Alice, Tetsu-senpai, Hiro-san, Thiếu Tá, Min-san, Yondaime và cả tôi tá hỏa đi tìm khắp nơi, nhưng chẳng ai biết tung tích của Ayaka đâu cả. Tối hôm qua, cô ấy đã mất tích sau khi rời khỏi văn phòng của Hirasaka-gumi.
Ayaka đã biến mất.
Giống như lần trước, cô ấy lại bỏ đi mà không nói với tôi lời nào.
Mãi đến tận thứ tư, tung tích của Ayaka vẫn còn là dấu hỏi.
“Vì sao em ấy lại đột nhiên biến mất?”
Kousaka-senpai hỏi tôi ngay khi tôi vừa bước vào văn phòng của Ủy ban thanh tra.
“Bọn em cũng không biết cậu ấy đang ở đâu, và cậu ấy đã mất tích từ hôm kia. Mặc dù tất cả mọi người đều đã cùng nhau tìm cậu ấy.”
“Fujishima-kun, chuyện này có liên quan gì đến chuyện cậu bị thương nặng không?”
“À- thực ra…” Tôi không thể nói là chẳng có liên quan gì, nhưng chuyện này thực sự rất khó giải tích.
“Ừm…” Kousaka-senpai tựa lưng vào ghế. “Fujishima-kun, ngày kia là buổi họp toàn thể, nên giờ không phải lúc để chúng tôi xử lý chuyện này với cậu.”
“Em rất xin lỗi…”
“Cậu có sao không thế? Cậu không những bị thương nặng mà còn trông rất tệ nữa, mắt thì sưng hết lên.”
“Vì dạo này em phải đi khắp nơi.”
Hôm qua tôi cũng đã xin nghỉ phép và nhờ tới Hirasaka-gumi để tìm Ayaka. Dù khó đi lại vì bị thương và đau nhức khắp người, tôi vẫn đến chỗ của cha cô ấy để dò xét, nhưng tôi không gặp cả Toshi-san ở đó.
Trong lòng tôi đã mệt nhoài. Nhưng tôi vẫn không thể bỏ qua Hội học sinh được. Nếu tôi không làm gì, thì tất cả những việc tôi đã làm vì Ayaka sẽ trở nên vô nghĩa.
“Chị vẫn chưa thuyết phục được chủ tịch Hội học sinh?”
“Ừ, cậu ấy còn cứng đầu hơn trước nữa. Cứ thế này thì cậu ấy sẽ giữ nguyên giới hạn sáu người như trước.”
Đúng vậy. Cô ấy đang trở nên cứng đầu hơn. Ngay cả khi phải đối đầu với các giáo viên thể dục, tôi nghĩ rằng cô ấy vẫn sẽ kiên quyết thông qua sửa đổi mới của điều luật ở buổi họp toàn thể. Vả lại, cô ấy có ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với Kousaka-senpai trong buổi họp các chủ tịch câu lạc bộ.
“Nếu cứ thế này thì sẽ rất khó để khôi phục Ủy ban làm vườn…”
Kousaka-senpai nói lí nhí, còn tôi chỉ biết im lặng gật đầu.
Thực ra tôi chưa nói với Kousaka-senpai, nhưng việc hạ thấp giới hạn thành viên câu lạc bộ là một điều kiện bắt buộc để khôi phục Ủy ban Làm vườn. Nếu không, nhiều người sẽ thắc mắc về việc vì sao chỉ riêng Câu lạc bộ Làm vườn được đặc cách khi số câu lạc bộ bị giải tán gia tăng. Chỉ nghĩ tới chuyện đó cũng khiến người ta cảm thấy tình hình đang khó khăn như thế nào, và nếu có thêm một ý kiến phản đối, thì việc khôi phục lại càng trở nên khó khăn hơn.
Vậy nên đã quá muộn để-
“Em xin lỗi vì đã cứng đầu như vậy.”
“K-không, Fujishima-kun, cậu không cần phải xin lỗi, cậu đã làm rất nhiều rồi. Vả lại, vẫn còn hai ngày nữa, tôi sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể.”
Kousaka-senpai tựa tay vào bàn và cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Tiếng cười giòn của cô ấy vang vọng trong tâm trí trống rỗng của tôi và làm trái tim tôi nhói lên.
Ayaka lại bỏ đi không một lời từ biệt, còn Câu lạc bộ Làm vườn thì sắp bị giải tán. Như vậy là sao chứ? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Tôi đã bỏ biết bao nhiêu công sức, làm bao nhiêu việc và gào thét từ đáy lòng, vùng vẫy trong đau đớn và còn làm bị thương cả bạn bè của mình, và khiến những vết sẹo trên chính người tôi cứ ngày một chồng chất-
Và chỉ để thu được kết quả như thế này, thật là quá vô lý.
Tôi dắt xe ra khỏi cổng trường. Dậm chân xuống bàn đạp, làn gió tháng Năm nhẹ vuốt lên những vết thương của tôi đau nhói.
Có phải lần đó tôi đã nói điều gì đó lẽ ra tôi không nên?
Alice đã nói với tôi rằng lúc đó Ayaka đã băng bó cho tôi trong lúc tôi mê sảng trên giường - và Ayaka cũng đã đáp lại những gì tôi nói.
Sau đó, tôi lại lịm đi, còn Ayaka thì lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Nếu vậy thì, giấc mơ trên sân thượng ấy…
Tôi không dám chắc liệu điều đó có thể xảy ra hay không? Làm sao tôi có thể nói thành lời những điều đã nói trong giấc mơ, và cũng chẳng có cách nào để chứng minh rằng Ayaka đã nói với tôi điều gì.
Dẫu vậy, tôi vẫn cố nhớ về giấc mơ ấy, nhớ xem mình có nói điều gì gây hiểu nhầm không?
Nhưng rốt cuộc tôi cũng không nhớ ra được điều gì rõ ràng.
Nước mắt tôi trào ra, tôi chỉ mong rằng đó là vì cơn gió làm những vết thương trên mặt tôi nhói lên. Nếu không phải vậy, tôi sẽ chẳng thể nào ngăn được dòng nước mắt.
Tôi dựng xe bên cạnh quán ramen và đứng thẫn thờ trước rèm cửa một hồi lâu. Tôi nhận ra ngay rằng Ayaka không có ở trong quán, mà từ đầu tôi cũng chẳng trông mong gì vào điều đó. Chỉ có duy nhất một bóng người phía sau tấm rèm - Min-san.
Tôi thật sự chẳng có bụng dạ nào để mở cửa đi vào, nên tôi cứ đi đi lại lại trong con hẻm. Chẳng có ai ngồi trước cửa sau của tiệm mì.
Hôm nay, mọi người cũng đều đang đi tìm Ayaka. Tôi ngồi một mình trên bậc cầu thang thoát hiểm, rút điện thoại ra, đợi chờ một tin nhắn. Dĩ nhiên, không phải từ Ayaka, nhưng có rất nhiều tin nhắn từ những người đang giúp tôi tìm Ayaka. Đọc xong một lượt tất cả để rồi nhận ra vẫn chưa có tiến triển gì, tôi thở dài thườn thượt.
Alice tự nhốt mình trong phòng kể từ ngày hôm đó, và không cho phép tôi bước vào. Đối với cô ấy, việc Ayaka biến mất có lẽ là một nỗi đau lớn.
Vì vậy nên vẫn còn một mảnh ghép cuối cùng trong vụ việc về Hayano Tomohiko, và chân tướng của sự thật vẫn chưa được phơi bày. Dĩ nhiên, đó chỉ là nhìn từ góc độ của Alice, còn đối với tôi thì mọi thứ vẫn mông lung ngay từ đầu.
Tetsu-senpai đã làm gì?
Có đúng là Hayano Tomohiko đã ngất xỉu trong nhà kính?
Nếu vậy thì, ai đã lôi anh ta ra khỏi đó?
Ai là thủ phạm?
Thủ phạm ư? Tôi chợt nhớ rằng một lần Alice đã nhắc tới từ này. Như vậy tức là Hayano Tomohiko đã bị giết? Bởi ai? Vì lý do gì?
Và còn cả những chuyện liên quan tới Minagawa Kengo nữa.
Vô số những câu hỏi trong tâm trí tôi - nhưng lúc này chúng chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi cảm thấy như tất cả những gì ở bên tôi rồi sẽ biến mất. Không chỉ Ayaka, mà cả Alice và những người bạn NEET nữa.
Vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Tôi đã làm gì sai?
