Thú thực thì tôi đang rất bối rối. Tại sao một hạm đội đã giải thể của Tiền nhân lại bao vây hệ Mặt trời? Có lẽ nào vẫn còn những người Trái Đất từ các hành tinh khác đang trở về?
… Kể cả như vậy thì số lượng này vẫn là quá nhiều. Bên cạnh đó, sử dụng tàu chiến để trở về là không cần thiết.
Mà, cũng chẳng cần phải bận tâm quá làm gì. Nheo mắt lại, tôi tập trung nhìn thẳng về phía cuối hệ Mặt trời. Ở đó là một hạm đội khổng lồ đang phô trương vẻ tráng lệ của mình.
… Đúng như dự đoán, đây là hạm đội của các Tiền nhân. Những con tàu này được tạo ra ngay trước thời đại Hoàng Hôn, chắc chắn không thể sai được.
… Khoan đã? Nhìn kĩ lại thì số hiệu định danh trên vỏ tàu lại không thuộc biên chế của bất cứ quân đoàn nào…
Có lẽ… chắc là… trên đảo vẫn còn một vài thông tin nào đó…
…Ahh, Liên hiệp Hành tinh. Vậy là họ vẫn còn tồn tại sao?
Dựa theo thông tin lưu trữ, sau khi liên tiếp thua cuộc, Liên hiệp đã tháo chạy đến một căn cứ nhỏ bé nằm tận rìa vũ trụ trước khi mọi dấu vết của họ biến mất. Tôi đã tin chắc rằng Liên hiệp đã bị xóa sổ nhưng xem ra đã nhầm.
Khi tôi can thiệp và ngầm bắt tín hiệu radio của họ, tôi nhận ra những người trên tàu đang sử dụng ngôn ngữ chung của các thành viên Liên hiệp Hành tinh. Vậy là danh tính của hạm đội đã được xác minh.
Nhưng… Tại sao họ lại đến đây? Có lẽ họ muốn tham quan?... Tuy vậy, các thành viên phi đoàn ai cũng mang sát ý chết người và ngay từ đầu làm gì có ai lại đi tham quan bằng tàu chiến cơ chứ.
Không biết được nhiều thông tin chỉ từ việc nghe trộm đường dây radio thông thường, tôi tập trung thính lực hơn để nghe ngóng các đường dây mật. Kết luận: Liên hiệp Hành tinh đến đây để trả thù. Họ mang theo lượng khí tài khổng lồ với mục tiêu hủy diệt Trái Đất. Chắc bọn họ phải căm thù người Trái Đất lắm.
Không phải là tôi không thể đoán được động cơ của họ nhưng… điều này thật phiền phức. Ngay từ đầu, tôi được sinh ra khá lâu sau thời đại Hoàng Hôn. Tôi chẳng làm gì liên quan đến mối thù của họ vốn đã từ rất lâu rồi.
Nhưng nếu để họ tiếp tục cuộc viễn chinh thì Trái Đất sẽ tan thành tro bụi, theo nghĩa đen. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu Trái Đất chỉ có mình tôi sống, nhưng hiện tại nơi đây còn có Tân nhân loại yêu quý.
Đối với Tân nhân loại, đó sẽ là một đòn trừng phạt bất ngờ và tàn khốc. Còn với tôi, mất đi đối tượng quan sát yêu thích sẽ khiến cuộc sống sẽ lại nhàm chán vô cùng. Vì vậy, tôi sẽ ngăn cuộc tấn công bằng mọi cách. Tôi sẽ chiến đấu với Liên hiệp Hành tinh.
Tuy nhiên, hiện tại có một vấn đề.
Một vấn đề khá nghiêm trọng… đó là từ khi sinh ra tôi không có “kinh nghiệm chiến tranh” … hay chính xác hơn là không có “kinh nghiệm để đối phó khi có tranh chấp với người khác”. Tôi thậm chí chưa từng phải tranh luận với ai chứ đừng nói là đánh nhau.
Nói giảm nói tránh thì đó là do tôi yêu “chủ nghĩa hòa bình” nhưng nói thẳng ra đó là vì mâu thuẫn không cần thiết để tồn tại. Một cá nhân có thể sinh sống cả cuộc đời trong ngôi nhà của mình. Chưa nói đến việc giao tiếp, tôi thậm chí còn chưa từng chào hàng xóm.
Vì vậy sẽ khá khó khăn nếu tôi phải chiến đấu… hơn nữa là phải chiến đấu để bảo vệ một điều gì đó.
Ngay từ đầu, tôi không hề có nguồn lực chiến tranh nào. Các bản thiết kế chiến hạm của Tiền nhân ít nhiều vẫn còn tồn tại nhưng chúng đã không được cập nhật hay cải tiến gì từ thời đại Hoàng Hôn.
