Bashubaza, nhảy lên đầu Salamandra rồi cùng con thú khổng lồ dần bay lên cao.
-Không thể nào…
-Hắn sẽ tới làng Rakus đó. Mau ngăn hắn lại.
Mặc dù tất cả mọi người đều bắt đầu tấn công, nhưng chúng chẳng làm chậm đi con quái thú kia chút nào.
-Hahahaha. Lũ rác rưởi, đừng sốt ruột như thế. Sau khi dọn sạch cái làng đó, ta sẽ quay lại đây để hỏi tội tất cả các ngươi.
Với tiếng cười hả hê của Bashubaza, quái thú lửa Salamandra dần bay cao hơn.
Mục tiêu của nó, chắc chắn chính là làng Rakus.
-Đi nào Salamandra. Hãy đốt hết mọi thứ ở đó, mọi kẻ ở đó có quan hệ với Dariel. Hắn sẽ là kẻ phải chịu trách nhiệm cho tất cả.
Một khi hắn bay lên trời, chúng tôi sẽ chẳng còn cách nào ngăn chặn nữa.
Do đó, trong khi còn có thể, mọi người đều ra sức tấn công từ bên dưới.
Ngay cả những người mạnh nhất của quỷ tộc như Granbaza hay Zebiantes cũng tham gia trong số đó, nhưng tất cả đều chẳng có ích gì.
-Không được để nó bay lên!!
Gashita liên tục gào thét.
Nhưng con quái vật thì cứ bay cao dần lên.
Khoảnh khắc mà chẳng ai nghĩ mình có thể bắt kịp nó nữa…
-Hửm?
Bashubaza, kẻ đang vô cùng hả hê trên đầu con ác thú, bỗng lảo đảo sút ngã vì bị kéo lại đột ngột.
-Tại sao? Salamadra, sao ngươi dừng lại? Sao ngươi không nghe lệnh của ta hả?? Ta là chủ nhân của ngươi cơ mà?
Mặc cho sự giận dữ của Bashubaza, con quái vật không có phản hồi nào.
Bởi dù có cố thế nào, nó cũng chẳng thể làm được điều mà hắn nói.
Ở phía cuối cái đuôi của con rồng khổng lồ, có một sợi dây màu bạc đang quấn chặt vào đó.
Sợi dây đó chính là do thanh Hermes của tôi dưới hình dạng một cây roi tạo ra. Nó đang quấn chặt và là điểm duy nhất níu toàn bộ con quái vật ngược lại. Dù vậy nó cũng chỉ vừa đủ để giữ cho con thú không tăng thêm độ cao mà thôi.
-Cái quái gì vậy?
Nắm lấy đầu kia của sợi roi, tôi đang dùng toàn bộ sức mạnh mình có để ghì chặt nó xuống đất.
Nếu tôi buông tay ra, con ác quỷ kia sẽ bay thẳng tới làng Rakus.
Marika, nhóc Gran và tất cả mọi người dân làng của tôi đều đang ở đó.
Vì thế bằng mọi giá, tôi sẽ không buông tay.
-ĐỪNG CÓ HÒNG!!!!
Tập trung toàn bộ sức mạnh của cơ thể vào tay và chân, có cảm giác như hào quang đang tuôn trào ra từ những khoảng trống nhỏ nhất giữa những bó cơ.
Sức mạnh đó từ từ kéo con rồng lửa khổng lồ thấp xuống rồi rơi ầm xuống đất.
“”””Wooooooo””””
Mặt đất rung chuyển dữ dội, bụi tung mù mịt kèm theo những tiếng reo hò.
-A…Anh ấy có thể kéo được cả một cơ thể to lớn như vậy xuống sao?
-Sức mạnh quái gở gì thế này?
-Không, không chỉ đơn thuần là sức mạnh cơ bắp. Thằng bé đã tập trung toàn bộ hào quang trên cơ thể vào một thời điểm để tạo ra sức mạnh đột biến. Đó là chuyện mà ngay cả ta ở thời đỉnh cao cũng chưa chắc đã làm nổi.
-Quả nhiên Đại ca là số một.
Xung quanh rộ lên những tiếng trầm trồ ngạc nhiên, làm ơn để ý đến tình hình chút đi.
Khi đã kéo được con quái vật xuống đất, tôi phải bằng mọi giá ngăn nó bay lên trời, hay nói cách khác là đóng đinh nó lại.