Tôi nhẩm đi nhẩm lại mọi khả năng, nhưng cuối cùng vẫn cứ quanh quẩn về điểm xuất phát.
Cứ như trang viết về tôi trong cuốn sổ của Thượng Đế đã viết rằng: ‘Hãy chết trong cô độc.’
Thế nhưng tôi đã gặp Ayaka. Đó là một phép màu suýt chút nữa đã làm hỏng kế hoạch của Thượng Đế, cho nên Ayaka mới phải đối mặt với một số phận nghiệt ngã chẳng thể nào trốn thoát, và phải nhảy xuống từ trên sân thượng. Và dẫu cho phép màu có xảy ra hai lần khiến cho cô ấy tỉnh lại, thì có cảm giác như những quân cờ trắng của cô ấy chợt biến hết thành quân đen sau nước cờ cuối của ván cờ Othello, bởi vì cô ấy lại đến gần tôi một lần nữa. Vô vàn sự kiện chắp nối với nhau và khiến Ayaka lại biến mất thêm một lần nữa.
Thượng Đế là người thắng. Thật là nực cười.
Nếu vậy sao Người không lên kế hoạch hoàn hảo hơn ngay từ đầu? Tại sao lại để những phép màu xảy ra?
Tốt hơn hết thì Người cứ để tôi sống trong cô độc từ lúc sinh ra tới lúc chết đi! Nếu vậy… thì ít nhất Ayaka sẽ không phải chịu đựng những điều này-
Rồi đột nhiên, tiếng mở cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
“Cậu làm gì vậy? Trong quán không có ai đâu, cứ vào đi.”
Tôi chậm chạp quay người lại. Min-san thò nửa người qua cánh cửa mở hé, đôi vai trần của chị ấy nhảy thẳng vào tầm mắt của tôi.
Kể cả chị ấy rồi cũng sẽ biến mất? Tôi vừa nghĩ vừa lắc đầu.
Min-san hơi nhíu mày rồi bước vào trong bếp, rồi một lúc sau lại trở ra. Đột nhiên, chị ấy giúi cốc kem trong tay vào bên má bị trầy xước của tôi.
“Xót quáaaaaaaa! Chị làm gì thế!?”
Xen lẫn với cú giật mình là cảm giác lạnh và nhói buốt làm tôi suýt ngã lộn nhào.
“Tại vì chị thấy cậu trông buồn thiu. Sao rồi? Thấy khá hơn chưa?”
Tôi thở dài và lại ngồi xuống.
Min-san ngồi xuống lại gần tôi, chị ấy gần như chạm vào vai tôi. Nơi Min-san chạm vào túc nãy có cảm giác nóng hổi; tôi cố ép mình nghĩ rằng đó là vì cú đấm của Tetsu-senpai. Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Min-san.
“Oi, mau ăn đi chứ!”
Tôi chẳng còn sức để mà xúc kem cho vào miệng, và cứ đần mặt ra nhìn cốc kem dần tan chảy.
“Để chị nói cho chuyện này.”
Min-san nói với tôi sau khi ăn hết phần kem của mình.
“Cứ tin đi.”
Rốt cục tôi cũng chậm chạp ngẩng đầu lên để nhìn Min-san. Ánh mắt sáng rực của chị ấy càng khiến tôi tủi thân hơn.
“...Tin vào cái gì ạ?”
“Tất cả.”
“Em… không mạnh mẽ như chị, Min-san… em không làm được đâu.”
“Không, cậu rất mạnh mẽ! Bản thân cậu không biết điều đó, nhưng mà chị biết.”
“Nếu chị đang nói đến chuyện mọi người bắt đầu gọi em là một trong Tứ Đại Thiên Vương vì em vừa đánh thắng Tetsu-senpai thì thôi đi ạ. Chuyện đó thật là ngớ ngẩn.”
“Chị đâu có nói về chuyện đấy. Cậu tự nghĩ mà xem…”
Bàn tay lạnh ngắt của Min-san túm lấy cổ tay tôi.
“Không phải lúc này cậu vẫn còn sống hay sao?”
Tôi hơi ngẩng đầu lên và chạm phải một đôi mắt hiền từ.
“Cậu đã gặp phải bao nhiêu chuyện khủng khiếp rồi, cả xác lẫn hồn đều bị giày vò, và cũng đã thấy nhiều kẻ bị dìm sâu xuống địa ngục chẳng vì lý do gì, nhưng cậu vẫn đàng hoàng sống tiếp cuộc đời mình.”
“Chuyện đó-”
Min-san nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi cảm thấy một cảm xúc nóng hổi đang chảy vào trong lòng mình làm cuống họng tôi nghẹn lại.
“-không phải vì em mạnh mẽ. Đó là vì em luôn có mọi người ở bên cạnh để tựa vào.”
“Vậy thôi là đủ rồi. Người ta vẫn bảo rằng may mắn cũng là một loại sức mạnh mà. Cái đó cũng tào lao thôi, nhưng điều này thì là sự thật: những người bạn đồng hành là một phần sức mạnh của cậu. Đó là một điểm mạnh của thế giới của cậu.”
Điểm mạnh - của thế giới của tôi…
Nhưng thế giới của tôi giờ đang vụn vỡ.
“Cho nên chị mới bảo cậu phải có niềm tin.”
Min-san nắm chặt lấy cổ tay của tôi.
“Thế giới của cậu không mong manh như cậu tưởng đâu.”
Dẫu có được nghe những lời dịu dàng đến vậy, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ đang sắp khóc vì bị gió táp, và đang cố níu chặt lấy hơi ấm của Min-san chỉ với đầu ngón tay của mình, chẳng thể cất nên lời. Tôi biết phải tin vào điều đó như thế nào đây?
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong túi của tôi bỗng rung lên. Tiếng ghita điện bốc lửa của bài Colorado Bulldog réo lên, như muốn ném hết nỗi sợ hãi, do dự và thắc mắc vào một nồi nước sôi.
Tôi phải nhờ Min-san nắm lấy tay mình mới có đủ can đảm để nghe máy. Như thế này mà tôi cũng được gọi là mạnh mẽ sao?
‘Hãy chuẩn bị hành động vào sáu giờ sáng mai.’ Alice ra lệnh.
“...Vậy là sao chứ?”
Giọng tôi khô khốc đến mức chính tôi cũng nghe không rõ. Hành động ư?
‘Anh còn phải hỏi sao? Đương nhiên là kết quả của cuộc điều tra của chúng ta rồi.”
Điều tra? Giờ muộn quá rồi, nên chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
‘Mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi, không còn một câu hỏi nào nữa.’
“Thế à? Chúc mừng nhé.”
‘Trả lời hời hợt thế là sao hả? Em đang bảo anh là tất cả đã rõ ràng rồi. Trợ lý thám tử thì phải vui mừng về chuyện này mới phải chứ!’
Vui mừng ư, ý em là sao? Bí ẩn được giải đáp thì sao chứ? Không phải Ayaka lại mất tích rồi sao!?
‘Em nói lọt từ tai này sang tai kia của anh à? Đã bảo là tất cả đều đã sáng tỏ rồi mà?’
“Vậy thì sao nào-”
‘Em cũng biết Ayaka đang ở đâu nữa.’
Tôi đứng phắt dậy. Tôi còn không nhận ra rằng mình vừa làm Min-san nổi giận vì đã đẩy ngã và làm đổ cốc kem của chị ấy. Alice vừa nói gì cơ?
“A-Ayaka, cậu ấy…”
‘Anh coi thường em hay sao? Thám tử NEET là một đấng toàn tri, có thể biết được tất cả nhưng không thể chạm tới bất cứ thứ gì-’
“Cậu ấy đang ở đâu? Có làm sao không?”
‘Hãy chuẩn bị hành động vào sáu giờ sáng mai.’
“Oi, Alice! Đừng đùa nữa! Mau nói anh nghe đi! Alice! Alice!”
Alice dập máy. Tôi gọi lại không biết bao nhiêu lần vào số của Alice dù biết làm vậy chẳng ăn thua gì. Dĩ nhiên, không có ai nhấc máy cả. Tôi sắp sửa không chịu nổi nữa và tính lao lên cầu thang, nhưng Min-san đột nhiên nhéo mạnh tai tôi.
“Oi, Narumi, cậu quên không bảo gì với chị à?”
“Oái oái oái! Em xin lỗi! Cảm ơn chị nhiều, Min-san!”
Tôi sắp phát khóc vì đau thì Min-san mới bỏ tay ra. Tôi cứ ngỡ rằng chị ấy sẽ véo tuột cả da mặt tôi ra mất.
