“Hayano? Hayano Tomohiko?”
Nghe thấy cái tên đó, bà cô trung tuổi Hirabayashi-sensei sa sầm mặt xuống.
Ngày hôm sau khi chúng tôi tiếp nhận yêu cầu của Kousaka-senpai, tôi tới phòng giáo viên sau khi tan học, kiếm cớ là để mượn chìa khóa nhà kính, và tôi hỏi cô ấy vì cô ấy đang ở đó. Cô ấy từng là cố vấn của Ủy ban Làm vườn bốn năm trước.
“Ừm, có, tất nhiên là tôi có nhớ cậu ta.”
Cô ấy đóng cuốn danh sách học sinh lại, đặt cuốn sổ lên bàn, và khoanh tay lại.
“Cậu ta không khỏe mạnh lắm, nên hiếm khi cậu ta tới lớp. Nhưng khi đó tôi hoàn toàn không biết cậu ta bị đối xử như vậy trong Ủy ban. Lúc đầu tôi đã mừng khi thấy Sayuri-sensei khiến bọn chúng nghe lời hơn, thật là… Nhưng em hỏi về chuyện này để làm gì?”
“Eh? T-thì… vì em đang ở trong Câu lạc bộ Làm vườn, và em được nghe chuyện này từ một senpai.”
Tôi nhanh chóng bịa ra một câu nói dối. Cơ bản là, tôi chẳng biết tiền bối nào ở Câu lạc bộ Làm vườn hết, nhưng Hirabayashi-sensei cũng chẳng tỏ ra nghi ngờ. Có vẻ tôi cũng sẽ chẳng hỏi thêm được gì nữa. Khi tôi cúi đầu chào cô ấy để chuẩn bị ra về, một giọng giáo viên nam vang lên từ phía bên kia vách ngăn.
“Dẫu vậy nhưng… nói thế này thì không hay cho lắm, nhưng nhờ vụ đó mà đám vô lại kia bỏ học. Cho nên chuyện đó cũng không phải là quá tệ.”
“Thật tình, đừng nói những điều vô trách nhiệm vậy chứ.”
“Chẳng phải Ichinomiya khiến cô phải khổ sở sao. Tôi chẳng ngạc nhiên nếu nó bị cảnh sát bắt đâu.”
Ichinomiya?
Cái tên đó cứ quanh quẩn bên tai tôi, dường như tôi đã nghe thấy nó rất nhiều lần rồi. Khi tôi nhớ ra, thì chân tôi đã chạy tới chỗ bàn của Hirabayashi-sensei.
“C-có chuyện gì vậy, Fujishima-kun?”
“I-Ichinomiya? Có phải là Ichinomiya Tetsuo-senpai không ạ?”
Ông thầy tóc điểm bạc với vẻ mặt hơi bối rối kia hình như là người vừa mới nói với Hirabayashi-sensei. Có lẽ ông ta nghĩ để người khác nghe được những gì mình nói thì không hay ho lắm, nên ông ta tìm cách đấu dịu cho xuôi chuyện.
“Em biết cậu ta sao? Hừm, quả đúng là cậu ta cũng nổi tiếng đấy. Như một con chó hung hăng, lúc nào cũng nổi khùng lên mỗi khi làm bất cứ việc gì. Điểm của cậu ta cũng rất tệ, tôi nghe nói tới giờ cậu ta vẫn đang lêu lổng.”
Ichinomiya Tetsuo - Tetsu-senpai đã bỏ học từ trường tôi bốn năm nay rồi. Phải chăng đó thật sự là lý do khiến anh ấy bỏ học sao.
“Đúng rồi, Ichinomiya chính là một trong mấy đứa côn đồ bắt Hayano làm chân sai vặt!” Ông thầy trung tuổi hùng hổ trả lời. Tôi thấy cảm giác lạnh cóng chạy dần lên từ đầu ngón chân mình.
“Người ta bảo cậu ta không bị bắt vì không có chứng cứ. Vì cậu ta tự bỏ học, như vậy là rõ ràng là cậu ta có tội rồi. Vậy có nghĩa là Hayano đã bị đám người đó giết chết.”
“Tetsu… senpai… Nhưng mà-”
Tôi suýt nữa buột miệng nói trong hoảng loạn, nhưng lập tức nuốt được nó trở vào trong. Hirabayashi-sensei và mấy giáo viên khác tỏ ra hơi ngỡ ngàng. Tôi lập tức quay người bỏ đi, thoát khỏi phòng giáo viên.
Người giết anh trai của Kaoruko-senpai chính là Tetsu-senpai?
Anh ấy bỏ học vì chuyện đó? Sao có thể như vậy được? Chắc chắn đó là chuyện bịa đặt!
*
Dĩ nhiên, Alice đã biết về chuyện này từ lâu.
“Bốn học sinh tự nguyện thôi học sau vụ việc, tất cả đều là những người có liên hệ với Hayano Tomohiko; danh sách đây này. Người duy nhất được xác nhận có tiếp xúc với nạn nhân trong ngày hôm đó là người thứ tư.”
Bên dưới khe thông gió của văn phòng, Alice nói bằng giọng công việc và đưa cho tôi một xấp giấy photo. Tên và lớp của bốn học sinh được ghi trên giấy, với cái tên thứ tư trong đó là Ichinomiya Tetsuo. Tôi nhìn cái tên chằm chằm.
“Tetsu-senpai là-”
Những lời ấy vuột khỏi miệng tôi, tôi thực sự không biết mình muốn nói gì.
“Em đã gọi anh ấy tới đây rồi.” Alice nói. “Em mới biết chuyện này hôm nay. Cơ bản là, đám NEET bọn em không điều tra quá khứ của nhau. Thiếu Tá, Hiro, và Yondaime có thể cũng không biết về chuyện này, nhưng đương nhiên cũng có khả năng là họ chỉ không nhắc tới nó thôi.”
Điều đó thật sự không quan trọng. Vấn đề chính là, Tetsu-senpai thật sự đã bắt nạt một học sinh ốm yếu bằng cách bắt anh ta đi chạy vặt, và thậm chí khiến anh ta thiệt mạng?
Không thể nào! Tôi muốn nói như vậy. Senpai không phải là người như vậy!
“Narumi.”
Dù Alice gọi tên tôi, tôi chẳng thể đứng dậy dù chỉ một chút.
“Narumi! Sao anh không nhúc nhích? Anh có co rúm lại như con trai thì nấu canh cũng không ngon đâu, sao anh không mau lấy cho em một lon Dr.Pepper!?”
Tôi chậm chạp đứng dậy, và lấy một lon ra từ trong tủ lạnh. Khi tôi bật nắp can, Alice vươn tay ra và nói:
“Uống đi.”
“...Tại sao? Anh không muốn.”
“Đừng lằng nhằng nữa, uống đi. Đây là lệnh của sếp anh đấy!”
Thế này cũng tính là lệnh của sếp sao? Dẫu vậy, tôi vẫn đành phải nhấp một ngụm khi bị Alice lườm bằng ánh mắt băng giá trong khi tôi đang ngơ ngẩn. Vị của nó còn tệ hơn lần trước tôi thử. Cô bé này thực sự cần uống ba tới bốn lon thứ nước này mỗi ngày sao?
“Thế nào? Anh có thấy đầu óc thông suốt hơn không?”
“Không.”
Alice tỏ ra không hài lòng, và uống nốt phần nước còn lại vẫn đặt trên bàn.
“Mang cho em ba lon nữa.”
Như thể muốn phản đối tôi, cô ấy uống cạn ba lon nước - tổng cộng 1.4 lít - trong một hơi. Rồi, cô ấy tiếp tục:
“Vậy thỉ để em nói cho anh một chuyện sẽ khiến đầu óc anh thông suốt hơn. Anh có biết vì sao em không yêu cầu khách hàng Kousaka Yukari thanh toán không?”
“Làm sao anh biết được chứ…”
Tôi suýt quên trước khi cô ấy nhắc tới chuyện đó, nhưng quả thật cô ấy không hề nhắc đến chi phí cho việc điều tra.
“Tại sao?”
“Đầu tiên, Kousaka Yukari không có khả năng chi trả, vì chị ta vẫn chỉ là học sinh cao trung. Thứ hai là, không phải đây cũng là yêu cầu của anh sao? Chẳng phải pháo đài của anh sắp sửa bị tước đi hay sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà…”
“Thứ ba là, anh thì có khả năng chi trả. Không phải hôm trước em vừa trả lương cho anh hay sao?”
Khoản tiền điều tra mà Alice yêu cầu lúc đó đắt tới mức đáng sợ. Vậy ra lần nào cô ấy cũng đòi một khoản tiền lớn như vậy! Hoặc cũng có thể chỉ là do tôi lớ ngớ về chuyện giá cả? Có lẽ thuê thám tử thì sẽ đắt như vậy thôi. Nhưng đúng là mấy hôm trước tôi nhận lương rồi, nên tôi vẫn có thể trả tiền.
“Không phải anh cũng muốn giải mã bí ẩn này sao?”
“Nhưng kể cả như vậy, em cũng không cần phải đào xới chuyện của Tetsu-senpai…”
Đào xới sự thật về tội lỗi của Tetsu-senpai. Chúng tôi có nhất thiết phải làm tới mức này không?
“Narumi, em đã nói với anh rất nhiều lần rồi. Thám tử là sứ giả của người chết, cho nên những việc em làm có thể sẽ làm tổn thương người sống, và bôi nhọ kẻ chết; và những gì chúng ta thu được sau cùng có thể chỉ là sự an ủi vô nghĩa, hoặc chỉ là khôi phục danh dự cho một ai đó. Nhưng em vẫn phải-”
“Sao em có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra vậy!?”
Tôi không nhịn được và chen ngang bằng giọng gay gắt. Vẫn như những lần trước, kể cả chính tôi cũng không hiểu được cơn giận của mình nhắm tới ai, tôi chỉ biết rằng mình không thể tiếp tục nghe nổi Alice nói với cái giọng lạnh lẽo vô cảm đó nữa.
