Trong lúc đó, tôi đang chạy hết tốc lực.
Chỉ đơn giản là cường hóa sức mạnh của đôi chân bằng cách đổ hào quang thuần túy vào, nhờ nó tôi có thể chạy nhanh hơn cưỡi ngựa rất nhiều.
Với tốc độ đó, tôi đang vội vã hướng thẳng về phía biên giới giữa lãnh thổ con người và tộc quỷ.
Mục tiêu rất rõ ràng, điểm trọng yếu nhất trên toàn bộ tuyến đường đó, pháo đài Raspada.
Như đã từng nói, nơi này đóng vai trò như một cánh cổng kết nối hai vùng lãnh thổ.
-Nếu muốn hỏi rõ về kẻ đó, nơi này chính là địa điểm gần nhất.
Kẻ tự nhận mình là “Thần thổ” Ilda huyền thoại chắc chắn cũng có sự liên hệ nào đó với tộc quỷ, và để vào được lãnh thổ con người, hắn chắc chắn sẽ phải đi qua pháo đài Raspada.
Tôi cần thu thập càng nhiều thông tin về kẻ kia càng tốt, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho Reidi trong cuộc chiến này.
Với suy nghĩ đó, tôi hướng thẳng về pháo đài.
Marika và Gran tất nhiên không đi theo vì việc này quá nguy hiểm, nên tôi đã nhờ Arant trông chừng cả hai ở Tổng hội.
-Zebiantes chắc cũng đang ở đó, nếu gặp được cô ta, mọi thứ sẽ sớm rõ ràng.
Nghĩ vậy, tôi tiếp tục chạy theo con đường đã định sẵn.
Khi chỉ còn cách biên giới không xa, tôi chậm lại và quan sát quang cảnh xung quanh.
Tất cả chỉ là trùng điệp từng tầng rừng và cây, nhưng có một khoảng địa hình quen thuộc đã hiện ra trong tầm mắt.
Nó cho thấy tôi đang ở rất gần pháo đài Raspada.
-Chỉ cần vượt qua con đèo này…
Pháo đài Raspada sẽ có thể nhìn thấy từ trên đỉnh đèo này.
Nghĩ vậy, tôi thẳng tiến lên đỉnh đèo, nhưng…
-Chờ đã….
Trống trơn.
Không hề có pháo đài Raspada ở đó như tôi nghĩ.
Sao có thể chứ? Nó phải hiển hiện sừng sững ngay sau khi tôi đứng đây mới phải?
-Hay là mình đi nhầm đường?
Điều đầu tiên tôi nghi ngờ là trí nhớ của mình.
Đó là điều dễ xảy ra nhất, vì đó là một công trình phòng thủ vô cùng kiên cố chứ không phải lá cây hay đá cuội để bị gió cuốn đi mất.
Tôi vội quay lại đằng sau, khung cảnh hoàn toàn khớp với những kí ức mà tôi nhớ về nơi này.
Hướng nắng, hướng gió, độ dốc của sườn đồi.
Tất cả đều không sai lệch.
Đây chắc chắn là nơi Pháo đài Raspada tọa lạc.
Nhưng tại sao trước mặt tôi lại trống vắng như vậy?
-Có lẽ phải tới gần hơn xem sao.
Vốn dĩ, tôi không định tiếp cận bởi sẽ rất rắc rối khi bị lính canh phát hiện.
Nhưng nếu muốn dò hỏi thông tin, chỉ còn cách đó.
Vừa ẩn núp cẩn thận, tôi từ từ tiếp cận pháo đài.
==========
Khi tới nơi, khung cảnh hiện ra trước mặt còn khiến tôi kinh ngạc hơn rất nhiều.
-Pháo đài…biến mất rồi sao?
Pháo đài Raspada chắc chắn đã từng ở đây.
Đã từng thôi…
Còn lúc này, nơi từng tọa lạc một pháo đài kiên cố chỉ còn là một bãi đất phẳng với vết cháy đen ngòm ở trung tâm.
-Chuyện quái gì đã xảy ra ở đây vậy?
Thứ gì có thể đủ sức xóa sổ cả một siêu pháo đài phòng thủ lớn nhất thế giới này không một dấu vết như vậy?
-Cái này là…tro…ma thuật lửa sao?
Tôi đi đến kết luận đó vì mặt đất vẫn còn đang nóng rực.
Nếu là ma thuật lửa mạnh tới mức này…là Granbaza sao?
