Thời gian trôi nhanh như gió.
Mới đó một năm đã trôi qua.
Đã tròn một năm kể từ khi tôi, Dariel, đến làng Rakus.
CŨng là tròn một năm sau khi tôi bị đuổi khỏi quân đoàn Quỷ, và là lúc tôi nhận ra, mình hóa ra lại là con người, để rồi trở thành cư dân của ngôi làng này.
Có lẽ đó là một năm tuyệt vời nhất trong cuộc đời của tôi từ khi sinh ra.
Hiện tại, tôi đã chính thức được coi như một cư dân của làng Rakus với mối quan hệ thân thiết với mọi người trong làng.
Có rất nhiều thứ đã thay đổi từ đó đến nay.
========
Đầu tiên là về làng Rakus, nó đã phát triển hơn rất nhiều so với khi tôi mới tới.
Rốt cuộc, mỏ Mithril đã đem lại một lợi nhuận khổng lồ cho loài người.
Với việc những cơ sở phục vụ khai thác mỏ được dựng lên lân cận, vai trò của làng cũng nhanh chóng được nâng lên, số lượng người đến và đi cũng dần tăng lên.
Mithril, được khai quật tại mỏ, được vận chuyển thẳng đến làng Rakus và chế tác thành nhiều loại vũ khí khác nhau thông qua nhiều quy trình khác nhau.
Những học trò của thợ rèn Smith và cả những thợ rèn mới đến vẫn tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm trong lò rèn để duy trì tốc độ sản xuất.
Những món vũ khí sau khi hoàn thành được tải bằng băng chuyền ra ngoài và vận chuyển đến những nơi khác.
Vũ khí Mithril mạnh hơn và đương nhiên cũng đắt hơn những vũ khí được làm từ các loại nguyên liệu khác.
Những hợp đồng khai thác và sản xuất vũ khí đó đem lại lợi nhuận khổng lồ và đóng góp rất lớn vào sự phát triển của làng.
Kinh tế của làng cũng dần khá lên nhờ việc bán củi, lương thực, thực phẩm và cho thuê cả chỗ ở.
Tuy nhiên, đó mới chỉ là bước đầu, chúng tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Đó là với cả làng, còn với tôi….
Tôi đã kết hôn.
Người mà tôi trao trọn lời thề, đương nhiên là Marika.
Khỏi cần phải nhắc lại, thứ bắt đầu cho tất cả chính là sự kiện tại nhà tắm vào đêm hôm đó.
Từ lúc đó, mối quan hệ của chúng tôi dần dần tiến triển một cách êm đẹp. Và đến khi nhận ra, tôi đã đứng trước lễ đường cùng với cô ấy.
Tất nhiên, không chỉ có vậy.
Một cậu nhóc đã ra đời.
Một tốc độ nhanh đến mức đáng kinh ngạc.
Tôi đặt cho cậu quý tử của mình cái tên Gran.
Cái tên tôi mượn một phần từ tên của một người mà bản thân luôn kính trọng, xem như cha đẻ của mình.
Thời còn ở trong Quân đoàn Quỷ. Vì không thể sử dụng phép thuật, tôi hoàn toàn không bao giờ dám nghĩ đến việc yêu đương chứ chưa nói tới chuyện lấy vợ.
Chuyện có thể có được một gia đình êm ấm sau tuổi ba mươi đối với tôi giống như một giấc mơ vậy.
Mỗi lần nhìn đứa con trai đầu lòng đang ngủ ngon lành trong nôi, tôi lại rưng rưng nước mắt.
Thấy tôi như vậy, Marika, vợ tôi, mỉm cười.
-Lại nữa, lần nào anh cũng rưng rưng như vậy hết.
Chỉ trong một năm, từ một thiếu nữ, cô ấy đã trở thành một phụ nữ có chồng.
-Cũng phải nhỉ….đây mới là lần đầu của chúng ta nữa chứ.
Tôi mỉm cười bối rối.
Chuyện một gia đình có nhiều hơn một đứa con ở những vùng thôn quê thế này không phải là hiếm.
Tôi có lẽ sẽ còn phải cố gắng hơn rất nhiều đây.
Bên cạnh sự kiện đặc biệt nhất là việc có gia đình, tôi còn có thêm một sự thay đổi đặc biệt khác.
Đó là việc tôi đã trở thành trưởng làng.
Một diễn biến bất ngờ mà tôi không thể ngờ tới.
Khi được nghe điều đó, tôi đã ngay lập tức từ chối, nhưng bằng cách nào đó, sau cùng nó vẫn thuộc về tôi.
-Sẽ thật là bất tiện nếu một người quan trọng như con rể của ta thậm chí chẳng có một vị thế đàng hoàng.
Trưởng làng đã nói vậy.