“Bình tĩnh đi, giờ chạy lên chỗ Alice cũng chẳng ăn thua đâu, con bé sẽ không đời nào để cậu vào.”
“...Em cũng biết thế, nhưng mà…”
“Hôm nay cứ về nghỉ ngơi đi. Đang bị thương thì nên nghỉ sớm. Sáng mai cậu phải dậy sớm cơ mà?”
Min-san búng tay vào trán tôi.
“Và cậu nên tin tưởng vào Alice.”
Nghe vậy, tôi cố nén những cảm xúc đang sôi sục trong lòng.
Vì sao Alice không chịu giải thích ngay? Ayaka vẫn an toàn, phải vậy không? Những suy nghĩ xui xẻo cứ vây lấy tâm trí tôi trên đường trở về nhà.
Và đương nhiên là tôi chẳng ngủ được tẹo nào.
*
Năm rưỡi sáng hôm sau.
Ngắm nhìn bình minh đang dần vén màn, tôi đạp xe qua con hẻm nhỏ giữa những tòa nhà. Đầu óc tôi vẫn còn ngái ngủ, tôi cảm thấy vầng sáng ấy như kim châm vào mắt, dù mặt trời thậm chí còn chưa mọc.
Một bóng hình nhỏ nhắn đang ngồi đợi ở bậc dưới cùng của cầu thang thoát hiểm. Đó là Alice trong bộ tang phục của cô ấy.
“Không ngờ có ngày em lại phải dựa vào cái phương tiện man di mang tên xe đạp này một lần nữa. Em thật sự không thích chút nào hết, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Dù sao thì em cũng đã từ chối sự giúp đỡ của Hiro rồi.”
Tấm voan đen trên gương mặt Alice che đi gương mặt của cô ấy, giọng của cô ấy hơi run lên. Chú gấu bông nhỏ đặt trên đầu gối bị ôm bẹp rúm.
“Oi, Ayaka đang ở đâu? Ít nhất thì hãy nói cho anh biết Ayaka có ổn không?”
“Em chưa thể cho anh biết được.”
“Vì sao!?”
“Từ giây phút này trở đi, việc giải quyết bí ẩn này không liên quan gì tới Ayaka nữa. Rồi anh sẽ biết thôi.”
“Lần nào em cũng phải vòng vèo như thế này mới được!”
“Đừng có kêu gào như một cái xác sống nữa. Anh mà xỉu vì thiếu máu thì em sẽ bực mình lắm đấy. Đêm qua anh không ngủ à?”
“Anh mà ngủ được thì mới là lạ ấy!”
“Anh lo lắng cho Ayaka đến vậy sao?”
Cô nàng thám tử NEET bỗng liếc nhìn tôi qua tấm voan mỏng bằng ánh mắt chân thành.
“Tại sao? Tại sao anh lại quan tâm nhiều về Ayaka đến vậy?”
“Anh mới là người nên hỏi sao em cứ hỏi nhiều như vậy! Dĩ nhiên anh lo lắng cho cô ấy! Vì Ayaka là…!”
“Là gì của anh…?”
“Là-”
Tôi cứng họng. Ayaka là gì đối với tôi? Một người bạn? Nói vậy liệu có chính xác? Nếu có, thì vì sao trong giấc mơ Ayaka lại buồn như vậy? Có đúng là đó chỉ là một giấc mơ? Đầu óc tôi rối bời.
Alice đứng dậy, và dúi con gấu bông vào bụng tôi ‘bịch’ một tiếng.
“Không biết phải bày tỏ ra sao bản thân nó cũng là một câu trả lời. Đi nào. Chúng ta sẽ phải đi qua nhiều nơi không có mái che, nên em muốn giải quyết xong càng sớm càng tốt.”
Đã gần cuối tháng Năm, nhưng đạp xe vào buổi sáng sớm như thế này vẫn rất lạnh. Một chú gấu bông nhỏ ngăn cách giữa tôi và hơi ấm từ Alice, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nó rất rõ ràng.
Khi chúng tôi đang trên cầu, tôi quay lại hỏi Alice:
“Thế là mọi chuyện cứ thế kết thúc như thế này sao?”
Khi thám tử NEET khoác lên bộ tang phục - điều đó báo hiệu sự hồi sinh của giọng nói người quá cố, được người khác nhắc lại, để khôi phục danh dự cho người chết trong khi làm tổn thương kẻ sống. Từ giây phút này trở đi, tất cả bí ẩn sẽ được vén màn bởi đôi tay của Alice.
Alice đã nói - tất cả đều có liên quan tới Ayaka. Vì sao?
“Có đúng là Ayaka có liên quan sâu xa tới chuyện này đến vậy không? Bởi vì…”
“Đ-đừng có nói chuyện nữa.”
Tiếng đáp lại của Alice xen lẫn cả với tiếng răng đánh lập cập vào nhau. Có phải vì đoạn này đường xóc quá không?
Khi chúng tôi xuống đường cái, Alice cuối cùng cũng trả lời:
“Tất cả sẽ kết thúc vào ngày hôm nay. Hội Học sinh có buổi họp toàn thể vào ngày mai đúng không? Vẫn còn kịp đấy.”
Buổi họp toàn thể của Hội Học sinh. Tôi suýt ngoái đầu lại để nhìn Alice một lần nữa.
“N-này! Nhìn đường đi chứ! Không phải chỉ có mỗi mình anh ở trên xe đâu!”
“Ừ, x-xin lỗi!”
Tôi không ngờ Alice cũng để ý cả chuyện này. Tôi tưởng cô ấy chỉ có hứng thú với những bí ẩn chứ. Alice đang làm điều này vì ai? Vì Alice? Hay là vì tôi?
Hay là vì tiếng nói của những người đã khuất?
Chiếc xe lăn bánh trên con đường hơi khúc khuỷu. Hai bên đường vắng không có nhà cửa gì hết. Một nhà máy nằm ở phía bên tay trái tôi, và một ngôi đền ở bên tay phải, còn khu phòng học của trường tôi nằm chắn những tia nắng mới hé của buổi bình minh.
“Đừng đi vào trường, dừng xe ở chỗ ngôi đền này.”
“Ngôi đền á? Tại sao?”
“Cứ dừng ở đó, em có hẹn với một người.”
Ngôi đền. Tôi nhớ rằng Tetsu-senpai đã từng nói rằng Minagawa Kengo thường lui tới đây kể cả sau khi đã ỏ học.
Có gì đáng chú ý ở đây sao?
Tôi dừng xe gần cổng đền. Alice suýt nữa tụt khỏi ghế sau như một con búp bê, làm tôi phải vội vàng túm lấy cô ấy. Đây có phải là bị say xe không nhỉ? Bình thường, gương mặt của Alice vốn đã trắng toát, nay còn thêm cả màu xanh mét như màu của những tấm thủy tinh dày xếp chồng lên nhau.
“Em có đi được không?”
“...Được.”
“Có ổn thật không vậy? Anh nghĩ em nên bám vào anh thì hơn.”
“...Uuu-”
Và như thường lệ, Alice lại bám vào thắt lưng của tôi.
Tôi bước về phía trước trong khi Alice ẩn vào lưng tôi từ phía sau. Ngôi đền mốc meo trông chẳng có vẻ gì là có người coi đền ở đây. Một lối đi nhỏ dẫn tới nghĩa trang ở bên tay trái, ở đó có một bóng người mặc đồng phục đứng đợi chúng tôi. Khi chúng tôi nhìn nhau, cả hai cùng kêu lên vì kinh ngạc.
“Fujishima-kun? T-thì ra đúng là cậu sao!?”
“Kaoruko-senpai!? T-tại sao?”
“Tôi nói câu đó mới phải chứ, sao lại hẹn tôi ra gặp ở đây-”
Kaoruko-senpai ngừng lại khi thấy Alice bước ra từ sau lưng tôi.
“Narumi không phải người đã hẹn chị tới đây. Tin nhắn đó là do em gửi. Hân hạnh được làm quen.”
“Là em… gửi sao? Em là ai? T-tại sao em lại biết nhiều như vậy về tôi và Tomohiko?”
Đầu óc tôi cũng đang rối mù, nhưng tôi cũng ít nhiều có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ Alice đã dùng tên tôi để hẹn gặp Kaoruko-senpai. Trong bức thư đó hẳn là phải có những thông tin cá nhân mà cô ấy không thể bỏ qua khi đọc được.
Nhưng tại sao lại hẹn Kaoruko-senpai?
