Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 4 - Chương 3 Hồi 25: Công Việc Tình Nguyện

Tôi bịa ra lý do tại sao mình lại như thế trong lúc đợi người phụ nữ lớn tuổi thông báo về thời điểm bắt đầu. Cô ấy mở đầu bằng việc cảm ơn chúng tôi đã tham dự, rồi giao việc cho từng đứa trẻ. Tôi gia nhập cùng những đứa trẻ khác dọn dẹp quanh nhà thờ, nhưng tôi không dùng đến ma thuật hay đàn slime ăn chất thải. Việc này sẽ nhanh hơn rất nhiều nếu tôi làm vậy, nhưng sau khi thấy bọn trẻ chăm chỉ làm, tôi thấy tội lỗi nếu mình chọn cách thuận tiện hơn. Cuối cùng, tôi dọn cả tòa nhà thờ lớn cho đến tận đầu giờ chiều, sau khi được ăn bánh mì kẹp vào buổi trưa. Rick mong ngóng đến thời điểm này tới mức không khỏi bồn chồn. Loại bánh ngọt này phải tuyệt đến mức nào mới khiến cậu nhóc tỏ ra mong chờ tới vậy.

Cái tôi nhận được là một chiếc túi nhỏ với một cái nơ buộc ở trên. Bên trong có bốn chiếc bánh quy. Những đứa trẻ khác bỏ ra ăn luôn tại chỗ, nên tôi quyết định làm theo. Chúng có hương thơm và vị ngọt nhẹ của bánh nướng, cùng với hương vị trái cây từ một loại mứt nào đó. Chúng quả thực rất ngon. Khi lũ trẻ ăn xong bánh mì kẹp và bánh quy, một vài đứa lập nhóm và ra chơi ngoài vườn, trong khi những đứa nhóc khác đều ra đứng ở cửa nhà thờ như thể đang đợi ai đó. Thor, Rick, và Renny thuộc nhóm này.

“Ba người đang làm gì vậy?” tôi hỏi.

“Tôi đang đợi ông già tới!” Rick trả lời trước, nhưng nói chung mọi người đều bảo rằng họ đang đợi ai đó.

“Có một người đàn ông tốt bụng luôn tới sau khi bọn mình dọn dẹp xong, ông ấy dạy bọn mình cách chiến đấu, dùng kiếm và những thứ khác nữa,” Thor nói. Cậu ấy giải thích thêm rằng người đàn ông này từng là một mạo hiểm giả, và rằng không những ông ấy quyên góp cho nhà thờ, ông ấy còn dạy những đứa trẻ mồ côi cách chiến đấu và tự mình sống sót, và ông ấy còn không lấy tiền nữa. Nói tóm lại, đây là một công việc tình nguyện. Vì đây là cơ hội để học miễn phí, tất cả những cậu nhóc tham gia ngày dọn dẹp và muốn trở thành mạo hiểm giả trong tương lai đều háo hức mong đợi. Những bài học này là dành cho trẻ em, nên chúng khá tầm thường đối với tôi hoặc những mạo hiểm giả khác, nhưng đó cũng là chuyện đương nhiên.

“Mình có thể hiểu tại sao Rick lại hứng thú, nhưng cả cậu và Renny nữa á?” tôi hỏi. Rick là một đứa trẻ ồn ào, nên nếu cu cậu thích cái này thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm. Nhưng mà Thor thì khác. Có lẽ cậu bé nào cũng mong muốn được làm mạo hiểm giả.

“Cũng đâu có luật gì cấm con gái được đánh nhau đâu,” Renny nói. “Với lại, nhỡ đâu sau này có tên nào quái dị nào đó cứ bám dính lấy em thì sao? Mà hơn nữa, em còn phải chăm sóc cho Rick.”

“Mẹ mình nói phải tập cho người có chút cơ bắp,” Thor nói. “Mình cũng đâu có lười lắm đâu.”

“Ông anh nhu mì chết đi được! Rèn luyện mới thành đàn ông được chứ!”

“Ờ, chắc thế.” Thor nói. Cậu ta không có vẻ là một người quả quyết cho lắm.

Sau đó không lâu, bọn trẻ bắt đầu reo lên. Tôi nhìn về phía lối vào và thấy một người đàn ông có khuôn mặt đáng sợ tiến về hướng này. Người đó không ai khác chính là Worgan, hội trưởng của Hội Thám Hiểm. Những đứa trẻ không hề sợ ông ấy, thậm chí có vài đứa còn chạy lại để ôm. Ông ấy đón chào từng đứa một cho đến khi nhìn thấy tôi.

