~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 tuần tại web team dịch.
____________________________________________________
CHƯƠNG 9: TRỊ LIỆU SƯ DẠY VỀ SỰ QUAN TRỌNG CỦA THỨC ĂN
Tên đàn ông từ tộc loạn ngưu đang bị săn lùng bởi thiết đầu ngưu, Setsuna và tôi đang xem điều đó trong khi trốn trong rừng. Nó là một màn diễn cực kỳ tức cười, nên khó mà giữ được mồm.
Tôi là người gây ra nó. Đó là kết quả của một loại thuốc kích dục được cho và huyết quản của con thiết đầu ngưu, nó sẽ tấn công loài quỷ miễn là tộc bò. Loài quỷ có sức mạnh thao túng quái vật, nhưng sự kiểm soát của một con quỷ không thể làm thế với một con thiết đầu ngưu đã hoàn toàn mất hết lý trí.
“Thuốc kích dục đó cũng có hiệu quả lên quái vật hử.”
Thật bất ngờ rằng con thiết đầu nưu khổng lồ lại hóa diên như này. Tôi thấy mình có thể hiểu vì sao con quỷ từ tộc hoàng kim báo lại hỏng dễ như vậy. Tôi nên dùng loại thuốc này cẩn thận hơn và không nên dùng nó trừ phi có ý định hủy hoại ai đó. Thật không may. Tôi đang nghĩ sẽ dùng nó lên thánh kiếm Kureha vào lần tới và tận hưởng kha khá cuộc chơi, nhưng cô ấy sẽ bị phế nếu tôi dùng thứ này mất. Đó là một công cụ có giá trị và cũng có sức cuốn hút với một phụ nữ. Sẽ thật đáng tiếc nếu làm cô ấy hỏng. Cô ấy là một trong những thứ ưa thích của tôi.
Con thiết ngưu đang đẩy những tên loạn ngưu xuống và tiếp tục xoay lưng. Tuy nhiên, những chuyển động đó dần chậm kại cho đến khi cuối cùng ngã xuống với đôi mắt đã trắng dã. Dường như thuốc đã quá liều rồi. Những tên sống sót từ tộc loạn ngưu đang chạy từ nơi này sang nơi khác đều nhanh chóng tiếp cận và vung vũ khí của chúng để kết liệu con thiết đầu ngưu. Tôi tự hỏi vì sao chúng lại làm những thứ khủng khiếp như vậy với thú nuôi của chúng. Thú nuôi là gia đình. Những tên này vô tình đến mức tự tay giết gia đình chúng ư?
(Trans: chú mày ép tụi nó đấy, Xiaolin boy ạ.)
“Setsuna, hãy tấn côn bất ngờ những tên đã say sưa giết con thiết đầu ngưu nào. Em tấn công từ cánh trái. Giết sạch chúng.”
“Đã hiểu. Xử lý chúng sẽ nhanh thôi.”
Chỉ có 4 tên loạn ngưu khôn bị thương. Còn lại, một là bị giết bởi thiết đầu ngưu, hai là bị thương nặng. Hai trong số 4 tên sẽ bị Setsuna giết và hai tên còn lại là nguồn thông tin, cũng không có vấn đề gì khi khiến chúng trở thành mục tiêu trả thù của tôi.
Giữ chúng lại mà không giết chọc thì khó hơn là giết chúng một cách thông thường, vì có một rủi ro, tôi không thể giao nó cho Setsuna. Không lí nào tôi có thể để Setsuna quan trọng của tôi vào chỗ nguy hiểm. Thế nên, tôi sẽ làm nó.
Với sự quấy rầy này, chúng sẽ không nghĩ rằng có một trận phục kích. Bây giờ, những thứ trước mắt địch là mọi thứ với chúng. Setsuna vỗ tay mình với móng băng và tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Gật đầu cùng lúc, chúng tôi nhảy ra.
Tôi có thể lặng lẽ bước đi bằng cách sử dụng kĩ thuật của một tên sát thủ tinh anh mà mình đã có được nhờ [Hồi Phục], nhưng Setsuna có cơ bắp dẻo dai của riêng tộc băng lang cho phép cô ấy chạy trong sự yên lặng. Setsuna là một thợ săn hoang dã. Cô ấy có năng khiếu tuyệt hảo cho những loại tấn côn bất ngờ kiểu này.