Đơn giản thì, các bản thiết kế đó là đồ cổ. Nhìn sơ qua thôi đã thấy ngay hàng loạt bất cập từ thứ kĩ thuật thời tiền sử. Vũ khí, nói văn hoa, thì đa phần được phát triển từ “công nghệ ổn định” , còn nói trắng ra là “công nghệ lạc hậu”.
Nói cách khác, cho dù là dưới góc nhìn ở thời đại các chiến hạm này còn được sản xuất, công nghệ liên quan đã được hoàn thiện, ổn định và dần trở nên lạc hậu. Kết quả từ vài cuộc mô phỏng nhanh cho thấy khả năng tính toán của những chiến hạm này là khá thấp.
Kể cả khi kết hợp vài chục nghìn con tàu mẫu này lại thì khả năng tính toán của riêng tôi vẫn vượt xa. Liên hiệp Hành tinh cũng sử dụng những chiến hạm Trái Đất có cùng mẫu, tuy nhiên chỉ dựa vào vẻ ngoài cũng có thể thấy khả năng cao chúng đã được cải tiến. Tôi có lẽ không thể thắng nếu tung ra những chiến hạm chưa được cải tiến này.
Hơn nữa, còn một vấn đề khác ngoài nguồn lực chiến tranh. Dấu hỏi lớn nhất được đặt ra đó là chiến thuật. Tôi phải chiến đấu theo chiến thuật nào? Mặc dù có đủ mọi kiến thức trong đầu, nhưng tôi chưa bao giờ áp dụng vào thực tiễn.
Tôi đã thử đề ra vài chiến lược nhưng mọi ý tưởng nảy ra đều thiếu thực tế.
Không còn cách nào khác, tôi đành theo phương án đơn giản nhất.
Bắt một người nghiệp dư như tôi phải đề ra một chiến lược phức tạp cũng giống như bắt cá phải leo cây vậy .
Vậy nên chiến lược khả thi nhất là đè bẹp đối phương bằng quân lực vượt trội.
Cô gái trẻ bắt đầu sản xuất hàng loạt chiến hạm bằng hệ thống sản xuất trên hòn đảo nhân tạo.
Bước khởi đầu thì vẫn nên sản xuất theo bản thiết kể có sẵn.
Tôi luôn có thể cải tiến thiết kế ban đầu sau khi giao chiến với kẻ địch và ước tính quân lực của chúng.
Để cẩn thận thì số lượng gấp mười lần địch chắc là đủ?
… Thực sư thì tôi không biết.
Dù sao thì cũng không cần thiết phải thắng trận. Nếu Liên hiệp Hành tinh rút lui trước số lượng áp đảo lại càng tốt. Sau tất cả thì tôi cũng không mong muốn giết họ.
… Nhưng nghiêm túc mà nói … Liệu mấy con tàu thời tiền sử này có ổn không chứ? Hạm đội này rất đáng lo ngại nhưng tôi không thể bỏ mặc Trái Đất được.
Dưới sự chỉ huy của cô gái, hạm đội vừa xuất xưởng được gửi đi từ hòn đảo nhân tạo. Trong khi theo dõi tình hình, cô thở dài.
Mặc dù thật gượng ép, hãy để trận chiến thảm hại của tôi bắt đầu.
“Phát hiên lực lượng đối địch! Báo cáo số lượng quân địch!! Gấp khoảng mười lần so với quân ta!!”
Giọng nói của sĩ quan radar vang vọng khắp buồng lái chính của chiến hạm lớn nhất Liên hiệp. Nghe được thông báo, mặt mày các cấp chỉ huy và tham mưu đều cứng lại.
“Ugh… Quân đội Trái Đất… Thật không ngờ chúng vẫn còn nhiều sức mạnh như thế này…”
“Trò đùa gì vậy! Lẽ ra chúng phải mất hết tất cả sau khi rút quân về Trái Đất chứ!?”
“Tình thế đã đến nước này! Ta nên chuẩn bị tấn công!!”
“Chờ đã! Lực lượng địch quá đông! Ta nên rút quân và tái thiết lập đội hình!!”
“Thời gian đâu? Ta sẽ bị nghiền nát ngay khi quay lưng lại với kẻ địch!!”
Các cấp chỉ huy và tham mưu gay gắt tranh luận tưởng như đang gào thét. Giả định ban đầu là “quân đội Trái Đất đã suy yếu và không thể đối đầu với Liên hiệp Hành tinh”. Tuy nhiên trước mặt họ bây giờ là số lượng kẻ địch vượt quá những gì họ đã đánh cược. Điều này đã phá hỏng ngay tiền đề chiến lược của họ. Bộ chỉ huy giờ đây đang hoảng loạn như ong vỡ tổ.