“Ồ, không phải Ryoma đây sao! Cậu làm cái gì ở đây vậy?”

“Cửa hàng của cháu đóng cửa hôm nay, nên cháu đi dạo quanh thị trấn thôi. Rồi cháu nghe nói hôm nay là ngày dọn dẹp ở nhà thờ và quyết định tham gia. Cháu nghĩ đây là một cơ hội tốt để làm quen với người dân trong thị trấn.”

“Ý tưởng hay đó. À phải rồi, nếu cậu vẫn đang rảnh, không phiền nếu giúp tôi một tay chứ?”

“Giúp gì ạ?” tôi hỏi. Worgan thì thầm vào tai tôi. “Ah, cháu hiểu rồi.”

Khi ông ấy nói mình cần gì, tôi đã đồng ý giúp đỡ. Trong khi những đứa trẻ đang khởi động và luyện những bước cơ bản trong sảnh chính, tôi lấy ra hai mươi con slime ăn chất thải từ Nhà Không Gian.

“Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ huấn luyện chiến đấu nghiêm túc hơn mọi khi!” Worgan hô lên. “Ryoma, mang chúng ra đây!”

“Vâng,” tôi nói, rồi mang lũ slime ăn chất thải ra chỗ bọn trẻ và khiến chúng bất ngờ. Chúng chỉ là slime, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên lũ trẻ được huấn luyện với quái vật thực sự.

“Hôm nay mấy nhóc sẽ đánh trận giả với số slime này.”

“Anh sẽ dùng ma pháp chữa trị lên bất cứ vết thương nào mà mấy đứa gây ra, nên cứ đánh hết mình đi,” tôi nói, nhưng khả năng cao bọn trẻ mới là người bị thương. Không những số slime ăn chất thải đã được trải qua huấn luyện đầy đủ, chúng còn biết võ thuật và sở hữu khả năng kháng vật lý cao, trong khi đối thủ của chúng chỉ dùng mỗi kiếm gỗ. Và những cây kiếm gỗ đó cũng chỉ mang theo sức mạnh của lũ trẻ cầm chúng. Gần như không có chuyện đàn slime của tôi bị thương. Để cho lũ trẻ được an toàn, tôi ra lệnh cho lũ slime tập trung vào việc tránh đòn, và chỉ cho phép chúng phản công bằng cách huých lại. Chuyện tệ nhất có thể xảy ra với lũ nhóc là bị ngã và trầy xước chân tay.

“Ryoma, ông anh chắc chứ?!” Rick hỏi lại. Khi tôi cho phép, cậu nhóc là người đầu tiên tỏ ra hứng thú. Tôi quay ra xem ý của Worgan thế nào và không thấy ông ấy nói gì, thế nên tôi để Rick đánh thử trước. Rick cầm cây kiếm tập trên tay và vào thế sẵn sàng trong khi những đứa trẻ khác quan sát cẩn thận.

Con slime ăn chất thải không tấn công mà chỉ kiên nhẫn đứng đợi Rick đánh trước. Thấy thế, Rick giơ kiếm quá đầu và vung xuống con slime. Nhưng nếu nói đến kiếm thuật, Rick hầu như không biết một tư thế nào cả, vậy nên cú đánh của cậu nhóc tới khá chậm và dễ tránh được. Điều này là bình thường với những cậu nhóc ở tầm tuổi của Rick, nhưng đương nhiên, con slime tránh đòn đánh đó. Bực bội vì không đánh trúng, Rick bắt đầu tung ra một loạt đòn đánh khác, tư thế của cậu càng ngày càng tệ hơn cho đến khi cậu nhóc bắt đầu khua khoắng cây kiếm bừa bãi. Chuyện này tiếp tục diễn ra trong vài phút cho đến khi cu cậu thấm mệt, và khi cậu nhóc tạm ngừng tấn công, con slime huých vào người cậu. Đó chỉ là một cú đẩy nhẹ nên cậu bé không bị thương, nhưng vẫn đủ làm Rick ngã xuống.

“Và trận đấu kết thúc!” Worgan tuyên bố. “Rick, nhóc vẫn còn quá nhỏ và chưa đủ tuổi để tập luyện nghiêm túc. Đừng quá thất vọng sau thất bại này. Nhưng cũng đừng để việc đối thủ tránh được đòn làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của bản thân, và đó là thứ mà nhóc cần phải lưu ý. Tất cả những đòn đánh sau đòn đầu tiên của nhóc đều loạn xạ và đầy sơ hở. Nhóc luôn phải suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định tiếp theo trong lúc chiến đấu.” Rick gật đầu rồi lẳng lặng quay về phía đám trẻ. Những đứa trẻ còn lại lần lượt đấu tập và nhận lời khuyên từ Worgan.