Những tên loạn ngưu đang bận bịu với con thiết đầu ngưu không để ý chúng tôi dang lặng lẽ tiếp cận chúng từ điểm mù. Setsuna chớp lấy nước đi đầu tiên bằng việc tiến đến lưng của hai tên loạn ngưu và móng băng của cô ấy thấp thoáng nhẹ như gió. Móng băng của cô ấy sắc như dao cao cắt đá ngọt như cắt lám, máu của chúng trào ra như thác nước. Thậm chí còn không kịp hét lên, hai tên loạn ngưu đã về với miền đất hứa; quả là kĩ năng hào nhoáng. Không còn cách nào hiệu quả hơn trong việc giết người ngoài nhất kích tất sát cả. Tôi cảm thấy mình nên khen cô ấy. Tôi không thể thua thiệt được.
“M-, máuuuuuuu…”
“Ngươi, ngươi là ai?”
Những tên còn sống nhận ra máu đang tràn ra và quay sang nhìn chắm chằm Setsuna. Chúng đầy sơ hở. Trong tay tôi, đã có một chiếc giẻ tảm thuốc mê có hiệu quả tức thì. Mặc dù nó đủ mạnh khiến chúng không thể tỉnh lại chỉ với một điểm yếu nhỏ, ừ thì, nó chẳng quan trọng nếu tôi thất bại. Đáng tiếc rằng tôi không thể chơi với chúng, nhưng mọi chuyện là thế.
Tôi thực sự muốn thí nghiệm nó trước, nhưng tôi không có ý định thử thứ nguy hiểm như thế lên bản thân và thử nghiệm lên Setsuna đáng yêu hay Freya tiện lợi cũng đừng bàn đến nừa. Thử nghiệm trên người sống bị hạn chế chỉ nên dùng lên những tên súc vật đáng chết. Tôi tiếp cận đến sau lưng của tên loạn ngưu đang cảnh giác với Setsuna và khi tôi cho chiếc giẻ lên miệng hắn, hắn ngã xuống sau khi co giật. Áp dụng mánh khóe tương tự, tôi bắt được tên khác.
“Yeah, thuốc tốt đấy. Bắt những tên còn sống sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Tim của chúng ít nhiều vẫn còn đập, nên họ sẽ không chết. Chỉ lo lắng là chấn thuoh7ng não có nặng hay không thôi.
“Tốt lắm, Setsuna. Em lại lên tay rồi.”
“Vì cấp của Setsuna đã lên, cơ thể Setsuna nhẹ nhàng. Ngoài ra, dạy Freya cũng làm Setsuna có thể ôn lại những thứ cơ bản.”
“Nó là vì em chăm chỉ dạy cho cô ấy. Nếu em không nghiêm túc dạy, điều đó sẽ không xảy ra. Em rất đáng ngưỡng mộ đấy, Setsuna.”
“Nn.”
Tôi đến gần Setsuna và xoa đầu cô ấy. Lúc đó, mặt cô ấy nhuộm dỏ và gật đầu. Như thường lệ, Setsuna là một cô gái đáng yêu. Tôi tách khỏi cô ấy và nhanh chóng khử những tên bị thương nặng.
“Thôi thì, anh đoán chúng ta nên khẩn trương và lấy thông tin từ chúng. Chúng ta phải tìm ra liệu những tên này trong thành phố này đang nhắm đến Eve và nếu chỉ có chúng, chúng ta có thể hùng hổ chuyển đến một quán trọ và sống bình thường.”
Sống trong căn nhà hoang khá bất tiện. Mặc dù tôi đã nó chăn, như dự đoán, tôi thích thoải mái làm tình trên một chiếc nệm.
“Setsuna sẽ hỗ trợ việc tra tấn.”
“Cảm ơn. Nó có ích lắm. Nếu có bát kì ai rời khỏi nhà, chúng có thể quay về, nên chúng ta nên thay đổi vị trí ngay bây giờ. Setsuna, em có thể phát hiện liệu có ai chung chủng tộc với chúng đang tiếp cận không?”
