Kamitachi ni Hirowareta Otoko (Kaiteiban)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 1 - Chương 12: Tai nạn (2)

Hình như là thế giới này chủ yếu dùng da để làm các sản phẩm chống nước của họ, nó khiến các sản phẩm lớn hơn như lều nặng lên đáng kể. So với đó, một miếng vải đơn giản được xử lý bằng chất lỏng của slime dính lại nhẹ hơn hẳn.

Hơn nữa, trang phục đi mưa có xu hướng dễ bị bẩn. Sử dụng chất liệu như da sẽ khiến chúng dễ bị ố vàng hơn và trên hết là khả năng chúng sẽ bị mốc. Để tránh điều đó, người ta sẽ phải tốn rất nhiều công sức từ việc chà sạch chất bẩn rồi đến quét dầu, và cuối cùng là lau khô.

So với cách đó, một miếng vải được xử lý bằng chất lỏng dính của slime dính có thể rửa được bằng nước và nó cũng khó bị bẩn hơn. Thực tế thì bản thân tôi cũng chỉ sử dụng ma thuật hệ thủy, Wave, để rửa sạch bụi bẩn trên quần áo mưa của tôi. Tất cả những gì còn lại sau đó là làm khô nó. Tôi chưa bao giờ gặp phải vấn đề gì.

Sau khi giải thích rằng cuộc trò chuyện đã chuyển sang loại sản phẩm nào mà chúng tôi có thể làm, và tôi đề xuất các sản phẩm hiện đại nổi tiếng như áo mưa và dù.

Nghe về bộ quần áo mưa của thế giới này cuối cùng đã cho tôi cảm giác như đang ở một thế giới khác.

Nhưng có cảm giác hơi kỳ lạ khi khả năng cheat của tôi lại hướng về việc gia đình. Tôi khá chắc rằng sức mạnh mà tôi đã có, cái được cho là ma pháp của tôi, nhưng không hiểu sao kiến thức về trái đất hiện đại giờ lại rất hữu ích.

Khi chúng tôi đang nói chuyện, những người hầu đã chuẩn bị lều xong xuôi… Thực ra thì tôi quên mất chuyện đó luôn.

“Cảm ơn vì đã đợi, lều đã sẵn sàng rồi. Ồ, và cảm ơn cậu đã giúp đỡ chúng tôi."

"Không có gì đâu."

"Mưa còn kéo dài trong bao lâu?"

"Người có kỹ năng dự báo thời tiết nói rằng nó sẽ còn mưa trong khoảng vài tiếng nữa. Chúng tôi sẽ bắt đầu dọn đống đổ nát khi mưa tạnh."

"Nếu là vậy thì, các cậu hãy nghỉ ngơi cho đến lúc đó. Đặc biệt là các pháp sư hệ thổ. Họ sẽ phải dùng đến rất nhiều ma lực, vì vậy hãy đảm bảo rằng họ nghỉ ngơi thật nhiều."

"Đã rõ, thưa ông chủ."

Sau đó, Zeff-san tiễn chúng tôi đến chỗ đã dựng lều. Ngạc nhiên thật, căn lều thực sự rộng rãi với 4 phòng nhỏ bên trong. Cái lều lớn và tuyệt vời thật.

"Bữa nay cỗ xe rung lắc nhiều hơn mọi khi, vậy nên ta chắc là cậu đã mệt rồi. Hãy nghỉ ngơi đi."

“Được rồi, tôi sẽ đi nghỉ ngay đây... và làm hết sức mình sau."

Họ không chỉ cho tôi đi cùng miễn phí, thậm chí họ còn bảo vệ chỗ ăn chỗ ở tạm thời cho tôi. Tôi phải làm gì đó cho họ. Nó cũng tốt để tập luyện nữa, đẹp cả đôi đường.

Thế nhưng, Reinbach đã lúng khi tôi nói rằng mình sẽ cố gắng hết sức.

"Làm hết sức? Làm gì?"

"Thổ thuật… Tôi có thể giúp dọn dẹp đống đổ nát."

"Cứ để đội bảo vệ lo việc đó. Cậu cứ đi nghỉ đi, được chứ?"

"Ông đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi… Hãy để tôi làm nó. Nó sẽ… giúp tôi một số điều tốt."

“Hmm… Nếu cậu đã nói đến vậy rồi thì tôi nghĩ cậu có thể. Nhưng cậu nhất định phải nghỉ ngơi khi thấy mệt, được chứ? Cậu đã dựng một kết giới rồi, vì vậy cậu nên đảm bảo mình không bị hết ma lực, nếu không cậu sẽ bị thương."

