“Cậu có thể qua được rồi. Thi tốt nhé!”
“Cảm ơn anh.”
Người lính gác dường như không hiểu rằng bài kiểm tra này không có chuyện đỗ hay trượt nhưng anh ta vẫn động viên tôi khi tôi bước qua cánh cổng. Trước mắt tôi là khung cảnh khác biệt hoàn toàn so với cánh cổng phía bắc và phía nam. Hai bên đường là hàng rào gỗ, xung quanh là các chuồng ngựa và bò cùng với những con quái vật lớn mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Cảm giác như đang đứng giữa một trang trại vậy.
Tôi đi thêm một đoạn nữa trước khi đến một căn nhà lớn thuộc quyền sở hữu của Hội Thuần Thú. Ngay bên cạnh đó là một tòa tháp silo khiến tôi mặc định đây là một nông trại. Nhiều người đang mặc quần áo chuyên dụng để làm việc tại đó. Nếu tôi không biết trước về nơi này, có lẽ tôi sẽ nghĩ đây là khu vực nghỉ ngơi. Sau khi bước vào tòa nhà, ngay trước mặt tôi là một quầy tiếp tân nơi những người nhân viên mặc thường phục đang đứng trực.
“Làm ơn đi lối này!” người phụ nữ đứng ở quầy tiếp tân nói. Có lẽ cô ấy nghĩ tôi đi lạc.
“Rất vui được gặp chị. Em nghe nói đây là nơi em có thể làm bài kiểm tra năng lực thuần thú. Đây là giấy tờ liên quan cũng như thẻ hội ạ.”
“Tôi xin nhận nó, cảm ơn cậu. Ryoma Takebayashi, phải không? Đây là lần đầu tiên của cậu nhỉ? Địa điểm tập trung là ở phía đằng sau. Cứ đi dọc hành lang này và vào căn phòng cuối cùng. Sau đó đưa cái này cho một nhân viên ở đấy, miễn là người đó không bận việc.”
“Cảm ơn chị.”
Tôi đi theo hành lang phía bên trái và bước vào căn phòng nằm ở cuối hành lang. Ở bên phải của căn phòng là một hàng ghế đợi, còn bên trái là năm quầy tiếp nhận. Nhìn nơi này chẳng khác gì một phòng chờ tại ngân hàng. Tuy vậy, tôi không thấy có nhiều người tham gia bài kiểm tra lần này cho lắm. Chỉ có hai trong nằm quầy là có người đang đứng trực, và ngoài tôi ra thì chỉ có duy nhất một người khác đang ngồi chờ tại hàng ghế đợi.
“Xin hãy ngồi chờ tại quầy có người trực và đợi đến lượt,” một người phụ nữ nói và bấm chuông, có lẽ là để gọi nhân viên ra. Ngay khi tôi ngồi xuống chiếc ghế nằm gần với quầy nhất, tôi bỗng nghe thấy tiếng cửa mở từ đầu bên kia của quầy.
“Xin lỗi vì đã–– Ơ, Ryoma?”
“Ngài Smit! Tại sao ông lại ở đây ạ?”
“Nơi này cũng thuộc quyền kiểm soát của Hội Thuần Thú mà. Đôi khi ta qua đây làm việc trong lúc đi kiểm tra. Đây là cơ hội duy nhất để ta nói chuyện với những người trẻ tuổi; vả lại nếu ta không làm thế, có lẽ ta sẽ quên mất cảm giác khi làm một nhân viên cấp thấp mất. Thế hôm nay cậu đến để làm bài kiểm tra năng lực à? Nhắc mới nhớ, hồi cậu đăng ký ta cũng không gợi ý cho cậu đi thi thử cái này nhỉ.”
“Có lẽ là do cháu đã đến thẳng Hội Thám Hiểm ngay sau đó. Cháu chưa hề có ý định thay thế những loại ma thú mà mình đang sở hữu. Thật lòng mà nói, giờ cháu vẫn không hề có ý định đó.”
“Thế cũng chả sao, nhưng chẳng tội gì mà không thử tìm hiểu xem mình có phù hợp với loại ma thú nào khác không,” Taylor nói rồi viết thứ gì đó lên tờ tài liệu trước khi chỉ tay về cánh cửa nằm đối diện với nơi tôi vừa bước vào. “Hãy bắt đầu ngay thôi. Một vài loại quái vật phục vụ cho việc kiểm tra được giữ ở đằng đó.”