“Được rồi! Giờ nhớ lại những gì ta đã dạy và đấu thêm lần nữa nào!” Worgan nói. Đám trẻ và đàn slime được chia ra theo từng cặp để tất cả có thể đấu cùng một lúc. Tôi mang cả slime sắt và kim loại ra cho những đứa trẻ được khuyên đánh mạnh hơn luyện tập, vì chúng có thể chịu được những cú đánh đó. Tôi đi vòng quanh quan sát và dùng ma pháp chữa trị nếu cần thiết. Worgan cũng đi vòng quanh và đưa ra lời khuyên cho từng đứa trẻ. Buổi luyện tập kéo dài cho đến tận hoàng hôn, và kết thúc trước khi trời tối hẳn.

Worgan và tôi tiễn lũ trẻ ra về, rồi cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi. Tôi cũng chẳng làm gì nhiều ngoài việc quan sát bọn trẻ, nhưng nỗi sợ một trong số chúng có thể bị thương nặng bất cứ lúc nào khiến tôi không tài nào thả lỏng được. Thật may là không có trường hợp nào như thế.

“Cảm ơn vì đã trợ giúp hôm nay,” Worgan nói.

“Cháu cũng đâu có việc gì khác để làm. Nghỉ ngơi cũng tuyệt đấy, nhưng cháu cảm thấy mình có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, thế nên chuyện xảy ra hôm nay là quá hợp lý.”

“Thế hả? Vậy lần tới mà cậu rảnh thì lại ghé qua để giúp đỡ bọn nhóc luyện tập nhé. Mấy con slime của cậu là bạn đấu tập hoàn hảo đó. Tôi có thể giao cho cậu việc huấn luyện lính mới ở Hội Thám Hiểm, nếu cậu muốn.”

Tôi không thích ý tưởng đó lắm. Đã có đầy lần tôi phải huấn luyện cấp dưới cách làm việc, nhưng tôi chưa từng dạy ai đánh nhau bao giờ. Và kể cả những công việc yêu cầu tôi phải dạy dỗ ai đó, tôi cũng chưa bao giờ thấy mình xuất sắc trong việc ấy. Nếu tôi nhận công việc này, những kĩ năng mà tôi dạy sẽ quyết định việc sống chết trong lúc chiến đấu. Nếu những mạo hiểm giả non nớt đó muốn học hỏi, tôi thấy tốt nhất là họ nên theo học một người có nhiều kinh nghiệm giảng dạy.

Hơn nữa, phương pháp dạy dỗ duy nhất mà tôi biết là từ cha tôi. Khi ông ấy dạy một kỹ thuật, tôi phải thực hành ngay lập tức. Chúng tôi chiến đấu với nhau liên tục cho đến khi đánh trúng đối phương. Nếu đối phương ngã xuống đất, đánh lại lần nữa. Nếu người đó không đứng dậy, tiếp tục đánh. Đánh tiếp cho tới khi đối thủ đứng dậy. Không bao giờ dừng lại, đó là nguyên tắc của cha tôi. Nếu có kẻ địch tấn công, chúng sẽ không tốt bụng tới mức dừng lại đợi cho đến khi bạn đứng dậy. Tôi không nghĩ cha tôi sai, nhưng nếu tôi hiện thực hóa ý tưởng đó, tôi có thể khiến hàng tá người bị thương. Có một sự thật là từ trước tới giờ, tôi hiếm khi kiềm chế bản thân khi chiến đấu với đối thủ là người.

“Không thấy hứng thú hả?” Worgan hỏi.

“Chú thấy đấy, trước giờ cháu mới chỉ huấn luyện với đúng một người, và cháu chả bao giờ phải do dự khi chiến đấu với thầy của mình cả.”

Cả ở đây lẫn trên Trái Đất, có rất nhiều người nhận học viên, và tôi chưa từng nghe có trường hợp nào học viên phải kiềm chế khi chiến đấu với thầy của họ cả. Làm thế không khác gì đánh giá thấp giáo viên của mình. Và trong thực chiến, không ai lại nhẹ tay với đối thủ hết.

“Đúng, tôi biết điều đó, cơ mà cậu chắc hẳn đã từng đánh nhau với bạn bè hay gì rồi chứ? Cậu cũng đã bắt giữ những kẻ tấn công cậu mà, đúng không?”

“Cháu sẽ không dùng kĩ thuật chiến đấu nếu có bất đồng với bạn bè. Lúc nào cũng phải tìm cách giảng hòa trước chứ.”

“Thật là một câu trả lời chán ngắt. Ý tôi là, cậu nói đúng đó, nhưng thật đấy.”

