Ngay khi bước vào sảnh của Hội Thám Hiểm, người nhân viên lễ tân đột ngột gọi tên tôi. “Ryoma! Đúng lúc lắm,” cô ấy nói.
“Chào cô Maylene. Có chuyện gì xảy ra sao ạ?”
“Chúng ta vừa nhận được liên lạc từ chi nhánh của Hội nằm ở gần hồ Latoin. Đó là về đám kỳ nhông điên.”
‘Kỳ nhông điên’ là một trong những loại quái vật mà tôi muốn thử sức chiến đấu.
“Theo thông tin mà tôi nhận được, cứ hàng năm, kỳ nhông điên sẽ tới hồ Latoin để kiếm thức ăn trước khi chuẩn bị vào kỳ ngủ đông. Đây là một nỗi phiền toái với ngư dân trong khu vực. Đối với các làng chài nhỏ nói riêng, đối phó với bọn chúng có thể trở thành vấn đề sinh tử.”
Nếu tôi nhớ không nhầm thì hồ Latoin nằm gần với nhà của những người đã cho tôi con slime máu. “Nó có bao gồm một ngôi làng tên là Sikum không ạ?”
“Kỳ nhông điên xuất hiện ở khắp mọi nơi quanh hồ Latoin, vì vậy Sikum cũng không phải ngoại lệ. Những ngôi làng này đang tìm kiếm mạo hiểm giả có thể giúp đỡ họ tiêu diệt chúng, bởi rất nhiều nơi trong số này cần được bảo vệ. Họ sẽ đăng lên đủ mọi nhiệm vụ, từ săn lùng kỳ nhông cho đến những công việc lặt vặt. Thế nên tôi đang nghĩ sao cậu không thử ghé thăm nơi này nhỉ?”
“Nếu được thì tốt quá ạ, nhưng bao giờ thì nó diễn ra ạ?”
“Dự kiến hai tháng kể từ bây giờ sẽ là thời điểm mà chúng gây thiệt hại nhiều nhất, nên tôi nghĩ cậu có thể khởi hành vào thời gian đó. Cậu còn việc gì khác cần phải làm sao?”
“Hai tháng là được rồi ạ. Cháu có một số công việc cá nhân cần phải giải quyết vào tháng tới, nên cháu sẽ rất vui lòng tới hồ Latoin sau đó.”
“Được rồi. Thế hôm nay cậu tới đây là để nhận nhiệm vụ à?”
“Hội trưởng của Thương Hội đã bảo với cháu rằng có một vài nhân vật đáng ngờ được cho là tàn dư của một băng cướp có thể đã đến Gimul. Cô có thông tin hay nhiệm vụ nào liên quan đến chuyện đó không?”
“À ừ nhỉ, cậu đã được cho phép nhận những nhiệm vụ đó rồi phải không? Đợi tôi một lát.” Maylene nói rồi lấy ra một gói giấy da từ dưới quầy. “Chúng ta có hai thông tin mới liên quan đến băng cướp. Hội trưởng đã nói cho cậu về một trong số chúng. Tuy nhiên, nhóm cướp đó đã bị tiêu diệt gần Gaunago, vì vậy không còn nhiệm vụ nào liên quan đến bọn chúng nữa. Thông tin còn lại là về một nhóm bị nghi ngờ là có liên quan đến lũ cướp đó. Tuy vậy, không có gì đảm bảo rằng những nhân vật đáng ngờ đó là thành viên của băng đảng, và vị trí của bọn họ cũng chưa được xác định rõ ràng.”
Có vẻ như vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp. Sau khi biết được điều đó, tôi nghĩ lựa chọn khôn ngoan hơn cho ngày hôm nay sẽ là làm thuốc cho bà Glissela.
“Xin thứ lỗi…” ai đó bỗng dè dặt xen vào. Đó là Paena, nữ nhân viên mới tài năng của hội.
“Xin lỗi nhé, Ryoma, cậu có thể cho chúng tôi một vài phút được không?” Maylene hỏi.
“Xin lỗi vì đã ngắt lời hai người!”
“Ồ, không có gì đâu,” tôi đáp lại.