Ở phía bên kia của quầy là hai cánh cửa kế cận nhau. Ngay khi tôi mở một cánh ra, có một hùi hôi thối sộc thẳng vào mũi. Nó khiến tôi liên tưởng đến sở thú hay mấy cửa hàng thú cưng. Bên trong có vô vàn những lồng thú nhỏ chứa đủ thể loại quái vật. Đương nhiên là ở đấy có cả slime nữa, nhưng cũng có chuột hay dơi hang mà tôi đã gặp rất nhiều lần kể từ hồi đến thị trấn này. Thậm chí còn có cả loài chim Kru mà tôi đã từng lập giao ước trước đây.
“Đây là nơi chúng ta giữ những dạng ma thú nhỏ. Đằng sau chỗ này là nơi ở của một số dạng ma thú cỡ trung, và những con cỡ lớn sẽ ở tận tít phía sau,” Taylor giải thích sau khi bước ra từ bên cửa còn lại. “Như cậu thấy đấy, chúng ta có khá nhiều dạng quái vật ở đây. Ta sẽ để cậu thử lập giao ước với tất cả bọn chúng, đương nhiên là loại trừ slime và chim limour ra. Cậu đã từng thử lập giao ước với loại ma thú nào khác ở đây chưa?”
“Cháu đã từng thử tập giao ước với chim Kru một lần trước đây rồi.”
“Cậu có gặp khó khăn gì khi làm thế không? Nó có nghe theo mệnh lệnh không? Cậu có hiểu được cảm xúc của nó không?”
“Không, cháu không gặp phải vấn đề gì hết. Cháu thậm chí còn nhìn được qua hai mắt của nó.”
“Nếu cậu làm được thế trong lần thử đầu tiên thì có lẽ cậu có tương thích với loài chim Kru đấy,” Taylor nói và viết gì đó. Tôi nhướn người lên để xem ông ấy ghi gì và thấy một danh sách tên của nhiều loại quái vật khác nhau. “Cậu tò mò về cách bài kiểm tra này hoạt động sao?”
“Vâng, có đôi chút ạ,” tôi thành thực trả lời.
Taylor mỉm cười. “Ta dùng biểu đồ này để ghi lại xem liệu cậu có thể lập giao ước với một con quái vật hay không. Nếu thành công, ta sẽ hỏi cảm giác của cậu để đánh giá mức độ tương thích của cậu với con quái vật đó. Từ đó, bên ta sẽ phân tích kết quả để tìm ra những điểm chung, sau đó tìm ra loại ma thú phù hợp nhất với cậu. Đó là lý do mà căn phòng chứa quái vật này tồn tại. Lập giao ước với toàn bộ bọn chúng sẽ tốn rất nhiều thời gian và ma lực, nhưng đối với hầu hết mọi người, chúng ta có thể tìm ra được khả năng tương thích mà không cần phải trải qua tất cả những thứ rắc rối đó. Hầu hết các thuần thú sư sẽ hài lòng khi biết rằng mình tương thích với quái vật họ côn trùng, động vật có vú, động vật có cánh hay một số dạng quái vật khác. Việc tốn nhiều thời gian hơn cả chính là tìm ra loại ma thú cụ thể mà phù hợp với cậu nhất trong số những dạng quái vật đó. Trường hợp của nhà Jamil chính là như vậy đấy.”
“Đúng vậy nhỉ. Nếu cháu nhớ không nhầm thì anh Reinhart tương thích với quái vật bốn chân, chị Elise thì là ma thú dạng sói, còn của ngài Reinbach là quái vật có vảy.”
“Chính xác. Elise tương thích với những quái vật thuộc họ động vật có vú, nhưng cô ấy phù hợp với ma thú dạng sói nhất và có thể lập giao ước với bất kỳ chủng loại nào thuộc họ đó. Cô ấy cũng có thể sở hữu một lượng ma thú lớn hơn nhiều so với người bình thường. Reinhart thì có thể lập giao ước với bất kỳ quái vật nào có bốn chân, không kể họ của nó là gì. Loại quái vật duy nhất mà cậu ấy không thể thuần hóa là ma thú dạng chim.” Điều này khiến tôi nhớ lại hồi đi tìm chim limour, đàn chim limour của Elia thậm chí còn không để cho Reinhart tiến lại gần.