Đúng lúc đó, tôi thấy đôi mắt to tròn của thám tử NEET nhỏ nhắn dần hoe hoe đỏ.
“Thôi được! Thì ra trong mắt anh em là người tàn nhẫn như vậy đó hả!? Cảm ơn đã nói cho em biết nhé!”
Tôi thật lòng không biết trả lời ra sao.
Đúng vậy, Alice đã là bạn của Tetsu-senpai từ lâu trước cả khi tôi quen anh ấy nữa.
Làm sao cô ấy có thể không cảm thấy gì về chuyện này? Đó là bởi từ nãy tới giờ Alice chưa hề nhắc tới-
Cô ấy chưa hề nhắc tới tên của Tetsu-senpai.
“Ư-ừm… Alice, anh xin lỗi-”
“Im đi, đồ đần!” Bốn cái vỏ lon bay về phía tôi. “Đằng nào anh cũng coi em là như vậy mà! Em không thèm quan tâm đâu, anh xin lỗi làm gì chứ!?”
Tiếng kim loại lạch cạch vang lên bên cạnh tôi. Alice đứng hẳn lên trên giường, mặt đỏ bừng, cả thân hình cô ấy run lên bần bật.
“Sao anh không nói thẳng ra đi xem nào! Con bé thám tử NEET vô cảm sẽ đâm thấu vào quá khứ của đồng bọn của nó bằng ánh mắt có thể nhìn xuyên qua cả sự thật!”
“Anh-”
“Giờ chẳng có việc gì cần anh giúp hết. Chuyện này thì vẫn giống mọi lần thôi.”
Alice hừ một tiếng rồi quay lại về phía cái màn hình. Tôi khuỵu xuống sàn nhà lạnh giá, và đành rụt lại cánh tay mà tôi đã vươn ra về phía Alice.
Chẳng phải trong những lúc như thế này - một trợ lý thám tử phải giúp đỡ từ bên cạnh chứ?
Tôi đang làm cái gì thế này? Kể cả tôi có trút cơn giận của mình lên Alice, điều đó cũng có ích gì đâu.
Tetsu-senpai đến ngay sau đó. Có tiếng chuông cửa vang lên từ bên cạnh chiếc giường. Alice nháy đèn xanh đáp lại, và cánh cửa lập tức được mở ra.
“Narumi cũng ở đây à?”
Tetsu-senpai mặc một chiếc áo phông như mọi khi, và anh ấy nói sau khi bước tới cửa phòng ngủ, liếc nhìn tôi và Alice.
“Có mỗi cái việc mà em đã nói ở trên điện thoại thôi à?”
Alice im lặng gật đầu. Lạ thật đấy, thì ra cô ấy cũng có thể bày tỏ ý kiến của mình mà không cần nói ra.
“Thế à? Thế thì… anh không có gì để nói hết.”
“Anh không định giải thích gì à?”
“Giải thích gì chứ? Không phải em đã điều tra rồi sao?”
“Hayano Tomohiko, đã chết vì một cơn đau tim gây ra bởi những hành động vô nhân tính của anh - đã có người chứng minh điều đó. Như vậy có nghĩa là anh thừa nhận chuyện đó phải không?”
“Anh bỏ học rồi, vậy chưa được sao? Mà kể cả nếu vụ đó xảy ra anh cũng không học tiếp. Anh chỉ bỏ học sớm hơn hai, ba tháng, có gì to tát đâu.”
Tôi đứng phắt dậy để đối chất với senpai, và có lẽ tôi đã xông tới phân bua với anh ấy từ lâu rồi nếu Alice không tóm lấy cổ tay của tôi.
“Thật sao? Vậy thì em muốn biết chi tiết chuyện gì đã xảy ra.”
“Anh từ chối.”
Những lời ấy như một cú đấm có thể làm vỡ vụn quai hàm, và chúng làm những lời của Alice dừng khựng lại.
“Chẳng có gì để nói về chuyện này nữa, mấy đứa đừng điều tra tới lui khắp nơi nữa.”
“Như vậy có nghĩa là anh hoàn toàn không hợp tác? Kể cả là vì em?”
“Không những anh từ chối, nếu em còn dám bảo Narumi thọc mũi vào chuyện này-”
Nói được nửa chừng, Tetsu-senpai đút tay vào túi và lườm tôi hung dữ. Tôi cảm thấy như cả người mình bị cái nhìn của anh ấy là phẳng.
Sao thế này? Người trước mặt tôi là Tetsu-senpai thật ư?
“Anh sẽ nện cho cậu một trận mà không hề do dự!”
Những lời tàn nhẫn của Tetsu-senpai vang vọng trong căn phòng.
Người này thực sự là Tetsu-senpai sao? Tay cờ bạc ăn hại đây sao? Là người luôn cười gạt đi những chuyện vặt, nhưng luôn đưa tay ra giúp đỡ tôi vào những lúc khẩn thiết nhất ư?
Anh ấy thực sự đã bắt nạt một người yếu ớt tới chết?
Nói láo, láo toét hết!
Ủ rũ, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cánh cửa bị đóng sập rầm một tiếng. Khi tôi ngẩng đầu lên, Tetsu-senpai đã biến mất.
“Senpai!”
Tôi vội vã lao ra ngoài hành lang. Nhưng dù tôi phi như bay xuống cầu thang, tôi vẫn không đuổi kịp. Bầu không khí lạnh bất thường vào tháng Năm đọng lại ở chỗ tụ tập nơi mọi người đã chào đón tôi nồng ấm, nơi có những cái thùng phuy to, với những thùng bia dựng ngược và những cái kệ gỗ.
Tôi ngồi xuống bậc thứ hai trên cầu thang phía sau quán mì.
“...Fujishima-san?”
Ngẩng đầu lên vì bị gọi, tôi nhìn thấy Ayaka đang thò đầu ra từ cửa sau của căn bếp.
“À… cậu đây rồi…” Tôi không muốn Ayaka thấy tôi rầu rĩ, nên tôi nhìn đi chỗ khác.
“Fujishima-san, cậu bảo cậu đi lấy chìa khóa nhưng mãi mình không thấy cậu quay lại… Nên mình nghĩ có thể cậu đang ở đây.”
“...Mình xin lỗi.”
À, phải rồi. Sau khi ngớ người ra vì cuộc nói chuyện của mấy giáo viên lúc nãy, tôi đã chạy thẳng ra khỏi trường.
“Có chuyện gì vậy? Cái anh Tetsu-senpai kia vừa mới bỏ đi trông có vẻ bực tức lắm.”
“...Hầy. Không có gì-”
Sao có thể nói là không có chuyện gì được chứ? Hơn nữa, chuyện này có thể không hoàn toàn là không liên quan tới Ayaka.
Tôi, một tên ngốc hết thuốc chữa, đã học được một điều vào mùa đông năm ngoái, đó là rúc vào một xó để than thở thì chỉ lãng phí thời gian.
Lý do tôi muốn cứu Câu lạc bộ Làm vườn là để lấy lại mùa đông mà tôi đã trải qua cùng với Ayaka.
Nhưng tôi không thể nói tuột ra chuyện đó được. Tôi nên nói gì đầu tiên đây? Sau một hồi suy tính, tôi nói:
“...Cậu có biết về Ủy ban Làm vườn không?”
Ayaka lắc đầu. Cô ấy không biết à? Hay là kí ức đó đã chìm trong đầm lầy bên trong trí nhớ của cô ấy?
Vậy thì hãy bắt đầu từ vụ việc đó.
Trước kia nhà trường đã từng quản lý một Ủy ban Làm vườn… Nó đã bị giải tán vì một vụ việc gây chết người… Và Tetsu-senpai có dính líu tới vụ việc này… Mặc dù Ủy ban Làm vườn bị giải tán, trách nhiệm của nó được giao lại toàn bộ cho Hội học sinh, và từ đó Câu lạc bộ Làm vườn ra đời.
Câu lạc bộ làm vườn, nơi Ayaka và tôi đã dìu dắt lẫn nhau - và nó sắp biến mất.
“Vậy cậu định làm gì-” Ayaka mím môi. “Cậu đang nghĩ cách để cứu Câu lạc bộ Làm vườn à?”
Khi tôi gật đầu, Ayaka bỗng tỏ ra hơi cô đơn.
“Bởi vì nó là câu lạc bộ… mà cậu và mình đã tham gia cùng nhau trước kia à?”
“Sao…?”
Ayaka nói không sai, nhưng sao cô ấy lại nghĩ về chuyện đó vào lúc này?
“Có phải cậu đã tranh cãi với Tetsu-san chỉ vì chuyện đó không?”
“‘Chỉ vì chuyện đó’ là sao chứ? Điều đó nghĩa là chúng ta sẽ không còn nơi nào để ở lại nữa…”
Một nơi quan trọng đối với chúng tôi, nơi mà định mệnh của chúng tôi bắt đầu. Tôi thực sự không biết phải giải thích điều đó như thế nào.
Tôi chợt nhớ ra chiếc băng tay tôi vẫn giữ trong túi từ bấy lâu nay. Liệu nó có giúp Ayaka lấy lại một phần kí ức nếu tôi đưa nó cho cô ấy? Nhưng mặt khác, tôi cũng sợ rằng khi tôi đưa nó cho cô ấy mà chẳng đem lại phản ứng gì, tôi sẽ phát hoảng, vì chiếc băng tay đó cực kì gắn bó với Ayaka và tôi.
Ayaka đang định nói gì đó thì chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Một cái bóng chạm tới bàn chân của tôi. Tôi ngẩng đầu lên, và nhìn thấy hai bóng người đứng ở cuối ngõ.
“Alice vừa gọi anh, và anh cũng vừa nói chuyện với Tetsu trên điện thoại lúc nãy.”
Hiro-san bước nhanh tới chỗ tôi và ngồi lên cái thùng phuy, còn Thiếu Tá bước tới bên cạnh tôi và đặt chiếc ba lô xuống. Anh ta liếc nhìn Ayaka rồi lại nhìn tôi.