“Thấy chưa, cậu ấy bảo không vấn đề gì mà,” Maylene nói với giọng trấn an. “Thế có chuyện gì nào?”
“Có người muốn đăng ký nhiệm vụ tại quầy ạ,” Paene nói.
Hai người họ bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau, vì vậy tôi quay mặt đi và nhìn một lượt về phía đại sảnh gần như trống trơn của hội. Hầu hết những người có mặt tại đây đều đang trong giờ nghỉ. Họ hoặc là đang nhìn chằm chằm vào bảng thông báo, hoặc là đang trò chuyện với những đồng nghiệp đứng gần đó. Đột nhiên, một người đàn ông râu ria đứng gần mép quầy bước về phía tôi. Dựa vào chiều cao của ông ấy, tôi đoán đây có thể là một người lùn.
“Xin lỗi nhé cậu nhóc, nhưng cậu có thể đứng tránh ra được không? Này, cô kia!” ông ấy lớn tiếng nói về phía Paena ở phía bên kia của quầy.
“Vâng?! Khoan đã, dừng lại! Chúng tôi sẽ tiếp ông sớm thôi, nên xin ông hãy quay lại chỗ cũ và chờ đến lượt đi ạ.”
“Xin lỗi nhưng tôi không thể để việc này chậm trễ thêm chút nào nữa. Tôi cần ai đó đi tìm Pedro càng sớm càng tốt.”
Có vẻ như ai đó đã bị mất tích. Maylene nhìn về phía người đàn ông đang cúi rạp đầu với gương mặt khó xử rồi tiến về phía trước. “Ngài Guts, phải không? Tôi xin lỗi, những số tiền này là không đủ để có thể đăng ký nhiệm vụ tại đây.”
“Tôi biết mình đang đưa ra một yêu cầu vô lý, nhưng đây là toàn bộ số tiền tôi có thể trả vào lúc này. Tuy nhiên, nếu Pedro được tìm thấy thì anh ấy sẽ mang theo hàng hóa trên người. Chúng tôi có thể bán chúng đi để kiếm thêm tiền. Dù thế nào thì tôi cũng sẽ kiếm được đủ tiền cho các vị thôi. Tôi chỉ cần thời gian.” Người lùn này có vẻ khá hoảng loạn, đến mức ông ấy còn khiến toàn bộ số mạo hiểm giả ít ỏi đang có mặt trong hội phải chú ý tới. “Anh ấy chưa thể đi xa được đâu. Liệu không có mạo hiểm giả nào ở đây có thể đi tìm anh ta sao?”
“Paena,” tôi cất lời.
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Chị có thể nói thêm về nhân vật này không?”
Giờ thì tôi bắt đầu thấy tò mò rồi; với lại cả tôi và Paena đều đã bị loại ra khỏi cuộc trò chuyện, vì vậy tôi quay về phía cô ấy để tìm câu trả lời. Paena suy nghĩ một lúc, nhìn về phía hai người bọn họ, rồi lại quay ra nhìn tôi. “Hmm, chúng tôi vẫn chưa quyết định sẽ nhận yêu cầu của ông ấy nên đây có thể được coi là vấn đề cá nhân. Nhưng biết đâu cậu lại là người phù hợp nhất để giúp đỡ ông ấy lúc này.”
Tôi cảm thấy hơi tệ vì đã làm phiền họ, nhưng vẫn dỏng tai lắng nghe cho đến khi nhận được câu trả lời mình cần.
“Tôi xin lỗi, nhưng ông có thể kể lại mọi việc từ đầu được không?” Maylene hỏi người lùn.
“Được thôi, tên của tôi là Guts và tôi điều hành một lò rèn nhỏ ở quận phía tây. Mấy hôm trước tôi có gửi đi một lô hàng vũ khí do mình tự làm đến Keleban, nhưng sáng nay tôi vừa nhận được một lá thư báo rằng họ vẫn chưa nhận được hàng của tôi. Lô hàng này đáng ra sẽ được vận chuyển bởi một người đàn ông tên là Pedro, và tôi muốn các vị đi tìm anh ấy.”
“Thời gian cụ thể là gì?”
“Ba ngày trước. Đáng ra anh ấy đã phải đặt chân đến Keleban và đang trên đường trở về từ hôm qua rồi.”
