Giờ khi đã quay trở lại thị trấn, có rất nhiều việc tôi phải làm. Đầu tiên, tôi ghé qua tiệm giặt để xem chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi vắng mặt.
“Sếp, chào mừng cậu đã quay trở lại.”
“Xin chào, anh Carme.”
Ngay khi đến tiệm Rừng Tre lần đầu tiên trong suốt năm ngày, Carme là người ra chào tôi. Anh ấy đang đứng gần lối ra vào của nhân viên.
“Anh đứng đợi tôi về đấy à?”
“Tôi chỉ mơ hồ đoán được là cậu sắp về thôi, nên là không, tôi đang theo dõi bọn họ.”
“Ai cơ?” Tôi ngó vào trong và thấy một vài người phụ nữ lạ mặt đang khuân vác đồ. “Đó là nhân viên mới sao?”
“Đúng vậy, tôi quyết định sẽ thuê bọn họ vào những thời điểm bận rộn, đúng như những gì chúng ta đã bàn từ trước.”
“Ra là thế.” Vậy ra bọn họ là những nhân viên bán thời gian mới.
“Tôi cũng có vài điều cần phải báo cáo, nên xin hãy đợi trong phòng làm việc.”
Thường thì không có nhiều sự kiện đáng kể để báo cáo, và các báo cáo cũng chỉ xoay quanh những hoạt động thường ngày tại tiệm giặt. Vì vậy, tôi tự hỏi liệu lần này có gì khác biệt không. Tôi đợi trong văn phòng cho đến khi anh ấy quay trở lại, và trên tay anh ta cầm một chồng tài liệu dày hơn bình thường.
“Vậy tôi bắt đầu với báo cáo thu nhập trước nhé?”
“Cảm ơn anh.”
Đây toàn là những thứ tôi đã thấy trước đây; tất cả các số liệu đều không có gì bất thường. Thu nhập của chúng tôi không tăng đáng kể, nhưng cũng không có vấn đề gì đáng lo ngại. Danh sách các vật phẩm cần thiết trông cũng ổn, vì vậy tôi cho phép mua chúng. Báo cáo từ chi nhánh Lenaf cũng không có vấn đề gì hết. Carme đã xử lý hầu hết tất cả các công việc, vì vậy nhiệm vụ của tôi chỉ là kiểm tra lại các báo cáo tổng hợp và phê duyệt các đề xuất của anh ấy. So với công việc cũ của tôi, việc này dễ như ăn bánh. Cuối cùng, chúng tôi cũng xử lý được hết đống tài liệu đó.
“Xin cảm ơn. Tiếp theo, có một số tin nhắn đã được gửi tới cậu trong lúc cậu vắng mặt. Đầu tiên, về vấn đề mà cậu quan tâm giữa khu ổ chuột và chính quyền, đã có một số thay đổi.”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”
“Về cơ bản thì, chính quyền địa phương đã đưa ra một số nhượng bộ và người dân trong khu ổ chuột cũng đã giảm bớt căng thẳng hơn.”
“Tôi hiểu.”
Điều đó khiến tôi nhẹ nhõm đôi chút. Khi tôi hỏi thêm thông tin chi tiết, có vẻ như bên chính quyền đã điều tra việc sử dụng trái phép quảng trường của thị trấn bởi những người vô gia cư và quyết định cho phép họ ở tại những địa điểm được chọn sẵn.
“Mặc dù kế hoạch chung của chính quyền vẫn không có gì thay đổi, nhưng bây giờ họ đã cho thấy họ sẽ không thực hiện những biện pháp quyết liệt mà người dân trong khu ổ chuột lo sợ nữa. Thêm vào đó, hiện đã có nhiều người chấp nhận kế hoạch hỗ trợ việc làm hơn. Mặc dù vẫn còn nhiều người thận trọng và giữ khoảng cách, nhưng chúng ta có thể nói rằng mối quan hệ công chúng đã được cải thiện, chậm mà chắc.”