“Tộc loạn ngưu có một mùi riêng biệt. Vì nó hầu như không có gió. Setsuna có thể đánh hơi khá xa. Ít nhất, chúng không có trong bán kính vài trăm mét.”
Tôi sẽ tin vào cô ấy. Kể cả khi tôi dùng [Sao Chép Hồi Phục], tôi không thể sao chép khả năn đánh hơi tuyệt hảo này. Như tôi nghĩ, khi tôi tìm đồng đội, thì đó phải là một á nhân và quỷ tộc. Vì Eve từ tộc hắc dực có thể sở hữu vài loại kĩ năng đặc biệt, tôi sẽ cố hỏi cô ấy nhiều thứ. Thế thì, chúng tôi nên bắt đầu tra tấn ngay thôi.
Dù biểu hiện có như thế nào, những tên loạn ngưu sắp tỉnh rồi. Tuy nhiên, nó khá suýt soát. Nếu không tập trung, tôi đã giết chúng. Tôi nên pha loãng thuốc mê mình đã làm. Điều này xảy ra với tộc loạn ngưu với sức bền mạnh mẽ. Nếu tôi dùng nó lên con người, họ sẽ bị liệt chỉ trong nháy mắt. Như dự đoán, thử nghiệm lên người sống rất quan trọng. Từ giờ, nếu tôi có gặp rác rưởi mà mình không ngại giết, thì tôi nên quyết định cho thuốc lạ mà mình thói quen của tôi hay làm để thu thập dữ liệu. Đó là một cách để tận hưởng bản thân khi kết hơp sở thích và lợi ích thực sự.
Chúng tôi tiến sâu vào rừng. Ừ, tới lúc vui đùa rồi, một cuộc trả thù vui thú. Tôi sẽ tóm tắt lại nợ nần của chúng. Chúng đã bắn hỏa ma thuật nghi thức về Eve và rõ ràng, tôi cũng nằm tron tầm bắn, nhưng Setsuna dễ thương và Freya tiện nghi cũng bị kéo vào. Chúng không định giết tôi, nhưng kết quả là, chúng tôi bị tổn hại nặng nề. Kế đó, chúng hủy hoại cửa hàng làm món gấu hầm cực ngon. Nồi gấu hầm quả thật cực kì ngon, nhưng bản thân những món phụ đã cao rồi, vị rượu địa phương của thành phố đủ để tôi cảm thấy sâu sắc. Mặc dù tôi đã quyết định đến thăm mỗi ngày, nhờ chúng, nó đã đi toi chỉ trong một lần. Tôi vẫn nhớ giấc mơ của mình. Trong thực đơn, những thứ ngon miệng tôi chưa thấy bao giờ xếp thành hàng, nhưng vì chúng, tôi không thể ăn bất kì thứ gì. Nói cách khác, những tên này là những tên lừa đảo rõ ràng là nên chết đi. Tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho bất kì ai dám cướp đồ vật từ tôi.
“Kaeruga-sama, nhiêu đây đủ chưa?”
“Yeah, cảm ơn.”
Tôi để Setsuna đào một cái hố thật sau. Băng ma thuật rất tiện lợi. Setsuna khéo léo tạo ra một cái xẻng bằng băng và tận dụng sức mạnh thể chất khủng bố để đào một cái hố sâu 5m trong nháy mắt.
Sau đó, tôi ném những tên loạn ngưu xuống cái hố đó. Vì những tên đó mạnh mẽ, nên chúng không thể chết được. Để chúng không trốn đi, tôi đã cắt gân chân của cả hai tên và đánh nát tay chúng. Thậm chí tộc loạn ngưu có sức mạnh hồi phục cao, phục hồi tự phát vẫn vô vọng. Thêm nữa, tôi đã tạo ra một cái hố cứng và trơn với giả kim ma thuật để chúng không thể để một ngón tay lên bất kì đâu.
“Thôi thì, có lẽ đã đến lúc gọi chúng dậy rồi.”