À, ra đó là chuyện ông ấy lo lắng. Tôi rất biết ơn điều đó.

"Cảm ơn nhiều, tôi sẽ cẩn thận."

Sau đó khoảng vài tiếng. Mưa tạnh đúng như dự đoán và những người có thể sử dụng thổ thuật được chia thành nhiều nhóm để dọn sạch đống đổ nát.

Tôi làm việc ở khu vực nơi mà hầu hết mọi pháp sư hệ thổ đều hướng sự chú ý vào. Tôi sử dụng [Break Rock] để phá những tảng đá lớn, sau đó dùng [Rock] để làm cứng đất và cát, do đó tôi có thể dọn dẹp chúng hiệu quả hơn.

Tôi cũng sử dụng [Create Block], một phép được tạo ra bằng cách tổng hợp [Break Rock] và [Rock], để biến đất và đá thành viên đá cỡ viên gạch xây dựng cùng lúc. Sau đó, tôi sai bọn slime mang chúng đi.

Không giống như những người khác chỉ làm việc trên một khu vực - đất hoặc đá - tôi đã làm việc trên cả hai khu vực cùng một lúc. Vậy nên tiến độ của tôi nhanh hơn nhiều. Trên hết, những con slime chuyển cho nhau những khối tôi tạo ra để mang đi, khiến toàn bộ quá trình thậm chí còn nhanh hơn nữa, vì nó cho phép tôi tập trung chú ý gần như hoàn toàn vào phép. Tôi tiến hành công việc với một tốc độ đáng sợ.

Khi những người bảo vệ thấy vậy, một trong số họ đã tiến lại gần tôi.

"Cho tôi xin ít phút được không?"

"Chuyện gì vậy?"

“Ryouma-kun, phải không? Cậu dùng phép đó như nào? Tôi có thể sử dụng thổ thuật, nhưng tôi vốn là một kiếm sĩ, nên tôi không biết nhiều… nhưng tôi chắc chắn chưa từng thấy một phép mà lại có thể xử lý cả đất và đá cùng lúc như phép cậu đang sử dụng bao giờ. Cậu có thể chỉ nó cho tôi biết được không?"

“Phép này tên là [Create Block]… Nếu anh có thể dùng [Break Rock] và [Rock], thì anh cũng có thể dùng nó… Anh dùng ]Break Rock[ để biến đá thành đất, và [Rock] để biến đất thành đá, phải không?"

"Đúng vậy."

“Vậy thì hãy tưởng tượng quá trình biến đá thành đất và đất thành đá là một quá trình duy nhất khi anh sử dụng ma lực của mình. Như vậy, đá sẽ biến thành đất, trong khi đất vẫn là đất, và sau đó mọi thứ đều có thể biến thành đá. Anh nên quyết định trước kích thước của tảng đá mà mình tạo ra… Trong trường hợp của mình, tôi làm chúng chỉ vừa đủ lớn để những con slime mang đi."

Khi anh ta thử nó trên một tảng đá gần đó, kết quả là kích thước hơi lộn xộn, nhưng anh ta vẫn cố gắng thành công để biến đất và đá thành đá có thể vận chuyển được cùng lúc.

"Oh! Làm được rồi! Tôi vẫn cần làm đồng đều kích thước và số lượng đá được tạo thành, nhưng tôi vẫn làm được. Như này tôi sẽ có thể tiêu thụ ít ma lực hơn. Cảm ơn, Ryouma-kun."

"Miễn là nó giúp ích cho anh."

Anh ta hỏi tôi rằng liệu anh ta có thể dạy nó cho những người khác không, và vì thực sự không có quá nhiều khác biệt nếu một hoặc hai người học nó, tôi đồng ý.

Tôi quay lại làm việc, sau một khoảng thời gian, mặt trời cũng sắp lặn. Khi có tín hiệu ngừng làm việc, tôi quay trở lại căn lều.

"Ryouma-kun, mừng cậu trở lại."

Đích thân phu nhân ra đón tôi, nhưng....

"FUGA!"

"Cậu đã phải làm việc vất vả! Ryouma-kun!"

"T-Thả tôi ra… làm ơn…"

Ngay khi chuẩn bị chào cô ấy, cô ấy đột nhiên ôm lấy tôi. Thở không được! Tôi nghẹt thở khi bị kẹp vào ngực của cô ấy! Làm ơn, hãy buông ra…

"Phu nhân! Bà đang làm cậu ấy nghẹt thở đấy ạ! Hãy thả cậu ấy ra đi."

