Chap này các nhân vật chửi khá nhiều (f*ck), nên mình cũng dịch tục một chút để đúng bối cảnh. Anyway, enjoy!
--------------------------------------------
“BẮN! BẮN HẾT CHÚNG ĐI!! KHÔNG CẦN PHẢI NGẮM!! CỨ BẮN ĐI LÀ TRÚNG!!”
“ARGHHH!! TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT!! TÔI KHÔNG MUỐN CHẾTTTTTT!”
“THÂN PHÁO ĐẠI BÁC ĐÃ TAN CHẢY!! TA KHÔNG THỂ BẮN NỮA!!”
“CHUYỂN THÊM NĂNG LƯỢNG ĐẾN PHÁO CHÍNH!! NHANH LÊN!!”
“HẾT SẠCH TÊN LỬA RỒI!! Đ*T M* CUỘC ĐỜI!! Đ*T M* CUỘC ĐỜI!!”
“TIẾP TẾ ĐÂU RỒI?!! BỌN HẬU CẦN ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY????”
“DÙNG ĐẠN DỰ TRỮ ĐI!! KHÔNG THÌ TIỀN TUYẾN SẬP BÂY GIỜ!!”
“CÒN THÌ ĐÃ DÙNG RỒI!!”
Rất nhiều tàu chiến quân Liên hiệp bốc hơi chỉ sau một giờ chạm trán vành đai đỏ. Cuộc chạm trán này khiến trận chiến trước trông như một trò đùa ác ý của quân Trái Đất. Không một phát bắn nào có thể xuyên qua lớp giáp của quân địch. Trong khi một phát bắn của tàu chiến Trái Đất có thể tiễn vài tàu chiến Liên hiệp lên đường. Hỏa lực, phòng thủ, tốc độ, hiệu năng - mọi thông số hiện tại đều vượt xa hạm đội lần trước. Không những thế, đội hình đối thủ có thể nói là hoàn hảo, không hề có lấy một kẽ hở để khai thác.
Các tàu chiến Liên hiệp lần lượt rơi xuống, tiền tuyến rơi vào hỗn loạn. Bộ Tổng chỉ huy phải điên đầu tìm cách vạch ra chiến lược phản công trong tình trạng khí tài mỗi lúc một ít đi. Có thể nghe thấy tiếng la hét bất lực của các chỉ huy.
“Nhanh! Hãy ra lệnh các tàu tiếp tế tuyến sau bổ sung nguồn lực cho tuyến trước.”
“Đừng đòi hỏi điều không thể!! Ta không thừa tàu chiến để hộ tống đội hậu cần.”
“Ta vừa nhận được thông báo của một đồng minh <CHÚNG TÔI ĐÃ HẾT KHẢ NĂNG CHIẾN ĐẤU! YÊU CẦU ĐƯỢC RÚT LUI!> CHẾT TIỆT!! CÓ KHÁC Đ*O GÌ NHAU ĐÂU!!”
“30% quân đoàn đã mất tín hiệu! Không thể giữ vững đội hình!!”
Mặc dù mặt mày các sĩ quan đều trắng bệch, họ vẫn phải tiếp tục đưa ra các mệnh lệnh, thực hiện nghĩa vụ cơ bản của mình. Họ phải chật vật tập hợp quân đội lại một chỗ để tái thiết lập đội hình. Hệ quả, quân Liên hiệp vốn dàn quân quanh Hệ Mặt Trời giờ đây lại bị bao vây ngược bởi quân Trái Đất. Cách duy nhất để rút lui là chạy về phía sau, tuy nhiên đội tàu tiếp tế lại đang đóng quân ở đó. Những tàu hậu cần chậm chạp và thiếu cơ động lại trở thành cái chốt cản đường thoát của quân đoàn khỏi lồng giam từ các con tàu quân Trái Đất. Rút lui không còn là môt lựa chọn khả thi. Liên hiệp Hành tinh đang nằm trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Vì vậy, họ chỉ còn lựa chọn chiến đấu.
***
“M*!! Lần đầu ta chứng kiến làn đạn dày như thế này!!”
Một đơn vị robot đang đột kích qua làn mưa đạn mặc cho địa ngục xung quanh nó.
Một con robot hơi tròn trịa, đã từng lấp lánh lớp sơn xanh, đang nhảy múa dưới sự điều khiển tài hoa của người đàn ông vượt qua làn mưa đạn dữ dội từ mọi phía. Một vài đơn vị tương tự đang cố gắng bám theo người lính tiên phong.
<Đội trưởng!! Sẽ vô cùng nguy hiểm nếu ta tiếp tục tiến lên!!>
“Sẽ ổn thôi! Đừng theo ta!! Các cậu nên rút đi!!”
<Nhưng… Để đội trưởng tiến công một mình…>
“Ta có thể tiếp tục nếu chỉ có mình ta!! Chúng ta sẽ dạy lũ khốn Trái Đất sự lì lợm của Liên hiệp!! Nhanh rút lui đi các chàng trai!!”
<R-rõ! Chúng tôi sẽ rú-…>
Ngay sau đó, rất nhiều tín hiệu từ phía sau biến mất, để lại những âm thanh rè rè từ bộ đàm. Người đội trưởng nghiến chặt răng.