Vì tôi rất tốt bụng, nên tôi đã dùng [Hồi Phục] lên chúng. Tôi trung hòa vừa phải lượng thuốc mê, dựa vào tính toán của mình, chúng sẽ tỉnh lại trong vòng 30s nữa thôi. Tốt, chúng đã dậy.
“Đây là đâu?”
“Chúng ta đã bị tấn công, dừng lạiiiiiii…”
“Cái quái, tay chân taoooooo!!!!!”
Sau khi ý thức của chúng quay lại, chúng cả thấy nỗi đau từ tay chân mình và trải qua sự đau khổ. Tôi nhìn xuống cái hố trong khi chờ đợi một chút. Không ngờ chúng có thể bình tĩnh lại trong một khoảng thời gian ngắn dưới tình trạng như vậy; quả là đúng là những tên đã nhận lệnh từ tên Quỷ vương cùi và tấn công Eve.
“Buổi tối tốt lành, quý ông bò loạn.”
“Mày là thằng khốn đã cứu con ả đó.”
Yeah, ta là hiệp sĩ của công lý, Kaeruga, người bảo vệ những quý cô trẻ yếu ớt.”
Chúng nhớ lấy mặt tôi. Dường như việc tôi đọc qua về sự cảnh giác của chúng với những kẻ tấn công là đúng.
“Đừng có nhờn với tao! Cái quái gì mà hiệp sĩ của công lý, mày, mày bị động kinh hả!?”
“Thô lỗ quá đê. Ta cực kỳ bình thường. Đúng hơn thì, ngươi có thể nói rằng sự bình thường của ta nằm trên đỉnh của nhân loại đấy. Giờ thì, các ngươi hiểu tình trạng hiện tại của mình chứ? Thật vậy, ta nghĩ sẽ khôn ngoan khi căn cứ vào những gì ngươi nói về điều đó đấy.”
Những tên đó tiếp tục giữ im lặng. Và sau đó, chúng đi đến kết luận; thủ phạm dã khiến con thiết đầu ngưu chạy loạn đang ở trước mắt chúng, đồng thời cũng là người giết những người khác ngoại trừ chúng. Còn nữa, cả tay chân chúng đề đã gãy nát và đang ở một nơi không thể thoát được. Tóm lại, mạng chúng đang nằm trong tay tôi.
“Ôi, mày nói tên mày là Kaeruga? Phải có lý do mày để bọn tao sống.”
Thông minh đấy. Dường như chúng đã hiểu rõ rồi.
“Có vài thứ ta muốn nghe. Nhóm của các người chỉ nhắm đến Eve trong thành phố này thôi hử?”
“Mày có định cho bọn tao đi khi đã trả lời xong?”
Yeah, ta hứa. Ta không hề nói dối.”
Vì châm ngôn của tôi là khiêm tốn và chân thành, nên tôi cố không nói dối. Tôi nói dối để bảo vệ chính mình hay chiều chuộng một cô gái đáng yêu; nhưng chỉ có thế thôi.
“… Chỉ có bọn tao nhắm đến ứng viên của quỷ vương trong thành phố này. Nếu mày thả bọn tao ở đây, tao thề sẽ không tấn công ứng viên ấy hay bọn mày nữa.”
Ái chà, tăng thêm độ thù hận của chúng rồi. Thật không may, vì độ thù hận của chúng được tính theo một giá trị cố định, mức độ dã man trong cách giết chóc của chúng đã được tăng thêm một nấc. Tên này đã nói dối. Bây giờ, hắn chẳng còn con đường sống nữa. Tôi chỉ hỏi chúng theo sở thích thôi, tôi đã lấy thông tin từ [Hồi Phục] rồi.
Ngoại trừ chúng ra, vẫn còn có những tên tội nhân từ tộc dạ khuyển dưới sự bảo trợ của quỷ vương cũng ở đây và bọn loạn ngưu chỉ ở đây hỗ trợ mà thôi. Trong khi biết điều đó, hắn vẫn không hé răng.
“Lạ thật, một trong những đồng bọn của ngươi đã để lộ thông tin về một tên gián điệp dạ khuyển… Mặc dù ta có thể cứu người nếu ngươi nói thật. Thế, thế nào đây. Ta nghĩ gieo nhân nào gặp quả đó vậy. Ngươi chết ở dưới đó đi.”