Bàn tay trái của Alice nắm chặt lấy thắt lưng tôi, còn bàn tay phải vuốt ve chú gấu bông, và trả lời bằng giọng nói đanh thép đối lập với vẻ ngoài của mình:
“Em là một thám tử NEET, sứ giả của người chết. Em đến đây để tìm lại tiếng nói đã mất cho Hayano Tomohiko, và truyền đạt nó tới địa chỉ mà lẽ ra nó phải được chuyển tới.”
“Cái-” Kaoruko-senpai khó chịu ra mặt và lườm tôi. “Thế này là sao? Đây là một trò đùa hả? Fujishima-kun, cô bé này là ai?”
“Hayano Tomohiko đã bị giết.”
Đó là câu trả lời của Alice. Ngay cả việc làm Kaoruko-senpai im lặng cũng không cần tới sự trợ giúp của người trợ lý thám tử. Bởi lẽ, ngay cả tôi cũng chẳng biết phải làm gì vào lúc này.
“Anh ấy bị… giết?” Senpai chất vấn.
Anh ta bị giết thật sao?
“Theo một góc độ nào đó, thì đúng là như vậy. Hay ít nhất thì Hayano Tomohiko hiểu rằng người ta có thể hiểu như vậy về vụ việc này. Điều đó dẫn tới sự thay đổi đầu tiên xảy ra. Nếu không, thì chân tướng mọi chuyện rất đơn giản, và lẽ ra đã được phơi bày từ bốn năm trước rồi. Nhưng rốt cuộc chân tướng bị che dấu bởi những suy nghĩ chồng lặp của rất nhiều người. Về phần mình, em sẽ phơi bày những lời đã bị chôn vùi ra dưới ánh mặt trời ngay bây giờ. Hayano Tomohiko, và cả Minagawa Kengo - có hai người cần được nghe những lời của họ. Một trong hai người đó là chị - Hayano Kaoruko.”
Tôi tự hỏi liệu cô ấy có hiểu những gì Alice muốn nói không.
Tôi hỏi thay cho Kaoruko-senpai, người vẫn đang đứng sững sờ:
“...Vậy người còn lại là ai?”
“Là kẻ giết người.”
Sống lưng tôi ớn lạnh.
Alice ấn vào lưng tôi, đẩy tôi về phía nghĩa trang.
“Senpai?” Tôi rụt rè hỏi. “Chúng ta đi chứ? Có lẽ chị sẽ tìm thấy thứ gì đó quan trọng. Mặc dù em không dám chắc để chị biết được chuyện này có nên hay không.”
Ánh mắt thẫn thờ của Kaoruko-senpai bừng sáng trở lại, và cô ấy nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Đây là một chuyện chị cần phải biết.”
Alice đẩy tôi tới đâu, tôi bước theo đến đó, băng qua những ngôi mộ và những chiếc bình đựng tro cốt. Tôi hơi ngoái đầu lại và thấy Kaoruko-senpai đang ngần ngừ bước theo sau.
“...Nhưng tại sao lại là ở trong nghĩa trang?”
Giọng của senpai hơi run. Nghĩa trang dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, cỏ dại mọc đầy trên mặt đất, những tấm bia mộ bụi bám đầy, và thậm chí một vài tấm bia còn mờ đi cả tên người khắc trên đó nữa.
“Nghĩa trang hay không không quan trọng. Vấn đề là nó nằm ngay sát trường cao trung M.”
Alice đứng sau lưng tôi giải thích. Khuôn viên trường cao trung M nằm ngay sau bức tường kia. Tôi còn có thể nhìn thấy mái kính hình tam giác của căn nhà kính đang rực rỡ trong nắng sớm nằm trước ngôi trường.”
Càng bước lại gần bức tường, tình trạng đổ nát của nghĩa trang càng trở nên khủng khiếp hơn. Cỏ khô mọc khắp nơi, một vài quãng đường thậm chí còn không được lát đá, để lộ nền đất trơ trụi. Những thứ rác rưởi như thùng phuy hỏng hay tấm nhựa lót màu xanh cũng trở nên nhiều hơn trông thấy. Ở trong góc thậm chí còn không có bia mộ, thay vào đó trông nó giống như một công trường xây dựng bị bỏ dở giữa chừng.
“Đây rồi.”
Alice trỏ tay vào góc của nghĩa trang và nói. Phía trước bức tường ở mép bụi cỏ, có một vật gì đó - trông giống như một cái bảng rất to.
Khi ba chúng tôi tiến lại gần, Kaoruko-senpai là người đầu tiên phát hiện ra điểm kì lạ trước cả tôi.
“...Đấy là một tấm bảng đen?”
Chính xác, đó là một cái bảng đen. Khi tôi gạt bớt cỏ ra, một tấm bảng đen lấm bùn dính đầy bụi hiện ra. Có vẻ cái bảng này đã bị tháo rời, giá đỡ và bánh xe được đặt ở phía sau.
“Narumi, lật nó lại đi.”
Tôi làm theo chỉ dẫn của Alice, kéo mép trên của tấm bảng xuống để lật nó lại. Có những vệt nhìn như sơn màu đỏ chạy dọc từ giữa bảng tới góc trên cùng bên phải.
“...Như vậy nghĩa là thế nào?”
Kaoruko-senpai hỏi bằng giọng bồn chồn.
Alice không trả lời và tiếp tục ra lệnh: “Narumi, lau chỗ sơn đó đi.”
Tôi cũng không chắc chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi vẫn lấy ra lọ dầu nhựa thông từ trong túi như Alice yêu cầu. Có vẻ lớp sơn đã được phết lên từ rất lâu rồi, nên hơi khó để có thể tẩy hết chúng đi. Những vệt màu đen bắt đầu hiện ra trong mùi dầu thông nồng nặc.
“Vậy là đủ rồi, Narumi. Những bí ẩn bị chôn giấu của quá khứ đã hoàn toàn lộ rõ rồi.”
Trong lúc tôi thao tác, Alice vừa nói vừa dùng một tay để bám lấy người Kaoruko-senpai, còn tay kia đưa lên bịt mũi.
“Cái gì đây…? Tấm bảng này có gì lạ?”
“Những vệt màu đen chị đang thấy ở đây là những vết máu Hayano Tomohiko đã nôn ra.”
Tôi nghe tiếng Kaoruko-senpai nấc nghẹn.
“E-em đang… nói gì vậy?”
Senpai nhìn Alice đang tựa vào người mình và hỏi, giọng cô ấy hơi kích động.
“Khi em kiểm tra danh sách dụng cụ của trường cao trung M, em để ý thấy một tấm bảng di động đã biến mất không có lý do cách đây ba năm. Chính nó đây.”
“Vậy có nghĩa là Hayano Tomohiko đã gục xuống ở đây?” Tôi thắc mắc. Tại sao lại là ở đây? Hơn nữa, nơi này cũng cách rất xa so với nơi anh ta dược tìm thấy.
“Sai. Không phải em đã nói với anh rồi còn gì? Anh ta xỉu đi ở trong nhà kính. Giống như Hayano Tomohiko, tấm bảng này cũng đã bị đưa tới một nơi khác. Lý do không có vệt máu nào ở nơi anh ta được tìm thấy, cũng như ở hiện trường của vụ án, là bởi vì máu của Hayano Tomohiko đã đọng lại trên tấm bảng này và ở trên nền tuyết.”
“Tuyết? Tại sao? Rõ ràng anh ta đang ở trong nhà kính-”
Alice lắc đầu. Đứng bên cạnh cô ấy là Kaoruko-senpai, mặt cắt không còn một hột máu, đứng lặng người nhìn trân trân vào tấm bảng đen ở dưới chân mình - và những vệt máu của anh trai cô ấy.
Alice ngẩng đầu lên nhìn Kaoruko-senpai và bắt đầu giải thích.
“Em sẽ giải thích mọi chuyện một cách tuần tự. Lý do khiến vụ việc này phức tạp đến vậy là vì có ba người tham gia nằm ngoài dự định của thủ phạm, trong khi ba người đó cũng đã góp phần che dấu sự thật theo cách không thể ngờ tới. Vai trò của người đầu tiên là đưa Hayano Tomohiko ra trước cổng trường, và khiến những người khác đoán sai hiện trường của vụ án.”
“Người đó… là ai vậy?”
“Người đầu tiên tham gia vào chuyện này chính là bản thân Hayano Tomohiko.”
“Này… đừng có đùa với tôi!”
Kaoruko-senpai hét lên. Nếu cô ấy không làm vậy, chắc tôi đã nhào tới túm lấy Alice để hỏi cho ra lẽ rồi.