“Nhưng hàng hóa lại chưa bao giờ tới được nơi?”
“Đúng vậy. Vị khách đặt số vũ khí ấy đã liên lạc với tôi ngay lập tức.”
“Ông có nghĩ ra lý do cụ thể nào có thể khiến việc giao hàng bị trễ không?”
“Tôi đã nhờ Pedro làm việc này một vài lần rồi. Anh ấy biết đường tới đó và thời tiết mấy hôm nay vẫn ổn. Trừ khi có chuyện gì tồi tệ xảy ra, anh ấy chắc chắn sẽ đến được nơi.”
“Cũng hợp lý.” Có vẻ như Maylene đã lờ mờ đoán ra được chuyện gì đã xảy ra.
“Takebayashi, lại đây tôi bảo.” Paena nói, không còn do dự như hồi nãy nữa. Tôi đi theo cô ấy đến đầu bên kia của quầy. Cô ấy lấy ra một tấm bản đồ và bắt đầu lần dấu trên đó bằng ngón tay mảnh khảnh của mình. “Gimul nằm ở đây, còn Keleban thì ở đầu này. Vậy nên đây là con đường duy nhất mà nạn nhân có thể sử dụng.”
“Có vẻ như nó đi theo cùng một hướng với con đường mà tôi đã dùng trong đợt huấn luyện.”
“Đúng vậy, chúng nằm tương đối gần nhau. Nhưng con đường này sẽ quẹo trái khi tới gần chân núi.”
Tôi biết khá rõ lộ trình của tuyến đường này; đó là một con đường mòn nối liền với cánh cồng phía nam. Lối đi mà tôi sử dụng dạo trước nằm ở độ cao khá thấp, nhưng con đường này dường như chạy dọc xuyên suốt cả dãy núi.
“Tuyến đường mà tôi bảo sẽ cắt ngang qua hai thị trấn,” Paena tiếp tục. “Thị trấn đầu tiên phục vụ như một trạm dừng nghỉ. Đường xá tại đây được làm đủ rộng để khách bộ hành và xe ngựa có thể đi lại dễ dàng, vì vậy cậu có thể chọn cách đi bộ, cưỡi ngựa hoặc theo bất cứ phương tiện nào khác mà mình muốn. Rất nhiều người sử dụng tuyến đường này và cũng không có nhiều quái vật xuất hiện tại đó, vì vậy nó tương đối an toàn. Có rất ít khả năng gặp nguy hiểm khi đi lại quanh đây, trừ khi là có chuyện bất thường xảy ra.”
“Nhưng vẫn có thể xuất hiện hiểm nguy phải không?”
“Đúng vậy, khả năng xảy ra không hẳn là bằng 0. Nhưng như tôi vừa nói, có rất nhiều người sử dụng con đường này, vì vậy nếu có chuyện gì xảy ra, tôi dám chắc sẽ có ai đó nhìn thấy nó. Nếu có tai nạn hoặc quái vật đột ngột xuất hiện, ít nhất trên đường cũng phải vương vãi một vài mảnh vỡ từ chiếc xe ngựa.”
“Tôi hiểu rồi.” Dù gì đi nữa thì Pedro cũng đã mất tích, không những thế còn là ba ngày trước. Khi nói đến việc giải cứu, điều quan trọng nhất là phải hành động càng sớm càng tốt. “Chị Paena, nhiệm vụ ông ấy đề đạt có gặp vấn đề gì không?
“Hmm, nói sao nhỉ… yêu cầu tìm kiếm người mất tích không hề rẻ. Không thể biết được việc tìm nạn nhân sẽ kéo dài trong bao lâu, và đấy là nếu như họ có thể tìm được. Do đó, để khiến mọi việc dễ dàng hơn, cách hiệu quả nhất là thuê hẳn một đội để đi tìm.”
“Tôi đoán là tiền công để trả cho tất cả những người đó đã khiến giá cả bị đội lên trời.”
“Chính xác. Với lại khu vực tìm kiếm lần này còn là ở trên núi, vì vậy chúng ta sẽ cần tối thiểu hai mươi người, còn lý tưởng nhất là gấp đôi số đó. Những người tham gia nhiệm vụ phải được trả lương hàng ngày trong suốt thời gian tìm kiếm, vì vậy đó là một khoản chi phí khổng lồ mà khách hàng cần phải tính đến.”