Tôi cười phá lên. Sắc mặt của những tên tộc loạn ngưu rơi vào tuyệt vọng. Con người là những thứ huyền bí, thay vì chết một cách vô lý, nỗi tuyệt vọng của chúng lại tăng lên khi tự mình mời thần chết đến bằng chính hành động của mình. Vì lẽ đó, tôi đã đặc cách hành động như vừa rồi với chúng. Ừm, thành thật mà nói, kể cả khi chúng nói thật, tôi đã định giết chúng rồi, nhưng tôi sẽ để chúng chết trong hối tiếc.
“V-, vì bọn tao là bộ phận cuối, nên không biết. Là thật đó. Tao không hề có mục đích xấu nào cả.”
Thật khó coi làm sao. Đó cũng là nói dối. Tên này là phó đầu lĩnh và biết mọi thứ. Đáng khinh khi hắn nghĩ loại dối trá này có thể qua mặt tôi.
“Được rồi. Ta sẽ tin ngươi. Tuy nhiên, hình phạt vẫn phải có.”
Ra lệnh cho Setsuna, tôi để cô ấy bắn một trận mưa băng từ trên này. Dường như nó khá đau vì tôi có thể nghe những tiếng la hét dưới đó. Sau một lúc, băng đã chất đầy trong hố. Vì tôi đã làm cái hố này trơn trượt bằng giả kim ma thuật, nên nó được thiết kế để chứa nước khi băng tan.
“Tốt thôi, đây là hình phạt vì đã cố lừa dối ta. Ta sẽ để ngươi ra khỏi đây, nhưng đó sẽ là 2 tuần sau. Miễn là ngươi còn sống cho đến khi đó, thì sẽ tốt thôi. Vì ta đã chuẩn bị rất nhiều nước, ngươi có thể sống sót bằng cách này hay cách khác.”
Tôi vờ như không thấy chúng.
“Kho-, khoan. Kể cả khi có nước, bọn tao cũng không có thức ăn.”
“Đối với những kẻ tấn công một quán ăn phục vụ những món ngon, một bài học về giá trị của thức ăn cũng khá cần thiết đấy chứ. Giác ngộ ở đó đi.”
Tôi thực hiện hình phạt này để khiến chúng hiểu giá trị của thức ăn. Nếu chúng biết chính xác giá trị của thức ăn, chúng ắt hẳn sẽ đợi cho đến khi con ả kia rời hỏi quán mà không tấn công quán ăn phục vụ những món ăn tuyệt vời. Theo nghĩa nào đó, những tên này đúng là đáng thương. Thế nên, tôi sẽ cho chúng thấy cách hiểu được giá trị của thức ăn. Tôi cảm thấy thật tốt sau khi làm điều gì đó tốt.
“Tao không muốn; Tao chắc chắn sẽ chết đói mất!”
Tôi nghe một tiếng hét. Fumu, đúng là một thứ bí ẩn. Chẳng phải có thức ăn sao? Món thịt bò ngon tuyệt.
“Nếu một trong hai người các ngươi thành thức ăn, các ngươi có thể sống sót trong 2 tuần rồi. Thế thì, cố nhé… Setsuna, đi thôi. U~n, anh thấy thoải mái quá. Anh đã xua tan sự trả thù cho thức ăn rồi.
“Nn. Hôm nay đã mệt lắm rồi.”
Ở xa xa, tôi có thể nghe thấy thanh âm của sự tranh chấp. Cái tên đã giữ im lặng suốt cuộc đàm phán dường như khá tức giận và đang la hét rằng tên kia nên hả hê vì đã gây ra chuyện này. Uwaa, hắn định ăn tên kia thật ư? Thật tởm lợm. Tôi không định cứu chúng sau 2 tuần đâu, nên đó chỉ là một hành động vô ích thôi. Trong khi cười khẽ, khu rừng dần biến mất sau lưng tôi. Như tôi nghĩ, sự trả thù (trò vui) này cực kỳ đáng tận hưởng.