Không, tôi tự gạt giả thiết đó, bởi ngau cả Granbaza ở thời hoàng kim cũng chưa từng tạo ra được ngọn lửa khủng khiếp khiến cả một pháo đài bốc hơi như vậy, ông ấy cũng chẳng có lý do gì để làm như vậy hết.
Tôi hoàn toàn sững người trước hiện tượng không thể tin nổi trước mắt.
-Granbaza-sama…đừng chết mà…đừng chết mà…
-Không sao nữa rồi. Ta đã tạm thời cầm máu được, nhịp thở của ông ấy cũng đã bình thường trở lại, ngươi bớt nói nhảm đi.
Bất chợt, vọng lại từ đằng xa những tiếng la hét, hình như còn có cả tên của Granbaza được gọi nữa.
Mặc kệ có thể bị phát hiện, tôi cứ thế lao thẳng về phía đó.
Một căn cứ tạm thời được dựng lên trên một đồng cỏ nhỏ phía sau pháo đài Raspada, đây có vẻ là nơi những người còn sống sau thảm họa kia di tản.
Rất nhiều binh lính quỷ đang bị thương.
Và còn có cả…
-Granbaza-sama?
Người mà tôi tôn kính như người cha thứ hai của mình, Granbaza, cũng nằm trong số đó.
Không những vậy, thương thế của ông ấy còn có phần cực kì nghiêm trọng.
Những vết thương dù đã được băng bó cẩn thận, nhưng chịu phải nhiêu đó vết thương chắc chắn không hề dễ chịu chút nào.
-Là…Dariel sao?
Granbaza đáp lại một cách yếu ớt khi tôi chạy tới.
Ngay cả khi bị thương nặng, thần trí của ông ấy vẫn vô cùng bình tĩnh.
-Dariel??
-Là Dariel sao?
Sự có mặt lộ liễu của tôi ngay lập tức thu hút sự chú ý, đây là lần đầu tiên tôi trở lại nơi này sau thời gian dài vắng bóng.
-Granbaza-sama, vết thương đó là sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?
-Con tới đây tức là bên phía con người cũng gặp chuyện rồi sao? Dariel…hãy nghe cho kĩ những gì ta sắp nói đây.
Granbaza cố gắng thều thào từng tiếng.
-Dariel tới rồi sao??
Giữa lúc ông ấy còn chưa kịp nói gì, một kẻ vô duyên khác đã lao vào giữa.
Đó còn là ai khác ngoài Phong thiên vương Zebiantes.
-Ne ne...Inferno…tên Infeno đó lại xuất hiện đó…
-Cái gì??
Ngay khi nghe xong câu đó, tôi không thể tin vào tai mình.
Kẻ tên Inferno đó, không phải chính tay tôi đã giết hắn ở khu rừng gần làng Rakus sao?
Đúng là đã giết hắn, nhưng không hiểu sao tôi lại có linh cảm chuyện chưa dừng lại ở đó và nó đã trở thành điều khiến tôi lo lắng suốt thời gian qua.
-Hắn còn sống sao? CÔ chắc chứ? Hay là một kẻ khác mặc đồ giống như hắn?
-Ta không biết nữa…Hắn dễ dàng đánh bại chúng ta bằng ma thuật lửa, đánh Granbaza-sama trọng thương. Sau đó cũng một tay hắn dùng ngọn lửa khủng khiếp của mình đốt cháy pháo đài này.
-Được rồi, bình tĩnh lại đã.
Zebiantes tỏ ra vô cùng bối rối và lo sợ.
-Được rồi, để ta nói chuyện với Dariel.
Granbaza dường như cũng định nói về chuyện ấy từ đầu, nhưng bị Zebiantes chen ngang, vì thế tôi chưa kịp hiểu đầu đuôi thế nào.
Lời giải thích từ Granbaza ngắn gọn và dễ hiểu hơn, nhưng những thông tin mà ông ấy nói ra càng khiến tôi cảm thấy khó tin hơn.
-Valhalla? Địa ngục?
-Đúng thế, Inferno, thân phận thực sự của hắn có vẻ là linh hồn của những Tứ thiên vương đời trước bị Quỷ vương đày xuống địa ngục và giờ đã trốn thoát khỏi đó.
-Và “Thần thổ Ilda” chính là kẻ được Valhalla phái xuống để truy bắt hắn?
Thật là một mớ hỗn độn.
Nhưng có một điều mà tôi hiểu, rằng kẻ tự nhận là “Thần Thổ” Ilda đang băng băng tiến vào lãnh thổ con người kia không phải là giả danh, mà là hàng thật giá thật.
-Inferno và những đồng lõa của hắn đã trốn vào lãnh thổ phía con người, do đó Ilda-sama đã tới đó để truy bắt hắn.