Dường như vẫn còn một số trở ngại trong tương lai, nhưng hiện tại tình hình đã ổn định hơn. Tôi nghĩ giờ có lẽ sẽ là thời điểm tốt để đến thăm Arnold tại quán café đó một lần nữa; anh ấy từng nói sẽ đến đó năm ngày một tuần.
“Còn gì nữa không?” tôi hỏi.
“Ngài Serge từ Công ty Thương mại Morgan có gửi cậu một thiệp mời.”
Lần này, tấm thiệp được gửi để mời tôi tham gia cuộc gặp mặt với gia đình nhà Jamil. Đúng như Roche đã nói vào hôm trước, đây là thời điểm mà các thương nhân thu được nhiều lợi nhuận nhất. Những khách hàng thân quen thường đặt hàng nhiều hơn trong dịp đầu năm mới, đồng thời, giới quý tộc cũng bận rộn với những buổi tiệc tùng. Vì thế, nhiều thương gia đã tận dụng cơ hội này để gửi lời chào đến tất cả các quý tộc. Serge cũng quen biết không ít quý tộc, vì vậy ông ấy phải bắt đầu liên lạc với họ từ sớm. Ông ấy dự định sẽ đến thăm gia đình nhà Jamil ở Gaunago vào tháng sau và tính mời tôi theo cùng.
“Cậu nghĩ sao?” Carme hỏi.
“Tôi không chắc mình có nên đi hay không. Nhưng tôi vẫn thấy cảm kích với lời mời này.”
“Tôi hiểu nỗi lo của cậu. Doanh nghiệp của chúng ta đang phát triển tốt, nhưng chúng ta vẫn còn là những người mới. Có rất nhiều thương gia muốn thiết lập mối quan hệ với gia đình nhà công tước, vì vậy việc thu hút sự chú ý của họ sẽ không dễ dàng đối với một công ty mới như chúng ta. Chà, ít nhất thì thông thường là thế, nhưng tôi tin rằng cậu đã được họ đánh giá cao rồi. Vì thế nếu cậu muốn, họ có thể dành chút thời gian ra cho cậu. Nếu cậu có thể đến thăm họ, tôi không thấy có gì sai cả. Thường thì trong các sự kiện như vậy, người ta sẽ đưa khách mời đi cùng, vì vậy tôi không nghĩ trông cậu sẽ quá nổi bật nếu đi cùng ngài Serge đâu. Có thể cậu sẽ bị nhầm với một người hầu, nhưng chuyện đó cũng thường xảy ra.”
Nếu không có vấn đề này thì đó sẽ là một việc đơn giản, vì vậy tôi cân nhắc nghe theo lời khuyên của Carme. “Tôi đoán là mình sẽ phải mang quà và ăn mặc chỉn chu đúng không?”
“Vâng. Về quần áo, tôi đã tìm được một số thợ may cũng như các cửa hàng quần áo có sẵn. Tôi có một danh sách ở ngay đây nếu cậu cần.” Anh ấy lúc nào cũng làm việc nhanh và hiệu quả như vậy. “Câu hỏi ở đây là, cậu nên chọn loại quà gì? Hầu hết các thương gia sẽ gửi một thứ gì đó liên quan đến công việc của họ.”
“Tất cả những gì chúng ta có thể cung cấp là dung dịch khử mùi mà thôi.”
“Tôi có thể mua rượu vang nếu cậu muốn có một lựa chọn an toàn, nhưng tôi nghĩ cậu nên tự tìm một món quà độc đáo phù hợp với bản thân mình hơn.”
“Có lẽ anh nói đúng.”
Chúng tôi quyết định mỗi người sẽ tìm một loại quà riêng.
“Về việc tiếp theo, hãy nhìn vào danh sách này xem.”
“Có vẻ như chúng toàn là thuốc.”
