Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 4 - Chương 3 Hồi 19: Chợ Tạo Tác Ma Thuật 1

Sau bữa tối, chúng tôi trở lại nhà trọ với một tâm trạng thoải mái. Tôi tặng đàn slime của mình một chút bia mới mua về, rồi chúng tôi quay lại cuộc hội thoại ban nãy.

“Về cái hộp nhạc mà cậu bảo, tôi nghĩ cậu nên để vấn đề đó hoàn toàn vào tay người khác,” Serge nói.

“Cháu cũng nghĩ đấy là cách duy nhất,” tôi đồng tình. Tự tôi không thể sản xuất nhiều đến thế được, và tôi cũng không có kiến thức cần thiết để sản xuất hàng loạt. Nhưng giờ lại đến vấn đề tôi nên nhờ ai giúp đỡ. Công ty của Serge có thể bán sản phẩm, nhưng tôi không rõ ai có thể tạo ra chúng.

“Tôi có khá nhiều ý tưởng về việc cậu có thể nhờ ai, nhưng sao không thử tiếp cận Dinome trước?” Serge gợi ý. “Ông ấy chắc chắn có kĩ năng cần thiết, và cũng vì từ trước tới giờ ông ấy toàn làm việc với xe ma thuật, ông ấy rất hiểu biết về những tạo tác ma thuật kiểu thế này. Vả lại ông ta đơn giản là rất hứng thú với những thứ mới, nên tôi nghĩ ông ấy là một lựa chọn không tồi đâu.”

“Thế cũng có lý ạ, nhưng làm thế không gây áp lực cho chú ấy sao?”

“Cái đó phụ thuộc vào việc cậu định tiếp cận chuyện này thế nào, nhưng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Dinome còn có ba thực tập sinh nữa. Cơ mà, nếu đến cả tôi còn hiểu được cấu tạo của chiếc hộp nhạc, tôi nghĩ ngay khi thứ này được bán ra, hàng giả mạo cũng sẽ ngay lập tức tràn lan trên thị trường. Để ngăn chặn điều đó và bảo vệ quyền lợi của cậu với tư cách là nhà sáng chế, cậu sẽ cần phải có bằng sáng chế. Tôi tin là chúng ta đã nói về chuyện này trước đây khi bàn về vải chống nước rồi.”

“Vâng, cháu đã hiểu rõ mọi thứ về bằng sáng chế.”

Ông ấy đã giải thích cho tôi trước đây, nhưng bằng sáng chế cũng hoạt động không khác gì trên Trái Đất mấy. Đầu tiên cần đăng kí trước ở Hội Nghệ Nhân, và nếu nó được thông qua, bạn sẽ có quyền kìm hãm việc sử dụng trái phép sáng tạo của bạn. Nhưng để làm được thế, những chi tiết về sản phẩm cũng như những công nghệ được dùng để chế tạo ra nó sẽ được chia sẻ rộng rãi cho toàn bộ Hội Nghệ Nhân. Họ sẽ không thể hạn chế việc sử dụng sản phẩm nếu không có thông tin đó trước, vậy nên bạn sẽ không thể từ chối chia sẻ nó nếu bạn muốn có bằng sáng chế. Và nếu như có ai đó trả tiền phí và được cho phép, họ sẽ có toàn quyền được sử dụng công nghệ đó một cách hợp pháp. Việc lựa chọn giữa lấy bằng sáng chế và công khai tất cả mọi thứ, với giữ nó cho riêng mình, hoàn toàn là lựa chọn của nhà sáng chế. Trong trường hợp của vải chống nước, Serge đã cung cấp một nơi chuyên bán nó, nên việc đảm bảo có khách hàng cũng không phải chuyện gì khó khăn, thế nên tôi đã chọn không lấy bằng sáng chế cho thứ đó. Vả lại, nếu người ta tìm ra cách chế tạo nó thật, chuyện đó cũng chẳng tệ lắm vì nó sẽ cho loài slime một tia hy vọng.

“Ngay khi hộp nhạc được bày bán, những người khác cũng sẽ muốn bán chúng. Có khả năng Dinome sẽ nhận được một lượng lớn đơn đặt hàng và gặp áp lực cho chuyện đó,” Serge nói.

“Cháu nghĩ chuyện đó cũng có lý.”

Sau đó Serge gợi ý rằng lần này tôi nên nộp bằng sáng chế.