“Tại sao Tomohiko lại làm vậy được? Ý cô nói là Tomohiko gục ngã vì đau tim lại cố bò lết trên tuyết ra tới tận cổng trường mà không nhờ ai giúp sao?”
“Chính xác.””
“Tại sao!?”
Alice đang nói gì vậy? Hayano Tomohiko tự bò ra cổng trường ư? Vì sao? Trong khi tính mạng của chính anh ta đang nguy kịch?
Tôi không đủ tự tin để có thể nghe đến cuối câu chuyện này trong im lặng. Và chuyện này liên quan thế nào tới Ayaka? Liệu sau cùng tôi có thể biết được toàn bộ chân tướng sự việc?
“Lát nữa em sẽ giải thích toàn bộ chuyện này. Người thứ hai tham gia vào vụ việc này có vai trò đóng vai thủ phạm đã gây ra cái chết của Hayano Tomohiko, hòng che giấu thủ phạm thực sự.”
“...Là Tetsu-senpai sao?”
Tôi bàng hoàng hỏi.
“Đúng vậy, đó là Ichinomiya Tetsuo. Nhưng ngày hôm đó Tetsu không hề tới căn nhà kính. Giả thuyết của em về việc đám du côn trong Ủy ban Làm vườn bắt nạt Hayano Tomohiko là đó là một lời nói dối mà họ đã thống nhất với nhau, vì ngoài họ ra thì không có bất cứ bằng chứng cụ thể nào về chuyện đó cả. Và điều đó cũng có nghĩa là không hề có chứng cứ gì về việc Tetsu bắt Hayano Tomohiko làm chân sai vặt cho mình ngày hôm ấy. Anh ấy chỉ là nhân chứng đầu tiên, người nhìn thấy Hayano Tomohiko dùng hết ý chí của mình lết ra cổng trường. Hẳn là anh ấy đã nghe hết sự thật từ Hayano Tomohiko, và đã đứng ra làm con cừu thí mạng sau khi gọi xe cấp cứu.”
Tetsu-senpai - quả nhiên anh ấy đã nói dối.
Nhưng vì sao? Nếu mọi chuyện không rõ ràng, thậm chí anh ấy có thể đã bị đi tù.
“Không sai. Nhưng đối với Tetsu lúc đó, anh ấy không còn gì để mất cả.”
Alice ngắm nhìn bầu trời với ánh mắt đượm buồn.
“Lúc đó, Tetsu không còn cách nào ngoài việc từ bỏ vì bệnh glaucoma. Narumi, anh đã vạch trần điều đó với nắm đấm của mình. Chủ sân tập đấm bốc coi anh ấy như con nuôi, và đã giúp anh ấy tiếp tục học hành. Và khi Tetsu nhận ra mình không thể đền ơn cho ông ấy trên sàn đấu, anh ấy đã có ý định bỏ học để trở thành NEET. Cho nên-”
Alice nhìn thẳng vào gương mặt của Kaoruko-senpai lần nữa.
“Anh ấy đã tiếp tục ước nguyện cuối cùng của Hayano Tomohiko và không ngần ngại hi sinh bản thân mình.”
“Cái… gì…”
Gương mặt của Kaoruko-senpai đã trở nên méo xệch từ bao giờ, giọng nói của cô ấy cũng run run.
“...C-chắc chắn… là bịa đặt. Ước nguyện cuối cùng nào chứ. Tại sao Tomohiko l-lại… vì một điều như vậy…”
“Tiếp theo là vai trò của người thứ ba. Em phỏng đoán rằng người này đã tìm thấy Hayano Tomohiko cùng với Tetsu, hoặc được Tetsu kể lại mọi chuyện, và ngay lập tức tới nhà kính, lúc này đã trở thành hiện trường vụ án, và nhận ra một điều sau khi nhìn vào tình trạng của hiện trường. Sau đó anh ta quyết định phi tang bằng chứng ngay lập tức.”
Alice chỉ tay về phía căn nhà kính ở phía sau bức tường không xa chỗ chúng tôi đang đứng, và đẩy Kaoruko-senpai về phía trước. Gương mặt cô ấy vẫn tái mét, cô ấy loạng choạng bước đi. Tôi vội vàng cất lọ dầu nhựa thông vào túi và đuổi theo bọn họ. Phi tang vật chứng? Là cái bảng này hay sao?
“Narumi, nhìn này. Anh hẳn là đã quen với chỗ này rồi phải không?”
Chúng tôi đi thêm khoảng mười mét dọc theo bức tường. Có một tấm ván gỗ cao ngang đầu tôi che khuất bức tường. Tôi gật đầu, và hất tấm ván xuống đất.
Một lỗ hổng lớn trên tường gạch được che lại phía sau tấm ván. Lỗ hổng to đến mức một người có thể dễ dàng chui qua, những thanh cốt thép lộ ra khỏi bức tường đâm tua tủa.
Và lỗ hổng này tình cờ nằm đối diện với cửa sau của nhà kính.
Tôi đã quá quen thuộc với lối đi bí mật này.
Vì tất cả đã bắt đầu từ đây. Những bông hoa anh túc dùng làm nguyên liệu cho Angel Fix, và Ayaka, người đã vô tình trồng chúng. Toshi, anh trai Ayaka, đã tuồn chúng ra khỏi trường bằng con đường này.
“Cái gì đây…? Sao lại có một lối đi như thế này? Mà nếu có thì đã sao nào?”
Kaoruko-senpai nói bằng giọng hợm hĩnh. Phải rồi, senpai chưa biết gì hết. Chỉ là những lời trống rỗng. Đó là bởi vì chỉ những người trong băng nhóm sản xuất Angel Fix, cũng như những thành viên của đội thám tử NEET lần theo dấu vết của bọn chúng, và những thành viên của Hirasaka-gumi là biết về lối đi này. Ngay cả cảnh sát cũng không biết chuyện này.
“Thực ra, còn có một người nữa cũng biết lối đi này.” Alice trả lời những thắc mắc tôi vừa lẩm bẩm trong miệng. “...Chính là người đã tạo ra nó.”
Người đã tạo ra nó?
À… Không, khoan đã. Lý do băng nhóm ma túy đó biết được lối đi này ngay từ đầu là bởi-
“Minagawa Kengo là người đã tạo ra nó sao?”
Tôi chưa từng ngờ tới chuyện này - tôi chưa từng nghĩ khả năng này tồn tại. Nhưng quả nhiên lỗ hổng này là do ai đó tạo ra.
“Anh ta chính là người tham gia thứ ba.”
Alice nói khẽ.
“Anh ta chỉ có một động cơ duy nhất, đó là phi tang tấm bảng dính máu của Hayano Tomohiko, và phải làm thật nhanh sau khi vụ việc xảy ra. Đó là một tấm bảng gỗ kiểu cũ, và máu đã thấm sâu vào thớ gỗ, nên lau nó đi cũng chẳng ăn thua gì. Hiểu ra sự thật đó - mọi suy luận từ giờ trở đi đều chỉ là phỏng đoán của em - anh ta đã mở cửa sau, và giấu tấm bảng vào khe hở giữa bức tường và căn nhà kính.”
Alice vừa chỉ vào bức tường vừa nói.
“Nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời. Vì bức tường bao quanh nhà kính làm bằng thủy tinh, nên dù không thể nhìn rõ bên trong căn nhà kính vì bị những dãy tủ đựng chậu cây che khuất, người ta vẫn có thể nhìn thấy tấm bảng. Em đoán rằng tấm ván gỗ này trước kia được đặt ở bên phía đối diện của bức tường, và dùng để che khuất tấm bảng đen từ bên ngoài.”
“Tức là lỗ hổng này được đục ra để vứt tấm bảng đi?”
“Đúng vậy. Nhiều nhân chứng kể rằng họ nhìn thấy Minagawa thường xuyên tới trường sau khi đã bỏ học vì còn nợ môn. Nhưng thực ra anh ta không đến trường, mà đang bí mật đục tường từ bên trong nghĩa trang.”
Tôi nhìn chăm chăm vào cánh cửa thép ở phía bên kia bức tường thêm một lần nữa.
“Chừng nào vật chứng còn nằm trong nhà kính, nó vẫn có nguy cơ bị phát hiện. Nhưng mang một vật cồng kềnh như vậy ra khỏi trường quá khó khăn, cho nên anh ta đã đục một lỗ ở trên tường. Em đoán rằng đoạn tường này vốn đã rất yếu và sắp đổ sập xuống, vì mỗi lần cánh cửa thép mở ra nó đều đập vào đoạn tường đó. Nhưng việc khoét cho nó rộng ra đủ để có thể chuyển tấm bảng ra ngoài có lẽ hoàn toàn là do Minagawa Kengo thực hiện một mình.”