Granbaza nghẹn lại ở đó.
Tôi có thể hiểu được phần nào lý do.
Bảy trăm năm trước, thời đại của Thần thổ Ilda, cuộc chiến giữa loài người và phe quỷ thực sự là một cuộc chiến tranh chứ không phải dè chừng nhau trong thế không xâm lược như ngày nay.
Thời đó, không chỉ có Anh hùng và Tứ thiên vương đối đầu, tất cả mọi con quỷ và con người đều cùng ra trận và tử chiến với nhau.
Con số tử thương vài chục ngàn người chết mỗi năm dường như vô cùng bình thường.
-Nếu một kẻ sống từ thời đại đó lang thang trong lãnh thổ của kẻ thù thời nay, đó sẽ là một thảm họa vô cùng nguy hiểm. Con phải tới giúp họ ngay.
-Dariel, đây không phải lúc để con lãng phí thời gian ở đây với lão già như ta. Hãy lập tức đuổi theo Ilda, con là người duy nhất có thể ngăn chặn ông ấy.
-Con hiểu rồi.
Tôi đứng dậy.
Tình hình hóa ra còn tệ hơn tôi tưởng rất nhiều.
Và điều tệ nhất chính là việc “Thần thổ” Ilda kia là hàng thật.
-D…Dariel..
Bỗng nhiên, một cô gái tiến lại gần tôi.
Một gương mặt mà tôi quen biết.
“Tịnh địa Vương” Doroye, một trong Tứ thiên vương đương thời.
-Anh thực sự là Dariel sao? Anh đã ở đâu?
-Tại sao cô lại ở đây?
Trước khi kịp cho Doroye hỏi thêm, tôi đã lên tiếng trước.
Nhìn vào khung cảnh hiện tại, tôi có thể đoán được kẻ đã xóa sổ pháo đài Raspada chính là Inferno, khiến họ lâm vào hoàn cảnh lúc này.
-Sao cô còn ở đây? Không phải cô nên lui quân về căn cứ gần nhất của phe quỷ và cố thủ ở đó sao?
-Chuyện đó…nhưng nếu không trụ lại đây ngăn cản Anh hùng…khi mà pháo đài đã mất…
-Đồ ngốc!!
Đôi vai gầy của Doroye run rẩy khi nghe tôi to tiếng.
-Giờ pháo đài đã không còn, cô lấy cái gì ra để phòng vệ ở chỗ này hả? Hơn nữa, khi pháo đài này biến mất, bên chịu thiệt hại nặng hơn chính là phe con người kìa.
-Eh?
-Pháo đài Raspada này vốn dĩ được con người xây dựng với mục đích làm hậu phương hỗ trợ Anh hùng khi họ tiến quân vào lãnh thổ loài quỷ. Nhưng loài quỷ đã chiếm được và dùng nó làm căn cứ phòng thủ tiền phương. Cô đã quên những gì tôi dạy rồi hay sao?
Loài người mới là bên cần pháo đài Raspada này hơn, nếu nó đã biến mất, việc để anh hùng tiến vào đất quỷ sẽ cần phải cân nhắc theo phương án khác.
-Hơn nữa, cô cũng biết rằng Thần thổ Ilda hiện đang xâm lược phía con người mà? Họ làm gì có thời gian để nghĩ tới việc tấn công nơi này? Với vai trò là một người lãnh đạo, trong những lúc hỗn loạn như thế này, không phải việc cô nên làm là đưa ra những quyết định an toàn để bảo vệ thuộc hạ của mình hay sao?
-A..Anh nói đúng…
Lời nói của tôi có phần hơi gay gắt và nghiêm khắc.
Có lẽ là bởi thừa hưởng từ Arant.
-Tóm lại, cô không nên đóng quân ở một nơi trống trải như đồng bằng này vì số lượng quân đội còn lại không thể giúp cô phòng thủ được chính mạng sống của mình chứ chưa nói tới đường biên giới. Hãy lập tức rút lui về căn cứ gần nhất, thông báo tình hình cho toàn bộ quân đoàn Quỷ và chấn chỉnh đội hình.
-T…Tôi hiểu rồi.
-Còn nữa, mau đưa Granbaza-sama tới nơi nào đó có điều kiện y tế tốt nhất. Hiểu rồi chứ?
Rồi không đợi Doroye đáp lời, tôi vội vã rời đi, trở lại lãnh thổ con người.
Reidi đã chạm mặt Ilda chưa vậy?
Tôi hi vọng là cô ấy không làm gì dại dột…