-Khốn khiếp!!! Gaaaa!!
Pigaro rút kiếm ra với vẻ vô cùng giận dữ.
-Dám từ chối yêu cầu của Anh hùng? Ngươi tới số rồi…
Dứt lời, thanh kiếm sắt chém xuống.
Sakai-kun đang đứng đối điện với nó.
Nếu không có gì ngăn cản, đầu cậu ta sẽ bị chẻ làm đôi như một quả dưa và không có cách nào thay đổi được.
Vì thế, tôi là người phải ra tay ngăn nó lại.
-….
Ra tay theo đúng nghĩ đen.
Dự đoán quỹ đạo đường chém và chủ động đưa tay ra đỡ.
Lưỡi kiếm của Pigaro chạm vào cánh tay tôi và dừng lại hoàn toàn…
….mà không để lại bất kì thương tích nào.
-Cái gì?
-Sakai-kun là thợ rèn giỏi nhất của làng. Tôi sẽ không chi phép cậu đụng tới cậu ta.
Smith-san đã giao phó cậu ấy cho tôi.
Vì thế sẽ thật là đáng trách nếu tôi gửi học trò của ông ấy xuống cùng sớm như vậy.
-C…Chặn kiếm của tôi bằng tay không?
-Hm? Chỉ cần dùng trực tiếp hào quang thủ lên cơ thể là được mà?
-K…Không thể nào…
Không chỉ Pigaro, cả những Anh hùng mới cũng tròn mắt kinh ngạc.
Sau khi nói ra điều ấy, tôi cũng tự nhận ra lý do vì sao họ lại ngạc nhiên đến vậy.
Vốn dĩ, hào quang được sử dụng bởi các Mạo hiểm giả chủ yếu bằng cách đưa trực tiếp vào vũ khí.
Sự bao phủ đó tạo ra sức chém, sức xuyên hay cả những điều vượt qua sức tưởng tượng.
Hào quang cũng có thể đưa vào cơ thể con người, tất nhiên là vẫn sẽ có tác dụng, nhưng lại kém hiệu quả hơn rất nhiều so với kiếm, khiên hay vũ khí nói chung.
Và với phương pháp bị xem là thiếu hiệu quả ấy, tôi vừa chặn được kiếm của Pigaro, người tự xưng là Anh hùng kiếm.
-Cậu nghĩ mình đang làm cái gì vậy?
Tôi nói trong khi đẩy thanh kiếm trả lại Pigaro.
-Tôi không nghĩ đó là một hành động của Anh hùng. Dù không phải là người có quyền phán xét cậu, nhưng với tư cách là một trưởng làng, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ dân làng của mình và trấn áp những kẻ có hành vi côn đồ.
Tôi gằn giọng và nhìn thẳng vào cậu ta.
-Khốn kiếp!
Pigaro bực bội hạ xuống và nhét lại thanh kiếm vào bao.
-Một đám người khó chịu. Đúng là một đám quê mùa.
Rồi cậu ta quay đi như đã bỏ cuộc.
-Khỏi cần vũ khí nữa. Tôi sẽ tự mình đánh bại Quỷ vương, sẽ cho mấy người thấy ai mới là kẻ xứng đáng với vị trí anh hùng.
Đi nhanh ra cửa, cậu ta chợt dừng lại.
-Hãy nhớ lời tôi nói, Reidi. Cô sẽ không thể nào đánh bại được Quỷ vương, bởi tôi mới là Anh hùng thực sự. Hãy tiếp tục mục nát ở chốn quê mùa này để rồi nghiến răng nuối tiếc sau khi nghe về chiến tích của tôi.
Nói rồi cậu ta bỏ đi thẳng.
Cái gì vậy?
Không chỉ là lần đầu có nhiều hơn một anh hùng, mà còn là lần đầu đám Anh hùng gây rắc rối cho những người bình thường trên đường đi của họ.
Nếu chuyện này cứ tiếp tục, đó thật sự là một viễn cảnh đáng sợ.
Ngay cả với một người từng đối diện với vị Anh hùng tiền nhiệm mạnh mẽ nhất trong lịch sử, cũng chưa bao giờ tôi thấy ông ấy tỏ ra huênh hoang và tự mãn với cái danh hiệu Anh hùng của mình.
Vậy thì rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Tổng hội đang làm cái quái gì vậy? Rốt cuộc họ đang suy tính cái gì vậy?
Nếu muốn biết thì chắc chắn người gần nhất có thể cho tôi thông tin chính là vị đại diện của Tổng hội đang ở làng tôi.
=================
-Họ đã tới làng Rakus rồi sao??
Tôi tới gặp Fred-san, người đại diện của Tổng hội, cũng là người đang phụ trách điều hành mỏ Mithril.
-Thế, có chuyện gì với đám anh hùng lố nhố đó vậy?
-Tôi có quen biết với chúng. Dù không được xuất sắc như Anh hùng kiếm, nhưng anh hùng Búa và cung đều rất có tiềm năng và nhiệt huyết.
Điều này tôi đồng ý, cả ba người họ đều rất nóng lòng muốn đánh bại Quỷ vương.
Và có lẽ đó cũng là lý do chính họ được chọn làm Anh hùng.