Nghĩ lại thì, tôi là người duy nhất có thể duy trì mối quan hệ hữu hảo với tộc quỷ thông qua người bạn cũ Rizett, và đám Nokka vẫn đang tiếp tục tin tưởng tôi.
Khi có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ phải trực tiếp ra mặt, và việc đó sẽ danh chính ngôn thuận hơn nếu tôi có chức danh trưởng làng.
Vì chắc chắn rằng bản thân muốn tiếp tục cống hiến cho làng, nên chuyện này cũng khó mà có thể tranh luận thêm được.
Cuộc hôn nhân với Marika, con gái của trưởng làng, cũng vừa may lại là một cách để hợp thức hóa việc tôi thừa kế vị trí đó.
Thế là tôi trở thành trưởng làng.
Và người mà tôi luôn gọi là trưởng làng, giờ sẽ trở thành bố vợ của tôi.
Vì đã để lại vị trí trưởng làng cho tôi, ông ấy có thể tập trung hơn cho vị trí đứng đầu bang hội , để điều hành các Mạo hiểm giả của làng, đồng thời cũng là để có thêm thời gian chăm sóc cháu trai Gran của mình.
Về phần mình, là một trưởng làng, tôi có nhiều việc phải làm.
Nếu là trước đây, khi làng còn là một nơi nghèo khó, hẻo lánh,tôi có lẽ không có nhiều thứ cần phải làm, nhưng sau khi mỏ Mithril trở lại, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Dù sao thì, trách nhiệm của tôi đối với làng giờ đã tăng lên rất nhiều.
Như người ta vẫn hay nói, khi sinh ra là một người đàn ông, bạn đã có trách nhiệm phải hướng đến việc là chủ nhân của một quốc gia.
À, không liên quan rồi nhỉ….
Bên cạnh những chuyên vui đó, một năm trôi qua cũng có nhiều chuyện buồn.
Điều buồn nhất chính là việc lão thợ rèn Smith đã qua đời.
Người thợ rèn già với những kiến thức và kĩ năng hàng đầu của thế giới này đã vĩnh viễn ra đi cùng với những điều ấy.
Nguyên nhân của nó chính là tuổi già.
Từ sau khi lò rèn chính thức được mở lại, ông ấy đã rất phấn khởi và không ngừng làm việc ở đó.
Ông ấy còn mời rất nhiều thợ rèn trẻ tuổi từ quê hương của mình, thị trấn thợ rèn, để truyền bá lại những kĩ năng quý giá và đóng góp rất nhiều vào việc tái thiết nghề thợ rèn của làng.
Ông ấy đột ngột ra đi mà không bệnh tật gì cả.
Vào ngày hôm đó, sau khi việc mở cửa lò rèn diễn ra thuận lợi, mọi người đã quyết định tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.
Ông ấy còn tỏ ra vui vẻ hơn gấp mười lần mọi người, liên tục uống rượu, ca hát và nói về việc đó như giấc mơ cả đời của mình, và rằng có thể yên nghỉ được rồi.
Sau bữa tiệc đó, ông ấy lên giường nằm nghỉ và không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Lễ tang được tổ chức tại làng.
Chúng tôi cũng thống nhất với nhau về việc đưa tro cốt về quê hương, thị trấn thợ rèn, đồng thời lập một ngôi mộ ở làng Rakus, để tưởng nhớ đến những công lao của ông ấy.
Các đệ tử của ông ấy có nói lại rằng, trước khi đến làng, ông ấy đã suy giảm sức khỏe nghiêm trọng, nhưng chưa kịp chữa trị thì đã nghe tin làng Rakus lấy lại được mỏ Mithril và vội vã tìm tới.
Họ nói rằng trên đường đến đây ông ấy đột nhiên trở nên vô cùng khỏe mạnh và hoạt bát, nhưng tất cả đều hiểu rằng, nó giống như ngọn nến sáng bừng lên lần cuối trước khi tắt lịm.
Đó cũng là lý do ông ấy đã dồn hết tâm sức để tạo ra thanh Hermes của tôi, như kiệt tác cuối đời của mình để lại cho trần thế.
Sau khi ông già Smith mất, lò rèn vẫn tiếp tục được vận hành dưới sự sắp xếp của các đệ tử của ông ấy.
Mục tiêu của họ sẽ là phát triển và vượt qua trình độ của sư phụ mình trong tương lai.
Họ đều tin rằng ngày nào đó sẽ tạo ra một kiệt tác còn hơn cả thanh kiếm Hermes.
Sau một năm, rất nhiều thứ đã thay đổi trong làng Rakus.
Có nhiều điều đã thay đổi, cũng có nhiều thứ đã phát triển.
Làng Rakus đang phát triển từng ngày.
Và nó cũng sẽ là nơi câu chuyện tiếp tục.