Chứng kiến cảnh tượng nhốn nháo trên, vị Tổng chỉ huy hét lớn:
“Ta đã tiến xa đến mức này!! Không còn đường lùi nữa!! Hạm đội của địch chỉ bao gồm những tàu chiến thông thường chưa cải tiến!! Tập hợp quân đoàn và vượt qua!!”
Tất cả mọi người đứng hình trước mệnh lệnh đó.
Kẻ địch vẫn chưa tấn công. Hi vọng trốn thoát đang le lói của ai đó trong Bộ chỉ huy bỗng vụt tắt trước mệnh lệnh vừa rồi.
Tuân theo mệnh lệnh, quân Liên hiệp bắt đầu cuộc tấn công tổng lực lên quân Trái Đất. Đáp trả lại, quân Trái Đất cũng bắt đầu khai hỏa.
Liều lĩnh tấn công hạm đội đông gấp mười lần… Đa số chiến sĩ ngay lập tức hối hận.
Ahh, lẽ ra chúng ta không nên tới Trái Đất.
Ông bà ta đã đúng.
Ta lẽ ra không nên đánh thức con hổ đang ngủ.
Mặc dù vẫn đang tấn công, hầu hết các chiến sĩ bắt đầu hối hận và chuẩn bị tinh thần để chết.
… Nhưng nó chẳng còn cần thiết nữa.
Trận chiến vừa nổ ra, tàu chiến Trái Đất đã bị bắn thành tro từng cái một. Nhưng Liên hiệp lại không nhận bất cứ thiệt hại gì. Mọi đòn tấn công từ phía Trái Đất đều dễ dàng bị phản lại, các tàu chiến phe Liên hiệp không hề nhận một vết xước.
Trong khi đó, hạm đội Trái Đất lại sắp bị hủy diệt đến nơi. Chiến hạm Trái Đất cứ như thể bóng bay, phát nổ chỉ vì một phát bắn. Tốc độ thì chậm chạp, không thể né những đợt tấn công đơn giản nhất. Thêm vào đó, đội hình cũng vô cùng tệ hại. Hạm đội Trái Đất chiến đấu cứ như thể được chỉ huy bởi một tay mơ.
Chứng kiến cảnh tượng này, các chiến sĩ cười vang.
“Như dự đoán!! Chẳng có gì phải sợ cả!!”
“Đây là điều xảy ra khi chúng mày chạy trốn quá lâu!! Nhận lấy này!! Sự căm phẫn của chúng ta!!”
“Ta thành công rồi!! Thêm một cái nữa bị bắn hạ!!”
“Tôi đã bắn hạ cái tàu đấy! Giờ tôi chính là anh hùng!!”
Những giọng nói nhẹ nhõm từ các chỉ huy ở trụ sở.
“Phew, tôi đã tự hỏi điều gì sẽ xảy ra, cũng không ấn tượng lắm nhỉ.”
“Tất cả đều đúng như dự đoán. Quân đội Trái Đất đã suy yếu.”
“Đúng như mong đợi từ Tổng chỉ huy. Ngài ấy đã nhìn ra ngay sức mạnh của quân địch.”
“Kể cẩ thế, ông có nhìn thấy đội hình của chúng không? Đây là lần đầu tiên tôi thấy một thứ gì đó tệ hại như vậy.”
“Nếu ông sắp xếp đội hình như vậy, ông sẽ ngay lập tức bị trục xuất khỏi trường sĩ quan.”
Cuối cùng, các chỉ huy và tham mưu cũng có thể thư giãn. Tin thắng trận từ các tàu đồng minh liên tiếp báo về. Tất cả tin đều báo cáo đã hạ rất nhiều tàu chiến của địch. Mọi người bắt đầu bàn bạc về tiệc ăn mừng sau chiến thắng.
“Không ngờ lại dễ đến như vậy.”
“Tôi đồng ý. Buối lễ khải hoàn sẽ vô cùng hoành tráng.”
“Thiệt hại không đáng kể… thậm chí là không có thiệt hại. Trong khi đó, mọi tàu chiến của địch đã bị bắn hạ. Đây chắc chắn sẽ là thắng lợi vẻ vang trong lịch sử.”
“Nói cách khác, tên tuổi Tổng chỉ huy sẽ được vang danh sử sách. Ahh, kể mà tôi là Tổng chỉ huy, tôi đã có thể trở nên nổi tiếng ngay lập tức.”
“Hahaha, nếu ông là Tổng chỉ huy, ta có khi đã cúp đuôi bỏ chạy rồi.”
“Đúng vậy! Nếu tôi là Tổng chỉ huy, tôi sẽ ngay lập tức bỏ chạy! Hahaha.”
Họ tin chắc vào chiến thắng.
Sự tự phụ đã làm lu mờ óc phán đoán của họ.
Vì vậy, họ đã đánh mất khoảnh khắc đó, khoảnh khắc quý hơn cả chính mạng sống của họ.
stabilised technology eng: would be asking for the impossible