“Cậu còn có băn khoăn gì sao?” ông ấy hỏi.

“Ý chú là cháu phải đăng kí với Hội Nghệ Nhân trước, phải không?”

“Đúng là như thế.”

“Cháu không nghĩ mình nên đăng kí chỉ vì chuyện đó. Chú cũng biết rồi đấy, cháu còn đăng kí cả với Hội Thuần Thú nữa. Cơ mà chẳng có việc gì cháu có thể làm được. Cháu thấy tội lỗi khi là thành viên của hội mà lại chả làm gì để đóng góp cả.”

Chim limour của tôi có khả năng đưa thư, nhưng đã có những chuyên gia xử lý việc đó, và cũng không cần phải nhắc đến việc đàn slime của tôi chẳng có công dụng gì cho hội cả. Taylor luôn đối xử tốt với tôi, nhưng thế chỉ khiến tôi thấy tệ hơn thôi. Tôi muốn ít ra cũng phải làm được việc nhẹ nhất có thể, nhưng giữa việc thám hiểm và điều hành cửa hiệu, tôi chẳng có thời gian rảnh nữa. Tôi có thể nhồi nhét nó vào lịch trình của mình, nhưng nhà công tước đã dặn tôi không được làm việc quá sức, và tôi không muốn bỏ ngoài tai lời khuyên của họ. Cơ mà tôi không thể tin được mình lại đang suy nghĩ được như thế này. Mỗi lần tôi gặp phải một nhiệm vụ mà có thể xử lý được nếu chỉ làm quá sức lên một chút, tôi sẽ không ngần ngại làm ngay khi có thể. Có lẽ tôi đã trưởng thành rồi.

“Cháu có một ý tưởng,” tôi nói. “Nếu đằng nào cháu cũng định để người khác chế tạo hộp nhạc, sao không để người đó nộp bằng sáng chế luôn cho xong? Thế có khi lại tiết kiệm được khối thời gian cho cháu ấy chứ.”

“Cái đó, chà, đúng là có thể như thế thật, nhưng tôi không nghĩ cậu nên làm thế.” Serge đột nhiên xoa đầu như thể có vấn đề gì. “Bất cứ ai cũng được phép nộp bằng sáng chế, nhưng Dinome có thể sẽ phản đối lại ý tưởng ăn cắp công sức người khác như vậy.” Có vẻ như lòng tự tôn của ông ấy mới là vấn đề. “Với lại, nếu cậu để người khác làm chuyện đó, cậu sẽ mất đi quyền lợi cho sáng chế của chính mình. Trong trường hợp tệ nhất, có khi cậu còn chả kiếm được lợi nhuận từ nó. Cậu nghĩ sao về chuyện này?”

Nếu nói về quyền lợi chính đáng, tôi sẽ không có quyền được hưởng lợi từ sáng chế này. Đó sẽ là một ai đó từ thời xa xưa trên Trái Đất. Tôi chỉ bắt chước sáng chế của họ và biến nó thành một thứ có thể bán được ở đây. Và chẳng có ai ở quanh tôi có thể chỉ trích chuyện đó. Tôi ở trong một vị thế may mắn, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Tôi không thực sự quan tâm đến việc mình có sở hữu quyền lợi cho hộp nhạc hay là kiếm được lợi nhuận từ nó hay không. Cơ mà nói vậy chứ tôi cũng không có đủ lòng tự tôn hay công bằng để từ chối một cơ hội mở ra ngay trước mắt được. Nếu tôi có thể dùng nó cho việc gì khác, tôi sẽ làm thế. Tôi không muốn hoàn toàn chối bỏ lời của Serge, nhưng đây là lý lẽ của tôi.

“Không quan trọng ai sẽ là người làm chuyện đó, cháu cũng không có ý định kiếm nhiều tiền từ thứ đó đâu,” tôi trả lời. “Nhưng nếu tính đến việc cháu đang định nhờ một người chuyên sản xuất tạo tác ma thuật, biết đâu sau này họ sẽ có thứ gì đó cần thiết cho việc thám hiểm của cháu thì sao? Miễn là cháu được ưu tiên khi mua tạo tác ma thuật từ họ, chuyện gì cũng được hết. Mong là họ sẽ hợp tác, nhưng nếu họ tỏ thái độ coi thường cháu, cháu vẫn còn nắm trong tay một ý tưởng cho một dụng cụ tương tự khác.”