“Chết tiệt!! Các cậu!! Cố lên!! Ta sẽ quay lại sớm thôi!”
Người đàn ông này nổi tiếng là phi công vô địch của Liên hiệp Hành tinh. Robot ông ta điều khiển là môt đơn vị đặc biệt. Đầu ra động cơ, khả năng phòng thủ và năng lực tấn công đều vượt trội so với đơn vị thông thường. Tuy nhiên, đổi lại những tính năng ưu việt là gánh nặng vô cùng lớn lên cơ thể người sử dụng, bộ giáp được ví như một con quái vật nuốt chửng bất cứ ai không xứng đáng. Người đội trưởng điều khiển con quái vật ấy xông thẳng vào đội hình địch.
Như một tia sáng hi vọng giữa vũ trụ tăm tối, ông vượt qua làn mưa đạn tưởng như vô tận, né từng chùm tên lửa ngay khoảnh khắc cuối cùng để tránh kích nổ chúng, và tiếp tục tiến lên. Ông đang tìm kiếm tàu chỉ huy của hạm đội Trái Đất.
Quân Liên hiệp bây giờ chắc chắn không thể thắng trận này nữa. Người đàn ông hiểu rõ điều đó. Nhưng ông quyết tâm không từ bỏ mong ước của tổ tiên, mong ước của những con người từng bị áp bức trên khắp vũ trụ, và cả niềm kiêu hãnh của bản thân… Ông muốn chỉ huy của quân địch biết về niềm tin ấy.
Với quyết tâm trong lòng, ông tháo toàn bộ vũ khí trên robot của mình. Toàn bộ những thứ gây cản trở chuyển động đều bị bỏ lại, để có thể tăng thêm tốc độ và khả năng chống chịu của cỗ máy. Ông bỏ lại tên lửa, pháo năng lượng và cả thanh kiếm, lướt nhanh trên chiến trường như một ngôi sao chổi.
Ông có một kế hoạch rõ ràng. Để thực hiện kế hoạch đó, ông cần biết vị trí tàu chỉ huy địch.
Radar không còn đáng tin nữa. Những chấm đỏ biểu thị quân địch nhuộm đè lên màu xanh của màn hình. Người phi công vừa né đạn vừa đảo mắt tìm kiếm tàu chỉ huy quân Trái Đất. Trông ông chẳng khác nào một chiến binh bất tử giữa hạm đội địch.
Và cuối cùng ông cũng tìm thấy nó. Một con tàu lớn nổi bật so với những tàu xung quanh – tàu chỉ huy.
“Chỉ huy hạm đội! Báo cáo! Đã tìm thấy tàu chỉ huy địch!!”
<Đã hiểu! Chết tiệt!! Radar vô dụng rồi! Hãy giữ tầm nhìn về phía kẻ địch, chúng ta sẽ bắt đầu bắn phá!!>
“Đâu có nhiều thời gian như thế!! Không cần lo! Các ngài biết vị trí của tôi đúng không?”
<Tất nhiên là chúng tôi biết… Đừng nói là!?>
“Chuyển lời đến Tổng chỉ huy! Mục tiêu chính là tôi! Hướng pháo chính về tôi! Tôi đảm bảo nó sẽ trúng tàu chỉ huy địch!”
<Không! Nếu vậy thì anh sẽ…>
“Dù sao thì đây cũng có thể là khoảnh khắc cuối cùng rồi. Ít nhất thì cũng để tôi chết như một chùm pháo hoa đi! Tôi sẽ báo tín hiệu khai hỏa khi vào vị trí! Các ngài hãy chuẩn bị pháo chính đi!”
<Arghhhhhh! Được rồi, đã hiểu! Toàn bộ chuẩn bị sẵn sàng! Có thể bắn bất cứ lúc nào!>
“Cảm ơn! Tôi ở gần lắm rồi! Một chút nữa thôi!”
Người phi công nhìn về phía chiến hạm khổng lồ, thét lớn. Mắt ông đỏ màu máu, hai hàm răng ông nghiến chặt. Ngay cả tóc ông cũng dường như mất đi màu sắc sau vô số những lần ông đến gần cửa tử.
Tuy thế, ông từ chối lùi bước.
Tăng động cơ lên mức tối đa, cỗ máy quái vật gầm thét. Rung chấn lan ra toàn thân máy, và nếu nó có phát nổ ở đây cũng chẳng có gì lạ sau khi hoạt động với tần suất như vậy.
Nhưng ông vẫn tiếp tục tiến công.
Và khoảnh khắc tàu chỉ huy địch ở ngay trước mặt, ông gào lên vào bộ đàm.
“NGAY LÚC NÀY! TẤN CÔNNNNNNNNNNNNNG”
Toàn bộ những tàu chiến còn lại của quân Liên hiệp đồng loạt xả hết lượng đạn pháo còn lại về phía có tìn hiệu của người phi công. Ông nhếch mép khi thấy những chùm sáng và tên lửa từ đồng đội mình.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, ông thầm khẳng định lại niềm vui và niềm tự hào của mình.
Người lính dũng cảm cùng robot của mình tan biến trong vụ nổ. Cùng lúc, chiếm hạm khổng lồ rung chuyển vì chấn động.
insert Bomman voice