Bởi vì - chẳng ai biết về việc anh ta đang làm. Một nét cô đơn thoáng qua gương mặt của Alice.
Tiếng nói chẳng ai nghe thấy của người đã khuất đã được Alice tìm lại. Dựa vào lời nói của Tetsu-senpai, và xâu chuỗi lại vô vàn mảnh vụn.
“Và vì vậy, lý do Minagawa Kengo quyết định tiếp quản Ủy ban Làm vườn và cố gắng thành lập Câu lạc bộ Làm vườn - đã rõ ràng chưa?”
Alice dành những lời ấy cho tôi hay Kaoruko-senpai? Tôi cũng không chắc. Níu lấy thân hình nhỏ bé của Alice, Kaoruko cuối cùng cũng gắng gượng đứng dậy được, đôi mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa căn nhà kính nằm ở phía bên kia lỗ hổng.
Đó cũng là thứ mà Minagawa Kengo đã dùng hết sức để bảo vệ.
“Anh ta làm vậy… chỉ để ngăn không cho người khác tìm thấy thứ này sao?”
Senpai hỏi yếu ớt.
“Chính xác, mọi thứ đều là vì mục đích đó. Nếu căn nhà kính bị dẹp bỏ, những thứ mà Minagawa Kengo che giấy sẽ bị phơi bày ra trước ánh sáng. Chỉ một người không thể nào thủ tiêu được một vật to như tấm bảng, nên anh ta chỉ còn cách vứt nó lại ở mép nghĩa trang hoang vu này, và để nó tự mục ruỗng. Nhưng nếu có ai đó tìm ra lối đi bí mật này, họ có thể sẽ phát hiện ra tấm bảng, cho nên anh ta đã thành lập Câu lạc bộ Làm vườn. Ngoài ra - có thể còn một lý do nữa mang tính biểu tượng nữa khiến bọn họ muốn bảo vệ căn nhà kính này.
Alice liếc nhìn mái nhà hình tam giác của căn nhà kính với vẻ mặt căng thẳng.
Điều mà Minagawa đã cố hết sức để bảo vệ thực ra chính là-
Cuối cùng, những mảnh ghép đã bắt đầu khớp lại trong đầu tôi.
Cả nạn nhân và nhân chứng đều đã bóp méo sự thật của vụ việc này để bao che cho hung thủ.
Đó là thứ mà họ muốn bảo vệ.
“Tại sao!? Tôi chẳng hiểu gì hết, sao bọn họ bỏ nhiều công sức như vậy để bảo vệ một cái nhà kính? Hơn nữa, n-nếu đúng như cô nói, tức là Tomohiko cũng là một người tham gia vào chuyện này? Không phải anh ấy bị giết cơ mà? Sao anh ấy lại…”
“Chị nói hoàn toàn chính xác. Điều mà Minagawa Kengo, Ichinomiya Tetsuo, và Hayano Tomohiko muốn bảo vệ đều là một. Nhìn kìa.”
Cánh tay khoác lên mình màu đen của bộ tang phục trỏ tay về phía bầu trời - đúng lúc mái nhà đang phản chiếu những tia nắng sớm.
Cũng lúc đó, một tiếng động nhỏ khẽ kêu lên. Đó là tiếng mô tơ kêu cót két khi cọ xát vào kim loại.
Trong khi tôi và Kaoruko-senpai nheo mắt nhìn, ánh mặt trời lấp loáng dần thay đổi góc mà những tia nắng phản chiếu đang hắt xuống. Cả mái nhà đang chuyển động. Giếng trời dần hé mở, để cho ánh sáng bên ngoài tràn vào trong căn nhà kính.
Giống như một bàn tay vươn ra để đỡ một vật gì đó vào lòng.
Như một đôi cánh thủy tinh đang dang rộng.
Và rồi ánh mặt trời không bị thứ gì ngăn cản tuôn chảy vào bên trong qua giếng trời mở rộng, khiến cho màu sắc của những loài hoa trong nhà kính càng trở nên rực rỡ.
“Đó là thứ đã giết chết Hayano Tomohiko.”
Giọng nói êm đềm của Alice tan vào bình minh tĩnh lặng.
“Hai người có thấy cái hộp nhỏ màu xám ở dưới thanh xà không? Đó là hệ thống cảm biến nhiệt độ và ánh sáng, được điều khiển nhờ một bộ ổn nhiệt. Chắc mọi người cũng thấy cả bóng đèn dây tóc treo ở dưới nó nữa. Nếu có một nguồn nhiệt được đặt gần cảm biến, nó sẽ vô tình làm ngắt lò sưởi và mở cửa giếng trời. Bất kể bên ngoài đang có nắng hay có tuyết.”
Một ngày trời tuyết-
Tôi hình dung ra khung cảnh tuyết phủ của ngày hôm ấy.
Tuyết chất đống trên mái nhà kính. Ngày hôm ấy chỉ có hai người trong căn nhà kính với lò sưởi và ánh đèn vàng ấm áp. Một tấm bảng, sách vở và bàn ghế. Hayano Tomohiko là học sinh duy nhất có mặt vào ngày hôm đó. Bóng đèn điện trong nhà kính bỗng dưng tắt phụt. Có lẽ là tuyết tan chảy đã làm đường dây bị chập mạch ở đâu đó.
Sayuri-sensei mỉm cười.
Không sao, đợi một chút, nó sẽ tự sáng lại nếu chúng ta chỉnh lại nó một chút. Hayano-kun, em có thể dập cầu dao xuống được không? Ừm, ổn rồi. Sáng rồi, sáng rồi này!
Cô xin lỗi nhé, cô phải đến phòng giáo viên để họp, em có thể tự ôn bài ở đây được chứ?
Sau đó, chỉ còn Hayano Tomohiko ở lại trong nhà kính, còn bộ ổn nhiệt bị bóng đèn dây tóc làm nóng bất ngờ tự kích hoạt. Lò sưởi bị tắt đi…
Và giếng trời mở ra…
Một núi tuyết rơi sụp xuống đầu anh ta…
Tấm bảng đổ sập xuống-
“Đủ rồi, Narumi.”
Tôi cảm nhận được một bàn tay đang nắm chặt lấy tay tôi, những ngón tay trong đôi găng màu đen siết vào làn da của tôi.
Alice.
Tôi rời ánh mắt mình khỏi mái nhà thủy tinh đang phản chiếu ánh sáng một cách mê hoặc, quay lại, và nhìn thấy Kaoruko-senpai ngồi thụp xuống bên cạnh Alice, bịt chặt tai mình lại. Bờ vai, tấm lưng, và mái tóc đen của cô ấy đang run lên bần bật.
“Tomohiko, anh ấy… Thật sự…”
Tôi chỉ biết đứng nhìn thẫn thờ. Không phải tôi vừa buột miệng lẩm bẩm ra hết đấy chứ?
Hay là Kaoruko-senpai cũng đã nhìn thấy những điều giống như tôi?
Alice nhẹ nhàng xoa tấm lưng của senpai:
“Dĩ nhiên, đó chỉ là một tai nạn.”
Tôi không thể thấy được gương mặt của cô gái thám tử từ góc này. Tôi tự hỏi, biểu cảm của cô ấy lúc này đang là như thế nào?
Và biểu cảm trên mặt tôi ngay lúc này đang ra sao?
“Dù ho ra máu, anh trai chị vẫn hiểu rõ lý do của vụ tai nạn. Một bệnh nhân có tiền sử bệnh tim như vậy hẳn là có một loại thuốc có thể dùng được trong tình huống khẩn cấp, nhưng anh ta hiểu rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình được tìm thấy trong tình trạng như thế này, nên anh ta không kêu cứu, mà tự mình bò ra ngoài. Có lẽ anh ta đã cố tình muốn tránh cổng trường ra và lết ngang qua sân trường? Mục đích của anh trai của chị, đó là rời thật xa khỏi nhà kính mà không để ai phát hiện ra.”
“R-rồi anh ấy chết. Đồ ngốc này, như vậy chẳng phải rất ngớ ngẩn sao!?”
Kaoruko-senpai ngẩng đầu lên, hai hàng lệ long lanh nhỏ xuống hai bên má của cô ấy.
“Có lẽ đúng là như vậy thât. Nhưng những nỗ lực của anh trai chị đã không hề vô ích, vì những người đầu tiên tìm thấy anh ta là Ichinomiya Tetsuo và Minagawa Kengo.”