“Thế còn ngài Reinbach thì sao ạ?”
“Ông ta là một điều gì đó ở đẳng cấp hoàn toàn khác rồi. Nếu kết hợp tất cả những gì tốt đẹp về khả năng thuần thú của Reinhart và Elise lại với nhau rồi loại bỏ hết các điểm trừ, chúng ta sẽ có Reinbach. Ông ấy có thể lập giao ước với tất cả, từ người thằn lằn cho đến rồng, miễn là trên người chúng có vảy, và ông ấy cũng có thể sở hữu rất nhiều ma thú nữa. Nhưng không như con trai mình, ông ấy có thể lập giao ước với một số chủng loại khác. Đương nhiên là tính tương thích giữa ông ta và từng chủng loại có nhiều điểm khác biệt, nhưng không đến mức cản trở khả năng lập giao ước.”
“Cháu biết là ngài Reinbach có rồng nhưng không rõ khả năng của bác ấy là ở mức nào. Chuyện ông vừa kể nghe ấn tượng thật.”
“Cậu không biết sao? Có cả một tuyển tập những cuốn sách viết về ông ấy. Ta cứ nghĩ là ai ở đất nước này cũng biết về nó rồi chứ”
“Thật ấy ạ?!”
“Nghe như cậu vừa chui ra từ hang động nào đó ấy nhỉ?”
“Cháu nghe nói rằng bác ấy đã lập được chiến công trong quá khứ và rằng khả năng của bác ấy ở một cấp độ cao hơn nhiều so với chị Elise, nhưng chỉ vậy thôi.”
“Đúng là thế, câu chuyện nổi tiếng nhất là về trận chiến mà ông ta đã trải qua. Và ông ta chắc chắn là ở một cấp độ khác rồi. Không ai có thể so được với Reinbach.”
“Sao lại thế ạ?”
“Có những loại quái vật đặc biệt được gọi là ‘thần thú’ và chúng được ban phước bởi các vị thần. Những vị thần ấy đã giao cho mỗi con một nhiệm vụ bảo vệ các vùng đất khác nhau và chúng đã dùng nơi đó để làm lãnh thổ cá nhân của mình tự cổ chí kim. Tất nhiên, loài người không ai có thể sánh được với sức mạnh của chúng, chúng thậm chí còn mạnh hơn cả những con quái vật được phân loại là hạng S.”
“Ông đang muốn nói rằng ngài Reinbach đã lập giao ước được với một con như vậy sao?”
“Chuẩn rồi đấy. Đó là vào thời điểm ông ta vẫn còn trẻ ở trong quân ngũ…” Taylor nói và nhìn về hướng xa xăm.
“Một trong những biên giới của vương quốc chúng ta chạy dọc theo dãy núi Hỏa Long, nơi vẫn còn rất nhiều núi lửa đang hoạt động và làm cho vùng đất này trở nên khắc nghiệt đối với loài người. Ở khu vực trung tâm của dãy núi là lãnh thổ của một thần thú cùng nhiều loài quái vật mạnh mẽ sinh sống. Nhưng vùng đất này lại chứa không ít kho tàng đá quý và đá ma thuật, khiến cho một quốc gia láng giềng từng gửi quân đội đến đây để tìm kiếm tài nguyên. Tuy nhiên, những người lính đã khiến cho thần thú nổi giận và bọn họ nhanh chóng bị xóa sổ. Nếu chỉ dừng lại ở đây thì đã chả có gì đáng nói, vì vương quốc ấy đã gieo gió để rồi gặt bão, nhưng chỉ có loài người mới quan tâm đến những khái niệm như ‘ranh giới’ mà chúng ta tự tạo ra. Thần thú đó đã trở nên thù địch với cả hai quốc gia liền kề nhau, và những con rồng dưới trướng của nó bắt đầu điên cuồng tàn phá khắp biên giới. Quân đội đã được điều đến để bảo vệ tổ quốc, và Reinbach là người dẫn đầu một trong những đội quân đó.”
“Và đó là khi bác ấy lập giao ước với thần thú ạ?”