“Hội trưởng Glissela từ Thương Hội đang mua những loại thuốc này với giá cao hơn bình thường. Nếu cậu có bất cứ loại nào hoặc biết cách làm ra chúng, tôi rất mong cậu sẽ đem chúng đến hội. Đây là thời điểm tốt nhất để tất cả mọi người, bao gồm cả chúng ta, kiếm lợi nhuận.”
“Những loại thuốc này đang được giới quý tộc săn lùng sao?”
“Vâng, họ đang tích trữ trong trường hợp khẩn cấp.” Họ hẳn phải kiếm được rất nhiều tiền mới có thể làm được việc như thế. “Đây là chủ đề cuối cùng, nhưng Tigger từ tiệm bán vũ khí có nói rằng mẫu thử đã hoàn thành. Ông ấy muốn cậu ghé thăm cửa hàng ngay khi cậu thấy thuận tiện nhất.”
Tôi quên bẵng mất việc đã nhờ ông ấy tạo ra những trang thiết bị cho mạo hiểm giả từ vật liệu slime. “Được rồi, tôi sẽ đến chỗ ông ấy sớm thôi.”
“Vậy đó là toàn bộ bản báo cáo của tôi.”
“Cảm ơn anh.”
Tôi ghi ra giấy một danh sách những việc cần làm. Càng về cuối năm, khối lượng công việc lại càng tăng lên. Nếu tôi không ghi lại tất cả chúng, tôi sẽ điên cả đầu lên vào sáng hôm sau mất. Ưu tiên hàng đầu của tôi là viếng thăm gia đình của Công tước; tôi cần phải nghĩ ra một món quà và chuẩn bị một số trang phục phù hợp. Tiếp theo, tôi muốn đến cửa hàng của Tigger và tham gia bài kiểm tra năng lực tại Hội Thuần Thú. Tôi có thể sắp xếp hai nhiệm vụ này vào lịch trình của ngày mai. Khi quay về nhà, tôi sẽ cần phải rà soát khu mỏ và cho đám ma thú ăn. Tôi cũng muốn thử nghiệm lên đám slime máu nữa, nhưng chuyện đó có thể để sau. Ngoài ra, tôi muốn tạo ra một không gian phù hợp hơn cho dự án trồng nấm của mình.
Có vẻ như vài ngày tới sẽ rất bận rộn đây. Sau khi viết lại tất cả những thứ mà mình có thể nhớ ra, tôi liền bắt tay luôn vào ưu tiên cao nhất của mình.
◇◇◇
“Đây là nơi đó sao?”
Đi theo chỉ dẫn mà Carme đưa cho tôi, tôi đến được một tiệm may. Tôi có thể nhìn thấy một số sản phẩm được trưng bày qua khung cửa sổ. Cửa hàng trông không quá rộng, nhưng bồn hoa nhỏ bên ngoài lối vào mang lại cảm giác ấm áp, và ban công trên tầng hai làm cho nó trông sang trọng. Toàn bộ cửa hàng được chăm sóc kỹ càng và nhìn có vẻ hơi đắt tiền. Nhưng hầu hết trang phục sang trọng ở thế giới này thường được đặt làm, vì vậy tôi đoán giá thành của chúng sẽ phải cao.
“Chào mừng,” một người đàn ông lịch sự chào tôi ngay khi tôi bước vào cửa hàng. Anh ta khoác trên mình một thứ gì đó nhìn có vẻ giống áo đuôi tôm. “Cậu là cậu Takebayashi tới từ tiệm Rừng Tre phải không? Tôi đang mong đợi cậu.”
“Anh biết tôi sao?”
“Tôi đã nghe từ trợ lý của cậu. Anh ấy bảo tôi là cậu đang chuẩn bị đi gặp một vài vị quý tộc và cần tìm kiếm trang phục phù hợp cho dịp đó. Xin chúc mừng.”
