Trận chiến giữa tôi và Anh hùng Búa Zest tới đây là kết thúc.
Lý do tại sao chúng tôi lại đánh nhau thì rõ ràng là do người đã gửi ba người này tới đây.
Ba Anh hùng mới được cho là do chính Arant lựa chọn và gửi tới đây.
Lý do theo lời họ nói thì là bởi muốn thông báo cho Reidi, nhưng tôi thì không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy.
Reidi hiện đang ở tại làng Rakus chúng tôi.
Nói cách khác là cô ấy đang ở cùng với tôi.
Tôi ngờ rằng mục đích thật sự của Arant là muốn ba người này gặp tôi.
Bởi ngay cả Anh hùng đương nhiệm Reidi, người được xem là mạnh nhất cũng đang phải khăn gói theo học tôi.
Vì thế không lý gì ba người đã từng thua cô nàng lại thực sự mạnh vượt trội.
Chắc chắn ông ấy đang muốn gửi gắm cả ba người này cho tôi chỉ dạy đây mà.
Với vị thế của mình, ông ấy hoàn toàn có thể dễ dàng ném cái cục nợ đó qua cho tôi.
-Đúng là ông già chết tiệt!! (Trans: Oyaji, cách dùng để gọi cha theo kiểu suồng sã, kiểu như mấy bạn trẻ ở VN hay gọi là “ông già tao” vậy đó)
Những lúc như vậy, từ “cha” lại vô thức thoát ra từ miệng tôi.
Nhưng tất nhiên là tôi không thể nói khơi khơi với ba Anh hùng mới này rằng “Mấy đứa còn non lắm, để anh đây chỉ cho vài đường” được.
Hơn nữa, tôi nghĩ rằng họ sẽ học được nhiều thứ hơn nếu tôi dạy họ những bài học với tư cách là một thường dân.
Vì thế, tôi nghĩ rằng mình sẽ dựa vào Reidi để hoàn thành trách nhiệm mà Arant đã đưa cho mình.
Có cảm giác như tôi đang lợi dụng cô nàng để làm chuyện xấu vậy.
=========
-Vậy thì, cậu chịu thua chứ?
-Vâng. Tôi đã hoàn toàn bị đánh bại bởi sự non kém trong kĩ năng của mình. Nếu không thừa nhận thất bại, có lẽ tôi sẽ bị cho là điên mất.
Vậy tốt đấy.
Và cách dùng từ ngữ cũng như giọng điệu của cậu ta cũng thay đổi hẳn, từ không hề quan tâm đến nể trọng ra mặt.
-Hãy cho tôi biết nhiều hơn về “Đoạn thiên trảm” của anh được không? Sao anh cũng có thể sử dụng được bí kĩ độc nhất của Arant-sama vậy?
-C…chắc là cậu nhầm rồi đó, đó cùng lắm chỉ là một cú “Trảm” bình thường thôi mà.
-Không, ngay từ lần đầu tiên chứng kiến “Đoạn thiên trảm” mà Arant-sama thi triển, tôi đã nhớ rõ mọi thứ về nó. Vừa rồi chắc chắn là “Đoạn thiên trảm”.
Đúng là, “Đoạn thiên trảm” vốn dĩ là một kĩ thuật nâng cao được phát triển từ “Trảm”, nhưng với những người đã quen với hào quang, việc phân biệt chúng không hề khó chút nào.
-Làm ơn, xin hãy chỉ cho tôi. Làm cách nào anh có thể sử dụng “Đoạn thiên trảm” như vậy? Lẽ nào, anh có quan hệ gì đó với Arant-sama?
Quả nhiên là những người hâm mộ cuồng nhiệt luôn cố gắng biết hết mọi thứ về thần tượng của mình.
Đã vậy thì…
-Altami, cô thấy rồi chứ? Đó chính là sức mạnh của Dariel-san.
-….
Reidi huých vai Anh hùng cung một cách tự hào, trong khi cô nàng đang tròn mắt sững sờ và vẫn chưa thể nói được câu nào.
-Sau khi được chứng kiến sức mạnh của anh ấy, tôi đã nhận ra rằng mình vẫn còn quá yếu đuối. Vì thế tôi đã nhờ anh ấy huấn luyện.