Nếu có ai đó gặp tai nạn trong lúc đang leo núi tại Nhật Bản, việc thuê một đội cứu hộ tư nhân để đi tìm họ sẽ tiêu tốn ít nhất 1 triệu yên mỗi ngày. Ở trên Trái Đất, nó tốn kém đến mức việc mua bảo hiểm leo núi để bao phủ những chi phí đó là điều hiển nhiên. Thế giới này có vẻ cũng tương tự như vậy.
“Giả sử như chúng ta thuê đủ số người cần thiết bằng số tiền mà ông ấy bỏ ra,” Paena nói. “Dù có tìm được cái gì hay không, chúng ta vẫn cần phải trả cho toàn đội 97 sute mỗi ngày. Nếu họ có thể tìm được chiếc xe hay người lái xe, hoặc đảm bảo an toàn cho món hàng bị đánh mất, họ sẽ được trả một khoản tiền thưởng là 3000 sute. Tôi nghĩ số tiền này là không đủ để duy trì cuộc tìm kiếm từ hai ngày trở lên đâu. Các nhiệm vụ tìm kiếm trên núi cũng có thể nguy hiểm hơn rất nhiều tùy thuộc vào điều kiện thời tiết, và tôi không nghĩ chúng ta có thể trả mức lương phù hợp cho công việc đó. Một phần nhiệm vụ của nhân viên trong hội như chúng tôi là phải chịu trách nhiệm đảm bảo thu nhập cho các mạo hiểm giả. Vì vậy khi chúng tôi không thể trả lương phù hợp với nhiệm vụ, chúng tôi sẽ không thể chấp nhận được yêu cầu. Nếu chỉ có mình tôi quyết định thì tôi cũng muốn giúp ông ấy lắm.” Đây là một trong những rào cản lớn nhất của việc đi làm thuê.
“Việc này xảy ra quá đột ngột nên hiện tôi chưa có đủ tiền,” Guts phân trần với Maylene. “Nhưng nếu cô cho tôi thêm một chút thời gian, tôi vẫn có thể tiết kiệm được mà.”
“Nếu ông muốn trả sau, ông phải bằng cách nào đó chứng minh được mình sẽ có đủ khả năng để thanh toán, hoặc ông phải vượt qua được một đợt kiểm tra.” Maylene trả lời. Cuộc trò chuyện giữa hai người họ vẫn chẳng đi về đâu.
“Chị Paena, tôi không biết những người khác thì thế nào nhưng tôi nghĩ mình có thể chấp nhận mức lương ông ấy chi trả.”
May mắn thay, tôi đã hoàn thành tất cả các công việc quan trọng vào hôm qua nên hiện tôi không có gì gấp cần phải giải quyết cả. Tôi có thể dễ dàng đến địa điểm tìm kiếm bằng ma pháp không gian. Ngoài ra tôi còn có đàn chim limour để tìm Pedro từ trên không. Giả sử có điều gì đó xảy ra với anh ấy thật, việc hành động ngay bây giờ sẽ tốt nhất. Và cá nhân tôi cũng tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
“Tôi sẽ báo lại với Maylene ngay,” Paena nói. “Maylene!” Cô ấy đi về phía Maylene rồi quay lại chưa đầy một phút sau đó, mang cả Guts và Maylene theo cùng.
“Anh bạn trẻ, cậu thực sự muốn đi tìm giúp tôi à?” Guts hỏi.
“Tên cháu là Ryoma Takebayashi. Cháu biết mình còn trẻ nhưng thực ra cháu đã là mạo hiểm giả hạng D rồi. Vì vậy nếu ông cho phép, cháu nghĩ mình sẽ giúp được. Cháu sẽ làm mọi thứ có thể trong tầm khả năng của mình, nhưng cháu không muốn hứa hẹn điều gì đâu.”
“Tôi biết. Việc cậu đề nghị giúp đỡ cũng khiến tôi cảm kích lắm rồi.”