"Hả? À!"

"Khụ khụ! Haa..."

"Tôi xin lỗi! Cậu ổn chứ?"

"Haa… Tôi vẫn ổn. Umm... Lilian-san?"

"D-Dạ!?"

"Cảm ơn. Cô đã cứu tôi…"

"Vâng, không có gì đâu. Nhân tiện, cậu muốn dùng bữa tối luôn chứ?"

"Vậy đi."

Nói vậy, Lilian dẫn tôi đến bàn ăn.

“Này, Ryouma-kun. Có vẻ cậu đã làm việc rất chăm chỉ nhỉ?"

“Ăn được không? Đừng ép bản thân quá, được chứ?"

"Đừng lo lắng, cơ thể tôi hoàn toàn ổn."

“Ho? Dù tôi khá chắc là cậu đã sử dụng rất nhiều ma lực."

"Nhưng mà tuyệt thấy đấy. Phép đó tên là gì? Create Block?"

"Đúng vậy."

“Nhờ có Ryouma-kun và slime của cậu ấy, và cậu ấy cũng đã dạy cho đội bảo vệ phép đó, có vẻ như đống đổ nát sẽ được dọn sạch nhanh hơn nhiều đấy."

"Có vẻ thuyệt thật."

Hình như lúc chúng tôi kết thúc công việc trong ngày, có một người đã hoàn toàn thành thục phép đó và ba người khác có thể sử dụng nó ở mức độ khá cao. Bởi vậy nên tiến độ nhanh hơn rất nhiều. Tình cờ thì người đã thành thục phép đó là Gorche, người mà tôi đã nói chuyện trước đó.

Giờ này, thức ăn cuối cùng cũng đã được mang đến và tất cả chúng tôi bắt đầu thưởng thức. Đột nhiên, Elialia hỏi tôi một câu.

"Ryouma-san, bể mana của cậu lớn đến mức nào?"

“?”

Nghĩ lại thì, tôi có bao nhiêu ma lực nhỉ? Tôi đã dùng hết phép này đến phép khác, vì vậy nó có thể đã tăng lên

"Có vấn đề gì à?"

"Tôi không biết… mình có bao nhiêu nữa."

"Eh!? Cậu không đến nhà thờ lúc 10 tuổi à?... À, phải rồi, cậu sống độc lập trong rừng, nhưng nếu vậy, làm thế nào để cậu biết được khi nào cậu còn bao nhiêu mana?"

"Dựa vào cảm giác và tình trạng cơ thể của mình."

"Vậy á?"

“Miễn là cậu quen với nó. Vậy nên mọi người được kiểm tra lượng ma lực của mình khi lên 10 tuổi?"

“Đúng vậy, khi tròn 10 tuổi, một gia đình bình thường sẽ đến nhà thờ để kiểm tra tình trạng của con họ. Họ cũng sẽ có thể biết liệu con mình có thể trở thành pháp sư trong tương lai hay không tùy thuộc vào lượng mana mà con của họ có. Quý tộc chúng tôi được kiểm tra khi lên 5, vì vậy chúng tôi có thể bắt đầu rèn luyện sớm hơn. Vì cậu có thể sử dụng rất nhiều phép mà không hết mana, nên cậu phải có kha khá đấy."

Sau đó, chúng tôi nói về thành phố mà chúng tôi sắp đến và những việc khác nhau cần làm sau khi đến đó. Sau bữa tối, tôi được chia cho một phòng trong lều. Với mọi thứ đã được hoàn thành và chỗ việc phải làm trong sáng mai, tôi quyết định đi ngủ sớm, nhưng có một thứ khiến tôi bận tâm.

Khi đang nói về lượng mana của tôi, không hiểu sao, ojousama cứ nhìn tôi. Thế là thế nào? Tôi thấy cô ấy cứ nhìn mình liên tục, nhưng không biết đó là ý gì.

Chúng tôi chỉ nói chuyện một chút, nhưng giờ tôi nghĩ lại, cảm giác như chủ để đã nhanh chóng bị thay đổi. Tôi đã nói điều gì xấu chăng? Thật đáng lo, nhưng tôi đã bỏ lỡ thời gian để hỏi.

Tôi nên hỏi khi mình có cơ hội. Tôi nên hỏi kiểu thờ ơ nhất có thể, nhưng nếu không thì tốt hơn là để đến khi chúng tôi thân hơn.

Tôi nghĩ như này được bao lâu rồi? Mí mắt tôi nặng quá.

Không còn tâm trạng để chống lại tiếng gọi của giấc ngủ, tôi đi ngủ.