-Ý anh là gì?
Nữ Anh hùng Reidi đáp lại câu nói của Gashita.
-Aniki, anh ấy cũng tính là một Mạo hiểm giả, đúng không?
-Trước đây thôi, giờ tôi đã nghỉ và nhận chức trưởng làng rồi.
Và đương nhiên, tôi không thể làm cả hai công việc cùng lúc.
Chưa kể là giờ tôi đã có gia đình, trách nhiệm với làng và với cả gia đình không cho phép tôi tiếp tục công việc đó.
-Nhưng Aniki mới thực sự là Mạo hiểm giả mạnh nhất của làng Rakus. Dù chỉ có hai chúng ta cho đến khi anh trở thành trưởng làng, nhưng Aniki vẫn là người mạnh nhất cho đến tận bây giờ khi có thể tự tay đánh bại một con Death Blaze.
Gashita tuôn ra một tràng mà chẳng suy nghĩ gì.
-Gashita-san, những gì anh vừa nói là thật sao?
-Nhưng không phải Death Blaze là quái vật rất mạnh và không dễ dàng gì có thể tự đánh bại một mình sao?
Các Mạo hiểm giả khác của làng đang lồm cồm bò dậy cũng phải quay lại thắc mắc.
-Đó. Tất cả họ đều đang nghi ngờ khả năng của anh đó. Aniki, hãy cho họ thấy sức mạnh của anh đi.
-Khỏi đi.
Giờ tôi đã có vợ và một đứa con trai kháu khỉnh.
Tôi không muốn làm bất kì điều gì gây ảnh hưởng đến gia đình nhỏ đó của mình.
-Không, tôi muốn anh hãy thử xem sao.
Cô gái cầm thương của nhóm Anh hùng đột nhiên lên tiếng.
-Sasha-san?
-Ngay từ khi vừa gặp mặt, mình đã cảm thấy rằng trưởng làng đây không phải là một người bình thường. Vì thế, đây cứ coi như một cơ hội để kiểm tra khả năng thực sự của anh ấy.
Cô gái cầm thương khẳng định chắc nịch.
-Haiz…hết cách rồi nhỉ.
Tôi thở dài, rút thanh Hermes trong túi ra.
Dù đã nghỉ làm Mạo hiểm giả, nhưng tôi luôn mang theo nó, bởi không ai dám chắc khi nào sẽ có chuyện không hay xuất hiện ở ngôi làng bé nhỏ này.
Đó là lý do vì sao tôi không bao giờ lơ là cảnh giác.
-Vũ khí của anh là cái đó sao? Như vậy thực sự ổn chứ? Không phải có rất nhiều thứ vũ khí tốt hơn để tự vệ sao?
Thanh kiếm Hermes ở trạng thái cơ bản có hình dáng như một con dao nhỏ, vì thế nhìn nó kiểu gì cũng không giống một vũ khí có thể dùng để tự vệ.
-Khỏi cần lo cho tôi. Tới đi.
-Đã vậy thì…
Dường như cũng hiểu được tôi đang hoàn toàn tự tin, cô gái cầm thương xuống thế rồi bắt đầu lao đến.
-Kya!!
Một cú đâm như tia sét rạch ngang qua mặt tôi.
-Quả nhiên là thành viên của tổ đội anh hùng.
Thương là một món vũ khí tận dụng được không chỉ là hào quang của thuộc tính xuyên, mà còn là cả thuộc tính sắc.
Những cú đâm tới tấp khiến tôi thậm chí không có khoảng trống để thở.
Khi mà tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ lùi lại thì ngọn thương lại tiến lên, còn khi có vẻ sắp sửa tiến lên, mũi thương lại bất chợt lùi lại và đổi hướng.
-Không thể nào, có thể tránh được hết những đòn tấn công của tôi sao?
Đối phương kinh ngạc. Nhưng vẫn không ngừng tay tấn công.
-Nhưng với tầm đánh ngắn như vậy, anh sẽ chẳng thể nào phản công nổi. Sự khác biệt của chúng ta nằm ở đó.
Chắc chắn, nếu muốn phản công bằng con dao trên tay, tôi sẽ phải né được thương và tranh thủ khoảng trống để tấn công.
Nhưng đối thủ của tôi sẽ không dễ dàng gì cho phép điều ấy xảy ra.
Tốc độ, sức mạnh và độ chính xác của những cú đâm cho phép cô ấy lúc nào cũng giữ được kẻ địch trong tầm kiểm soát của mình và không thể vượt qua được tầm đánh của ngọn thương.
Một đối thủ rất tài năng và mạnh mẽ.
Cách hiệu quả nhất để khắc phục tình trạng này là tấn công từ bên ngoài tầm đánh của đối phương.
Nhưng để chống lại một trong những vũ khí có tầm tấn công dài nhất, một ngọn thương, không có nhiều thứ làm được.
Trong khi trên tay tôi chỉ có một con dao ngắn.
Hẳn là ai cũng sẽ cảm thấy tôi đang bất lực, và không có hi vọng thắng. Nhưng…
Một tia sáng bạc bắn ra từ cổ tay tôi.
-Ném sao?
Cô gái cầm thương kinh ngạc.
-Dù là vậy, một con dao nhỏ như thế chẳng thể nào hạ được tôi.
Dường như đọc được hướng tấn công của tôi, cô ấy xoay người nhẹ nhàng để né.
-Nếu là dao thì đúng là cô đã né rất tốt. Đúng là vũ khí cô dùng có phạm vi rộng và sức mạnh rất lớn, nhưng hãy nhìn kĩ lại xem đó là gì.
-?!?
-Đỡ đây!!!
Lưỡi của thanh kiếm Hermes dài ra từ cổ tay tôi, vượt qua cả chiều dài của ngọn thương và hướng thẳng về phía đối thủ.