“Hay lắm. Tôi có vài chuyện cần nói với cậu, Phó đô đốc Fujishima. Cậu có thể nói lại chuyện này với Alice chứ?”
“Nói… chuyện gì?”
“Về vụ việc lần này, bọn tôi sẽ không hỗ trợ Alice.”
Tôi thẫn thờ nhìn Thiếu Tá. Không hỗ trợ?
Hiro-san tiếp lời: “Nếu cậu muốn điều tra về Tetsu, bọn anh sẽ không giúp mọi người.” “Tetsu đã nói cậu ta không muốn ai điều tra về mình, và bọn tôi quyết định tôn trọng mong muốn đó.”
“Kể cả nếu đó là yêu cầu của Alice?”
“Đúng vậy. Nhưng vì hơi khó nói chuyện này với Alice… Hãy giúp bọn anh bảo với con bé chuyện này.”
“Tetsu-senpai còn quan trọng hơn cả Alice sao?”
Nói xong câu đó tôi mới nhận ra nó ngu xuẩn như thế nào. Hiro-san chỉ cười méo xệch.
“Chuyện đó không phải vấn đề. Có thể chúng ta sẽ mất một khách hàng, nhưng thà như vậy còn hơn là mất một đồng đội, chỉ có vậy thôi.”
Đồng đội. Phải rồi, đây chẳng phải là một mối quan hệ có thể được miêu tả bằng từ ‘bạn bè.’ Nhưng ngay cả như vậy-
“Sao các anh không tự đi mà nói với Alice ấy!?”
Những lời lạnh lùng vuột khỏi miệng tôi làm chính tôi cũng thấy ngạc nhiên. Gương mặt Hiro cứng đờ lại, còn Thiếu Tá đang đứng cạnh tôi thì thở dài.
“...Phải rồi. Xin lỗi vì đã nhờ cậu việc này.”
Khi Thiếu Tá đi nhặt chiếc túi của mình lên và bước ngang qua tôi, cánh cửa sau của căn bếp bỗng bật mở.
“X-xin hãy chờ một lát!”
Thiếu Tá ngỡ ngàng nhìn Ayaka, người vừa mới chạy ra ngoài. Chắc là biểu cảm trên mặt tôi cũng đang giống anh ta, vì Ayaka nhìn tôi và nhíu mày.
“Fujishima-san, cậu quá đáng quá! Bởi vì-”
“Vì sao?”
Đương nhiên tôi biết tôi đã nói một điều không nên nói với Thiếu Tá và Hiro-san. Nhưng sao Ayaka lại nổi giận?
“Alice sẽ rất buồn nếu họ nói thẳng với em ấy! Em ấy vẫn chỉ là một cô bé mà, tại sao chứ? Sao cậu xấu tính với em ấy thế!? Sao cậu không nói với em ấy đi!”
Cô ấy thực sự coi Alice chỉ là một cô bé sao? Cậu can thiệp làm gì khi cậu rõ ràng là không nhớ gì hết vậy! Suýt nữa thì tôi vặc lại trong cơn giận, nhưng những lời tôi muốn nói đông cứng lại trong cuống họng của mình.
Thi thoảng tôi thực sự quên điều đó. Đương nhiên, Alice chỉ là một cô bé - có lẽ không phải chỉ là một cô bé - nhưng cô ấy vẫn là một cô gái hết sức mong manh. Ayaka nói đúng. Để Thiếu Tá hay Hiro nói thẳng với Alice rằng họ sẽ không giúp thì có ích gì chứ?
Sau khi nói vậy, Ayaka quay vào bếp, mặt cô ấy tái nhợt đi.
“...À...À, mình x-xin lỗi! Dù thực ra mình không hiểu gì hết…”
“Không sao mà…”
Tôi vội vàng đứng dậy, cắn môi và bấu chặt lấy đùi mình.
“Xin lỗi, là tại mình. Thiếu Tá, em xin lỗi.”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta, nên tôi chỉ có thể cúi đầu nhìn đôi giày lính cua anh ta.
“...Em sẽ bảo với cô ấy.”
“Đừng như vậy mà… Bọn anh cũng lấy làm tiếc vì chuyện này.”
Hiro-san trả lời, đầu anh ấy cũng cúi thấp: “Xin lỗi vì đã nhờ cậu làm một chuyện lẽ ra cậu không nên làm.”
Tôi tự nhủ: Thế này là sao chứ? Bất kể chuyện tày trời nào đã xảy ra trong quá khứ, thì trong con hẻm nhỏ này vẫn luôn có tiếng cười.
“Đúng vậy, như lời cậu nói, lần này bọn tôi chọn Tetsu thay vì Alice.”
“Hai người tin tưởng Tetsu-senpai đến vậy sao?”
Đối mặt với câu hỏi của tôi, Thiếu Tá và Hiro nhìn nhau.
“Ý cậu là- bọn anh có nghĩ rằng Tetsu sẽ không bắt nạt ai đó tới chết, phải không?” Hiro hỏi lại bằng giọng tra khảo, còn tôi yếu ớt gật đầu trả lời.
“Chuyện đó không quan trọng.”
Câu trả lời ngắn ngủi nhưng quyết đoán của Hiro khiến tôi ngẩng đầu lên ngạc nhiên.
“Bọn anh đều là NEET, cho nên bọn anh chỉ quan tâm tới hiện tại. Còn về chuyện Tetsu là người thế nào trước kia, đó không phải việc của bọn anh. Anh chỉ tin rằng Tetsu bây giờ không phải là người như vậy.”
Hiro nhìn Thiếu Tá.
“Kể cả nếu Tetsu-san đang bỏ chạy khỏi tội giết người, tôi cũng sẽ che giấu cậu ta bằng hết sức mình. Còn nếu lúc này Tetsu-san đang tìm cách giết ai đó, tôi cũng sẽ cản cậu ta bằng hết sức mình. Chính vì vậy nên bọn tôi mới là anh em.”
Anh em. Đồng đội.
Vậy đối với họ thì Alice là thế nào?
Nhưng tôi nghĩ câu hỏi đó lạc đề rồi - tôi nói, nhưng nói một suy nghĩ khác của mình.
“...Vậy thì, em sẽ chọn Alice thay vì Tetsu-senpai.”
Không phải một người bạn, không phải một người đồng đội, mà là một điều không thể nói ra thành lời-
Alice là thám tử, còn tôi là trợ lý của thám tử.
“Anh biết.”
Hiro-san gật đầu. Một thoáng buồn rầu phảng phất trên gương mặt của anh ấy, như một đóa hoa loa kèn chưa nở.
“Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là bọn tôi chống lại cô ấy. Hãy bảo với Alice rằng cứ nói thẳng với bọn tôi nếu cần điều tra về bất cứ chuyện gì ngoại trừ quá khứ của Tetsu-san.”
Nói xong, Thiếu Tá lập tức quay lại vẫy chào tôi, rồi bước ra khỏi con hẻm giữa những tòa nhà cùng với Hiro-san.
Khó có thể nói được là tôi đứng về phía Alice, nhỉ? Khi bóng hình của hai người kia đã biến mất, tôi chợt nghĩ rằng - chính Alice mới là người đang giúp tôi. Nếu tôi rút yêu cầu của mình lại, Alice sẽ không cần phải đào xới những lời của người đã khuất, và không cần phải lo lắng về việc làm tổn thương Tetsu-senpai.
Nhưng…
Tôi ngẩng đầu lên, và vô tình chạm phải ánh mắt bất an của Ayaka khi cô ấy đang bấu chặt lấy cánh cửa phía sau bếp.
Tôi cũng có những điều mà tôi cần phải bảo vệ.
Dù cho Ayaka đã quên mất những điều đó quan trọng như thế nào, dù đó chỉ là một ảo ảnh chỉ còn tồn tại trong lòng tôi.
*
Kể từ sau hôm đó, tôi nhờ Ayaka làm việc thay cho tôi ở tiệm Ramen Hanamaru trong khi tôi đang bận việc trợ lý thám tử.
“Ayaka đúng là có ích hơn cậu cả vạn lần.”
Đúng như Min-san dự tính từ đầu. Có vẻ nguy cơ mất việc của tôi lại tăng lên rồi, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng.
“Nếu Min-san không ngại nhận mình làm việc…”
Mặc dù Ayaka hơi ngần ngại, nhưng cô ấy vẫn chấp nhận yêu cầu của tôi.
Ayaka cũng có vẻ nóng lòng muốn gặp Alice và Min-san. Cô ấy có thể thực sự nhớ lại về tiệm Hanamaru nếu tiếp tục làm việc ở đó. Tôi chỉ hoàn thành nốt việc của Câu lạc bộ Làm vườn, vừa nhìn Ayaka rời đi vừa nghĩ về chuyện đó.
Nhưng sẽ có rất nhiều thứ rồi sẽ tan biến nếu cứ mặc kệ chúng như vậy, nên tôi không thể dừng lại.
Ngày hôm đó, tôi tới văn phòng của Ủy ban thanh tra của Hội học sinh.
“Fujishima-kun? Cậu đã khám phá ra chuyện gì chưa?”
Kousaka-senpai ngồi một mình trong văn phòng tối tăm, xơ xác của Ủy ban thanh tra, và những cuốn sổ nhỏ ghi ngày giờ những buổi họp cũ chất đầy trên bàn, còn một cái màn hình của một chiếc máy soạn thảo văn bản đời cũ đang nhấp nháy một cách thảm hại. Có thể nghe thấy những tiếng xôn xao từ nửa văn phòng ở bên kia được ngăn cách qua chiếc giá sách, đối lập hẳn với cảm giác hoang vu ở nơi này.
“...Chỉ có một người trong Ủy ban thanh tra thôi ạ?”
“Không hẳn. Thực ra có năm người, nhưng trừ tôi ra, bọn họ không thực sự hứng thú với việc này.”
Thảo nào Kaoruko-senpai có thể muốn gì làm nấy.
“Đúng rồi, có phải hôm trước chị nói rằng có một senpai ở trong Ủy ban thanh tra đã gia nhập Hirasaka-gumi? À, Hirasaka-gumi là cái băng đảng mặc áo phông màu đen ấy.”