-Gàoooooo!!
Trên đầu con quái thú đang không ngừng vùng vẫy, Bashubaza cũng đứng không vững nữa mà ngã lăn xuống đất.
-Dám cho ta liếm đất. Thằng khốn nhà ngươi. Guhaaa….
Nhưng tôi sẽ không cho hắn cơ hội để làm thêm bất kì trò gì.
Một nắm đấm tống thẳng vào giữa bụng khiến hắn lảo đảo lùi lại.
Khỏi cần nói, người vừa đấm hắn chính là tôi.
Tóm lấy Bashubaza, rồi lôi hắn chạy đi.
-Dariel, con đi đâu vậy?
Là tiếng của Granbaza sau lưng tôi.
-Hãy để hắn cho con xử lý. Nhờ mọi người xử lý con quái thú kia.
Tôi quay lại nói.
-Sự thù hận của Bashubaza đều đang hướng vào con. Vì thế con sẽ giải quyết với hắn một lần và mãi mãi.
Rất nhiều tiếng can ngăn lo sợ vang lên sau lưng, nhưng tôi cứ thế chạy thẳng đi trong khi giữ Bashubaza trên vai.
Chạy thẳng vào khu rừng rậm rạp phía trước.
========
-Nugah….
Sau khi chạy một mạch vào rừng, tách Bashubaza ra khỏi con quái vật một khoảng cách mà bản thân cho là an toàn, tôi quăng hắn xuống đất.
Khung cảnh xung quanh là một góc rừng rậm rạp.
Thực lòng mà nói, tôi không biết mình đã chạy bao lâu và có đủ xa khỏi chiến trường kia hay không.
-Dariel…ngươi nghĩ rằng ta sẽ tha thứ cho ngươi sau tất cả những hành động phạm thượng với Tứ thiên vương như ta sao?
-GIờ ta đã không còn là người của quân đoàn Quỷ nữa, cái phép tắc đó không còn áp dụng với kẻ bị chính ngươi bãi nhiệm như ta.
Vì thế, giờ tôi không có lý do gì để tỏ ra luồn cúi hắn nữa.
-Mối quan hệ trước đây của chúng ta đã bị chính ngươi phá vỡ. Và sau những gì đã làm, ngươi đã tự tạo cho mình một mối quan hệ mới, hãy chuẩn bị hứng chịu hậu quả của nó đi.
Giờ tôi và hắn là kẻ thù.
-Hahahaha…Ngươi nghĩ rằng nếu kéo ta ra xa khỏi Salamandra thì có thể vô hiệu hóa nguyền chú điều khiển sao?
Bashubaza cười điên dại trong khi lồm cồm bò dậy.
-Quả nhiên là một tên vô dụng, nguyền chú về cơ bản không phải là ma thuật. Do đó chỉ cần dùng được lên con quái thú, dù có ở đâu đi nữa, ta vẫn có thể dễ dàng điều khiển được nó. Nhớ trận tấn công đầu tiên chứ? Ta đã ngồi ở lâu đài nhìn nó hủy diệt tất cả bọn chúng đấy.
-Vậy tại sao ngươi lại phải tới đây?
Tôi hỏi.
-Nếu muốn giết ta đến vậy, tại sao ngươi không sử dụng sức mạnh của con quái thú đó mà tấn công ta từ xa, cần gì mất công tới tận đây?
-Cái gì? Buhahahahahaha…
Một tiếng cười điên dại nữa cất lên.
-Ngươi bị ngu sao? Ngươi nghĩ rằng ta sử dụng sức mạnh của Salamandra chỉ để giết ngươi sao? Không hề. Ta muốn dùng nó để xóa sổ loài người và trở nên vĩ đại. Còn ngươi, tự tay ta cũng có thể xử lý được.
-….
-Ngươi có biết ta đã phải nỗ lực khó khăn thế nào trong một năm qua không? Ta đã phải lục tung “Mật thất” để tìm ra thứ nguyền chú phù hợp nhất với mục đích của mình và tập trung nghiên cứu để tìm ra cách sử dụng. Sau đó còn phải điều tra khắp thế giới để tìm nơi phong ấn nó và cuối cùng mới có thể kiểm soát như lúc này.
-Nghe có vẻ khá là vất vả nhỉ…
Tôi ước rằng hắn có thể dùng tâm huyết đó vào việc gì đó có ích hơn.