-…..
Anh hùng cung vẫn chỉ im lặng, có lẽ cô nàng đã bị sốc nặng trước những gì vừa mới xảy ra.
-Hừ…thật là tào lao.
Người duy nhất còn có thể phản ứng chính là Anh hùng kiếm Pigaro, dù miệng nói vậy, nhưng những giọt mồ hôi lạnh đổ đầy trên mặt và hai bên thái dương đủ cho thấy cậu ta cũng đang bị sốc.
-Sao cậu lại cứ khăng khăng đó là “Đoạn thiên trảm” chứ?
-Cái gì?
Nghe câu nói đó của Pigaro, Zest quay lại.
-Pigaro, cậu nói thật không?
-Bớt hoang mang một chút là cậu sẽ nhìn ra thôi. Hãy thử nhớ lại mà xem, cậu sẽ thấy được bản chất của nó.
-Bản chất của nó sao?
-Kĩ năng đó được phát động không phải dựa vào sức mạnh của anh ta, mà là vì món vũ khí kia.
Nói rồi ánh mắt của cậu ta chĩa vào tôi, chính xác là thứ trên tay phải tôi.
-Tôi đã nghe đồn đại rất nhiều, nhưng quả thật vũ khí Mithril thật đáng kinh ngạc. Nó có thể hấp thụ hào quang và gia tăng sức mạnh đáng kể. Đến mức có thể vượt qua cả sức mạnh của Zest.
Pigaro phân tích một cách vô cùng tự tin.
Trong khi bản thân Zest, người vừa trực tiếp đối đầu tôi, tỏ ra bán tín bán nghi.
-Có thật là vậy không? Tôi không nghĩ một món vũ khí có thể thay đổi được sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người đến mức như vậy.
-Không hề, anh ta dùng được “Đoạn thiên trảm” là bởi có vũ khí Mithril. Điều đó cũng tức là, bất kì ai có món vũ khí kia đều có thể vượt qua Arant-sama.
Nói rồi cậu ta quay sang tôi, nhìn vào thanh Hermes.
-Anh…
-Hm?
-Quả nhiên vũ khi Mithril thật đáng kinh ngạc. Hãy giao cho tôi món vũ khí đó, rồi anh sẽ được có được vinh dự và danh vọng như một Anh hùng thực thụ.
Có chuyện gì với cái tên này vậy?
-Chúng tôi đang hướng đến kì tích chinh phạt Quỷ vương, một điều mà chưa con người nào từng làm được, vì thế chúng tôi sẽ cần những món vũ khí mạnh nhất để làm được điều đó. Thanh kiếm đó sẽ có ích hơn khi được tôi sử dụng, hãy giao nó lại cho tôi.
-Tôi từ chối.
Pigaro sững người bởi câu từ chối không mất một giây suy nghĩ của tôi. Có vẻ cậu ta thậm chí nghĩ rằng tôi sẽ không thể từ chối yêu cầu đó nữa.
-A…Anh có biết tôi là ai không hả? Là một Anh hùng đó? Là người sẽ cứu thế giới này đó. Anh không muốn điều đó sao?
-Cậu…cậu không nghe những gì Zest đã phân tích trong trận chiến vừa rồi sao?
Thanh kiếm Hermes được tạo nên không chỉ bởi Mithril, mà là hợp kim đặc biệt với thành phần chính là Mithril, được tạo ra bởi thợ thủ công bậc thầy, Smith-san.
Không chỉ có khả năng hấp thụ hào quang mà còn phản ứng lại với hào quang đã hấp thụ để thay đổi hình dạng một cách tự do.
Do đó nó có thể xem là vũ khí phù hợp với tất cả các thuộc tính tấn công. Vì thế…
-Việc cầm thanh Hermes sẽ là vô nghĩa trừ khi cậu có thể sử dụng tất cả ba thuộc tính tấn công. Nhìn cậu không có chút nào giống một người như thế.
-C…cái…
-Trong tay cậu, nó sẽ chỉ như một vật trang trí vô dụng mà thôi.
Có lẽ bị tôi thẳng thắn chỉ ra, Pigaro chỉ im lặng.