“E? À, ừm. Anh ấy là Miyabe-senpai.”
“Anh ấy sẽ rõ hơn về những chuyện lúc Ủy ban làm vườn còn tồn tại, phải không?”
Senpai gật đầu. Tôi nhờ Kousaka-senpai giới thiệu tôi với Miyabe-senpai, nhưng vì chuyện quá rắc rối, có lẽ sẽ khó có thể giải thích mọi chuyện cho anh ta kể cả nếu tôi có bất chợt gặp được anh ta.
Sau khi cảm ơn cô ấy và chuẩn bị rời khỏi văn phòng của Ủy ban thanh tra, Kousaka-senpai bỗng gọi tôi lại.
“Sao thế?” Tôi quay lại hỏi.
“Ừm… thì…”
Senpai ngồi trước chiếc máy soạn văn bản và liên tục xoa xoa hai tay vào nhau.
“Xin lỗi vì đã nhờ cậu điều tra một việc kì lạ như vậy. Tôi đã làm phiền cậu vì mấy đứa con của mình.”
“C-con của chị sao?”
“À, thì…” Kousaka-senpai liên tục xua tay để quạt quạt hai bên má đỏ bừng của mình. “Xin lỗi, tôi không cố ý. Có nhiều câu lạc bộ văn hóa nhỏ đang phải đối diện với việc bị đóng cửa, và rất nhiều câu lạc bộ đó đã được thành lập từ khi tôi học năm nhất, và tôi đã phụ trách việc thanh tra chúng, nên có cảm giác như đó là những đứa con của tôi vậy.”
À, ra là vậy. Cô gái này là kiểu người ngậm đắng nuốt cay và gánh vác lấy chúng một mình.
“Nhiều người hiểu lầm rằng Ủy ban thanh tra tồn tại chỉ để dẹp bỏ các câu lạc bộ.”
Tôi lẳng lặng nhìn đi chỗ khác. Thực ra thì tôi cũng đã nghĩ như vậy.
“Thực ra thì, đúng là chúng tôi có nhiệm vụ xử lý công việc sau khi một câu lạc bộ giải thể, nên một vài senpai đã nói việc của bọn tôi là dẹp bỏ những câu lạc bộ cũ. Ban Điều hành có rất nhiều quyền lực, nên tôi nghĩ việc bảo vệ những câu lạc bộ nhỏ không có sức phản kháng cũng là một phần việc của Thanh tra.”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Kousaka-senpai.
“Cho nên thực sự đây là việc tôi phải tự làm. Tôi xin lỗi.”
Tôi vội lắc đầu.
“Không phải tôi chỉ giúp vì đã chấp nhận yêu cầu đâu. Tôi cũng sẽ rất phiền lòng nếu Câu lạc bộ Làm vườn biến mất. Senpai, đừng quá lo về chuyện này. Alice cũng đã chấp nhận đề nghị cho tôi rồi. Cô ấy lo lắng rằng những điều bất hạnh sẽ xảy ra ở một nơi cô ấy không hay biết.”
“Cái cô bé Alice đó-”
Kousaka-senpai ngập ngừng, nhíu mày, ngẩng đầu lên.
“-là một cô bé hơi kì lạ, nhỉ?”
Có cảm giác như cô ấy ngẫm nghĩ một hồi lâu để tìm một từ phù hợp để miêu tả Alice, nhưng rồi có vẻ cô ấy tìm không ra, ít nhiều là như vậy.
“Em ấy bao nhiêu tuổi thế? Mười một, mười hai gì đó à? Sao em ấy lại chui vào trong căn phòng đó làm thám tử vậy? Em ấy là hikikomori NEET thật đấy à? Cha mẹ em ấy đang làm gì?”
“À...ừm...thì…”
Vậy ra senpai không hỏi Alice những chuyện đó khi gặp cô ấy lần đầu vì muốn hỏi tôi sau ư? Tiếc thay, tôi không có câu trả lời cho những câu hỏi ấy.
“Về những chuyện đó, tôi không biết gì hết.”
Kousaka-senpai giơ hai tay lên trời thành tư thế “banzai” vì ngạc nhiên, giống như Ayaka.
“Cậu không biết sao? L...làm sao có thể? Tôi tưởng cậu thân thiết với em ấy lắm, không phải rất lạ khi cậu không biết sao?”
Như vậy là lạ lắm sao? Nhưng nghe cô ấy nói vậy, thì quả đúng là kì lạ thật. Chúng tôi trông có vẻ thân thiết sao? Để người khác thấy chúng tôi như vậy cũng hơi phức tạp. Mà thực ra tôi đâu có giúp cô ấy vì chỉ vì tôi muốn đâu…
“Vậy sao cậu lại làm mấy việc đó cho em ấy? Lại còn chải tóc cho một cô gái nữa chứ…”
“Ừm… thì đó là vì tôi là trợ lý thám tử?”
Chà, tôi cũng bắt đầu thấy có gì đó không đúng ở đây rồi, sao trợ lý thám tử lại phải chải tóc cho sếp của mình chứ!?
“Thay vì bảo là cậu là trợ lý, không phải cậu giống người thân của em ấy hơn sao?”
“Ốiii… không không không!”
Tôi không thể bào chữa trước những câu hỏi của Kousaka-senpai, và có thể tôi đã vuột ra một vài lời kì quái nếu cánh cửa sau lưng tôi không đột nhiên bật mở.
Một thoáng căng thẳng hiện lên trên gương mặt của Kousaka-senpai. Khi tôi quay lại, tôi nhận ra Kaoruko-senpai đang đứng bên ngoài cửa.
“Cậu đang làm gì vậy? Cậu còn công việc gì liên quan tới Ủy ban thanh tra nữa?”
Tôi cúi đầu, không đáp lại Kaoruko-senpai. Tôi muốn bước ngay ra khỏi văn phòng, nhưng có tiếng nói vang lên sau lưng tôi.
“Fujishima-kun, hãy đợi đã. Kaoruko-chan, nghe mình nói-”
Kaoruko-senpai và tôi cùng nhìn Kousaka-senpai một lúc. Kousaka-senpai che chiếc máy soạn văn bản lại, và nói bằng giọng chân thành:
“Thực ra, mình đang yêu cầu Fujishima-kun điều tra… vụ việc về anh trai cậu.”
Kaoruko-senpai, người đang đứng sau lưng tôi, tròn mắt:
“Tại sao… cậu lại làm việc đó chứ?”
“Bởi vì Câu lạc bộ Làm vườn được thành lập sau khi vụ việc đó xảy ra, và ngân sách cũng được quyết định trong thời gian đó, nên hai việc đó chắc chắn có liên quan-”
“Hoàn toàn không cần điều tra gì hết!”
Những ngón tay của Kaoruko-senpai bấu chặt vào hai bên cánh tay đang khoanh vào nhau của cô ta trong khi cô ta lắc đầu.
“Đừng có làm những việc vô ích này có được không?”
“Việc này không vô ích!”
Kousaka-senpai tiến từng bước lại gần, và tôi thấy những giọt nước mắt ở khóe mắt cô ấy đang có nguy cơ trào ra.
“Kaoruko-chan, không phải hồi đó cậu cũng tìm hiểu được nhiều chuyện từ cảnh sát hay sao? Nếu có thể, xin hãy nói với Fujishima-kun-”
“Biến đi!”
Kaoruko-senpai đột nhiên túm lấy cổ áo của tôi, và kéo tôi ra ngoài hành lang.
“Đừng chĩa mũi vào những việc vớ vẩn nữa! Buổi họp sẽ diễn ra vào ngày 25, cậu hãy mau dọn dẹp Câu lạc bộ Làm vườn trước ngày hôm đó!”
Kaoruko-senpai ẩn tôi ra ngoài cửa, khóa chặt cánh cửa của văn phòng Thanh tra lại rầm một tiếng, chặn tầm nhìn của tôi lại. Tiếng tranh cãi nảy lửa vang lên từ phía bên kia cánh cửa.
Tôi rút về phía cánh cửa sổ, lặng lẽ đợi cơn đau sau khi bị Kaoruko-senpai đẩy mạnh dần dịu đi. Giờ tôi đã hiểu, đây là công việc mà họ gọi là sứ giả của người chết sao? Bị căm ghét, bất kể khi đang đứng bên trong hay bên ngoài của những nấm mồ. Alice đã phải trải qua điều này bao nhiêu lần, cô ấy đã bị người ta trách mắng bao nhiêu lần rồi?
Tôi nghĩ chắc chắn Kaoruko-senpai sẽ không nói với tôi về anh trai của cô ta. Có thể sẽ có ích cho vụ việc nếu tôi có thể nghe được điều gì đó, nhưng vết thương khi mất đi một người quý giá sẽ không lành lại được. Tôi hiểu điều này hơn ai hết, bởi vì ngay cả khi người ấy đã quay trở lại, nỗi đau của tôi đến giờ vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Buổi họp của Hội Học sinh được lên lịch vào ngày 25 tháng này, và nơi mà tôi và Ayaka nương tựa vào nhau sẽ bị dẹp bỏ trong hai tuần nữa. Lúc này tôi thực sự không thể bỏ cuộc được.
Ngay khi tôi bước ra khỏi cổng trường, bài nhạc chuông ‘Colorado Bulldog’ réo lên. Tôi tựa chiếc xe đạp vào cổng trường và rút điện thoại ra.
‘Narumi? Hôm nay đừng đến đây vội, hãy qua chỗ-’
“Ừ, anh đến Hirasaka-gumi ngay đây.”
Alice lặng người đi một hồi, thật là hiếm thấy.
‘...Dạo này anh chăm chỉ phát tởm đi được, có chuyện gì vậy? Có phải anh sợ rằng không chỉ mất việc ở tiệm ramen mà sẽ còn mất thêm cả việc trợ lý thám tử vào tay Ayaka không?’
Sao em lại bảo anh tởm chứ…!
“Chính em đã nói từ giờ đây là vụ của anh, phải không?”