“Tôi đoán nó không chỉ đơn giản như là một hộp nhạc chơi một bài khác đâu nhỉ?”

“Cháu còn chưa có bất cứ một nguyên mẫu nào hết, nên cháu không biết liệu nó có hoạt động hay không. Nhưng nếu nó thành công, nó sẽ còn nổi bật hơn hộp nhạc rất nhiều. Nhiều đến mức có thể làm giá trị của hộp nhạc trên thị trường bị giảm xuống,” tôi nói. Serge đưa tay xoa cằm và suy nghĩ về chuyện này.

Ngay từ hồi còn ở cửa tiệm, tôi đã suy nghĩ đến việc chế tạo ra máy nghe nhạc đĩa than loa kèn cùng đĩa than. Chúng được phát triển ngay sau thời kì hộp nhạc thịnh hành, và người ta nói rằng nó thậm chí còn chiếm mất vị thế của hộp nhạc trên thị trường. Nếu tôi có thể bắt chước cấu tạo của nó một cách hoàn hảo, tôi sẽ sở hữu trong tay một sản phẩm vô cùng nổi bật.

“Vậy nếu như cậu bị mất quyền lợi cho hộp nhạc thật, cậu định sẽ dùng sáng chế này để vượt mặt sản phẩm kia?” Serge hỏi.

“Nếu có thể thì đúng là như vậy ạ.”

Trước đây đã từng có tạp chí tặng kèm một bộ dụng cụ cho trẻ em, nó dùng để chế tạo ra một chiếc máy nghe nhạc đĩa than loa kèn đơn giản, nên tôi cũng có kiến thức để chế tạo thứ đó. Nó không phải là thứ mà tôi không thể tạo ra được từ ma thuật. Câu hỏi quan trọng ở đây là liệu tôi có làm ra được đĩa than hay không. Tôi chỉ có một ý tưởng vu vơ về cấu tạo của thứ đó. Có lẽ tôi có thể làm thứ gì đó hoạt động được, nhưng không rõ liệu nó có đủ tốt để đem bán hay không.

“Nếu nó không đủ khả năng để vượt mặt hộp nhạc trên thị trường, đó sẽ là lỗi của cháu vì đã thiếu khả năng phán đoán, tầm nhìn xa, kiến thức cũng như kỹ năng,” tôi nói. “Cháu sẽ tự xử lý chuyện đó nếu nó xảy ra.” Kết luận vẫn là, nếu không thử thì làm sao biết được.

Serge thở dài. “Thôi được rồi, vậy chúng ta sẽ coi đây là phương án hành động của cậu nếu bàn thêm về chuyện này trong tương lai.”

“Chú chắc chưa?”

“Sẽ ổn thôi. Cơ mà tôi vẫn hơi ngạc nhiên.” Tôi muốn hỏi xem chuyện gì ngạc nhiên đến vậy, nhưng hình như ông ấy đã thấy được khuôn mặt tò mò của tôi. Ông ấy mỉm cười và trả lời trước khi tôi kịp hỏi. “Đầu tiên thì, sự thật là cậu vẫn có một ý tưởng hay ho hơn nhiều so với hộp nhạc. Nhưng tôi cũng không ngờ cậu sẽ dùng ý tưởng đó để ăn cắp khách hàng từ đối thủ đâu. Tôi cứ nghĩ cậu sẽ chọn phương án yên bình hơn cơ.”

“Ý tưởng chung thì là vậy, nhưng cháu luôn có thể chọn biện pháp cứng rắn hơn nếu bị ép buộc. Ví dụ như khi cháu bị công kích chẳng hạn. Cơ mà cháu cũng công nhận mình hay thiên về xu hướng hành xử nhẹ nhàng hơn.”

“Có lẽ tôi vẫn còn phải học nhiều điều về cách nhìn người. Tôi có vẻ lại đánh giá sai cậu tiếp rồi. Nhưng chuyện này thú vị thật.”

“Chú lại đang nói về chuyện gì thế?”

Serge cười khúc khích. “Ý tôi là giờ tôi còn mong đợi những điều lớn lao hơn về cậu trong tương lai.”

Tôi không biết mình đã nói gì để khiến ông ấy nghĩ như vậy. Có lẽ ông ấy say rồi. Chúng tôi đã bàn xong việc và tôi bắt đầu thấy lo lắng cho ông ấy, thế nên chúng tôi quyết định quay trở lại nhà trọ. Tôi tiễn Serge về tận phòng, xác nhận lại kế hoạch cho ngày mai, sau đó trở về phòng mình.