Ước rằng hắn nên dùng cái quyết tâm đó để làm việc nghiêm túc, cẩn thận và chăm chỉ nhằm lấy lại lòng tin của mọi người xung quanh.
-Nhưng giờ thì đã khác rồi. Sau một năm cố gắng, ta cuối cùng cũng có thể gặt hái thành công. Sức mạnh của Salamandra nhất định sẽ giúp ta trở thành bất bại. Sau đó, ta sẽ hành quyết ngươi tại lễ ăn mừng chiến thắng của mình…
Đến đây, tôi chỉ có thể nghĩ rằng hắn đã vô phương cứu chữa.
-Nhưng…nếu ngươi đã thực sự muốn được chết trước, ta sẽ cho ngươi toại nguyện. Tên hắc kị sĩ vô dụng hèn kém. Chỉ cần một cái búng tay của ta là ngươi chắc chắn sẽ tan xác.
-Giờ ta đã không còn là kẻ mà ngươi biết trước đây đâu.
Đúng thế, tôi từng là một tên vô dụng, không thể sử dụng dù là phép thuật đơn giản nhất.
-Ngươi đang nói cái quái gì vậy? À…ta hiểu rồi, ngươi đã kết hôn rồi nhỉ? Có lẽ ý ngươi nói thay đổi là như vậy đúng không?
-Cái gì?
-Phải rồi, ta có ý này hay lắm. Giết tất cả các ngươi cùng lúc thì nhàm chán quá. Thế này thì sao? Đầu tiên, ta sẽ cắt hết chân tay của ngươi rời ra.
-….
-Rồi đốt chỗ vết thương bằng lửa để ngăn ngươi chết vì mất máu. Tiếp đó, ta sẽ kéo ngươi đến ngôi làng chết tiệt đó của ngươi, tìm vợ ngươi và cưỡng hiếp cô ta!
Cái gì???
-Thú vị lắm đúng không? Chỉ có thể bất lực nằm đó chứng kiến cô vợ yêu dấu của mình bị thằng khác hãm hiếp trước mặt. Sau khi chơi đã, ta sẽ lôi đứa con trai của ngươi ra và giết nó ngay trước mặt ngươi.
Thằng chó….mày vừa thở ra cái quái gì thế?
Nhưng hắn dường như vẫn còn muốn huyên thuyên thêm.
-Ta sẽ giết nó, rồi xả thịt nó, xay nhuyễn và làm bánh cho ngươi ăn. Ta sẽ bắt ngươi phải ăn, phải thưởng thức tất cả. Hahahaha, nghĩ tới thôi cũng đủ cảm thấy thỏa mãn rồ….Guahhhhhh!!
Bashubaza đang nở nụ cười ác quỷ đột nhiên bị thổi bay.
Không thể chịu nổi cú đòn vừa lãnh chịu, hắn lăn tròn nhiều vòng trên mặt đất, va vào những tảng đá trước khi đâm sầm vào một gốc cây gần đó và dừng hẳn lại.
-Đ…Đau quá…cái quái gì vậy…ngươi…ngươi…ngươi dám đánh ta?? Tại sao ta lại có thể bị đánh chứ?
Bashubaza ôm má trái đã sưng vù và gào lên thảm thiết.
Một bộ dạng thật nực cười, dù hắn mới chỉ ăn một cú đấm của tôi.
-Ngươi còn phải học nhiều lắm.
Thực sự rất nhiều.
Nhưng thật không may cho hắn, giờ không phải là lúc tôi có thể bình tĩnh giảng giải cho hắn hiểu nữa.
-Trước hết, ngươi nên cẩn trọng với lời nói của mình. Chuyện giết chóc không phải thứ mua vui để ngươi lấy ra làm trò đùa.
*Bụp*
Thêm một âm thanh khô khốc vang lên.
Má phải của Bashubaza giờ cũng sưng to như má trái của hắn vậy.
-Đ…Đau…đau quá…
-Đây là chiến trường, là nơi đặt cược bằng sinh mệnh, không phải trò chơi. Một kẻ không chịu tìm hiểu, không biết sợ hãi những điều mình chưa biết chỉ là một đứa trẻ con mà thôi. Và sự thiếu hiểu biết đó của ngươi cần được dạy dỗ lại…
Ngay lúc này, tôi sẽ dạy dỗ và chỉnh đốn lại tên khốn chết tiệt này một cách nghiêm khắc.