‘Không sai. Em cũng thấy mừng vì chuyện đó. Được rồi, bình tĩnh đi. Mặc dù Ayaka để tâm tới những chi tiết nhỏ hơn anh cả trăm triệu lần, nhưng chị ấy không biết tấu hài manzai, nên chị ấy không thể trở thành trợ lý thám tử được.”
“Vậy công việc của trợ lý là đóng vai tsukkomi với sếp à…?”
‘Anh không nghĩ vậy sao?’
Không, lẽ ra tôi phải biết chuyện này từ lâu rồi mới phải chứ.
‘Em đã điều tra chi tiết thông tin cá nhân của bốn học sinh đã bỏ học kia, nội dung rất nhiều, nên em đã gửi thẳng chúng vào hòm thư ở Hirasaka-gumi rồi.’
“...Trong đó có cả Tetsu-senpai sao?”
‘Dĩ nhiên.’
“Anh có thể đọc chúng thật sao? Đó đều là thông tin cá nhân của senpai…”
‘Anh nói vậy tức là anh có thể đọc hết ngoại trừ thông tin về Tetsu sao?’
“Ờ... à… không hẳn…”
Quả thật chúng là thông tin đời tư của anh ấy. Nói thật, tôi đã từng thấy những thông tin riêng tư của những người xa lạ bị Alice phanh phui, chỉ là lần này người bị phanh phui ngẫu nhiên là Tetsu-senpai thôi. Giờ mới nhận ra những chuyện này thì thực sự là quá muộn.
‘Miễn là anh có đủ tự tin rằng mình vẫn có thể chơi cùng và cười nói cùng bọn họ, bao gồm cả Tetsu, sau khi vụ việc này khép lại, thì anh cứ việc đọc nó đi.’
Khi vụ việc này khép lại-
Liệu những tháng ngày xưa cũ kia có thể quay lại không?
“...Alice, vậy em có tự tin không?”
‘Dĩ nhiên. Nếu không, em đã không thể trở thành thám tử NEET. Biết có nghĩa là chết, mỗi tập tin em tìm ra bằng công cụ tìm kiếm là một khúc xương của em.’
Tôi hơi tiếc vì nói chuyện này với Alice qua điện thoại, nên tôi không thể nhìn được biểu cảm trên gương mặt cô ấy vào lúc này. Đó là những lời chát chúa mọi khi của cô ấy, hay chỉ là khỏa lấp nỗi buồn vô tận của mình bằng mấy lời hoa mĩ?
Giờ thì- cái nào đây?
“Này, Alice.”
‘Hmm?’
“Anh ổn mà, thật đấy. Chỉ có anh-”
Tôi đổi chiếc điện thoại sang tay kia, thở dài và nói tiếp:
“-là sẽ không rời bỏ em, và sẽ không ghét bỏ em kể cả nếu như em biết được sự thật tàn nhẫn. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Đột nhiên, chỉ còn tiếng quạt máy tính vang lên từ bên kia ống nghe.
Eh? Lạ thật đấy. Tôi lại nói điều gì không nên nói à? Tôi nghĩ Alice đang buồn vì những đồng đội NEET của cô ấy đang xa cách trong khi cô ấy đang quyết tâm tiếp tục điều tra, cho nên tôi muốn an ủi cô ấy theo cách của mình.
‘C-cái…’
Cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng nói lảnh lót của cô ấy.
‘Tự dưng anh lại đi nói cái quái gì vậy?!’
Giọng cô ấy hơi chói tai khiến tôi đành phải để chiếc điện thoại ra xa tai mình một chút.
‘Sao anh không nói rõ ràng ra? E-em làm sao cơ? Anh nói cái gì chứ? Anh là trợ lý của em, dĩ nhiên anh phải ở bên cạnh em!’
“Ừm… anh xin lỗi. Nhưng sao em rối rít loạn cả lên thế?”
‘Ai thèm rối rít chứ! Đừng đứng đó nói nhảm nữa, mau tới văn phòng đi! Nếu anh chậm trễ, đám dốt nát ở đó sẽ làm hỏng cái máy tính và gặm cái email của em như đàn cừu đen mất!’
Cuộc điện thoại bị tắt phụt. Tôi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại im lặng một lúc, xoay xoay nó trong lòng bàn tay. Cô bé này bị làm sao vậy?
Tôi bối rối, nghiêng đầu và đút chiếc điện thoại lại vào trong túi rồi phóng xe đi.
*
Con đường nối dài từ nhà ga lớn như một mạch máu; sau khi leo qua con dốc nối với một trạm vô tuyến ở phía xa bên trái, rồi rẽ sang trái, đi vào một con ngõ nhỏ, người ta có thể nhìn thấy một tòa nhà cũ xập xệ. Tầng ba và tầng bốn của tòa nhà này là văn phòng của Hirasaka-gumi.
Vì người anh kết nghĩa đã cùng tôi trải qua nghi thức sake chính là thủ lĩnh của bọn họ, Yondaime, nên tôi cũng hiểu phần nào về sự hình thành của băng đảng yakuza trẻ tuổi này.
Yondaime đã bỏ nhà ở Kansai và tới Tokyo này được một thời gian khá dài, và anh ta đã chơi thân cùng với một người khác trạc tuổi, rất lâu trước khi quen Tetsu-senpai và Hiro-san. Họ là một trong những thế lực mạnh nhất thành phố vào lúc đó - một gã chân tay có thứ bậc tương đối cao trong băng đã hồ hởi nói với tôi về một cái danh hiệu tương đối đáng xấu hổ - ‘Tứ đại Thiên Vương’ - từng lưu truyền trong đám đầu gấu máu nóng. Một trong hai người còn lại của bộ tứ đó là Tetsu-senpai, còn người cuối cùng - và là người mạnh nhất trong số họ, hiện tại hình như đang làm chủ một tiệm ramen ở đâu đó, nhưng cũng có thể tôi nhầm. Sao đám người này cứ thích máy thứ đại loại như danh hiệu mạnh mẽ nhất, rồi thì biệt danh đủ kiểu nhỉ?
Tóm lại là, Yondaime và bạn của mình đã nhanh chóng thu thập những kẻ vô công rồi nghề trong cả thành phố. Gia đình của Yondaime sở hữu một công ty, mặc dù nhìn anh ta thì khó có thể đoán ra điều đó, nên thực ra anh ta là một người có đầu óc tổ chức; và anh ta còn biết dùng bạo lực để dẫn lối người khác nữa. Anh ta rất rõ ràng về chuyện này: Miễn là có thể dẫn một số người nhất định đi theo một con đường nhất định, thì có thể sẽ đem lại lợi ích về kinh tế.
Và thế là, một băng đảng tập hợp những thanh niên du côn ra đời. Liên tục thu nhận những thanh niên NEET bỏ học, lông bông ngoài đường, băng đảng dần lớn mạnh và đến giờ trở thành một thế lực mà những băng đảng yakuza thực thụ cũng phải chú ý tới - theo lời họ thì là như vậy.
Người đồng sáng lập băng đảng kia, người cũng là anh em nối khố với Yondaime - đã biến mất không lâu sau đó. Lý do cho việc đó vẫn còn chưa rõ, và chỉ còn lại tên của người đó trên tấm biển hiệu của băng đảng.
Tấm bảng tên ở ngoài hòm thư dưới tầng một có chữ ‘Hirasaka’ ghi trên đó. Tôi cẩn thận so sánh phù hiệu của băng Hirasaka-gumi, nó giống hệt với gia huy của một gia tộc danh giá thời cổ ở Nhật, ‘Heishi’, cũng có phù hiệu là một con bướm phượng… Lý do tôi đang ngồi nghĩ về mấy chuyện này là vì đợi mãi mà thang máy vẫn chưa xuống tới nơi. Nó lại hỏng rồi à?
Đành vậy, tôi nghĩ mình cứ đi luôn thang thoát hiểm cho nhanh. Khi tôi chuẩn bị bước ra ngoài, tôi gặp một thanh niên mặc một chiếc áo phông màu đen trên phố.
“Ồ? Có việc thì thế- ồ, chẳng phải đây là đồng phục của Cao trung M sao?”
Tóc của anh ta vuốt dựng đứng như lông nhím, và được nhuộm màu lòe loẹt, quả là kì quái trong số những thành viên của Hirasaka-gumi.
“À? Cậu là Fujishima có phải không?”
Anh ta đột nhiên hỏi như vậy, và tôi ngạc nhiên gật đầu.
“À, ừm, Yukari-chan có gọi cho tôi hôm trước. Và rồi Sou-san cũng đột nhiên triệu tập tôi, không biết là có chuyện gì vậy?”
Yukari-chan… là Kousaka-senpai à? Như vậy có nghĩa là…
“Ừm… anh là Miyabe-senpai, người từng ở trong Ủy ban Thanh tra có phải không?””
Kousaka-senpai đã nói rằng mặc dù anh ta từng là thành viên của Hội học sinh, anh ta đã trở thành NEET vì trượt đại học. Tôi không hình dung nổi ra anh ta sẽ trông như thế nào, vậy ra anh ta trông như thế này sao?
“À đúng đúng! Chà, cậu thực sự là học sinh năm hai trường mình nhỉ. Thậm chí còn có thể xưng anh em với Sou-san, tuyệt ghê!”
Khi chúng tôi bước lên cầu thang, tôi nghe Miyabe-senpai kể chuyện. Hình như anh ta mới gia nhập băng đảng, và những điều anh ta biết về tôi chỉ là qua lời đồn. Thảo nào Kousaka-senpai toàn nghe mấy thứ bịa đặt về tôi.
“Yukari-chan… con bé ở trong Ủy ban thanh tra có ổn không? Hayano có bắt nạt nó không? Trước khi tôi tốt nghiệp, nhỏ đã trút hết việc của bên Thanh tra lên đầu Yukari-chan. Con bé không phải gánh vác hết mọi trách nhiệm đấy chứ?”