◇◇◇

Sau bữa sáng ngon lành, chúng tôi tiến vào thị trấn. Đường chính còn đông hơn ngày hôm qua. Những chiếc xe ngựa lướt qua ngay sát chúng tôi trên con đường hẹp trong lúc chúng tôi cố chen lên phía trước vì hai bên đường đã chật cứng, cuối cùng chúng tôi cũng tới được quảng trường trung tâm. Đây là nơi hội chợ thường niên được tổ chức. Hàng tá những chiếc lều được xếp ngay ngắn san sát nhau. Nơi này cấm xe ngựa đi vào. Bất cứ hành lý nào trên xe đều được chất lên xe thồ và được kéo đi bằng sức người, biến nơi đây thành phố đi bộ nơi khách bộ hành được đi lại tự do. Đứng trước những chiếc lều là những nhân viên hét tướng lên quảng cáo mặt hàng của họ. Có người còn khẳng định tạo tác của họ là sản phẩm mới nhất tới từ vương đô.

“Cháu không biết phải xem nơi nào trước nữa,” tôi nói. “Chúng ta nên làm gì giờ?”

“Tôi thường sẽ ghé qua bất cứ nơi nào bắt mắt,” Serge nói. “Cậu có đang tìm kiếm thứ gì cụ thể không?”

“Không hẳn ạ, nhưng nếu có thứ gì có thể giúp cháu tạo ra được một cái lò nung trong nhà, hoặc thứ gì đó giúp việc duy trì khu mỏ được thuận tiện hơn, hoặc bất cứ thứ gì tiện dụng cho những chuyến đi đều được hết ạ.”

“Vậy hãy tìm những tạo tác ma thuật phù hợp với miêu tả đó nào.”

Chúng tôi lang thang hết từ lều này đến lều khác.

“Toàn bộ chúng là nông cụ ạ?” tôi hỏi.

“Nông cụ được yểm ma thuật cường hóa thể chất, tôi tin là như thế,” Serge nói. “Chúng khiến công việc tiến triển dễ dàng hơn, với cái giá bỏ ra là ma lực. Những thứ này luôn cháy hàng.”

“Thú vị thật. Chúng có thể giúp đỡ nhiều cho việc bảo trì khu mỏ đây.”

“Chào mừng, cậu muốn mua gì sao?” người nhân viên bán hàng nói.

“Anh có loại rìu nào để chặt gỗ, hay lưỡi liềm để cắt cỏ không?” tôi hỏi.

“Chúng tôi có một vài loại rìu, nhưng đây là loại lười liềm duy nhất mà chúng tôi bán.”

“Một lưỡi hái?”

“Lười liềm thông thường đã đủ nhỏ để xử lý công việc dễ dàng mà không cần dùng đến phép yểm bùa rồi. Chúng tôi có loại đó, nhưng nó đã hết hàng,” người nhân viên giải thích. Có vẻ thứ này phù hợp với việc cắt cây cỏ trên diện rộng, nếu vậy thì tôi chỉ cần làm quen với nó là được.

“Thế cũng được. Vậy cho tôi lấy cái lưỡi hái, một cái rìu, ồ, và cả cây cuốc kia nữa.”

“Một loại dùng đá ma thuật, loại kia tiêu tốn ma lực của người dùng. Cậu muốn loại nào?”

“Loại sử dụng ma lực của tôi đi.”

“Tổng cộng là 29,000 sute.”

“Đây. Cho tôi xin lại tiền thừa.”

“Cảm ơn quý khách, lần sau lại ghé thăm nhé!”

Tôi trả ba đồng vàng nhỏ và nhận lại một đồng bạc trung. Tôi tống hết đồ đạc vừa mua vào trong Hòm Đồ và đến cửa tiệm tiếp theo.

“Cửa tiệm này bán gì vậy ạ?” tôi hỏi. Không thể đoán được chức năng của những sản phẩm ở đây dựa trên vẻ bề ngoài.