Một phép màu lạnh lẽo khó tả.
“Ba người họ có chung một tâm tư. Đó là vì họ đều là những học sinh trong lớp học kì diệu ngập tràn hoa, và dù có phải từ bỏ tương lai của mình, họ đều có chung một thứ mà họ cùng muốn bảo vệ - cô giáo duy nhất đã không bỏ rơi bọn họ.”
Tôi cũng khuỵu xuống bên cạnh Alice ngay lúc đó.
Một cảm giác lạ lùng tràn ngập bầu không gian. Như thể tôi đang được nhìn thấy một khung cảnh đầy ắp ánh sáng rực rỡ, hoa và tiếng cười, có cả cuộc trò chuyện với những học sinh đã tốt nghiệp từ lớp học ngập tràn hoa mà tôi đã gặp trước ngôi mộ của Minagawa Kengo, và có cả ánh mắt đượm buồn của Tetsu-senpai khi anh ấy đang đấm tôi tối tăm mặt mày…
Ayaka, người đã mỉm cười rạng rỡ giữa những đóa hoa.
Và cuối cùng, Sayuri-sensei với một nụ cười rạng rỡ không kém đứng đối diện với cô ấy.
Họi đều muốn bảo vệ những điều đó. Nếu chân tướng của vụ việc bị phơi bày, dù đó chỉ là một tai nạn, Sayuri-sensei có lẽ vẫn sẽ bị đuổi việc. Cho nên…
Quá nhiều điều đã được hy sinh. Và mục đích của việc che giấu sự thật là để bảo vệ cô ấy.
“Tại sao? E-em là ai? Sao cả chuyện này mà em cũng biết? T-tại sao lại không giấu kín chuyện này với tất cả mọi người? Tại sao lại…!?”
Kaoruko-senpai đứng dậy, nắm chặt vai của Alice và hét lớn.
“Để em nhắc lại. Em là một thám tử NEET, sứ giả của người đã khuất. Đào bới những giọng nói đã mất từ dưới những nấm mồ; làm tổn thương kẻ sống nhân danh người chết, và xúc phạm kẻ chết để an ủi người sống. Bởi vì chị không thể không biết về điều này - điều mà anh trai chị đã luôn muốn bảo vệ.”
“Tại sao? Tôi không muốn biết về chuyện này!”
“Chị còn phải hỏi tại sao ư? Chị muốn cứ thế phá hủy nơi anh trai mình đã hi sinh để bảo vệ mà không cần biết điều gì đã xảy ra?”
Kaoruko-senpai lặng thinh.
“Nhưng giờ chị đã được nghe giọng nói của Hayano Tomohiko. Những điều anh ta muốn bảo vệ đã được hoàn thành bởi Minagawa và Tetsu, và nhờ đó căn nhà kính vẫn tiếp tục tồn tại, và nhờ đó, những đóa hoa vẫn nở trong ngôi trường này. Đó là một sự thật không thể chối cãi.”
Alice chắp tay lại và nhẹ nhàng đặt tay lên trước ngực Kaoruko-senpai.
“Cho nên chị cần phải chấp nhận điều này, có phải không nào?”
Kaoruko-senpai không nói nên lời. Rời khỏi bên cạnh Alice, senpai đứng một mình trên nền đất nứt nẻ, và nhìn lên mái của căn nhà kính. Senpai lúc này có vẻ không còn muốn ghìm mình lại nữa, và cứ để cho nước mắt tuôn rơi không ngừng.
“...Vấn đề là chỉ còn một ngày nữa.”
Giọng nói nghẹn ngào của senpai vang lên.
“Hai người muốn tôi phải làm gì? Chẳng còn lựa chọn nào khác. Vả lại tôi… không hề có ý đó…”
Alice yếu ớt lùi lại một, hai bước.
Tôi đỡ lấy bờ lưng nhỏ nhắn của cô ấy từ phía sau.
“Narumi có lẽ đã nói với chị một lần rồi.”
Giọng nói của Alice không còn dịu dàng nữa.
“Công việc của thám tử đến đây là đã hoàn thành. Những việc còn lại tùy thuộc vào chị quyết định, Hayano Kaoruko.”
Kaoruko-senpai cắn môi và nắm chặt lấy bàn tay của mình.
Vì sao Alice lại chọn Kaoruko-senpai là người để nghe lời của người chết?
Đơn giản là vì cô ấy là em gái của Hayano Tomohiko - bời vì cô ấy có thể chấp nhận được suy nghĩ của anh ta, và tiếp tục bảo vệ chúng.
Tôi nắm lấy thân hình mảnh mai của Alice và nói:
“Senpai, vào buổi họp toàn thể, em vẫn xin được đề nghị một sự điều chỉnh trong dự thảo điều lệ mới. Kể cả khi một câu lạc bộ chỉ có số thành viên đếm được trên đầu ngón tay, thì đối với một số người, đó cũng là một nơi vô cùng quý giá.”
Cũng như căn nhà kính này là một nơi như vậy đối với Hayano Tomohiko.
Đôi với Ayaka và tôi-
“Như đã nói hôm thứ Hai vừa rồi, liệu chị có thể khôi phục Ủy ban Làm vườn? Nếu chị chấp nhận…”
“Làm sao có thể được!”
Kaoruko-senpai lại bịt chặt hai tai của mình lại.
“Làm ơn đừng nói gì nữa! Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, đầu óc tôi đang rối tung. Từ đầu… từ đầu tôi chẳng biết gì cả!”
Kaoruko-senpai lập tức quay người và vùng chạy mất. Tôi nhìn bóng hình của cô ấy đi ngang qua những tấm bia mộ và những lọ tro cốt dãi dầu mưa nắng, trước khi biến mất vào sân trước của ngôi đền.
Sau khi nhìn senpai rời đi, Alice và tôi vẫn tựa sát lại gần nhau, và lặng lẽ đứng đó một lúc lâu. Tôi có thể thực sự cảm nhận được nỗi đau của senpai. Sự thật không thể nào làm nhẹ nhàng tan đi những cảm xúc đã tích tụ lại từ lúc nào không hay.
Đó là lý do vì sao tốt hơn là không nên biết về phần lớn những bí mật được chôn giấu dưới lòng đất.
Biết là đồng nghĩa với chết đi.
Vậy nhưng-
“Này, Alice.”
“Ưm.”
“Có phải em vừa bảo có hai người cần phải biết được sự thật?”
Một trong hai người đó là Kaoruko-senpai. Vậy thì người còn lại chính là-
“Ừm, em cũng không chắc nữa.”
Alice dịu dàng trả lời.
“Em không biết em có nên nói cho Kuroda Sayuri về chuyện này không.”
“Lạ thật đấy, bình thường thì em sẽ nói mấy thứ như thám tử không thể bảo vệ hay giúp đỡ được bất kì ai và rồi sẽ nói cho họ sự thật ngay lập tức.”
Dù sự thật có tàn nhẫn đến đâu, thì nó cũng chỉ là một lựa chọn. Vì vậy, Alice luôn nói những điều mà bất kì ai cũng không muốn biết đến cho những người còn sống. Nhưng…
“Nhưng nếu cô ấy biết sự thật, có thể Kuroda Sayuri sẽ nghỉ việc.”
“Ừm, anh cũng nghĩ vậy.”
Trong lòng sensei, cô ấy vẫn nghĩ Tetsu-senpai và Minagawa Kengo là những kẻ xấu bắt nạt Hayano Tomohiko, và khiến anh ta thiệt mạng. Nếu chúng tôi không phơi bày những lời của người chết, danh dự của bọn họ sẽ mãi mãi không thể được khôi phục. Nhưng nếu làm vậy, thì liệu có ý nghĩa gì không? Điều đó sẽ chỉ càng khiến sensei đau đớn hơn mà thôi.
“Cho nên em chỉ nói điều này với anh thôi. Phần còn lại sẽ là do anh quyết định.”
Alice ngẩng đầu lên và ngước nhìn vào mặt tôi. Phía sau tấm voan mỏng, Alice quay mặt đi. Dẫu vậy, trên gương mặt của cô ấy vẫn đọng lại một nỗi buồn phảng phất khiến tôi chẳng thể trả lời.
Nếu tôi nói cho Sayuri-sensei sự thật, và đưa những gì Minagawa Kengo muốn bảo vệ ra anh sáng, rồi yêu cầu các giáo viên phải ủng hộ việc tái thành lập Ủy ban Làm vườn - ý nghĩ đó đột nhiên lóe lên trong đầu tôi.