“A-à thì… em thấy có vẻ cô ấy vẫn ổn…”
Vì mọi thứ Miyabe-senpai dự đoán đều đúng, nên nói vậy làm tôi hơi nhói lòng.
“Vậy sao? Thế thì tốt. Con bé đó là kiểu người hay lo cho người khác dù chính nó cũng chẳng thể tiếp tục được, và cuối cùng lại khiến bản thân mình tê liệt.”
Tình hình lúc này quả đúng như senpai nói.
“Vậy mấy cậu đang điều tra về Ủy ban Làm vườn phải không? Con bé đó đúng là vất vả cả đời.”
Tôi hơi bồn chồn vì thái độ dửng dưng của Miyabe-senpai. Sau khi lên tới tầng bốn, tôi bước vào căn phòng có phần đáng sợ kia.
“Xin chào mọi người!” Senpai thản nhiên nói.
Có khoảng năm hay sáu gã mặc áo đen đang ở trong văn phòng. Chiếc bàn được đặt ở giữa phòng, còn hai chiếc ghế sofa đặt đối diện nhau thì được nhồi kín người. Lần nào tới đây tôi cũng thấy rất nhiều người đang ngồi đợi ở đây. Là do công việc của bọn họ hay là do họ rảnh quá vậy?
Tôi thấy Cột Điện (cao hai mét), vệ sĩ của Yondaime, nhưng vấn đề chính là đại ca của bọn họ không ngồi ở chiếc bàn ở phía trong cùng của căn phòng.
“Ồ, aniki, vất vả cho anh rồi!”
“Vất vả cho anh rồi!”
Lờ đi lời chào của Miyabe-senpai, bọn họ đứng cả lên và cúi chào tôi. Mấy người thôi đi được không? Lần nào cũng làm vậy… Miyabe-senpai tỏ ra hơi ngỡ ngàng, Trông anh ta cứ như thể món đồ anh ta đang mang theo bỗng dưng biến thành một con rắn độc.
“C-cái này…”
Tôi không biết phải nói gì, và chỉ có thể hướng ánh mắt của mình từ chỗ Miyabe-senpai sang chỗ Cột Điện.
“Hôm nay Yondaime có ở đây không?”
“Sou-san đang đi ra ngoài rồi ạ.”
“À, phải rồi, aniki, mới nãy cái máy tính cứ kêu bíp bíp, nên em đã làm theo cách anh dạy và nện mạnh cái nút nguồn mười sáu lần và bắt nó im đi!”
Tôi có dạy anh cái đó đâu! Đã bảo là đừng chạm vào nút nguồn khi máy đang chạy mà! Có khả năng đó là do cái email của Alice gửi tới, không biết nội dung của nó còn nguyên vẹn không nữa…?
Tôi được mời ngồi vào thư phòng, bên cạnh chiếc bàn.
Căn phòng được dùng làm kho và phòng nghỉ, nên nó chứa đầy bụi bặm; có cảm giác như mỗi lần tôi tới đây, đống thùng các tông lại nhiều hơn một chút. Tôi cảm thấy muốn dọn sạch hết chỗ này cho bọn họ, nhưng dù sao thì tôi cũng không phải thành viên của băng đảng mà.
Máy tính của Hirasaka-gumi được đặt trên một chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường. May thay, cái email Alice gửi không việc gì. Tôi nhanh chóng in ra tập tin đính kèm trong bức thư. Ngoài thông tin về Tetsu-senpai, tôi cũng lướt qua những thông tin khác. Không một ai trong số họ còn sống ở nơi ở cũ nữa, nên chẳng có địa chỉ nào để kiểm tra cả. Alice cũng đã thêm vào những thông tin mà cô ấy đã nhờ Yondaime điều tra.
“Ồ, aniki, mấy người trong danh sách này là ai vậy? Chúng ta sẽ nện bọn này tiếp theo sao?”
“Oái! Đừng nhìn!”
Tôi vội giật lại đống giấy tờ từ trong tay Cột Điện.
“...E-em xin lỗi!”
Thân hình cao lớn của Cột Điện dường như co rúm lại vì buồn. Sau khi cập nhật những phần mềm chưa cập nhật, tôi kiểm tra tiếp những email khác nữa.
“Fujishima, vậy ra cậu là người chạy máy tính của bọn mình à?” Miyabe-senpai đứng nhìn tôi từ sau lưng.
“Oi, Miyabe! Đừng gọi thẳng tên của aniki!” “Aniki là anh em của Sou-san đấy, biết chưa!”
“Eh? Vậy à… tôi xin lỗi nhé.”
“Ư-ừm… không sao đâu ạ, thật mà, anh đừng lo về chuyện đó.”
Thực ra tôi muốn nghe Miyabe-senpai giải thích sớm hơn, nhưng không hiểu vì sao Cột Điện cứ đứng ở đó mãi, nên tôi chẳng dám nói gì.
“Có phải anh kém Tetsu-senpai hai tuổi không?”
“Đúng rồi, cho nên chắc là tôi hơn cậu bốn tuổi, Fujishima.”
“Oi, Miyabe! Đã bảo là không được trả lời như vậy cơ mà? Aniki, chúng em đã đắc tội rồi, đây là tại bọn em.”
Cột Điện, anh có thể ngừng chen ngang được không?
“Vụ việc đó xảy ra vào mùa đông, phải không?”
“Vào tháng Mười hai… À, tháng Mười hai, bốn năm trước.” Miyabe-senpai lễ phép nói với Cột Điện.
“Aniki, cậu ta nói là tháng Mười hai bốn năm trước.” Cột Điện lại nhắc lại cho tôi.
“Khi chuyện đó xảy ra, anh có ở trường không, Miyabe-senpai? Em nghe nói chuyện đó xảy ra lúc năm giờ sau khi tan học.”
“Không, khi đó tôi đã về nhà rồi.” Senpai lại nói với Cột Điện.
Cột Điện: “Cậu ta bảo cậu ta đã về nhà rồi, thưa aniki.”
“Vậy… có nghĩa là, anh không biết gì về việc đó, phải không?”
“Tôi có nghe người khác nói, nên tôi cũng biết một chút ít.”
“Cậu ta nói mình biết chút ít, thưa aniki.”
Van xin anh đấy Cột Điện! Anh làm ơn im đi được không?
Dù bị làm phiền bởi một chập kính ngữ khó hiểu, tôi cũng vót vét được chút ít thông tin: vụ việc đã xảy ra… vào một ngày thứ Tư có mưa tuyết ngay trước kì nghỉ đông, vào lúc năm rưỡi chiều. Hayano Tomohiko được tìm thấy khi đang nằm gục xuống ở bên cạnh một bức tường không xa lối vào bên phải của Cao trung M, và có vệt máu xung quanh anh ta. Mặc dù nạn nhân được đi cấp cứu ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn qua đời trong đêm đó vì một cơn đau tim cấp tính.
Những người phát hiện ra chuyện không lành là vài học sinh du đãng thường hay tụ tập ở Ủy ban Làm vườn, và một trong số đó là Ichinomiya Tetsuo, người không phải thành viên của Ủy ban. Theo lời khai của bọn họ, họ được Ichinomiya Tetsuo, người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân, cầm đầu, và bọn họ đã bắt Hayano Tomohiko đang đau ốm phải cởi trần chạy đi mua đồ ở đâu đó, lấy cớ là bắt anh ta ‘rèn luyện cơ thể’ để bắt nạt nạn nhân theo nhiều cách khác nhau.
Khi Miyabe-senpai nói tới đoạn này, Cột Điện túm lấy cổ áo senpai, còn nhanh hơn cả tôi.
“Làm sao Tetsu-ojiki có thể làm chuyện đó được!?”
Mũi chân của Miyabe-senpai bị nhấc lên khỏi sàn nhà khoảng hai centimet. Nhìn senpai nghẹt thở vì bị nắm vào cổ, hai chân vùng vẫy lia lịa, tôi vội chạy tới ngăn anh ta lại.
“Đ-đừng làm vậy mà!”
Cột Điện tặc lưỡi khó chịu và miễn cưỡng ném Miyabe-senpai lên giường.
“N-nhưng… Chính miệng Tetsu-senpai đã nói như vậy…”
Miyabe-senpai vừa ho húng hắng vừa giải thích.
Đúng vậy. Tôi chìm vào tuyệt vọng, và lại ngồi thụp xuống ghế. Chính Tetsu-senpai đã thừa nhận như vậy…
Nhưng nếu vậy thì - sao anh ấy không muốn ai điều tra?
“Nhưng mà anh ta không bị cảnh sát bắt.”
Kể cả cảnh sát cũng không thể chứng tỏ anh ấy đã làm gì. Dẫu vậy, những học sinh bị đồn là đã bạo hành học sinh khác đều đã bỏ học; còn Ủy ban Làm vườn bị dẹp bỏ.
Nếu còn bí mật mà Tetsu-senpai không muốn người khác biết, có lẽ điều đó là-
Có thể anh ấy thực sự đã phạm tội? Sao có thể như vậy được? Hoặc có lẽ anh ta không chết vì bị bạo hành, mà một lý do khác đã khiến Hayano Tomohiko thiệt mạng, và anh ấy làm vậy để che giấu sự thật đó?
Tôi tự bịt miệng lại và cố nuốt trôi hình ảnh tưởng tượng khủng khiếp đó. Lúc này cứ nghĩ mấy chuyện đó cũng chẳng có ích gì. Hơn nữa, có một vài nghi vấn chúng ta cần phải làm rõ vào lúc này.
Tôi nghĩ tới chuyện đuổi Cột Điện ra khỏi thư phòng, và hỏi tiếp.
“Và rồi… Câu lạc bộ Làm vườn được thành lập vì một lý do nào đấy, phải không?”