“Ryoma,” Maylene vẫy tôi lại gần. Khi tôi tới chỗ cô ấy, cô ghé sát lại và thì thầm vào tai tôi. “Tôi chỉ muốn làm rõ điều này thôi. Có thể cậu không muốn nghe, nhưng đối với những nhiệm vụ kiểu này, nỗ lực của cậu rất có thể sẽ không được đền đáp. Một vài người từng nhận nhiệm vụ tìm kiếm trước đây và đã phải hối hận. Chúng ta vẫn chưa thực sự biết chuyện gì đã xảy ra. Cậu có hiểu điều đó không?”
Tôi hiểu cô ấy muốn nói gì, nhưng nó không làm thay đổi quan điểm của tôi. “Cảm ơn cô vì đã lo lắng, nhưng cháu sẽ ổn thôi. Vả lại trong trường hợp mà chả có chuyện gì xảy ra thật, cháu sẽ có một câu chuyện thú vị để kể lại.”
“Nếu cậu đã quyết thế thì thôi vậy. Tôi sẽ chấp nhận yêu cầu này và chỉ định cậu làm mạo hiểm giả duy nhất thực hiện nó. Nhiệm vụ của cậu là đi theo con đường đến thị trấn Keleban để xem liệu chúng ta có thể tìm thấy người mất tích hay không. Những gì cậu nên làm là tìm kiếm manh mối gần các con đường, sau đó hành động dựa trên bất cứ thứ gì cậu tình cờ tìm được. Phương pháp thực hiện thì tôi sẽ để cậu tự lựa chọn.”
“Cảm ơn cô.” Nếu tôi có thể tự mình làm nhiệm vụ thì quyền quyết định sẽ thuộc về tôi.
“Hãy đảm bảo rằng mình chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng. Và đừng có làm gì ngu ngốc đấy, được chứ? Giờ cho tôi mượn tấm thẻ hội nào,” Maylene nói. Cô ấy đã bắt đầu chuẩn bị giấy tờ. Trong thời gian chờ đợi, tôi nhờ Guts miêu tả lại hình dáng của Pedro. “Đã xong. Ngài Guts, làm ơn hãy kiểm tra lại thông tin của yêu cầu và ký vào đây.”
“Có vẻ ổn rồi đó! Cảm ơn nhé, tôi nhờ cả vào cậu đấy.”
“Cháu hiểu, cháu sẽ cố gắng hết sức,” tôi nói. Và thế là tôi đã đồng ý tham gia vào nhiệm vụ tìm kiếm người mất tích.
◇◇◇
Hai tiếng sau đó, sau khi nhận lại tấm thẻ và rời khỏi hội, tôi chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng tại tiệm giặt và bắt đầu khởi hành. Nhờ có ma pháp hệ không gian, tôi đã đến được ranh giới giữa vùng đồng bằng và con đường mòn trên núi trong khi trời vẫn còn sáng. Phía trước mặt tôi là một con đường được bao phủ bởi cây cối và bụi rậm. Nó được lát đá cẩn thận và đủ rộng để ba chiếc xe ngựa có thể chạy song song với nhau. Tôi bắt đầu đi dọc con đường đó để tìm Pedro.
Tôi mở Nhà Không Gian và thả đàn chim limour của mình ra. Dưới ánh nắng mặt trời, con đường vẫn đủ sáng để có thể quan sát, nhưng có nhiều nơi nằm ở cả hai bên trái và phải của tôi bị che khuất bởi thảm thực vật nơi đây. Thật may là đàn chim của tôi có thể tìm kiếm từ trên cao. Tôi yêu cầu chúng bay theo đội hình số tám và báo cáo lại cho tôi nếu thấy bất kỳ điều gì khả nghi ở trong rừng. Sáu con chim limour sải rộng đôi cánh của mình và bay vút lên trời cao. Ánh sáng mặt trời rọi chiếu lên lông vũ của chúng khiến đàn chim toát lên một vẻ đẹp tuyệt diệu hơn bình thường. Nếu ở trong bất cứ hoàn cảnh nào khác, tôi sẽ rất hạnh phúc mà ngồi lại để ngắm nhìn chúng. Thật đáng tiếc là tôi thường xuyên phải chứng kiến các cảnh đẹp như vậy trong những thời điểm tồi tệ nhất.