Carme đã nói với anh ta trong lúc nghiên cứu các lựa chọn, tôi đoán là thế. Vì lý do nào đó, anh ấy thực sự đam mê công việc cụ thể này.
“Cảm ơn anh. Tôi muốn đặt hàng ngay bây giờ, nhưng liệu tôi có thể nhờ anh tư vấn xem loại quần áo nào phù hợp nhất không?”
“Đương nhiên rồi. Hãy nhìn về phía đằng này.”
Dọc theo một phía bức tường của cửa hàng, có rất nhiều bộ quần áo được treo lên. Tôi không nghĩ tất cả đều là lễ phục, nhưng chúng đều được làm bằng vải hoặc da đắt tiền. Và còn có rất nhiều loại khác nhau nữa.
“Đây là toàn bộ hàng mẫu, nhưng cậu có thể tham khảo chúng trong lúc chọn phong cách, chất liệu, cũng như màu sắc ưa thích của mình,” người đàn ông đó nói. “Hãy bắt đầu từ phong cách trước. Bất cứ thứ gì từ đây đến đây sẽ bao gồm hầu hết các loại lễ phục hiện hành.”
Anh ta chỉ tay vào một phần nhỏ trong số đám quần áo được trưng bày, nhưng vẫn nhiều hơn những gì tôi có thể ôm được bằng cả hai tay. Tôi nhìn từng bộ một và thấy rất nhiều trong số chúng giống như những bộ quần áo mà tôi được thấy trong sách giáo khoa ở Trái Đất. Không những thế, chúng còn đến từ nhiều thời đại khác nhau. Thậm chí có một chiếc vòng cổ ren sang trọng với bán kính vào khoảng một mét.
“Cậu thấy hứng thú với cái vòng cổ đó sao?”
“Ôi, không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên vì nó lớn đến vậy thôi. Những thứ này đều phổ biến trong giới quý tộc sao?”
“Đúng thế, khách quý tộc của tôi thường thích những chiếc vòng cổ lớn như vậy. Nhiều người trong số họ sử dụng những chi tiết nhỏ trên trang phục để thể hiện đẳng cấp của mình. Khi một thương nhân đeo một chiếc vòng cổ lớn hơn và rực rỡ hơn họ, họ có thể cảm thấy bị xúc phạm. Vì vậy, cậu sẽ cần một bộ trang phục phù hợp, nhưng vì cậu vẫn còn trẻ, tôi đề xuất chọn một thứ gì đó kín đáo hơn.”
“Dù sao thì tôi cũng không muốn nổi bật quá đâu, nên đây đúng là điều tôi cần.” Nếu anh ta yêu cầu tôi đeo cái thứ này vào, tôi cũng không biết sẽ phải trả lời ra sao nữa.
“Vậy cậu thấy thứ này thế nào?”
“Cái này á?” Trang phục mà anh ta đưa cho tôi xem nhìn giống hệt một thứ mà người ta sẽ mặc khi đóng vai hoàng tử trong một vở kịch.
“Chiếc quần dài và những đôi tất này được làm từ lụa chất lượng cao. Không chỉ mang đến một vẻ đẹp xuất sắc, chúng còn rất thoải mái khi mặc. Việc đính nút trên chiếc áo khoác này được thực hiện một cách tinh xảo bởi [etc.]... Và những đường cắt trên tay áo không những không làm giảm đi sự thanh lịch của trang phục, mà còn thể hiện sức mạnh của cậu như một mạo hiểm giả…”
Những lời giới thiệu bán hàng của anh ta không có hồi kết. Khi thấy rõ ràng là tôi không quan tâm, anh ta chuyển sang bộ quần áo tiếp theo. Nhưng tôi không thể tìm thấy bất cứ thứ gì trông phù hợp với mình. Những kiến thức tôi thu được khi đến thế giới này ít nhất cũng giúp tôi hiểu được những gì anh ta đang nói, nhưng gu thẩm mỹ của tôi vẫn không khá hơn so với hồi còn ở Trái Đất là bao. Tôi không thể hiểu được điều gì làm cho bất kỳ bộ quần áo nào ở đây trở nên đặc biệt. Đó là khi một thứ gì đó bỗng thu hút sự chú ý của tôi.