Miyabe-senpai gật đầu trả lời:
“Khi đó tôi mới vào Ủy ban Thanh tra, nên tôi không rõ bên Điều hành xử lý việc đó như thế nào, nhưng khoảng tiền được nhà trường phân bổ đã được chuyển lại cho Hội học sinh, và một câu lạc bộ mới hoàn toàn thừa kế những nhiệm vụ cũ của Ủy ban làm vườn ra đời. Tôi nghĩ điều đó ít nhiều đã ảnh hưởng tới ngân quỹ của các câu lạc bộ khác, nên có thể lúc đó đã có một vài ảnh hưởng. Người đã thu xếp mọi chuyện với bên giám hiệu có lẽ là một thành viên lãnh đạo của Hội học sinh, nhỉ?”
“Vậy cũng được sao?”
“Thế mà họ thành công đấy. Cũng chẳng làm gì được. Hồi đó tôi cũng đã hỏi các senpai của mình ở Ủy ban Thanh tra y như vậy. Thực ra chỉ là mấy giáo viên muốn dễ ăn nói với người ngoài thôi, và việc dọn dẹp mấy luống hoa với cả cái nhà kính đó còn phiền phức hơn. Cho nên, nếu Hội học sinh yêu cầu mở một câu lạc bộ mới để lo liệu việc đó, họ chẳng thể nào từ chối. Bởi vì dù sao thì tất cả đám học sinh gây rối cũng đều đã bỏ học rồi.”
Dù thế nào thì, việc này hẳn phải được thực hiện bởi một người lãnh đạo cực kì có động cơ của Hội học sinh.
“...À nhưng mà, liệu việc đó có thể được thực hiện bởi người đứng đầu ban Thanh tra không?”
Tôi nghĩ tôi đang hỏi hơi nhiều.
“À-chuyện đó cũng có thể, hình như anh ta cũng khá thân với những học sinh hư hỏng trong Ủy ban Làm vườn. Tôi nghe nói anh ta là một trong những thành viên tiên phong khi Câu lạc bộ Làm vườn mới hình thành. Tôi còn nhớ là anh ta thích làm phiền các giáo viên… Nhưng cuối cùng thì anh ta cũng bỏ học. Không biết giờ anh ta ra sao rồi… Hình như anh ta không vào cao đẳng hay gì đó đâu.”
Thành viên tiên phong của Câu lạc bộ Làm vườn?
Vậy có nghĩa là - điều đó gần như đã xác nhận rằng chính anh ta đã thực hiện việc đó?
“N-người đó là ai?”
“Eh? À, ừm… tôi nghĩ là Minagawa-san… Tên đầy đủ của anh ta chắc là Minagawa Kengo. Nhưng tôi không biết làm thế nào để liên lạc với anh ta.”
“À, thế là được rồi. Em chỉ cần tên thôi.” Phần còn lại tôi sẽ trông cậy vào Alice.
Tôi lao ra khỏi văn phòng sau khi cảm ơn senpai, và tình cờ gặp Yondaime, người đang bước lên cầu thang. Một tay vệ sĩ trông như một bức tường đang đứng sau lưng anh ta - Núi Đá.
“Aniki, vất vả cho anh rồi.”
“Xong việc với Miyabe rồi à?”
“À, v-vâng! Cảm ơn anh nhiều.”
“Dạo này mày cứ chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhỉ.”
“Đối với một NEET mà nói thì aniki đang nghiêm túc một cách bất thường.” Núi Đá chêm vào. Đã bảo tôi không phải NEET mà…
“Ừm, em cũng đâu có làm gì đáng nói đâu.”
“Tao biết rồi, tao không có khen mày, và những việc mày làm vẫn thường chẳng để làm gì, phải không? Hì hục chạy khắp nơi khắp xó, lại còn thấy mãn nguyện vì làm vậy nữa. Một thằng ngu kinh điển thích tự lãng phí thời gian của mình.”
Tôi hơi bực mình vì lời anh ta nói, nhưng tôi không thể cãi lại được vì những gì anh ta nói là sự thật.
“Đằng nào thì lúc đó Miyabe cũng không có mặt, mày đến đây chỉ để nghe tên đó nói làm gì? Sao không đi mà hỏi thẳng Tetsu?”
“Nhưng, nếu thế thì-”
Sao anh ta lại nói vậy chứ? Yondaime biết thừa, Tetsu-senpai đã nói rằng anh ấy sẽ không nói gì hết.
“Đó là suy nghĩ của Tetsu, đúng không? Việc đó thì liên quan gì đến mày? Nếu cần thiết-”
Yondaime tiến sát về phía tôi, và ấn mạnh một ngón tay lên lồng ngực tôi. Cảm giác như một cây cột băng nhọn hoắt vậy.
“-thì mày phải hỏi cậu ta, dù có phải đấm để cậu ta nói ra.”
Tôi không thể trả lời anh ta. Lý do Yondaime có thể nói những lời đó là vì anh ta cũng mạnh như Tetsu-senpai. Nhưng tôi làm gì có sức mạnh đó.
“Ai bảo mày cần phải đánh thắng? Tao bảo là mày chỉ cần đấm cho cậu ta một cú.”
“...Thế thì khác gì nhau?”
“Nếu mày không nhận ra điểm khác nhau, thì có nghĩa là mày là thằng đần. Cứ chạy loanh quanh như thằng đần đi vậy!”
“Em nghĩ em cứ như thế này thì hơn. Ừm… Anh có thể tìm những học sinh đã bỏ học khác ngoài Tetsu-senpai không? Hầu hết bọn họ đều đã bỏ nhà rồi, nên bọn em không biết họ đang ở đâu. Danh sách tên họ ở trong máy tính đó.”
“Tao sẽ thử.”
“Xin lỗi đã làm phiền anh.”
Khi tôi chuẩn bị bước xuống cầu thang-
“Oi, Nhóc làm vườn! Đợi đã.”
Sau khi đẩy Núi Đá vào văn phòng, anh ta ném cho tôi một vật gì đó, và khi tôi túm lấy nó, tôi mới nhận ra nó là một mảnh vải hình tam giác. Lúc đó tôi không nhớ, nhưng ở trên đó có một hình thêu giống như trên chiếc khăn của Ayaka. Tôi ngẩn người ra, và nhìn vào chiếc khăn nhiều khả năng cũng được Yondaime thêu tay, rồi lại nhìn anh ta một lần nữa.
“Cho mày đấy, nhớ buộc nó lên đầu. Như thế sẽ chữa bớt cái bệnh ngu của mày.”
“Em cảm ơn rất nhiều!”
Anh ta thực sự thức đêm để hoàn thiện thứ này để chế giễu tôi sao? Chuyện này khiến tôi cảm động vô cùng…
*
Khi tôi tới tiệm ramen thì đã gần tới giờ mở hàng. Có thể nhìn thấy bóng hình của Min-san ở bên kia cánh cửa sắt được kéo mở một phần. Chị ấy đang lau quầy, mái tóc đuôi ngựa đung đưa phía sau lưng.
“Ồ, đúng lúc đấy. Ayaka vẫn ở trên chỗ Alice, bảo con bé là sắp đến giờ mở hàng rồi. Khách hàng bắt đầu đông rồi, làm việc một mình mệt mỏi lắm!”
Min-san nói, không thèm nhìn tôi một lần.
“Vâng-” Eh? Khoan đã! “Ừm… không phải em cũng là một nhân viên sao?”
“Hử? Cậu là ai? Quán này chưa từng có nhân viên nam nào như thế này.”
Tôi suýt khóc luôn. Dù tôi biết việc tôi bị sa thải dựa trên thành tích gần đây thì cũng hợp lý thôi…
“Trông cậu cũng bận lắm mà! Nếu Ayaka quay lại, không phải như vậy sẽ giúp cả cậu nữa sao?”
“Đ-đúng ạ…”
“Thế thì cậu bị đuổi việc nhé. Cảm ơn cậu đã làm việc vất vả!”
“Chị không thể nói cách khác hay hơn ạ!?”
“Biến khỏi lãnh địa của chị.”
“Như vậy còn ác hơn!”
Tôi leo lên cầu thang phía sau trong khi Min-san đang cười nhạo tôi. Khi tôi bước vào văn phòng thám tử NEET, Ayaka và Alice đang ngồi trên giường. Nhìn Alice ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng Ayaka và để cô ấy chải tóc, một cảm giác hoài niệm bỗng dâng trào trong lòng tôi.
Nhờ có Alice và Min-san, giờ Ayaka đã có thể tự mình đến đây.
Vậy thì, tôi hi vọng rằng ngôi trường và Câu lạc bộ Làm vườn có thể khôi phục lại kí ức của cô ấy về tôi.
“Min-san nhờ mình lên bảo cậu là sắp tới giờ mở hàng rồi.”
“À nhỉ, xin lỗi. Mình xong ngay đây.”
Ayaka nhẹ nhàng chải mái tóc mềm mượt của Ayaka, mùi hương của dầu xả và những thứ khác tỏa lên chiếc giường.
“Là tại Ayaka hết, hai ngày chị ấy lại bắt em tắm một lần. Phiền quá đi mất.”
Alice vừa phụng phịu vừa nói.
“Alice, em nên chăm sóc cho tóc và da của mình vì chúng rất xinh đẹp.”
“Em có chăm sóc thì cũng có làm ai vui lòng đâu chứ?”
“Ai cũng vui hết đó. Phải không, Fujishima-san?”
“Eh? Hử? À, đúng rồi!”
Đừng có đột nhiên hướng sự tập trung về phía mình vậy chứ!
“Narumi, đừng có đứng đó nói nhảm nữa. Dr.Pepper và báo cáo! Nhanh lên!”
Được rồi, được rồi. Tôi lấy ra một lon từ trong tủ lạnh, và đưa nó cùng với mẩu ghi chú thông tin từ Miyabe-senpai cho Alice. Vẫn còn vài chuyện tôi chưa hiểu sau khi đọc thông tin. Mặc dù tôi muốn chỉnh lại nội dung cho gọn, nhưng rốt cục tôi quyết định kể hết mọi chuyện cho Alice trước.
“...Ừm, em hiểu rồi.”
Alice trả lại tập ghi chú cho tôi sau khi nghe tôi giải thích.
“Em không cần chúng sao?”
“Không phải thông tin cá nhân của Tetsu nằm ở mặt sau à? Nhớ sau này đừng dùng mấy thứ này để làm nháp đấy nhé.”