“Có vẻ như nơi này dành cho công nhân lao động,” Serge nói. “Ví dụ, đây là một dụng cụ ma thuật chuyên dùng trong công trường.” Ông ấy chỉ về phía một cái gậy kim loại có bảy vết lồi tròn đặt dọc thân gậy từ trên xuống dưới. Tôi chẳng thể hiểu được thứ này được dùng cho việc gì nữa. “Mỗi một vết lồi kia được yểm một ma thuật hệ đất có tên là Phá Đá, trên mỗi phần lồi đó lại chứa một lượng ma lực khác nhau. Cậu có thể dùng nó trên những bức tường hoặc đá tảng để thử khả năng kháng ma pháp hệ đất của vật được thí nghiệm. Sau đó cậu có thể dùng những loại sơn phù hợp để kháng lại ma pháp hệ đất hiệu quả hơn, tuy nhiên nếu bỏ mặc và không bảo trì nó thường xuyên, nó sẽ xuống cấp theo thời gian và hiệu quả của nó sẽ giảm đi đáng kể.”

“Cháu không biết có cả dụng cụ dùng cho việc này đâu.”

“Nhân tiện, tôi đã kiểm tra tất cả những viên đá cậu bán cho tôi bằng chính dụng cụ này đấy. Khả năng kháng ma pháp của chúng khá ổn.”

“Chuyện đó hoài niệm thật đấy.”

“Cũng chưa đến một năm kể từ thời điểm đó mà nhỉ? Khoan đã, hửm?”

“Có chuyện gì ạ?”

“Tôi vừa phát hiện ra một cửa tiệm thú vị.”

Serge tiến về phía một góc của khu chợ, nơi có một vài mặt hàng được bày bán trên một tấm thảm. Ông ấy dừng lại ở đó để xem qua.

“Liệu tôi có thể xem chúng được không?” Serge hỏi một chàng trai trẻ làm việc ở đó.

“V-Vâng!” anh ta đáp lại, rõ ràng là rất lo lắng. Anh ta quan sát Serge cẩn thận khi ông ấy kiểm tra mặt hàng.

“Anh có phải là người đã yểm cái cối này với ma thuật Quay không?” Serge hỏi.

“Vâng! Tôi là người đã yểm bùa tất cả mọi thứ ở đây!”

“Liệu tôi có thể biết anh đang làm việc tại xưởng nào không?”

“À, hiện tại thì không nơi nào hết.”

Serge mỉm cười khi nghe thấy điều đó. Ông ấy mua cái cối, lấy ra một mảnh giấy rồi đưa nó cho anh ta. Chàng trai nhìn vào đó, cúi đầu thật sâu, sau đó tiễn chúng tôi rời đi.

“Chú Serge, thứ đó nhìn có vẻ nặng đấy. Để cháu cất nó vào Hòm Đồ nhé?” tôi đề nghị.

“Cảm ơn cậu.”

“Không có gì ạ. Mà nhân tiện, đấy là ai vậy?”

“Cậu có để ý cửa tiệm của chàng trai đó không có lều không? Lều được ban chỉ đạo hội chợ cho các xưởng và doanh nghiệp lớn thuê. Khi cậu thấy một tiệm hàng bán mà không có lều, tức là nơi đó do một cá nhân điều hành. Đôi khi những người đó làm vậy là để tỏ ý muốn làm việc tại một xưởng hoặc được ai đó chỉ dạy. Người vừa rồi chắc hẳn đã bị đuổi ra khỏi một xưởng nào đó vì khả năng tiếp thu kém. Tôi có thể thấy những sản phẩm của anh ta vẫn còn khá thô thiển, tuy nhiên chiếc cối này đang quay với một tốc độ đáng kể đấy. Có vẻ như anh ta khá nghiêm túc trong công việc, nên nếu tìm được một nơi phù hợp để rèn luyện, biết đâu anh ta có thể thay đổi được.”

“Có phải tờ giấy ban nãy là thư giới thiệu cho một xưởng nào đó không ạ?”

“Đúng vậy, thực ra là cho chính xưởng của Dinome.”

“Chú muốn anh ta xử lý công đoạn cung cấp năng lượng cho xe ma thuật sao?”

“Có vẻ như anh ta có tiềm năng cho việc đó thật.”

Kể cả khi anh ta có được thuê, chuyện đó có thực hiện được hay không thì vẫn còn trong tương lai xa. Tôi đoán là Serge muốn nắm bắt mọi cơ hội có thể. Chúng tôi tiếp tục trò chuyện trong khi đi lượn vòng quanh chợ ma thuật.