“Khi cháu đối phó với bọn cướp, cháu không cố thương lượng với chúng, nhưng cũng không kiềm chế gì hết. Nếu bắt buộc, cháu chỉ cần nhắm vào chân tay chúng là được. Nếu làm thế, cháu có thể dốc toàn lực tấn công mà không giết chúng. Thế đỡ hơn là tấn công vào đầu hoặc những khu vực quan trọng khác.”

“Ờ nhỉ, cậu toàn đánh gãy xương bọn chúng.”

Nếu bạn biết cách tận dụng sức mạnh của bản thân, sẽ hiếm có trường hợp nào phải giữ mình. Từ xưa đến nay cha ông ta luôn dạy rằng: hoặc là dốc toàn lực, hoặc là không gì hết. Tôi sẽ không nói rằng mình chưa bao giờ phải kiếm chế bản thân, nhưng hồi tôi vướng phải những vụ đánh nhau trên Trái Đất, tôi hầu như không bao giờ đánh lại. Mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn nếu tôi phản công. Chuyện này đương nhiên cũng có mặt xấu của nó. Hồi tôi bắt đầu dạy những kĩ năng chiến đấu của mình cho lũ slime, rất nhiều trong số chúng đã chết trong lúc huấn luyện. Gần đây tôi cũng làm hỏng chuyện khi thuê Dolce làm bảo vệ tại cửa tiệm.

Trong khi tôi đang suy nghĩ cẩn thận xem nên nói gì, hai nữ tu mang đồ uống tới chỗ chúng tôi. “Worgan, cảm ơn vì đã đến đây hôm nay,” một người nói.

“Cả cậu nữa, Ryoma,” người còn lại nói. “Coi như đây là chút gì đó cảm ơn.”

“Cảm ơn mọi người,” tôi nói và nhận số đồ uống, sau đó chúng tôi nói chuyện thêm một lúc. Người phụ nữ lớn tuổi là Betta, đó cũng là người đã làm bảng trạng thái cho tôi. Nữ tu trẻ hơn tên là Belle. Thật đáng ngạc nhiên, họ là hai người duy nhất quản lý cả tòa nhà thờ lớn này. Họ không những chăm sóc cho tòa nhà mà còn nhận nuôi cả những đứa trẻ mồ côi nữa.

“Sao mọi người không tìm thêm người trợ giúp?” tôi hỏi.

“Chuyện này không dễ dàng, nhưng đây là một phần trong việc huấn luyện nữ tu.”

“Cảm ơn cậu vì đã lo lắng. Có những đứa trẻ khác và cả người lớn cũng thấy thế, và họ thường xuyên đến giúp đỡ chúng tôi.”

Họ nói rằng họ vẫn ổn. Tiếp đó, họ hỏi tôi.

“Chăm sóc cho slime có khó không?”

“Cậu có phần phải học ma thuật thuần hóa trước không?”

Có vẻ như họ muốn giữ một vài con slime trong nhà thờ. Tất cả những câu hỏi của họ đều liên quan đến slime. Tôi lịch sự trả lời tất cả trước khi hỏi tại sao họ lại muốn nuôi chúng.

“Sau khi quan sát chúng ngày hôm nay, chúng tôi thấy chúng thật đáng yêu.”

“Nếu có thể an toàn nuôi giữ chúng bằng ma thuật thuần hóa, có lẽ chúng cũng sẽ giúp cho bọn trẻ hiểu được cảm giác chăm sóc thứ gì đó.”

Họ có lẽ muốn coi lũ slime như những chú thỏ con ở trường tiểu học. Hiện họ vẫn chưa quyết định được sẽ làm gì với chúng, nhưng tôi bảo với họ rằng mình sẽ giúp.

“Vậy chúng tôi sẽ báo lại cho cậu sau khi quyết định xong.”

“Mọi người có thể đến nói chuyện bất cứ lúc nào cũng được.”

“Cậu sẽ làm thế cho chúng tôi sao? Cảm ơn nhé.”

Câu chuyện kết thúc ở đây. Trời cũng đã bắt đầu tối, nên tôi chào tạm biệt họ và rời khỏi nhà thờ. Trên đường về, tôi suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong hôm nay và cảm thấy nó khác hẳn với những ngày trước đó. Giúp đỡ thu dọn nhà thờ là một việc mà tôi luôn sẵn sàng nhận làm từ bất cứ ai. Tham gia vào những sự kiện tại địa phương như thế này khiến tôi cảm thấy mình là một phần của cộng đồng. Tôi mong rằng ngày mai cũng tươi đẹp như vậy.