“Đúng, đó là giải pháp duy nhất. Để tiêu diệt được một con rồng cần phải đánh đổi rất nhiều sinh mạng của quân lính, mà trên chiến trường phải có đến mười hai con như thế. Họ nói rằng có cố gắng chiến đấu cũng chỉ mang lại sự diệt vong mà thôi. May mắn thay, họ đã quyết định mạo hiểm sử dụng ma thuật thuần hóa để đàm phán thay vì bạo lực. Và bởi vì Reinbach có độ tương thích cao và xuất thân từ một gia đình danh giá, ông ấy đã được chọn làm người đàm phán. Tuy vậy, không ai mong đợi rằng phương pháp này sẽ thành công.”
“Nhưng bác ấy đã có thể đàm phán được với thần thú?”
“Đúng vậy. Thật may là nó đủ thông minh để có thể tự đàm phán. Đã từng có những câu chuyện cổ tích nhắc tới chuyện này, nhưng Reinbach là người đầu tiên xác nhận điều đó. Theo như lời của ông ấy, thần thú đã yêu cầu con người phải làm gì đó để ngăn chặn đồng loại xâm phạm vào lãnh thổ của nó trong tương lai.”
Ông ấy tiếp tục kể. Sau thời điểm đó, quân đội phe ta bắt đầu chuyển mũi tấn công sang quân đội của nước láng giềng. Đối đầu với rồng thì chỉ có chết, vì vậy đây là lựa chọn an toàn hơn. Quân đội của Rifall có khí thế hừng hực do đã lựa chọn đàm phán trước khi chiến đấu, vì vậy họ không phải chịu nhiều thương vong như trước đây. Mặt khác, vương quốc còn lại đã cố gắng đánh bại lũ rồng, vì vậy số lượng quân lính của họ bị sụt giảm trầm trọng và tinh thần toàn quân trở nên kiệt quệ. Kết quả thế nào thì đã quá rõ ràng rồi. Trận chiến kéo dài không quá ba ngày trước khi quân địch rút lui khỏi dãy núi Hỏa Long.
“Có rất nhiều vấn đề chính trị đã xảy ra giữa hai quốc gia sau thời điểm đó, nhưng chúng ta đã tránh được một cuộc xung đột trực diện với cả thần thú và rồng. Reinbach được phép giữ giao ước với thần thú và ông ấy thậm chí còn lập giao ước với tất cả những con rồng còn lại. Về phần vương quốc, chúng ta được phép thu thập tài nguyên trong khu vực đó, cứ miễn làm sao không gây tổn hại đến lãnh thổ của thần thú là được.”
“Chuyện ảo thật đấy.”
“Chả thế à. Chỉ việc được quyền khai thác tài nguyên một cách an toàn trong dãy núi Hỏa Long đã là một điều đáng kinh ngạc rồi, chưa kể đến việc ông ta còn thuần hóa được rất nhiều con rồng mạnh mẽ nữa.”
Sự tồn tại của Reinbach đã ảnh hưởng đến rất nhiều khía cạnh của xã hội, cả về chính trị lẫn quân sự. Danh hiệu quý tộc cùng những thành tựu của ông đã khiến ông trở thành một nhân vật quan trọng trên thế giới, đến mức ông khó có thể làm việc trong một tổ chức nhất định. Rốt cuộc, ông đã phải chọn rời khỏi quân ngũ.
“Nếu ông ấy thực lòng muốn ủng hộ một phe nào đó, nó sẽ phá vỡ cán cân quyền lực giữa các bên và gây ra nhiều sự hỗn loạn không cần thiết. Ngay vào thời điểm chuyện này đang diễn ra, một việc không may đã xảy đến với anh trai của ông ấy. Reinbach đã phải dồn tâm trí vào việc thay thế anh trai mình làm lãnh chúa của gia tộc nhà Jamil, hoàn toàn rút lui khỏi các hoạt động chính trị hay quân sự.”
“Cuộc đời của bác ấy quả thật toàn những điều đáng kinh ngạc, cháu vẫn chưa thể tưởng tượng ra được,” tôi thật sự đang nghĩ như thế. Có một điều chắc chắn ở đây là: Reinbach bá đạo hơn tôi rất nhiều.
___________________________________________________________________________________________
Trans: Quên Ryoma đi, đây mới là main nhé =))
Là một tòa tháp lớn được sử dụng trong nông nghiệp để lưu trữ ngũ cốc (kho thóc lúa), than, xi măng, muội than, gỗ, thực phẩm và mùn cưa. Chương 2 Hồi 36 Nếu bạn quên mất thì Rifall là tên của vương quốc mà Ryoma đang ở :v