễ dàng hơn, anh ta đã để cho chúng tôi đi sau khi được nghe tóm tắt tình hình.
◇◇◇
Chúng tôi thu hút rất nhiều sự chú ý trên đường tới cửa hiệu của Pioro, nhưng vẫn đến được đó mà không gặp bất trắc gì.
“Whoa!”
“Cái gì thế này?!”
“Tôi xin lỗi, mọi người có thể cho tôi đi qua được không? Xin lỗi.”
Những khách hàng đứng ngoài cửa tiệm đều há hốc mồm khi thấy con lợn smash bị tôi lôi về. Một nhân viên bán hàng chạy ra xem tình hình, theo sau bởi Pioro và Miyabi.
“Ryoma?! Cái thứ khổng lồ này là sao?!”
“A, Miyabi, xin chào. Đây là con lợn rừng smash.”
“Ừ, mình có thấy rồi! Ý mình là, sao nó lại ở đây?! Mình đã bảo là nguy hiểm lắm cơ mà, thế mà cậu vẫn đi đánh nó hả?!”
Miyabi tiếp tục tuôn ra một vạn câu hỏi vì sao cho đến khi Pioro giúp cô bé bình tĩnh lại, sau đó ba mạo hiểm giả đã giải thích lại tình hình giúp tôi.
“Lý do cậu ấy phải chiến đấu với con lợn rừng smash là vì chúng tôi.”
“Nếu cậu ấy không giúp, tôi không biết liệu mình có còn sống hay không nữa.”
“Xin đừng đổ lỗi cho cậu ấy!”
Miyabi nhìn ba người họ cúi đầu và thở dài.
“Cậu làm thế để cứu người ấy hả? Chà, thế thì mình không thể nghiêm khắc quá với cậu được rồi.”
“Theo như lời của họ thì Ryoma không cố đặt mình vào một trận đấu liều lĩnh. Ta thấy thế cũng ổn mà.”
“Em xin lỗi vì đã khiến mọi người phải lo lắng.”
“Rõ ràng là cậu đã làm thế đó, haizz. Thế là quá đủ cho một ngày rồi. Cha, chúng ta cần phải xử lý số thịt này trước khi nó bị hỏng.”
“Phải rồi! Đừng đứng đó nhìn nữa, mang nó vào trong nào!”
Pioro dẫn chúng tôi vào khu vực xử lý thịt trong lò mổ.
“Chúng ta bắt đầu được chưa?”
“Khoan đã!”
Khi một nhân viên đang chuẩn bị mổ con lợn, Clana đi vào và bảo anh ta chờ một lát. Một nhân viên từ Hội Thám Hiểm đã đến thăm.
“Họ cần gì? Có thể đợi bọn anh một lát không? Bọn anh đang dở việc.”
“Họ muốn đến kiểm tra con lợn rừng smash. Nó đã phá hoại khu vực phía Bắc một thời gian rồi, và họ muốn kiểm tra xem con lợn đã thực sự bị tiêu diệt hay chưa.”
Tôi có bảo người lính gác cổng rằng tôi sẽ bán con lợn cho Công ty Saionji, nên anh ta chắc hẳn đã báo lại với hội sau đó. Một lúc sau, một người đàn ông tôi gặp ở hội ngày hôm qua bước vào.
“Chào mừng,” Pioro chào anh ta.
“Tôi xin lỗi vì đã xen vào trong lúc mọi người đang làm việc. Tôi sẽ rời đi ngay sau khi xác nhận con lợn rừng smash đã chết,” người đàn ông nói và đi vòng quanh con lợn, sau đó thở dài an tâm. “Đây quả thực là con lợn rừng smash. Cảm ơn mọi người vì đã hợp tác. Giờ chúng tôi đã có thể gỡ bỏ lệnh hạn chế ra khỏi cổng phía Bắc rồi. Những nhiệm vụ ở phía Bắc cũng sẽ dễ dàng hơn kể từ giờ.”
Người đàn ông cúi chào và chuẩn bị rời đi, nhưng ba mạo hiểm giả hốt hoảng ngăn anh ta để kể lại câu chuyện của họ. “Thật vậy sao?” anh ta trả lời. “Vậy tôi có thể tạo ra một lời khai bằng văn bản về hai người nọ, nếu cả ba không phiền đi cùng tôi về hội. Cậu Takebayashi, mang một phần của con lợn rừng smash đến hội bất cứ lúc nào để nhận phần thưởng.”