Nhưng như vậy khác nào tống tiền. Sao tôi có thể làm vậy được.
Hơn nữa, làm vậy có lẽ cũng không còn kịp nữa. Buổi họp toàn thể của Hội Học sinh sẽ bắt đầu vào ngày mai.
Vả lại kể cả nếu Ủy ban Làm vườn có được tái lập như vậy, thì Ayaka vẫn-
“Phải rồi, Alice.”
“Hmm?”
“Ayaka đâu? Em bảo cậu ấy có liên quan tới mọi chuyện, vậy nghĩa là sao?”
Tên của cô ấy không hề xuất hiện từ đầu tới cuối câu chuyện. Như vậy là sao? Ayaka đi đâu mất rồi?
“À, thì ra là anh muốn hỏi chuyện đó.”
Alice nhún vai tỏ vẻ chán nản.
“Em chưa bao giờ nghĩ anh lại mù tịt về chuyện này như vậy cho tới tận bây giờ.”
“Như vậy… nghĩa là sao?”
“Thật tình, em đề nghị anh phải rèn luyện lại sự nhạy bén trong quan sát của mình, và hãy chú ý hơn tới những điểm bất thường. Không phải anh là một trợ lý thám tử sao?”
“Vậy rốt cuộc như vậy nghĩa là sao?”
“Anh nghĩ xem ai đã tìm ra tấm bảng, và xác nhận rằng nó bị quét sơn lên? Ai là người đã treo chiếc đèn điện đó vào gần bộ ổn nhiệt? Chắc chắn không phải là em, Thiếu Tá hay Hiro.”
“Ah…”
Nhìn vào bộ mặt ngớ ngẩn của tôi, Alice trỏ tay về phía bên kia lỗ hổng trên tường.
“Ayaka đang đứng ngay sau cánh cửa kia.”
“Alice-! Thật tình!”
Cánh cửa thép bỗng bật mở, và những mẩu gạch vụn rơi xuống từ khe hở. Tôi nhìn thấy Ayaka trong bộ đồng phục của cô ấy, tay nắm lấy cánh cửa và nhướn mày. Đột nhiên, tôi không thể hiểu được sự thật đang xảy ra trước mắt mình.
“Chị đã bảo em đừng có để lộ rồi mà!? Chị chưa chuẩn bị tinh thần xong!”
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Ayaka ngượng ngùng đến mức gương mặt cô ấy đỏ bừng. ‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa bị đóng sập lại, và Ayaka lại biến mất thêm một lần nữa.
“Ư-ừm…! M-mình xin lỗi!...”
Giọng nói bị ngăn cách phía sau cánh cửa kia nghe vô cùng hồi hộp. Là Ayaka! Vậy là cô ấy vẫn ổn?
Tôi thực sự lo rằng cô ấy đã lại biến mất thêm một lần nữa.
“C...cậu đã đi đâu vậy? Mọi người - tất cả mọi người đều đã rất lo lắng cho cậu!”
Alice chặn tôi lại khi tôi định lao về phía cánh cửa.
“Xin lỗi vì đã bắt anh chạy đi tìm hết chỗ nọ đến chỗ kia. Hôm đó… hôm mà anh đánh nhau với Tetsu, Ayaka đột nhiên tới văn phòng vào buổi đêm, và em đã giấu chị ấy trong phòng.”
Alice… thực ra đã giấu Ayaka đi?
Thảo nào cô ấy không cho tôi vào văn phòng. Nhưng thực sự ai mà ngờ được Alice lại thực sự giữ ai đó trong văn phòng chứ.
“Nhưng tại sao? Có chuyện gì vậy?”
“Em cũng không rõ. Sao anh không tự hỏi chị ấy đi? Mất bao nhiêu công em mới thuyết phục được chị ấy ra ngoài hôm nay, thật là nhẹ cả người. Chị ấy còn định bắt em đi tắm hàng ngày nữa, thật là phiền mà.”
“Vậy tức là…” Giọng nói phía bên kia cánh cửa kim loại lại vang lên. “Bây giờ thì hơi… Đợi mình chuẩn bị tinh thần đã…!”
“Không, ừm…”
Tôi cảm thấy lý do này không hề quan trọng chút nào. Bởi vì Ayaka đã quay trở lại rồi.
“M--mình xin lỗi. Mình sẽ không biến mất mà không có lý do gì nữa.”
“Ừm.”
“Cho nên bây giờ mình phải tới phòng giáo viên đã! Mình còn phải giải thích mọi chuyện với các thầy cô!”
Những tiếng bước chân chạy đi, và rồi tôi nghe thấy tiếng cánh cửa kim loại ở phía bên kia nhà kính được đóng lại.
Ngay cả sau khi tiếng động ấy ngừng ngân vang, tôi vẫn đứng đó, thẫn thờ.
Tôi có nên cảm thấy hạnh phúc vì chuyện này?
Ayaka đã quay lại rồi. Đây có phải là sự thật? Tôi đã trải qua vô số những biến cố thê thảm rồi, nhưng tôi vẫn hiểu rằng niềm hạnh phúc có thể chỉ là thoáng qua. Vậy nên, nếu như không có ai đứng đằng sau cánh cửa khi tôi mở nó ra, điều đó hẳn có nghĩa là ngay từ đầu-
Ngay khi tôi chuẩn bị vươn tay chạm lấy nắm đấm cửa sau, thắt lưng tôi bị kéo lại từ phía sau.
“...S-sao thế?”
“Anh định đi đâu vậy? Anh định bỏ mặc em ở đây một mình sao?”
“Ah-”
Tôi định đi thẳng vào lớp để đợi Ayaka quay lại, nhưng tôi đã quên khuấy Alice đi mất.
“...Em có muốn vào lớp cùng với anh không? Mọi người chắc sẽ rất thích khi thấy em.”
“Đừng đùa nữa! Em về đây. Về bằng thứ phương tiện man di của anh ấy!”
“Có muốn anh hướng dẫn cách đạp xe không?”
“Đừng nói nhảm nữa! Đương nhiên là anh phải lái xe chứ!”
Alice thụi túi bụi vào lưng tôi.
“Thật tình, mới lúc nãy, chưa đầy một tiếng trước trông anh buồn thiu như thể cả thế giới này bỏ quên anh rồi, thế mà bây giờ anh còn có sức để chọc quê em cơ đấy. Thật là đáng kinh ngạc.”
Đó là bởi vì-
Vụ việc đã kết thúc rồi, và Ayaka cũng đã quay trở lại.
Dẫu cho mọi thứ sẽ chẳng thể nào trở lại như những gì nó vốn có, miễn là cô ấy không sao, vậy là ổn rồi.
“...Này, công việc của thám tử đã hoàn thành rồi, phải không? Tức là lời từ chối sự giúp đỡ cũng không còn hiệu lực nữa, đúng không? Hay là bọn mình gọi Hiro-san tới đón?”
Alice cau mày suy nghĩ rồi lắc đầu:
“Không, em vẫn là thám tử cho tới khi về tới nhà.” Thế ra em đến đây để đi picnic à?
“...Nếu em thích đi xe đạp đến thế thì anh cũng chiều em thôi.”
“Ai bảo em thích nó! Chẳng có gì che chắn cả, xe thi lắc lư, và anh lái xe dở tệ!”
“Vậy sao em vẫn còn muốn-”
“Im đi! Mau đưa em về nhà!”
Alice bực mình đến mức mặt đỏ gay, và cô ấy cứ giúi con gấu bông vào lưng tôi, đẩy tôi tới tận lối vào nghĩa trang. Thật là một cô gái kì cục. Tôi sẽ mất rất nhiều thời gian để đưa cô ấy quay lại văn phòng rồi lại đạp xe trở lại trường, nhưng khi tôi nói vậy, Alice đưa ra một yêu cầu phi lý ‘đừng làm xe lắc lư, đừng đạp nhanh quá, nhưng hãy đạp nhanh lên một chút!’
Nhưng rồi khi chiếc xe lăn bánh, Alice lặng lẽ ôm tôi từ phía sau. Thành ra, tôi cũng khá thích đèo cô ấy như thế này. Mỗi khi chiếc xe tăng tốc hay lao xuống dốc, tôi có thể cảm nhận được Alice đang run run qua cả chú gấu bông, làm tôi thấy hơi buồn cười.
Dĩ nhiên, khi chúng tôi về tới tiệm Hanamaru Ramen, tôi phải chịu đựng những lời phàn nàn như súng liên thanh ngay khi cô ấy vừa mới bình tĩnh lại một chút.