Tay cầm của nó vẫn nằm chắc trên tay tôi, trong khi phần lưỡi đã kề sát vào cổ đối thủ.
-Cô cũng thấy rồi chứ? Chỉ cần tôi khẽ đưa tay, cổ của cô sẽ bị đứt rời như cắt một quả chanh.
-Lưỡi kiếm có thể kéo dài sao? Thứ vũ khí quái quỷ gì vậy??
Dù đã thua, nhưng cô nàng có thể nhìn thấy động tác tay của tôi để chủ động đối phó như với một cú ném, điều đó rất tuyệt. Quả nhiên là một người dùng thương thuần thục.
Tuy nhiên tính năng đặc biệt của thanh kiếm Hermes trong tay tôi đã hoàn toàn khiến cô ấy bất ngờ.
-Đây là một loại hợp kim đặc biệt được tạo ra từ Mithril, nó có thể thay đổi hình dạng tương ứng với hào quang được sử dụng. Con dao này thậm chí còn có thể kéo dài hơn nữa nếu tôi muốn.
Cơ thể của cô gái dùng thương cứng đờ vì sững sờ, và cũng vì bất lực. Bởi chỉ cần khẽ động tay, lưỡi kiếm có thể đưa qua cổ đối thủ.
-Tôi thua rồi…
Trận chiến kết thúc. Đúng là một người tài năng, cô ấy có thể đánh giá đúng được thế trận mà chấp nhận thất bại.
-Giờ thì mọi người hãy thư giãn và nghỉ ngơi hay làm điều gì tùy thích trong thời gian chờ vũ khí hoàn thành nhé.
-Khoan đã…
Hm?
Lần này là Anh hùng lên tiếng.
-Trận chiến vừa rồi anh thắng bằng món vũ khí bí ẩn đó và cũng chưa thể hiện được khả năng của anh. Vì thế tôi muốn anh đấu thêm một trận nữa.
-Đấu với ai?
-Tất nhiên, đấu với tôi.
Dứt lời, nữ anh hùng rút kiếm ra.
-Anh đã đánh bại Sesha một cách đơn giản, nó chắc chắn sẽ làm tổn hại tới danh dự của cô ấy và cả tổ đội Anh hùng chúng tôi. Vì thế, tôi, Anh hùng, sẽ lấy lại nó.
-Đó là ý định thực sự của cô sao?
Lời nói đó của cô ấy chẳng khác nào không cho tôi một cơ hội từ chối.
-Nhờ trận chiến của Sesha, tôi đã quen với thứ vũ khí bí ẩn đó. Nhất định tôi sẽ không thua.
-Tôi không muốn cô nghĩ rằng chiến thắng vừa rồi của tôi chỉ là vì món vũ khí này.
Nếu vậy hẳn là người làm ra nó sẽ buồn lắm.
-Mục đích chính của thanh kiếm Hermes này chính là để tối đa hóa khả năng vận dụng ba thuộc tính Sắc, Xuyên và Phá. Và dựa vào loại hào quang tương ứng, thứ hợp kim này sẽ thay đổi theo.
-Tôi hiểu, nhưng nghe anh nói, đó là một thứ vô cùng phi lý.
-Cái gì?
Chưa kịp cho tôi phân trần xong, Nữ Anh hùng đã lao đến.
Khoảng cách rất nhanh bị thu hẹp, tôi giơ thanh Hermes ở dạng kiếm ra đỡ.
-Mỗi người lại tương thích với một loại hào quang nhất định. Do đó, mỗi người chỉ nên tương thích với một loại vũ khí duy nhất mà thôi.
Cách cô ấy tấn công thực sự rất nhanh và mạnh.
Đáp lại, tôi cũng vận dụng toàn bộ sức mạnh để đáp trả.
-Ra là cô tương thích với thuộc tính Sắc.
-Đúng thế. Mỗi Mạo hiểm giả cần phải có một loại vũ khí phù hợp với sự tương thích cá nhân của mình. Một thứ vũ khí phù hợp với mọi thuộc tích là không cần thiết. Đó chỉ là một thứ trưng bày mà thôi.
Hình như có ai đó từng nói với tôi điều này trước đây.
Nhưng….
=======
Đã được một lúc kể từ sau khi trận chiến bắt đầu.
Anh hùng vẫn còn đứng trước mặt tôi, nhưng…
-Haa…Haa…Haa….
-Sao thế. Cô vẫn chưa tìm được cách đánh bại thanh kiếm của tôi mà?
Tôi mỉm cười, trên tay cầm một cây roi bằng kim loại đang uốn lượn như một con rắn.
-Không thể nào….Anh có thể…kết hợp cả ba thuộc tính…trên thanh kiếm đó sao?
-Đúng thế, tác giả của món vũ khí này cũng vì điều đó mà làm nó cho tôi. Vì thế tôi không thể thua được.
Đó là một kỉ vật đặc biệt đối với tôi. Nhưng theo một cách nào đó, sở hữu nó cũng khá là rắc rối.
Bởi tôi luôn phải có nghĩa vụ chứng tỏ sức mạnh của nó để người nghệ nhân đã quá cố không cảm thấy thất vọng.
-Cách anh biến đổi món vũ khí đó….thật là đáng nể…
Có lẽ đã chịu thua, Nữ Anh hùng Reidi hạ kiếm xuống.
-Không chỉ có trái tim trong sáng thuần khiết, sức mạnh cũng không cần phải bàn cãi…Cuối cùng, tôi cũng tìm được rồi…
-Hm?
-Đúng thế, xin anh, hãy tham gia cùng chúng tôi trên hành trình chinh phục Quỷ vương!!
-Tôi không muốn.
Đúng thế, là như thế đó.