-Hơn nữa, thanh Hermes này là một tuyệt tác để đời của một thợ thủ công tuyệt vời. Ông ấy đã tạo ra nó cho tôi và chỉ tôi mới có thể sử dụng được nó. Để trân trọng tâm huyết của ông ấy, tôi sẽ không giao ra món vũ khí này cho bất kì ai.
-N…Nhưng chẳng phải nhiệm vụ của Anh hùng mới là thứ cần được ưu tiên sao?
Vậy mà tôi đã tưởng rằng cậu ta hiểu những gì tôi vừa nói chứ?
-Im đi Pigaro.
Sự trợ giúp cho tôi đến từ một nơi thật bất ngờ.
-Tất cả những gì cậu đang làm ô uế thanh danh của Anh hùng đó. Hãy ngừng ngay hành động đó lại.
Zest, Anh hùng búa, lên tiếng.
Hơn nữa, không chỉ có cậu ta.
-Dù đúng là nhiệm vụ của Anh hùng cần được ưu tiên, nhưng cậu cũng đừng tưởng mình muốn gì là được nấy.
-A…Altami?
-Nếu cậu ngừng ngay hành động xấu xí đó và suy nghĩ lại, tôi sẽ chỉ cho đó là một phút bốc đồng mà thôi, nhưng nếu tiếp tục làm tới, tôi sẽ báo cáo lại với Tổng hội.
Có vẻ sức ép của Tổng hội là vừa đủ để khiến Pigaro chùn bước.
-Pigaro, nhiệm vụ Anh hùng không phải là đánh bại Quỷ vương.
Và Anh hùng thực thụ, Reidi, lên tiếng.
-Bảo vệ và cứu giúp con người, đó mới là mục đích chính. Đánh bại Quỷ vương chỉ là một trong những nhiệm vụ trong quá trình ấy. Những người không hiểu được sứ mệnh của mình thì không xứng đáng làm anh hùng.
Nói hay lắm…
Dù hoàn toàn đuối lý, nhưng Pigaro vẫn nghiến răng.
-Nhiệm vụ của Anh hùng là đánh bại Quỷ vương, chỉ cần làm vậy là quá đủ rồi. Reidi, những gì cô nói chỉ là những lời bào chữa của những kẻ bất tài thua cuộc mà thôi.
-B…Bất tài…
-Sao cô dám tự gọi mình là Anh hùng khi bản thân mình còn chẳng dám đối đầu với Quỷ vương? Cô không tự thấy mình đang lãng phí thời gian ở đây sao? Sao cũng được, dù sao thì lời hứa của chúng tôi với Arant-sama cũng đã xong. Giờ chúng tôi sẽ bắt đầu tấn công phe quỷ.
Xổ ra một tràng như vậy rồi Pigaro giận dữ rời đi.
Có cảm giác như cậu ta muốn rời đi càng nhanh càng tốt, nhưng chỉ đi được vài bước, cậu ta dừng lại rồi đột nhiên quay lại.
-Chuyện gì nữa đây?
-T…Tôi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng. Ngôi làng này chính là nơi khai thác Mithril, tôi đã nghe tin đồn về việc đó trên đường tới đây.
Ờ…ừm, đúng thế. Nhưng thế thì sao?
-Hơn nữa còn có một lò rèn để xử lý Mithril ở đây nữa. Thật là một cơ hội tốt. Nếu anh không định giao ra vũ khí của mình thì không sao hết, tôi sẽ tự kiếm thứ thay thế.
-Thay thế?
-Thanh kiếm mạnh nhất và tốt nhất cho tôi được làm Mithril. Cứ giữ lấy cái thanh kiếm rác rưởi mà anh gọi là kiệt tác kia đi. Tôi sẽ tự đặt làm cho mình một thanh kiếm phù hợp với vị trí Anh hùng của mình.
-Huh?
-Sao hả? Lò rèn của làng anh làm được chứ?
Tốt thôi, miễn là cậu trả tiền đầy đủ.
Miễn là được thanh toán, tôi vẫn sẽ xem họ là khách hàng.
Nhưng nếu có ý định cướp trắng thì không có làm ăn gì hết nhé.
Quan trọng hơn…
Bao giờ thì mấy người tha cho tôi về đây…