“Cảm ơn anh.”
Người đàn ông đó rời khỏi đấy cùng ba mạo hiểm giả. Trước khi đi, bọn họ còn quay lại cảm ơn tôi một lần nữa. Sau khi tôi tiễn họ, tôi quay lại phòng mổ và thấy những nhân viên ở đó đã sẵn sàng, chỉ đang đợi hiệu lệnh bắt đầu mà thôi.
“Được rồi, giờ không có ai xen vào nữa. Bắt đầu thôi!”
“Rõ!”
“Ryoma, em thực sự không có vấn đề gì khi bán cho anh toàn bộ số thịt sao?”
“Không sao đâu ạ, đằng nào em cũng chả biết phải bán cho ai. Nhưng anh có thể cho em một ít để ăn dần chứ? Anh có thể giữ hết phần còn lại.”
“Thế là cái giá quá nhỏ đấy. Phải không mọi người?”
Tất cả nhân viên đều đồng tình. Sau đó quá trình mổ xẻ bắt đầu, và họ có vài câu hỏi.
“Sao thế?”
“Con lợn rừng này chả còn một giọt máu nào cả.”
“Chuyện này là sao? Máu bị đông lại rồi à? Nhưng kể cả thế thì vẫn còn sót lại vài giọt chứ?”
“Thực sự là không còn một tí máu nào hết.”
Pioro tự mình kiểm tra phần thịt và nghiêng đầu khó hiểu.
“Em xin lỗi, chính em là người đã rút máu ra.” Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng tôi.
“Mà không phải mổ cái xác ra ấy hả? Làm thế nào mà em rút được sạch sẽ ra vậy?”
“Em có một phương pháp đặc biệt. Mọi người đã từng nghe về một ma thú có tên là slime máu chưa?” tôi hỏi.
Một trong số những nhân viên ở đó lên tiếng. “Đó là con slime hút máu đúng không? Tôi đã từng thấy một con ở trong rừng hồi còn nhỏ.”
“Chính là nó đấy.”
“Có cả slime hút máu sao? Ryoma, em đã bảo nó hút máu của con lợn rừng smash à?”
“Vâng, em đều làm thế với tất cả những con mồi mình săn được. Nó đặc biệt hiệu quả khi phải mang một con thú lớn về vì việc này sẽ khiến con thú đó nhẹ hơn rất nhiều. Thịt có lẽ vẫn đang trong tình trạng tốt, nhưng như thế có nghĩa là anh không mua được sao?”
“Thịt ở đây đã được thẩm định và nó vẫn ổn. Nói thật thì em làm nó giá trị hơn cả bình thường ấy chứ. Anh rất muốn có một con slime như vậy.”
Tôi kể thêm cho Pioro về con slime máu. Hiện tại tôi chỉ có một con, vả lại anh ấy cần có một thuần thú sư để kiểm soát con slime không cho nó chạy mất và gây rối, nên tôi từ chối cho anh ấy con của mình. Nếu tôi có nhiều slime máu hơn trong tương lai và Pioro thuê được một thuần thú sư đáng tin tưởng, tôi sẽ suy nghĩ đến việc cho anh ấy một con. Dạy thêm cho thế giới biết về giá trị của slime là một điều tốt, và cửa tiệm của Pioro là một nơi an toàn cho chúng. Với lại, không như slime cọ rửa và slime ăn chất thải, tôi có thể kiếm thêm slime máu nếu tôi bỏ thời gian ra tìm. Tôi không có lý gì mà phải giữ khư khư con của mình cả.
Trong khi tôi đang nghiền nghẫm chuyện đó, những người nhân viên đã hoàn thành việc mổ con lợn rừng smash. Tôi nhận một phần thịt về cho mình, một đồng vàng trung cho số thịt mình bán, và một cái răng nanh để chứng minh mình đã giết nó. Tôi khá mệt mỏi sau toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, nên tôi quyết định sẽ mang số thảo mộc đến hội vào ngày mai.