“Xin lỗi, nhưng đây có phải là lễ phục không?” tôi hỏi.
“Cái này á? Đúng, nó vẫn thuộc bên tủ đồ lễ phục, nhưng––”
“Tôi muốn xem nó!”
Có thứ gì đó bị chôn vùi dưới đống quần áo ren.
“Oh, mình biết ngay mà.”
Đó là một bộ suit công sở, thứ vô cùng quen thuộc với tôi từ khi còn ở Trái Đất. Có lẽ nó không hoàn toàn trang trọng như những gì sự kiện này yêu cầu, nhưng nếu họ xem nó là một lễ phục thì đó đã là đủ với tôi rồi.
“Đây là trang phục được ưa thích bởi một vị vua từ vài thế kỷ trước,” anh ta giải thích. “Người ta nói rằng ông ta chính là người đã phổ cập chúng, và chúng vẫn được ưa chuộng bởi một số quý tộc trân trọng truyền thống. Cậu có thể mặc nó ở bất cứ đâu mà không sợ lạc loài, nhưng giờ nó không còn là xu hướng thịnh hành nữa. Cậu có chắc là mình muốn mặc nó không?”
“Vâng, thứ này là hoàn hảo nhất. Tôi sẽ lấy nó!” Tôi đã quen với việc mặc suit đến nỗi không thứ gì có thể thay thế được nó. Đây là lựa chọn duy nhất dành cho tôi.
“Được rồi. Vậy là cậu thích mặc suit. Thế cậu có muốn nó cùng màu trắng như bộ này không?”
“Xin lỗi, nhưng anh có để đổi nó sang màu đen hoặc xanh đen được không?” Với tôi, bộ suit màu trắng gợi nhớ đến các diễn viên hài hoặc người dẫn chương trình tại các câu lạc bộ ca nhạc.
“Đen hoặc xanh đen sao? Như vậy nó sẽ hợp với màu tóc và mắt của cậu. Thế cậu muốn trang phục này được thêu như thế nào?”
“Xin hãy làm nó đơn giản nhất có thể.”
“Nếu vậy thì cậu nên kết hợp với một phụ kiện nào đó. Nó sẽ tạo thêm một chút điểm nhấn cho trang phục của cậu.”
“Phụ kiện như thế nào là hợp nhất?”
“Thường thì đàn ông sẽ đeo nhẫn hoặc vòng tay. Cậu cũng có thể đeo dây chuyền hoặc khuyên tai, nhưng vì cậu chọn mặc bộ suit, cậu có thể sử dụng một cái ghim cài cà vạt được trang trí bằng đá quý.”
Sau đó, tôi vẫn phải chọn loại chất liệu và đá quý phù hợp để làm đồ trang sức. Tôi chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc chọn quần áo ở thế giới này, nhưng người bán hàng đã giải thích mọi thứ rất chi tiết. Tất cả điều đó khiến tôi cảm thấy khá thoải mái.
__________________________________________________________________________________________________
Trans Note: Xin lỗi vì quãng nghỉ dài vừa rồi (*_ _)人 Laptop của mình gặp một số vấn đề và không thể vào được trang web, nhưng giờ vấn đề đã được giải quyết phần nào nên mình sẽ trở lại với lịch 1 chap/tuần nhé!
Nguyên văn là như vậy. “Etc.” có nghĩa là “vân vân”. Mình nghĩ tác giả để [etc.] ở đây là để ám chỉ việc ông này nói nhiều đến mức Ryoma không còn để tâm đến tên của người làm ra bộ trang phục nữa. Suit khác với vest nhé :v Suit là cả bộ quần áo, còn vest chỉ là cái áo khoác ngoài thôi.