Ối, lỡ tay.
“Vậy anh vẫn chưa xem nội dung à?”
“...Ừ.”
Tôi vẫn cảm thấy không thể nhòm ngó chuyện riêng của Tetsu-senpai.
“Cũng chẳng quan trọng. Dù đúng là đôi lúc anh có thể nhìn thấy những điều em bỏ quên, nhưng nếu cắt nghĩa từng từ, thì đây là nguồn tài nguyên hình ảnh. Trong đại dương kiến thức và thông tin này, anh chỉ là một con cá ngốc nghếch thậm chí chẳng thể thấy được cái đuôi của chính mình.”
“Xin lỗi…”
“Anh bảo là có khả năng Thanh tra trưởng có liên quan tới việc này… phải không?”
Khi tôi gật đầu đáp lại, Alice cau mày.
“Em nhớ là mình đã từng nhìn thấy tên của ông Thanh tra trưởng này trước đây rồi.”
Alice nhớ ra người này sao? Liệu có phải là vì Tetsu-senpai đã nói với cô ấy không? Trong khi Ayaka vẫn đang chải đầu cho Alice, Alice kéo chiếc bàn gấp ở bên cạnh chiếc bàn máy tính ra, rồi gõ phím để mở ra một cửa sổ công cụ tìm kiếm trên một trong số những chiếc màn hình của mình. Tiếng gõ phím như súng máy vang lên trong căn phòng.
“Theo như sổ tay học sinh của trường anh có ghi, việc mở một câu lạc bộ phải vượt qua sự kiểm tra của bên Thanh tra. Còn về quá trình thô thiển và khó hiểu trong việc thành lập Câu lạc bộ Làm vườn, sự tham gia của Thanh tra trưởng là rất có khả năng. Cứ như là anh ta kiểm tra một câu lạc bộ mà anh ta quyết định là sẽ cho nó thành lập ngay từ đầu. Nếu chuyện đó xảy ra vào thời buổi này thì sẽ là một trò cười lớn đấy.”
“Thô thiển và khó hiểu?”
Ayaka, người ngồi sau lưng Alice dừng tay chải đầu lại, và cúi gằm mặt xuống. Mặc dù cô ấy không thực sự hiểu chúng tôi đang thảo luận về điều gì, Ayaka tương đối nhạy cảm với việc nghe thấy Câu lạc bộ Làm vườn cứ liên tục xuất hiện trong cuộc trò chuyện, nên cô ấy không thể nào cứ thế lờ nó đi được.
“Câu lạc bộ của chị và Narumi được bao phủ bởi những bí ẩn.” Alice hơi hích nhẹ gáy của mình vào ngực Ayaka và nói: “Chị có nhớ một senpai năm ba ở câu lạc bộ khi chị mới tham gia vào Câu lạc bộ Làm vườn vào năm nhất không? Chị có nghe tin gì về anh ta không? Hẳn là phải có vài học sinh đã gia nhập câu lạc bộ cùng lúc với Thanh tra trưởng, phải không?”
Đột nhiên bị hỏi tới tấp, Ayaka nhìn Alice, nhắm mắt lại và lắc đầu, trông cô ấy có vẻ buồn. Kể cả nếu cô ấy từng nghe được chuyện gì - thì có lẽ cô ấy cũng không nhớ.
“Vậy à? Không sao.” Alice tiếp tục gõ phím, gương mặt cô ấy tỏ vẻ thản nhiên. “Đằng nào thì, lứa đầu tiên sẽ là người hiểu mọi chuyện nhất, cho nên không thể nào có chuyện họ không có liên quan.”
“Vậy có nghĩa là anh ta có thể sẽ biết cả Tetsu-senpai nữa phải không? Chỉ cần tìm ra anh ta là có thể hỏi được…”
“Về cơ bản là như vậy- ahhhh, không…”
Tiếng gõ phím đột nhiên dừng lại.
Alice yếu ớt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
“...Có chuyện gì sao?”
“Chúng ta quá trễ rồi, giờ chúng ta không thể hỏi Minagawa Kengo về chuyện đó nữa.”
“Vì sao vậy?”
Tôi lại gần đuôi giường, và nhìn vào chiếc màn hình mà Alice đang nhìn chăm chăm. Rất nhiều cửa sổ được hiển thị trên màn hình, và một trong số chúng hiển thị tấm ảnh của một người đàn ông mắt híp, cằm vuông, và một gương mặt nhợt nhạt khoảng chừng hai mươi tuổi, cùng với thông tin về anh ta.
“Anh ta chết rồi. Đúng là trò đùa mà.”
Lời Alice nói như búa nện vào đầu Ayaka.
Trong những từ được ghi trên cửa sổ đó, có hai từ đối với tôi rõ ràng tới mức chúng như thể chúng muốn bật ra khỏi màn hình. Những hơi thở dâng trào lên từ cuống họng tôi như muốn tắc nghẹn lại.
“Angel Fix.”
Đôi cánh màu đỏ của những thiên thần đã đập nát mùa đông của chúng tôi, thứ ma túy mạnh tới mức điên rồ.
Tại sao? Tại sao? Tại sao cái tên đó lại ở đây?
Bởi vì tổ chức đã sản xuất và bán thứ ma túy đó đã bị dẹp bỏ, số người chết vì thứ thuốc đó liền tăng vọt. Có vẻ là họ đã tự làm hại bản thân vì lên cơn khi thiếu thuốc. Chỉ riêng trong thành phố này đã có ba mươi nạn nhân. Tên của họ không được ghi trong cuốn sổ tay của Thượng đế, nên những con người khốn khổ ấy đã cố ghi tên bằng máu của chính mình. Phần lớn trong số bọn họ không đi học hay làm việc, mà lang thang vô định trong thành phố đêm này - họ là những NEET.
Và tên của Minagawa Kengo nằm trong số đó.
“Oái, Ayaka! Đau quá!”
Alice đột nhiên kêu toáng lên. Tôi quay người lại, và thấy Ayaka nhợt nhạt, hai mắt cô ấy dán chặt vào màn hình, và hai tay ôm chặt lấy Alice cho tới khi mu bàn tay của cô ấy chuyển sang màu trắng.
“Ah, không, không… Khôngggggg…!”
Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ khóe miệng hé mở nửa chừng của Ayaka, đôi mắt đã mất đi ánh sáng của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào hai chữ ‘Angel Fix’ vừa khiến tôi chú ý lúc nãy. Tôi chộp lấy Ayaka, lay lay thật mạnh hai vai cô ấy, cố gắng kéo cô ấy ra khỏi Alice.
“Ayaka, bình tĩnh lại! Bình tĩnh đi!”
“Kh...không! Khônggggg!”
Tiếng thét thảm thiết vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo. Ayaka vùi mặt vào mái tóc của Alice, tấm lưng cô ấy giật giật liên tục. Cô ấy ôm Alice chặt tới mức tôi có thể nghe thấy tiếng xương của Alice kêu răng rắc. Tôi cố luồn tay vào để tách họ ra nhưng bị đẩy mạnh xuống giường.
“Không! Kh-không! Đừng có lại gần! KHÔNG! Aa...Aaa…!”
Cuối cùng thì Ayaka cũng chịu buông Alice ra, nhưng rồi cô ấy lại co rúm lại trên giường, và bắt đầu cào cấu ga giường và cả hai tay của chính mình nữa. Alice vừa ho húng hắng vừa nói:
“Narumi, lấy thảm quấn chị ấy lại, đừng để tay chị ấy cử động!”
Đang đứng sững người, tôi bật dậy và dùng sức quấn chặt tay Ayaka bằng tấm thảm.
“Bà Chủ, xin lỗi nhé, nhưng đang có chuyện khẩn cấp. Chị lên đây ngay được không?”
Tôi nghe giọng khàn khàn của Alice trên điện thoại, và nhìn Ayaka, môi cô ấy đang run lên bần bật không ngừng, mặt cô ấy tái mét. Những vết bầm trông như những vệt vẽ trên mặt của những chiến binh thổ dân từng xuất hiện trên mặt cô ấy hồi mùa đông năm ngoái lại hiện ra bên dưới mắt của cô ấy - hai cái bọng mắt màu đỏ thẫm. Lưng tôi run lên như sắp gãy, nhưng hóa ra đó chỉ là ảo giác. Tôi mở mắt ra sau khi nhắm mắt một hồi lâu, và tôi thấy gương mặt của Ayaka chỉ tái đi thôi. Cô ấy mở tròn mắt nhìn tôi. Có lẽ cô ấy bị ảo giác khi nhìn tôi sau khi đã nuốt viên Angel Fix, những vết đánh dấu khiến người ta ớn lạnh - tôi thấy ánh nhìn của cô ấy cứng đờ lại vì hoảng loạn.
Tôi thậm chí còn không biết phải nguyền rủa ai đây.
Ayaka vẫn còn một phần kí ức. Không có gì biến mất đi cả, chỉ là sợi dây kết nối đã bị cắt đứt, và chúng bị chôn vùi sâu trong đầm lầy của kí ức.
Nhưng giờ chúng đã kết nối lại theo cách này.
Tôi nắm chặt lấy hai bàn tay của Ayaka đang đặt trên thảm. Nếu tôi không làm vậy, tôi sợ rằng chính tôi cũng sẽ có vấn đề. Tôi thậm chí không thể phân biệt nổi tiếng rên rỉ đang vang vọng trong căn phòng là của tôi hay của Ayaka. Đứng dưới khe thông gió của chiếc điều hòa nhiệt độ, tôi cắn chặt môi, chờ đợi.
Rồi đột nhiên, tôi cảm nhận được có ai đó ở bên cạnh mình. Nếu không nhờ luồng hơi ấm đó, có lẽ tôi đã nhắm mắt, ôm đầu, gục xuống giường rồi. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy Alice đang đứng bên cạnh mình, nắm chặt lấy tay áo tôi, và nhìn vào gương mặt của Ayaka bằng đôi mắt của cô ấy, tăm tối như đáy biển sâu.