Bởi để đánh bại Quỷ vương sẽ cần những con người thực sự muốn làm điều ấy.
Tuy nhiên, điều tôi tò mò là, vì sao Tổng hội lại đột nhiên trở nên vội vàng muốn giải quyết cuộc chiến giữa Anh hùng và Quỷ vương đã diễn ra theo thế giằng co cả trăm năm qua?
-Tôi cũng đã đoán rằng Dariel-kun sẽ tới đây vì tôi là người có quan hệ gần nhất với Tổng hội.
Fred-san nói.
-Thực ra, chuyện này cũng một phần là do tôi. Gần đây, có một số chuyện diễn ra không như mong muốn của tôi, vì thế tôi đã xin rút lui khỏi ghế Hội đồng điều hành của Tổng hội.
Rồi ông ấy mỉm cười như đang tự nhạo báng mình.
Cho dù tầm quan trọng của mỏ Mithril là khỏi cần bàn bởi lợi tức mà nó mang lại, nhưng nơi này lại quá xa so với Tổng hội.
Và để đánh đổi lấy vị trí điều hành nơi này, hẳn là Fred đã phải từ bỏ vị thế của mình tại Hội đồng Tổng hội.
-À nhưng cậu cũng đừng hiểu lầm, không phải là tôi không muốn ở đây. Gần đây tôi đã làm thân được với những Nokka đó.
Hm? Làm thân với đám Nokka sao?
-Đúng thế, nhờ có chúng mà những ngày ở đây của tôi không còn nhàm chán nữa. Tôi cũng có thể quên đi những chuyện thị phi, cạnh tranh trong nội bộ Tổng hội, nhưng vẫn còn một điều mà tôi quan tâm ở đó.
-ĐÓ là chuyện gì?
-Sau khi từ bỏ vị trí trong Hội đồng để tới đây, chiếc ghế trống của tôi đã có một người khác thay thế, nghe nói cậu ta đã rất nỗ lực và năng động để có được vị trí ấy.
Nỗ lực sao?
-Phải rồi, tên cậu ta là Rosell thì phải?
-Nếu nỗ lực như vậy, cũng không có gì lạ nếu cậu ta sốt sắng muốn đánh bại Quỷ vương.
Có lẽ là bởi muốn thăng tiến nhanh và mạnh hơn trong nội bộ Tổng hội nên cậu ta đã đưa ra ý tưởng gửi đi nhiều hơn một Anh hùng để gia tăng tỉ lệ đánh bại Quỷ vương.
Năng động vậy thì tốt, nhưng nó cũng gây ra khá nhiều phiền toái cho những người khác đó.
Và tôi là người không mong muốn nhất điều ấy xảy ra.
Bởi tôi từng là người của phe quỷ và hiện đang thuộc phe con người, một vị trí vô cùng khó xử.
-………..
Suy nghĩ một lát, tôi đưa ra quyết định rằng sự cân bằng vốn có nên được trả lại.
Điều mà tôi muốn lúc này là một cuộc sống bình yên kéo dài mãi mãi ở làng Rakus này và tránh xa mọi sự việc có thể làm đảo lộn thế giới.
Do đó, tốt hơn là nên cân bằng cuộc chiến này, để khiến cho Rosell vẫn giữ được sự năng nổ của mình nhưng không khiến tham vọng của cậu ta trở thành ảo tưởng.
Bình tĩnh nào…
Tôi cần phải làm gì đây…
===========
-Dậy…dậy mau…
-Woahhh….cái gì thế?? Oáp!!
Tạm biệt Fred-san và trở về nhà mình, tôi lập tức đi tìm và lay gọi một cô gái đang cuộn mình ngủ ngon lành như mèo trên sofa phòng khách.
Khi mèo hoang ở nhà ai đó quá nhiều, nó sẽ trở thành mèo nhà…
Và cô gái trước mặt tôi bây giờ cũng tương tự như vậy.
Một trong Tứ đại thiên vương đương nhiệm, “Hào Phong Vương” Zebiantes.
-Gì thế hả? Gần đây phải làm việc nhiều nên ta buồn ngủ lắm, đám Thiên vương đó nhiều chuyện quá đi…
Tuy mồm nói vậy, nhưng cứ rảnh lúc nào là Zebiantes lại có mặt ở nhà tôi.
-Có tin mới cho cô đây.
-Chuyện gì thế?
-Zebiantes, bình tĩnh nghe tôi nói đây….
Tôi nghiêm giọng nói với một trong ba con quỷ hiện đang chỉ huy việc phòng thủ căn cứ quan trọng nhất của loài quỷ.
-Sắp có một cuộc tấn công của nhóm Anh hùng tấn công vào pháo đài Raspda.
-Eh? Reidi đã tập luyện xong rồi sao?
Không, không phải vậy.
Rốt cuộc thì, dù đã nghĩ sẽ rất mất thời gian khi giải thích về chế độ “đa Anh hùng” hiện tại, tôi vẫn kể lại mọi thứ một cách chi tiết cho Zebiantes nghe.
-Hiểu rồi chứ? Giờ thì nghe đây, tôi sẽ bày cho cô vài mánh khóe, hãy dẹp tan cuộc tấn công đó. Thế giới nên được giữ yên bình.